Lam Tuyết trong lòng giống như được ăn mật ngọt cảm thấy cực kì ngọt ngào,
Mới vừa rồi nhìn chiếc xe máy phóng nhanh gào thét mà đến giờ nàng vẫn như ở trong mộng, may là Phương Dật Thiên ôm lấy nàng, đem nàng kéo đến,làm nàng thoát khỏi nguy hiểm, cũng không bị thương tổn gì.
Rất nhanh, nàng liền từ kinh hoảng mới rồi phục hồi lại tinh thần,chỉ biết im lặng . Ngực Phương Dật Thiên ấm áp và thiết thực, nếu như có thể, nàng muốn giờ khắc này cùng Phương Dật Thiên vĩnh viễn không xa rời nhau, lặng lẽ ôm nàng đã cảm thấy thật hạnh phúc và ngọt ngào.
Xuất thân trong gia tộc, từ nhỏ nàng bị nhiều hạn chế, nếu như đối tượng không phải Phương Dật Thiên nàng sẽ không ôm nam nhân nào trên đường như bây giờ,tuy nhiên anh ấy là người sau này làm chồng mình, nếu ôm thì có mất gì đâu?
Vừa nghĩ xong nàng kìm lòng không được vươn hai tay ôm lấy Phương Dật Thiên , điều này làm mặt nàng ửng đỏ, nhìn thực là xinh đẹp thoát tục thấy quyến rũ mê người.
“Lam Tuyết,mới rồi có làm em sợ không ?” Phương Dật Thiên hỏi, hắn cũng đang hưởng thụ cái ôm của Lam Tuyết giờ khắc này, tràn ngập ôn nhu, làm khối băng trong lòng hắn cũng tan chảy dần
Lam Tuyết lắc đầu, khẽ cười nói:“Có anh bên cạnh em cái gì cũng không sợ , anh lại bảo vệ em, không phải sao?” Phương Dật Thiên cười, nói:“Đi thôi, phía trước là đèn xanh .”
Lam Tuyết dạ một tiếng,hai tay lưu luyến không muốn buông Phương Dật Thiên, quay mắt về phía ngã tư đường thấy ánh mắt của người đi đường bí mật nhìn mình nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng kéo cánh tay Phương Dật Thiên, không chút nào tị hiềm,đến khi nào mình cảm thấy mệt mỏi muốn dựa vào bả vai này như thời khắc mới rồi lặng lẽ rúc vào Phương Dật Thiên đây?
Hai người đi vào đối diện là cửa tiệm cà phê Tinh Ba Khắc , tìm một chỗ u tĩnh ngồi xuống,trong quán có tiếng nhạc jazz ưu nhã, sau khi ngồi xuống Lam Tuyết hỏi Phương Dật Thiên thích uống loại cà phê nào, thành thật mà nói Phương Dật Thiên đối với cà phê thì mù tịt, hắn cảm thấy uống cà phê không bằng được uống một chén trà.
“Tùy tiện , anh không quan tâm tới cà phê cho lắm, em xem rồi chọn là được.” Phương Dật Thiên nói. Lam Tuyết cười, sau đó gọi hai chén cà phê.
Rất nhanh, hai chén cà phê sau đó đã bưng lên, Lam Tuyết nhẹ nhàng quấy trong chén cà phê, lặng lẽ dừng ở Phương Dật Thiên, phảng phất như phải đem Phương Dật Thiên cả người cũng chữ khắc vào trong lòng , rồi sau đó nàng mở miệng nói:“So với lần trước đến, có vẻ em đã quen với mùi vị này rồi.”
Phương Dật Thiên cười, nhẹ nhàng nói:“em cũng không có gì thay đổi, được rồi, Lam gia gia sao lại tốt vậy?”
“Gia gia cũng tốt lắm, chẳng qua nhắc đến anh là lại nổi trận lôi đình , cuối cùng tên của anh cũng trở thành cấm từ ,em cũng không dám trước mặt gia gia nhắc đến anh.” Lam Tuyết cười, nói.
