Liêu Thành, hành để của Đa Nhĩ Cổn.
Gần như là khi Vương Phác nhận được tin tức Tả Lương Ngọc khởi binh thì Đa Nhĩ Cổn cũng nhận được mật thư do Phạm Văn Trình phái người đưa tới. Bạch Liên giáo dùng bồ câu đưa tin mặc dù nhanh, nhưng Bạch Liên giáo tận đến khi quân đội Kim Thanh Thản đánh tới Cửu Giang mới biết được tin tức, mà Phạm Văn Trình lại từ lúc Tả Lương Ngọc vừa mới quyết định khởi binh đã phái tâm phúc gửi mật thư rồi.
Cho nên Đa Nhĩ Cổn và Vương Phác gần như là đồng thời biết được tin tức Tả Lương Ngọc khởi binh.
Sau khi mật tin được đưa tới, Đa Nhĩ Cổn lập tức triệu tập A Tế Cách, Hà Lạc Hội, Tát Cáp Liêm, Ninh Hoàn Ngã đến nghị sự, vội vàng xem xong mật thư, thần sắc của Đa Nhĩ Cổn đột nhiên trở nên cực kỳ cổ quái, nhìn có chút phấn khởi, lại có chút tức giận, ngoài ra không ngờ còn có chút thất vọng và phiền muộn.
Thấy sau khi Đa Nhĩ Cổn xem xong thư thần sắc cổ quái, hơn nữa sau một lúc lâu không nói lời nào, A Tế Cách tính nôn nóng không kìm nổi hỏi:
- Lão Thập Tứ, thư ai vậy? Trong thư nói gì?
Đa Nhĩ Cổn thở dài, lạnh nhạt nói:
- Đây là thư tay của Văn Trình tiên sinh.
- Phạm Văn Trình?
A Tế Cách vội la lên:
- Trong thư nói gì? Kế sách của hắn có thành công hay không?
- Thành công, kế Trương Lương của Văn Trình tiên sinh có hiệu quả.
Đa Nhĩ Cổn sâu kín nói:
- Văn Trình tiên sinh thật sự gây nên tranh đảng trong triều Đại Minh, Ninh Nam Hầu Tả Lương Ngọc đã suất lĩnh tám mươi vạn đại quân như ý theo Trường Giang xuống phía đông, phát khởi tiến công về phía Nam Kinh, tuyên bố phải "Thanh quân trắc" diệt trừ Tôn Truyền Đình và Vương Phác cầm giữ triều chính.
- Tốt, thật tốt quá!
Ninh Hoàn Ngã hưng phấn nói:
- Không hổ là kế hay, không ngờ đã thật sự tạo nên tranh đảng tại Nam Minh.
Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Hoàn Ngã, sâu kín hỏi:
- Hoàn Ngã tiên sinh, nếu bây giờ ngươi đang ở trong quân của Tả Lương Ngọc mà không phải Văn Trình tiên sinh, ngươi còn nguyện ý trở về bên bổn vương, nguyện ý hiến kế hiến sách, cống hiến trí tuệ của ngươi vì nước Đại Thanh không?
- Đương nhiên.
Ninh Hoàn Ngã không cần nghĩ ngợi, đáp:
- Nô tài nhất định trở về.
- Ôi, nhưng Văn Trình tiên sinh sẽ không trở về rồi.
Đa Nhĩ Cổn thở dài, cô độc nói:
- Trong thư Văn Trình tiên sinh nói, trận chiến Liêu Thành không thể tiêu diệt được Trung Ương Quân tinh nhuệ của Vương Phác, Đại Thanh chúng ta đã không cơ hội gì, trong thư Văn Trình tiên sinh còn rất thành khẩn khuyên bảo bổn vương, bảo bổn vương mang theo đại quân Bát Kỳ trở về quan ngoại...
- Cái gì?
