Đại doanh Trung Ương quân, trong trướng của Vương Phác.
Liễu Như Thị đã nghiên cứu sa bàn cả nửa ngày, bỗng nói:
- Hầu gia, có cách nào đánh tan hai đại doanh Kiến Nô bên ngoài thành, ép toàn bộ Kiến Nô rút vào trong Liêu Thành không? Chỉ cần toàn bộ Kiến Nô rút vào trong Liêu Thành, quân ta có thể dựa vào hỏa lực sắc bén, cộng thêm sự hiệp trợ của chiến thuyền Thủy sư để phong tỏa bốn phía. Như vậy thì hơn mười vạn Kiến Nô có mà chạy đằng trời!
- Điều đó không phải không có khả năng.
Vương Phác nghe vậy cười nói.
- Đa Nhĩ Cổn cũng không phải là lính mới ra trận. Ông ta cũng coi như đã trải qua hàng trăm trận đánh, tuyệt nhiên sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản như vậy. Sở dĩ cho hơn mười vạn Kiến Nô chia nhau đóng ở trong và ngoài thành là để tạo ra thế hỗ trợ nhau, một khi bị tấn công, hai bên đều có thể xuất binh phối hợp tác chiến.
- Haiz…
Liễu Như Thị thất vọng thở dài một tiếng, hạ giọng nói:
- Nói như vậy, nếu muốn đánh bại Kiến Nô thật sự không dễ dàng.
- Nàng đừng nghĩ nữa.
Vương Phác lắc đầu, cười khổ nói:
- Đây là hơn mười vạn đại quân Kiến Nô đấy, đâu có dễ dàng đối phó như vậy?
Khi hai người đang nói, yêu nữ Liễu Khinh Yên tươi tắn xinh đẹp bước vào, giọng nói quyến rũ, hỏi:
- Hầu gia, ngài tìm ta?
- Ừ.
Vương Phác vẫy tay, ra hiệu để Liễu Khinh Yên tới bên cạnh, hỏi:
- Yên tỷ, Hồng Nương Tử trở lại Khai Phong rồi phải không?
Liễu Khinh Yến quyến rũ liếc nhìn Vương Phác một cái, nói:
- Đang định nói với ngài đây. Hồng Nương Tử đã trở về Khai Phong rồi.
- Tốt.
Vương Phác lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
- Lập tức dùng bồ câu đưa thư báo tin cho Trương hòa thượng, mời Hồng Nương Tử dẫn quân Hà Nam ra Chương Đức tấn công Bắc Kinh, lại lợi dụng các đường Đường Khẩu các nơi rải tin tức, nói Kiến Nô đã thảm bại trong cuộc chiến ở Liêu Thành, đã bị Trung Ương quân của Đại Minh đánh cho không thể chống đỡ, toàn quân bị giết chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Liêu Thành, trong trướng của Đa Nhĩ Cổn.
Đa Nhĩ Cổn đang triệu tập kỳ chủ của Bát Kỳ Đa Đạc, Hà Lạc Hội, Bác Nhạc, Bối Lặc, Bối Tử còn có hai cẩu Hán gian Phạm Văn Trình và Ninh Hoàn Ngã.
Thế cục hiện giờ không ổn đối với Kiến Nô, nếu không thể phá hủy thủy quân của quân Minh thì không thể phong tỏa được kênh đào tuyến kênh đào, không thể phong tỏa được kênh đào thì không thể tiêu diệt được mấy vạn quân tinh nhuệ của Vương Phác. Cuộc chiến Liêu Thành chỉ có thể tiếp tục như vậy, nhưng càng lâu thì càng bất lợi cho Kiến Nô.
Quân Minh theo kênh đào, dựa vào thủy quân, lưng tựa vào mảnh đất lành Giang Nam, căn bản không cần lo lắng đến lương thực, kéo dài mấy năm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Kiến Nô thì không được. Kiên Nô vốn không phải là dân tộc sống bằng nông nghiệp, dựa vào sự cung ứng lương thực từ Triều Tiên xa xôi đương nhiên là không đủ. Lương thực lấy được từ dân chúng cũng chỉ đủ để duy trì mấy tháng. Ăn hết số lương thực đó thì làm thế nào? Cũng không thể gặm được vỏ cây mà sống!
