Lưu Ly gật gật đầu tán thành: "Đúng vậy, tự nhiên đã quên mất thân phận của nàng, nên nàng mới đến trước mặt cô nương chúng ta khóc lóc om sòm”.
Tử Huyên xua tay: "Chính là không chuyển, xem nàng có thể làm gì chúng ta bây giờ. Đúng rồi, tìm xem chúng ta có còn bạc không”.
Trân Châu kỳ quái nhìn nhìn Tử Huyên: "Không có bao nhiêu, chưa đến mười hai lượng đâu; cô nương hỏi cái này làm gì? Ngài muốn mua vật gì sao, nhưng sắp tới cuối tháng rồi, lão gia phu nhân sẽ đến tìm ngài, bạc này không biết có đủ đưa hay không."
Tử Huyên há to mồm: "A? Lão gia phu nhân là sao, đưa bạc cái gì?"
"Cô nương, cái này ngài cũng đã quên? Mỗi tháng phu nhân cũng sẽ đến tìm ngài, có đôi khi lão gia cũng tới, ngài sẽ chu cấp mười lượng bạc cho thiếu gia đọc sách" Lưu Ly quay sang nhìn Tử Huyên phát sầu: "Ngài cái gì cũng không nhớ rõ, không phải ngay cả thiếu gia cũng đã quên chứ?"
Tử Huyên há to mồm: "Ý của các ngươi là, ta còn có cha mẹ huynh đệ tỷ muội?" Vừa lên tiếng nàng đã muốn bóp chết chính mình, không có cha mẹ nơi nào sẽ có nàng? Nàng vội vã xua tay sửa lại: "Ta không phải cái ý tứ kia, chính là, ta cho rằng Đinh gia khi dễ chúng ta như vậy, ta nghĩ chúng ta là không có người nhà đâu."
Có nhà mẹ đẻ cũng tốt, mặc dù có vẻ không giàu có lắm nên mới muốn lấy bạc ở chỗ nàng, thế nhưng có chỗ đặt chân còn có cha mẹ huynh đệ tỷ muội có thể dựa vào, nàng nghĩ dựa vào gia đình mình rất nhanh những ngày tháng tốt đẹp sẽ đến: bạc kia cũng không cần vội, đương nhiên, nếu như có nhiều bạc một chút cũng là việc tốt. Đúng vậy, nàng từ trước đến nay không phải là người ngại có nhiều tiền.
"Bọn họ rất nhanh sẽ đến tìm ta, có cái gì gặp mặt rồi hãy nói." Tử Huyên buông việc này tiếp tục quan tâm bạc nàng có: "Có còn cái gì đáng giá một chút không?" Đồ nàng thường xuyên dùng đều là nửa cũ nửa mới, cài trên đầu cũng chỉ là một cái ngân châm mà thôi, so với đại đa số nha hoàn trong phủ còn có chút nghèo túng hơn.
Lưu Ly lắc đầu: "Ngài còn có hai trâm cùng một cái ngân trâm, về phần vòng tay, vòng tay thì chỉ còn một đôi ngài đang đeo trên tay thôi; vòng tai còn thêm một bộ nhưng không đáng giá bao nhiêu bạc."
Tử Huyên trợn to mắt nhìn Lưu Ly cùng Trân Châu, qua một lát nàng chợt nhớ tới một chuyện cực kỳ gấp gáp nói: "Đồ cưới, đồ cưới của ta đâu?"
"Đã không còn." Trân Châu nhìn nhìn Tử Huyên: "Ngân trâm còn lại đây, đều là đồ cưới đấy, sở dĩ còn lưu lại là bởi vì không đáng bao nhiêu bạc, không có người nhớ đến." Nàng nói nói liếc mắt nhìn Tử Huyên, bởi vì trước kia nàng mà nói như thế cũng sẽ bị răn dạy hai câu .
Tử Huyên lại thiếu chút nữa giậm chân: "Bị người đoạt đi? ! Là ai lấy đi, ta muốn làm cho nàng nhổ ra hết cho ta." Dám cướp tiền của nàng, đã hỏi thăm xem nàng là ai chưa?”.