Ninh Hoàn Ngã chấn động, thất thanh nói:
- Tên cẩu nô tài Phạm Văn Trình này, sao y lại có thể như vậy được?
Đám người Mãn A Tế Cách, Hà Lạc Hội, Bác Nhạc đều giận giữ, một đám nhìn trừng trừng Ninh Hoàn Ngã, A Tế Cách nóng tính giơ tay chạm vào yêu đao, trong con ngươi cũng toát ra sát khí không chút che giấu, rất hiển nhiên, gã đã ghi nhớ món nợ của Phạm Văn Trình đặt lên đầu của Ninh Hoàn Ngã rồi.
- Ôi.
Đa Nhĩ Cổn lại thở dài, nói tiếp:
- Văn Trình tiên sinh còn nói, nếu bổn vương mang theo Bát Kỳ đại quân trở về quan ngoại, có lẽ còn có thể giằng co với Đại Minh ở Sơn Hải Quan, nếu bổn vương muốn ỷ lại Bắc Kinh không đi, như vậy càng khiến nước Đại Thanh bị diệt vong nhanh hơn. Hoàn Ngã tiên sinh, đối với những lời nói của Văn Trình tiên sinh, ngươi thấy thế nào?
- Toàn những lời xằng bậy.
Ninh Hoàn Ngã giận giữ nói:
- Tên cẩu nô tài Phạm Văn Trình này quả thực nói toàn những lời xằng bậy, Đại Thanh ta long thanh Liêu Đông, là thiên mệnh sở quy, sao một Vương Phác có thể thay đổi được? Điên rồi, cẩu nô tài Phạm Văn Trình này nhất định là điên rồi, nếu không hắn không thể nói những lời khùng điên như thế…
- Đi chết đi!
A Tế Cách nổi giận gầm lên một tiếng, rút đao ra đâm thẳng vào lưng Ninh Hoàn Ngã.
Hàn quang lóe lên, lưỡi đao sắc bén đâm qua cơ thể của Ninh Hoàn Ngã. Cả người Ninh Hoàn Ngã đột ngột sững lại, sau đó gắng sức quay đầu lại, chậm rãi giơ tay phải lên chỉ vào A Tế Cách, liều mạng muốn nói một câu “vì sao”, nhưng cuối cùng không được như ý nguyện, tay vừa giơ lên đã thõng xuống, cả người cũng ngã xuống đất, một bãi máu đỏ sẫm rất nhanh từ cơ thể của Ninh Hoàn Ngã thấm ra, đỏ một mảng lớn.
Đa Nhĩ Cổn không hề có ý ngăn cản A Tế Cách, tận đến khi Ninh Hoàn Ngã đã bị chết ở dưới đao của A Tế Cách, Đa Nhĩ Cổn mới sâu kín thở dài một tiếng, nói:
- Người Hán... Đúng là vẫn không đáng tin cậy!
A Tế Cách lau vết máu trên đao trên thi thể của Ninh Hoàn Ngã, ngẩng lên hỏi Đa Nhĩ Cổn:
- Lão Thập Tứ, Tả Lương Ngọc đã khởi binh rồi, Vương Phác vì bảo vệ nơi ở của mình nhất định sẽ lựa chọn lui binh, bây giờ nên kỵ binh Mông Cổ đi quét bọn chúng, khiến chúng rút lui?
- Không.
Đa Nhĩ Cổn lắc lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Nội bộ Vương Phác đã mâu thuẫn, nội bộ chúng ta sao không có mâu thuẫn chứ? Mọi người tự quét cửa tuyết đi, đừng động đến Vương Phác, trước tiên quay về Bắc Kinh giải quyết Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông còn có mấy vạn tặc binh Hà Nam tại Bảo Định rồi hẵng nói sau, bổn vương cũng muốn xem, Đại Thanh thật sự không có hy vọng hay sao?
- À?
A Tế Cách mất hứng nói:
- Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ rất đáng tiếc nha?
