Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.
Bạch Liên giáo chủ đích thật là một thiên tài vũ đạo, Vương Phác dựa vào trí nhớ của mình nói sơ qua những động tác cơ bản và phong cách đại khái, nàng ta đã nhanh chóng có thể làm vô cùng nhuần nhuyễn những động tác ấy, thậm chí có có thể dung hoà vào kỹ thuật nhảy nổi bật, so với dự đoán của Vương Phác còn khiến người ta mê đắm hơn.
Lúc này Vương Phác đang thích thú tán thưởng những động tác vũ đạo của Bạch Liên giáo chủ.
Trong đại trướng được sưởi ấm bởi than hồng, ấm áp như mùa xuân, trên người Bạch Liên giáo chủ chỉ mặc áo lụa mỏng thân thể thon thả mềm mại thướt tha uốn lượn như con rắn đang di chuyển, nàng đưa người xoay lưng về phía Vương Phác, hai chân thon dài được đưa căng thẳng tắp, nửa người trên dùng sức đưa về phía trước vô tình khiến lộ ra cặp mông căng tròn phía sau.
Sau đó Bạch Liên giáo chủ trụ cố định cả người không nhúc nhích, tư thế này thật mờ ám đến cực điểm quả thật có thể khiến người ta máu mũi phun trào.
Trong đầu Vương Phác bắt đầu không ngăn cản được những suy nghĩ viễn vông, hắn nghĩ lúc này giá được nằm trên giường mà Bạch Liên giáo chủ không mảnh vải che thân ôm chặt ngang hông hắn, hai thân thể gắn kết một chỗ, Bạch Liên giáo chủ gấp gáp lắc mông to của nàng khiến hắn cứ nằm mà hưởng thụ.
Ngay sau đó đột nhiên thân thể Bạch Liên giáo chủ nhẹ nhàng xoay tròn, lớp vải sa mỏng khoác lên người được cởi ra, da thịt Bạch Liên giáo chủ trắng nõn nà mềm mại như em bé.
- Đợi một chút.
Bỗng nhiên Vương Phác giơ tay kêu lên.
Bạch Liên giáo chủ nhẹ nhàng tạm dừng nhảy múa, quay đầu hướng khuôn mặt quyến rũ nhìn về phía Vương Phác:
- Có chuyện gì vậy?
Vương Phác hít vào một hơi hạ giọng nói:
- Vừa rồi cởi áo sa mỏng ra không nên nhanh như vậy, trước đó tỷ phải làm hai động tác giả cởi khơi dậy sự ham muống trong lòng nam nhân, khiến bọn họ không còn kiên nhẫn chờ đợi, rồi đột nhiên cởi áp khoác, có như thế mới để lại tình cảm sâu sắc trong lòng nam nhân được.
Bạch Liên giáo chủ chớp đôi mắt đẹp quyến rũ nhìn hắn nói:
- Tiểu bại hoại, hiểu biết của ngươi quả không ít nhỉ?
- Đương nhiên rồi.
Vương Phác vội nói:
- Hiện tại tiểu đệ chỉ cùng tỷ tỷ nghiên cứu kỹ thuật nhảy, còn chuyện nhảy múa thoát y trước mặt mọi người đương nhiên phải là người khác….Đúng rồi, có chuyện này đệ muốn hỏi tỷ tỷ khi ở Tế Ninh tỷ cứu hai cô gái Kiến Nô giờ đâu rồi?
- Hỏi các cô ấy làm gì?
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Các nàng ấy bây giờ là tuỳ tùng của ta.
Vương Phác nói:
- Tỷ tỷ, người biết các nàng ấy là ai sao?
- Đương nhiên biết.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Các nàng ấy là phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô.
Vương Phác vội la lên:
- Các nàng ấy hiện tại ở đâu?
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Đang ở Thuý Phù Am.
- Thật tốt quá.
Vương Phác hưng phấn nói:
- Tỷ tỷ, khi nào tỷ nghiên cứu xong kỹ thuật nhảy hãy dạy lại cho hai nữ nhân Kiến Nô này.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Tiểu bại hoại, ngươi để các nàng ấy múa thoát y sao?
- Đúng.
