Vương Phác và Tưởng Thiên Hộ dẫn đầu đoàn quân yểm trợ trên mười chiếc Phúc thuyền tạo thành vòng quanh phía Tây xuyên thẳng đến đảo Độc Sơn, lúc hành quân khó khăn đến đảo Độc Sơn, tay phải cầm kính viễn vọng nhìn Tưởng Thiên Hộ quan sát phía trước đột nhiên kêu to lên:
- Tướng quân, phía trước hình như có người muốn chạy trốn.
- Hử?
Vương Phác vội giơ tay cầm kính viễn vọng trong tay Tưởng Thiên Hộ, quan sát phía trước không bao lâu liền nhìn thấy hai chiếc đại hải thuyền đang kéo cao cánh buồm, đang hướng về phía Nam trên đại dương bao la, nhìn thấy hai chiếc thuyền lớn này hiển nhiên là theo đảo Độc Sơn đi ra, nhưng lại không biết phải đi đâu?
Tưởng Thiên Hộ nói:
- Tướng quân, làm sao đây?
- Chết tiệt.
Vương Phác mắng,
- Không buông tha, tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua hai chiếc thuyền lớn này.
Tưởng Thiên hộ nói:
- Hai chiếc thuyền này không phải là thuyền vũ trang, chỉ là ở đầu thuyền đều có một khẩu thiết pháo nhỏ, ty chức dẫn chiếc Phúc thuyền số 2 đi thì đủ rồi.
- Không!
Vương Phác gằn giọng nói,
- Phong tỏa eo Hắc Long cũng không phải là chuyện dễ, thủy quân cần sự chỉ huy của Tưởng Thiên Hộ và sự điều hành của ta, như vậy đi, Tưởng Thiên Hộ ngươi dẫn tám chiếc Phúc thuyền trực tiếp tiến sát bến tàu đảo Độc Sơn, thả năm trăm tinh binh của Đường Thắng xuống bến tàu, để bọn họ tiêu diệt hải tặc trên đảo, sau đó ngươi lập tức thống lĩnh thủy quân phong tỏa đoạn phía Nam eo Hắc Long.
Đường Thắng và Tưởng Thiên Hộ vội hỏi:
- Vậy Tướng quân ngài thì sao?
Vương Phác nói:
- Bổn tướng quân dẫn hai chiếc Phúc thuyền còn lại đuổi theo hai chiếc thuyền hải tặc bỏ chạy kia, Tưởng Thiên Hộ để lại hai trăm Thủy sư quan quân chuyên về thủy chiến trợ chiến là được rồi.
Tưởng Thiên Hộ ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lấy hai chiếc Phúc thuyền trang bị đầy đủ vũ trang đi đối phó hai chiếc thuyền hải tặc chỉ có một khẩu pháo nhỏ, lại có năm trăm tinh binh thủy quân trợ chiến, nên sẽ không có nguy hiểm gì, cũng liền đồng ý.
Ngay lập tức quan quân thủy binh liền chia binh phân làm hai đường, Tưởng Thiên Hộ dẫn đầu tám chiếc thuyền chiến lớn nhỏ chở Đường Thắng và năm trăm tinh binh của y đi thẳng đến đảo Độc Sơn, Vương Phác thì dẫn hai trăm tinh binh thủy quân và vệ đội của mình ngồi trên hai chiếc Phúc thuyền số 2 còn lại để đuổi theo hai chiếc thuyền hải tặc đang bỏ chạy.
Trực giác nói với Vương Phác rằng, hai chiếc thuyền hải tặc đang đào tẩu không phải là nhỏ, Đổng Tiểu Uyển rất có thể là ở trong một chiếc thuyền nào đó.
Trên thuyền hải tặc
Xích Cước Trương Tam trên boong thuyền, ngẩng đầu nhìn hải tặc leo lên cột buồm hét lớn:
- Gia tăng đón hướng gió, nhanh!
- Nhị đương gia, đã là hướng đón gió mạnh nhất!
- Câm miệng, lão tử là đương gia hay ngươi là đương gia, lập tức gia tăng đón hướng gió.
- Vâng!
Bọn hải tặc leo lên cột buồm đúng là lúc buồm gia tăng đón gió, hải tặc leo lên đỉnh cao nhất đột nhiên la lớn:
- Nhị đương gia, không xong rồi. Quan quân đuổi đến nơi rồi!
- Cái gì?
Xích Cước Trương Tam kinh hãi hỏi:
- Quan quân đuổi đến sao, ở đâu?