Trân Châu cùng Lưu Ly nhìn nàng không nói lời nào, cho đến khi nàng hỏi lại lần nữa, hai nha đầu mới bất đắc dĩ đáp: "Nhiều thứ bị người trong nhà lừa đi là không giả, thế nhưng lại là cô nương ngài tự mình đưa ra; mà hai gian cửa hàng cùng một chỗ tiểu điền trang cũng là ngài tự mình mang khế ước mua bán nhà đem cho Phương Phỉ, dùng để bồi thường việc nàng đẻ non”.
Tử Huyên lần này thật nhảy dựng lên: "Ta còn có điền trang? Ta còn có cửa hàng?" Thế nhưng đã rơi vào tay người khác, hiện tại đều không phải là của nàng, nghĩ tới đây nàng càng ảo não: "Ta phải đi đoạt lại những thứ này." Nàng mạnh mẽ quay đầu lại: "A, đồ cưới của ta cũng không tệ lắm nhỉ, tại sao ở nhà còn muốn ta gửi tiền cho?"
"Đây không phải là lão gia cùng phu nhân đưa cho ngài, là phu nhân của chúng ta đưa hơn phân nửa đồ cưới của nàng cho ngài." Trân Châu nhìn Tử Huyên mơ hồ thở dài: "Cô nương, người rốt cuộc muốn mua cái gì?"
Tử Huyên ngồi xuống: "Không mua cái gì." Không có bạc, không có cái gì đáng giá, ai, xem ra còn phải bàn bạc kỹ hơn một chút. Người Đinh gia thật đáng ghét, không chỉ khi dễ còn chiếm đoạt bạc của nàng, thù này thật lớn.
"Nhưng không chuyển đi, chỉ sợ Phương Phỉ lại gây chuyện thị phi, " Trân Châu khuyên nhủ: "Cô nương..."
"Ngươi cần phải kiên cường một chút có được không, cô nương chúng ta hiện tại không phải tính tình tốt hơn rồi sao, ngươi xem những lời mình nói xem sao lại ủ rũ như vậy!" Lưu Ly dùng sức nắm tay giơ giơ: "Chúng ta chính là không chuyển, xem các nàng làm gì được chúng ta."
Tử Huyên cười: "Đúng, chính là không chuyển."
Trân Châu có chút lo lắng thế nhưng khi nghĩ lại những ngày từng bị ức hiếp thê thảm cũng không nói thêm cái gì nữa.
Rất nhanh đến trưa, Trân Châu mang theo hai thô sử nha hoàn đến phòng bếp nhận thức ăn mang về, sau khi đặt trên bàn, Tử Huyên nhíu mày: "Thế nào lại ít như vậy, hơn nữa tất cả đều là đồ chay?" Tử Huyên nàng thế nhưng là người không có thịt không vui.
Trân Châu bất đắc dĩ nhún vai nói: "Lần đó ngài làm cho Đinh thái phu nhân ngã xuống hồ, khiến thái phu nhân bệnh hơn mười ngày, về sau thái phu nhân nói ngài cũng không phải cố ý, sau này cần phải vì nàng mà ăn chay cầu phúc, đem tiền tiêu hàng tháng của ngài hạ xuống còn mười hai lượng bạc, coi như xong chuyện."
Tử Huyên mở to hai mắt: "Các ngươi nói là, sau này mỗi ngày ta đều phải ăn những thứ này? Liền cái đản hoa cũng nhìn không thấy?"
Lưu Ly gật đầu: "Nô tỳ cũng biết đó là Đinh gia khi dễ người, thế nhưng thái phu nhân lần đó bị bệnh rất nặng, có thể bỏ qua cho ngài không có tống ngài đi quan phủ chịu tội danh bất hiếu đã là may mắn rồi, ăn chút đồ này kỳ thực đối với thân thể rất tốt, nghe người ta nói các hòa thượng và ni cô do ăn chay mà đều trường thọ đấy."