Vương Phác cười ha hả nói:
- Tỷ tỷ nghĩ xem các nàng ấy là nữ nhân nô tì, dù có thế nào cũng là phi tử đúng không? Người nói xem ở thành Nam Kinh này có bao nhiêu nam nhân yêu thích phụ nữ đẹp? Nếu cho bọn họ biết rằng có cơ hội nhìn thấy tận mắt phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô múa thoát y thậm chí có cơ hội trở thành khách của phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô, tỷ nói xem bọn họ có vì thế mà bỏ nhiều bạc không?
Vương Phác nghĩ đến điều này quá độc, tin tức này nếu truyền đi bao nhiêu người vì hai nữ nhân Kiến Nô này mà đến chứ? Vương Phác lại có thể thu về biết bao nhiêu là bạc? Giang Nam vốn là một vùng giàu có, cường hào khá đông đúc, thương cổ cự phú càng nhiều hơn, bạc đối với họ mà nói không là vấn đề gì lớn, vấn đề của họ là có bạc mà không có chỗ tiêu.
Bạch Liên giáo chủ chớp đôi mắt đẹp cười quyến rũ nói:
- Tiểu bại hoại, ngươi ngồi không hốt bạc chẳng phải tỷ tỷ là người chịu lỗ ư? Phải bồi thường ta hai tuỳ tùng.
Vương Phác cười nói:
- Tỷ tỷ tốt yên tâm, tiểu đệ chắc chắn không để người chịu thiệt.
- Điều này là ngươi tự nói đó nha.
Bạch Liên giáo chủ nhỏ giọng nói:
- Tỷ sẽ nhớ kỹ đó.
Vương Phác bị Bạch Liên giáo chủ khơi dậy cảm xúc của hắn, hắn lưu luyến thu hồi tầm mắt nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ tốt, trời đã khuya rồi nếu không.....Hôm nay đến đây thôi?
Ngày hôm sau Vương Phác thức dậy khá trễ.
Vương Phác được Nộn Nương hầu hạ rửa mặt thì Chân Hữu Tài đến.
Chân Hữu Tài vừa vào đến cửa lại hỏi:
- Tướng quân, nghe nói hoà thượng sắp đi Trừ Châu?
Vương Phác tiếp nhận khăn lau mặt nóng từ tay Nộn Nương nói:
- Đúng vậy, hoà thượng đi Trừ Châu lần này để huấn luyện tân binh cho Bạch Liên giáo chủ.
- Hả?
Chân Hữu Tài thất thanh nói:
- Luyện binh cho Bạch Liên giáo chủ ư?
- Đúng.
Vương Phác nói:
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra ư, lần này nếu không có Bạch Liên giáo tiến binh ở Phổ Tử Khẩu bày ra tư thế qua sông tấn công Nam Kinh, bởi vì “ sự kiện thi hành tân chính” đã khiến người dân nơi này khó bình ổn. Lần này Bạch Liên giáo chủ là ân nhân của chúng ta cho nên chúng ta cũng phải giúp đỡ lại người ta.
- Tại hạ hiểu rồi.
Chân Hữu Tài chợt nói:
- Việc này cũng như Lý Nham, cũng là dưỡng tặc tự trọng.
- Đại khái cũng gần như vậy.
Vương Phác gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
- Tuy nhiên có chút không giống, Lý Nham là tâm phúc của Sấm tặc, Sấm tặc nay đã phát triển mạnh mẽ, cho nên nuôi dưỡng kẻ tặc chính là nuôi dưỡng kẻ tặc thôi, còn Bạch Liên giáo lại khác, Bạch Liên giáo chưa phát triển lớn mạnh, muốn tiêu diệt bọn họ kỳ thật rất dễ dàng cho nên nuôi dưỡng kẽ tặc là để dùng kẻ tặc.
- Dùng kẻ tặc à?
Chân Hữu Tài nhíu mi nói:
- Chỉ dựa vào một đám ô hợp Bạch Liên giáo thì sử dụng được gì?
- Không phải đã phái hoà thượng đi huấn luyện rồi sao? Rèn luyện chăm chỉ thì không còn là đám ô hợp nữa.