- Chính là ở phía sau
Hải tặc trên cột buồm la lớn nói:
- Hai chiếc Phúc thuyền!
Xích Cước Trương Tam tay vịn vào cạnh thuyền nhìn về phía sau, quả nhiên thấy hai chấm đen đang từ mặt biển dần hiện ra, tuy nhiên cách rất xa, nhưng y dựa vào kinh nghiệm nhiều năm kiếm sống trên nước phán đoán rằng đó là hai chiếc Phúc thuyền số 2, đó có thể là chiếc thuyền chiến của thủy binh được trang bị vũ trang. Thủ hạ dưới trướng y tại hai chiếc thuyền hải tặc cũng không thể ngăn cản được đấy.
- Nhanh, tiếp tục gia tăng đón gió.
Xích Cước Trương Tam rống khàn cả giọng:
- Đem tất cả những thứ vô dụng ném xuống, tiếp theo kéo khẩu thiết pháo ở đầu thuyền kéo xuống đuôi thuyền, nhanh....
Xích Cước Trương Tam hạ lệnh. Tất cả hải tặc trên hai chiếc thuyền hải tặc lập tức bắt đầu rối tinh lên, có người đến đầu tháo khẩu thiết pháo ở đầu thuyền, có tên từ trong khoang thuyền mang ra một vài thứ cồng kềnh, trực tiếp ném xuống biển. Trong đám người hỗn loạn, Hồng Nương Tử dẫn hai thị tỳ đi lên boong thuyền.
- Nhị đương gia, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Chúng ta bị thủy binh quan quân theo dõi.
Xích Cước Trương Tam nói:
- Bây giờ chỉ có thể ném những thứ này thôi.
- A.
Hồng Nương Tử ngạc nhiên nói:
- Không phải Nhị đương gia muốn dẫn huynh đệ đi tiêu diệt thủy quân quan quân sao?
- Hồng đại đương gia đừng chê cười.
Xích Cước Trương Tam cười gượng nói:
- Chỉ dựa vào đám huynh đệ dưới trướng ở hai chiếc thuyền nhỏ và hai khẩu thiết pháo này, làm sao đi liều mạng với thủy quân quan quân được trang bị vũ trang đầy đủ được?
Hồng Nương Tử nói:
- Liều mạng không được, có thể dùng trí mà.
- Đúng rồi.
Hậu Phương Vực đứng bên cạnh Xích Cước Trương Tam cũng nói phụ họa thêm.
- Nhị đương gia, chúng ta có thể dùng trí, gần đây chẳng phải còn có bãi đá ngầm giống eo Hắc Long không?
- Bãi đá ngầm đúng là có thật.
Xích Cước Trương Tam gật đầu nói:
- Tuy nhiên nơi đó sóng to gió lớn, rất là hung hiểm vậy, nếu chẳng may có sơ xuất, ngay cả thuyền của chúng ta cũng sẽ bị đá ngầm nhấn chìm.
- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.
Hầu Phương Vực nói.
- Để thoát khỏi hai chiếc thuyền chiến thủy binh ở phía sau, cũng chỉ có thể bí quá hóa liều.
- Mẹ nó....
Xích Cước Trương Tam hung tợn lắc lắc tay, quát.
- Lập tức liều mạng với quan quân, chuyển bánh lái, đi Bạch Sa Tự.
Thuyền chiến của quan quân thủy binh vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối hơn so với thuyền hải tặc, chẳng những vũ trang trên thuyền không tương đồng, mà tính năng của thuyền chiến cũng khó có thể bì được, chưa đến nửa canh giờ, hai chiếc Phúc thuyền do Vương Phác dẫn đầu thì đã đuổi kịp hai chiếc thuyền hải tặc của Xích Cước Trương Tam.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, chỉ có thuyền pháo ba cột buồm đặt Hồng Di đại pháo, còn Phúc thuyền do thân thuyền của không đủ lớn, không thể lắp Hồng Di đại pháo uy lực mạnh mẽ cồng kềnh ở đầu thuyền, chỉ có thể lắp mấy khẩu hỏa pháo nhỏ, sau đó ở hai mép trong mạn thuyề đặt hai mươi mấy hỏa pháo nhỏ, bất kể là tầm bắn hay là uy lực, những khẩu hỏa pháo nhỏ cũng không thể so với Hồng Di đại pháo.
