Đại doanh của quân Minh, trong lều của Vương Phác.
Tiểu Thất, Đao Ba Kiểm, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đều biết ý mà lui ra ngoài, trong lều chỉ còn lại Vương Phác và Trần Viên Viên. Như một cánh bướm nhỏ, Trần Viên Viên nhẹ nhàng sà vào lòng Vương Phác, ngẩng khuôn mặt tươi cười lên khẽ nói:
- Tướng quân, thiếp rất sợ, sợ tướng quân không về được.
Vương Phác đưa tay ướm nhẹ vào chiếc cằm trắng mịn của Trần Viên Viên, cất tiếng khen ngợi tự đáy lòng:
- Viên Viên, nàng thật là xinh đẹp.
Trần Viên Viên không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Phác, thẹn thùng cúi đầu xuống, khẽ nói:
- Có thể hầu hạ một đại anh hùng như tướng quân, là phúc lớn của thiếp
- Viên Viên...
Vương Phác khẽ nâng cằm Trần Viên Viên lên một chút:
- Ta có điều muốn hỏi nàng.
Trần Viên Viên dịu dàng nói:
- Xin tướng quân cứ hỏi.
Vương Phác nói:
- Nàng thật sự muốn gả cho ta sao?
- Dạ
Trần Viên Viên đáp khẽ.
- Vương tri phủ có ép buộc nàng không?
- Dạ không.
Trần Viên Viên vội vàng lắc đầu nói:
- Vương tri phủ không ép thiếp, là thiếp cam tâm tình nguyện ạ. Vương Phác mỉm cười, không nói.
Trên khuôn mặt thoáng hiện một chút hờn tủi, Trần Viên Viên khẽ nói:
- Tướng quân, thật sự là thiếp cam tâm tình nguyện mà.
- Viên Viên...
Vương Phác ôm chặt lấy Trần Viên Viên, dịu dàng nói:
- Không biết kiếp trước Vương Phác đã tu bao lâu mà kiếp này mới có thể cưới nàng làm vợ.
- Tướng quân.
Trần Viên Viên khẽ gọi, đưa hai tay ôm vai Vương Phác, dịu dàng nói
- Tuy rằng thiếp xuất thân phong trần, nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, thân thể thiếp vẫn trong sạch. Là vợ hay là thiếp của tướng quân, thiếp không quan tâm, thiếp chỉ cần tướng quân không chê, thiếp sẽ hết lòng yêu thương tướng quân, yêu quý tướng quân, hầu hạ tướng quân, bưng trà rót nước cho tướng quân, giặt quần áo, nấu cơm cho tướng quân, lại còn sinh con cho tướng quân nữa.
Lời lẽ chân thành và dịu dàng của Trần Viên Viên như một liều xuân dược đốt cháy ngọn lửa tình trong lòng Vương Phác, hơi thở của hắn bắt đầu trở nên gấp gáp, tay trái ôm vòng eo mảnh mai của Trần Viên Viên, tay phải thuận thế luồn xuống đầu gối của nàng, bế nàng lên.
- Tướng quân.
Đôi mắt đẹp ướt rượt, long lanh hàm chứa bao ân tình, Trần Viên Viên liếc nhìn Vương Phác, nói thật khẽ:
- Đây là lần đầu tiên của thiếp, xin tướng quân thương tiếc cho.
Trong đôi mắt của Vương Phác, dường như có một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt, ánh mắt này, lời nói thủ thỉ này của nàng, không phải là muốn người ta phạm tội sao? Mạnh mẽ nuốt nước miếng, Vương Phác đè thân thể mềm mại của Trần Viên Viên xuống chiếc giường êm, rồi gấp rút cởi váy lụa, áo lưới, áo lót của nàng...
Chỉ trong thoáng chốc, một thân thể hoàn mỹ đã trần truồng hiện ra trước mắt Vương Phác.
Trần Viên Viên co cặp đùi đẹp thon dài lại, hai tay úp lên ngực, che lấy đôi bầu vú, dáng vẻ muốn che che đậy đậy mà không che được hết ấy, trông càng quyến rũ động lòng người biết bao... Ánh đèn mờ ảo chiếu trên thân thể mềm mại đang nằm của nàng, càng làm nổi bật chiếc eo thon thả và cặp mông căng tròn của nàng, đầu Vương Phác như vừa bị giáng một đòn thật mạnh, bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Từ sâu trong cổ họng Vương Phác phát ra một tiếng gầm thét như của dã thú, hắn chợt nhào tới thân thể mềm mại trần truồng như nhộng của Trần Viên Viên, nàng khẽ rên lên một tiếng, giang đôi cánh tay ngọc ôm chặt lấy cổ Vương Phác, ánh mắt quyến rũ như một làn gió xuân lướt nhẹ qua mặt hồ, tạo nên lớp lớp những gợn sóng lăn tăn.
