Cử Cấm thành, Kiến Cực điện.
Sùng Trinh Đế đang ở mở tiệc chiêu đãi Quốc trượng Chu Khuê, Quốc cữu Điền Hoằng Ngộ, Thành Quốc Công Chu Thuần Thần, Bảo Quốc công Chu Quốc Bật và các hoàng thân quốc thích, đại quân Kiến Nô áp sát, thành Bắc Kinh nguy như chồng trứng, đúng là lúc cần tướng sĩ bán mạng, nếu muốn các tướng sĩ bán mạng phải có đầy đủ tiền bạc để thưởng, nhưng Sùng Trinh Đế lật tung cả kho phủ Nội Phủ ti cũng chỉ có tìm được ba vạn lượng bạc.
Về phần ngân khố quốc gia, từ nửa năm trước cũng đã không còn gì, thậm chí ngay cả lộc gạo của quan viên Kinh sư ba tháng đã chưa được phát.
Bất đắc dĩ, Sùng Trinh Đế chỉ có thể triệu tập những hoàng thân quốc thích này, lấy ngôi Cửu ngũ khẩn cầu họ khẳng khái giúp tiền, trợ giúp quốc nạn. Trong số tất cả những hoàng thân quốc thích thì ba người Thành Quốc Công Chu Thuần Thần, Quốc trượng Chu Khuê còn có Quốc cữu Điền Hoằng Ngộ là giàu có nhất, trong đó gia tư của Thành Quốc Công Chu Thuần Thần lấy tiền trăm vạn mà tính, nhưng vị Quốc công gia này chỉ “cúng” năm ngàn lượng bạc một cách tượng trưng mà thôi.
Quốc trượng Chu Khuê và Quốc cữu Điền Hoằng Ngộ mỗi người nộp ba ngàn lượng, còn các hoàng thân quốc thích khác có người quyên hai ngàn, có người quyên một ngàn lượng, cũng thậm chí có người chỉ quyên năm trăm lượng, cuối cùng Vương Thừa Ân thật sự thấy không được đành phải quyên một vạn lượng, cộng thêm ba vạn lượng trong kho mới miễn cưỡng gom đủ mười vạn lượng.
Thấy quá vất vả mới có có thể gom đủ mười vạn lượng, mặt Sùng Trinh Đế tối tăm lại.
Nghĩ mình Cửu vương tôn quý, giàu có tứ hải, chỉ vì mười vạn lượng mà phải mặt dày cầu người khác, càng thật đáng tiếc chính là, cho dù ông ta mặt dày muốn nhờ rõ ràng còn cầu không được, thực lực quốc gia đã khó khăn tới mức như vậy rồi! Nghĩ tới những niên cảnh Thái Bình, hàng năm triều đình thu được bao nhiêu bạc nuôi đám hoàng thân quốc thích này chứ?
Nhưng tới khi quốc nạn lâm đầu, đám hoàng thân quốc thích này lại là một đám keo kiệt đến tận đáy!
Sùng Trinh Đế vẻ mặt tối tăm, đám người Chu Thuần Thần lại có vẻ yên tâm thoải mái.
Đám hoàng thân quốc thích ăn không ngồi rồi hưởng bổng lộc tẩm bổ cho rằng chuyện bảo vệ Kinh sư là chuyện của triều đình, là chuyện của triều Đại Minh, không liên quan gì đến bọn họ, cá nhân bọn họ nguyện ý quyên ra mấy ngàn lượng bạc cũng xem như đã nhận thức tổng thể rồi, chú ý đại cục rồi.
Sùng Trinh Đế sâu kín nói:
- Vương Thừa Ân.
Vương Thừa Ân tiến lên đáp:
- Có nô tỳ.
Sùng Trinh Đế nói:
- Đem mười vạn lượng này đi phân cho tướng sĩ, nói với các tướng sĩ, chỉ cần đánh lui Kiến Nô, trẫm còn có trọng thưởng!
- Nô tì tuân chỉ.