Hai khẩu hỏa pháo nhỏ ở đầu thuyền hai chiếc Phúc thuyền không ngừng nổ bắn, không ngừng có đạn pháo rơi vào bốn phía của thuyền hải tặc, tạo ra các cột nước ngút trời, thỉnh thoảng cũng có đạn pháo rơi trúng thuyền hải tặc, thoáng chốc những mảnh vụn gỗ tóe lên đầy trời, nhưng pháo kích ở mức độ này hiển nhiên không thể có sức uy hiếp mạnh đối với thuyền hải tặc, nhiều nhất cũng chỉ có thể chấn động tâm lý hải tặc.
Trừ khi có thể đuổi kịp tàu hải tặc và đi song song, như vậy hai mươi mấy hỏa pháo ở sườn mạn trong khoang thuyền mới có thể tiến hành cùng bắn vào thuyền hải tặc, mới có thể tạo thành sự uy hiếp thật sự.
Cuối cùng, hai chiếc thuyền chiến của thủy quân quan quân đã đuổi kịp phía sau của chiếc thuyền hải tặc kia, hơn nữa một chiếc bên trái một chiếc bên phải kẹp thuyền hải tặc ở giữa, ba chiếc thuyền khó khăn lắm mới cùng song hành, thoáng chốc, hai chiếc thuyền chiến của quan quân áp sát vào mạn trong khoang thuyền bên kia thuyền hải tặc nổi lên một ánh lửa chói chang, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, bốn mươi mấy khẩu tiểu pháo dường như là khai hỏa cùng lúc!
Dưới mấy vòng pháo kích, thuyền hải tặc bị kẹp ở giữa đã bị nổ đến nổi mấy tấm ván gỗ bay tứ tung, mảnh vụn văng khắp nơi, vách khoang thuyền cũng bị bắn thủng mười mấy lỗ lớn, nước biển lạnh giá nhanh chóng tràn vào khoang thuyền, những hải tặc trên boong thuyền và trốn trong khoang thuyền chen chúc nhau đi xuống, cầm tất cả những thứ có thể múc nước ra sức múc nước đổ ra ngoài.
Nhưng thực tế thì tàn khốc, làm điều này chỉ là phí công thôi.
Mấy phút sau, lại là một lượt hỏa pháo vô tình rơi trên chiếc thuyền hải tặc kia, thuyền hải tặc chấn động run lên vỡ nát, bắt đầu chìm xuống nhanh chóng.
Trên thuyền chiến của quan quân, Vương Phát gằn giọng quát:
- Không cần quan tâm đến bọn hải tặc rơi xuống nước, tiếp tục đuổi theo chiếc thuyền còn lại.
Trên chiếc thuyền hải tặc kia đang chạy trốn ở phía trước, Xích Cước Trương Tam trừng mắt giận dữ hét:
- Thiết Đảm huynh đệ, Thiết Đảm huynh đệ! Nên chết chính là quan quân, ông đây sẽ không để yên cho các ngươi...
Thời gian lặng lẽ trôi đi. Hai chiếc thuyền chiến của quan quân khó khăn lắm mới đuổi kịp, vừa thấy lại muốn kẹp thuyền hải tặc của Xích Cước Trương Tam ở giữa.
Xích Cước Trương Tam vừa lo vừa giận, đang đúng lúc hết đường xoay sở, trên chiếc thuyền chiến bên trái đột nhiên vang lên một âm thanh như tiếng sấm nổ:
- Bọn hải tặc trên thuyền vừa nghe, lập tức ngừng thuyền đầu hàng! Tướng quân chúng ta nói. Chỉ cần các ngươi đầu hàng, tất cả quá khứ cũng không truy cứu nữa, các ngươi còn có thể giữ lại sinh mạng!
Xích Cước Trương Tam gầm lên giận dữ nói:
- Ông đây nếu không đầu hàng thì sao?
Một cái bóng bỗng nhiên xuất hiện phía sau bức tường chắn mái của chiến thuyền quan quân, cao giọng quát:
- Vậy thì đánh chìm các ngươi!
- Vương Phác
- Xích Cước Trương Tam?
Bất chợt nhìn thấy Vương Phác. Trong lòng Xích Cước Trương Tam đầu khiếp sợ.
Hồng Nương Tử đứng phía sau cách Xích Cước Trương Tam không xa liền vội vàng nghiêng mình trốn vào sau cột buồm, hiển nhiên, nàng làm thế nào cũng không thể trong tình cảnh như thế này mà gặp lại Vương Phác.
- Vương Phác
Xích Cước Trương Tam tức giận nói:
- Ngươi giết chết Triệu Thiết Đảm huynh đệ tốt của ông đây, ông đây tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Hừ hừ.
