Mặc dù Vương Phác không nói thẳng ra, nhưng ý nghĩa trong những lời nói gần nói xa của hắn đã quá rõ ràng, sở dĩ Phạm Văn Trình có thể liên hệ với Chu Thường Phương là do có người móc nối, nói cách khác, trong triều có quan viên cấu kết với Kiến Nô làm việc xấu, mà đối tượng để nghi ngờ chính là Cao Hoằng Đồ.
Tuy nhiên, Cao Trác và Sử Khả Pháp sẽ không tin lời nói từ một phía Vương Phác, chuyện này liên quan tới mấy trăm cho tới mấy ngàn nhân mạng, phải thận trọng.
Sử Khả Pháp nói:
- Hầu gia, ngài có thể để tên phạm nhân này nói chuyện không?
Vương Phác lấy từ trong tay áo ra một bản khai, cao giọng nói:
- Ba vị quân chủ thẩm đại nhân, đây là lời khai của Phạm Văn Trình, về phần cho phạm nhân lên tiếng, ta thấy tốt hơn là thôi đi.
Sử Khả Pháp hỏi:
- Sao Hầu gia lại không dám để hắn nói?
- Vớ vẩn, có gì mà ta không dám?
- Vậy thì tốt.
Sử Khả Pháp gật đầu, lớn tiếng nói:
- Người đâu, lắp hàm vào khớp cho phạm nhân.
Lập tức có nha dịch bước ra đưa hàm của Phạm Văn Trình vào đúng khớp.
Sử Khả Pháp hỏi:
- Ngươi là Phạm Văn Trình ở Liêu Đông?
- Ngươi là Binh bộ Thượng thư Nam Kinh Sử Khả Pháp.
Phạm Văn Trình mỉm cười nói:
- Nghe qua đại danh của ngươi, là một vị quan thanh liêm, có tiếng bất khuất, tuy nhiên cũng không có bản lĩnh gì.
- Ngươi!
Sử Khả Pháp tức giận nói:
- Hãy cẩn thận trả lời câu hỏi của bổn quan!
- Còn có gì để mà nói?
Phạm Văn Trình cau mày nói:
- Không phải trong bản khai đã viết rõ ràng hết rồi sao?
Phạm Văn Trình đúng là lợn chết không sợ nước sôi, biết lần này rơi vào tay Vương Phác, thì sẽ không còn đường sống, tranh cãi, phản cung, nói bậy nói bạ thì cũng chỉ chịu thêm đau đớn vì tra khảo, thế thì cần gì phải làm điều thừa?
Sử Khả Pháp nói:
- Ngươi đúng là do thủ lĩnh Kiến Nô Đa Nhĩ Cổn phái tới Nam Kinh?
Phạm Văn Trình đáp:
- Hỏi thừa.
- Ngươi từng ra mắt Lộ vương?
- Theo ngươi thì sao?
- Trả lời đàng hoàng, nếu không sẽ bị đại hình!
- Ra mắt, dĩ nhiên có ra mắt.
- Tả Lương Ngọc là nghe ngươi xúi giục mới khởi binh?
- Cũng có thể nói như vậy
Cao Trác đã xem xong bản cung của Phạm Văn Trình, thấy trong đó cũng không nhắc đến việc cấu kết với quan viên trong triều, liền hỏi:
- Phạm Văn Trình, ngươi đã qua lại với những quan viên nào ở Nam Kinh?
- Quan viên?
Phạm Văn Trình nói:
- Không có.
Cao Trác lớn tiếng nói:
- Nghiêm túc khai ra, không được giấu diếm.
Phạm Văn Trình cười to:
- Được, nghiêm túc khai nhận, ta từng qua lại với nhiều quan viên ở Nam Kinh.
Sử Khả Pháp hỏi:
- Gồm những ai?
Phạm Văn Trình cười nói:
- Có ngươi Sử đại nhân, có Tôn Truyền Đình, Vương Phác, à, còn có Cao Hoằng Đồ mà các ngươi vừa mới nói, các ngươi cũng là gian tế của Kiến Nô...
- Nói bậy!
Sử Khả Pháp giận tím mặt:
- Toàn là lời bậy bạ!
