- Con mẹ nó.
Mặt Sẹo đem thư tín da dê ném lên trên bàn, mắng
- Tên Thát tử Mông Cổ này thật không biết xấu hổ, nhìn thấy Kiến Nô gặp nguy, liền muốn phản bội, nếu thật sự đáp ứng tên Ngạch Triết Thát tử gì đó này, ai biết tương lai sau này y có quay lưng lại với chúng ta, xuống tay với Trung Ương Quân chúng ta không? Vậy được, thu thập cả Thát tử Mông Cổ này và Kiến Nô lần cho xong.
- Đúng, cùng thu thập hết.
- Thát tử này không có ý tốt, Hầu gia người ngàn vạn lần đừng mắc mưu.
Ma Can, Hà Ma Tử, Vương Hồ Tử còn có Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công và quan quân đều phụ họa theo ý kiến của Mặt Sẹo.
- Không!
Vương Phác đột nhiên dơ tay ngăn cản mọi người ồn ào, trên mặt bỗng xẹt qua một ý cười âm hiểm, nói:
- Vì sao lại không đáp ứng điều kiện này của Ngạch Triết? Kiến Nô và chiến mã của Thát tử tuy nói đã bị mã ôn làm cho xong đời, nhưng bọn họ vẫn còn lại hơn mười vạn liên quân, mà binh lực Trung Ương Quân ở thành Tế Ninh chỉ có hơn ba vạn người, nếu muốn đấu trận này với Kiến Nô và Thát tử chẳng phải là đùa giỡn với sinh mệnh sao, hiện tại có cơ hội trả giá nhỏ đổi lấy thắng lợi, cớ gì mà lại không làm?
Đám người Mặt Sẹo không phản đối, bọn họ cũng không biết rằng Vương Phác đã cho một đội kỵ binh âm thầm mai phục, chỉ dựa vào hơn ba vạn Trung Ương Quân ở thành Tế Ninh để đánh thắng liên quân Kiến Nô, Thát Tử ở ngoài thành cũng không nói chơi, nếu bị ép, bọn chúng chó cùng rứt giậu cắn ngược lại một cái, chỉ sợ cũng mang đến thương vong không nhỏ cho Trung Ương Quân.
Tuy nhiên nói gì thì nói, Vương Phác cũng không dám trực tiếp để Hồng Nương Tử trực tiếp đem kỵ binh Hà Nam trực tiếp gia nhập chiến trường Tế Ninh, nếu Vương Phác mà làm như vậy thì kỵ binh Hà Nam của Hồng Nương Tử cũng xong rồi, cái thứ đồ chơi mã ôn này không biết phân biệt địch ta, nếu có thể gây hại cho chiến mã của Kiến Nô và Thát tử, thì cũng có thể gây hại cho chiến mã của quân Hà Nam.
Vương Phác cũng không nguyện ý để kỵ binh của Hồng Nương Tử cứ như vậy mà bị thanh lý, bốn vạn kỵ binh này còn để trọng dụng trong tương lai nữa.
Bởi vậy, kỵ binh Hà Nam của Hồng Nương Tử nhiều nhất chỉ có thể ở các phủ Bảo Định, Chân Định, Hà Gian, phụ trách chặn bại binh của Kiến Nô và Thát tử, nhưng nếu Kiến Nô và Thát tử phân tán từ Sơn Đông đến Bắc Trực, không chừng sẽ chia thành nhiều nhóm, chỉ dựa vào bốn vạn kỵ binh của Hồng Nương Tử hiển nhiên là không có biện pháp đem bọn họ chém tận giết tuyệt.
Có xét theo như vậy, Ngạch Triết này đưa trợ lực tới cửa, Vương Phác vì sao lại không mượn để sử dụng chứ?
Mục đích của Vương Phác là diệt toàn bộ hơn mười vạn liên quân Kiến Nô và Thát Tử ở ngoài thành Tế Ninh, tranh thủ không cho một binh của Kiến Nô và Thát tử còn sống trở lại quan ngoại, còn sống trở về đại mạc, về quá trình trung gian là gì, Kiến Nô và Thát tử cuối cùng ai chết ở trong tay ai, Vương Phác cũng không để ý.
- Đi.
Vương Phác lớn tiếng nói:
- Lập tức dựa theo quan sát ba màu cờ của Ngạch Triết ở cửa lầu phía Đông.