Tử Huyên lắc đầu nói: "Không nên nói lại chuyện ăn chay cầu phúc nữa, từ khi ta tỉnh lại là ăn được vô cùng nhiều, cũng không có ai nói với ta muốn cầu phúc thì không được ăn thịt cá! Hiện tại rõ ràng là có người muốn làm khó chúng ta, nếu ta cứ để như vậy, chỉ sợ sau này ta ngay cả bánh ngô cũng không có mà ăn”.
"Hơn nữa, vừa rồi Phương di nương kia cũng nói sau này mỗi ngày đều cho ta ăn cá tôm, hiện tại lại là làm thức ăn như thế này mang đến." Nàng nghĩ nghĩ: "Đem thức ăn này thu lại, đi, chúng ta đi qua xem Phương di nương kia ăn trưa có những món gì?”.
Thật sự làm cá tôm cho nàng ăn, nàng thật cao hứng, mặc dù nguyên chủ thân thể này không ăn cá tôm nhưng nàng thì có ăn đấy: về việc sẽ làm cho người khác hoài nghi, điều này không cần lo lắng, vì nàng là sống lại một lần nên có chút thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Trân Châu có chút lo lắng, nhưng thật ra Lưu Ly động tác nhanh nhẹn đem thức ăn thu dọn xong: "Đi thôi, cô nương." Nàng đã muốn tìm cái Phương di nương kia sớm đề xả giận, thế nhưng trong quá khứ cô nương nhà nàng lại luôn luôn nói Phương Phỉ là người tốt, làm cho nàng tức giận cũng không có chỗ phát.
Tới Vạn Tử viện của Phương Phỉ, quả nhiên nơi nàng ở không thể so sánh với nơi này, Tử Huyên thấy thế bĩu môi: người ta thế nhưng tự cho mình là chủ mẫu đây mà.
Phương Phỉ đang dùng bữa trưa, không nghĩ rằng Tử Huyên sẽ đến vào lúc này nên cũng không có đi ra nghênh đón, nhìn thấy Tử Huyên bước vào cửa cũng không buông đũa trong tay xuống, hỏi: "Tỷ tỷ có việc gì? Có phải muốn dọn nhà hôm nay nhưng không đủ người?"
Tử Huyên đi vào ngồi xuống: "Cũng không phải chuyện đó, ta tới là để ăn cơm." Nhìn một bàn đầy thức ăn tinh mỹ, bày biện đẹp đẽ, nàng không khỏi trầm trồ khen ngợi, có hương có vị, có thịt có cá; chủ yếu nhất là nhìn thấy chỉ có chén canh lớn bị múc ra một ít đặt ở trước mặt Phương Phỉ, còn những thứ khác đều chưa có động đũa qua.
Vận khí của nàng thật tốt, đúng là người buồn ngủ gặp chiếu manh, nên nàng mới đến được đúng lúc như vậy.
Trong lúc Phương Phỉ còn đang ngẩn người, Lưu Ly đã lấy ra bát đũa tự mình mang đến để ở trước mặt Tử Huyên, mà Tử Huyên một tiếng cũng không nói, cũng không cần khai đũa, một tay cầm đũa một tay cầm thìa bắt đầu công phá thức ăn, bộ dáng nàng ngồi ăn không có một chút gì của tiểu thư khuê các, làm cho Phương Phỉ lại một lần nữa thấy sững sờ, cũng đã quên cả tức giận.
Đợi được đến khi Phương Phỉ từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, thức ăn đầy bàn giờ chỉ còn nước canh, mặc dù Tử Huyên không có ăn hết tất cả thức ăn, thế nhưng nàng lại làm cho thức ăn trở thành cái dạng mà khi Phương Phỉ nhìn đến, không những không muốn ăn nữa mà chỉ muốn nôn.
Tử Huyên ăn rất nhanh, không thể xem nhẹ công phu này mà khi nàng đi làm ở kiếp trước đã luyện được, không mất mấy thời gian nàng đã ăn uống no đủ: "Ngươi thế nào không ăn?" Nàng đứng lên: "Ta đã ăn no nên đi về trước, lúc ăn cơm tối ta lại đến dùng cơm cùng với ngươi. Có khi nói ra lời này ngươi không tin, được cùng ngươi ăn cơm ta thấy rất vui. Ta đi, ngươi không cần tiễn, từ từ ăn, ăn nhiều một chút."