Vương Phác cười nhạt nói:
- Xích Cước Trương Tam ngươi đã không còn đường thoát nữa rồi, bổn tướng quân ra lệnh cho ngươi lập tức dừng thuyền lại.
- Đừng mơ tưởng.
Xích Cước Trương Tam hung dữ nói:
- Có gan ngươi hãy hạ lệnh nã pháo đi!
- Vương Phác!
Mạo Tích Cương bên cạnh bỗng nhiên giẫm chân bước lên trước, vẻ mặt dữ tợn quát,
- Có gan ngươi hãy hạ lệnh nã pháo đi? Chúng ta chết cũng sẽ chết, nhưng tiểu mỹ nhân dịu dàng của ngươi cũng phải đi cùng chúng ta xuống biển cho cá ăn, ha hả, nã pháo đi, ngươi hạ lệnh nã pháo đi.
- Tiểu Uyển?
Sắc mặt Vương Phác biến đổi, lớn tiếng quát:
- Các ngươi làm gì Tiểu Uyển rồi?
Hồng Nương Tử núp sau cột buồm nghe vậy vẻ mặt không khỏi lay động. Thân hình như tia chớp đã mang theo hai thị tỳ xuống khoang thuyền.
- Không sao cả
Mạo Tích Cương cười gằn một cách điên cuồng nói:
- Vương Phác. Ông đây không có được nữ nhân, ngươi cũng đừng hòng có được!
- Xích Cước Trương Tam!
Vương Phác quay đầu trừng mắt Xích Cước Trương Tam, giận dữ nói:
- Ngươi còn có xem là nam nhân không? Lần trước ngươi ở Ngô Giang cướp Viên Viên của bổn tướng quân, bổn tướng quân còn chưa tính với ngươi, lần này ngươi lại cướp đi nữ nhân của bổn tướng quân, ngươi rốt cuộc là có ý gì?
Xích Cước Trương Tam im lặng không trả lời, lần trước cướp đi Trần Viên Viên là vì ngân lượng, lần này việc y cướp Đổng Tiểu Uyển trước đó căn bản là y không biết cô ta là nữ nhân của Vương Phác, nhưng y đã làm, thì tuyệt đối không mở miệng nhận thua cầu xin tha thứ, chỉ hung dữ trả lời:
- Ông đây chính là cướp, con mẹ nó ngươi có thể làm gì được?
Hầu Phương Vực bước đến bên cạnh Xích Cước Trương Tam, hạ giọng nói:
- Nhị đương gia, phía trước không xa chính là Bạch Sa Tự, ngài nghĩ cách kéo dài thêm thời gian, chúng ta sẽ có thể thoát hiểm rồi.
Vương Phác biết Xích Cước Trương Tam là kẻ gian ác, uy hiếp đối với y mà nói không có chút tác dụng nào, liền chuyển sang tăng áp lực với hai người Hầu Phương Vực, Mạo Tích Cương, trầm giọng quát:
- Mạo Tích Cương, Hầu Phương Vực! Đừng quên các ngươi là ai? Các ngươi lúc nhỏ đọc sách thánh hiền, không ngờ cam tâm theo giặc, chẳng lẽ các ngươi không sợ họa đến người nhà ngươi sao? Còn Phục Xã của các ngươi, các ngươi có nghĩ tới không, nguyên nhân bởi vì hai ngươi mà thanh danh bị mất đi, ở Giang Nam thậm chí cả Đại Minh cũng không có đất cắm dùi!
Hầu Phương Vực cúi đầu, thanh danh Phục Xã y không cần quan tâm, nhưng an nguy của gia đình thì y không thể không lo, lần này nếu khiến Vương Phác biết y đã dấn thân vào giúp kẻ tặc, sau khi trở về khó tránh khỏi việc thượng tấu triều đình, gia đình và dòng tộc ở quê nhà Thương Khâu chỉ sợ là khó thoát khỏi.
- Vương Phác, đây đều là ngươi ép ta!
Mạo Tích Cương lại hung dữ quát:
- Ngươi đã cướp Trần Viên Viên trong tay ta, tại sao còn muốn giành Tiểu Uyển với ta nữa?
Vương Phác trầm giọng nói:
- Nói như vậy, bảo Xích Cước Trương Tam giành Tiểu Uyển cũng là chủ ý của ngươi?
- Không sai!