- Đối với Vương Phác mà nói, đây sao chẳng phải là cơ hội rất tốt chứ?
Đa Nhĩ Cổn lãnh đạm nói:
- Vương Phác là một khúc xương khó gặm, vậy thì để Tả Lương Ngọc đi gặm đi, chẳng phải Phạm Văn Trình rất xem trọng Tả Lương Ngọc, cho rằng Tả Lương Ngọc có thể thành đại sự sao? Hừ hừ, bổn vương cũng muốn xem, cuối cùng là Tả Lương Ngọc thu thập Vương Phác, hay là Vương Phác thu thập Tả Lương Ngọc đây.
A Tế Cách hung tợn vung nắm đấm, hung dữ nói:
- Bất kể là ai thu thập ai, cuối cùng cũng phải bị thiết kỵ Bát Kỳ Đại Thanh chúng ta thu thập.
- Ừ.
Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, cất cao giọng nói:
- Truyền lệnh, rút binh hồi kinh!
Đại doanh Trung Ương Quân, hành trướng Vương Phác.
Sau một lúc lâu do dự, Vương Phác đang chưa thể quyết định, đành phải bảo Nộn Nương gọi Liễu Như Thị tới, tuy rằng tầm nhìn chiến lược của Liễu Như thị kém hơn Vương Phác một chút, nhưng vấn đề hai người suy xét dù gì cũng sẽ toàn diện hơn.
Liễu Như Thị nghe nói Tả Lương Ngọc đã khởi binh, đại quân tiên phong của Kim Thanh Thản đã đánh tới Cửu Giang mà giật mình kinh hãi.
Sau khi chau mày suy nghĩ một lúc lâu, Liễu Như Thị hỏi Vương Phác:
- Hầu gia, theo ngài dự đoán, Bạch Liên doanh của Đường Thắng và Thủy sư Nam Kinh của Hoàng Tổng binh có thể ngăn được Kim Thanh Thản tại An Khánh không?
- Điều này không vấn đề gì.
Vương Phác quả quyết nói:
- Năm nghìn Bạch Liên doanh của Đường Thắng là Trương hòa thượng huấn luyện đấy, lại là những tinh tráng lựa chọn trong tặc binh quân của Viên Thời Trung, Lý Thanh Sơn, để bọn họ tiến công Cửu Giang đó là ép buộc, trú đóng ở An Khánh lại càng không vấn đề gì, huống hồ còn có ba nghìn Thủy sư của Hoàng Đắc Công tương trợ nữa.
Liễu Khinh Yên nói:
- Nhưng Kim Thanh Thản chẳng qua là tiên phong của Tả Lương Ngọc thôi.
Liễu Như Thị nói:
- Khinh Yên tỷ, nhân viên tình báo của tỷ đã tra rõ Tả Lương Ngọc rốt cuộc có bao nhiêu binh lực chưa?
Liễu Khinh Yên lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Tả Lương Ngọc có tám mươi vạn đại quân, tuy nhiên theo ta phỏng đoán tối đã cũng chỉ năm mươi vạn mà thôi, tuy nhiên có thể khẳng định là, đại quân tiên phong của Kim Thanh Thản chỉ có tám ngàn người.
Vương Phác cũng nói:
- Tám mươi vạn người khẳng định là khoác lác, thủ hạ của Tả Lương Ngọc được xưng tụng là tinh nhuệ cũng chỉ có hơn ba vạn lão binh đi theo y từ Quan Trung tới Vũ Xương, cho dù là y có hợp nhất không ít lưu tặc lão binh, cộng thêm cũng chỉ có hơn mười vạn người, còn lại chẳng qua chỉ là người già yếu, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Đối với phán đoán của mình Vương Phác khá tự tin đấy, dù sao hắn cũng đã từng luyện binh, biết huấn luyện một đội tinh binh không phải là chuyện dễ dàng, đó cũng không phải là thu thập mấy vạn hay mấy ngàn tinh tráng là có thể giải quyết được, cho dù là Tả Lương Ngọc tiếp tục sử dụng hình thức trị quân của lưu tặc, nhưng dù sao cũng phải trang bị vũ khí cho họ, cho họ ăn cơm chứ?