Bên ngoài lều.
Đã nửa đêm, nhưng hai chàng trai con nhà giàu có Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật vẫn không buồn ngủ chút nào, vẫn đang ngồi bên đống lửa trò chuyện vui đùa, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn về phía lều của Vương Phác, rồi cười lên một cách dâm đãng.
- Ngươi coi, đèn trong lều Vương đại ca còn sáng đấy!
- Ha, Vương đại ca vẫn còn đang làm việc mà, quả thật là rất mạnh mẽ!
- Đã hai canh giờ đấy, Vương đại ca đánh trận rất giỏi, mà làm việc này cũng thật dai sức nha! Không biết vị mỹ nhân yểu điệu kia có bị đại ca vùi dập tan nát hết không?
- Ngươi không hiểu à? Người xưa nói như thế nào nhỉ, đàn ông là bò, phụ nữ là ruộng, bò càng cày càng gầy, ruộng càng cày càng màu mỡ, từ xưa chỉ có bò mệt chết, chứ chưa từng có ruộng nào cày mà nát cả! Ài, lời này rất chính xác, theo ta thấy, mấy ngày sắp tới, ít nhất Vương đại ca của chúng ta cũng bị mất đi mười năm tuổi thọ.
- Ài, muốn trách chỉ có thể trách chị dâu mới của chúng ta quá đẹp.
- Đúng vậy, cũng chỉ có một đại anh hùng như Vương đại ca mới có tư cách hưởng thụ một tuyệt thế đại mỹ nhân như chị dâu thôi.
Nói xong câu này, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật cũng không nói chuyện nữa, hai người ngẩng lên, ngây người nhìn vầng trăng sáng trên cao.
Trên chiếc giường êm chăn đệm xộc xệch, Vương Phác và Trần Viên Viên nằm rũ rượi.
Thân thể trần như nhộng, Trần Viên Viên cuộn tròn trong lòng Vương Phác như một con mèo nhỏ, dường như những giọt mồ hôi lấm tấm trên da thịt nõn nà của nàng, long lanh phản chiếu dưới ánh đèn. Sau cuộc vận động kịch liệt, Vương Phác đang thở dốc, nhưng hai tay vẫn không ngừng vuốt ve cặp mông đầy đặn của mỹ nhân, lưu luyến không nỡ rời.
- À, suýt nữa ta quên mất.
Đột nhiên Vương Phác nhớ ra cái gì đó, trần truồng bò dậy, lấy từ chiếc rương lớn bên giường ra một sợi dây chuyền vàng, đầu dây chuyền là một miếng ngọc bội hình trái tim lấp lánh đủ màu. Đây là vật tự tay Vương Phác làm sau khi trở về doanh trại hồi chiều, định dùng nó làm tín vật đính ước với Trần Viên Viên.
- Ôi! Đẹp quá!
Trần Viên Viên nhìn sợi dây chuyền trong tay Vương Phác, ánh mắt đầy vui mừng. Phụ nữ mà, họ đặc biệt luôn cảm thấy hứng thú đối với đồ trang sức bằng vàng bạc.
- Tặng cho nàng, thích không?
- Dạ thích.
- Lại đây, để ta đeo cho nàng.
Vương Phác nhẹ nhàng ôm lấy Trần Viên Viên, đeo sợi dây chuyền lên chiếc cổ trắng nõn, thon dài của nàng. Miếng ngọc bội sáng lấp lánh rất phù hợp với da thịt trắng nõn nà như mỡ đông của nàng, trông rất trang nhã và cao quý. Viên Viên đứng lên, đi hai vòng trong lều, hỏi Vương Phác:
- Tướng công, chàng thấy đẹp không?
- Đẹp chứ!
Vương Phác gật đầu thật mạnh, nói:
- Rất đẹp!
Trần Viên Viên quay đầu lại liếc nhìn hắn, mỉm cười quyến rũ nói:
- Thế thì nô tỳ sẽ luôn đeo nó trên người.