Phương Dật Thiên xin lỗi gãi gãi đầu, cười khan , Lam Tuyết được gia gia yêu thương nhất coi như bảo bối, và chính hắn là hết lần này tới lần khác nhiều lần trốn tránh, lam lão gia tử không tức giận nổi trận lôi đình mới là lạ!
“,Hóa ra em lần này tới thành phố Thiên Hải đã sớm có kế hoạch tốt, làm sao em biết anh ở tại thành phố Thiên Hải ?” Phương Dật Thiên hỏi.
“Không nói cho anh!” Lam Tuyết cười giảo hoạt, còn nói thêm,“Trừ phi anh đáp ứng em không chạy trốn lần nữa.”
Phương Dật Thiên cười cười, kỳ thật coi như là Lam Tuyết không nói hắn cũng biết nguyên nhân, dựa vào thế lực gia tộc Lam Tuyết nếu muốn tìm đến hắn cũng không phải việc khó gì, đây là hắn vì sao trong một thành thị thường thường ngốc không lâu nguyên nhân, sợ là thoáng lộ ra một tia tung tích sẽ bị Lam Tuyết gia tộc thế lực điều tra ra.
“Ngoại trừ biết anh trong thành phố Thiên Hải em còn có cả tư liệu về anh ở Thiên Hải nữa.” Lam Tuyết nói. “Ặc? Nói thí dụ như?” Phương Dật Thiên nhiều hứng thú hỏi.
“anh đang làm vệ sĩ tư nhân cho một người tên là Lâm Thiển Tuyết , phải không?” Lam Tuyết chớp chớp hai mắt, hỏi. Phương Dật Thiên ngẩn ra, gật đầu.
“Lâm Thiển Tuyết thì em chưa từng gặp mặt, nhưng xem qua ảnh chụp nàng em thấy nàng cũng là đại mỹ nữ, anh nói đi?” Lam Tuyết nói lời này trong giọng nói tựa hồ có chút ghen tuông.
“em thật là xinh đẹp .tức giận cũng không nhỏ nha.” Phương Dật Thiên cười cười, nói. “A, nói như vậy anh ở lâu cùng nàng sinh ra ấn tượng tốt?” Lam Tuyết có chút cong cái miệng nhỏ nhắn,dường như oán hận nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, hỏi.
“Em có đùa không đấy, nàng ta đã có người yêu, anh còn có cả đạo đức nghề nghiệp nữa.” Phương Dật Thiên tức giận cười cười, nói.
“Ai biết được, nàng xinh đẹp như vậy, anh làm vệ sĩ cho nàng, lâu ngày sinh tình chuyện cũng không phải không có,anh có thể đảm bảo không thích nàng không?” Lam Tuyết sâu kín hỏi.
“Thế nào? Còn chưa xuất giá đã quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của anh?” Phương Dật Thiên khó mà được cười dễ dàng như vậy,trong giọng hỏi có chút trêu chọc.
Lam Tuyết vẻ mặt nhất thời đỏ lên, thoáng như mộng huyễn nhưng đôi mắt đẹp quét Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, nói:“Em cũng không nói muốn xen vào sinh hoạt cá nhân của anh, cũng là…là em ghen, không được sao?”
Ặc...... Phương Dật Thiên uống cà phê suýt nữa không nhịn được phun ra, hắn không nghĩ người có khí chất thoát tục cao nhã như Lam Tuyết sẽ nói như vậy, hắn buông chén cà phê, cười nói:“Đây là anh chọn sai thời điểm, nếu như anh đã nói với em anh trước kia từng có rất nhiều nữ nhân, em trong lòng nghĩ như thế nào?”
“Trước kia em không ở với anh một chỗ em mặc kệ,nhưng bây giờ em với anh ở cùng một chỗ anh sẽ phải tử tế hơn, chẳng lẽ anh thích suốt ngày thấy vị hôn thê của mình ghen hay sao? Nữ nhân ghen bộ dáng cũng không đẹp mắt a, hơn nữa nữ nhân ghen lên lại rất điên dại đấy.” Lam Tuyết hừ một tiếng, nói.
