Tay đạo cô Ngọc Kinh cầm tú cầu từ sau rèm bước ra, giờ phút mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đã tới rồi.
Dưới sự chú ý của tất cả khách làng chơi, đạo cô Ngọc Kinh giơ tay lên tung quả tú cầu lên trời, tú cầu từ không trong rơi xuống theo hình cong rất đẹp, lập tức rơi về phía Vương Phác, các khách làng chơi trong sân bỗng giống như kẻ điên lao về phía Vương Phác.
Lã Lục và Tiểu Thất liền dang hai tay ra, giống như gọng càng cua bảo vệ Vương Phác ở giữa, mặc cho đám người xông lên mãnh liệt, hai người giống như bàn thạch lù lù bất động.
Vương Phác vươn người lên, giơ tay ra nhẹ nhàng bắt lấy của tú cầu.
Các quan khách trong sân lần lượt phát ra tiếng thở dài tới cực điểm, mọi người nhanh chóng cúi đầu quay đi, hoặc trở về nhà, hoặc tìm đạo cô đẹp chút đi phong lưu khoái hoạt. Mặc dù nói lần này người bắt được tú cầu là công tử bột hình người dạng chó, nhưng trước đó bị tú cầu đập trúng có người nào mạnh hơn hắn không?
Nghĩ tới đạo cô Ngọc Kinh lần này cũng không thể tắt nến lưu khách, tháng sau họ vẫn còn có cơ hội.
Rất nhanh, có một tiểu đạo cô thanh tú khả ái tới trước mặt Vương Phác, bàn tay nhỏ nhắn chỉnh lại thắt lưng, sau đó nói:
- Vị công tử này, xin mời theo tiểu đạo.
Lần này Vương Phác tới Thúy Phù Am vốn chính là tìm đạo cô Ngọc Kinh, cơ hội vào cửa lần này tất nhiên không thể bỏ qua được, vì vậy liền theo tiểu đạo cô bước ra sân sau ni am, trước tiên xuyên qua hai tòa giả sơn, sau đó lại đi qua một hành lang trên đầm sen, cuối cùng dừng lại ở một chiếc chòi.
Cửa sổ của tinh xá mở rộng, đạo cô Ngọc Kinh đang đánh đàn gần cửa sổ, ngon tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng, mặt mày ẩn tình, thể hiện rõ yểu điệu phong tư, tiếng đàn du dương dễ nghe như dòng nước phát ra từ đầu ngón tay nàng, theo gió nhẹ nhàng truyền tới, khiến cho người ta như quên đi thế tục phàm trần.
Một khúc vừa xong, đạo cô Ngọc Kinh duyên dáng đứng dậy, hành lễ với Vương Phác qua cửa sổ, dịu dàng nói:
- Phò mã gia, mời vào trong.
Vương Phác khẽ cười, quay đầu lại phía Lã Lục, Tiểu Thất nháy mắt, hai người đứng hai bên cửa tịnh xá.
Lúc này Vương Phác mới chắp tay sau lưng dưới sự dẫn dắt của tiểu đạo cô tiến vào trong tinh xá, vừa vào cửa liền có một mùi hương thơm xông lên mũi, đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện tinh xá này rõ ràng chính là khuê phòng của đạo cô Ngọc Kinh, cạnh cửa sổ theo thủy là đàn cầm, bên cạnh chiếc đàn chính là bàn trang điểm, trên bàn trang điểm đặt các loại son nước, còn có một chiếc gương hình lăng hoa.
Ở giữa tinh xa đặt một chiếc bàn bát tiên, còn có hai chiếc ghế, trên ghế phủ đệm gấm Tô Châu.
Trên tường bên trái tinh xá còn có một cửa lệch, rèm cửa rủ xuống đã chia tinh xá ra thành hai phòng trong ngoài, có thể thấy trong rèm còn đặt một chiếc giường đẹp, xem ra phía trong rèm cửa chính là phòng khách của đạo cô Ngọc Kinh rồi, chính là không biết vị khách phong lưu nào có thể để đạo cô Ngọc Kinh tắt nên lưu khách tiến vào trong phòng vui vẻ một đêm đây.