Còn có hơn mười vạn chiến mã của kỵ binh Mông Cổ, mỗi ngày tiêu tốn biết bao nhiêu cỏ khô, Kiến Nô căn bản là không thể đỡ được!
Còn nữa, không chỉ có mỗi nỗi lo về quân Minh, mà bốn phía đều là mối nguy hại của Kiến Nô. Không nói đến Lưu tặc ở Thiểm Tây bất cứ lúc nào cũng có thể phản công, chỉ riêng Khương Tương ở Đại Đồng, Vương Thừa Dận và Đương Thông ở Tuyên Phủ cũng đủ để Kiến Nô phải lo lắng đề phòng rồi. Mà ngay cả Ngô Tam Quế trấn thủ ở Sơn Tây cũng không thể khiến cho Đa Nhĩ Cổn yên tâm.
Đa Nhĩ Cổn vốn tưởng rằng dựa vào ưu thế tuyệt đối của đại quân, có thể trong một thời gian ngắn mà chấm dứt cuộc chiến ở Liêu Thành, dù sao lần này tập kết cũng đến hai mươi lăm vạn quân, mà quân Minh của Vương Phác cũng chỉ có bốn năm vạn người. Nhưng thực tế lại thật tàn khốc, hai quân vừa mới giao chiến, Đa Nhĩ Cổn liền phát hiện mình đã đánh giá quá thấp thực lực của quân Minh.
Tiếp tục giằng có với quân Minh ở Liêu Thành hay là điều quân trở về Bắc Kinh?
Điều này là một lựa chọn khó cả đôi đường đối với Đa Nhĩ Cổn.
- Thập Tứ ca, quay về Bắc Kinh đi.
Đa Đạc nghĩ một chút rồi nói:
- Không thể cứ dong dài mãi như thế này với quân Minh được.
- Không thể.
Phạm Văn Trình vội kêu lên:
- Thưa chủ tử, ngài có nghĩ đến hậu quả sau khi quay lại Bắc Kinh không?
Đa Đạc cau mày nói:
- Dù sao cũng không phải ở lại đây thì càng ngày càng thiệt hại chứ?
Phạm Văn Trình vội nói:
- Ở lại đây có lẽ còn có chuyển biến, nếu điều quân về Bắc Kinh thì sẽ xong chuyện.
Ánh mắt Đa Đạc lạnh lùng, điềm nhiên nói:
- Ngươi đang ngụy biện thôi.
Đa Nhĩ Cổn trừng mắt nhìn Đa Đạc, nói với Phạm Văn Trình:
- Văn Trình tiên sinh, nói thử quan điểm của ngài xem.
Phạm Văn Trình hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi nói:
- Chủ tử, cuộc chiến ở Liêu Thành rất quan trọng, chẳng những quyết định sự suy hưng của Đại Thanh và Nam Minh, càng liên quan đến vận mệnh hàng quân Tiền Minh các trấn. Hiện giờ, đám người Khương Tương, Vương Thừa Dận và Đường Thông đều đang nhìn về Liêu Thành, chỉ sợ cả Ngô Tam Quế cũng đang theo dõi.
Đạ Đạc trầm giọng nói:
- Ngươi có ý gì?
Phạm Văn Trình nói:
- Nếu chúng ta rút lui khỏi Liêu Thành, quân đội của Vương Phác nhất định sẽ đuổi theo dọc theo kênh đào, đuổi tới thành Bắc Kinh. Chỉ cần cờ hiệu của quân đội Nam Minh xuất hiện ở ngoài thành Bắc Kinh, mấy tướng đầu hàng Tiền Minh Khương Tương, Ngô Tam Quế kia nhất định sẽ cho rằng quân ta đã thất bại. Bọn chúng nhất định sẽ cử binh phản loạn, như vậy thì quân ta sẽ lâm vào tuyệt cảnh bốn bề thọ địch!
- Chúng dám!
Đa Đạc tức giận nói:
- Nếu chúng dám tạo phản, bổn vương sẽ đem quân tới tiêu diệt chúng.
Phạm Văn Trình cười khổ. Nếu Đại Thanh có năng lực tiêu diệt đám người Khương Tương đó thì đã không để chúng tiêu dao đến hôm nay rồi. Trên thực tế, Phạm Văn Trình vẫn còn có câu chưa nói ra. Nếu Kiến Nô thật sự muốn lui binh khỏi Liêu Thành, nếu không làm tốt chưa chắc đã trở về được quan ngoại, điều này với Kiến Nô mà nói mới chính là tại họa giáng xuống đầu.