Chỉ dựa vào vài phủ huyện mà Tả Lương Ngọc khống chế, sao có thể nuôi được một đội quân khổng lồ như vậy? Làm sao có thể có nhiều vũ khí trang bị để cung cấp như vậy?
Liễu Như Thị nói:
- Tuy nhiên, dù là Tả quân chỉ có hơn mười vạn người, năm nghìn Bạch Liên doanh của Đường Thắng cũng chắc chắn không ngăn nổi đấy.
Vương Phác nói:
- Nếu Triệu Tín không phái viện quân, Đường Thắng cùng lắm chỉ kiên trì được nửa tháng thôi.
Liễu Như Thị nói:
- Đại doanh Yến Tử Cơ tuy rằng còn có sáu vạn Trung Ương quân, nhưng đó đều là tân binh chưa trải qua chiến trường, hơn nữa chỉ có Trường thương doanh và Truy trọng oanh, khuyết thiếu lực công kích.
Vương Phác nói:
- Bết bát nhất chính là trong đại doanh Yến Tử Cơ còn có sáu vạn quân Giang Bắc đang điều chỉnh huấn luyện, mà sáu vạn người này đều là bộ hạ cũ của Cao Kiệt, Lưu Trạch Thanh, Lưu Lương Tá. Cao Kiệt bọn họ cũng đều ở trong thành Nam Kinh, nếu Triệu Tín mang theo Trung Ương Quân đi tiếp viện An Khánh, nếu chẳng may Nam Kinh gió thổi cỏ lay, chúng ta có nhà mà khó trở về đấy.
Liễu Như Thị than khẽ một tiếng, nói:
- Xem ra chỉ có điều quân trở về Nam Kinh rồi.
Gần như là khi Vương Phác nhận được tin tức Tả Lương Ngọc khởi binh thì Đa Nhĩ Cổn cũng nhận được mật thư do Phạm Văn Trình phái người đưa tới. Bạch Liên giáo dùng bồ câu đưa tin mặc dù nhanh, nhưng Bạch Liên giáo tận đến khi quân đội Kim Thanh Thản đánh tới Cửu Giang mới biết được tin tức, mà Phạm Văn Trình lại từ lúc Tả Lương Ngọc vừa mới quyết định khởi binh đã phái tâm phúc gửi mật thư rồi.
Cho nên Đa Nhĩ Cổn và Vương Phác gần như là đồng thời biết được tin tức Tả Lương Ngọc khởi binh.
Sau khi mật tin được đưa tới, Đa Nhĩ Cổn lập tức triệu tập A Tế Cách, Hà Lạc Hội, Tát Cáp Liêm, Ninh Hoàn Ngã đến nghị sự, vội vàng xem xong mật thư, thần sắc của Đa Nhĩ Cổn đột nhiên trở nên cực kỳ cổ quái, nhìn có chút phấn khởi, lại có chút tức giận, ngoài ra không ngờ còn có chút thất vọng và phiền muộn.
Thấy sau khi Đa Nhĩ Cổn xem xong thư thần sắc cổ quái, hơn nữa sau một lúc lâu không nói lời nào, A Tế Cách tính nôn nóng không kìm nổi hỏi:
- Lão Thập Tứ, thư ai vậy? Trong thư nói gì?
Đa Nhĩ Cổn thở dài, lạnh nhạt nói:
- Đây là thư tay của Văn Trình tiên sinh.
- Phạm Văn Trình?
A Tế Cách vội la lên:
- Trong thư nói gì? Kế sách của hắn có thành công hay không?
- Thành công, kế Trương Lương của Văn Trình tiên sinh có hiệu quả.