“Ách,em nói thử xem, thế nào là điên dại ?” Phương Dật Thiên cười cười, không nhịn được hỏi.
“anh không muốn đem em theo ra ngoài...... Trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó, như vậy rất đơn giản a, em từng phút từng giây không xa anh, anh ra ngoài em cũng đi theo, xem anh có thể trước mặt em mà liếc mắt đưa tình với nữ nhân khác được hay không.” Lam Tuyết nói thẳng.
Trong miệng Lam Tuyết đây là nữ nhân ghen điên dại? Phương Dật Thiên âm thầm không nhịn được cười cười, nữ nhân này có tâm hồn như một viên thủy tinh tuyệt mỹ thánh khiết lại rất đáng yêu đây.
“Được rồi, không nói vấn đề này , một người phụ nữ nếu ngay cả nam nhân của mình quản không được chỉ có thể nói chính cô ta không đủ tốt, sau này em sẽ dung hành động giữ lòng anh lại, tốt nhất là làm cho anh sau này không bỏ em!” Lam Tuyết nói cũng không nhịn được nở nụ cười, một tấm biểu cảm là phiếm hồng không thôi.
Phương Dật Thiên cười khổ , Lam Tuyết càng chấp nhận hắn thì hắn càng cảm thấy mình rất xấu xa,vì có một người vợ tốt như thế này hắn đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy,mà hắn lại không biết quý trọng.
“em đã có ý tưởng này nhưng vẫn muốn cùng anh thương lượng.” Lam Tuyết cắn cắn môi, nói. “ ý tưởng gì?” Phương Dật Thiên hỏi.
Lam Tuyết đang muốn nói với Phương Dật Thiên thì thấy chỗ ngồi phía trước có hai người phụ nữ đứng lên, tựa hồ muốn rời nơi này, sau khi thấy rõ hai nữ nhân này Phương Dật Thiên lại nao nao, bởi vì một nữ nhân trong đó hắn quen, rõ ràng là Mộ Dung Vãn Tình quản lý khách sạn Hoàng Quan .
Nàng mặc một bộ đồ công sở màu đen,nhìn thật đoan trang và cao quý, hình dáng xinh đẹp như hút hồn người khác, toàn thân tỏa ra mỵ lực mà nam nhân nào nhìn thấy cũng không cưỡng được!
“Mộ Dung quản lý? A a, khéo léo a!” Phương Dật Thiên mỉm cười, đến gần chỗ Mộ Dung Vãn Tình lên tiếng chào hỏi.
“Phương tiên sinh? Thật đúng là khéo léo, anh cũng cùng bạn đến nơi này uống cà phê.” Mộ Dung Vãn Tình nhẹ nhàng hỏi, càng cảm thấy xinh đẹp động lòng người.
Lam Tuyết đối diện với Phương Dật Thiên nghe vậy sau đó cũng đã quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Vãn Tình, chính xác Mộ Dung Vãn Tình cũng đã nhìn về phía Lam Tuyết, nhất thời,cả hai đều ngạc nhiên trong thần thái có vẻ hai người quen biết nhau.
“Vãn Tình? Thật là ngươi a!” Lam Tuyết ngữ khí không khỏi mừng rỡ nói.
“Lam Tuyết? Thật sự là khó có thể tin gặp lại ngươi ở chỗ này, thật sự trùng hợp !” Mộ Dung Vãn Tình trong mắt cũng đã hiện lên vẻ kích động và mừng rỡ, rồi sau đó nàng hướng về phía Lam Tuyết đi tới, ánh mắt phảng phất như nàng cùng với Lam Tuyết là bạn tâm giao lâu năm.
Thấy tình cảnh như vậy, Phương Dật Thiên có chút ngơ ngẩn, rồi sau đó cười cười, hắn thật đúng là không nghĩ tới Lam Tuyết không cần giới thiệu cũng biết thân phận cực kỳ cao quý của Mộ Dung Vãn Tình.