- Vâng.
Lã Lục đáp một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Đại doanh Kiến Nô.
Các thân vương Kiến Nô, kỳ chủ Bát Kỳ, Bối Lặc, Bối Tử cùng với thân vương các bộ tộc Mông Cổ đều đã tề tụ ở trướng của Đa Nhĩ Cổn, còn vị Thổ Tạ Đồ thân vương quỳ ở dưới đất kia không biết đã bị Đa Nhĩ Cổn đưa đến nơi nào.
Đa Nhĩ Cổn giả bộ lo lắng nhìn ra phía ngoài trướng vải, lớn tiếng nói:
- Lúc này rồi mà Thổ Tạ Đồ thân vương còn chưa tới, xem ra có vẻ là sẽ không đến..., mặc kệ y, chúng ta bắt đầu trước đi.
Nhiêu Dư quận vương A Ba Thái lớn tiếng hỏi:
- Lão Thập Tứ, ngươi triệu tập mọi người lại trong đêm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đa Nhĩ Cổn hít vào một hơi, nghiêm nghị nói:
- Trẫm vừa mới biết, Vương Phác mặt khác vừa mới phái ra một đội quân đánh lén từ trên biển, lúc này đã qua ngoài biển Đăng Châu, nhiều nhất là năm ngày nữa có thể xuất hiện tại ngoại thành Trực Cô, nếu một khi vào thành Trực Cô, theo kênh đào mở rộng cửa, quân Minh tinh nhuệ có thể theo kênh đào thẳng tiến ngoại thành Bắc Kinh rồi.
- A?
- Cái gì?
- Vương Phác còn phái một nhánh quân đánh lén ở trên biển?
Trong trướng, hậu duệ quý tộc Kiến Nô và thân vương Mông Cổ đều biến sắc.
Tuy rằng Đa Nhĩ Cổn cố ý che giấu tình hình thực tế, vẫn chưa nói ra kỳ thật quân Minh đã công chiếm Trực Cô, cũng đang tiến quân hướng Bắc Kinh, nhưng chỉ như vậy, đám hậu duệ quý tộc Kiến Nô và thân vương Mông Cổ đều giật mình không nhỏ, một đám toàn bộ đều thay đổi sắc mặt.
- Các vị không cần sợ hãi.
Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên giơ tay, trịnh trọng nói:
- Nhánh quân Minh chỉ vừa mới qua ngoài vùng biển Đăng Châu mà thôi, còn cách thành Trực Cô năm ngày đường! Chỉ cần quân chủ lực của Đại Thanh ta có thể đánh hạ Tế Ninh trong vòng năm ngày, giết hết quân chủ lực Trung Ương Quân của Vương Phác, nhánh quân Minh yểm trợ không đáng để lo lắng.
- Hả? Công chiếm Tế Ninh?
- Chẳng lẽ muốn dồn sức tấn công Tế Ninh?
- Chủ tử muốn cùng quân Minh quyết chiến?
Lần này, đến Đa Đạc và A Tế Cách cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng Đa Đạc lại càng kinh nghi bất định.
Ngay tại hai canh giờ trước, thời điểm Đa Nhĩ Đạc còn hết sức khẳng định với Đa Đạc, nếu muốn đánh thắng trận Tế Ninh, biện pháp duy nhất chính là bao vây trường kỳ, sao mà mới qua hai canh giờ đã thay đổi rồi? Chẳng nhẽ đã thực sự xảy ra việc lớn không thể xoay chuyển, cho nên mới làm cho Thập Tứ ca thay đổi chủ ý?
Liên hệ với lời nói vừa rồi của Đa Nhĩ Cổn, trong lòng Đa Đạc nhảy dựng lên, đã đoán được đại khái:
- Vương Phác phái quân yểm trợ bất ngờ tập kích Bắc Kinh chỉ sợ không phải là vừa mới qua ngoài biển Đăng Châu đơn giản như vậy, rất có thể đã đánh hạ Trực Cô, thậm chí ngay cả Bắc Kinh cũng đã tiến vào rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đa Đạt không khỏi trở nên ngưng trọng.