Một Kỳ chủ bỗng nói:
- Nếu đã như vậy, vậy trước tiên hãy đem toàn bộ những thứ đáng giá ở Bắc Kinh về Thịnh Kinh đi, sau đó một mồi lửa đốt thành Bắc Kinh. Dù sao căn cứ chúng ta ở quan ngoại, có thể chiếm lĩnh được hai tỉnh Bắc Trực, Sơn Tây đương nhiên là tốt. Nếu không chiếm được cũng không sao. Vài năm nữa là có thể tiến đánh là được rồi chứ?
- Nói bậy!
Đa Nhĩ Cổn cả giận nói:
- Bổn vương đã nói với các ngươi, kể từ ngày bước vào Bắc Kinh, thủ đô của Đại Thanh chúng ta cũng đã chuyển về Bắc Kinh rồi. Các ngươi đều nhớ kỹ cho bổn vương, Bắc Kinh là thủ đô với của Đại Thanh chúng ta, không bao giờ được vứt bỏ!
- Vâng!
Nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí của Đa Nhĩ Cổn, các Kỳ chủ, Bối lặc, Bối tử đều rùng mình, không người nào dám nói chuyện quay trở về quan ngoại nữa.
Đa Nhĩ Cổn nhìn mọi người xung quanh một lượt, trầm giọng nói:
- Văn Trình tiên sinh nói rất đúng, cuộc chiến ở Tiêu Thành liên quan đến hưng suy của Đại Thanh chúng ta. Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Trận chiến này chúng ta chỉ có thể thắng chứ không được phép bại. Bây giờ mọi người đều nghĩ xem có cách nào có thể đánh bại được Nam Minh mọi rợ không?
Hầu như mọi người đều cúi đầu.
Chỉ có Phạm Văn Trình trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chủ tử, chuyện tới lúc này cũng chỉ có một cách có thể chuyển bại thành thắng.
Liễu Như Thị đã nghiên cứu sa bàn cả nửa ngày, bỗng nói:
- Hầu gia, có cách nào đánh tan hai đại doanh Kiến Nô bên ngoài thành, ép toàn bộ Kiến Nô rút vào trong Liêu Thành không? Chỉ cần toàn bộ Kiến Nô rút vào trong Liêu Thành, quân ta có thể dựa vào hỏa lực sắc bén, cộng thêm sự hiệp trợ của chiến thuyền Thủy sư để phong tỏa bốn phía. Như vậy thì hơn mười vạn Kiến Nô có mà chạy đằng trời!
- Điều đó không phải không có khả năng.
Vương Phác nghe vậy cười nói.
- Đa Nhĩ Cổn cũng không phải là lính mới ra trận. Ông ta cũng coi như đã trải qua hàng trăm trận đánh, tuyệt nhiên sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản như vậy. Sở dĩ cho hơn mười vạn Kiến Nô chia nhau đóng ở trong và ngoài thành là để tạo ra thế hỗ trợ nhau, một khi bị tấn công, hai bên đều có thể xuất binh phối hợp tác chiến.
- Haiz…
Liễu Như Thị thất vọng thở dài một tiếng, hạ giọng nói:
- Nói như vậy, nếu muốn đánh bại Kiến Nô thật sự không dễ dàng.
- Nàng đừng nghĩ nữa.
Vương Phác lắc đầu, cười khổ nói:
- Đây là hơn mười vạn đại quân Kiến Nô đấy, đâu có dễ dàng đối phó như vậy?
Khi hai người đang nói, yêu nữ Liễu Khinh Yên tươi tắn xinh đẹp bước vào, giọng nói quyến rũ, hỏi:
- Hầu gia, ngài tìm ta?
- Ừ.
Vương Phác vẫy tay, ra hiệu để Liễu Khinh Yên tới bên cạnh, hỏi:
- Yên tỷ, Hồng Nương Tử trở lại Khai Phong rồi phải không?
Liễu Khinh Yến quyến rũ liếc nhìn Vương Phác một cái, nói:
- Đang định nói với ngài đây. Hồng Nương Tử đã trở về Khai Phong rồi.