Mới vừa rồi nhìn chiếc xe máy phóng nhanh gào thét mà đến giờ nàng vẫn như ở trong mộng, may là Phương Dật Thiên ôm lấy nàng, đem nàng kéo đến,làm nàng thoát khỏi nguy hiểm, cũng không bị thương tổn gì.
Rất nhanh, nàng liền từ kinh hoảng mới rồi phục hồi lại tinh thần,chỉ biết im lặng . Ngực Phương Dật Thiên ấm áp và thiết thực, nếu như có thể, nàng muốn giờ khắc này cùng Phương Dật Thiên vĩnh viễn không xa rời nhau, lặng lẽ ôm nàng đã cảm thấy thật hạnh phúc và ngọt ngào.
Xuất thân trong gia tộc, từ nhỏ nàng bị nhiều hạn chế, nếu như đối tượng không phải Phương Dật Thiên nàng sẽ không ôm nam nhân nào trên đường như bây giờ,tuy nhiên anh ấy là người sau này làm chồng mình, nếu ôm thì có mất gì đâu?
Vừa nghĩ xong nàng kìm lòng không được vươn hai tay ôm lấy Phương Dật Thiên , điều này làm mặt nàng ửng đỏ, nhìn thực là xinh đẹp thoát tục thấy quyến rũ mê người.
“Lam Tuyết,mới rồi có làm em sợ không ?” Phương Dật Thiên hỏi, hắn cũng đang hưởng thụ cái ôm của Lam Tuyết giờ khắc này, tràn ngập ôn nhu, làm khối băng trong lòng hắn cũng tan chảy dần
Lam Tuyết lắc đầu, khẽ cười nói:“Có anh bên cạnh em cái gì cũng không sợ , anh lại bảo vệ em, không phải sao?” Phương Dật Thiên cười, nói:“Đi thôi, phía trước là đèn xanh .”
Lam Tuyết dạ một tiếng,hai tay lưu luyến không muốn buông Phương Dật Thiên, quay mắt về phía ngã tư đường thấy ánh mắt của người đi đường bí mật nhìn mình nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Nàng kéo cánh tay Phương Dật Thiên, không chút nào tị hiềm,đến khi nào mình cảm thấy mệt mỏi muốn dựa vào bả vai này như thời khắc mới rồi lặng lẽ rúc vào Phương Dật Thiên đây?
Hai người đi vào đối diện là cửa tiệm cà phê Tinh Ba Khắc , tìm một chỗ u tĩnh ngồi xuống,trong quán có tiếng nhạc jazz ưu nhã, sau khi ngồi xuống Lam Tuyết hỏi Phương Dật Thiên thích uống loại cà phê nào, thành thật mà nói Phương Dật Thiên đối với cà phê thì mù tịt, hắn cảm thấy uống cà phê không bằng được uống một chén trà.
“Tùy tiện , anh không quan tâm tới cà phê cho lắm, em xem rồi chọn là được.” Phương Dật Thiên nói. Lam Tuyết cười, sau đó gọi hai chén cà phê.
Rất nhanh, hai chén cà phê sau đó đã bưng lên, Lam Tuyết nhẹ nhàng quấy trong chén cà phê, lặng lẽ dừng ở Phương Dật Thiên, phảng phất như phải đem Phương Dật Thiên cả người cũng chữ khắc vào trong lòng , rồi sau đó nàng mở miệng nói:“So với lần trước đến, có vẻ em đã quen với mùi vị này rồi.”
Phương Dật Thiên cười, nhẹ nhàng nói:“em cũng không có gì thay đổi, được rồi, Lam gia gia sao lại tốt vậy?”
“Gia gia cũng tốt lắm, chẳng qua nhắc đến anh là lại nổi trận lôi đình , cuối cùng tên của anh cũng trở thành cấm từ ,em cũng không dám trước mặt gia gia nhắc đến anh.” Lam Tuyết cười, nói.