Đa Đạc là một nhân tài kiệt xuất của Kiến Nô, chỉ dựa vào đôi câu vài lời liền đoán được đại khái, chẳng qua y chỉ đoán đúng một nửa, Đa Nhĩ Cổn sở dĩ buông tha sách lược trường kỳ bao vây, hạ lệnh mạnh mẽ tấn công Tế Ninh thật sự là xuất phát từ bất đắc dĩ, hoặc có thể nói là xuất phát từ một loại tâm tính ngoan cố điên cuồng chống cự!
Cục diện bây giờ đã rất rõ ràng, mất thành Bắc Kinh là không thế tránh khỏi, mã ôn bùng nổ toàn diện cũng đã không thể nào ngăn trở, một khi Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh lui binh lúc này, như vậy hai chuyện này dù thế nào cũng không thế giấu diếm, một khi bị các tướng sĩ biết, ngày tận thế của kỵ binh Đại Thanh và Mông Cổ cũng đến rồi.
Hiện tại việc duy nhất Đa Nhĩ Cổn có thể làm là nghiêm mật phong tỏa hai tin tức kinh người này, sau đó huy động đại quân không tiếc giá nào cũng phải mạnh mẽ tấn công Tế Ninh, đánh cuộc một phen cuối cùng với Vương Phác.
Nếu đánh cuộc thắng, sự việc có lẽ sẽ có chuyển biến.
Cho dù có thua cuộc, cục diện cũng không hỏng bét hơn được so với hiện tại.
Nếu là như vậy, vì sao không sử dụng toàn bộ lợi thế đánh cuộc một phen?
Huống chi, Đa Nhĩ Cổn quyết định mạnh mẽ tấn công Tế Ninh còn có một dụng tâm hiểm ác, đem hơn mười vạn kỵ binh Mông Cổ, đem mấy vạn kỵ binh bốn bộ tộc của Khoa Nhĩ Thấm chôn vùi toàn bộ ở thành Tế Ninh.
Chỉ có như vậy, tương lai khi người Nữ Chân bị quân Minh đuổi khỏi Liêu Đông chân đứng không vững, cũng còn có cơ hội chạy trốn tới đại mạc, chỉ có như vậy, người Nữ Chân mới còn lại một đường sinh cơ, mà điều này...rất có thể là cống hiến sinh mạng cuối cùng của Đa Nhĩ Cổn cho người Nữ Chân
Mặt Sẹo đem thư tín da dê ném lên trên bàn, mắng
- Tên Thát tử Mông Cổ này thật không biết xấu hổ, nhìn thấy Kiến Nô gặp nguy, liền muốn phản bội, nếu thật sự đáp ứng tên Ngạch Triết Thát tử gì đó này, ai biết tương lai sau này y có quay lưng lại với chúng ta, xuống tay với Trung Ương Quân chúng ta không? Vậy được, thu thập cả Thát tử Mông Cổ này và Kiến Nô lần cho xong.
- Đúng, cùng thu thập hết.
- Thát tử này không có ý tốt, Hầu gia người ngàn vạn lần đừng mắc mưu.
Ma Can, Hà Ma Tử, Vương Hồ Tử còn có Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công và quan quân đều phụ họa theo ý kiến của Mặt Sẹo.
- Không!
Vương Phác đột nhiên dơ tay ngăn cản mọi người ồn ào, trên mặt bỗng xẹt qua một ý cười âm hiểm, nói:
- Vì sao lại không đáp ứng điều kiện này của Ngạch Triết? Kiến Nô và chiến mã của Thát tử tuy nói đã bị mã ôn làm cho xong đời, nhưng bọn họ vẫn còn lại hơn mười vạn liên quân, mà binh lực Trung Ương Quân ở thành Tế Ninh chỉ có hơn ba vạn người, nếu muốn đấu trận này với Kiến Nô và Thát tử chẳng phải là đùa giỡn với sinh mệnh sao, hiện tại có cơ hội trả giá nhỏ đổi lấy thắng lợi, cớ gì mà lại không làm?
Đám người Mặt Sẹo không phản đối, bọn họ cũng không biết rằng Vương Phác đã cho một đội kỵ binh âm thầm mai phục, chỉ dựa vào hơn ba vạn Trung Ương Quân ở thành Tế Ninh để đánh thắng liên quân Kiến Nô, Thát Tử ở ngoài thành cũng không nói chơi, nếu bị ép, bọn chúng chó cùng rứt giậu cắn ngược lại một cái, chỉ sợ cũng mang đến thương vong không nhỏ cho Trung Ương Quân.
