Khi Đa Nhĩ Cổn nhìn thấy cổng thành Tế Ninh mở ra, y biết nên chạy trối chết.
Trận chiến đã tới bước này, Bát Kỳ binh và bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm đã đang tiêu hao tất cả nhuệ khí trong cuộc hỗn chiến của phiến quân, chỉ dựa vào chưa đến năm vạn quân mệt mỏi và binh tàn tướng bại còn lại, hơn nữa còn phân tán ở bốn cửa của Tế Ninh, làm sao ngăn cản được Trung Ương Quân Đại Minh vẫn luôn trốn trong thành nghỉ ngơi dưỡng sức?
Quân Bát Kỳ và bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm còn sót lại ngoan cố chống cự? Đó căn bản là tự tìm đến cái chết!
Đa Nhĩ Cổn cũng không ngu xuẩn đến mức tập kết những tàn binh còn lại để quân Minh giết hại tập thể, tan tác mặc dù cũng là một phần sống chín phần chết, tốt xấu còn có thể khiến truy binh của quân Minh khó giữ vẹn toàn, kỵ binh quân Minh dù sao không đông, bộ binh chưa chắc có thể đuổi theo được tàn binh của Kiến Nô và Khoa Nhĩ Thấm, kể cả năm vạn tàn binh còn lại cuối cùng bị tiêu diệt gần hết, ít nhiều vẫn có thể thoát ra được một số người?
- Rút lui!
Không chút đắn đo, Đa Nhĩ Cổn lập tức hạ lệnh rút lui, dẫn theo hai trăm thị vệ thân cận vội đi về phía bắc.
Nhưng mà, không để cho Đa Nhĩ Cổn và vệ đội của y chạy được bao xa, đội kỵ binh do Vương Hồ Tử dẫn quân đã đuổi theo như gió lốc, ngay từ khi ở trên lầu thành cửa bắc Tế Ninh, Vương Hồ Tử đã nhìn thấy Đa Nhĩ Cổn qua kính viễn vọng, khi đó vương kỳ Kiến Nô cắm trên sườn núi nhỏ đã mang đến vận rủi cho Đá Nhĩ Cổn.
Gần năm vạn tàn binh Kiến Nô và tàn binh Thát Tử chạy trối chết, nhưngđội kỵ binh của Vương Hồ Tử khinh thường liếc nhìn, trong mắt Vương Hồ Tử và tướng sĩ kỵ binh quân Minh chỉ có con cá lớn Đa Nhĩ Cổn! Chém đầu thủ cấp hàng đầu Kiến Nô chỉ được mười lượng bạc, còn bắt được tên này lại được một vạn lượng bạc cơ!
- Đừng có chạy Đa Nhĩ Cổn!
Vương Hồ Tử phi ngựa như bay, giương đao gào thét.
- Đừng có chạy Đa Nhĩ Cổn!
- Đừng có chạy Đa Nhĩ Cổn!
- Đừng có chạy Đa Nhĩ Cổn!
Hai ngàn tướng sĩ đua nhau hô hưởng ứng, thanh thế kinh người.
Sắc mặt Đa Nhĩ Cổn thay đổi mạnh, tung chân phi điên cuồng về phía bắc.
Tuy nhiên đáng tiếc là y vốn không có sức khỏe tốt, cộng với mấy năm nay sau khi làm Nhiếp chính vương càng không còn xông pha chiến đấu, ngày nào cũng chìm trong tửu sắc, cơ thể gần như đã cạn kiệt, không chạy được mấy trăm mét đã mệt thở hồng hộc, bước chân lảo đảo.
Một gã thị vệ thân cận có vóc dáng cao lớn thấy thế, vội vã cõng Đa Nhĩ Cổn lên.
Kỳ chủ Tát Cáp Liêm của Tương Hồng Kỳ và Chính Hồng Kỳ thấy Đa Nhĩ Cổn gặp nguy hiểm, vội giữ vững tinh thần dẫn hơn ngàn tàn binh bại tướng đến chặn đánh đội kỵ binh của Vương Hồ Tử, Vương hồ Tử căn bản không muốn giằng co quá lâu với lũ tàn binh này nên đánh ngựa vòng qua, vẫn truy đuổi không ngừng với Đa Nhĩ Cổn.
- Đừng để ý lũ Kiến Nô này.
