Đông thành Thái Nguyên, đại doanh Quan Ninh Quân.
Mấy trăm danh tướng lĩnh lớn nhỏ Quan Ninh Quân đã tập kết trên giáo trường, bọn họ vốn muốn tìm đến Ngô Tam Quế nói chuyện. Những người này được di chuyển từ Liêu Tây tới hoặc là người Sơn Tây, bọn họ không muốn rời khỏi Trung Nguyên đến một nơi hoang vắng lạnh rét, cằn cỗi, tuy nhiên lúc này Ngô Tam Quế đã phái Triệu Lục Cân tới.
Triệu Lục Cân thần sắc lạnh lùng nhìn mấy trăm tướng lớn nhỏ, thật lâu không nói lời nào.
- Triệu tổng binh, thật ra ngài muốn nói gì.
- Đúng thế, rốt cuộc chúng ta có nên đi hay không?
- Các huynh đệ đang chờ vào sự quyết đoán của Bình Tây Vương.
Thấy Triệu Lục Cân không nói gì tướng lĩnh Quan Ninh Quân đã không nhịn thêm được.
Ánh mắt Triệu Lục Cân từ lạnh lùng trở nên nghiêm nghị, y lớn tiếng quát to:
- Có phải mọi người đã quyết tâm không muốn đi Đại Mạc không?
- Đúng, chúng tôi đã quyết tâm.
- Chết cũng không đi!
- Dù chúng ta liều mạng cùng Trung Ương Quân cũng tuyệt nhiên không bỏ chạy đến nơi đó.
- Tưởng chúng tôi ngốc sao? Dù có chết cũng không đi.
Tướng lĩnh Quan Ninh đều đáp lại, một đám vẻ mặt đều kích động.
Triệu Lục Cân nghiêm nghị nói:
- Nhưng Binh Tây Vương muốn các người phải đi thì thế nào?
Các tướng lĩnh Quan Ninh đều im lặng, lúc này tuy Ngô Tam Quế không còn uy phong như lúc trấn thủ ở Sơn Hải Quan, nhưng uy tín của y đối với Quan Ninh Quân rất cao, tuy tướng lĩnh Quan Ninh không muốn đi Đại Mạc nhưng nếu Ngô Tam Quế bắt buộc họ phải đi họ cũng không còn biện pháp nào khác.
Ngô Tam Quế khống chế Quan Ninh Quân rất nghiêm khắc, gần như tất cả quan cao cấp đều một tay y đề bạt lên, những sĩ quan này đối với y vẫn trung thành và tận tậm, đối với quyết định trốn đến Đại Mạc của Ngô Tam Quế những tướng lĩnh này tuy trong lòng oán giận nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ phản bội Ngô Tam Quế.
Nếu không tự tin vào sự trung thành tuyệt đối của bộ hạ thì Ngô Tam Quế nhất định không để Triệu Lục Cân động viên binh lính.
Ánh mắt Triệu Lục Cân xẹt qua tia nhìn nghiêm nghị, Quan Ninh Quân không hổ là Quan Ninh Quân của Ngô Tam Quế, nếu muốn Quan Ninh Quân phản bội Ngô Tam Quế thật đúng không dễ dàng chút nào, lúc này mũi tên đã rời cung Triệu Lục Cân cũng không thể nào thu tên về lại được, y chỉ có thể cùng một mất một còn với Ngô Tam Quế.
Triệu Lục Cân rất thích câu nói thế này của Vương Phác: Trên thế giới này vốn không vô duyên cớ có tình yêu, cũng không vô duyên cớ có thù hận, mà từ trước tới này chỉ có lợi ích vĩnh cửu.
Tuy Quan Ninh Quân trung thành với Ngô Tam Quế nhưng không phải là không có điều kiện, khi điều kiện này không còn tồn tại nữa thì sự trung thành của Quan Ninh Quân đối với Ngô Tam Quế cũng sụp đổ hoàn toàn.
Như vậy điều kiện trung thành của Quan Ninh Quân đối với Ngô Tam Quế là gì? Tất nhiên là lợi ích mà Ngô Tam Quế có thể mang lại cho Quan Ninh Quân, đương nhiên Quan Ninh Quân phải sống chết trung thành với Ngô Tam Quế, nhưng khi Ngô Tam Quế không còn gì để ưu đãi cho các tướng sĩ Quan Ninh Quân nữa thì tướng sĩ Quan Ninh Quân còn có thể nguyện ý trung thành cùng Ngô Tam Quế sao?