Tuy nhiên nói gì thì nói, Vương Phác cũng không dám trực tiếp để Hồng Nương Tử trực tiếp đem kỵ binh Hà Nam trực tiếp gia nhập chiến trường Tế Ninh, nếu Vương Phác mà làm như vậy thì kỵ binh Hà Nam của Hồng Nương Tử cũng xong rồi, cái thứ đồ chơi mã ôn này không biết phân biệt địch ta, nếu có thể gây hại cho chiến mã của Kiến Nô và Thát tử, thì cũng có thể gây hại cho chiến mã của quân Hà Nam.
Vương Phác cũng không nguyện ý để kỵ binh của Hồng Nương Tử cứ như vậy mà bị thanh lý, bốn vạn kỵ binh này còn để trọng dụng trong tương lai nữa.
Bởi vậy, kỵ binh Hà Nam của Hồng Nương Tử nhiều nhất chỉ có thể ở các phủ Bảo Định, Chân Định, Hà Gian, phụ trách chặn bại binh của Kiến Nô và Thát tử, nhưng nếu Kiến Nô và Thát tử phân tán từ Sơn Đông đến Bắc Trực, không chừng sẽ chia thành nhiều nhóm, chỉ dựa vào bốn vạn kỵ binh của Hồng Nương Tử hiển nhiên là không có biện pháp đem bọn họ chém tận giết tuyệt.
Có xét theo như vậy, Ngạch Triết này đưa trợ lực tới cửa, Vương Phác vì sao lại không mượn để sử dụng chứ?
Mục đích của Vương Phác là diệt toàn bộ hơn mười vạn liên quân Kiến Nô và Thát Tử ở ngoài thành Tế Ninh, tranh thủ không cho một binh của Kiến Nô và Thát tử còn sống trở lại quan ngoại, còn sống trở về đại mạc, về quá trình trung gian là gì, Kiến Nô và Thát tử cuối cùng ai chết ở trong tay ai, Vương Phác cũng không để ý.
- Đi.
Vương Phác lớn tiếng nói:
- Lập tức dựa theo quan sát ba màu cờ của Ngạch Triết ở cửa lầu phía Đông.
- Vâng.
Lã Lục đáp một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Đại doanh Kiến Nô.
Các thân vương Kiến Nô, kỳ chủ Bát Kỳ, Bối Lặc, Bối Tử cùng với thân vương các bộ tộc Mông Cổ đều đã tề tụ ở trướng của Đa Nhĩ Cổn, còn vị Thổ Tạ Đồ thân vương quỳ ở dưới đất kia không biết đã bị Đa Nhĩ Cổn đưa đến nơi nào.
Đa Nhĩ Cổn giả bộ lo lắng nhìn ra phía ngoài trướng vải, lớn tiếng nói:
- Lúc này rồi mà Thổ Tạ Đồ thân vương còn chưa tới, xem ra có vẻ là sẽ không đến..., mặc kệ y, chúng ta bắt đầu trước đi.
Nhiêu Dư quận vương A Ba Thái lớn tiếng hỏi:
- Lão Thập Tứ, ngươi triệu tập mọi người lại trong đêm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Đa Nhĩ Cổn hít vào một hơi, nghiêm nghị nói:
- Trẫm vừa mới biết, Vương Phác mặt khác vừa mới phái ra một đội quân đánh lén từ trên biển, lúc này đã qua ngoài biển Đăng Châu, nhiều nhất là năm ngày nữa có thể xuất hiện tại ngoại thành Trực Cô, nếu một khi vào thành Trực Cô, theo kênh đào mở rộng cửa, quân Minh tinh nhuệ có thể theo kênh đào thẳng tiến ngoại thành Bắc Kinh rồi.
- A?
- Cái gì?
- Vương Phác còn phái một nhánh quân đánh lén ở trên biển?
Trong trướng, hậu duệ quý tộc Kiến Nô và thân vương Mông Cổ đều biến sắc.
Tuy rằng Đa Nhĩ Cổn cố ý che giấu tình hình thực tế, vẫn chưa nói ra kỳ thật quân Minh đã công chiếm Trực Cô, cũng đang tiến quân hướng Bắc Kinh, nhưng chỉ như vậy, đám hậu duệ quý tộc Kiến Nô và thân vương Mông Cổ đều giật mình không nhỏ, một đám toàn bộ đều thay đổi sắc mặt.