Tiểu đạo cô sau khi đưa Vương Phác vào tinh xá liền lui trở ra. Trước khi lui ra còn đặc biệt đóng cửa sổ và cửa chính lại. Đến lúc này, bên trong và bên ngoài đều đã được ngăn cách hoàn toàn, Lã Lục và Tiểu Thất ở ngoài cửa dù có thể nghe được âm thanh bên trong, nhưng lại không nhìn thấy được Vương Phác và Ngọc Kinh đang làm gì.
- Phò mã gia, mời ngồi.
Đạo cô Ngọc Kinh mời Vương Phác ngồi xuống, đích thân rót trà cho Vương Phác.
Vương Phác ngồi xuống, mỉm cười hỏi biện Ngọc Kinh:
- Không biết nên gọi nàng là cô nương hay tiên cô?
Đạo cô Ngọc Kinh lắc lư vòng eo nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, khóe mắt bỗng hiện lên vẻ u oán nói:
- Dù sao cũng là nữ bạc mệnh bán tiếng cười mua vui cho người mà thôi, Phò mã gia muốn gọi thế nào cũng được.
- Ha ha. Cô nương nói đùa rồi.
Vương Phác cười ha hả, hắn không muốn cùng Biện Ngọc Kinh nói về vấn đề này nữa.
Trong đôi mắt đẹp của Ngọc Kinh hiện lên sự giận hờn, hỏi:
- Viên Viên muội tử khỏe chứ?
- À … rất khỏe.
Vương Phác hiển nhiên không ngờ Biện Ngọc Kinh lại hỏi câu hỏi không phù hợp trong hoàn cảnh này, dù sao Biện Ngọc Kinh và Trần Viên Viên cũng là người trong Bát diễm, dù thế nào thì hai người cũng xem như là tỷ muội, quả thực có chút gì đó rồi. Nghĩ tới đây bất giác Vương Phác có chút lúng túng.
Biện Ngọc Kinh lại hỏi:
- Nghe nói Viên Viên muội tử còn sinh con cho ngài?
Vương Phác càng lúng túng hơn, máy móc trả lời:
- Ồ … đúng vậy.
Biện Ngọc Kinh gắt giọng:
- Vậy ngài còn có tâm tư tới đấy tìm hoa hỏi liễu sao?
- Khụ … chuyện này.
- Phò mã gia hãy mau trở về nhà đi, ở đây không phải là nơi ngài nên tới.
- Chuyện đó ….
Quả thực Vương Phác đang không biết nên nói gì. Đúng lúc này, bên ngoài tinh xá bỗng vang lên hai tiếng kêu của vật nặng rơi xuống đất, chợt cửa phòng đóng chặt bị người mở ra nhẹ nhàng, một hình dáng thon dài mang theo làn gió thơm ập vào, Biện Ngọc Kinh bỗng buồn bã, thở dài.
Vương Phác có chút kinh ngạc nhìn về phía hình bóng xinh đẹp xuất hiện đột ngột kia, trang phục màu đen, thân hình mềm mại, trên mặt còn phủ chiếc khắn lụa màu đen, lộ ra làn da trắng như tuyết, lông mày liễu cong cong, đôi mắt đầy tà khí và đen lánh trong veo như hồ nước ….
- Ồ …
Vương Phác bỗng thốt lên kinh ngạc, tay phải đã đặt lên bàn từ từ hướng người ra phía sau, nhưng trên mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì, nói:
- Vị tiên nữ này rất quen, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?
- Ha ha ha….
Người phụ nữ che mặt xuất hiện đột ngột bỗng cười vang lên, bộ ngực nhô cao như căng phồng lên:
- Phò mã gia trí nhớ thật tốt, đúng rồi, chúng ta đã gặp nhau rồi.
- Thật sao?
Tay phải Vương Phác đã sờ lên chuôi hỏa súng rồi, lúc này mới yên tâm hơn, điềm tĩnh nói:
- Nhưng sao tại hạ lại không nhớ được gì thế? Nếu nói tỷ tỷ là mỹ nhân đẹp như thần tiên này, tại hạ nếu đã gặp qua một lần thì không thể không nhớ được sao? Lạ thật, quả là kỳ lạ.
- Ha ha ha … còn nghĩ rằng Phò mã gia là một người đa tình phong lưu, đã quên nô gia rồi sao?
Cô gái che mặt lại cười khanh khách, quay lưng về phía Vương Phác, cườiphóng đãng:
- Hóa ra Phò mã gia cũng như những kẻ đàn ông thối tha khác, cũng là bạc tình lang, thật khiến ta không vui.