Mạo Tích Cương cười đắc ý trả lời:
- Ta cũng đã sớm nói. Nữ nhân ta không có được ngươi cũng đừng mơ tưởng, Tiểu Uyển là của ta, rất nhanh con người của nàng ấy cũng sẽ thuộc về ta, còn có Viên Viên, một ngày nào đó ta cũng sẽ đoạt lại từ trong tay ngươi!
- Tướng quân, phía trước hình như có người muốn chạy trốn.
- Hử?
Vương Phác vội giơ tay cầm kính viễn vọng trong tay Tưởng Thiên Hộ, quan sát phía trước không bao lâu liền nhìn thấy hai chiếc đại hải thuyền đang kéo cao cánh buồm, đang hướng về phía Nam trên đại dương bao la, nhìn thấy hai chiếc thuyền lớn này hiển nhiên là theo đảo Độc Sơn đi ra, nhưng lại không biết phải đi đâu?
Tưởng Thiên Hộ nói:
- Tướng quân, làm sao đây?
- Chết tiệt.
Vương Phác mắng,
- Không buông tha, tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua hai chiếc thuyền lớn này.
Tưởng Thiên hộ nói:
- Hai chiếc thuyền này không phải là thuyền vũ trang, chỉ là ở đầu thuyền đều có một khẩu thiết pháo nhỏ, ty chức dẫn chiếc Phúc thuyền số 2 đi thì đủ rồi.
- Không!
Vương Phác gằn giọng nói,
- Phong tỏa eo Hắc Long cũng không phải là chuyện dễ, thủy quân cần sự chỉ huy của Tưởng Thiên Hộ và sự điều hành của ta, như vậy đi, Tưởng Thiên Hộ ngươi dẫn tám chiếc Phúc thuyền trực tiếp tiến sát bến tàu đảo Độc Sơn, thả năm trăm tinh binh của Đường Thắng xuống bến tàu, để bọn họ tiêu diệt hải tặc trên đảo, sau đó ngươi lập tức thống lĩnh thủy quân phong tỏa đoạn phía Nam eo Hắc Long.
Đường Thắng và Tưởng Thiên Hộ vội hỏi:
- Vậy Tướng quân ngài thì sao?
Vương Phác nói:
- Bổn tướng quân dẫn hai chiếc Phúc thuyền còn lại đuổi theo hai chiếc thuyền hải tặc bỏ chạy kia, Tưởng Thiên Hộ để lại hai trăm Thủy sư quan quân chuyên về thủy chiến trợ chiến là được rồi.
Tưởng Thiên Hộ ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy lấy hai chiếc Phúc thuyền trang bị đầy đủ vũ trang đi đối phó hai chiếc thuyền hải tặc chỉ có một khẩu pháo nhỏ, lại có năm trăm tinh binh thủy quân trợ chiến, nên sẽ không có nguy hiểm gì, cũng liền đồng ý.
Ngay lập tức quan quân thủy binh liền chia binh phân làm hai đường, Tưởng Thiên Hộ dẫn đầu tám chiếc thuyền chiến lớn nhỏ chở Đường Thắng và năm trăm tinh binh của y đi thẳng đến đảo Độc Sơn, Vương Phác thì dẫn hai trăm tinh binh thủy quân và vệ đội của mình ngồi trên hai chiếc Phúc thuyền số 2 còn lại để đuổi theo hai chiếc thuyền hải tặc đang bỏ chạy.
Trực giác nói với Vương Phác rằng, hai chiếc thuyền hải tặc đang đào tẩu không phải là nhỏ, Đổng Tiểu Uyển rất có thể là ở trong một chiếc thuyền nào đó.
Trên thuyền hải tặc
Xích Cước Trương Tam trên boong thuyền, ngẩng đầu nhìn hải tặc leo lên cột buồm hét lớn:
- Gia tăng đón hướng gió, nhanh!
- Nhị đương gia, đã là hướng đón gió mạnh nhất!
- Câm miệng, lão tử là đương gia hay ngươi là đương gia, lập tức gia tăng đón hướng gió.
- Vâng!
Bọn hải tặc leo lên cột buồm đúng là lúc buồm gia tăng đón gió, hải tặc leo lên đỉnh cao nhất đột nhiên la lớn:
- Nhị đương gia, không xong rồi. Quan quân đuổi đến nơi rồi!
- Cái gì?
Xích Cước Trương Tam kinh hãi hỏi:
- Quan quân đuổi đến sao, ở đâu?
- Chính là ở phía sau
Hải tặc trên cột buồm la lớn nói:
- Hai chiếc Phúc thuyền!