- Tốt.
Vương Phác lộ ra vẻ hưng phấn, nói:
- Lập tức dùng bồ câu đưa thư báo tin cho Trương hòa thượng, mời Hồng Nương Tử dẫn quân Hà Nam ra Chương Đức tấn công Bắc Kinh, lại lợi dụng các đường Đường Khẩu các nơi rải tin tức, nói Kiến Nô đã thảm bại trong cuộc chiến ở Liêu Thành, đã bị Trung Ương quân của Đại Minh đánh cho không thể chống đỡ, toàn quân bị giết chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Liêu Thành, trong trướng của Đa Nhĩ Cổn.
Đa Nhĩ Cổn đang triệu tập kỳ chủ của Bát Kỳ Đa Đạc, Hà Lạc Hội, Bác Nhạc, Bối Lặc, Bối Tử còn có hai cẩu Hán gian Phạm Văn Trình và Ninh Hoàn Ngã.
Thế cục hiện giờ không ổn đối với Kiến Nô, nếu không thể phá hủy thủy quân của quân Minh thì không thể phong tỏa được kênh đào tuyến kênh đào, không thể phong tỏa được kênh đào thì không thể tiêu diệt được mấy vạn quân tinh nhuệ của Vương Phác. Cuộc chiến Liêu Thành chỉ có thể tiếp tục như vậy, nhưng càng lâu thì càng bất lợi cho Kiến Nô.
Quân Minh theo kênh đào, dựa vào thủy quân, lưng tựa vào mảnh đất lành Giang Nam, căn bản không cần lo lắng đến lương thực, kéo dài mấy năm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng Kiến Nô thì không được. Kiên Nô vốn không phải là dân tộc sống bằng nông nghiệp, dựa vào sự cung ứng lương thực từ Triều Tiên xa xôi đương nhiên là không đủ. Lương thực lấy được từ dân chúng cũng chỉ đủ để duy trì mấy tháng. Ăn hết số lương thực đó thì làm thế nào? Cũng không thể gặm được vỏ cây mà sống!
Còn có hơn mười vạn chiến mã của kỵ binh Mông Cổ, mỗi ngày tiêu tốn biết bao nhiêu cỏ khô, Kiến Nô căn bản là không thể đỡ được!
Còn nữa, không chỉ có mỗi nỗi lo về quân Minh, mà bốn phía đều là mối nguy hại của Kiến Nô. Không nói đến Lưu tặc ở Thiểm Tây bất cứ lúc nào cũng có thể phản công, chỉ riêng Khương Tương ở Đại Đồng, Vương Thừa Dận và Đương Thông ở Tuyên Phủ cũng đủ để Kiến Nô phải lo lắng đề phòng rồi. Mà ngay cả Ngô Tam Quế trấn thủ ở Sơn Tây cũng không thể khiến cho Đa Nhĩ Cổn yên tâm.
Đa Nhĩ Cổn vốn tưởng rằng dựa vào ưu thế tuyệt đối của đại quân, có thể trong một thời gian ngắn mà chấm dứt cuộc chiến ở Liêu Thành, dù sao lần này tập kết cũng đến hai mươi lăm vạn quân, mà quân Minh của Vương Phác cũng chỉ có bốn năm vạn người. Nhưng thực tế lại thật tàn khốc, hai quân vừa mới giao chiến, Đa Nhĩ Cổn liền phát hiện mình đã đánh giá quá thấp thực lực của quân Minh.
Tiếp tục giằng có với quân Minh ở Liêu Thành hay là điều quân trở về Bắc Kinh?
Điều này là một lựa chọn khó cả đôi đường đối với Đa Nhĩ Cổn.
- Thập Tứ ca, quay về Bắc Kinh đi.
Đa Đạc nghĩ một chút rồi nói:
- Không thể cứ dong dài mãi như thế này với quân Minh được.
- Không thể.
Phạm Văn Trình vội kêu lên:
- Thưa chủ tử, ngài có nghĩ đến hậu quả sau khi quay lại Bắc Kinh không?
Đa Đạc cau mày nói:
- Dù sao cũng không phải ở lại đây thì càng ngày càng thiệt hại chứ?