- Đứng im!
Vương Phác bỗng rút súng ngắn ra, họng súng đen xì đã chĩa thẳng vào ngực nữ lang bịt mặt, cười lớn nói:
- Bạch Liên thánh mẫu, tốt nhất bà không nên tiến về phía trước, nếu không chỉ cần ta ấn nhẹ một cái, ha ha, hình dáng yêu kiều mềm mại của ngươi, còn có khuôn mặt dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia sẽ thay đổi hoàn toàn.
Súng ngắn tùy thân mà Vương Phác mang theo là dựa theo súng kíp mà truyền giáo sỹ Johan phương tây tặng cho hắn để làm ra, dù tầm bắn rất gần, bên trong còn có có đạn, nhưng khoảng cách gần như vậy lại đủ để đốn ngã người phụ nữ che mặt này.
- Ồ
Nữ lang che mặt quả nhiên dừng chân lại, quyến rũ nói:
- Phò mã gia, có lẽ người là người thương hoa tiếc ngọc, nên không thể độc ác bẻ đi một bông hoa chứ?
- Cũng không hẳn là thế.
Vương Phác mỉm cười nói.
- Tại hạ không muốn làm một con quỷ phong lưu dưới đóa hoa mẫu đơn.
- Ha ha ha.
Nữ lang che mặt lại cười rộ lên lần nữa, quyến rũ nói:
- Phò mã gia, ngươi không ngại quay đầu lại nhìn xem.
- Ha ha ha.
Vương Phác lắc đầu nói to.
- Chiêu này chỉ lừa được con nít thôi, tại hạ sẽ không mắc lừa đâu.
- Ối.
Tiếng thở dài nhẹ bỗng vang lên bên tai Vương Phác, tiếp theo đó Vương Phác liền cảm thấy có tiếng đập sau gáy mình, cả người mềm nhũn ngã ra phía sau, trước khi bị bóng tối thôn tính triệt để, Vương Phác cảm thấy mình được Biện Ngọc Kinh đỡ lấy, vòng tay của tiểu nương tử này rất thơm, rất mềm.
Sao Vương Phác không nghĩ tới, một tiểu nương tử yếu mềm như Biện Ngọc Kinh không ngờ cũng giống như Bạch Liên giáo chủ và Hồng nương tử, cũng là cọp cái giấu đầu không để lộ.
- Ngọc nhi.
Bạch Liên giáo chủ nhìn Biện Ngọc Kinh, hạ giọng hỏi:
- Vì sao vừa rồi con không chờ Vương Phác uống hết vài lượt trà mà khuyên hắn quay về nhà? Hại ta vội vàng ra tay, dù giải quyết được hai tên tùy tùng ngoài cửa, nhưng suýt chút nữa đã bị tên tiểu tử thối đánh lén rồi.
Biện Ngọc Kinh ôm Vương Phác, không nói lên lời.
Bạch Liên giáo chủ lại hỏi:
- Ngọc nhi, con hãy nói thật với vi sư, có phải con đã thích tên tiểu tử Vương Phác này rồi?
- Sư phụ, Ngọc nhi không có.
Biện Ngọc Kinh nhíu chặt đôi mày thanh tú, lắc đầu nói.
- Ngọc nhi chỉ là thấy Vương Phác là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, vì Viên Viên muội tử mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần, người đàn ông như vậy quả thực không nên …. Hơn nữa hắn bây giờ là hôn phu của Viên Viên muội tử, Ngọc nhi quả thực không nhẫn tâm.
- Không có thì tốt.
Giáo chủ Bạch Liên thở phào một cái. Nhấn mạnh trọng tâm nói:
- Đừng quên con là thánh cô Bạch Liên, tương lai sẽ phải thay vi sư làm giáo chủ. Chúng ta có thể dựa vào bản lĩnh của mình để khiến cho đàn ông thần hồn điên đảo, lại nhất định phải giữ thân như ngọc, càng không được lay động chân tình với bất kỳ người đàn ông thế gian nào, điểm này con nhất định phải ghi nhớ.
Biện Ngọc Kinh cúi đầu, ánh mắt nhìn lên mặt Vương Phác, có chút buồn phiền đáp:
- Ngọc nhi ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ.
Trong mắt giáo chủ Bạch Liên bỗng hiện lên cái nhìn ai oán, hạ giọng nói:
- Ngọc nhi, đó chính là sứ mệnh của chúng ta.