Không!
Nếu thực sự có điều đó xảy ra chắc chắc Quan Ninh Quân sẽ không còn trung thành cùng Ngô Tam Quế, thậm chí quay lại đối phó cùng Ngô Tam Quế.
Trên thực tế, quyết định lưu vong đến Đại Mạc đã cho thấy Ngô Tam Quế đã tổn hại căn cơ, cho nên hiện tại việc nên làm lúc này của Triệu Lục Cân vô cùng đơn giản, chỉ cần y nói rõ chân tướng sự việc với tướng sĩ Quan Ninh, khiến lửa giận trong lòng bọn họ sôi sục, sau đó chỉ cần đổ thêm ít dầu vào sẽ thiêu sống Ngô Tam Quế.
Ánh mắt Triệu Lục Cân hướng nhìn hai gã canh gác, lớn tiếng phân phó:
- Phái người bảo vệ thao trường, sự việc này chưa có kết quả thì nơi này dù có xảy ra chuyện gì cũng không để ai rời khỏi.
- Dạ.
Hai gã canh gác rõ ràng đã bị Triệu Lục Cân mua chuộc nên nhanh chóng tuân mệnh mà đi.
Tiếp đến hai gã canh gác kia dẫn theo đại đội Quan Ninh Quân từ trong đại doanh mà tới, nhanh chóng vây kín toàn bộ thao trường, khi bị vây như thế các tướng lĩnh Quan Ninh Quân có vẻ điềm tĩnh, bọn họ không cho rằng Triệu Lục Cân dám đùa cợt gì họ, càng không cho việc vây quanh sàn đấu võ của Quan Ninh Quân đó sẽ gây bất lợi cho họ, dù sao đây cũng là lính của bọn họ, còn Triệu Lục Cân chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi, trong Quan Ninh Quân không có căn cơ gì.
Triệu Lục Cân bước đến trước mặt các tướng lĩnh Quan Ninh cao giọng nói:
- Tất cả mọi người đều biết ta chỉ là người ngoài, khi bắt đầu cũng không phải là thân tín của Bình Tây Vương, trong Quan Ninh Quân cũng không có căn cơ gì cho nên lần này Bình Tây Vương phái ta đến đây, lần này đến đây Bình Tây Vương ủy thác ta đến chính là nói với mọi người vài lời mà y không tiện nói, sau đó dùng một đao giết chết ta..
- Câm miệng.
Trong đám người có một người lớn tiếng quát:
- Người này ăn nói bừa bãi, xin mọi người đừng tin.
Lập tức thân tín của Ngô Tam Quế ý thức được sự việc có chút gì không đúng, ý đồ ngăn cản Triệu Lục Cân:
- Nói xằng bậy.
- Vị huynh đệ này.
Triệu Lục Cân lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ ngươi sợ ta nói thêm vài câu sao?
- Đúng, cứ nghe hắn ta nói xem.
- Cừu Tùng, hãy im lặng để nghe gã ta nói hết đã.
- Con mẹ nói, để bố nghe hết những lời Triệu tổng binh nói, ai xen mồm vào thì nhanh chóng rời đi nếu không bố xử đẹp.
Nhiều tướng lĩnh Quan Ninh Quân đồng thời lên tiếng khiển trách, tên thân tín mới thốt vài lời đã không còn dám thốt lên lời nào nữa.
Triệu Lục Cân hít một hơi nói tiếp:
- Bình Tây Vương muốn ta nói với các ngươi gì ư? Thật ra đó chính là hy vọng các người bỏ nơi này theo ngài ấy lưu vong Đại Mạc. Bình Tây Vương hy vọng ta nói với mọi người trên Đại Mạc có cỏ rộng lớn, có nhiều dê bò gia súc, còn có nữ nhân Mông Cổ xinh đẹp. Bình Tây Vương hy vọng ta nói với mọi người rời bỏ sản nghiệp Sơn Tây tuy có chút đáng tiếc, nhưng sau khi mọi người đến Đại Mạc rồi mọi người sẽ được bồi thường gấp bội, sẽ trải qua những ngày vô cùng thoải mái... Mọi người nghĩ sao về những điều này?
- Chó má thật, đại mạc thì sao có thể trải qua những ngày tốt lành chứ?
- Nơi này ngay cả cứt chim cũng không có mà có thể sống thoải mái ư?
- Ổ vàng ổ vạc không bằng ở trong nhà ổ chó, ta không rời Sơn Tây.