Vương Thừa Ân lên tiếng, khẩn trương nói nhỏ với tiểu thái giám phía sau:
- Nhanh đi gọi người đóng xe, kéo mười vạn lượng bạc này đi đại doanh, giao cho Cao công công.
- Vâng.
Tiểu thái giám kia lên tiếng, vội vàng đi.
Vừa lúc đó, giám quân Cao Khởi Tiềm lại nghiêng ngả lảo đảo xông vào, quỳ xuống đất lo sợ không yên nói:
- Vạn tuế gia. Không xong rồi, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi.
Sùng Trinh Đế cau mày nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Hồng Đại nhân...
Cao Khởi Tiềm hít vào một hơi, thở dốc nói:
- Hồng Thừa Trù đại nhân dẫn binh đi tới Vạn Thọ Sơn hộ lăng, kết quả ở sông Du Hà lọt vào phục kích của Kiến Nô, toàn quân bị diệt, Hồng Đại nhân cũng bị Kiến Nô bắt sống rồi.
Sùng Trinh Đế nghe vậy lập tức cảm thấy trước mắt tối đen, suýt nữa ngã ra đất, may Vương Thừa Ân tay mắt lanh lẹ, tiến lên đỡ.
Sùng Trinh Đế choáng váng đầu óc, gấp gáp nói:
- Mau, mau gọi Chu Các lão và Trần Tân Giáp tiến cung!
Rất nhanh, Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp đã bị gọi tới rồi Đông Noãn các của Càn Thanh cung.
Sùng Trinh Đế sau khi uống vào bát súp bình ổn trở lại, mặt âm trầm ngồi sau ngự án, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp. Trong lòng Sùng Trinh Đế tràn đầy oán khí, nếu lúc trước Chu Diên Nho hoặc là Trần Tân Giáp đồng ý đứng ra nói vài câu, ông ta sẽ tuyệt đối không phái Hồng Thừa Trù mang binh đi Vạn Thọ Sơn hộ lăng đấy.
Hồng Thừa Trù không mang binh đi Vạn Thọ Sơn hộ lăng thì bản thân cũng sẽ không gặp chuyện không may.
Hiện tại Hồng Thừa Trù bị Kiến Nô bắt sống, giờ phái ai chỉ huy chín ngàn tinh kỵ đang đóng ở Uyển Bình đây? Phái ai tới chỉ huy tám vạn biên quân tinh nhuệ sắp tới Kinh sư đây? Lại dựa vào ai đi đối phó với ba trăm ngàn đại quân Kiến Nô đang ở ngoài thành Bắc Kinh đây?
Nhìn văn võ khắp cả triều, Sùng Trinh Đế không tìm được ai có thể tin tưởng sử dụng.
Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp cúi đầu, trong lòng hai người cũng tràn đầy oán khí, thần tử khó làm nha!
Nếu bọn họ đứng ra phản đối, Hồng Thừa Trù đương nhiên là không cần đi Vạn Thọ Sơn hộ lăng rồi. Nhưng nếu Kiến Nô thật sự đào đế lăng hủy long mạch thì sao? Tội danh này ai sẽ gánh vác, để Vạn Tuế gia gánh vác hay sao? Điều này không thể, Vạn Tuế gia vĩnh viễn không sai đấy, cuối cùng tội danh này chỉ có thể rơi trên đầu Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp.
Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp già đời giảo hoạt cũng không nguyện để Sùng Trinh Đế gánh vác tiếng xấu sau lưng.
Trong chính sử, cũng không thiếu lệ như vậy: 1, triều Đại Minh tác chiến hai tuyến, binh lực trứng chọi đá, Sùng Trinh Đế từng muốn nghị hòa với Kiến Nô, ông ta hy vọng Trần Tân Giáp có thể khi nghị luận thì đề xuất, như vậy cho dù nghị hòa thất bại cũng có thể đổ trách nhiệm lên trên đầu Trần Tân Giáp, nhưng Trần Tân Giáp không muốn làm Tần Cối, không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác. Kết quả nghị hòa không thành công.