Dưới sự chú ý của tất cả khách làng chơi, đạo cô Ngọc Kinh giơ tay lên tung quả tú cầu lên trời, tú cầu từ không trong rơi xuống theo hình cong rất đẹp, lập tức rơi về phía Vương Phác, các khách làng chơi trong sân bỗng giống như kẻ điên lao về phía Vương Phác.
Lã Lục và Tiểu Thất liền dang hai tay ra, giống như gọng càng cua bảo vệ Vương Phác ở giữa, mặc cho đám người xông lên mãnh liệt, hai người giống như bàn thạch lù lù bất động.
Vương Phác vươn người lên, giơ tay ra nhẹ nhàng bắt lấy của tú cầu.
Các quan khách trong sân lần lượt phát ra tiếng thở dài tới cực điểm, mọi người nhanh chóng cúi đầu quay đi, hoặc trở về nhà, hoặc tìm đạo cô đẹp chút đi phong lưu khoái hoạt. Mặc dù nói lần này người bắt được tú cầu là công tử bột hình người dạng chó, nhưng trước đó bị tú cầu đập trúng có người nào mạnh hơn hắn không?
Nghĩ tới đạo cô Ngọc Kinh lần này cũng không thể tắt nến lưu khách, tháng sau họ vẫn còn có cơ hội.
Rất nhanh, có một tiểu đạo cô thanh tú khả ái tới trước mặt Vương Phác, bàn tay nhỏ nhắn chỉnh lại thắt lưng, sau đó nói:
- Vị công tử này, xin mời theo tiểu đạo.
Lần này Vương Phác tới Thúy Phù Am vốn chính là tìm đạo cô Ngọc Kinh, cơ hội vào cửa lần này tất nhiên không thể bỏ qua được, vì vậy liền theo tiểu đạo cô bước ra sân sau ni am, trước tiên xuyên qua hai tòa giả sơn, sau đó lại đi qua một hành lang trên đầm sen, cuối cùng dừng lại ở một chiếc chòi.
Cửa sổ của tinh xá mở rộng, đạo cô Ngọc Kinh đang đánh đàn gần cửa sổ, ngon tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng, mặt mày ẩn tình, thể hiện rõ yểu điệu phong tư, tiếng đàn du dương dễ nghe như dòng nước phát ra từ đầu ngón tay nàng, theo gió nhẹ nhàng truyền tới, khiến cho người ta như quên đi thế tục phàm trần.
Một khúc vừa xong, đạo cô Ngọc Kinh duyên dáng đứng dậy, hành lễ với Vương Phác qua cửa sổ, dịu dàng nói:
- Phò mã gia, mời vào trong.
Vương Phác khẽ cười, quay đầu lại phía Lã Lục, Tiểu Thất nháy mắt, hai người đứng hai bên cửa tịnh xá.
Lúc này Vương Phác mới chắp tay sau lưng dưới sự dẫn dắt của tiểu đạo cô tiến vào trong tinh xá, vừa vào cửa liền có một mùi hương thơm xông lên mũi, đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện tinh xá này rõ ràng chính là khuê phòng của đạo cô Ngọc Kinh, cạnh cửa sổ theo thủy là đàn cầm, bên cạnh chiếc đàn chính là bàn trang điểm, trên bàn trang điểm đặt các loại son nước, còn có một chiếc gương hình lăng hoa.
Ở giữa tinh xa đặt một chiếc bàn bát tiên, còn có hai chiếc ghế, trên ghế phủ đệm gấm Tô Châu.
Trên tường bên trái tinh xá còn có một cửa lệch, rèm cửa rủ xuống đã chia tinh xá ra thành hai phòng trong ngoài, có thể thấy trong rèm còn đặt một chiếc giường đẹp, xem ra phía trong rèm cửa chính là phòng khách của đạo cô Ngọc Kinh rồi, chính là không biết vị khách phong lưu nào có thể để đạo cô Ngọc Kinh tắt nên lưu khách tiến vào trong phòng vui vẻ một đêm đây.
Tiểu đạo cô sau khi đưa Vương Phác vào tinh xá liền lui trở ra. Trước khi lui ra còn đặc biệt đóng cửa sổ và cửa chính lại. Đến lúc này, bên trong và bên ngoài đều đã được ngăn cách hoàn toàn, Lã Lục và Tiểu Thất ở ngoài cửa dù có thể nghe được âm thanh bên trong, nhưng lại không nhìn thấy được Vương Phác và Ngọc Kinh đang làm gì.
