- Ai?
Vương Phác kêu lên:
- Trưởng công chúa?
Vẻ mặt ngưng trọng, Lữ Lục gật đầu, lại nói:
- Trông công chúa rất lo lắng.
Vương Phác cau mày hỏi:
- Nàng ở đâu?
- Công chúa đang ở sảnh bên của tiền viện, công chúa nói muốn gặp mặt Hầu gia, không muốn kinh động đến người khác.
Lữ Lục đáp.
- Đi.
Vương Phác nói:
- Đi xem một chút.
Phủ Tĩnh Nam hầu, sảnh bên của tiền viện.
Công chúa Trường Bình đang khóc thầm, thỉnh thoảng bên tai nàng lại vang lên những lời nói của Chưởng ấn Thái giám Ty Lễ giám Trương Tử An trong cuộc nói chuyện với nàng trước đó không lâu:
- Vạn tuế gia bị bọn Cao Hoằng Đồ mê hoặc, muốn diệt trừ Tôn các lão và Phò mã gia. Tôn các lão là người phúc hậu, còn dễ nói, nhưng Phò mã gia là nhân vật lợi hại, giết người không chớp mắt, Cao Hoằng Đồ và Vạn tuế gia không phải là đối thủ của Phò mã gia, kết quả là chỉ tự hại mình mà thôi. Công chúa phải nghĩ cách ngăn chặn bi kịch đó xảy ra.
Công chúa Trường Bình sợ hãi nói:
- Trương công công, điều ngài vừa nói là thật?
Sắc mặt ngưng trọng, Trương Tử An nói;
- Cao Hoằng Đồ cũng đã bố trí xong xuôi.
- Vậy làm sao bây giờ?
Công chúa Trường Bình kêu lên:
- Bổn cung phải làm gì?
Trương Tử An nói:
- Công chúa điện hạ, bây giờ chỉ có người mới có thể cứu được Vạn tuế gia! Bằng không, nếu cứ để Cao Hoằng Đồ và Vạn tuế gia tiếp tục sai lầm, cuối cùng nhất định sẽ chọc giận Phò mã gia, bọn Cao Hoằng Đồ đương nhiên sẽ không thoát khỏi cái chết, mà không khéo Vạn tuế gia cũng có thể bị Phò mã gia phế truất...
- Phế truất?
Công chúa Trường Bình kinh hãi, khẽ lẩm bẩm:
- Điều này có thể sao?
- Có gì là không thể?
Trương Tử An nói;
- Nô tỳ đã nhìn ra từ lâu, Phò mã gia đã có sự phòng bị đối với Vạn tuế gia, biểu hiện của Vạn tuế gia quá nóng vội, tình thế của người hiện giờ như một cánh chim không gió, lại muốn gạt bỏ Phò mã gia, thì không sao thành công. Cái lão Cao Hoằng Đồ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ biết đấu đá phe cánh, lý luận suông, so với Tôn các lão và Phò mã gia thì kém xa. Nô tỳ thật sự lo lắng, nếu chẳng may sự tình bại lộ, trong cơn nóng giận, Phò mã gia có thể thật sự phế truất Vạn tuế gia, rồi lập Vĩnh vương hoặc Định vương lên làm hoàng đế.
- Công công.
Công chúa Trường Bình kêu lên:
- Theo ngài thì bổn cung nên làm như thế nào để có thể trợ giúp được cho Vạn tuế gia tránh khỏi nạn này?
- Ài!
Trương Tử An thở dài, chán nản nói:
- Muốn giúp Vạn tuế gia tránh khỏi nạn này, công chúa phải cầu xin Phò mã gia, có lẽ Phò mã gia có thể mở cho một lối thoát, giữ lại ngôi vị hoàng đế cho Vạn tuế gia.
Công chúa Trường Bình nghe vậy giật mình, lúng ta lúng túng nói:
- Ý ngài là...bổn cung phải đi cầu xin hắn?
Trương Tử An nói:
- Công chúa điện hạ, cho dù Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng và Vương Đạc đã vào nội các, nhưng bọn họ giống như Tôn Ngộ Không, dù nhảy thế nào cũng không ra khỏi bàn tay của Phật Như Lai, Tôn các lão và Phò mã gia nào dễ dao động như vậy? Những lời này không thể nói với Vạn tuế gia, hiện giờ Vạn tuế gia đang cao hứng, nếu ai giội cho người một gáo nước lạnh, nhất định sẽ không vui. Không còn cách nào khác, chỉ có công chúa đứng ra cầu xin Phò mã gia mới được.