Đa Nhĩ Cổn sâu kín nói:
- Văn Trình tiên sinh thật sự gây nên tranh đảng trong triều Đại Minh, Ninh Nam Hầu Tả Lương Ngọc đã suất lĩnh tám mươi vạn đại quân như ý theo Trường Giang xuống phía đông, phát khởi tiến công về phía Nam Kinh, tuyên bố phải "Thanh quân trắc" diệt trừ Tôn Truyền Đình và Vương Phác cầm giữ triều chính.
- Tốt, thật tốt quá!
Ninh Hoàn Ngã hưng phấn nói:
- Không hổ là kế hay, không ngờ đã thật sự tạo nên tranh đảng tại Nam Minh.
Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Ninh Hoàn Ngã, sâu kín hỏi:
- Hoàn Ngã tiên sinh, nếu bây giờ ngươi đang ở trong quân của Tả Lương Ngọc mà không phải Văn Trình tiên sinh, ngươi còn nguyện ý trở về bên bổn vương, nguyện ý hiến kế hiến sách, cống hiến trí tuệ của ngươi vì nước Đại Thanh không?
- Đương nhiên.
Ninh Hoàn Ngã không cần nghĩ ngợi, đáp:
- Nô tài nhất định trở về.
- Ôi, nhưng Văn Trình tiên sinh sẽ không trở về rồi.
Đa Nhĩ Cổn thở dài, cô độc nói:
- Trong thư Văn Trình tiên sinh nói, trận chiến Liêu Thành không thể tiêu diệt được Trung Ương Quân tinh nhuệ của Vương Phác, Đại Thanh chúng ta đã không cơ hội gì, trong thư Văn Trình tiên sinh còn rất thành khẩn khuyên bảo bổn vương, bảo bổn vương mang theo đại quân Bát Kỳ trở về quan ngoại...
- Cái gì?
Ninh Hoàn Ngã chấn động, thất thanh nói:
- Tên cẩu nô tài Phạm Văn Trình này, sao y lại có thể như vậy được?
Đám người Mãn A Tế Cách, Hà Lạc Hội, Bác Nhạc đều giận giữ, một đám nhìn trừng trừng Ninh Hoàn Ngã, A Tế Cách nóng tính giơ tay chạm vào yêu đao, trong con ngươi cũng toát ra sát khí không chút che giấu, rất hiển nhiên, gã đã ghi nhớ món nợ của Phạm Văn Trình đặt lên đầu của Ninh Hoàn Ngã rồi.
- Ôi.
Đa Nhĩ Cổn lại thở dài, nói tiếp:
- Văn Trình tiên sinh còn nói, nếu bổn vương mang theo Bát Kỳ đại quân trở về quan ngoại, có lẽ còn có thể giằng co với Đại Minh ở Sơn Hải Quan, nếu bổn vương muốn ỷ lại Bắc Kinh không đi, như vậy càng khiến nước Đại Thanh bị diệt vong nhanh hơn. Hoàn Ngã tiên sinh, đối với những lời nói của Văn Trình tiên sinh, ngươi thấy thế nào?
- Toàn những lời xằng bậy.
Ninh Hoàn Ngã giận giữ nói:
- Tên cẩu nô tài Phạm Văn Trình này quả thực nói toàn những lời xằng bậy, Đại Thanh ta long thanh Liêu Đông, là thiên mệnh sở quy, sao một Vương Phác có thể thay đổi được? Điên rồi, cẩu nô tài Phạm Văn Trình này nhất định là điên rồi, nếu không hắn không thể nói những lời khùng điên như thế…
- Đi chết đi!
A Tế Cách nổi giận gầm lên một tiếng, rút đao ra đâm thẳng vào lưng Ninh Hoàn Ngã.