***
Một đêm yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Vương Phác liền dẫn đội nhân mã đổi sang đi đường thủy, theo kênh đào tiến về Nam Kinh, Tri phủ Tô Châu Vương Sĩ Thành cũng đi theo, đến tận Hứa Thự Quan mới lưu luyến chia tay với Vương Phác.
***
Tử Kim Thành, cung Càn Thanh.
Hoàng đế Sùng Trinh cau mày hỏi:
- Liên Vân Đảo cũng không truyền tin về sao?
Binh bộ Thương thư Trần Tân Giáp vội vàng bước ra khỏi hàng, quỳ rạp xuống thềm son, tâu:
- Muôn tâu thánh thượng, Liên Vân Đảo chưa truyền tin về, tuy nhiên...
- Tuy nhiên thế nào?
Hoàng đế Sùng Trinh vội kêu lên:
- Mau nói ta nghe.
Trần Tân Giáp nói:
- Tâu thánh thượng, thám tử do thần phái đi Mông Cô và Triều Tiên đã trở lại, tin Vương tổng binh phá tan Thịnh Kinh, cầm tù Hoàng Thái Cực đã được chứng thực.
Mặt hoàng đế Sùng Trinh lộ vẻ hết sức vui mừng:
- Trẫm đã nói rồi, Hồng ái khanh tuyệt đối sẽ không lừa trẫm
- Dạ đúng vậy.
Trần Tân Giáp liên tục phụ họa, giả vờ giả vịt nịnh nọt:
- Hồng đại nhân chính là cánh tay đắc lực của thánh thượng, đương nhiên là sẽ không khi quân.
- Ha ha!
Sùng Trinh cười to,
- Ái khanh và Hồng ái khanh giống như là tay trái, tay phải của trẫm, thiếu ai cũng không được.
- Thám tử được phái đến Mông cổ và Triều Tiên, có mang về tin tức của Vương tổng binh không?
Trân Tân Giáp nói:
- Bẩm không. Tuy nhiên, có thể khẳng định, Vương tổng binh cũng không rơi vào tay Kiến Nô, Hoàng Thái Cực vẫn là tù nhân trong tay Vương tổng binh!
Sùng Trinh hỏi:
- Nhờ đâu mà biết được?
Trần Tân Giáp đáp:
- Bởi vì thám tử hồi báo, Kiến Nô đã có thủ lĩnh mới.
- Hả?
Sùng Trinh vui vẻ nói.
- Nói như vậy quả nhiên là Vương tổng binh không rơi vào tay Kiến Nô mà Hoàng Thái Cực cũng còn ở trong tay Vương tổng binh.
Sùng Trinh vừa dứt tiếng, chợt có một tiểu thái giám vội vàng chạy vào đại điện, thở hổn hển nói:
- Bẩm thánh thượng... Nam Kinh có tin hồi báo!
Binh Bút Thái Giám Vương Thừa Ân vội bước ra nhận tin báo rồi trình lên Sùng Trinh. Sùng Trinh mở thư ra, xem xong cười to nói:
- Ha ha ha, tốt, tốt lắm! Các khanh, Binh Bộ Thượng Thư Nam Kinh Sử Khả Pháp báo tin, thủy sư vệ Kim Sơn, phủ Tùng Sơn đã đón Vương tổng binh trở lại theo đường biển!
- Thật ư?
- Ái chà, thế này thì tốt quá rồi.
- Thánh thượng hồng phúc tề thiên, Vương tống binh gặp dữ hóa lành, thật là đáng mừng! Quần thần rối rít chúc mững những câu a dua không ngớt tuôn ra.
Sùng Trinh vui vẻ gọi:
- Thừa Ân?
Vương Thừa Ân khom người bước nhanh tới hai bước, nịnh nọt thưa:
- Có thần.
- Mau nghe ý chỉ.
Sùng Trinh vung tay lên, cao giọng nói:
- Bảo Lễ bộ Nam Kinh long trọng nghênh đón Vương tổng binh đắc thắng trở về với nghi lễ dành cho quan khâm sai, còn tù binh Kiến Nô sẽ bị đóng gông thị chúng ba ngày để thể hiện uy thế của quốc gia. Ba ngày sau, Binh bộ Nam Kinh phái binh hộ tống Vương tổng binh và tù binh Kiến Nô cùng hồi kinh, dọc đường các châu, các phủ đều phải dùng lễ dành cho khâm sai để đối đãi, không được sơ xuất.
Vương Thừa An kính cẩn thưa:
- Thần tuân chỉ!