Vương Phác vung tay lên, hai tên binh sĩ Trung Ương quân xông tới trước, lại bẻ trật khớp hàm của Phạm Văn Trình.
Sử Khả Pháp nhìn Tôn Truyền Đình và Vương Phác nói:
- Tôn các lão, Hầu gia, tên Phạm Văn Trình này toàn nói bậy, nói bạ, bản cung khai của hắn chưa đủ tin cậy.
Vương Phác nói:
- Lời khai của Phạm Văn Trình có chính xác hay không, mời Chu Thường Phương tới hỏi là rõ ngay chứ gì?
- Cũng được.
Cao Trác gật đầu nói:
- Người đâu, lập tức đi mời Lộ vương.
Hai tên nha dịch nhận lệnh đi. Chỗ ở của Lộ vương ở không xa ngoài hoàng thành, nha dịch đi chưa hết thời gian một bữa cơm, liền quay lại, dẫn theo Lộ vương Chu Thường Phương đến đại đường Hình bộ. Chu Thường Phương vào cửa, vừa nhìn thấy Phạm Văn Trình, lập tức sợ đến nỗi co rúm cả người, ngã xuống đất, luôn miệng nói:
- Không liên quan đến tiểu vương, không liên quan đến tiểu vương đâu!
- Vương gia đừng hoảng sợ.
Sử Khả Pháp hòa hoãn nói:
- Lần này mời vương gia tới chỉ là để làm chứng mà thôi.
- Dạ dạ.
Chu Thường Phương gật đầu lia lịa, chật vật từ dưới đất bò dậy, nói:
- Không hoảng sợ, không hoảng sợ.
Cao Trác chỉ Phạm Văn Trình, hỏi:
- Vương gia, ngài có nhận ra người này không?
- Có.
Chu Thường Phương gật đầu nói:
- Hắn họ Phạm tên Trình, là phụ tá do Ngô Tam Quế phái tới Nam Kinh, hắn nói ba vị vương tử của tiên hoàng cũng bị giết hại ở Bắc Kinh, đương kim Vạn tuế gia chỉ là...
- Vương gia!
Sử Khả Pháp, Cao Trác bỗng biến sắc, đồng thanh kêu to:
- Nói cẩn thận!
Chu Thường Phương hoảng sợ, thấp giọng nói:
- Vâng, nói cẩn thận, nhất định nói cẩn thận.
Sử Khả Pháp và Cao Trác liếc nhau, nói:
- Bổn quan hỏi ngươi vấn đề gì, ngươi trả lời vấn đề đó, đừng nói lạc đề.
Cao Trác cẩn thận dặn dò người ghi chép văn án:
- Không được ghi lời nói vừa rồi vào hồ sơ vụ án.
Vụ án này càng xử càng phức tạp, không những dính dáng tới đại Hán gian Ngô Tam Quế, mà còn liên lụy tới đương kim Vạn tuế gia, nói cái gì mà...Vạn tuế gia là người giả mạo, việc này quá ầm ĩ, nếu cứ tiếp tục thẩm tra, chẳng phải ngay cả Vạn tuế gia cũng sẽ bị giám định thân phận?
Tình thế hiện giờ đã đi vào ngõ cụt, nếu cứ thẩm vấn Lộ vương nhất định sẽ liên lụy đến vấn đề huyết thống của Vạn tuế gia, nhưng không thẩm vấn Lộ vương thì không thể biết rõ thân phận của Phạm Văn Trình, mà không biết rõ thân phận của Phạm Văn Trình thì không thể giải hiềm nghi về việc Cao Hoằng Đồ cấu kết với Kiến Nô. Tóm lại, muốn tra ra manh mối vụ án Cao Hoằng Đồ, thì phải điều tra về huyết thống của Vạn tuế gia.
Khi thật sự lập án thẩm tra về huyết thống của Vạn tuế gia, cho dù kết quả cuối cùng chứng minh hoàng đế Long Vũ là con của hoàng đế Sùng Trinh, nhưng việc này sẽ lan truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị người có ý đồ xấu lợi dụng, mà như vậy, chẳng phải là muốn thiên hạ đại loạn? Nền móng của Đại Minh chẳng phải là sẽ bị lung lay sao? Sử Khả Pháp và Cao Trác chẳng phải là sẽ trở thành tội nhân lịch sử?