Tử Huyên xua tay: "Chính là không chuyển, xem nàng có thể làm gì chúng ta bây giờ. Đúng rồi, tìm xem chúng ta có còn bạc không”.
Trân Châu kỳ quái nhìn nhìn Tử Huyên: "Không có bao nhiêu, chưa đến mười hai lượng đâu; cô nương hỏi cái này làm gì? Ngài muốn mua vật gì sao, nhưng sắp tới cuối tháng rồi, lão gia phu nhân sẽ đến tìm ngài, bạc này không biết có đủ đưa hay không."
Tử Huyên há to mồm: "A? Lão gia phu nhân là sao, đưa bạc cái gì?"
"Cô nương, cái này ngài cũng đã quên? Mỗi tháng phu nhân cũng sẽ đến tìm ngài, có đôi khi lão gia cũng tới, ngài sẽ chu cấp mười lượng bạc cho thiếu gia đọc sách" Lưu Ly quay sang nhìn Tử Huyên phát sầu: "Ngài cái gì cũng không nhớ rõ, không phải ngay cả thiếu gia cũng đã quên chứ?"
Tử Huyên há to mồm: "Ý của các ngươi là, ta còn có cha mẹ huynh đệ tỷ muội?" Vừa lên tiếng nàng đã muốn bóp chết chính mình, không có cha mẹ nơi nào sẽ có nàng? Nàng vội vã xua tay sửa lại: "Ta không phải cái ý tứ kia, chính là, ta cho rằng Đinh gia khi dễ chúng ta như vậy, ta nghĩ chúng ta là không có người nhà đâu."
Có nhà mẹ đẻ cũng tốt, mặc dù có vẻ không giàu có lắm nên mới muốn lấy bạc ở chỗ nàng, thế nhưng có chỗ đặt chân còn có cha mẹ huynh đệ tỷ muội có thể dựa vào, nàng nghĩ dựa vào gia đình mình rất nhanh những ngày tháng tốt đẹp sẽ đến: bạc kia cũng không cần vội, đương nhiên, nếu như có nhiều bạc một chút cũng là việc tốt. Đúng vậy, nàng từ trước đến nay không phải là người ngại có nhiều tiền.
"Bọn họ rất nhanh sẽ đến tìm ta, có cái gì gặp mặt rồi hãy nói." Tử Huyên buông việc này tiếp tục quan tâm bạc nàng có: "Có còn cái gì đáng giá một chút không?" Đồ nàng thường xuyên dùng đều là nửa cũ nửa mới, cài trên đầu cũng chỉ là một cái ngân châm mà thôi, so với đại đa số nha hoàn trong phủ còn có chút nghèo túng hơn.
Lưu Ly lắc đầu: "Ngài còn có hai trâm cùng một cái ngân trâm, về phần vòng tay, vòng tay thì chỉ còn một đôi ngài đang đeo trên tay thôi; vòng tai còn thêm một bộ nhưng không đáng giá bao nhiêu bạc."
Tử Huyên trợn to mắt nhìn Lưu Ly cùng Trân Châu, qua một lát nàng chợt nhớ tới một chuyện cực kỳ gấp gáp nói: "Đồ cưới, đồ cưới của ta đâu?"
"Đã không còn." Trân Châu nhìn nhìn Tử Huyên: "Ngân trâm còn lại đây, đều là đồ cưới đấy, sở dĩ còn lưu lại là bởi vì không đáng bao nhiêu bạc, không có người nhớ đến." Nàng nói nói liếc mắt nhìn Tử Huyên, bởi vì trước kia nàng mà nói như thế cũng sẽ bị răn dạy hai câu .
Tử Huyên lại thiếu chút nữa giậm chân: "Bị người đoạt đi? ! Là ai lấy đi, ta muốn làm cho nàng nhổ ra hết cho ta." Dám cướp tiền của nàng, đã hỏi thăm xem nàng là ai chưa?”.
