Trên sườn núi nhỏ phía bắc thành Tế Ninh.
Lòng bàn tay nắm chặt cán đao của Đa Nhĩ Cổn ướt đầm mồ hôi, ánh mắt y nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cửa thành Tế Ninh, không chỉ một lần mong chờ trong lòng, mong chờ cánh cửa thành khép chặt đó bất ngờ mở ra, sau dó Trung Ương Quân của Đại Minh sẽ ùn ùn kéo ra, tham dự vào cuộc “hỗn chiến” ngoài thành.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc, hơn nửa canh giờ trôi qua, quân Minh trong thành Tế Ninh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Chẳng lẽ tên Vương Phác này thất tín bội nghĩa? Rõ ràng hắn đã hứa với Ngạch Triết, chỉ chờ ngoài thành hỗn loạn là lập tức chỉ huy quân ra khỏi thành giáp công, lẽ nào lời hắn nói đều không đáng tin? Đám người Hán đáng chết này tự chối bỏ lễ nghi, tự chối bỏ khí phách to lớn, chẳng lẽ bọn chúng là đám người nói mà không giữ lời?
Đa Nhĩ Cổn dùng những lời nguyền rủa độc ác nhất trong lòng để chửi Vương Phác, Vương Phác tuyệt đối không thể ngờ, hắn đúng là bị chửi thành kẻ bội bạc, nói không giữ lời, nhưng người mắng hắn lại không phải Ngạch Triết, mà là Đa Nhĩ Cổn! Giờ khắc này, Đa Nhĩ Cổn hy vọng biết bao rằng Vương Phác là người văn minh luôn giữ lời hứa.
Đầu thành, cửa bắc Tế Ninh.
Ánh mắt Vương Phác sáng quắc lướt qua Mặt Sẹo, Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công, lớn tiếng nói:
- Dân tộc Đại Hán chúng ta có lễ nghi liêm sỉ, trọng tín nghĩa, nhưng đối với đám người man rợ như Kiến Nô, Thát Tử, những dân tộc dã man chưa khai hóa này lại không cần gì tới lễ nghi liêm sỉ, nói gì đến hai chữ tín nghĩa.
Đám Mặt Sẹo chăm chú nhìn Vương Phác, chăm chú lắng nghe.
Vương Phác nói tiếp:
- Bởi vì những dân tộc dã man này không hiểu thế nào gọi là lễ nghi liêm sỉ, càng không hiểu hai chữ tín nghĩa, chúng ta nếu nói liêm sỉ lễ nghi với chúng, chúng sẽ thấy dân tộc Đại Hán không có tâm huyết, sẽ cho rằng dân tộc Đại Hán chúng ta yếu đuối có thể bắt nạt, chúng sẽ giơ đao lên tàn sát đồng báo chúng ta.
- Không thể để chúng tàn sát đồng bào chúng ta.
Trịnh Thành Công bực tức nói:
- Tại sao chúng ta không giơ đao chém bọn chúng?
- Đúng.
Vương Phác vui vẻ nói.
- Đối phó với những dân tộc dã man này, chúng ta chỉ có hai cách, một là giơ lưỡi đao sắc bén hơn, tàn sát diệt sạch bọn chúng, cách khách chính là dùng lưỡi đao chinh phục chúng, sau đó để chúng dung hòa vào dân tộc Đại Hán chúng ta, để chúng trở thành một phần tử của dân tộc Đại Hán.
Trên sườn núi nhỏ phía bắc thành Tế Ninh.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, quân Minh trong thành Tế Ninh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, tên Vương Phác vẫn như con ba ba ngàn tuổi lặn sâu trong đại vực, điềm tĩnh đến mức làm cho Đa Nhĩ Cổn nghiến răng nghiến lợi nhưng không có cách nào khả thi!
Kiên định, nhất định phải kiên định!
Sắp rồi, Vương Phác sắp xuất binh rồi!
Đa Nhĩ Cổn ra sức trấn an bản thân, vẻ mặt lạnh như khối băng, đám Qua Thập Cáp hầu hạ bên cạnh không biết trong lòng chủ tử của chúng từ lâu đã rời sông lấp biển.
- Báo…
Âm thanh thảm thiết bỗng vang lên từ trên sườn núi.