Phương Dật Thiên xin lỗi gãi gãi đầu, cười khan , Lam Tuyết được gia gia yêu thương nhất coi như bảo bối, và chính hắn là hết lần này tới lần khác nhiều lần trốn tránh, lam lão gia tử không tức giận nổi trận lôi đình mới là lạ!
“,Hóa ra em lần này tới thành phố Thiên Hải đã sớm có kế hoạch tốt, làm sao em biết anh ở tại thành phố Thiên Hải ?” Phương Dật Thiên hỏi.
“Không nói cho anh!” Lam Tuyết cười giảo hoạt, còn nói thêm,“Trừ phi anh đáp ứng em không chạy trốn lần nữa.”
Phương Dật Thiên cười cười, kỳ thật coi như là Lam Tuyết không nói hắn cũng biết nguyên nhân, dựa vào thế lực gia tộc Lam Tuyết nếu muốn tìm đến hắn cũng không phải việc khó gì, đây là hắn vì sao trong một thành thị thường thường ngốc không lâu nguyên nhân, sợ là thoáng lộ ra một tia tung tích sẽ bị Lam Tuyết gia tộc thế lực điều tra ra.
“Ngoại trừ biết anh trong thành phố Thiên Hải em còn có cả tư liệu về anh ở Thiên Hải nữa.” Lam Tuyết nói. “Ặc? Nói thí dụ như?” Phương Dật Thiên nhiều hứng thú hỏi.
“anh đang làm vệ sĩ tư nhân cho một người tên là Lâm Thiển Tuyết , phải không?” Lam Tuyết chớp chớp hai mắt, hỏi. Phương Dật Thiên ngẩn ra, gật đầu.
“Lâm Thiển Tuyết thì em chưa từng gặp mặt, nhưng xem qua ảnh chụp nàng em thấy nàng cũng là đại mỹ nữ, anh nói đi?” Lam Tuyết nói lời này trong giọng nói tựa hồ có chút ghen tuông.
“em thật là xinh đẹp .tức giận cũng không nhỏ nha.” Phương Dật Thiên cười cười, nói. “A, nói như vậy anh ở lâu cùng nàng sinh ra ấn tượng tốt?” Lam Tuyết có chút cong cái miệng nhỏ nhắn,dường như oán hận nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, hỏi.
“Em có đùa không đấy, nàng ta đã có người yêu, anh còn có cả đạo đức nghề nghiệp nữa.” Phương Dật Thiên tức giận cười cười, nói.
“Ai biết được, nàng xinh đẹp như vậy, anh làm vệ sĩ cho nàng, lâu ngày sinh tình chuyện cũng không phải không có,anh có thể đảm bảo không thích nàng không?” Lam Tuyết sâu kín hỏi.
“Thế nào? Còn chưa xuất giá đã quan tâm tới sinh hoạt cá nhân của anh?” Phương Dật Thiên khó mà được cười dễ dàng như vậy,trong giọng hỏi có chút trêu chọc.
Lam Tuyết vẻ mặt nhất thời đỏ lên, thoáng như mộng huyễn nhưng đôi mắt đẹp quét Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, nói:“Em cũng không nói muốn xen vào sinh hoạt cá nhân của anh, cũng là…là em ghen, không được sao?”
Ặc...... Phương Dật Thiên uống cà phê suýt nữa không nhịn được phun ra, hắn không nghĩ người có khí chất thoát tục cao nhã như Lam Tuyết sẽ nói như vậy, hắn buông chén cà phê, cười nói:“Đây là anh chọn sai thời điểm, nếu như anh đã nói với em anh trước kia từng có rất nhiều nữ nhân, em trong lòng nghĩ như thế nào?”
“Trước kia em không ở với anh một chỗ em mặc kệ,nhưng bây giờ em với anh ở cùng một chỗ anh sẽ phải tử tế hơn, chẳng lẽ anh thích suốt ngày thấy vị hôn thê của mình ghen hay sao? Nữ nhân ghen bộ dáng cũng không đẹp mắt a, hơn nữa nữ nhân ghen lên lại rất điên dại đấy.” Lam Tuyết hừ một tiếng, nói.