Tuy Sử Khả Pháp và Cao Trác bất mãn Tôn Truyền Đình và Vương Phác nắm giữ triều chính, nhưng hai người cũng là người hiểu đại thế, biết rằng vụ án này không thể tiếp tục, chỉ có thể chấm dứt ở đây.
Đây là điều Vương Phác muốn thấy, hắn cố ý kết nối Phạm Văn Trình và Chu Thường Phương vào vụ án của Cao Hoằng Đồ, là muốn Sử Khả Pháp và Cao Trác phải kiêng dè, không dám đào sâu tới tận gốc rễ sự việc, từ đó sẽ phải đi theo hướng thẩm tra xử lý vụ án do Vương Phác vạch ra, ghép tội gian tế phản quốc theo giặc cho phe cánh Cao Hoằng Đồ, sau đó chém tận giết tuyệt.
Lại nói, Vương Phác muốn mượn tay Sử Khả Pháp và Cao Trác tiêu diệt phe cánh Cao Hoằng Đồ. Sử Khả Pháp là một người thanh liêm cương trực, được giới Nho sĩ vô cùng kính trọng, Cao Hoằng Đồ và đồng bọn chết dưới tay Sử Khả Pháp, có thể ngăn chặn miệng đời thị phi, tránh cho Vương Phác rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Vương Phác vung tay lên, Lộ vương đã bị hai tên lính Trung Ương quân áp giải đi, Lộ vương còn cố quay đầu lại, buồn bã nói:
- Chuyện này không liên quan đến tiểu vương, mấy vị đại nhân, thật sự chuyện này không liên quan đến tiểu vương đâu...
Vương Phác cười lạnh, hỏi:
- Ba vị quan chủ thẩm, còn muốn tiếp tục thẩm án không?
Sử Khả Pháp và Cao Trác liếc nhìn nhau, hỏi:
- Vậy theo Hầu gia thì sao?
- Ổn định là ưu tiên số một, không thể để nền móng của Đại Minh bị lung lay.
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Hơn nữa, những điều cần biết, ba vị chủ thẩm cũng đã biết rõ rồi, cứ theo đó mà kết án thôi.
Tuy nhiên, Cao Trác và Sử Khả Pháp sẽ không tin lời nói từ một phía Vương Phác, chuyện này liên quan tới mấy trăm cho tới mấy ngàn nhân mạng, phải thận trọng.
Sử Khả Pháp nói:
- Hầu gia, ngài có thể để tên phạm nhân này nói chuyện không?
Vương Phác lấy từ trong tay áo ra một bản khai, cao giọng nói:
- Ba vị quân chủ thẩm đại nhân, đây là lời khai của Phạm Văn Trình, về phần cho phạm nhân lên tiếng, ta thấy tốt hơn là thôi đi.
Sử Khả Pháp hỏi:
- Sao Hầu gia lại không dám để hắn nói?
- Vớ vẩn, có gì mà ta không dám?
- Vậy thì tốt.
Sử Khả Pháp gật đầu, lớn tiếng nói:
- Người đâu, lắp hàm vào khớp cho phạm nhân.
Lập tức có nha dịch bước ra đưa hàm của Phạm Văn Trình vào đúng khớp.
Sử Khả Pháp hỏi:
- Ngươi là Phạm Văn Trình ở Liêu Đông?
- Ngươi là Binh bộ Thượng thư Nam Kinh Sử Khả Pháp.
Phạm Văn Trình mỉm cười nói:
- Nghe qua đại danh của ngươi, là một vị quan thanh liêm, có tiếng bất khuất, tuy nhiên cũng không có bản lĩnh gì.
- Ngươi!
Sử Khả Pháp tức giận nói:
- Hãy cẩn thận trả lời câu hỏi của bổn quan!
- Còn có gì để mà nói?
Phạm Văn Trình cau mày nói:
- Không phải trong bản khai đã viết rõ ràng hết rồi sao?