Xích Cước Trương Tam tay vịn vào cạnh thuyền nhìn về phía sau, quả nhiên thấy hai chấm đen đang từ mặt biển dần hiện ra, tuy nhiên cách rất xa, nhưng y dựa vào kinh nghiệm nhiều năm kiếm sống trên nước phán đoán rằng đó là hai chiếc Phúc thuyền số 2, đó có thể là chiếc thuyền chiến của thủy binh được trang bị vũ trang. Thủ hạ dưới trướng y tại hai chiếc thuyền hải tặc cũng không thể ngăn cản được đấy.
- Nhanh, tiếp tục gia tăng đón gió.
Xích Cước Trương Tam rống khàn cả giọng:
- Đem tất cả những thứ vô dụng ném xuống, tiếp theo kéo khẩu thiết pháo ở đầu thuyền kéo xuống đuôi thuyền, nhanh....
Xích Cước Trương Tam hạ lệnh. Tất cả hải tặc trên hai chiếc thuyền hải tặc lập tức bắt đầu rối tinh lên, có người đến đầu tháo khẩu thiết pháo ở đầu thuyền, có tên từ trong khoang thuyền mang ra một vài thứ cồng kềnh, trực tiếp ném xuống biển. Trong đám người hỗn loạn, Hồng Nương Tử dẫn hai thị tỳ đi lên boong thuyền.
- Nhị đương gia, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Chúng ta bị thủy binh quan quân theo dõi.
Xích Cước Trương Tam nói:
- Bây giờ chỉ có thể ném những thứ này thôi.
- A.
Hồng Nương Tử ngạc nhiên nói:
- Không phải Nhị đương gia muốn dẫn huynh đệ đi tiêu diệt thủy quân quan quân sao?
- Hồng đại đương gia đừng chê cười.
Xích Cước Trương Tam cười gượng nói:
- Chỉ dựa vào đám huynh đệ dưới trướng ở hai chiếc thuyền nhỏ và hai khẩu thiết pháo này, làm sao đi liều mạng với thủy quân quan quân được trang bị vũ trang đầy đủ được?
Hồng Nương Tử nói:
- Liều mạng không được, có thể dùng trí mà.
- Đúng rồi.
Hậu Phương Vực đứng bên cạnh Xích Cước Trương Tam cũng nói phụ họa thêm.
- Nhị đương gia, chúng ta có thể dùng trí, gần đây chẳng phải còn có bãi đá ngầm giống eo Hắc Long không?
- Bãi đá ngầm đúng là có thật.
Xích Cước Trương Tam gật đầu nói:
- Tuy nhiên nơi đó sóng to gió lớn, rất là hung hiểm vậy, nếu chẳng may có sơ xuất, ngay cả thuyền của chúng ta cũng sẽ bị đá ngầm nhấn chìm.
- Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.
Hầu Phương Vực nói.
- Để thoát khỏi hai chiếc thuyền chiến thủy binh ở phía sau, cũng chỉ có thể bí quá hóa liều.
- Mẹ nó....
Xích Cước Trương Tam hung tợn lắc lắc tay, quát.
- Lập tức liều mạng với quan quân, chuyển bánh lái, đi Bạch Sa Tự.
Thuyền chiến của quan quân thủy binh vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối hơn so với thuyền hải tặc, chẳng những vũ trang trên thuyền không tương đồng, mà tính năng của thuyền chiến cũng khó có thể bì được, chưa đến nửa canh giờ, hai chiếc Phúc thuyền do Vương Phác dẫn đầu thì đã đuổi kịp hai chiếc thuyền hải tặc của Xích Cước Trương Tam.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, chỉ có thuyền pháo ba cột buồm đặt Hồng Di đại pháo, còn Phúc thuyền do thân thuyền của không đủ lớn, không thể lắp Hồng Di đại pháo uy lực mạnh mẽ cồng kềnh ở đầu thuyền, chỉ có thể lắp mấy khẩu hỏa pháo nhỏ, sau đó ở hai mép trong mạn thuyề đặt hai mươi mấy hỏa pháo nhỏ, bất kể là tầm bắn hay là uy lực, những khẩu hỏa pháo nhỏ cũng không thể so với Hồng Di đại pháo.
Hai khẩu hỏa pháo nhỏ ở đầu thuyền hai chiếc Phúc thuyền không ngừng nổ bắn, không ngừng có đạn pháo rơi vào bốn phía của thuyền hải tặc, tạo ra các cột nước ngút trời, thỉnh thoảng cũng có đạn pháo rơi trúng thuyền hải tặc, thoáng chốc những mảnh vụn gỗ tóe lên đầy trời, nhưng pháo kích ở mức độ này hiển nhiên không thể có sức uy hiếp mạnh đối với thuyền hải tặc, nhiều nhất cũng chỉ có thể chấn động tâm lý hải tặc.