Các tướng lĩnh Quan Ninh đều tỏ rõ thái độ.
- Cho nên Bình Tây Vương mới bảo ta nói những lời này.
Triệu Lục Cân vỗ hai tay cười khổ nói:
- Bởi vì sau khi ta nói những lời này mà khi đến đó không thể thực hiện được thì ngài ấy sẽ mang ta ra giết, sẽ mang tất cả tội lỗi đổ lên đầu ta, vì Ngô Tam Quế ngài ấy đâu có hứa hẹn gì với mọi người thì mọi người không thể nói được ngài ấy, đúng không?
Ánh mắt các tướng sĩ Quan Ninh đều toát lên vẻ phẫn nộ, bọn họ tuy rằng đầu óc ngu si thô kệnh nhưng cơ bản vẫn có thể phán đoán được đâu là phải đâu là trái.
- Các huynh đệ....
Đột nhiên Triệu Lục Cân hét to lên:
- Các huynh đệ nguyện ý lưu vong đến đại mạc sao? Mọi người nguyện ý bỏ cả vợ đẹp chạy đến đại thảo nguyên ôm những người đàn bà Mông Cổ vừa tanh vừa bẩn đó sao? Mọi người nguyện ý bỏ cha mẹ già, con thơ để làm kẻ lang thang sao? Thật sự ta không muốn đi, ai nguyện ý đi cứ đi, dù sao ta cũng nguyện ở lại Tây Sơn, muốn làm gì ta thì làm.
- Đúng, ta cũng không đi.
- Ta cũng không đi.
- Đúng, chỉ có đồ ngốc mới đi đại mạc.
Các tướng lĩnh Quan Ninh cũng ầm ầm đáp lại, Triệu Lục Cân chỉ nói ra cho bọn họ những điều trong lòng họ muốn thôi.
Có một tên lặng yên lùi ra khỏi đám đông đang định chuồn đi nhưng lại bị Triệu Lục Cân chặn lại, lên tiếng hỏi:
- Cừu Tùng, ngươi định đi đâu?
- À thì, việc này....Ta muốn đi vệ sinh.
- Đi vệ sinh, không phải đi mật báo cho Bình Tây Vương à?
- Mật báo? Mật báo cái gì chứ? Đúng là ta muốn đi ngoài mà.
- Hừ hừ.
Triệu Lục Cân âm hiểm cười hai tiếng, đột nhiên rút đao bổ về phía Cừu Tùng, căn bản Cừu Tùng không kịp có bất kỳ phản ứng nào nên bị chém ngã lăn ra đất, các tướng lĩnh Quan Ninh vây xem lập tức kinh hãi kêu lên, Triệu Lục Cân giơ đao lên cao máu chảy đầm đìa quát lớn:
- Các huynh đệ, con người của Ngô Tam Quế mọi người cũng đã hiểu rõ rồi, y đã quyết tâm chạy trốn đến Đại mạc rồi, nếu mọi người không đi theo, mọi người nói xem y sẽ làm gì để đối phó với mọi người?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu hiện lên khuôn mặt buồn rười rượi của Ngô Tam Quế.
- Ngô Tam Quế sẽ giết tất cả chúng ta đang ở nơi này.
Triệu Lục Cân giơ cao đao dính máu khàn giọng nói:
- Nói thực cho mọi người biết, Thống soái tối cao của Trung Ương Quân Tĩnh Nam Vương đã gửi cho ta phong thư mật báo, Tĩnh Nam Vương có nói với ta, quân dân Sơn Tây ai cũng có thể cải tà quy chính chỉ có Ngô Tam Quế là không được, cho nên Ngô Tam Quế muốn quyết tâm chạy trốn, còn chúng ta cần gì phải đi theo y chịu chết? Chúng ta ở lại quê hương không gì lo lắng, không lo gì Trung Ương Quân tại sao chúng ta lại theo y lưu lạc nơi xứ người làm cường đạo?
Mọi người ồ lên.
- Ai muốn sống thì theo ta.
Triệu Lục Cân lại giơ cao đao quát lớn:
- Ngô Tam Quế rất nhanh chóng biết được chuyện này, y tuyệt đối không tha cho chúng ta, thời gian giành cho chúng ta không còn nhiều nữa, mọi người muốn sống chỉ còn một con đường để đi, đi theo ta đến phủ Bình Tây Vương bắt Ngô Tam Quế lại, nhanh đi....