Vương Hồ Tử giận dữ hét inh ỏi:
- Truy đuổi Đa Nhĩ Cổn, người dưới vương kỳ phía trước chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người đứng dưới vương kỳ chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người đứng dưới vương kỳ chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người đứng dưới vương kỳ chính là Đa Nhĩ Cổn!
Hai ngàn tướng sĩ cuồng nhiệt đáp lại lời gào thét của Vương Hồ Tử, khi Đa Nhĩ Cổn đang chạy trối chết nghe tiếng quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một tên Qua Thập Cáp cường tráng vẫn chăm chăm khiêng đại kỳ Nhiếp chính vương của y, Đa Nhĩ Cổn biến sắc mặt, hét lên vô cùng giận dữ:
- Đồ ngu, mau ném cờ đi, ném vương kỳ đi!
Tên Qua Thập Cáp ngây người một lát, vội vã ném vương kỳ trong tay đi.
Vừa lúc có mấy trăm tàn binh của Tương Bạch Kỳ tới hộ giá, Đa Nhĩ Cổn vội phân ra một nửa tàn binh chạy về hướng khác, ý đồ dụ kỵ binh quân Minh tản ra, nhưng Vương Hồ Tử sớm đã ngắm chuẩn bộ dáng của Đa Nhĩ Cổn, vẫn ngồi trên lưng ngựa cao giọng kêu to:
- Người mặc hoàng bào chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người mặc hoàng bào chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người mặc hoàng bào chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người mặc hoàng bào chính là Đa Nhĩ Cổn!
Đội kỵ binh ầm ầm hưởng ứng, lần lượt bỏ qua đám bại binh Kiến Nô kia, thẳng tiến truy đuổi Đa Nhĩ Cổn.
Sắc mặt của Đa Nhĩ cổn thoáng chốc trở nên trắng bệch, liền khẩn trương cởi hoàng bào Nhiếp chính vương trên người ném cho một gã thị vệ có vóc dáng tương tự mình, tên thị vệ đó cũng không hàm hồ, liền vừa chạy vừa mặc vương bào của Nhiếp chính vương, sau đó dẫn một nửa tàn binh quay đầu chạy hướng khác.
Vương Hồ Tư không mắc mưu, hét lớn lần nữa:
- Các huynh đệ, đừng để ý cái tên mặc hoàng báo đó, tên gầy cưỡi trên lưng người khác mới là Đa Nhĩ Cổn!
- Tên gầy cưỡi trên lưng người khác mới là Đa Nhĩ Cổn!
- Tên gầy cưỡi trên lưng người khác mới là Đa Nhĩ Cổn!
- Tên gầy cưỡi trên lưng người khác mới là Đa Nhĩ Cổn!
Tưỡng sĩ của đội kỵ binh hô vang hưởng ứng, bỏ qua tên Kiến Nô mặc hoàng bào, phi chạy hình thành một vòng vây hình cung, khó khăn lắm mới dồn được Đa Nhĩ Cổn ở giữa, mặc dù tên Kiến Nô cõng Đa Nhĩ Cổn đã liều mạng chạy trốn, nhưng hai chân người sao nhanh được hơn bốn chân của chiến mã?
Rốt cuộc, kỵ binh quân Minh truy đuổi không tha đã vượt qua được bại binh Kiến Nô.
Vòng vây hình cung nhanh chóng khép lại, vây tròn, đến cuối cùng đã hình thành một vòng vây khép kín xoay tròn cấp tốc, dồn Đa Nhĩ Cổn và mấy chục tên thị vệ thân cận sót lại cuối cùng vào giữa, vẻ mặt Đa Nhĩ Cổn tái nhợt, nằm trên lưng thị đội nhìn ra ngoài, chỉ thấy toàn là kỵ binh quân Minh đang phi chạy như bay, đầu ngựa di chuyển quanh quẩn trong mắt y.
Một lát sau, trên chiến trường vang lên tiếng hoan hô long trời lở đất của đội kỵ binh.
- Bắt được Đa Nhĩ Cổn rồi!
- Bắt được Đa Nhĩ Cổn rồi!
- Bắt được Đa Nhĩ Cổn rồi!