Phạm Văn Trình đúng là lợn chết không sợ nước sôi, biết lần này rơi vào tay Vương Phác, thì sẽ không còn đường sống, tranh cãi, phản cung, nói bậy nói bạ thì cũng chỉ chịu thêm đau đớn vì tra khảo, thế thì cần gì phải làm điều thừa?
Sử Khả Pháp nói:
- Ngươi đúng là do thủ lĩnh Kiến Nô Đa Nhĩ Cổn phái tới Nam Kinh?
Phạm Văn Trình đáp:
- Hỏi thừa.
- Ngươi từng ra mắt Lộ vương?
- Theo ngươi thì sao?
- Trả lời đàng hoàng, nếu không sẽ bị đại hình!
- Ra mắt, dĩ nhiên có ra mắt.
- Tả Lương Ngọc là nghe ngươi xúi giục mới khởi binh?
- Cũng có thể nói như vậy
Cao Trác đã xem xong bản cung của Phạm Văn Trình, thấy trong đó cũng không nhắc đến việc cấu kết với quan viên trong triều, liền hỏi:
- Phạm Văn Trình, ngươi đã qua lại với những quan viên nào ở Nam Kinh?
- Quan viên?
Phạm Văn Trình nói:
- Không có.
Cao Trác lớn tiếng nói:
- Nghiêm túc khai ra, không được giấu diếm.
Phạm Văn Trình cười to:
- Được, nghiêm túc khai nhận, ta từng qua lại với nhiều quan viên ở Nam Kinh.
Sử Khả Pháp hỏi:
- Gồm những ai?
Phạm Văn Trình cười nói:
- Có ngươi Sử đại nhân, có Tôn Truyền Đình, Vương Phác, à, còn có Cao Hoằng Đồ mà các ngươi vừa mới nói, các ngươi cũng là gian tế của Kiến Nô...
- Nói bậy!
Sử Khả Pháp giận tím mặt:
- Toàn là lời bậy bạ!
Vương Phác vung tay lên, hai tên binh sĩ Trung Ương quân xông tới trước, lại bẻ trật khớp hàm của Phạm Văn Trình.
Sử Khả Pháp nhìn Tôn Truyền Đình và Vương Phác nói:
- Tôn các lão, Hầu gia, tên Phạm Văn Trình này toàn nói bậy, nói bạ, bản cung khai của hắn chưa đủ tin cậy.
Vương Phác nói:
- Lời khai của Phạm Văn Trình có chính xác hay không, mời Chu Thường Phương tới hỏi là rõ ngay chứ gì?
- Cũng được.
Cao Trác gật đầu nói:
- Người đâu, lập tức đi mời Lộ vương.
Hai tên nha dịch nhận lệnh đi. Chỗ ở của Lộ vương ở không xa ngoài hoàng thành, nha dịch đi chưa hết thời gian một bữa cơm, liền quay lại, dẫn theo Lộ vương Chu Thường Phương đến đại đường Hình bộ. Chu Thường Phương vào cửa, vừa nhìn thấy Phạm Văn Trình, lập tức sợ đến nỗi co rúm cả người, ngã xuống đất, luôn miệng nói:
- Không liên quan đến tiểu vương, không liên quan đến tiểu vương đâu!
- Vương gia đừng hoảng sợ.
Sử Khả Pháp hòa hoãn nói:
- Lần này mời vương gia tới chỉ là để làm chứng mà thôi.
- Dạ dạ.
Chu Thường Phương gật đầu lia lịa, chật vật từ dưới đất bò dậy, nói:
- Không hoảng sợ, không hoảng sợ.
Cao Trác chỉ Phạm Văn Trình, hỏi:
- Vương gia, ngài có nhận ra người này không?
- Có.
Chu Thường Phương gật đầu nói:
- Hắn họ Phạm tên Trình, là phụ tá do Ngô Tam Quế phái tới Nam Kinh, hắn nói ba vị vương tử của tiên hoàng cũng bị giết hại ở Bắc Kinh, đương kim Vạn tuế gia chỉ là...
- Vương gia!
Sử Khả Pháp, Cao Trác bỗng biến sắc, đồng thanh kêu to:
- Nói cẩn thận!
Chu Thường Phương hoảng sợ, thấp giọng nói:
- Vâng, nói cẩn thận, nhất định nói cẩn thận.