Hàn quang lóe lên, lưỡi đao sắc bén đâm qua cơ thể của Ninh Hoàn Ngã. Cả người Ninh Hoàn Ngã đột ngột sững lại, sau đó gắng sức quay đầu lại, chậm rãi giơ tay phải lên chỉ vào A Tế Cách, liều mạng muốn nói một câu “vì sao”, nhưng cuối cùng không được như ý nguyện, tay vừa giơ lên đã thõng xuống, cả người cũng ngã xuống đất, một bãi máu đỏ sẫm rất nhanh từ cơ thể của Ninh Hoàn Ngã thấm ra, đỏ một mảng lớn.
Đa Nhĩ Cổn không hề có ý ngăn cản A Tế Cách, tận đến khi Ninh Hoàn Ngã đã bị chết ở dưới đao của A Tế Cách, Đa Nhĩ Cổn mới sâu kín thở dài một tiếng, nói:
- Người Hán... Đúng là vẫn không đáng tin cậy!
A Tế Cách lau vết máu trên đao trên thi thể của Ninh Hoàn Ngã, ngẩng lên hỏi Đa Nhĩ Cổn:
- Lão Thập Tứ, Tả Lương Ngọc đã khởi binh rồi, Vương Phác vì bảo vệ nơi ở của mình nhất định sẽ lựa chọn lui binh, bây giờ nên kỵ binh Mông Cổ đi quét bọn chúng, khiến chúng rút lui?
- Không.
Đa Nhĩ Cổn lắc lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Nội bộ Vương Phác đã mâu thuẫn, nội bộ chúng ta sao không có mâu thuẫn chứ? Mọi người tự quét cửa tuyết đi, đừng động đến Vương Phác, trước tiên quay về Bắc Kinh giải quyết Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông còn có mấy vạn tặc binh Hà Nam tại Bảo Định rồi hẵng nói sau, bổn vương cũng muốn xem, Đại Thanh thật sự không có hy vọng hay sao?
- À?
A Tế Cách mất hứng nói:
- Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ rất đáng tiếc nha?
- Đối với Vương Phác mà nói, đây sao chẳng phải là cơ hội rất tốt chứ?
Đa Nhĩ Cổn lãnh đạm nói:
- Vương Phác là một khúc xương khó gặm, vậy thì để Tả Lương Ngọc đi gặm đi, chẳng phải Phạm Văn Trình rất xem trọng Tả Lương Ngọc, cho rằng Tả Lương Ngọc có thể thành đại sự sao? Hừ hừ, bổn vương cũng muốn xem, cuối cùng là Tả Lương Ngọc thu thập Vương Phác, hay là Vương Phác thu thập Tả Lương Ngọc đây.
A Tế Cách hung tợn vung nắm đấm, hung dữ nói:
- Bất kể là ai thu thập ai, cuối cùng cũng phải bị thiết kỵ Bát Kỳ Đại Thanh chúng ta thu thập.
- Ừ.
Đa Nhĩ Cổn gật gật đầu, cất cao giọng nói:
- Truyền lệnh, rút binh hồi kinh!
Đại doanh Trung Ương Quân, hành trướng Vương Phác.
Sau một lúc lâu do dự, Vương Phác đang chưa thể quyết định, đành phải bảo Nộn Nương gọi Liễu Như Thị tới, tuy rằng tầm nhìn chiến lược của Liễu Như thị kém hơn Vương Phác một chút, nhưng vấn đề hai người suy xét dù gì cũng sẽ toàn diện hơn.
Liễu Như Thị nghe nói Tả Lương Ngọc đã khởi binh, đại quân tiên phong của Kim Thanh Thản đã đánh tới Cửu Giang mà giật mình kinh hãi.
Sau khi chau mày suy nghĩ một lúc lâu, Liễu Như Thị hỏi Vương Phác:
- Hầu gia, theo ngài dự đoán, Bạch Liên doanh của Đường Thắng và Thủy sư Nam Kinh của Hoàng Tổng binh có thể ngăn được Kim Thanh Thản tại An Khánh không?
- Điều này không vấn đề gì.