Tiểu Thất, Đao Ba Kiểm, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật đều biết ý mà lui ra ngoài, trong lều chỉ còn lại Vương Phác và Trần Viên Viên. Như một cánh bướm nhỏ, Trần Viên Viên nhẹ nhàng sà vào lòng Vương Phác, ngẩng khuôn mặt tươi cười lên khẽ nói:
- Tướng quân, thiếp rất sợ, sợ tướng quân không về được.
Vương Phác đưa tay ướm nhẹ vào chiếc cằm trắng mịn của Trần Viên Viên, cất tiếng khen ngợi tự đáy lòng:
- Viên Viên, nàng thật là xinh đẹp.
Trần Viên Viên không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Phác, thẹn thùng cúi đầu xuống, khẽ nói:
- Có thể hầu hạ một đại anh hùng như tướng quân, là phúc lớn của thiếp
- Viên Viên...
Vương Phác khẽ nâng cằm Trần Viên Viên lên một chút:
- Ta có điều muốn hỏi nàng.
Trần Viên Viên dịu dàng nói:
- Xin tướng quân cứ hỏi.
Vương Phác nói:
- Nàng thật sự muốn gả cho ta sao?
- Dạ
Trần Viên Viên đáp khẽ.
- Vương tri phủ có ép buộc nàng không?
- Dạ không.
Trần Viên Viên vội vàng lắc đầu nói:
- Vương tri phủ không ép thiếp, là thiếp cam tâm tình nguyện ạ. Vương Phác mỉm cười, không nói.
Trên khuôn mặt thoáng hiện một chút hờn tủi, Trần Viên Viên khẽ nói:
- Tướng quân, thật sự là thiếp cam tâm tình nguyện mà.
- Viên Viên...
Vương Phác ôm chặt lấy Trần Viên Viên, dịu dàng nói:
- Không biết kiếp trước Vương Phác đã tu bao lâu mà kiếp này mới có thể cưới nàng làm vợ.
- Tướng quân.
Trần Viên Viên khẽ gọi, đưa hai tay ôm vai Vương Phác, dịu dàng nói
- Tuy rằng thiếp xuất thân phong trần, nhưng chỉ bán nghệ không bán thân, thân thể thiếp vẫn trong sạch. Là vợ hay là thiếp của tướng quân, thiếp không quan tâm, thiếp chỉ cần tướng quân không chê, thiếp sẽ hết lòng yêu thương tướng quân, yêu quý tướng quân, hầu hạ tướng quân, bưng trà rót nước cho tướng quân, giặt quần áo, nấu cơm cho tướng quân, lại còn sinh con cho tướng quân nữa.
Lời lẽ chân thành và dịu dàng của Trần Viên Viên như một liều xuân dược đốt cháy ngọn lửa tình trong lòng Vương Phác, hơi thở của hắn bắt đầu trở nên gấp gáp, tay trái ôm vòng eo mảnh mai của Trần Viên Viên, tay phải thuận thế luồn xuống đầu gối của nàng, bế nàng lên.
- Tướng quân.
Đôi mắt đẹp ướt rượt, long lanh hàm chứa bao ân tình, Trần Viên Viên liếc nhìn Vương Phác, nói thật khẽ:
- Đây là lần đầu tiên của thiếp, xin tướng quân thương tiếc cho.
Trong đôi mắt của Vương Phác, dường như có một ngọn lửa bắt đầu thiêu đốt, ánh mắt này, lời nói thủ thỉ này của nàng, không phải là muốn người ta phạm tội sao? Mạnh mẽ nuốt nước miếng, Vương Phác đè thân thể mềm mại của Trần Viên Viên xuống chiếc giường êm, rồi gấp rút cởi váy lụa, áo lưới, áo lót của nàng...
Chỉ trong thoáng chốc, một thân thể hoàn mỹ đã trần truồng hiện ra trước mắt Vương Phác.
Trần Viên Viên co cặp đùi đẹp thon dài lại, hai tay úp lên ngực, che lấy đôi bầu vú, dáng vẻ muốn che che đậy đậy mà không che được hết ấy, trông càng quyến rũ động lòng người biết bao... Ánh đèn mờ ảo chiếu trên thân thể mềm mại đang nằm của nàng, càng làm nổi bật chiếc eo thon thả và cặp mông căng tròn của nàng, đầu Vương Phác như vừa bị giáng một đòn thật mạnh, bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Từ sâu trong cổ họng Vương Phác phát ra một tiếng gầm thét như của dã thú, hắn chợt nhào tới thân thể mềm mại trần truồng như nhộng của Trần Viên Viên, nàng khẽ rên lên một tiếng, giang đôi cánh tay ngọc ôm chặt lấy cổ Vương Phác, ánh mắt quyến rũ như một làn gió xuân lướt nhẹ qua mặt hồ, tạo nên lớp lớp những gợn sóng lăn tăn.