Mấy trăm danh tướng lĩnh lớn nhỏ Quan Ninh Quân đã tập kết trên giáo trường, bọn họ vốn muốn tìm đến Ngô Tam Quế nói chuyện. Những người này được di chuyển từ Liêu Tây tới hoặc là người Sơn Tây, bọn họ không muốn rời khỏi Trung Nguyên đến một nơi hoang vắng lạnh rét, cằn cỗi, tuy nhiên lúc này Ngô Tam Quế đã phái Triệu Lục Cân tới.
Triệu Lục Cân thần sắc lạnh lùng nhìn mấy trăm tướng lớn nhỏ, thật lâu không nói lời nào.
- Triệu tổng binh, thật ra ngài muốn nói gì.
- Đúng thế, rốt cuộc chúng ta có nên đi hay không?
- Các huynh đệ đang chờ vào sự quyết đoán của Bình Tây Vương.
Thấy Triệu Lục Cân không nói gì tướng lĩnh Quan Ninh Quân đã không nhịn thêm được.
Ánh mắt Triệu Lục Cân từ lạnh lùng trở nên nghiêm nghị, y lớn tiếng quát to:
- Có phải mọi người đã quyết tâm không muốn đi Đại Mạc không?
- Đúng, chúng tôi đã quyết tâm.
- Chết cũng không đi!
- Dù chúng ta liều mạng cùng Trung Ương Quân cũng tuyệt nhiên không bỏ chạy đến nơi đó.
- Tưởng chúng tôi ngốc sao? Dù có chết cũng không đi.
Tướng lĩnh Quan Ninh đều đáp lại, một đám vẻ mặt đều kích động.
Triệu Lục Cân nghiêm nghị nói:
- Nhưng Binh Tây Vương muốn các người phải đi thì thế nào?
Các tướng lĩnh Quan Ninh đều im lặng, lúc này tuy Ngô Tam Quế không còn uy phong như lúc trấn thủ ở Sơn Hải Quan, nhưng uy tín của y đối với Quan Ninh Quân rất cao, tuy tướng lĩnh Quan Ninh không muốn đi Đại Mạc nhưng nếu Ngô Tam Quế bắt buộc họ phải đi họ cũng không còn biện pháp nào khác.
Ngô Tam Quế khống chế Quan Ninh Quân rất nghiêm khắc, gần như tất cả quan cao cấp đều một tay y đề bạt lên, những sĩ quan này đối với y vẫn trung thành và tận tậm, đối với quyết định trốn đến Đại Mạc của Ngô Tam Quế những tướng lĩnh này tuy trong lòng oán giận nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ phản bội Ngô Tam Quế.
Nếu không tự tin vào sự trung thành tuyệt đối của bộ hạ thì Ngô Tam Quế nhất định không để Triệu Lục Cân động viên binh lính.
Ánh mắt Triệu Lục Cân xẹt qua tia nhìn nghiêm nghị, Quan Ninh Quân không hổ là Quan Ninh Quân của Ngô Tam Quế, nếu muốn Quan Ninh Quân phản bội Ngô Tam Quế thật đúng không dễ dàng chút nào, lúc này mũi tên đã rời cung Triệu Lục Cân cũng không thể nào thu tên về lại được, y chỉ có thể cùng một mất một còn với Ngô Tam Quế.
Triệu Lục Cân rất thích câu nói thế này của Vương Phác: Trên thế giới này vốn không vô duyên cớ có tình yêu, cũng không vô duyên cớ có thù hận, mà từ trước tới này chỉ có lợi ích vĩnh cửu.
Tuy Quan Ninh Quân trung thành với Ngô Tam Quế nhưng không phải là không có điều kiện, khi điều kiện này không còn tồn tại nữa thì sự trung thành của Quan Ninh Quân đối với Ngô Tam Quế cũng sụp đổ hoàn toàn.
Như vậy điều kiện trung thành của Quan Ninh Quân đối với Ngô Tam Quế là gì? Tất nhiên là lợi ích mà Ngô Tam Quế có thể mang lại cho Quan Ninh Quân, đương nhiên Quan Ninh Quân phải sống chết trung thành với Ngô Tam Quế, nhưng khi Ngô Tam Quế không còn gì để ưu đãi cho các tướng sĩ Quan Ninh Quân nữa thì tướng sĩ Quan Ninh Quân còn có thể nguyện ý trung thành cùng Ngô Tam Quế sao?
Không!
