Hồng Nương Tử quơ quơ hỏa chiết tử trong tay, nói bằng giọng uy hiếp:
- Cẩu quan, bảo chân chó thối của thủ hạ ngươi lập tức bỏ hỏa súng xuống, lão nương gan nhỏ dễ bị sợ hãi giật mình.
- Buông hỏa khí xuống.
Vương Phác bất đắc dĩ, đành phải quay lại phân phó:
- Các huynh đệ mau bỏ hỏa khí xuống.
Chúng gia đinh bất đắc dĩ, đành phải buông hỏa súng trong tay xuống.
Hồng Nương Tử đắc ý nhướng mày lên, chế nhạo:
- Cẩu quan, ngươi thật đắc ý nha?
- Ây dà, tiểu nương tử đừng nói chuyện khó nghe như vậy chứ.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Chuyện gì cứ từ từ nói.
- Bớt nói nhảm đi.
Giọng điệu của Hồng Nương Tử biến đổi:
- Lão nương cũng không kiên nhẫn chơi với ngươi nữa, mang theo người của ngươi ra ngồi góc bên kia, nếu ngươi dám làm gì lão nương sẽ cho nổ hỏa dược, mọi người cùng chết.
- Tiểu nương tử nói mà thiếu suy xét rồi.
Vương Phác bỗng nhiên đề cao giọng, lớn tiếng nói:
- Nếu chúng ta ra góc bên kia, vậy chẳng phải là quá ngon ăn rồi sao? Khi các ngươi ra khỏi khoang thuyền ném hỏa chiết tử trong tay xuống, chẳng phải bản tướng quân và mấy chục huynh đệ dưới tay đều xong đời rồi sao?
- Đúng đấy, chúng ta không phải là lũ ngốc, không bị các ngươi lừa đâu!
Lý Tổ Thuật dường như lĩnh ngộ được dụng ý của Vương Phác, lớn tiếng phụ họa nói:
- Có bản lĩnh ngươi cứ đốt kíp nố, cùng lắm thì chúng ta cùng chết chung, trên đường xuống hoàng tuyền có tiểu nương tử mỹ mạo làm bạn, nghĩ cũng sẽ không cô đơn, hắc hắc hắc.
- Câm miệng!
Hồng Nương Tử cả giận nói:
- Còn dám nói hươu nói vượn, lão nương thật sự đốt đấy.
- Ấy đừng.
Vương Phác vội xua tay:
- Chỉ là một câu đùa vui thôi, tiểu nương tử đừng nóng giận, nói tới chúng ta trước đây không oán, gần đây không thù, cần gì phải gây đến mức này chứ? Mọi người ngồi xuống uống trà, tâm sự, có gì không phải thì hòa khí nói chuyện chẳng phải tốt hơn sao?
Vương Phác lúc ở xã hội hiện đại khi lăn lộn trên đường phố thường xuyên gặp phải tình cảnh hết sức căng thẳng nguy hiểm như này, biết rõ trong trường hợp này điều đầu tiên chính là cãi cọ, sau đó là nói nhăng nói cuội, muốn làm đối thủ hoàn toàn chẳng hiểu ra sao cả, sau đó bất ngờ làm một đòn, mới có thể chuyển nguy thành an.
- Hứ!
Hồng Nương Tử xuất thân nữ thổ phỉ, tính cách hào sảng trời sinh, võ nghệ cao cường, nhưng đấu tâm cơ thì không phải đối thủ của Vương Phác, nàng hiển nhiên không nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của Vương Phác, mắng:
- Ai muốn ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm với ngươi hả? Không biết xấu hổ! Ngươi hại tính mạng ba nghìn huynh đệ của lão nương, món nợ máu này còn chưa đòi ngươi đấy.
- Ấy, tiểu nương tử nói thế lại sai rồi.
Vương Phác cất cao giọng:
- Một trận chiến tại Tế Ninh, ngươi tổn thất ba nghìn thủ hạ không giả, nhưng bản tướng quân cũng tổn thất mấy trăm huynh đệ đấy, ngươi muốn đòi nợ máu với bản tướng quân, vậy bản tướng quân có nên cũng đòi nợ ngươi hay không? Oan oan tương báo như vậy, khi nào mới chấm dứt hả?
Hồng Nương Tử nói:
- Chúng ta và quan quân vốn là đối thủ một mất một còn, không chết không ngừng.
- Vậy thì đúng rồi.
Vương Phác tán thành:
- Giữa Bạch Liên giáo và triều đình có ân oán, nhưng bản tướng quân và tiểu nương tử ngươi lại không có ân oán cá nhân, bản tướng quân bày kế tiêu diệt thủ hạ của ngươi, còn có thủ hạ của ngươi giết thủ hạ của bản tướng quân, đây đều là vì chủ của mình, sinh tử do mệnh, không trách người khác được, ngươi nói đúng hay không?