Trừ khi có thể đuổi kịp tàu hải tặc và đi song song, như vậy hai mươi mấy hỏa pháo ở sườn mạn trong khoang thuyền mới có thể tiến hành cùng bắn vào thuyền hải tặc, mới có thể tạo thành sự uy hiếp thật sự.
Cuối cùng, hai chiếc thuyền chiến của thủy quân quan quân đã đuổi kịp phía sau của chiếc thuyền hải tặc kia, hơn nữa một chiếc bên trái một chiếc bên phải kẹp thuyền hải tặc ở giữa, ba chiếc thuyền khó khăn lắm mới cùng song hành, thoáng chốc, hai chiếc thuyền chiến của quan quân áp sát vào mạn trong khoang thuyền bên kia thuyền hải tặc nổi lên một ánh lửa chói chang, trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, bốn mươi mấy khẩu tiểu pháo dường như là khai hỏa cùng lúc!
Dưới mấy vòng pháo kích, thuyền hải tặc bị kẹp ở giữa đã bị nổ đến nổi mấy tấm ván gỗ bay tứ tung, mảnh vụn văng khắp nơi, vách khoang thuyền cũng bị bắn thủng mười mấy lỗ lớn, nước biển lạnh giá nhanh chóng tràn vào khoang thuyền, những hải tặc trên boong thuyền và trốn trong khoang thuyền chen chúc nhau đi xuống, cầm tất cả những thứ có thể múc nước ra sức múc nước đổ ra ngoài.
Nhưng thực tế thì tàn khốc, làm điều này chỉ là phí công thôi.
Mấy phút sau, lại là một lượt hỏa pháo vô tình rơi trên chiếc thuyền hải tặc kia, thuyền hải tặc chấn động run lên vỡ nát, bắt đầu chìm xuống nhanh chóng.
Trên thuyền chiến của quan quân, Vương Phát gằn giọng quát:
- Không cần quan tâm đến bọn hải tặc rơi xuống nước, tiếp tục đuổi theo chiếc thuyền còn lại.
Trên chiếc thuyền hải tặc kia đang chạy trốn ở phía trước, Xích Cước Trương Tam trừng mắt giận dữ hét:
- Thiết Đảm huynh đệ, Thiết Đảm huynh đệ! Nên chết chính là quan quân, ông đây sẽ không để yên cho các ngươi...
Thời gian lặng lẽ trôi đi. Hai chiếc thuyền chiến của quan quân khó khăn lắm mới đuổi kịp, vừa thấy lại muốn kẹp thuyền hải tặc của Xích Cước Trương Tam ở giữa.
Xích Cước Trương Tam vừa lo vừa giận, đang đúng lúc hết đường xoay sở, trên chiếc thuyền chiến bên trái đột nhiên vang lên một âm thanh như tiếng sấm nổ:
- Bọn hải tặc trên thuyền vừa nghe, lập tức ngừng thuyền đầu hàng! Tướng quân chúng ta nói. Chỉ cần các ngươi đầu hàng, tất cả quá khứ cũng không truy cứu nữa, các ngươi còn có thể giữ lại sinh mạng!
Xích Cước Trương Tam gầm lên giận dữ nói:
- Ông đây nếu không đầu hàng thì sao?
Một cái bóng bỗng nhiên xuất hiện phía sau bức tường chắn mái của chiến thuyền quan quân, cao giọng quát:
- Vậy thì đánh chìm các ngươi!
- Vương Phác
- Xích Cước Trương Tam?
Bất chợt nhìn thấy Vương Phác. Trong lòng Xích Cước Trương Tam đầu khiếp sợ.
Hồng Nương Tử đứng phía sau cách Xích Cước Trương Tam không xa liền vội vàng nghiêng mình trốn vào sau cột buồm, hiển nhiên, nàng làm thế nào cũng không thể trong tình cảnh như thế này mà gặp lại Vương Phác.
- Vương Phác
Xích Cước Trương Tam tức giận nói:
- Ngươi giết chết Triệu Thiết Đảm huynh đệ tốt của ông đây, ông đây tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Hừ hừ.
Vương Phác cười nhạt nói:
- Xích Cước Trương Tam ngươi đã không còn đường thoát nữa rồi, bổn tướng quân ra lệnh cho ngươi lập tức dừng thuyền lại.