Vương Phác quả quyết nói:
- Năm nghìn Bạch Liên doanh của Đường Thắng là Trương hòa thượng huấn luyện đấy, lại là những tinh tráng lựa chọn trong tặc binh quân của Viên Thời Trung, Lý Thanh Sơn, để bọn họ tiến công Cửu Giang đó là ép buộc, trú đóng ở An Khánh lại càng không vấn đề gì, huống hồ còn có ba nghìn Thủy sư của Hoàng Đắc Công tương trợ nữa.
Liễu Khinh Yên nói:
- Nhưng Kim Thanh Thản chẳng qua là tiên phong của Tả Lương Ngọc thôi.
Liễu Như Thị nói:
- Khinh Yên tỷ, nhân viên tình báo của tỷ đã tra rõ Tả Lương Ngọc rốt cuộc có bao nhiêu binh lực chưa?
Liễu Khinh Yên lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Tả Lương Ngọc có tám mươi vạn đại quân, tuy nhiên theo ta phỏng đoán tối đã cũng chỉ năm mươi vạn mà thôi, tuy nhiên có thể khẳng định là, đại quân tiên phong của Kim Thanh Thản chỉ có tám ngàn người.
Vương Phác cũng nói:
- Tám mươi vạn người khẳng định là khoác lác, thủ hạ của Tả Lương Ngọc được xưng tụng là tinh nhuệ cũng chỉ có hơn ba vạn lão binh đi theo y từ Quan Trung tới Vũ Xương, cho dù là y có hợp nhất không ít lưu tặc lão binh, cộng thêm cũng chỉ có hơn mười vạn người, còn lại chẳng qua chỉ là người già yếu, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Đối với phán đoán của mình Vương Phác khá tự tin đấy, dù sao hắn cũng đã từng luyện binh, biết huấn luyện một đội tinh binh không phải là chuyện dễ dàng, đó cũng không phải là thu thập mấy vạn hay mấy ngàn tinh tráng là có thể giải quyết được, cho dù là Tả Lương Ngọc tiếp tục sử dụng hình thức trị quân của lưu tặc, nhưng dù sao cũng phải trang bị vũ khí cho họ, cho họ ăn cơm chứ?
Chỉ dựa vào vài phủ huyện mà Tả Lương Ngọc khống chế, sao có thể nuôi được một đội quân khổng lồ như vậy? Làm sao có thể có nhiều vũ khí trang bị để cung cấp như vậy?
Liễu Như Thị nói:
- Tuy nhiên, dù là Tả quân chỉ có hơn mười vạn người, năm nghìn Bạch Liên doanh của Đường Thắng cũng chắc chắn không ngăn nổi đấy.
Vương Phác nói:
- Nếu Triệu Tín không phái viện quân, Đường Thắng cùng lắm chỉ kiên trì được nửa tháng thôi.
Liễu Như Thị nói:
- Đại doanh Yến Tử Cơ tuy rằng còn có sáu vạn Trung Ương quân, nhưng đó đều là tân binh chưa trải qua chiến trường, hơn nữa chỉ có Trường thương doanh và Truy trọng oanh, khuyết thiếu lực công kích.
Vương Phác nói:
- Bết bát nhất chính là trong đại doanh Yến Tử Cơ còn có sáu vạn quân Giang Bắc đang điều chỉnh huấn luyện, mà sáu vạn người này đều là bộ hạ cũ của Cao Kiệt, Lưu Trạch Thanh, Lưu Lương Tá. Cao Kiệt bọn họ cũng đều ở trong thành Nam Kinh, nếu Triệu Tín mang theo Trung Ương Quân đi tiếp viện An Khánh, nếu chẳng may Nam Kinh gió thổi cỏ lay, chúng ta có nhà mà khó trở về đấy.
Liễu Như Thị than khẽ một tiếng, nói:
- Xem ra chỉ có điều quân trở về Nam Kinh rồi.
/468
|