Công chúa Trường Bình nghĩ mình đường đường là một công chúa, nhưng lại phải khép nép cầu cạnh Vương Phác, cho nên từ lúc đó lệ rơi như mưa.
Trương Tử An lại nói:
- Công chúa điện hạ, bây giờ Tôn Các Lão và Phò mã gia quyền thế bằng trời, bọn họ chẳng những khống chế cả tầng lớp sĩ phu Giang Nam, mà còn khống chế mười vạn Trung Ương quân tinh nhuệ nhất, chỉ có ngu xuẩn như Cao Hoằng Đồ mới cho rằng chỉ cần khống chế nội các là có thể nắm triều chính trong tay, trong khi nội các chỉ là bù nhìn trong tay Phò mã gia mà thôi.
...
Vương Phác dẫn Lã Lục đi vào sảnh bên của tiền viện, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trước tấm bình phong, trên người khoác áo dày màu đen, đầu đội mũ trùm. Nghe tiếng bước chân, bóng dáng xinh đẹp kia từ từ xoay người lại. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Vương Phác sửng sốt, người đó quả nhiên là Công chúa Trường Bình Chu Vi Như, mắt nàng đỏ lên, rõ ràng là mới vừa khóc.
Vương Phác khoát tay áo, Lã Lục lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Vương Phác lấy lại bình tĩnh, đang lưỡng lự có nên cúi chào theo lễ hay không, chợt Công chúa Trường Bình hướng về phía hắn quỳ rạp xuống. Vương Phác thấy vậy sợ hết hồn, vội vàng bước tới đỡ Công chúa Trường Bình dậy, lắp bắp nói:
- Công chúa, nàng làm cái gì vậy? Sao một người thuộc dòng dõi hoàng tộc như nàng lại quỳ trước mặt một bầy tôi như ta?
Công chúa Trường Bình nhẹ nhàng tránh khỏi sự nâng đỡ của Vương Phác, cố ý quỳ rạp xuống đất, nức nở nói:
- Phu quân, Như nhi có việc muốn nhờ chàng giúp đỡ.
- Ái chà! Công chúa mau đứng lên đi, đứng lên mà nói.
Vương Phác vội kêu lên:
- Việc này nếu để các quan ngự sử thấy được, ta sẽ không gánh nổi tội đâu!
Công chúa Trường Bình nói:
- Nếu phu quân không đáp ứng, Như nhi sẽ không đứng lên.
Vương Phác gấp đến độ hay tay xát vào nhau, vẻ mặt đau khổ nói:
- Dù sao nàng cũng phải cho ta biết đó là việc gì chứ?
Công chúa Trường Bình ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt như hoa lê trong mưa, nức nở nói:
- Phu quân, bất kể Vạn tuế gia phạm phải sai lầm gì, thì người vẫn là trưởng tử của tiên đế, là huyết mạch chính thống của hoàng tộc triều Đại Minh, hơn nữa bây giờ người còn tấm bé, dễ dàng bị người khác mê hoặc, xin chàng, cho dù như thế nào cũng đừng phế lập, được không?
- Phế lập?
Vương Phác ngạc nhiên:
- Công chúa, nàng dang nói cái gì vậy?
Công chúa Trường Bình chán nản nói:
- Chỉ cần chàng đáp ứng, Như nhi sẽ nói tất cả cho chàng biết.
- Hả?
Vương Phác trầm ngâm một lát, rồi nghiêm nghị nói:
- Được rồi, ta đáp ứng nàng, bất kể như thế nào cũng không phế lập!
Lúc này Công chúa Trường Bình mới chịu đứng dậy, thuật lại tất cả những điều Trương Tử An nói với nàng cho Vương Phác nghe. Nghe xong, Vương Phác ngẩn người, hắn thật sự không ngờ là Cao Hoằng Đồ lại muốn cấu kết với Kiến Nô để đối phó với mình, càng không ngờ là lão ta lại nghĩ ra cái kế hoạch ngu ngốc kia, thật sự là đầy những sơ hở.
Nghe Công chúa Trường Bình nói xong, Vương Phát gọi lớn:
- Lã Lục!
- Có!
Lã Lục ứng tiếng bước vào.
Vương Phác nói:
- Lập tức đóng xe, đưa công chúa về hoàng cung.
- Dạ.
Lã Lục đáp, rồi quay sang Công chúa Trường Bình:
- Xin mời công chúa điện hạ.