Trân Châu cùng Lưu Ly nhìn nàng không nói lời nào, cho đến khi nàng hỏi lại lần nữa, hai nha đầu mới bất đắc dĩ đáp: "Nhiều thứ bị người trong nhà lừa đi là không giả, thế nhưng lại là cô nương ngài tự mình đưa ra; mà hai gian cửa hàng cùng một chỗ tiểu điền trang cũng là ngài tự mình mang khế ước mua bán nhà đem cho Phương Phỉ, dùng để bồi thường việc nàng đẻ non”.
Tử Huyên lần này thật nhảy dựng lên: "Ta còn có điền trang? Ta còn có cửa hàng?" Thế nhưng đã rơi vào tay người khác, hiện tại đều không phải là của nàng, nghĩ tới đây nàng càng ảo não: "Ta phải đi đoạt lại những thứ này." Nàng mạnh mẽ quay đầu lại: "A, đồ cưới của ta cũng không tệ lắm nhỉ, tại sao ở nhà còn muốn ta gửi tiền cho?"
"Đây không phải là lão gia cùng phu nhân đưa cho ngài, là phu nhân của chúng ta đưa hơn phân nửa đồ cưới của nàng cho ngài." Trân Châu nhìn Tử Huyên mơ hồ thở dài: "Cô nương, người rốt cuộc muốn mua cái gì?"
Tử Huyên ngồi xuống: "Không mua cái gì." Không có bạc, không có cái gì đáng giá, ai, xem ra còn phải bàn bạc kỹ hơn một chút. Người Đinh gia thật đáng ghét, không chỉ khi dễ còn chiếm đoạt bạc của nàng, thù này thật lớn.
"Nhưng không chuyển đi, chỉ sợ Phương Phỉ lại gây chuyện thị phi, " Trân Châu khuyên nhủ: "Cô nương..."
"Ngươi cần phải kiên cường một chút có được không, cô nương chúng ta hiện tại không phải tính tình tốt hơn rồi sao, ngươi xem những lời mình nói xem sao lại ủ rũ như vậy!" Lưu Ly dùng sức nắm tay giơ giơ: "Chúng ta chính là không chuyển, xem các nàng làm gì được chúng ta."
Tử Huyên cười: "Đúng, chính là không chuyển."
Trân Châu có chút lo lắng thế nhưng khi nghĩ lại những ngày từng bị ức hiếp thê thảm cũng không nói thêm cái gì nữa.
Rất nhanh đến trưa, Trân Châu mang theo hai thô sử nha hoàn đến phòng bếp nhận thức ăn mang về, sau khi đặt trên bàn, Tử Huyên nhíu mày: "Thế nào lại ít như vậy, hơn nữa tất cả đều là đồ chay?" Tử Huyên nàng thế nhưng là người không có thịt không vui.
Trân Châu bất đắc dĩ nhún vai nói: "Lần đó ngài làm cho Đinh thái phu nhân ngã xuống hồ, khiến thái phu nhân bệnh hơn mười ngày, về sau thái phu nhân nói ngài cũng không phải cố ý, sau này cần phải vì nàng mà ăn chay cầu phúc, đem tiền tiêu hàng tháng của ngài hạ xuống còn mười hai lượng bạc, coi như xong chuyện."
Tử Huyên mở to hai mắt: "Các ngươi nói là, sau này mỗi ngày ta đều phải ăn những thứ này? Liền cái đản hoa cũng nhìn không thấy?"
Lưu Ly gật đầu: "Nô tỳ cũng biết đó là Đinh gia khi dễ người, thế nhưng thái phu nhân lần đó bị bệnh rất nặng, có thể bỏ qua cho ngài không có tống ngài đi quan phủ chịu tội danh bất hiếu đã là may mắn rồi, ăn chút đồ này kỳ thực đối với thân thể rất tốt, nghe người ta nói các hòa thượng và ni cô do ăn chay mà đều trường thọ đấy."
Tử Huyên lắc đầu nói: "Không nên nói lại chuyện ăn chay cầu phúc nữa, từ khi ta tỉnh lại là ăn được vô cùng nhiều, cũng không có ai nói với ta muốn cầu phúc thì không được ăn thịt cá! Hiện tại rõ ràng là có người muốn làm khó chúng ta, nếu ta cứ để như vậy, chỉ sợ sau này ta ngay cả bánh ngô cũng không có mà ăn”.