Đa Nhĩ Cổn nhảy dựng lên, vội cúi đầu nhìn chỉ thấy một gã Qua Thập Cáp đang lao lên từ dưới chân núi, mặc dù còn cách rất xa nhưng Đa Nhĩ Cổn lại nhìn được thấy sắc mặt kinh hoàng rõ ràng trên khuôn mặt gã, trái tim Đa Nhĩ Cổn lập tức chìm xuống chín tầng địa ngục, con át chủ bài cuối cùng sắp tuyên bố rồi sao? Phán quyết của canh bạc cuối cùng đã sắp có kết quả?
- Chủ tử!
Tên Qua Thập Cáp vội vã chạy tới trước mặt Đa Nhĩ Cổn, ngã lăn quỵ xuống đất, run rẩy nói:
- Không xong rồi…
Đa Nhĩ Cổn hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh đến quỉ dị:
- Nói!
Qua Thập Cáp run rẩy nói tiếp:
- Bộ tộc Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Bộ và cả Sát Cáp Nhĩ ở đại doanh bắc thành, tây thành và nam thành bất ngờ bắt đầu rối loạn, bây giờ đang tấn công đại doanh Bát Kỳ, trong bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm cũng có rất nhiều bộ phận nhỏ bắt đầu gây rối, đang điên cuồng tấn công con cháu Bát Kỳ của nước Đại Thanh chúng ta.
Đa Nhĩ Cổn đành phải hạ lệnh, để bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm phát động phản loạn với bộ tộc Thổ Tạ Đồ cuối cùng đã gây ra kết cục thảm hại.
Bộ tộc Thổ Tạ Đồ, Khách Nhĩ Khách và Sát Cáp Nhĩ mất đi Khả Hãn không biết chân tướng, sau nửa canh giờ bất an và nôn nóng, cuối cùng có một đội người Mông Cổ của Sát Cáp Nhĩ bắt đầu gây rối, rất nhanh, trận rối loạn này đã càn quét toàn bộ đại doanh tây thành, sau đó lại như cơn gió quét đến đại doanh nam thành và bắc thành.
- Phù…
Đa Nhĩ Cổn thở phào thật dài, kết quả cuối cùng đã được công bố.
Mặc dù không phải là kết quả mà Đa Nhĩ Cổn mong chờ, nhưng lúc này, trong lòng y lại cực kỳ bình tĩnh, trên thực tế y đã sớm biết sẽ có kết quả như thế, mong chờ và bất an trước đây chẳng qua là mong chờ may mắn mà thôi, kỳ tích trong mơ chung quy không hề xảy ra, Đa Nhĩ Cổn cuối cùng vẫn thua cuộc, kẻ phóng hỏa tất tự thiêu!
- Truyền lệnh…
Đa Nhĩ Cổn hít một hơi, bắt đầu bình tĩnh hạ lệnh:
- Đại quân Bát Kỳ ở cac doanh trại hiệp đồng với các bộ tộc của Khoa Nhĩ Thấm lập tức tiêu diệt phản quân các bộ tộc, chém tận giết tuyệt, chó gà không tha!
Chuyện đến nước này, Đa Nhĩ Cổn biết cơ hội cuối cùng cũng đã biến mất.
Quân Đại Thanh đã mãi mãi không còn cơ hội đánh bại quân Minh, nước Đại Thanh cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ, điều duy nhất Đa Nhĩ Cổn có thể làm bây giờ chính là chôn vùi đám người Mông Cổ ở ngoài thành Tế Ninh, giành lấy điểm dừng chân lý tưởng cho người Nữ Chân.
Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh, còn lại chưa đến ba vạn lính Bát Kỳ lập tức giống như mãnh hổ xuống núi nhào về phía người Mông Cổ của Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Đồ, Sát Cáp Nhĩ đang bất an, đám người Mông Cổ như rắn mất đầu, chỉ có thể từng người tự chiến, nhưng chúng đông người, binh lực đủ để gấp hơn hai lần người Nữ Chân, người Nữ Chân mặc dù chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, cũng rất khó đánh tan người Mông Cổ trong thời gian ngắn.
Bốn bộ tộc của Khoa Nhĩ Thấm rất nhanh cũng bị cuốn vào hỗn chiến, ý định đầu tiên của Đa Nhĩ Cổn là hy vọng bốn bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm liên thủ với người Nữ Chân giải quyết ba bộ tộc Khách Nhĩ Khách, Sát Cáp Nhĩ và Thổ Tạ Đồ, sau đó mới trở tay giải quyết bốn bộ tộc này, cứ như vậy, người Nữ Chân có thể giành chiến thắng chắc chắn.