Vương Phác kêu lên:
- Trưởng công chúa?
Vẻ mặt ngưng trọng, Lữ Lục gật đầu, lại nói:
- Trông công chúa rất lo lắng.
Vương Phác cau mày hỏi:
- Nàng ở đâu?
- Công chúa đang ở sảnh bên của tiền viện, công chúa nói muốn gặp mặt Hầu gia, không muốn kinh động đến người khác.
Lữ Lục đáp.
- Đi.
Vương Phác nói:
- Đi xem một chút.
Phủ Tĩnh Nam hầu, sảnh bên của tiền viện.
Công chúa Trường Bình đang khóc thầm, thỉnh thoảng bên tai nàng lại vang lên những lời nói của Chưởng ấn Thái giám Ty Lễ giám Trương Tử An trong cuộc nói chuyện với nàng trước đó không lâu:
- Vạn tuế gia bị bọn Cao Hoằng Đồ mê hoặc, muốn diệt trừ Tôn các lão và Phò mã gia. Tôn các lão là người phúc hậu, còn dễ nói, nhưng Phò mã gia là nhân vật lợi hại, giết người không chớp mắt, Cao Hoằng Đồ và Vạn tuế gia không phải là đối thủ của Phò mã gia, kết quả là chỉ tự hại mình mà thôi. Công chúa phải nghĩ cách ngăn chặn bi kịch đó xảy ra.
Công chúa Trường Bình sợ hãi nói:
- Trương công công, điều ngài vừa nói là thật?
Sắc mặt ngưng trọng, Trương Tử An nói;
- Cao Hoằng Đồ cũng đã bố trí xong xuôi.
- Vậy làm sao bây giờ?
Công chúa Trường Bình kêu lên:
- Bổn cung phải làm gì?
Trương Tử An nói:
- Công chúa điện hạ, bây giờ chỉ có người mới có thể cứu được Vạn tuế gia! Bằng không, nếu cứ để Cao Hoằng Đồ và Vạn tuế gia tiếp tục sai lầm, cuối cùng nhất định sẽ chọc giận Phò mã gia, bọn Cao Hoằng Đồ đương nhiên sẽ không thoát khỏi cái chết, mà không khéo Vạn tuế gia cũng có thể bị Phò mã gia phế truất...
- Phế truất?
Công chúa Trường Bình kinh hãi, khẽ lẩm bẩm:
- Điều này có thể sao?
- Có gì là không thể?
Trương Tử An nói;
- Nô tỳ đã nhìn ra từ lâu, Phò mã gia đã có sự phòng bị đối với Vạn tuế gia, biểu hiện của Vạn tuế gia quá nóng vội, tình thế của người hiện giờ như một cánh chim không gió, lại muốn gạt bỏ Phò mã gia, thì không sao thành công. Cái lão Cao Hoằng Đồ nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ biết đấu đá phe cánh, lý luận suông, so với Tôn các lão và Phò mã gia thì kém xa. Nô tỳ thật sự lo lắng, nếu chẳng may sự tình bại lộ, trong cơn nóng giận, Phò mã gia có thể thật sự phế truất Vạn tuế gia, rồi lập Vĩnh vương hoặc Định vương lên làm hoàng đế.
- Công công.
Công chúa Trường Bình kêu lên:
- Theo ngài thì bổn cung nên làm như thế nào để có thể trợ giúp được cho Vạn tuế gia tránh khỏi nạn này?
- Ài!
Trương Tử An thở dài, chán nản nói:
- Muốn giúp Vạn tuế gia tránh khỏi nạn này, công chúa phải cầu xin Phò mã gia, có lẽ Phò mã gia có thể mở cho một lối thoát, giữ lại ngôi vị hoàng đế cho Vạn tuế gia.
Công chúa Trường Bình nghe vậy giật mình, lúng ta lúng túng nói:
- Ý ngài là...bổn cung phải đi cầu xin hắn?
Trương Tử An nói:
- Công chúa điện hạ, cho dù Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng và Vương Đạc đã vào nội các, nhưng bọn họ giống như Tôn Ngộ Không, dù nhảy thế nào cũng không ra khỏi bàn tay của Phật Như Lai, Tôn các lão và Phò mã gia nào dễ dao động như vậy? Những lời này không thể nói với Vạn tuế gia, hiện giờ Vạn tuế gia đang cao hứng, nếu ai giội cho người một gáo nước lạnh, nhất định sẽ không vui. Không còn cách nào khác, chỉ có công chúa đứng ra cầu xin Phò mã gia mới được.