Ngay lúc Vương Phác đang thao thao bất tuyên nói nhăng nói cuội với Hồng Nương Tử, Chân Hữu Tài lại đang khẩn trương bố trí nhân sự, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện đám người Vương Phác. Vừa rồi Vương Phác cố ý nói chuyện rất to chính là để nhắc nhở Chân Hữu Tài, để y khẩn trương nghĩ cách cứu người! Hiện tại Vương Phác cũng chỉ có thể trông cậy vào vị quân sư quạt mo này thôi.
Một nan đề đặt ở trước mặt Chân Hữu Tài chính là làm thế nào giải trừ sự uy hiếp của mấy thùng hỏa dược ở trong khoang đáy kia!
Tuy nhiên nan đề nhỏ bé ấy hiển nhiên không làm khó được Chân Hữu Tài đa mưu túc trí. Chân Hữu Tài rất nhanh nghĩ được phương pháp xử lý giải quyết nan đề, mấy chục thùng hỏa dược ở khoang đáy chỉ có bùng nổ đồng thời thì mới có uy lực, nếu chỉ một thùng hỏa dược bùng nổ cũng không cấu thành lực sát trí mạng.
Cho nên, chỉ cần có thể trong thời gian ngắn đục thủng vách khoang ở khoang đáy, dẫn nước chảy vào khoang thuyền, như vậy vấn đề có thể giải quyết xong xuôi, cho dù nữ thích khách dẫn nổ thùng hỏa dược bên cạnh nàng, xui xẻo cũng chỉ có nàng ta, bởi vì các thùng hỏa dược khác sẽ bị nước sông làm thấm ướt, không có khả năng bị dẫn nổ.
Chân Hữu Tài khẩn cấp triệu tập hơn mười binh lính có kỹ năng bơi lội tốt bố trí ít nhất mươi chiếc “Thủy Đế Long Vương Pháo” ở bên sườn và đáy thuyền tại thuyền của Vương Phác. “Thủy Đế Long Vương Pháo” thật ra chính là địa lôi chế bằng đất, bên ngoài được phủ một tầng lông chim không thấm nước, đồ chơi này từng được danh tướng Thích Kế Quang vì đối phó với giặc Oa mà phát minh ra, từ đó về sau được thủy sư quân Minh giữ lại.
- Thủy Đế Long Vương pháo là do ngòi lửa dẫn nổ tung, cho nên có thể ở trên nước châm ngòi lửa, sau đó an trí ở đáy thuyền và vách thuyền, kéo dài thời gian bùng nổ.
Khoang đáy.
Hồng Nương Tử bị Vương Phác nói nhăng nói cuội khiến cho đầu óc choáng váng, rốt cục không thể nhịn được nữa nói:
- Cẩu quan, ngươi thật là không cho người ta con đường sống, lão nương sẽ cho thùng hỏa dược nổ tung.
- Rầm rầm rầm...
Hồng Nương Tử vừa dứt lời, hơn mười “Thủy Để Long Vương pháo” bố trí dưới đáy thuyền và vách thuyền trước sau bùng nổ, trong khoảnh khắc đã làm cho thuyền lớn bùng nổ ra hơn mười lỗ hổng to, nước sông lạnh như băng chảy ngược vào.
Hồng Nương Tử và Bạch Liên Giáo chủ còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì cũng bị sóng lớn đập vào, chấn động ngã xuống, hỏa chiết tử trong tay Hồng Nương Tử cũng rơi xuống sàn nhà, tuy nhiên trước khi rơi xuống đất, hỏa chiết tử cũng đã bị nước tưới tắt, đám người Vương Phác cũng không khá hơn chút nào, đều bị những tiếng nổ bất thình lình này làm cho chấn động ngã trái dụi phải.
- Tiểu Thất, ngươi mang hai tên huynh đệ bảo hộ tướng quân đi lên trên!
Mặt Sẹo lăn lông lốc bò lên, hét lớn:
- Các huynh đệ còn lại cùng bố đây bảo vệ cửa khoang, không cho hai mụ đàn bà này chạy thoát.
- Vâng!
Mấy chục gia đinh ầm ầm dạ ran, rút đao thép tụ tập phía sau Mặt Sẹo. Vương Phác và Lý Tổ Thuật lại được Tiểu Thất và hai gã gia đinh bảo vệ đưa lên thang cuốn, Chân Hữu Tài ở trên tầng lo lắng chờ đợi khẩn trương đón đỡ, quan tâm hỏi han:
- Tướng quân, ngài không sao chứ?
- Không sao không sao.
Vương Phác phủi phủi bọt nước trên người, nói lớn:
- Tuy nhiên chiếc thuyền này xem như đã bị tiểu tử ngươi làm nổ tung hỏng rồi, lập tức triệu tập huynh đệ thu thập đồ vật trên thuyền, lại chỉ bảo các huynh đệ đi thuyền nhỏ bảo vệ phụ cận khúc sông, phái thêm nhiều trạm gác ở hai bên kênh đào, lần này bản tướng quân không bắt được hai ả thích khách này thì không làm người!
- Tướng quân, ngài cứ yên tâm đi.
Chân Hữu Tài cười nịnh nói:
- Những việc này lũ tiểu nhân chúng ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Khoang đáy, nước sông từ hơn mười lỗ thủng ào ào chảy vào trong.