"Hơn nữa, vừa rồi Phương di nương kia cũng nói sau này mỗi ngày đều cho ta ăn cá tôm, hiện tại lại là làm thức ăn như thế này mang đến." Nàng nghĩ nghĩ: "Đem thức ăn này thu lại, đi, chúng ta đi qua xem Phương di nương kia ăn trưa có những món gì?”.
Thật sự làm cá tôm cho nàng ăn, nàng thật cao hứng, mặc dù nguyên chủ thân thể này không ăn cá tôm nhưng nàng thì có ăn đấy: về việc sẽ làm cho người khác hoài nghi, điều này không cần lo lắng, vì nàng là sống lại một lần nên có chút thay đổi cũng là chuyện bình thường.
Trân Châu có chút lo lắng, nhưng thật ra Lưu Ly động tác nhanh nhẹn đem thức ăn thu dọn xong: "Đi thôi, cô nương." Nàng đã muốn tìm cái Phương di nương kia sớm đề xả giận, thế nhưng trong quá khứ cô nương nhà nàng lại luôn luôn nói Phương Phỉ là người tốt, làm cho nàng tức giận cũng không có chỗ phát.
Tới Vạn Tử viện của Phương Phỉ, quả nhiên nơi nàng ở không thể so sánh với nơi này, Tử Huyên thấy thế bĩu môi: người ta thế nhưng tự cho mình là chủ mẫu đây mà.
Phương Phỉ đang dùng bữa trưa, không nghĩ rằng Tử Huyên sẽ đến vào lúc này nên cũng không có đi ra nghênh đón, nhìn thấy Tử Huyên bước vào cửa cũng không buông đũa trong tay xuống, hỏi: "Tỷ tỷ có việc gì? Có phải muốn dọn nhà hôm nay nhưng không đủ người?"
Tử Huyên đi vào ngồi xuống: "Cũng không phải chuyện đó, ta tới là để ăn cơm." Nhìn một bàn đầy thức ăn tinh mỹ, bày biện đẹp đẽ, nàng không khỏi trầm trồ khen ngợi, có hương có vị, có thịt có cá; chủ yếu nhất là nhìn thấy chỉ có chén canh lớn bị múc ra một ít đặt ở trước mặt Phương Phỉ, còn những thứ khác đều chưa có động đũa qua.
Vận khí của nàng thật tốt, đúng là người buồn ngủ gặp chiếu manh, nên nàng mới đến được đúng lúc như vậy.
Trong lúc Phương Phỉ còn đang ngẩn người, Lưu Ly đã lấy ra bát đũa tự mình mang đến để ở trước mặt Tử Huyên, mà Tử Huyên một tiếng cũng không nói, cũng không cần khai đũa, một tay cầm đũa một tay cầm thìa bắt đầu công phá thức ăn, bộ dáng nàng ngồi ăn không có một chút gì của tiểu thư khuê các, làm cho Phương Phỉ lại một lần nữa thấy sững sờ, cũng đã quên cả tức giận.
Đợi được đến khi Phương Phỉ từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, thức ăn đầy bàn giờ chỉ còn nước canh, mặc dù Tử Huyên không có ăn hết tất cả thức ăn, thế nhưng nàng lại làm cho thức ăn trở thành cái dạng mà khi Phương Phỉ nhìn đến, không những không muốn ăn nữa mà chỉ muốn nôn.
Tử Huyên ăn rất nhanh, không thể xem nhẹ công phu này mà khi nàng đi làm ở kiếp trước đã luyện được, không mất mấy thời gian nàng đã ăn uống no đủ: "Ngươi thế nào không ăn?" Nàng đứng lên: "Ta đã ăn no nên đi về trước, lúc ăn cơm tối ta lại đến dùng cơm cùng với ngươi. Có khi nói ra lời này ngươi không tin, được cùng ngươi ăn cơm ta thấy rất vui. Ta đi, ngươi không cần tiễn, từ từ ăn, ăn nhiều một chút."
/24
|