- Phò mã gia, mời ngồi.
Đạo cô Ngọc Kinh mời Vương Phác ngồi xuống, đích thân rót trà cho Vương Phác.
Vương Phác ngồi xuống, mỉm cười hỏi biện Ngọc Kinh:
- Không biết nên gọi nàng là cô nương hay tiên cô?
Đạo cô Ngọc Kinh lắc lư vòng eo nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, khóe mắt bỗng hiện lên vẻ u oán nói:
- Dù sao cũng là nữ bạc mệnh bán tiếng cười mua vui cho người mà thôi, Phò mã gia muốn gọi thế nào cũng được.
- Ha ha. Cô nương nói đùa rồi.
Vương Phác cười ha hả, hắn không muốn cùng Biện Ngọc Kinh nói về vấn đề này nữa.
Trong đôi mắt đẹp của Ngọc Kinh hiện lên sự giận hờn, hỏi:
- Viên Viên muội tử khỏe chứ?
- À … rất khỏe.
Vương Phác hiển nhiên không ngờ Biện Ngọc Kinh lại hỏi câu hỏi không phù hợp trong hoàn cảnh này, dù sao Biện Ngọc Kinh và Trần Viên Viên cũng là người trong Bát diễm, dù thế nào thì hai người cũng xem như là tỷ muội, quả thực có chút gì đó rồi. Nghĩ tới đây bất giác Vương Phác có chút lúng túng.
Biện Ngọc Kinh lại hỏi:
- Nghe nói Viên Viên muội tử còn sinh con cho ngài?
Vương Phác càng lúng túng hơn, máy móc trả lời:
- Ồ … đúng vậy.
Biện Ngọc Kinh gắt giọng:
- Vậy ngài còn có tâm tư tới đấy tìm hoa hỏi liễu sao?
- Khụ … chuyện này.
- Phò mã gia hãy mau trở về nhà đi, ở đây không phải là nơi ngài nên tới.
- Chuyện đó ….
Quả thực Vương Phác đang không biết nên nói gì. Đúng lúc này, bên ngoài tinh xá bỗng vang lên hai tiếng kêu của vật nặng rơi xuống đất, chợt cửa phòng đóng chặt bị người mở ra nhẹ nhàng, một hình dáng thon dài mang theo làn gió thơm ập vào, Biện Ngọc Kinh bỗng buồn bã, thở dài.
Vương Phác có chút kinh ngạc nhìn về phía hình bóng xinh đẹp xuất hiện đột ngột kia, trang phục màu đen, thân hình mềm mại, trên mặt còn phủ chiếc khắn lụa màu đen, lộ ra làn da trắng như tuyết, lông mày liễu cong cong, đôi mắt đầy tà khí và đen lánh trong veo như hồ nước ….
- Ồ …
Vương Phác bỗng thốt lên kinh ngạc, tay phải đã đặt lên bàn từ từ hướng người ra phía sau, nhưng trên mặt lại không biểu lộ cảm xúc gì, nói:
- Vị tiên nữ này rất quen, hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi?
- Ha ha ha….
Người phụ nữ che mặt xuất hiện đột ngột bỗng cười vang lên, bộ ngực nhô cao như căng phồng lên:
- Phò mã gia trí nhớ thật tốt, đúng rồi, chúng ta đã gặp nhau rồi.
- Thật sao?
Tay phải Vương Phác đã sờ lên chuôi hỏa súng rồi, lúc này mới yên tâm hơn, điềm tĩnh nói:
- Nhưng sao tại hạ lại không nhớ được gì thế? Nếu nói tỷ tỷ là mỹ nhân đẹp như thần tiên này, tại hạ nếu đã gặp qua một lần thì không thể không nhớ được sao? Lạ thật, quả là kỳ lạ.
- Ha ha ha … còn nghĩ rằng Phò mã gia là một người đa tình phong lưu, đã quên nô gia rồi sao?
Cô gái che mặt lại cười khanh khách, quay lưng về phía Vương Phác, cườiphóng đãng:
- Hóa ra Phò mã gia cũng như những kẻ đàn ông thối tha khác, cũng là bạc tình lang, thật khiến ta không vui.
- Đứng im!