Công chúa Trường Bình nghĩ mình đường đường là một công chúa, nhưng lại phải khép nép cầu cạnh Vương Phác, cho nên từ lúc đó lệ rơi như mưa.
Trương Tử An lại nói:
- Công chúa điện hạ, bây giờ Tôn Các Lão và Phò mã gia quyền thế bằng trời, bọn họ chẳng những khống chế cả tầng lớp sĩ phu Giang Nam, mà còn khống chế mười vạn Trung Ương quân tinh nhuệ nhất, chỉ có ngu xuẩn như Cao Hoằng Đồ mới cho rằng chỉ cần khống chế nội các là có thể nắm triều chính trong tay, trong khi nội các chỉ là bù nhìn trong tay Phò mã gia mà thôi.
...
Vương Phác dẫn Lã Lục đi vào sảnh bên của tiền viện, chỉ thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng trước tấm bình phong, trên người khoác áo dày màu đen, đầu đội mũ trùm. Nghe tiếng bước chân, bóng dáng xinh đẹp kia từ từ xoay người lại. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, Vương Phác sửng sốt, người đó quả nhiên là Công chúa Trường Bình Chu Vi Như, mắt nàng đỏ lên, rõ ràng là mới vừa khóc.
Vương Phác khoát tay áo, Lã Lục lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Vương Phác lấy lại bình tĩnh, đang lưỡng lự có nên cúi chào theo lễ hay không, chợt Công chúa Trường Bình hướng về phía hắn quỳ rạp xuống. Vương Phác thấy vậy sợ hết hồn, vội vàng bước tới đỡ Công chúa Trường Bình dậy, lắp bắp nói:
- Công chúa, nàng làm cái gì vậy? Sao một người thuộc dòng dõi hoàng tộc như nàng lại quỳ trước mặt một bầy tôi như ta?
Công chúa Trường Bình nhẹ nhàng tránh khỏi sự nâng đỡ của Vương Phác, cố ý quỳ rạp xuống đất, nức nở nói:
- Phu quân, Như nhi có việc muốn nhờ chàng giúp đỡ.
- Ái chà! Công chúa mau đứng lên đi, đứng lên mà nói.
Vương Phác vội kêu lên:
- Việc này nếu để các quan ngự sử thấy được, ta sẽ không gánh nổi tội đâu!
Công chúa Trường Bình nói:
- Nếu phu quân không đáp ứng, Như nhi sẽ không đứng lên.
Vương Phác gấp đến độ hay tay xát vào nhau, vẻ mặt đau khổ nói:
- Dù sao nàng cũng phải cho ta biết đó là việc gì chứ?
Công chúa Trường Bình ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt như hoa lê trong mưa, nức nở nói:
- Phu quân, bất kể Vạn tuế gia phạm phải sai lầm gì, thì người vẫn là trưởng tử của tiên đế, là huyết mạch chính thống của hoàng tộc triều Đại Minh, hơn nữa bây giờ người còn tấm bé, dễ dàng bị người khác mê hoặc, xin chàng, cho dù như thế nào cũng đừng phế lập, được không?
- Phế lập?
Vương Phác ngạc nhiên:
- Công chúa, nàng dang nói cái gì vậy?
Công chúa Trường Bình chán nản nói:
- Chỉ cần chàng đáp ứng, Như nhi sẽ nói tất cả cho chàng biết.
- Hả?
Vương Phác trầm ngâm một lát, rồi nghiêm nghị nói:
- Được rồi, ta đáp ứng nàng, bất kể như thế nào cũng không phế lập!
Lúc này Công chúa Trường Bình mới chịu đứng dậy, thuật lại tất cả những điều Trương Tử An nói với nàng cho Vương Phác nghe. Nghe xong, Vương Phác ngẩn người, hắn thật sự không ngờ là Cao Hoằng Đồ lại muốn cấu kết với Kiến Nô để đối phó với mình, càng không ngờ là lão ta lại nghĩ ra cái kế hoạch ngu ngốc kia, thật sự là đầy những sơ hở.
Nghe Công chúa Trường Bình nói xong, Vương Phát gọi lớn:
- Lã Lục!
- Có!
Lã Lục ứng tiếng bước vào.
Vương Phác nói:
- Lập tức đóng xe, đưa công chúa về hoàng cung.
- Dạ.
Lã Lục đáp, rồi quay sang Công chúa Trường Bình:
- Xin mời công chúa điện hạ.
/468
|