2, Sùng Trinh Đế từng muốn dời đô Nam Kinh, kết quả bị Ngôn quan trong triều phản đối, văn võ cả triều không có người nào nguyện ý đứng ra kiên trì đề nghị này, Sùng Trinh Đế không tìm được người chịu tội thay lại sợ mình gánh vác trách nhiệm lịch sử, việc dời đô Nam Kinh đành phải gác lại không giải quyết được.
Sùng Trinh Đế đích thật là vị Hoàng đế cần chính hiếm thấy, nhưng ông quá mê quyền mưu, khuyết thiếu dũng khí nhận chịu trách nhiệm, đây là nguyên nhân căn bản ông dùng người nhiều lần sai lầm.
- Chu Các lão, Trần ái khanh, Hồng Thừa Trù binh bại bị bắt rồi.
Sùng Trinh Đế thở một hơi thật dài, thu oán hận trong lòng vào, Kiến Nô nguy cấp, hiện tại đúng là lúc dùng người, không phải là lúc tính sổ với hai người Chu Diên Nho, Trần Tân Giáp.
Chu Diên Nho nói:
- Bọn thần đã nghe nói.
Sùng Trinh Đế nói:
- Hồng Thừa Trù đã xảy ra chuyện, tinh binh ba trấn của Tào Biến Giao, Bạch Quảng Ân, Lưu Trạch Thanh, còn có chín ngàn kỵ binh đang trú ở Uyển Bình không được ai quản lý, như rắn mất đầu, rất có thể bị Kiến Nô tiêu diệt từng bộ phận, tứ lộ tinh binh này một khi tan tác, Kinh sư đã nguy như chồng trứng, không biết hai vị ái khanh có thể có thượng sách gì để ứng đối không?
Trần Tân Giáp cúi đầu liếc nhìn ra hiệu với Chu Diên Nho.
Chu Diên Nho hiểu ý, tấu nói:
- Vạn tuế, ngoại trừ Hồng Thừa Trù còn có một người có thể đánh lui Kiến Nô.
Sùng Trinh Đế nói:
- Ai?
Chu Diên Nho nói:
- Tôn Truyền Đình.
Sùng Trinh Đế đang ở mở tiệc chiêu đãi Quốc trượng Chu Khuê, Quốc cữu Điền Hoằng Ngộ, Thành Quốc Công Chu Thuần Thần, Bảo Quốc công Chu Quốc Bật và các hoàng thân quốc thích, đại quân Kiến Nô áp sát, thành Bắc Kinh nguy như chồng trứng, đúng là lúc cần tướng sĩ bán mạng, nếu muốn các tướng sĩ bán mạng phải có đầy đủ tiền bạc để thưởng, nhưng Sùng Trinh Đế lật tung cả kho phủ Nội Phủ ti cũng chỉ có tìm được ba vạn lượng bạc.
Về phần ngân khố quốc gia, từ nửa năm trước cũng đã không còn gì, thậm chí ngay cả lộc gạo của quan viên Kinh sư ba tháng đã chưa được phát.
Bất đắc dĩ, Sùng Trinh Đế chỉ có thể triệu tập những hoàng thân quốc thích này, lấy ngôi Cửu ngũ khẩn cầu họ khẳng khái giúp tiền, trợ giúp quốc nạn. Trong số tất cả những hoàng thân quốc thích thì ba người Thành Quốc Công Chu Thuần Thần, Quốc trượng Chu Khuê còn có Quốc cữu Điền Hoằng Ngộ là giàu có nhất, trong đó gia tư của Thành Quốc Công Chu Thuần Thần lấy tiền trăm vạn mà tính, nhưng vị Quốc công gia này chỉ “cúng” năm ngàn lượng bạc một cách tượng trưng mà thôi.
Quốc trượng Chu Khuê và Quốc cữu Điền Hoằng Ngộ mỗi người nộp ba ngàn lượng, còn các hoàng thân quốc thích khác có người quyên hai ngàn, có người quyên một ngàn lượng, cũng thậm chí có người chỉ quyên năm trăm lượng, cuối cùng Vương Thừa Ân thật sự thấy không được đành phải quyên một vạn lượng, cộng thêm ba vạn lượng trong kho mới miễn cưỡng gom đủ mười vạn lượng.