Bên ngoài lều.
Đã nửa đêm, nhưng hai chàng trai con nhà giàu có Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật vẫn không buồn ngủ chút nào, vẫn đang ngồi bên đống lửa trò chuyện vui đùa, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn về phía lều của Vương Phác, rồi cười lên một cách dâm đãng.
- Ngươi coi, đèn trong lều Vương đại ca còn sáng đấy!
- Ha, Vương đại ca vẫn còn đang làm việc mà, quả thật là rất mạnh mẽ!
- Đã hai canh giờ đấy, Vương đại ca đánh trận rất giỏi, mà làm việc này cũng thật dai sức nha! Không biết vị mỹ nhân yểu điệu kia có bị đại ca vùi dập tan nát hết không?
- Ngươi không hiểu à? Người xưa nói như thế nào nhỉ, đàn ông là bò, phụ nữ là ruộng, bò càng cày càng gầy, ruộng càng cày càng màu mỡ, từ xưa chỉ có bò mệt chết, chứ chưa từng có ruộng nào cày mà nát cả! Ài, lời này rất chính xác, theo ta thấy, mấy ngày sắp tới, ít nhất Vương đại ca của chúng ta cũng bị mất đi mười năm tuổi thọ.
- Ài, muốn trách chỉ có thể trách chị dâu mới của chúng ta quá đẹp.
- Đúng vậy, cũng chỉ có một đại anh hùng như Vương đại ca mới có tư cách hưởng thụ một tuyệt thế đại mỹ nhân như chị dâu thôi.
Nói xong câu này, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật cũng không nói chuyện nữa, hai người ngẩng lên, ngây người nhìn vầng trăng sáng trên cao.
Trên chiếc giường êm chăn đệm xộc xệch, Vương Phác và Trần Viên Viên nằm rũ rượi.
Thân thể trần như nhộng, Trần Viên Viên cuộn tròn trong lòng Vương Phác như một con mèo nhỏ, dường như những giọt mồ hôi lấm tấm trên da thịt nõn nà của nàng, long lanh phản chiếu dưới ánh đèn. Sau cuộc vận động kịch liệt, Vương Phác đang thở dốc, nhưng hai tay vẫn không ngừng vuốt ve cặp mông đầy đặn của mỹ nhân, lưu luyến không nỡ rời.
- À, suýt nữa ta quên mất.
Đột nhiên Vương Phác nhớ ra cái gì đó, trần truồng bò dậy, lấy từ chiếc rương lớn bên giường ra một sợi dây chuyền vàng, đầu dây chuyền là một miếng ngọc bội hình trái tim lấp lánh đủ màu. Đây là vật tự tay Vương Phác làm sau khi trở về doanh trại hồi chiều, định dùng nó làm tín vật đính ước với Trần Viên Viên.
- Ôi! Đẹp quá!
Trần Viên Viên nhìn sợi dây chuyền trong tay Vương Phác, ánh mắt đầy vui mừng. Phụ nữ mà, họ đặc biệt luôn cảm thấy hứng thú đối với đồ trang sức bằng vàng bạc.
- Tặng cho nàng, thích không?
- Dạ thích.
- Lại đây, để ta đeo cho nàng.
Vương Phác nhẹ nhàng ôm lấy Trần Viên Viên, đeo sợi dây chuyền lên chiếc cổ trắng nõn, thon dài của nàng. Miếng ngọc bội sáng lấp lánh rất phù hợp với da thịt trắng nõn nà như mỡ đông của nàng, trông rất trang nhã và cao quý. Viên Viên đứng lên, đi hai vòng trong lều, hỏi Vương Phác:
- Tướng công, chàng thấy đẹp không?
- Đẹp chứ!
Vương Phác gật đầu thật mạnh, nói:
- Rất đẹp!
Trần Viên Viên quay đầu lại liếc nhìn hắn, mỉm cười quyến rũ nói:
- Thế thì nô tỳ sẽ luôn đeo nó trên người.
***
Một đêm yên bình.