Vương Phác nói:
- Tuy nhiên điều ta xem trọng không phải là quân đội của Bạch Liên giáo mà chính vì Bạch Liên giáo có giáo chúng khắp mọi nơi có thể có được tin tức mau lẹ. Lần này bản tướng quân nhất thời sơ suất suýt nữa bị Bạch Liên giáo đánh lén, ta đã được một bài học thích đáng. Chúng ta có thể thành lập một hệ thống tình báo cho chính mình đến lúc đó dù chúng ta đối phó ai đều có thể hiểu nơi ở, con đường họ đi trong lòng bàn tay, còn người khác định đối phó chúng ta, khi bọn chúng còn chưa động thủ thì chúng ta cũng đã biết rồi.
- Tại hạ hiểu rồi.
Chân Hữu Tài nghiêm trang nói:
- Tướng quân chuẩn bị lợi dụng thế lực của Bạch Liên giáo để xây dựng hệ thống tình báo cho chúng ta.
- Hữu Tài, ngươi đừng tiết lộ tin tức này ra ngoài.
Vương Phác nhỏ giọng nói:
- Giáo chủ của Bạch Liên giáo lúc này đang ở hành dinh Đề Đốc.
- Sao?
Chân Hữu Tài nghe tin này khá chấn động, thất thanh nói:
- Việc này….Việc này nguy hiểm quá.
Vương Phác lắc lắc đầu mỉm cười nói:
- Kỳ thật Bạch Liên giáo cũng không phải là những người tội ác tày trời như chúng ta tưởng tượng, giáo chủ của bọn họ cũng không phải kẻ điên rồ lạm sát người vô tội, có lẽ ngươi không nghĩ tới thật ra giáo chủ của Bạch Liên giáo cũng là một đại mỹ nhân dịu dàng, ha ha.
- Tướng quân.
Chân Hữu Tài biến sắc nhỏ giọng nhắc nhở:
- Người ngàn vạn lần không được…..
Chân Hữu Tài vốn muốn nói đến hai chữ hiếu sắc nhưng hai chữ cuối cùng lại không nói nên lời.
- Ha ha.
Vương Phác cười nói:
- Hữu Tài ngươi quá lo lắng rồi, bản tướng hiểu được mối lo của ngươi sẽ không phạm hồ đồ đâu, càng không trúng mỹ nhân kế của Bạch Liên giáo.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện bỗng nhiên Lã Lục đi vào bẩm báo:
- Tướng quân, Ngụy đại nhân cùng Trương công công đang ở viên môn cầu kiến.
- Ngụy đại nhân? Trương công công?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói Nguỵ Đại Bản cùng Trương Tử An sao?
Lã Lục nói:
- Đúng là bọn họ.
- Sao bọn họ tới Nam Kinh ta?
Vương Phác suy nghĩ một chút ngẩng đầu lên nói:
- Mau mời vào.
Lã Lục lĩnh mệnh mà đi nhanh chóng liền dẫn Ngụy Đại Bản cùng Trương Tử An vào đại trướng của Vương Phác, hai người hướng về Vương Phác cúi chào cung kính nói:
- Hạ quan tham kiến Phò mã gia.
- Không cần đa lễ.
Vương Phác nói:
- Mời Trương công công, Nguỵ đại nhân ngồi.
- Đa tạ phò mã gia.
Hai người tạ ơn Vương Phác lại cùng kiến lễ Chân Hữu Tài ở cạnh Vương Phác rồi mới ngồi xuống.
Vương Phác nói:
- Trương công công, Nguỵ đại nhân sao các người lại đến Nam Kinh?
Ngụy Đại Bản nghiêng đầu nhìn Trương Tử An, Trương Tử An cười nói:
- Phò mã gia, nô tài đã được điều nhiệm đến Nam Kinh trấn thủ thái giám, Ngụy đại nhân cũng đã từ tri phủ Đai Đồng dời đến thăng làm phủ doãn Ứng Thiên, nói tới cũng là nô tì và Ngụy đại nhân đều muốn đi theo Phò mã gia, chúng tôi vừa đến Nam Kinh chưa đi giao nộp công văn mà đã nhanh chóng đến bái kiến Phò mã gia trước rồi.
- Ồ vậy sao?