Nếu thực sự có điều đó xảy ra chắc chắc Quan Ninh Quân sẽ không còn trung thành cùng Ngô Tam Quế, thậm chí quay lại đối phó cùng Ngô Tam Quế.
Trên thực tế, quyết định lưu vong đến Đại Mạc đã cho thấy Ngô Tam Quế đã tổn hại căn cơ, cho nên hiện tại việc nên làm lúc này của Triệu Lục Cân vô cùng đơn giản, chỉ cần y nói rõ chân tướng sự việc với tướng sĩ Quan Ninh, khiến lửa giận trong lòng bọn họ sôi sục, sau đó chỉ cần đổ thêm ít dầu vào sẽ thiêu sống Ngô Tam Quế.
Ánh mắt Triệu Lục Cân hướng nhìn hai gã canh gác, lớn tiếng phân phó:
- Phái người bảo vệ thao trường, sự việc này chưa có kết quả thì nơi này dù có xảy ra chuyện gì cũng không để ai rời khỏi.
- Dạ.
Hai gã canh gác rõ ràng đã bị Triệu Lục Cân mua chuộc nên nhanh chóng tuân mệnh mà đi.
Tiếp đến hai gã canh gác kia dẫn theo đại đội Quan Ninh Quân từ trong đại doanh mà tới, nhanh chóng vây kín toàn bộ thao trường, khi bị vây như thế các tướng lĩnh Quan Ninh Quân có vẻ điềm tĩnh, bọn họ không cho rằng Triệu Lục Cân dám đùa cợt gì họ, càng không cho việc vây quanh sàn đấu võ của Quan Ninh Quân đó sẽ gây bất lợi cho họ, dù sao đây cũng là lính của bọn họ, còn Triệu Lục Cân chẳng qua chỉ là người ngoài mà thôi, trong Quan Ninh Quân không có căn cơ gì.
Triệu Lục Cân bước đến trước mặt các tướng lĩnh Quan Ninh cao giọng nói:
- Tất cả mọi người đều biết ta chỉ là người ngoài, khi bắt đầu cũng không phải là thân tín của Bình Tây Vương, trong Quan Ninh Quân cũng không có căn cơ gì cho nên lần này Bình Tây Vương phái ta đến đây, lần này đến đây Bình Tây Vương ủy thác ta đến chính là nói với mọi người vài lời mà y không tiện nói, sau đó dùng một đao giết chết ta..
- Câm miệng.
Trong đám người có một người lớn tiếng quát:
- Người này ăn nói bừa bãi, xin mọi người đừng tin.
Lập tức thân tín của Ngô Tam Quế ý thức được sự việc có chút gì không đúng, ý đồ ngăn cản Triệu Lục Cân:
- Nói xằng bậy.
- Vị huynh đệ này.
Triệu Lục Cân lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ ngươi sợ ta nói thêm vài câu sao?
- Đúng, cứ nghe hắn ta nói xem.
- Cừu Tùng, hãy im lặng để nghe gã ta nói hết đã.
- Con mẹ nói, để bố nghe hết những lời Triệu tổng binh nói, ai xen mồm vào thì nhanh chóng rời đi nếu không bố xử đẹp.
Nhiều tướng lĩnh Quan Ninh Quân đồng thời lên tiếng khiển trách, tên thân tín mới thốt vài lời đã không còn dám thốt lên lời nào nữa.
Triệu Lục Cân hít một hơi nói tiếp:
- Bình Tây Vương muốn ta nói với các ngươi gì ư? Thật ra đó chính là hy vọng các người bỏ nơi này theo ngài ấy lưu vong Đại Mạc. Bình Tây Vương hy vọng ta nói với mọi người trên Đại Mạc có cỏ rộng lớn, có nhiều dê bò gia súc, còn có nữ nhân Mông Cổ xinh đẹp. Bình Tây Vương hy vọng ta nói với mọi người rời bỏ sản nghiệp Sơn Tây tuy có chút đáng tiếc, nhưng sau khi mọi người đến Đại Mạc rồi mọi người sẽ được bồi thường gấp bội, sẽ trải qua những ngày vô cùng thoải mái... Mọi người nghĩ sao về những điều này?
- Chó má thật, đại mạc thì sao có thể trải qua những ngày tốt lành chứ?
- Nơi này ngay cả cứt chim cũng không có mà có thể sống thoải mái ư?
- Ổ vàng ổ vạc không bằng ở trong nhà ổ chó, ta không rời Sơn Tây.