- Đừng mơ tưởng.
Xích Cước Trương Tam hung dữ nói:
- Có gan ngươi hãy hạ lệnh nã pháo đi!
- Vương Phác!
Mạo Tích Cương bên cạnh bỗng nhiên giẫm chân bước lên trước, vẻ mặt dữ tợn quát,
- Có gan ngươi hãy hạ lệnh nã pháo đi? Chúng ta chết cũng sẽ chết, nhưng tiểu mỹ nhân dịu dàng của ngươi cũng phải đi cùng chúng ta xuống biển cho cá ăn, ha hả, nã pháo đi, ngươi hạ lệnh nã pháo đi.
- Tiểu Uyển?
Sắc mặt Vương Phác biến đổi, lớn tiếng quát:
- Các ngươi làm gì Tiểu Uyển rồi?
Hồng Nương Tử núp sau cột buồm nghe vậy vẻ mặt không khỏi lay động. Thân hình như tia chớp đã mang theo hai thị tỳ xuống khoang thuyền.
- Không sao cả
Mạo Tích Cương cười gằn một cách điên cuồng nói:
- Vương Phác. Ông đây không có được nữ nhân, ngươi cũng đừng hòng có được!
- Xích Cước Trương Tam!
Vương Phác quay đầu trừng mắt Xích Cước Trương Tam, giận dữ nói:
- Ngươi còn có xem là nam nhân không? Lần trước ngươi ở Ngô Giang cướp Viên Viên của bổn tướng quân, bổn tướng quân còn chưa tính với ngươi, lần này ngươi lại cướp đi nữ nhân của bổn tướng quân, ngươi rốt cuộc là có ý gì?
Xích Cước Trương Tam im lặng không trả lời, lần trước cướp đi Trần Viên Viên là vì ngân lượng, lần này việc y cướp Đổng Tiểu Uyển trước đó căn bản là y không biết cô ta là nữ nhân của Vương Phác, nhưng y đã làm, thì tuyệt đối không mở miệng nhận thua cầu xin tha thứ, chỉ hung dữ trả lời:
- Ông đây chính là cướp, con mẹ nó ngươi có thể làm gì được?
Hầu Phương Vực bước đến bên cạnh Xích Cước Trương Tam, hạ giọng nói:
- Nhị đương gia, phía trước không xa chính là Bạch Sa Tự, ngài nghĩ cách kéo dài thêm thời gian, chúng ta sẽ có thể thoát hiểm rồi.
Vương Phác biết Xích Cước Trương Tam là kẻ gian ác, uy hiếp đối với y mà nói không có chút tác dụng nào, liền chuyển sang tăng áp lực với hai người Hầu Phương Vực, Mạo Tích Cương, trầm giọng quát:
- Mạo Tích Cương, Hầu Phương Vực! Đừng quên các ngươi là ai? Các ngươi lúc nhỏ đọc sách thánh hiền, không ngờ cam tâm theo giặc, chẳng lẽ các ngươi không sợ họa đến người nhà ngươi sao? Còn Phục Xã của các ngươi, các ngươi có nghĩ tới không, nguyên nhân bởi vì hai ngươi mà thanh danh bị mất đi, ở Giang Nam thậm chí cả Đại Minh cũng không có đất cắm dùi!
Hầu Phương Vực cúi đầu, thanh danh Phục Xã y không cần quan tâm, nhưng an nguy của gia đình thì y không thể không lo, lần này nếu khiến Vương Phác biết y đã dấn thân vào giúp kẻ tặc, sau khi trở về khó tránh khỏi việc thượng tấu triều đình, gia đình và dòng tộc ở quê nhà Thương Khâu chỉ sợ là khó thoát khỏi.
- Vương Phác, đây đều là ngươi ép ta!
Mạo Tích Cương lại hung dữ quát:
- Ngươi đã cướp Trần Viên Viên trong tay ta, tại sao còn muốn giành Tiểu Uyển với ta nữa?
Vương Phác trầm giọng nói:
- Nói như vậy, bảo Xích Cước Trương Tam giành Tiểu Uyển cũng là chủ ý của ngươi?
- Không sai!
Mạo Tích Cương cười đắc ý trả lời:
- Ta cũng đã sớm nói. Nữ nhân ta không có được ngươi cũng đừng mơ tưởng, Tiểu Uyển là của ta, rất nhanh con người của nàng ấy cũng sẽ thuộc về ta, còn có Viên Viên, một ngày nào đó ta cũng sẽ đoạt lại từ trong tay ngươi!
/468
|