Phạm Văn Trình vội nói:
- Ở lại đây có lẽ còn có chuyển biến, nếu điều quân về Bắc Kinh thì sẽ xong chuyện.
Ánh mắt Đa Đạc lạnh lùng, điềm nhiên nói:
- Ngươi đang ngụy biện thôi.
Đa Nhĩ Cổn trừng mắt nhìn Đa Đạc, nói với Phạm Văn Trình:
- Văn Trình tiên sinh, nói thử quan điểm của ngài xem.
Phạm Văn Trình hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi nói:
- Chủ tử, cuộc chiến ở Liêu Thành rất quan trọng, chẳng những quyết định sự suy hưng của Đại Thanh và Nam Minh, càng liên quan đến vận mệnh hàng quân Tiền Minh các trấn. Hiện giờ, đám người Khương Tương, Vương Thừa Dận và Đường Thông đều đang nhìn về Liêu Thành, chỉ sợ cả Ngô Tam Quế cũng đang theo dõi.
Đạ Đạc trầm giọng nói:
- Ngươi có ý gì?
Phạm Văn Trình nói:
- Nếu chúng ta rút lui khỏi Liêu Thành, quân đội của Vương Phác nhất định sẽ đuổi theo dọc theo kênh đào, đuổi tới thành Bắc Kinh. Chỉ cần cờ hiệu của quân đội Nam Minh xuất hiện ở ngoài thành Bắc Kinh, mấy tướng đầu hàng Tiền Minh Khương Tương, Ngô Tam Quế kia nhất định sẽ cho rằng quân ta đã thất bại. Bọn chúng nhất định sẽ cử binh phản loạn, như vậy thì quân ta sẽ lâm vào tuyệt cảnh bốn bề thọ địch!
- Chúng dám!
Đa Đạc tức giận nói:
- Nếu chúng dám tạo phản, bổn vương sẽ đem quân tới tiêu diệt chúng.
Phạm Văn Trình cười khổ. Nếu Đại Thanh có năng lực tiêu diệt đám người Khương Tương đó thì đã không để chúng tiêu dao đến hôm nay rồi. Trên thực tế, Phạm Văn Trình vẫn còn có câu chưa nói ra. Nếu Kiến Nô thật sự muốn lui binh khỏi Liêu Thành, nếu không làm tốt chưa chắc đã trở về được quan ngoại, điều này với Kiến Nô mà nói mới chính là tại họa giáng xuống đầu.
Một Kỳ chủ bỗng nói:
- Nếu đã như vậy, vậy trước tiên hãy đem toàn bộ những thứ đáng giá ở Bắc Kinh về Thịnh Kinh đi, sau đó một mồi lửa đốt thành Bắc Kinh. Dù sao căn cứ chúng ta ở quan ngoại, có thể chiếm lĩnh được hai tỉnh Bắc Trực, Sơn Tây đương nhiên là tốt. Nếu không chiếm được cũng không sao. Vài năm nữa là có thể tiến đánh là được rồi chứ?
- Nói bậy!
Đa Nhĩ Cổn cả giận nói:
- Bổn vương đã nói với các ngươi, kể từ ngày bước vào Bắc Kinh, thủ đô của Đại Thanh chúng ta cũng đã chuyển về Bắc Kinh rồi. Các ngươi đều nhớ kỹ cho bổn vương, Bắc Kinh là thủ đô với của Đại Thanh chúng ta, không bao giờ được vứt bỏ!
- Vâng!
Nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí của Đa Nhĩ Cổn, các Kỳ chủ, Bối lặc, Bối tử đều rùng mình, không người nào dám nói chuyện quay trở về quan ngoại nữa.
Đa Nhĩ Cổn nhìn mọi người xung quanh một lượt, trầm giọng nói:
- Văn Trình tiên sinh nói rất đúng, cuộc chiến ở Tiêu Thành liên quan đến hưng suy của Đại Thanh chúng ta. Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Trận chiến này chúng ta chỉ có thể thắng chứ không được phép bại. Bây giờ mọi người đều nghĩ xem có cách nào có thể đánh bại được Nam Minh mọi rợ không?
Hầu như mọi người đều cúi đầu.
Chỉ có Phạm Văn Trình trầm ngâm một lát rồi nói:
- Chủ tử, chuyện tới lúc này cũng chỉ có một cách có thể chuyển bại thành thắng.
/468
|