Thấy quá vất vả mới có có thể gom đủ mười vạn lượng, mặt Sùng Trinh Đế tối tăm lại.
Nghĩ mình Cửu vương tôn quý, giàu có tứ hải, chỉ vì mười vạn lượng mà phải mặt dày cầu người khác, càng thật đáng tiếc chính là, cho dù ông ta mặt dày muốn nhờ rõ ràng còn cầu không được, thực lực quốc gia đã khó khăn tới mức như vậy rồi! Nghĩ tới những niên cảnh Thái Bình, hàng năm triều đình thu được bao nhiêu bạc nuôi đám hoàng thân quốc thích này chứ?
Nhưng tới khi quốc nạn lâm đầu, đám hoàng thân quốc thích này lại là một đám keo kiệt đến tận đáy!
Sùng Trinh Đế vẻ mặt tối tăm, đám người Chu Thuần Thần lại có vẻ yên tâm thoải mái.
Đám hoàng thân quốc thích ăn không ngồi rồi hưởng bổng lộc tẩm bổ cho rằng chuyện bảo vệ Kinh sư là chuyện của triều đình, là chuyện của triều Đại Minh, không liên quan gì đến bọn họ, cá nhân bọn họ nguyện ý quyên ra mấy ngàn lượng bạc cũng xem như đã nhận thức tổng thể rồi, chú ý đại cục rồi.
Sùng Trinh Đế sâu kín nói:
- Vương Thừa Ân.
Vương Thừa Ân tiến lên đáp:
- Có nô tỳ.
Sùng Trinh Đế nói:
- Đem mười vạn lượng này đi phân cho tướng sĩ, nói với các tướng sĩ, chỉ cần đánh lui Kiến Nô, trẫm còn có trọng thưởng!
- Nô tì tuân chỉ.
Vương Thừa Ân lên tiếng, khẩn trương nói nhỏ với tiểu thái giám phía sau:
- Nhanh đi gọi người đóng xe, kéo mười vạn lượng bạc này đi đại doanh, giao cho Cao công công.
- Vâng.
Tiểu thái giám kia lên tiếng, vội vàng đi.
Vừa lúc đó, giám quân Cao Khởi Tiềm lại nghiêng ngả lảo đảo xông vào, quỳ xuống đất lo sợ không yên nói:
- Vạn tuế gia. Không xong rồi, đã xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi.
Sùng Trinh Đế cau mày nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Hồng Đại nhân...
Cao Khởi Tiềm hít vào một hơi, thở dốc nói:
- Hồng Thừa Trù đại nhân dẫn binh đi tới Vạn Thọ Sơn hộ lăng, kết quả ở sông Du Hà lọt vào phục kích của Kiến Nô, toàn quân bị diệt, Hồng Đại nhân cũng bị Kiến Nô bắt sống rồi.
Sùng Trinh Đế nghe vậy lập tức cảm thấy trước mắt tối đen, suýt nữa ngã ra đất, may Vương Thừa Ân tay mắt lanh lẹ, tiến lên đỡ.
Sùng Trinh Đế choáng váng đầu óc, gấp gáp nói:
- Mau, mau gọi Chu Các lão và Trần Tân Giáp tiến cung!
Rất nhanh, Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp đã bị gọi tới rồi Đông Noãn các của Càn Thanh cung.
Sùng Trinh Đế sau khi uống vào bát súp bình ổn trở lại, mặt âm trầm ngồi sau ngự án, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp. Trong lòng Sùng Trinh Đế tràn đầy oán khí, nếu lúc trước Chu Diên Nho hoặc là Trần Tân Giáp đồng ý đứng ra nói vài câu, ông ta sẽ tuyệt đối không phái Hồng Thừa Trù mang binh đi Vạn Thọ Sơn hộ lăng đấy.
Hồng Thừa Trù không mang binh đi Vạn Thọ Sơn hộ lăng thì bản thân cũng sẽ không gặp chuyện không may.