Nếu quân Minh vẫn co đầu rụt cổ, Đa Nhĩ Cổn có lẽ vẫn có thể dẫn một bộ phận tương đối của người Nữ Chân trốn về quan ngoại.
Nhưng cục thế ngay từ đầu đã mất kiểm soát, không ít bộ tộc nhỏ vốn thuộc về bộ tộc Sát Cáp Nhĩ, sau đó mới bị Hoàng Thái Cực, huynh đệ Đa Nhĩ Cổn quy hoạch về các bộ tộc của Khoa Nhĩ Thấm đã đua nhau phản chiến, gia nhập phiến quân, dù sao, trên người những người Mông Cổ này vẫn còn chảy dòng máu của chiến thần Thành Cát Tư Hãn, niềm tự hào của gia tộc hoàng kim không dễ dàng quên đi như thế.
Giữa người Kiến Nô và Mông Cổ ngoài thành Tế Ninh cuối cùng đã bùng phát hỗn chiến, lần này là hỗn chiến thật sự, không phải diễn trò.
Trên cổng thành cửa bắc Tế Ninh.
- Kỳ quái, rất kỳ quái!
Trịnh Thành Công đang giơ kính viễn vọng lên quan sát đại doanh Kiến Nô bỗng kêu to lên:
- Kiến Nô và Thát Tử ngoài thành đã hỗn chiến hơn hai giờ đồng hồ, theo lý cũng chết khá nhiều, sao hỗn chiến lần này hình như trở nên kịch liệt hơn lúc đầu, thế là sao?
Mặt Sẹo nghe xong vội vã giơ kính viễn vọng lên, nhìn một lát cũng buồn bực nói:
- Đúng vậy, chuyện này mới mẻ đây, toàn bộ đại doanh bắc thành có lẽ cũng đóng năm sáu vạn quân, hỗn chiến hai giờ đồng hồ thì năm sáu vạn người còn lại được bao nhiêu? Kể cả không chết thì cũng trốn hết từ lâu, nhưng nhìn tình hình, ít nhất vẫn có sáu bảy vạn người đang hỗn chiến!
Lòng bàn tay nắm chặt cán đao của Đa Nhĩ Cổn ướt đầm mồ hôi, ánh mắt y nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cửa thành Tế Ninh, không chỉ một lần mong chờ trong lòng, mong chờ cánh cửa thành khép chặt đó bất ngờ mở ra, sau dó Trung Ương Quân của Đại Minh sẽ ùn ùn kéo ra, tham dự vào cuộc “hỗn chiến” ngoài thành.
Nhưng hiện thực rất tàn khốc, hơn nửa canh giờ trôi qua, quân Minh trong thành Tế Ninh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.
Chẳng lẽ tên Vương Phác này thất tín bội nghĩa? Rõ ràng hắn đã hứa với Ngạch Triết, chỉ chờ ngoài thành hỗn loạn là lập tức chỉ huy quân ra khỏi thành giáp công, lẽ nào lời hắn nói đều không đáng tin? Đám người Hán đáng chết này tự chối bỏ lễ nghi, tự chối bỏ khí phách to lớn, chẳng lẽ bọn chúng là đám người nói mà không giữ lời?
Đa Nhĩ Cổn dùng những lời nguyền rủa độc ác nhất trong lòng để chửi Vương Phác, Vương Phác tuyệt đối không thể ngờ, hắn đúng là bị chửi thành kẻ bội bạc, nói không giữ lời, nhưng người mắng hắn lại không phải Ngạch Triết, mà là Đa Nhĩ Cổn! Giờ khắc này, Đa Nhĩ Cổn hy vọng biết bao rằng Vương Phác là người văn minh luôn giữ lời hứa.
Đầu thành, cửa bắc Tế Ninh.
Ánh mắt Vương Phác sáng quắc lướt qua Mặt Sẹo, Lý Thành Đống, Trịnh Thành Công, lớn tiếng nói:
- Dân tộc Đại Hán chúng ta có lễ nghi liêm sỉ, trọng tín nghĩa, nhưng đối với đám người man rợ như Kiến Nô, Thát Tử, những dân tộc dã man chưa khai hóa này lại không cần gì tới lễ nghi liêm sỉ, nói gì đến hai chữ tín nghĩa.
Đám Mặt Sẹo chăm chú nhìn Vương Phác, chăm chú lắng nghe.