Sáng sớm hôm sau, Vương Phác liền dẫn đội nhân mã đổi sang đi đường thủy, theo kênh đào tiến về Nam Kinh, Tri phủ Tô Châu Vương Sĩ Thành cũng đi theo, đến tận Hứa Thự Quan mới lưu luyến chia tay với Vương Phác.
***
Tử Kim Thành, cung Càn Thanh.
Hoàng đế Sùng Trinh cau mày hỏi:
- Liên Vân Đảo cũng không truyền tin về sao?
Binh bộ Thương thư Trần Tân Giáp vội vàng bước ra khỏi hàng, quỳ rạp xuống thềm son, tâu:
- Muôn tâu thánh thượng, Liên Vân Đảo chưa truyền tin về, tuy nhiên...
- Tuy nhiên thế nào?
Hoàng đế Sùng Trinh vội kêu lên:
- Mau nói ta nghe.
Trần Tân Giáp nói:
- Tâu thánh thượng, thám tử do thần phái đi Mông Cô và Triều Tiên đã trở lại, tin Vương tổng binh phá tan Thịnh Kinh, cầm tù Hoàng Thái Cực đã được chứng thực.
Mặt hoàng đế Sùng Trinh lộ vẻ hết sức vui mừng:
- Trẫm đã nói rồi, Hồng ái khanh tuyệt đối sẽ không lừa trẫm
- Dạ đúng vậy.
Trần Tân Giáp liên tục phụ họa, giả vờ giả vịt nịnh nọt:
- Hồng đại nhân chính là cánh tay đắc lực của thánh thượng, đương nhiên là sẽ không khi quân.
- Ha ha!
Sùng Trinh cười to,
- Ái khanh và Hồng ái khanh giống như là tay trái, tay phải của trẫm, thiếu ai cũng không được.
- Thám tử được phái đến Mông cổ và Triều Tiên, có mang về tin tức của Vương tổng binh không?
Trân Tân Giáp nói:
- Bẩm không. Tuy nhiên, có thể khẳng định, Vương tổng binh cũng không rơi vào tay Kiến Nô, Hoàng Thái Cực vẫn là tù nhân trong tay Vương tổng binh!
Sùng Trinh hỏi:
- Nhờ đâu mà biết được?
Trần Tân Giáp đáp:
- Bởi vì thám tử hồi báo, Kiến Nô đã có thủ lĩnh mới.
- Hả?
Sùng Trinh vui vẻ nói.
- Nói như vậy quả nhiên là Vương tổng binh không rơi vào tay Kiến Nô mà Hoàng Thái Cực cũng còn ở trong tay Vương tổng binh.
Sùng Trinh vừa dứt tiếng, chợt có một tiểu thái giám vội vàng chạy vào đại điện, thở hổn hển nói:
- Bẩm thánh thượng... Nam Kinh có tin hồi báo!
Binh Bút Thái Giám Vương Thừa Ân vội bước ra nhận tin báo rồi trình lên Sùng Trinh. Sùng Trinh mở thư ra, xem xong cười to nói:
- Ha ha ha, tốt, tốt lắm! Các khanh, Binh Bộ Thượng Thư Nam Kinh Sử Khả Pháp báo tin, thủy sư vệ Kim Sơn, phủ Tùng Sơn đã đón Vương tổng binh trở lại theo đường biển!
- Thật ư?
- Ái chà, thế này thì tốt quá rồi.
- Thánh thượng hồng phúc tề thiên, Vương tống binh gặp dữ hóa lành, thật là đáng mừng! Quần thần rối rít chúc mững những câu a dua không ngớt tuôn ra.
Sùng Trinh vui vẻ gọi:
- Thừa Ân?
Vương Thừa Ân khom người bước nhanh tới hai bước, nịnh nọt thưa:
- Có thần.
- Mau nghe ý chỉ.
Sùng Trinh vung tay lên, cao giọng nói:
- Bảo Lễ bộ Nam Kinh long trọng nghênh đón Vương tổng binh đắc thắng trở về với nghi lễ dành cho quan khâm sai, còn tù binh Kiến Nô sẽ bị đóng gông thị chúng ba ngày để thể hiện uy thế của quốc gia. Ba ngày sau, Binh bộ Nam Kinh phái binh hộ tống Vương tổng binh và tù binh Kiến Nô cùng hồi kinh, dọc đường các châu, các phủ đều phải dùng lễ dành cho khâm sai để đối đãi, không được sơ xuất.
Vương Thừa An kính cẩn thưa:
- Thần tuân chỉ!
/468
|