Vương Phác chắp tay nói:
- Vậy bổn Phò mã gia cũng chúc mừng hai vị.
Ngụy Đại Bản chắp tay thi lễ nói:
- Từ nay về sau hạ quan tiếp túc được làm việc với Phò mã gia rồi, mong Phò mã gia nể tình đồng hương chiếu cố nhiều hơn.
Trương Tử An cũng nịnh nọt nói:
- Đúng thế Phò mã gia, nô tài và Nguỵ đại nhân mới đến khó tránh khỏi bị người ta xa lánh, mối quan hệ Giang Nam không tốt khiến chúng tôi sẽ gặp nhiều khó khan, nên sau này thật sự mong được Phò mã gia chiếu cố nhiều hơn.
Trương Tử An và Ngụy Đại Bản biểu lộ ý tứ quá rõ ràng, hai người bọn họ giống như Vương Phác đều được phái từ Đại Đồng đến Giang Nam nên đối với quan lại ở Giang Nam bọn họ đều là “người Đại Đồng”, để đứng vững gót chân ở Giang Nam bọn họ kỳ vọng có thể được Vương Phác ủng hộ.
- Không dám.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Tất cả mọi người ai cũng từ Đại Đồng mà đến cần giúp đỡ lẫn nhau.
Ngụy Đại Bản vui vẻ nói:
- Có những lời này của Phò mã gia hạ khiến hạ quan yên tâm rồi.
Trương Tử An cũng nói:
- Nô tài cũng thế.
Đang nói đột nhiên Lã Lục tiến vào bẩm:
- Tướng quân, có vị tự xưng là tri phủ Tùng Giang Tiền đại nhân đến cầu kiến.
- Tiền Hoành?
Trong lòng Vương Phác vui vẻ nói:
- Mời vào.
Ngụy Đại Bản và Trương Tử An đứng lên cáo từ, lại được Vương Phác giữ lại, mời hai người buổi chiều đến Noãn Hương Các dùng tiệc.
Lã Lục lĩnh mệnh mà đi nhanh chóng dẫn Tiền Hoành quay vào đại trướng, sau lưng Tiền Hoành có có hai gã hầu trẻ tuổi, một tên tay cầm hai cuốn bức họa, gã còn lại ôm hộp gấm hiển nhiên đó là lễ vật mang cho Vương Phác, Vương Phác mỉm cười nói:
- Ai chà, Tiền đại nhân đến chơi là được rồi còn mang nhiều….đồ vật này nọ làm gì chứ?
- Đó chỉ là hai bức tranh chữ và một nghiên mực mà thôi.
Tiền Hoành cười nịnh nói:
- Chỉ tặng để cho Phò mã gia ngắm cảnh thôi.
Vương Phác ra hiệu cho Lã Lục tiếp nhận tranh chữ và hộp gấm đựng nghiên mực cười nói:
- Có câu đến sớm không bằng đến đúng lúc, bản Phò mã vừa lúc bày tiệc đón tiếp hai vị bạn cũ ở Noãn Hương các, Tiền đại nhân là nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam lại là quan phụ mẫu vậy mời đại nhân đến chung vui có được không?
Vương Phác tiếp đãi bạn thâm giao đương nhiên không phải là người bình thường, cơ hội tốt như thế Tiền Hoành sao có thể từ chối chứ?
Tiền Hoành liền cười nịnh nói:
- Tại hạ rất mong muốn ấy chứ chỉ sợ Phò mã gia không mời.
Vương Phác lại nói:
- Phò mã ta nghe nói tộc thúc của Tiền đại nhân Mục lão đang ngụ ở Nam Kinh, làm phiền Tiền đại nhân mời đến có được không?
Tiền Hoành lại cười nói:
- Hạ quan sẽ cống hiến sức lực.
Vương Phác nói:
- Nếu như thế buổi chiều giờ Thân mở tiệc mời Tiền đại nhân cùng Mục lão tham dự đúng giờ.
- Nhất định thế ạ.
Tiền Hoành ôm quyền nói:
- Nếu như thế hạ quan xin cáo lui trước.