Nghe được tiếng hoan hô long trời lở đất của đội kỵ binh, tướng sĩ hỏa thương đội đang truy giết bại binh Kiến Nô và Thát Tử cũng lần lượt hoan hô theo, ai nấy đều trợn tròn con mắt đỏ máu, bắt đầu ra sức tìm kiếm mục tiêu đáng tiền trên chiến trường, một vạn lượng bạc xem ra đã thuộc về đội kỵ binh kia rồi, quan binh của Hỏa Thương Doanh bọn họ chỉ có thể lui về tranh thủ truy bắt mấy thân vương Kiến Nô!
Cửa bắc Tế Ninh, Vương Phác đứng nghiêm đón gió ở đầu thành không khỏi thở phào một cái.
Đại quân Kiến Nô và Thát Tử ngoài thành Tế Ninh đã tan tác, Đa Nhĩ Cổn cũng đã bị đội kỵ binh của Vương Hồ Tử bắt sống, lại bị thương nặng, thời đại thuộc về Kiến Nô đã kết thúc, Mãn Thanh nhập chủ Trung Nguyên, bi kịch lịch sử dân tộc Đại Hán chìm trong nô lệ cũng mãi mãi không tái diễn…
- Hầu gia.
Liễu Như Thị dường như đã đoán được tâm tư từ đáy lòng của Vương Phác, dịu dàng nói:
- Kiến Nô… xong rồi.
- Đúng thế, Kiến Nô xong rồi.
Vương Phác gật mạnh đầu, ngưng lại nói:
- Đế quốc Đại Minh đã dục hỏa trùng sinh, hơn nữa trở nên càng lớn mạnh hơn trước, hùng mạnh và hiếu chiến hơn bất cứ triều đại nào trước đây, thời đại thuộc về dân tộc Đại Hán chúng ta vừa mới bắt đầu…
Liêu Thành, phủ trị Đông Xương.
Dự thân vương Đa Đạc của Kiến Nô dẫn theo hơn vạn Kiến Nô chạy như điên trên đường, khi băng đến ngoài thành với tốc độ vượt qua cực hạn của con người cũng là thời điểm tối nhất trước khi bình minh.
Ngoài thành bất chợt vang lên tiếng bước chân nặng nề, nhưng lại không thấy bóng người và đuốc, quân canh gác Kiến Nô ở đầu thành Liêu Thành lập tức cảnh giác, Ngưu Lục Ngạch Chân phụ trách canh gác cửa thành rút đao ra, ra hiệu cho quân cung tiễn Kiến Nô trên đầu thành giương cung cài tên, đồng thời lớn tiếng quát hỏi:
- Ai đó? Còn tiến lên sẽ bắn tên!
Một cành hỏa dân được châm lên trên lầu thành, Đa Đạc thở hồng hộc đứng đầu hàng ngũ, lớn tiếng quát:
- Mắt chó của ngươi mù à, ngay cả bản vương cũng không nhận ra sao?
- Hả?
Ngưu Lục Ngạch Chân trên lầu thành thấy thế kinh ngạc, vội hỏi:
- Dự chủ tử?
Đa Đạc giận dữ quát:
- Còn đứng ngây đó làm gì, mau mở cửa thành ra!
- Vâng!
Ngưu Lục Ngạch Chân đáp lại rồi khẩn trương quay đầu quát:
- Còn đứng ngây đó làm gì, lập tức thả cầu treo, mở cửa thành ra, mau, mau lên!
Cầu treo trên cao chậm rãi thả xuống, cửa thành khép chặt cũng từ từ mở ra với tiếng kẽo kẹt chói tai.
Đa Đạc quay đầu nói với Tô Khắc Tát Cáp đứng hầu phía sau:
- Tô Khắc Tát Cáp, ngươi dẫn hai tên Giáp Lạt theo bản vương vào thành, số còn lại đứng đợi ở bên ngoài, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cố gắng khôi phục thể lực, nhớ, tất cả không được ồn ào lớn tiếng, càng không được nhóm lửa nấu cơm, ai trái lệnh… giết không tha!
- Vâng!
Cố Sơn Ngạch Chân, Giáp Lạt Ngạch Chân chen chúc phía sau Đa Đạc ầm ầm đồng ý.
Tô Khắc Tát Cáp nhanh chóng gọi hai tên Kiến Nô của Giáp Lạt, theo Đa Đạc vào Liêu Thành.