Các tướng lĩnh Quan Ninh đều tỏ rõ thái độ.
- Cho nên Bình Tây Vương mới bảo ta nói những lời này.
Triệu Lục Cân vỗ hai tay cười khổ nói:
- Bởi vì sau khi ta nói những lời này mà khi đến đó không thể thực hiện được thì ngài ấy sẽ mang ta ra giết, sẽ mang tất cả tội lỗi đổ lên đầu ta, vì Ngô Tam Quế ngài ấy đâu có hứa hẹn gì với mọi người thì mọi người không thể nói được ngài ấy, đúng không?
Ánh mắt các tướng sĩ Quan Ninh đều toát lên vẻ phẫn nộ, bọn họ tuy rằng đầu óc ngu si thô kệnh nhưng cơ bản vẫn có thể phán đoán được đâu là phải đâu là trái.
- Các huynh đệ....
Đột nhiên Triệu Lục Cân hét to lên:
- Các huynh đệ nguyện ý lưu vong đến đại mạc sao? Mọi người nguyện ý bỏ cả vợ đẹp chạy đến đại thảo nguyên ôm những người đàn bà Mông Cổ vừa tanh vừa bẩn đó sao? Mọi người nguyện ý bỏ cha mẹ già, con thơ để làm kẻ lang thang sao? Thật sự ta không muốn đi, ai nguyện ý đi cứ đi, dù sao ta cũng nguyện ở lại Tây Sơn, muốn làm gì ta thì làm.
- Đúng, ta cũng không đi.
- Ta cũng không đi.
- Đúng, chỉ có đồ ngốc mới đi đại mạc.
Các tướng lĩnh Quan Ninh cũng ầm ầm đáp lại, Triệu Lục Cân chỉ nói ra cho bọn họ những điều trong lòng họ muốn thôi.
Có một tên lặng yên lùi ra khỏi đám đông đang định chuồn đi nhưng lại bị Triệu Lục Cân chặn lại, lên tiếng hỏi:
- Cừu Tùng, ngươi định đi đâu?
- À thì, việc này....Ta muốn đi vệ sinh.
- Đi vệ sinh, không phải đi mật báo cho Bình Tây Vương à?
- Mật báo? Mật báo cái gì chứ? Đúng là ta muốn đi ngoài mà.
- Hừ hừ.
Triệu Lục Cân âm hiểm cười hai tiếng, đột nhiên rút đao bổ về phía Cừu Tùng, căn bản Cừu Tùng không kịp có bất kỳ phản ứng nào nên bị chém ngã lăn ra đất, các tướng lĩnh Quan Ninh vây xem lập tức kinh hãi kêu lên, Triệu Lục Cân giơ đao lên cao máu chảy đầm đìa quát lớn:
- Các huynh đệ, con người của Ngô Tam Quế mọi người cũng đã hiểu rõ rồi, y đã quyết tâm chạy trốn đến Đại mạc rồi, nếu mọi người không đi theo, mọi người nói xem y sẽ làm gì để đối phó với mọi người?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu hiện lên khuôn mặt buồn rười rượi của Ngô Tam Quế.
- Ngô Tam Quế sẽ giết tất cả chúng ta đang ở nơi này.
Triệu Lục Cân giơ cao đao dính máu khàn giọng nói:
- Nói thực cho mọi người biết, Thống soái tối cao của Trung Ương Quân Tĩnh Nam Vương đã gửi cho ta phong thư mật báo, Tĩnh Nam Vương có nói với ta, quân dân Sơn Tây ai cũng có thể cải tà quy chính chỉ có Ngô Tam Quế là không được, cho nên Ngô Tam Quế muốn quyết tâm chạy trốn, còn chúng ta cần gì phải đi theo y chịu chết? Chúng ta ở lại quê hương không gì lo lắng, không lo gì Trung Ương Quân tại sao chúng ta lại theo y lưu lạc nơi xứ người làm cường đạo?
Mọi người ồ lên.
- Ai muốn sống thì theo ta.
Triệu Lục Cân lại giơ cao đao quát lớn:
- Ngô Tam Quế rất nhanh chóng biết được chuyện này, y tuyệt đối không tha cho chúng ta, thời gian giành cho chúng ta không còn nhiều nữa, mọi người muốn sống chỉ còn một con đường để đi, đi theo ta đến phủ Bình Tây Vương bắt Ngô Tam Quế lại, nhanh đi....
/468
|