Bạch Liên giáo chủ đích thật là một thiên tài vũ đạo, Vương Phác dựa vào trí nhớ của mình nói sơ qua những động tác cơ bản và phong cách đại khái, nàng ta đã nhanh chóng có thể làm vô cùng nhuần nhuyễn những động tác ấy, thậm chí có có thể dung hoà vào kỹ thuật nhảy nổi bật, so với dự đoán của Vương Phác còn khiến người ta mê đắm hơn.
Lúc này Vương Phác đang thích thú tán thưởng những động tác vũ đạo của Bạch Liên giáo chủ.
Trong đại trướng được sưởi ấm bởi than hồng, ấm áp như mùa xuân, trên người Bạch Liên giáo chủ chỉ mặc áo lụa mỏng thân thể thon thả mềm mại thướt tha uốn lượn như con rắn đang di chuyển, nàng đưa người xoay lưng về phía Vương Phác, hai chân thon dài được đưa căng thẳng tắp, nửa người trên dùng sức đưa về phía trước vô tình khiến lộ ra cặp mông căng tròn phía sau.
Sau đó Bạch Liên giáo chủ trụ cố định cả người không nhúc nhích, tư thế này thật mờ ám đến cực điểm quả thật có thể khiến người ta máu mũi phun trào.
Trong đầu Vương Phác bắt đầu không ngăn cản được những suy nghĩ viễn vông, hắn nghĩ lúc này giá được nằm trên giường mà Bạch Liên giáo chủ không mảnh vải che thân ôm chặt ngang hông hắn, hai thân thể gắn kết một chỗ, Bạch Liên giáo chủ gấp gáp lắc mông to của nàng khiến hắn cứ nằm mà hưởng thụ.
Ngay sau đó đột nhiên thân thể Bạch Liên giáo chủ nhẹ nhàng xoay tròn, lớp vải sa mỏng khoác lên người được cởi ra, da thịt Bạch Liên giáo chủ trắng nõn nà mềm mại như em bé.
- Đợi một chút.
Bỗng nhiên Vương Phác giơ tay kêu lên.
Bạch Liên giáo chủ nhẹ nhàng tạm dừng nhảy múa, quay đầu hướng khuôn mặt quyến rũ nhìn về phía Vương Phác:
- Có chuyện gì vậy?
Vương Phác hít vào một hơi hạ giọng nói:
- Vừa rồi cởi áo sa mỏng ra không nên nhanh như vậy, trước đó tỷ phải làm hai động tác giả cởi khơi dậy sự ham muống trong lòng nam nhân, khiến bọn họ không còn kiên nhẫn chờ đợi, rồi đột nhiên cởi áp khoác, có như thế mới để lại tình cảm sâu sắc trong lòng nam nhân được.
Bạch Liên giáo chủ chớp đôi mắt đẹp quyến rũ nhìn hắn nói:
- Tiểu bại hoại, hiểu biết của ngươi quả không ít nhỉ?
- Đương nhiên rồi.
Vương Phác vội nói:
- Hiện tại tiểu đệ chỉ cùng tỷ tỷ nghiên cứu kỹ thuật nhảy, còn chuyện nhảy múa thoát y trước mặt mọi người đương nhiên phải là người khác….Đúng rồi, có chuyện này đệ muốn hỏi tỷ tỷ khi ở Tế Ninh tỷ cứu hai cô gái Kiến Nô giờ đâu rồi?
- Hỏi các cô ấy làm gì?
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Các nàng ấy bây giờ là tuỳ tùng của ta.
Vương Phác nói:
- Tỷ tỷ, người biết các nàng ấy là ai sao?
- Đương nhiên biết.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Các nàng ấy là phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô.
Vương Phác vội la lên:
- Các nàng ấy hiện tại ở đâu?
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Đang ở Thuý Phù Am.
- Thật tốt quá.
Vương Phác hưng phấn nói:
- Tỷ tỷ, khi nào tỷ nghiên cứu xong kỹ thuật nhảy hãy dạy lại cho hai nữ nhân Kiến Nô này.
Bạch Liên giáo chủ nói:
- Tiểu bại hoại, ngươi để các nàng ấy múa thoát y sao?
- Đúng.