Trận chiến đã tới bước này, Bát Kỳ binh và bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm đã đang tiêu hao tất cả nhuệ khí trong cuộc hỗn chiến của phiến quân, chỉ dựa vào chưa đến năm vạn quân mệt mỏi và binh tàn tướng bại còn lại, hơn nữa còn phân tán ở bốn cửa của Tế Ninh, làm sao ngăn cản được Trung Ương Quân Đại Minh vẫn luôn trốn trong thành nghỉ ngơi dưỡng sức?
Quân Bát Kỳ và bộ tộc Khoa Nhĩ Thấm còn sót lại ngoan cố chống cự? Đó căn bản là tự tìm đến cái chết!
Đa Nhĩ Cổn cũng không ngu xuẩn đến mức tập kết những tàn binh còn lại để quân Minh giết hại tập thể, tan tác mặc dù cũng là một phần sống chín phần chết, tốt xấu còn có thể khiến truy binh của quân Minh khó giữ vẹn toàn, kỵ binh quân Minh dù sao không đông, bộ binh chưa chắc có thể đuổi theo được tàn binh của Kiến Nô và Khoa Nhĩ Thấm, kể cả năm vạn tàn binh còn lại cuối cùng bị tiêu diệt gần hết, ít nhiều vẫn có thể thoát ra được một số người?
- Rút lui!
Không chút đắn đo, Đa Nhĩ Cổn lập tức hạ lệnh rút lui, dẫn theo hai trăm thị vệ thân cận vội đi về phía bắc.
Nhưng mà, không để cho Đa Nhĩ Cổn và vệ đội của y chạy được bao xa, đội kỵ binh do Vương Hồ Tử dẫn quân đã đuổi theo như gió lốc, ngay từ khi ở trên lầu thành cửa bắc Tế Ninh, Vương Hồ Tử đã nhìn thấy Đa Nhĩ Cổn qua kính viễn vọng, khi đó vương kỳ Kiến Nô cắm trên sườn núi nhỏ đã mang đến vận rủi cho Đá Nhĩ Cổn.
Gần năm vạn tàn binh Kiến Nô và tàn binh Thát Tử chạy trối chết, nhưngđội kỵ binh của Vương Hồ Tử khinh thường liếc nhìn, trong mắt Vương Hồ Tử và tướng sĩ kỵ binh quân Minh chỉ có con cá lớn Đa Nhĩ Cổn! Chém đầu thủ cấp hàng đầu Kiến Nô chỉ được mười lượng bạc, còn bắt được tên này lại được một vạn lượng bạc cơ!
- Đừng có chạy Đa Nhĩ Cổn!
Vương Hồ Tử phi ngựa như bay, giương đao gào thét.
- Đừng có chạy Đa Nhĩ Cổn!
- Đừng có chạy Đa Nhĩ Cổn!
- Đừng có chạy Đa Nhĩ Cổn!
Hai ngàn tướng sĩ đua nhau hô hưởng ứng, thanh thế kinh người.
Sắc mặt Đa Nhĩ Cổn thay đổi mạnh, tung chân phi điên cuồng về phía bắc.
Tuy nhiên đáng tiếc là y vốn không có sức khỏe tốt, cộng với mấy năm nay sau khi làm Nhiếp chính vương càng không còn xông pha chiến đấu, ngày nào cũng chìm trong tửu sắc, cơ thể gần như đã cạn kiệt, không chạy được mấy trăm mét đã mệt thở hồng hộc, bước chân lảo đảo.
Một gã thị vệ thân cận có vóc dáng cao lớn thấy thế, vội vã cõng Đa Nhĩ Cổn lên.
Kỳ chủ Tát Cáp Liêm của Tương Hồng Kỳ và Chính Hồng Kỳ thấy Đa Nhĩ Cổn gặp nguy hiểm, vội giữ vững tinh thần dẫn hơn ngàn tàn binh bại tướng đến chặn đánh đội kỵ binh của Vương Hồ Tử, Vương hồ Tử căn bản không muốn giằng co quá lâu với lũ tàn binh này nên đánh ngựa vòng qua, vẫn truy đuổi không ngừng với Đa Nhĩ Cổn.
- Đừng để ý lũ Kiến Nô này.