- Các vị không cần sợ hãi.
Đa Nhĩ Cổn bỗng nhiên giơ tay, trịnh trọng nói:
- Nhánh quân Minh chỉ vừa mới qua ngoài vùng biển Đăng Châu mà thôi, còn cách thành Trực Cô năm ngày đường! Chỉ cần quân chủ lực của Đại Thanh ta có thể đánh hạ Tế Ninh trong vòng năm ngày, giết hết quân chủ lực Trung Ương Quân của Vương Phác, nhánh quân Minh yểm trợ không đáng để lo lắng.
- Hả? Công chiếm Tế Ninh?
- Chẳng lẽ muốn dồn sức tấn công Tế Ninh?
- Chủ tử muốn cùng quân Minh quyết chiến?
Lần này, đến Đa Đạc và A Tế Cách cũng thay đổi sắc mặt, trong lòng Đa Đạc lại càng kinh nghi bất định.
Ngay tại hai canh giờ trước, thời điểm Đa Nhĩ Đạc còn hết sức khẳng định với Đa Đạc, nếu muốn đánh thắng trận Tế Ninh, biện pháp duy nhất chính là bao vây trường kỳ, sao mà mới qua hai canh giờ đã thay đổi rồi? Chẳng nhẽ đã thực sự xảy ra việc lớn không thể xoay chuyển, cho nên mới làm cho Thập Tứ ca thay đổi chủ ý?
Liên hệ với lời nói vừa rồi của Đa Nhĩ Cổn, trong lòng Đa Đạc nhảy dựng lên, đã đoán được đại khái:
- Vương Phác phái quân yểm trợ bất ngờ tập kích Bắc Kinh chỉ sợ không phải là vừa mới qua ngoài biển Đăng Châu đơn giản như vậy, rất có thể đã đánh hạ Trực Cô, thậm chí ngay cả Bắc Kinh cũng đã tiến vào rồi.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đa Đạt không khỏi trở nên ngưng trọng.
Đa Đạc là một nhân tài kiệt xuất của Kiến Nô, chỉ dựa vào đôi câu vài lời liền đoán được đại khái, chẳng qua y chỉ đoán đúng một nửa, Đa Nhĩ Cổn sở dĩ buông tha sách lược trường kỳ bao vây, hạ lệnh mạnh mẽ tấn công Tế Ninh thật sự là xuất phát từ bất đắc dĩ, hoặc có thể nói là xuất phát từ một loại tâm tính ngoan cố điên cuồng chống cự!
Cục diện bây giờ đã rất rõ ràng, mất thành Bắc Kinh là không thế tránh khỏi, mã ôn bùng nổ toàn diện cũng đã không thể nào ngăn trở, một khi Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh lui binh lúc này, như vậy hai chuyện này dù thế nào cũng không thế giấu diếm, một khi bị các tướng sĩ biết, ngày tận thế của kỵ binh Đại Thanh và Mông Cổ cũng đến rồi.
Hiện tại việc duy nhất Đa Nhĩ Cổn có thể làm là nghiêm mật phong tỏa hai tin tức kinh người này, sau đó huy động đại quân không tiếc giá nào cũng phải mạnh mẽ tấn công Tế Ninh, đánh cuộc một phen cuối cùng với Vương Phác.
Nếu đánh cuộc thắng, sự việc có lẽ sẽ có chuyển biến.
Cho dù có thua cuộc, cục diện cũng không hỏng bét hơn được so với hiện tại.
Nếu là như vậy, vì sao không sử dụng toàn bộ lợi thế đánh cuộc một phen?
Huống chi, Đa Nhĩ Cổn quyết định mạnh mẽ tấn công Tế Ninh còn có một dụng tâm hiểm ác, đem hơn mười vạn kỵ binh Mông Cổ, đem mấy vạn kỵ binh bốn bộ tộc của Khoa Nhĩ Thấm chôn vùi toàn bộ ở thành Tế Ninh.
Chỉ có như vậy, tương lai khi người Nữ Chân bị quân Minh đuổi khỏi Liêu Đông chân đứng không vững, cũng còn có cơ hội chạy trốn tới đại mạc, chỉ có như vậy, người Nữ Chân mới còn lại một đường sinh cơ, mà điều này...rất có thể là cống hiến sinh mạng cuối cùng của Đa Nhĩ Cổn cho người Nữ Chân
/468
|