Vương Phác cười ha hả nói:
- Tỷ tỷ nghĩ xem các nàng ấy là nữ nhân nô tì, dù có thế nào cũng là phi tử đúng không? Người nói xem ở thành Nam Kinh này có bao nhiêu nam nhân yêu thích phụ nữ đẹp? Nếu cho bọn họ biết rằng có cơ hội nhìn thấy tận mắt phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô múa thoát y thậm chí có cơ hội trở thành khách của phi tử của thủ lĩnh Kiến Nô, tỷ nói xem bọn họ có vì thế mà bỏ nhiều bạc không?
Vương Phác nghĩ đến điều này quá độc, tin tức này nếu truyền đi bao nhiêu người vì hai nữ nhân Kiến Nô này mà đến chứ? Vương Phác lại có thể thu về biết bao nhiêu là bạc? Giang Nam vốn là một vùng giàu có, cường hào khá đông đúc, thương cổ cự phú càng nhiều hơn, bạc đối với họ mà nói không là vấn đề gì lớn, vấn đề của họ là có bạc mà không có chỗ tiêu.
Bạch Liên giáo chủ chớp đôi mắt đẹp cười quyến rũ nói:
- Tiểu bại hoại, ngươi ngồi không hốt bạc chẳng phải tỷ tỷ là người chịu lỗ ư? Phải bồi thường ta hai tuỳ tùng.
Vương Phác cười nói:
- Tỷ tỷ tốt yên tâm, tiểu đệ chắc chắn không để người chịu thiệt.
- Điều này là ngươi tự nói đó nha.
Bạch Liên giáo chủ nhỏ giọng nói:
- Tỷ sẽ nhớ kỹ đó.
Vương Phác bị Bạch Liên giáo chủ khơi dậy cảm xúc của hắn, hắn lưu luyến thu hồi tầm mắt nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ tốt, trời đã khuya rồi nếu không.....Hôm nay đến đây thôi?
Ngày hôm sau Vương Phác thức dậy khá trễ.
Vương Phác được Nộn Nương hầu hạ rửa mặt thì Chân Hữu Tài đến.
Chân Hữu Tài vừa vào đến cửa lại hỏi:
- Tướng quân, nghe nói hoà thượng sắp đi Trừ Châu?
Vương Phác tiếp nhận khăn lau mặt nóng từ tay Nộn Nương nói:
- Đúng vậy, hoà thượng đi Trừ Châu lần này để huấn luyện tân binh cho Bạch Liên giáo chủ.
- Hả?
Chân Hữu Tài thất thanh nói:
- Luyện binh cho Bạch Liên giáo chủ ư?
- Đúng.
Vương Phác nói:
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra ư, lần này nếu không có Bạch Liên giáo tiến binh ở Phổ Tử Khẩu bày ra tư thế qua sông tấn công Nam Kinh, bởi vì “ sự kiện thi hành tân chính” đã khiến người dân nơi này khó bình ổn. Lần này Bạch Liên giáo chủ là ân nhân của chúng ta cho nên chúng ta cũng phải giúp đỡ lại người ta.
- Tại hạ hiểu rồi.
Chân Hữu Tài chợt nói:
- Việc này cũng như Lý Nham, cũng là dưỡng tặc tự trọng.
- Đại khái cũng gần như vậy.
Vương Phác gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
- Tuy nhiên có chút không giống, Lý Nham là tâm phúc của Sấm tặc, Sấm tặc nay đã phát triển mạnh mẽ, cho nên nuôi dưỡng kẻ tặc chính là nuôi dưỡng kẻ tặc thôi, còn Bạch Liên giáo lại khác, Bạch Liên giáo chưa phát triển lớn mạnh, muốn tiêu diệt bọn họ kỳ thật rất dễ dàng cho nên nuôi dưỡng kẽ tặc là để dùng kẻ tặc.
- Dùng kẻ tặc à?
Chân Hữu Tài nhíu mi nói:
- Chỉ dựa vào một đám ô hợp Bạch Liên giáo thì sử dụng được gì?
- Không phải đã phái hoà thượng đi huấn luyện rồi sao? Rèn luyện chăm chỉ thì không còn là đám ô hợp nữa.