Vương Phác bỗng rút súng ngắn ra, họng súng đen xì đã chĩa thẳng vào ngực nữ lang bịt mặt, cười lớn nói:
- Bạch Liên thánh mẫu, tốt nhất bà không nên tiến về phía trước, nếu không chỉ cần ta ấn nhẹ một cái, ha ha, hình dáng yêu kiều mềm mại của ngươi, còn có khuôn mặt dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia sẽ thay đổi hoàn toàn.
Súng ngắn tùy thân mà Vương Phác mang theo là dựa theo súng kíp mà truyền giáo sỹ Johan phương tây tặng cho hắn để làm ra, dù tầm bắn rất gần, bên trong còn có có đạn, nhưng khoảng cách gần như vậy lại đủ để đốn ngã người phụ nữ che mặt này.
- Ồ
Nữ lang che mặt quả nhiên dừng chân lại, quyến rũ nói:
- Phò mã gia, có lẽ người là người thương hoa tiếc ngọc, nên không thể độc ác bẻ đi một bông hoa chứ?
- Cũng không hẳn là thế.
Vương Phác mỉm cười nói.
- Tại hạ không muốn làm một con quỷ phong lưu dưới đóa hoa mẫu đơn.
- Ha ha ha.
Nữ lang che mặt lại cười rộ lên lần nữa, quyến rũ nói:
- Phò mã gia, ngươi không ngại quay đầu lại nhìn xem.
- Ha ha ha.
Vương Phác lắc đầu nói to.
- Chiêu này chỉ lừa được con nít thôi, tại hạ sẽ không mắc lừa đâu.
- Ối.
Tiếng thở dài nhẹ bỗng vang lên bên tai Vương Phác, tiếp theo đó Vương Phác liền cảm thấy có tiếng đập sau gáy mình, cả người mềm nhũn ngã ra phía sau, trước khi bị bóng tối thôn tính triệt để, Vương Phác cảm thấy mình được Biện Ngọc Kinh đỡ lấy, vòng tay của tiểu nương tử này rất thơm, rất mềm.
Sao Vương Phác không nghĩ tới, một tiểu nương tử yếu mềm như Biện Ngọc Kinh không ngờ cũng giống như Bạch Liên giáo chủ và Hồng nương tử, cũng là cọp cái giấu đầu không để lộ.
- Ngọc nhi.
Bạch Liên giáo chủ nhìn Biện Ngọc Kinh, hạ giọng hỏi:
- Vì sao vừa rồi con không chờ Vương Phác uống hết vài lượt trà mà khuyên hắn quay về nhà? Hại ta vội vàng ra tay, dù giải quyết được hai tên tùy tùng ngoài cửa, nhưng suýt chút nữa đã bị tên tiểu tử thối đánh lén rồi.
Biện Ngọc Kinh ôm Vương Phác, không nói lên lời.
Bạch Liên giáo chủ lại hỏi:
- Ngọc nhi, con hãy nói thật với vi sư, có phải con đã thích tên tiểu tử Vương Phác này rồi?
- Sư phụ, Ngọc nhi không có.
Biện Ngọc Kinh nhíu chặt đôi mày thanh tú, lắc đầu nói.
- Ngọc nhi chỉ là thấy Vương Phác là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, vì Viên Viên muội tử mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần, người đàn ông như vậy quả thực không nên …. Hơn nữa hắn bây giờ là hôn phu của Viên Viên muội tử, Ngọc nhi quả thực không nhẫn tâm.
- Không có thì tốt.
Giáo chủ Bạch Liên thở phào một cái. Nhấn mạnh trọng tâm nói:
- Đừng quên con là thánh cô Bạch Liên, tương lai sẽ phải thay vi sư làm giáo chủ. Chúng ta có thể dựa vào bản lĩnh của mình để khiến cho đàn ông thần hồn điên đảo, lại nhất định phải giữ thân như ngọc, càng không được lay động chân tình với bất kỳ người đàn ông thế gian nào, điểm này con nhất định phải ghi nhớ.
Biện Ngọc Kinh cúi đầu, ánh mắt nhìn lên mặt Vương Phác, có chút buồn phiền đáp:
- Ngọc nhi ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ.
Trong mắt giáo chủ Bạch Liên bỗng hiện lên cái nhìn ai oán, hạ giọng nói:
- Ngọc nhi, đó chính là sứ mệnh của chúng ta.
/468
|