Hiện tại Hồng Thừa Trù bị Kiến Nô bắt sống, giờ phái ai chỉ huy chín ngàn tinh kỵ đang đóng ở Uyển Bình đây? Phái ai tới chỉ huy tám vạn biên quân tinh nhuệ sắp tới Kinh sư đây? Lại dựa vào ai đi đối phó với ba trăm ngàn đại quân Kiến Nô đang ở ngoài thành Bắc Kinh đây?
Nhìn văn võ khắp cả triều, Sùng Trinh Đế không tìm được ai có thể tin tưởng sử dụng.
Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp cúi đầu, trong lòng hai người cũng tràn đầy oán khí, thần tử khó làm nha!
Nếu bọn họ đứng ra phản đối, Hồng Thừa Trù đương nhiên là không cần đi Vạn Thọ Sơn hộ lăng rồi. Nhưng nếu Kiến Nô thật sự đào đế lăng hủy long mạch thì sao? Tội danh này ai sẽ gánh vác, để Vạn Tuế gia gánh vác hay sao? Điều này không thể, Vạn Tuế gia vĩnh viễn không sai đấy, cuối cùng tội danh này chỉ có thể rơi trên đầu Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp.
Chu Diên Nho và Trần Tân Giáp già đời giảo hoạt cũng không nguyện để Sùng Trinh Đế gánh vác tiếng xấu sau lưng.
Trong chính sử, cũng không thiếu lệ như vậy: 1, triều Đại Minh tác chiến hai tuyến, binh lực trứng chọi đá, Sùng Trinh Đế từng muốn nghị hòa với Kiến Nô, ông ta hy vọng Trần Tân Giáp có thể khi nghị luận thì đề xuất, như vậy cho dù nghị hòa thất bại cũng có thể đổ trách nhiệm lên trên đầu Trần Tân Giáp, nhưng Trần Tân Giáp không muốn làm Tần Cối, không muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác. Kết quả nghị hòa không thành công.
2, Sùng Trinh Đế từng muốn dời đô Nam Kinh, kết quả bị Ngôn quan trong triều phản đối, văn võ cả triều không có người nào nguyện ý đứng ra kiên trì đề nghị này, Sùng Trinh Đế không tìm được người chịu tội thay lại sợ mình gánh vác trách nhiệm lịch sử, việc dời đô Nam Kinh đành phải gác lại không giải quyết được.
Sùng Trinh Đế đích thật là vị Hoàng đế cần chính hiếm thấy, nhưng ông quá mê quyền mưu, khuyết thiếu dũng khí nhận chịu trách nhiệm, đây là nguyên nhân căn bản ông dùng người nhiều lần sai lầm.
- Chu Các lão, Trần ái khanh, Hồng Thừa Trù binh bại bị bắt rồi.
Sùng Trinh Đế thở một hơi thật dài, thu oán hận trong lòng vào, Kiến Nô nguy cấp, hiện tại đúng là lúc dùng người, không phải là lúc tính sổ với hai người Chu Diên Nho, Trần Tân Giáp.
Chu Diên Nho nói:
- Bọn thần đã nghe nói.
Sùng Trinh Đế nói:
- Hồng Thừa Trù đã xảy ra chuyện, tinh binh ba trấn của Tào Biến Giao, Bạch Quảng Ân, Lưu Trạch Thanh, còn có chín ngàn kỵ binh đang trú ở Uyển Bình không được ai quản lý, như rắn mất đầu, rất có thể bị Kiến Nô tiêu diệt từng bộ phận, tứ lộ tinh binh này một khi tan tác, Kinh sư đã nguy như chồng trứng, không biết hai vị ái khanh có thể có thượng sách gì để ứng đối không?
Trần Tân Giáp cúi đầu liếc nhìn ra hiệu với Chu Diên Nho.
Chu Diên Nho hiểu ý, tấu nói:
- Vạn tuế, ngoại trừ Hồng Thừa Trù còn có một người có thể đánh lui Kiến Nô.
Sùng Trinh Đế nói:
- Ai?
Chu Diên Nho nói:
- Tôn Truyền Đình.
/468
|