Vương Phác nói:
- Tuy nhiên điều ta xem trọng không phải là quân đội của Bạch Liên giáo mà chính vì Bạch Liên giáo có giáo chúng khắp mọi nơi có thể có được tin tức mau lẹ. Lần này bản tướng quân nhất thời sơ suất suýt nữa bị Bạch Liên giáo đánh lén, ta đã được một bài học thích đáng. Chúng ta có thể thành lập một hệ thống tình báo cho chính mình đến lúc đó dù chúng ta đối phó ai đều có thể hiểu nơi ở, con đường họ đi trong lòng bàn tay, còn người khác định đối phó chúng ta, khi bọn chúng còn chưa động thủ thì chúng ta cũng đã biết rồi.
- Tại hạ hiểu rồi.
Chân Hữu Tài nghiêm trang nói:
- Tướng quân chuẩn bị lợi dụng thế lực của Bạch Liên giáo để xây dựng hệ thống tình báo cho chúng ta.
- Hữu Tài, ngươi đừng tiết lộ tin tức này ra ngoài.
Vương Phác nhỏ giọng nói:
- Giáo chủ của Bạch Liên giáo lúc này đang ở hành dinh Đề Đốc.
- Sao?
Chân Hữu Tài nghe tin này khá chấn động, thất thanh nói:
- Việc này….Việc này nguy hiểm quá.
Vương Phác lắc lắc đầu mỉm cười nói:
- Kỳ thật Bạch Liên giáo cũng không phải là những người tội ác tày trời như chúng ta tưởng tượng, giáo chủ của bọn họ cũng không phải kẻ điên rồ lạm sát người vô tội, có lẽ ngươi không nghĩ tới thật ra giáo chủ của Bạch Liên giáo cũng là một đại mỹ nhân dịu dàng, ha ha.
- Tướng quân.
Chân Hữu Tài biến sắc nhỏ giọng nhắc nhở:
- Người ngàn vạn lần không được…..
Chân Hữu Tài vốn muốn nói đến hai chữ hiếu sắc nhưng hai chữ cuối cùng lại không nói nên lời.
- Ha ha.
Vương Phác cười nói:
- Hữu Tài ngươi quá lo lắng rồi, bản tướng hiểu được mối lo của ngươi sẽ không phạm hồ đồ đâu, càng không trúng mỹ nhân kế của Bạch Liên giáo.
Đúng lúc hai người đang nói chuyện bỗng nhiên Lã Lục đi vào bẩm báo:
- Tướng quân, Ngụy đại nhân cùng Trương công công đang ở viên môn cầu kiến.
- Ngụy đại nhân? Trương công công?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Ngươi nói Nguỵ Đại Bản cùng Trương Tử An sao?
Lã Lục nói:
- Đúng là bọn họ.
- Sao bọn họ tới Nam Kinh ta?
Vương Phác suy nghĩ một chút ngẩng đầu lên nói:
- Mau mời vào.
Lã Lục lĩnh mệnh mà đi nhanh chóng liền dẫn Ngụy Đại Bản cùng Trương Tử An vào đại trướng của Vương Phác, hai người hướng về Vương Phác cúi chào cung kính nói:
- Hạ quan tham kiến Phò mã gia.
- Không cần đa lễ.
Vương Phác nói:
- Mời Trương công công, Nguỵ đại nhân ngồi.
- Đa tạ phò mã gia.
Hai người tạ ơn Vương Phác lại cùng kiến lễ Chân Hữu Tài ở cạnh Vương Phác rồi mới ngồi xuống.
Vương Phác nói:
- Trương công công, Nguỵ đại nhân sao các người lại đến Nam Kinh?
Ngụy Đại Bản nghiêng đầu nhìn Trương Tử An, Trương Tử An cười nói:
- Phò mã gia, nô tài đã được điều nhiệm đến Nam Kinh trấn thủ thái giám, Ngụy đại nhân cũng đã từ tri phủ Đai Đồng dời đến thăng làm phủ doãn Ứng Thiên, nói tới cũng là nô tì và Ngụy đại nhân đều muốn đi theo Phò mã gia, chúng tôi vừa đến Nam Kinh chưa đi giao nộp công văn mà đã nhanh chóng đến bái kiến Phò mã gia trước rồi.