“Ách,em nói thử xem, thế nào là điên dại ?” Phương Dật Thiên cười cười, không nhịn được hỏi.
“anh không muốn đem em theo ra ngoài...... Trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó, như vậy rất đơn giản a, em từng phút từng giây không xa anh, anh ra ngoài em cũng đi theo, xem anh có thể trước mặt em mà liếc mắt đưa tình với nữ nhân khác được hay không.” Lam Tuyết nói thẳng.
Trong miệng Lam Tuyết đây là nữ nhân ghen điên dại? Phương Dật Thiên âm thầm không nhịn được cười cười, nữ nhân này có tâm hồn như một viên thủy tinh tuyệt mỹ thánh khiết lại rất đáng yêu đây.
“Được rồi, không nói vấn đề này , một người phụ nữ nếu ngay cả nam nhân của mình quản không được chỉ có thể nói chính cô ta không đủ tốt, sau này em sẽ dung hành động giữ lòng anh lại, tốt nhất là làm cho anh sau này không bỏ em!” Lam Tuyết nói cũng không nhịn được nở nụ cười, một tấm biểu cảm là phiếm hồng không thôi.
Phương Dật Thiên cười khổ , Lam Tuyết càng chấp nhận hắn thì hắn càng cảm thấy mình rất xấu xa,vì có một người vợ tốt như thế này hắn đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy,mà hắn lại không biết quý trọng.
“em đã có ý tưởng này nhưng vẫn muốn cùng anh thương lượng.” Lam Tuyết cắn cắn môi, nói. “ ý tưởng gì?” Phương Dật Thiên hỏi.
Lam Tuyết đang muốn nói với Phương Dật Thiên thì thấy chỗ ngồi phía trước có hai người phụ nữ đứng lên, tựa hồ muốn rời nơi này, sau khi thấy rõ hai nữ nhân này Phương Dật Thiên lại nao nao, bởi vì một nữ nhân trong đó hắn quen, rõ ràng là Mộ Dung Vãn Tình quản lý khách sạn Hoàng Quan .
Nàng mặc một bộ đồ công sở màu đen,nhìn thật đoan trang và cao quý, hình dáng xinh đẹp như hút hồn người khác, toàn thân tỏa ra mỵ lực mà nam nhân nào nhìn thấy cũng không cưỡng được!
“Mộ Dung quản lý? A a, khéo léo a!” Phương Dật Thiên mỉm cười, đến gần chỗ Mộ Dung Vãn Tình lên tiếng chào hỏi.
“Phương tiên sinh? Thật đúng là khéo léo, anh cũng cùng bạn đến nơi này uống cà phê.” Mộ Dung Vãn Tình nhẹ nhàng hỏi, càng cảm thấy xinh đẹp động lòng người.
Lam Tuyết đối diện với Phương Dật Thiên nghe vậy sau đó cũng đã quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Vãn Tình, chính xác Mộ Dung Vãn Tình cũng đã nhìn về phía Lam Tuyết, nhất thời,cả hai đều ngạc nhiên trong thần thái có vẻ hai người quen biết nhau.
“Vãn Tình? Thật là ngươi a!” Lam Tuyết ngữ khí không khỏi mừng rỡ nói.
“Lam Tuyết? Thật sự là khó có thể tin gặp lại ngươi ở chỗ này, thật sự trùng hợp !” Mộ Dung Vãn Tình trong mắt cũng đã hiện lên vẻ kích động và mừng rỡ, rồi sau đó nàng hướng về phía Lam Tuyết đi tới, ánh mắt phảng phất như nàng cùng với Lam Tuyết là bạn tâm giao lâu năm.
Thấy tình cảnh như vậy, Phương Dật Thiên có chút ngơ ngẩn, rồi sau đó cười cười, hắn thật đúng là không nghĩ tới Lam Tuyết không cần giới thiệu cũng biết thân phận cực kỳ cao quý của Mộ Dung Vãn Tình.
/1867
|