Vương Phác nói tiếp:
- Bởi vì những dân tộc dã man này không hiểu thế nào gọi là lễ nghi liêm sỉ, càng không hiểu hai chữ tín nghĩa, chúng ta nếu nói liêm sỉ lễ nghi với chúng, chúng sẽ thấy dân tộc Đại Hán không có tâm huyết, sẽ cho rằng dân tộc Đại Hán chúng ta yếu đuối có thể bắt nạt, chúng sẽ giơ đao lên tàn sát đồng báo chúng ta.
- Không thể để chúng tàn sát đồng bào chúng ta.
Trịnh Thành Công bực tức nói:
- Tại sao chúng ta không giơ đao chém bọn chúng?
- Đúng.
Vương Phác vui vẻ nói.
- Đối phó với những dân tộc dã man này, chúng ta chỉ có hai cách, một là giơ lưỡi đao sắc bén hơn, tàn sát diệt sạch bọn chúng, cách khách chính là dùng lưỡi đao chinh phục chúng, sau đó để chúng dung hòa vào dân tộc Đại Hán chúng ta, để chúng trở thành một phần tử của dân tộc Đại Hán.
Trên sườn núi nhỏ phía bắc thành Tế Ninh.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, quân Minh trong thành Tế Ninh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, tên Vương Phác vẫn như con ba ba ngàn tuổi lặn sâu trong đại vực, điềm tĩnh đến mức làm cho Đa Nhĩ Cổn nghiến răng nghiến lợi nhưng không có cách nào khả thi!
Kiên định, nhất định phải kiên định!
Sắp rồi, Vương Phác sắp xuất binh rồi!
Đa Nhĩ Cổn ra sức trấn an bản thân, vẻ mặt lạnh như khối băng, đám Qua Thập Cáp hầu hạ bên cạnh không biết trong lòng chủ tử của chúng từ lâu đã rời sông lấp biển.
- Báo…
Âm thanh thảm thiết bỗng vang lên từ trên sườn núi.
Đa Nhĩ Cổn nhảy dựng lên, vội cúi đầu nhìn chỉ thấy một gã Qua Thập Cáp đang lao lên từ dưới chân núi, mặc dù còn cách rất xa nhưng Đa Nhĩ Cổn lại nhìn được thấy sắc mặt kinh hoàng rõ ràng trên khuôn mặt gã, trái tim Đa Nhĩ Cổn lập tức chìm xuống chín tầng địa ngục, con át chủ bài cuối cùng sắp tuyên bố rồi sao? Phán quyết của canh bạc cuối cùng đã sắp có kết quả?
- Chủ tử!
Tên Qua Thập Cáp vội vã chạy tới trước mặt Đa Nhĩ Cổn, ngã lăn quỵ xuống đất, run rẩy nói:
- Không xong rồi…
Đa Nhĩ Cổn hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh đến quỉ dị:
- Nói!
Qua Thập Cáp run rẩy nói tiếp:
- Bộ tộc Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Bộ và cả Sát Cáp Nhĩ ở đại doanh bắc thành, tây thành và nam thành bất ngờ bắt đầu rối loạn, bây giờ đang tấn công đại doanh Bát Kỳ, trong bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm cũng có rất nhiều bộ phận nhỏ bắt đầu gây rối, đang điên cuồng tấn công con cháu Bát Kỳ của nước Đại Thanh chúng ta.
Đa Nhĩ Cổn đành phải hạ lệnh, để bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm phát động phản loạn với bộ tộc Thổ Tạ Đồ cuối cùng đã gây ra kết cục thảm hại.
Bộ tộc Thổ Tạ Đồ, Khách Nhĩ Khách và Sát Cáp Nhĩ mất đi Khả Hãn không biết chân tướng, sau nửa canh giờ bất an và nôn nóng, cuối cùng có một đội người Mông Cổ của Sát Cáp Nhĩ bắt đầu gây rối, rất nhanh, trận rối loạn này đã càn quét toàn bộ đại doanh tây thành, sau đó lại như cơn gió quét đến đại doanh nam thành và bắc thành.
- Phù…
Đa Nhĩ Cổn thở phào thật dài, kết quả cuối cùng đã được công bố.