- Ồ vậy sao?
Vương Phác chắp tay nói:
- Vậy bổn Phò mã gia cũng chúc mừng hai vị.
Ngụy Đại Bản chắp tay thi lễ nói:
- Từ nay về sau hạ quan tiếp túc được làm việc với Phò mã gia rồi, mong Phò mã gia nể tình đồng hương chiếu cố nhiều hơn.
Trương Tử An cũng nịnh nọt nói:
- Đúng thế Phò mã gia, nô tài và Nguỵ đại nhân mới đến khó tránh khỏi bị người ta xa lánh, mối quan hệ Giang Nam không tốt khiến chúng tôi sẽ gặp nhiều khó khan, nên sau này thật sự mong được Phò mã gia chiếu cố nhiều hơn.
Trương Tử An và Ngụy Đại Bản biểu lộ ý tứ quá rõ ràng, hai người bọn họ giống như Vương Phác đều được phái từ Đại Đồng đến Giang Nam nên đối với quan lại ở Giang Nam bọn họ đều là “người Đại Đồng”, để đứng vững gót chân ở Giang Nam bọn họ kỳ vọng có thể được Vương Phác ủng hộ.
- Không dám.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Tất cả mọi người ai cũng từ Đại Đồng mà đến cần giúp đỡ lẫn nhau.
Ngụy Đại Bản vui vẻ nói:
- Có những lời này của Phò mã gia hạ khiến hạ quan yên tâm rồi.
Trương Tử An cũng nói:
- Nô tài cũng thế.
Đang nói đột nhiên Lã Lục tiến vào bẩm:
- Tướng quân, có vị tự xưng là tri phủ Tùng Giang Tiền đại nhân đến cầu kiến.
- Tiền Hoành?
Trong lòng Vương Phác vui vẻ nói:
- Mời vào.
Ngụy Đại Bản và Trương Tử An đứng lên cáo từ, lại được Vương Phác giữ lại, mời hai người buổi chiều đến Noãn Hương Các dùng tiệc.
Lã Lục lĩnh mệnh mà đi nhanh chóng dẫn Tiền Hoành quay vào đại trướng, sau lưng Tiền Hoành có có hai gã hầu trẻ tuổi, một tên tay cầm hai cuốn bức họa, gã còn lại ôm hộp gấm hiển nhiên đó là lễ vật mang cho Vương Phác, Vương Phác mỉm cười nói:
- Ai chà, Tiền đại nhân đến chơi là được rồi còn mang nhiều….đồ vật này nọ làm gì chứ?
- Đó chỉ là hai bức tranh chữ và một nghiên mực mà thôi.
Tiền Hoành cười nịnh nói:
- Chỉ tặng để cho Phò mã gia ngắm cảnh thôi.
Vương Phác ra hiệu cho Lã Lục tiếp nhận tranh chữ và hộp gấm đựng nghiên mực cười nói:
- Có câu đến sớm không bằng đến đúng lúc, bản Phò mã vừa lúc bày tiệc đón tiếp hai vị bạn cũ ở Noãn Hương các, Tiền đại nhân là nhân vật nổi tiếng ở Giang Nam lại là quan phụ mẫu vậy mời đại nhân đến chung vui có được không?
Vương Phác tiếp đãi bạn thâm giao đương nhiên không phải là người bình thường, cơ hội tốt như thế Tiền Hoành sao có thể từ chối chứ?
Tiền Hoành liền cười nịnh nói:
- Tại hạ rất mong muốn ấy chứ chỉ sợ Phò mã gia không mời.
Vương Phác lại nói:
- Phò mã ta nghe nói tộc thúc của Tiền đại nhân Mục lão đang ngụ ở Nam Kinh, làm phiền Tiền đại nhân mời đến có được không?
Tiền Hoành lại cười nói:
- Hạ quan sẽ cống hiến sức lực.
Vương Phác nói:
- Nếu như thế buổi chiều giờ Thân mở tiệc mời Tiền đại nhân cùng Mục lão tham dự đúng giờ.
- Nhất định thế ạ.
Tiền Hoành ôm quyền nói:
- Nếu như thế hạ quan xin cáo lui trước.
/468
|