Vương Hồ Tử giận dữ hét inh ỏi:
- Truy đuổi Đa Nhĩ Cổn, người dưới vương kỳ phía trước chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người đứng dưới vương kỳ chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người đứng dưới vương kỳ chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người đứng dưới vương kỳ chính là Đa Nhĩ Cổn!
Hai ngàn tướng sĩ cuồng nhiệt đáp lại lời gào thét của Vương Hồ Tử, khi Đa Nhĩ Cổn đang chạy trối chết nghe tiếng quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một tên Qua Thập Cáp cường tráng vẫn chăm chăm khiêng đại kỳ Nhiếp chính vương của y, Đa Nhĩ Cổn biến sắc mặt, hét lên vô cùng giận dữ:
- Đồ ngu, mau ném cờ đi, ném vương kỳ đi!
Tên Qua Thập Cáp ngây người một lát, vội vã ném vương kỳ trong tay đi.
Vừa lúc có mấy trăm tàn binh của Tương Bạch Kỳ tới hộ giá, Đa Nhĩ Cổn vội phân ra một nửa tàn binh chạy về hướng khác, ý đồ dụ kỵ binh quân Minh tản ra, nhưng Vương Hồ Tử sớm đã ngắm chuẩn bộ dáng của Đa Nhĩ Cổn, vẫn ngồi trên lưng ngựa cao giọng kêu to:
- Người mặc hoàng bào chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người mặc hoàng bào chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người mặc hoàng bào chính là Đa Nhĩ Cổn!
- Người mặc hoàng bào chính là Đa Nhĩ Cổn!
Đội kỵ binh ầm ầm hưởng ứng, lần lượt bỏ qua đám bại binh Kiến Nô kia, thẳng tiến truy đuổi Đa Nhĩ Cổn.
Sắc mặt của Đa Nhĩ cổn thoáng chốc trở nên trắng bệch, liền khẩn trương cởi hoàng bào Nhiếp chính vương trên người ném cho một gã thị vệ có vóc dáng tương tự mình, tên thị vệ đó cũng không hàm hồ, liền vừa chạy vừa mặc vương bào của Nhiếp chính vương, sau đó dẫn một nửa tàn binh quay đầu chạy hướng khác.
Vương Hồ Tư không mắc mưu, hét lớn lần nữa:
- Các huynh đệ, đừng để ý cái tên mặc hoàng báo đó, tên gầy cưỡi trên lưng người khác mới là Đa Nhĩ Cổn!
- Tên gầy cưỡi trên lưng người khác mới là Đa Nhĩ Cổn!
- Tên gầy cưỡi trên lưng người khác mới là Đa Nhĩ Cổn!
- Tên gầy cưỡi trên lưng người khác mới là Đa Nhĩ Cổn!
Tưỡng sĩ của đội kỵ binh hô vang hưởng ứng, bỏ qua tên Kiến Nô mặc hoàng bào, phi chạy hình thành một vòng vây hình cung, khó khăn lắm mới dồn được Đa Nhĩ Cổn ở giữa, mặc dù tên Kiến Nô cõng Đa Nhĩ Cổn đã liều mạng chạy trốn, nhưng hai chân người sao nhanh được hơn bốn chân của chiến mã?
Rốt cuộc, kỵ binh quân Minh truy đuổi không tha đã vượt qua được bại binh Kiến Nô.
Vòng vây hình cung nhanh chóng khép lại, vây tròn, đến cuối cùng đã hình thành một vòng vây khép kín xoay tròn cấp tốc, dồn Đa Nhĩ Cổn và mấy chục tên thị vệ thân cận sót lại cuối cùng vào giữa, vẻ mặt Đa Nhĩ Cổn tái nhợt, nằm trên lưng thị đội nhìn ra ngoài, chỉ thấy toàn là kỵ binh quân Minh đang phi chạy như bay, đầu ngựa di chuyển quanh quẩn trong mắt y.
Một lát sau, trên chiến trường vang lên tiếng hoan hô long trời lở đất của đội kỵ binh.
- Bắt được Đa Nhĩ Cổn rồi!
- Bắt được Đa Nhĩ Cổn rồi!
- Bắt được Đa Nhĩ Cổn rồi!