Mặc dù không phải là kết quả mà Đa Nhĩ Cổn mong chờ, nhưng lúc này, trong lòng y lại cực kỳ bình tĩnh, trên thực tế y đã sớm biết sẽ có kết quả như thế, mong chờ và bất an trước đây chẳng qua là mong chờ may mắn mà thôi, kỳ tích trong mơ chung quy không hề xảy ra, Đa Nhĩ Cổn cuối cùng vẫn thua cuộc, kẻ phóng hỏa tất tự thiêu!
- Truyền lệnh…
Đa Nhĩ Cổn hít một hơi, bắt đầu bình tĩnh hạ lệnh:
- Đại quân Bát Kỳ ở cac doanh trại hiệp đồng với các bộ tộc của Khoa Nhĩ Thấm lập tức tiêu diệt phản quân các bộ tộc, chém tận giết tuyệt, chó gà không tha!
Chuyện đến nước này, Đa Nhĩ Cổn biết cơ hội cuối cùng cũng đã biến mất.
Quân Đại Thanh đã mãi mãi không còn cơ hội đánh bại quân Minh, nước Đại Thanh cũng sẽ nhanh chóng sụp đổ, điều duy nhất Đa Nhĩ Cổn có thể làm bây giờ chính là chôn vùi đám người Mông Cổ ở ngoài thành Tế Ninh, giành lấy điểm dừng chân lý tưởng cho người Nữ Chân.
Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh, còn lại chưa đến ba vạn lính Bát Kỳ lập tức giống như mãnh hổ xuống núi nhào về phía người Mông Cổ của Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Đồ, Sát Cáp Nhĩ đang bất an, đám người Mông Cổ như rắn mất đầu, chỉ có thể từng người tự chiến, nhưng chúng đông người, binh lực đủ để gấp hơn hai lần người Nữ Chân, người Nữ Chân mặc dù chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, cũng rất khó đánh tan người Mông Cổ trong thời gian ngắn.
Bốn bộ tộc của Khoa Nhĩ Thấm rất nhanh cũng bị cuốn vào hỗn chiến, ý định đầu tiên của Đa Nhĩ Cổn là hy vọng bốn bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm liên thủ với người Nữ Chân giải quyết ba bộ tộc Khách Nhĩ Khách, Sát Cáp Nhĩ và Thổ Tạ Đồ, sau đó mới trở tay giải quyết bốn bộ tộc này, cứ như vậy, người Nữ Chân có thể giành chiến thắng chắc chắn.
Nếu quân Minh vẫn co đầu rụt cổ, Đa Nhĩ Cổn có lẽ vẫn có thể dẫn một bộ phận tương đối của người Nữ Chân trốn về quan ngoại.
Nhưng cục thế ngay từ đầu đã mất kiểm soát, không ít bộ tộc nhỏ vốn thuộc về bộ tộc Sát Cáp Nhĩ, sau đó mới bị Hoàng Thái Cực, huynh đệ Đa Nhĩ Cổn quy hoạch về các bộ tộc của Khoa Nhĩ Thấm đã đua nhau phản chiến, gia nhập phiến quân, dù sao, trên người những người Mông Cổ này vẫn còn chảy dòng máu của chiến thần Thành Cát Tư Hãn, niềm tự hào của gia tộc hoàng kim không dễ dàng quên đi như thế.
Giữa người Kiến Nô và Mông Cổ ngoài thành Tế Ninh cuối cùng đã bùng phát hỗn chiến, lần này là hỗn chiến thật sự, không phải diễn trò.
Trên cổng thành cửa bắc Tế Ninh.
- Kỳ quái, rất kỳ quái!
Trịnh Thành Công đang giơ kính viễn vọng lên quan sát đại doanh Kiến Nô bỗng kêu to lên:
- Kiến Nô và Thát Tử ngoài thành đã hỗn chiến hơn hai giờ đồng hồ, theo lý cũng chết khá nhiều, sao hỗn chiến lần này hình như trở nên kịch liệt hơn lúc đầu, thế là sao?
Mặt Sẹo nghe xong vội vã giơ kính viễn vọng lên, nhìn một lát cũng buồn bực nói:
- Đúng vậy, chuyện này mới mẻ đây, toàn bộ đại doanh bắc thành có lẽ cũng đóng năm sáu vạn quân, hỗn chiến hai giờ đồng hồ thì năm sáu vạn người còn lại được bao nhiêu? Kể cả không chết thì cũng trốn hết từ lâu, nhưng nhìn tình hình, ít nhất vẫn có sáu bảy vạn người đang hỗn chiến!
/468
|