Sử Khả Pháp và Cao Trác liếc nhau, nói:
- Bổn quan hỏi ngươi vấn đề gì, ngươi trả lời vấn đề đó, đừng nói lạc đề.
Cao Trác cẩn thận dặn dò người ghi chép văn án:
- Không được ghi lời nói vừa rồi vào hồ sơ vụ án.
Vụ án này càng xử càng phức tạp, không những dính dáng tới đại Hán gian Ngô Tam Quế, mà còn liên lụy tới đương kim Vạn tuế gia, nói cái gì mà...Vạn tuế gia là người giả mạo, việc này quá ầm ĩ, nếu cứ tiếp tục thẩm tra, chẳng phải ngay cả Vạn tuế gia cũng sẽ bị giám định thân phận?
Tình thế hiện giờ đã đi vào ngõ cụt, nếu cứ thẩm vấn Lộ vương nhất định sẽ liên lụy đến vấn đề huyết thống của Vạn tuế gia, nhưng không thẩm vấn Lộ vương thì không thể biết rõ thân phận của Phạm Văn Trình, mà không biết rõ thân phận của Phạm Văn Trình thì không thể giải hiềm nghi về việc Cao Hoằng Đồ cấu kết với Kiến Nô. Tóm lại, muốn tra ra manh mối vụ án Cao Hoằng Đồ, thì phải điều tra về huyết thống của Vạn tuế gia.
Khi thật sự lập án thẩm tra về huyết thống của Vạn tuế gia, cho dù kết quả cuối cùng chứng minh hoàng đế Long Vũ là con của hoàng đế Sùng Trinh, nhưng việc này sẽ lan truyền ra ngoài, khó tránh khỏi sẽ bị người có ý đồ xấu lợi dụng, mà như vậy, chẳng phải là muốn thiên hạ đại loạn? Nền móng của Đại Minh chẳng phải là sẽ bị lung lay sao? Sử Khả Pháp và Cao Trác chẳng phải là sẽ trở thành tội nhân lịch sử?
Tuy Sử Khả Pháp và Cao Trác bất mãn Tôn Truyền Đình và Vương Phác nắm giữ triều chính, nhưng hai người cũng là người hiểu đại thế, biết rằng vụ án này không thể tiếp tục, chỉ có thể chấm dứt ở đây.
Đây là điều Vương Phác muốn thấy, hắn cố ý kết nối Phạm Văn Trình và Chu Thường Phương vào vụ án của Cao Hoằng Đồ, là muốn Sử Khả Pháp và Cao Trác phải kiêng dè, không dám đào sâu tới tận gốc rễ sự việc, từ đó sẽ phải đi theo hướng thẩm tra xử lý vụ án do Vương Phác vạch ra, ghép tội gian tế phản quốc theo giặc cho phe cánh Cao Hoằng Đồ, sau đó chém tận giết tuyệt.
Lại nói, Vương Phác muốn mượn tay Sử Khả Pháp và Cao Trác tiêu diệt phe cánh Cao Hoằng Đồ. Sử Khả Pháp là một người thanh liêm cương trực, được giới Nho sĩ vô cùng kính trọng, Cao Hoằng Đồ và đồng bọn chết dưới tay Sử Khả Pháp, có thể ngăn chặn miệng đời thị phi, tránh cho Vương Phác rất nhiều phiền phức không cần thiết.
Vương Phác vung tay lên, Lộ vương đã bị hai tên lính Trung Ương quân áp giải đi, Lộ vương còn cố quay đầu lại, buồn bã nói:
- Chuyện này không liên quan đến tiểu vương, mấy vị đại nhân, thật sự chuyện này không liên quan đến tiểu vương đâu...
Vương Phác cười lạnh, hỏi:
- Ba vị quan chủ thẩm, còn muốn tiếp tục thẩm án không?
Sử Khả Pháp và Cao Trác liếc nhìn nhau, hỏi:
- Vậy theo Hầu gia thì sao?
- Ổn định là ưu tiên số một, không thể để nền móng của Đại Minh bị lung lay.
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Hơn nữa, những điều cần biết, ba vị chủ thẩm cũng đã biết rõ rồi, cứ theo đó mà kết án thôi.
/468
|