Nghe được tiếng hoan hô long trời lở đất của đội kỵ binh, tướng sĩ hỏa thương đội đang truy giết bại binh Kiến Nô và Thát Tử cũng lần lượt hoan hô theo, ai nấy đều trợn tròn con mắt đỏ máu, bắt đầu ra sức tìm kiếm mục tiêu đáng tiền trên chiến trường, một vạn lượng bạc xem ra đã thuộc về đội kỵ binh kia rồi, quan binh của Hỏa Thương Doanh bọn họ chỉ có thể lui về tranh thủ truy bắt mấy thân vương Kiến Nô!
Cửa bắc Tế Ninh, Vương Phác đứng nghiêm đón gió ở đầu thành không khỏi thở phào một cái.
Đại quân Kiến Nô và Thát Tử ngoài thành Tế Ninh đã tan tác, Đa Nhĩ Cổn cũng đã bị đội kỵ binh của Vương Hồ Tử bắt sống, lại bị thương nặng, thời đại thuộc về Kiến Nô đã kết thúc, Mãn Thanh nhập chủ Trung Nguyên, bi kịch lịch sử dân tộc Đại Hán chìm trong nô lệ cũng mãi mãi không tái diễn…
- Hầu gia.
Liễu Như Thị dường như đã đoán được tâm tư từ đáy lòng của Vương Phác, dịu dàng nói:
- Kiến Nô… xong rồi.
- Đúng thế, Kiến Nô xong rồi.
Vương Phác gật mạnh đầu, ngưng lại nói:
- Đế quốc Đại Minh đã dục hỏa trùng sinh, hơn nữa trở nên càng lớn mạnh hơn trước, hùng mạnh và hiếu chiến hơn bất cứ triều đại nào trước đây, thời đại thuộc về dân tộc Đại Hán chúng ta vừa mới bắt đầu…
Liêu Thành, phủ trị Đông Xương.
Dự thân vương Đa Đạc của Kiến Nô dẫn theo hơn vạn Kiến Nô chạy như điên trên đường, khi băng đến ngoài thành với tốc độ vượt qua cực hạn của con người cũng là thời điểm tối nhất trước khi bình minh.
Ngoài thành bất chợt vang lên tiếng bước chân nặng nề, nhưng lại không thấy bóng người và đuốc, quân canh gác Kiến Nô ở đầu thành Liêu Thành lập tức cảnh giác, Ngưu Lục Ngạch Chân phụ trách canh gác cửa thành rút đao ra, ra hiệu cho quân cung tiễn Kiến Nô trên đầu thành giương cung cài tên, đồng thời lớn tiếng quát hỏi:
- Ai đó? Còn tiến lên sẽ bắn tên!
Một cành hỏa dân được châm lên trên lầu thành, Đa Đạc thở hồng hộc đứng đầu hàng ngũ, lớn tiếng quát:
- Mắt chó của ngươi mù à, ngay cả bản vương cũng không nhận ra sao?
- Hả?
Ngưu Lục Ngạch Chân trên lầu thành thấy thế kinh ngạc, vội hỏi:
- Dự chủ tử?
Đa Đạc giận dữ quát:
- Còn đứng ngây đó làm gì, mau mở cửa thành ra!
- Vâng!
Ngưu Lục Ngạch Chân đáp lại rồi khẩn trương quay đầu quát:
- Còn đứng ngây đó làm gì, lập tức thả cầu treo, mở cửa thành ra, mau, mau lên!
Cầu treo trên cao chậm rãi thả xuống, cửa thành khép chặt cũng từ từ mở ra với tiếng kẽo kẹt chói tai.
Đa Đạc quay đầu nói với Tô Khắc Tát Cáp đứng hầu phía sau:
- Tô Khắc Tát Cáp, ngươi dẫn hai tên Giáp Lạt theo bản vương vào thành, số còn lại đứng đợi ở bên ngoài, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cố gắng khôi phục thể lực, nhớ, tất cả không được ồn ào lớn tiếng, càng không được nhóm lửa nấu cơm, ai trái lệnh… giết không tha!
- Vâng!
Cố Sơn Ngạch Chân, Giáp Lạt Ngạch Chân chen chúc phía sau Đa Đạc ầm ầm đồng ý.
Tô Khắc Tát Cáp nhanh chóng gọi hai tên Kiến Nô của Giáp Lạt, theo Đa Đạc vào Liêu Thành.
/468
|