Thời gian giằng co qua đi rất nhanh, khoang đáy cũng sắp bị nước sông tràn đầy rồi, bất đắc dĩ, Mặt Sẹo đành phải mang theo mấy chục gia đinh rút lui lên tầng trên của thuyền, tuy nhiên hai nữ thích khách ở đáy khoang lại thủy chung không thấy động tĩnh, tận đến nửa canh giờ sau khi chiếc thuyền lớn hoàn toàn bị lật nghiêng, cũng thủy chung không thấy bóng dáng hai nữ thích khách đâu.
- Mặt Sẹo!
Vương Phác hỏi:
- Hai ả thích khách không bị nổ chết chứ?
- Không ạ.
Mặt Sẹo đáp như đinh đóng cột
- Tuyệt đối không.
- Vậy thì kỳ lạ quá.
Vương Phác hoang mang gãi gãi đầu, cau mày nói:
- Chẳng lẽ hai ả thích khách này có thể biến thành mỹ nhân ngư bỏ trốn rồi hả? Lục soát, lập tức phái người lặn xuống nước, vào trong khoang thuyền để lục soát, còn hai nữ nhân Kiến Nô bị nhốt ở khoang đáy kia nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!
Nghĩ đến Hải Lan Châu và Bố Mộc Bố Thái chìm xuống đáy sông cùng thuyền lớn, Vương Phác cảm thấy vô cùng tiếc nuối, dọc đường đi gặp bao nguy hiểm, sắp đến được kinh sư rồi, kết quả lại gặp bất trắc tại nơi này! Tuy nhiên đã chết cũng tốt, bằng không lấy thân phận và dung mạo xinh đẹp của các nàng tới kinh sư rồi thì cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Sau nửa canh giờ, hơn trăm quỷ nước lặn xuống sông đều trồi lên mặt nước, thủ lĩnh hét lớn:
- Tướng quân, tiểu nhân và các huynh đệ đã lục soát khắp cả khoang thuyền bị đắm, ở phụ cận khúc sông cũng đã lục soát, nhưng không hề phát hiện ra thi thể của nữ thích khách, mà hai nữ nhân Kiến Nô kia cũng không thấy ạ!
- Cái gì?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Nữ nhân Kiến Nô cũng không thấy ư?
- Bí đạo dưới nước?
Vương Phác nghe xong tức giận nói:
- Con mẹ nó, ta nói hai ả thích khách này sao lại vào thành nhanh thế, hóa ra là vào từ bí đạo đáy nước.
Hoàng Đắc Công thủ ở phía sau Vương Phác hét to:
- Tướng quân, mạt tướng dẫn người xuống nước đuổi theo.
- Đuổi!
Vương Phác lạnh lùng nói:
- Đuổi tới chân trời góc biển cũng phải bắt hai ả thích khách này về cho ta.
- Cẩu quan, bảo chân chó thối của thủ hạ ngươi lập tức bỏ hỏa súng xuống, lão nương gan nhỏ dễ bị sợ hãi giật mình.
- Buông hỏa khí xuống.
Vương Phác bất đắc dĩ, đành phải quay lại phân phó:
- Các huynh đệ mau bỏ hỏa khí xuống.
Chúng gia đinh bất đắc dĩ, đành phải buông hỏa súng trong tay xuống.
Hồng Nương Tử đắc ý nhướng mày lên, chế nhạo:
- Cẩu quan, ngươi thật đắc ý nha?
- Ây dà, tiểu nương tử đừng nói chuyện khó nghe như vậy chứ.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Chuyện gì cứ từ từ nói.
- Bớt nói nhảm đi.
Giọng điệu của Hồng Nương Tử biến đổi:
- Lão nương cũng không kiên nhẫn chơi với ngươi nữa, mang theo người của ngươi ra ngồi góc bên kia, nếu ngươi dám làm gì lão nương sẽ cho nổ hỏa dược, mọi người cùng chết.
- Tiểu nương tử nói mà thiếu suy xét rồi.
Vương Phác bỗng nhiên đề cao giọng, lớn tiếng nói:
- Nếu chúng ta ra góc bên kia, vậy chẳng phải là quá ngon ăn rồi sao? Khi các ngươi ra khỏi khoang thuyền ném hỏa chiết tử trong tay xuống, chẳng phải bản tướng quân và mấy chục huynh đệ dưới tay đều xong đời rồi sao?
- Đúng đấy, chúng ta không phải là lũ ngốc, không bị các ngươi lừa đâu!
Lý Tổ Thuật dường như lĩnh ngộ được dụng ý của Vương Phác, lớn tiếng phụ họa nói:
- Có bản lĩnh ngươi cứ đốt kíp nố, cùng lắm thì chúng ta cùng chết chung, trên đường xuống hoàng tuyền có tiểu nương tử mỹ mạo làm bạn, nghĩ cũng sẽ không cô đơn, hắc hắc hắc.
- Câm miệng!
Hồng Nương Tử cả giận nói:
- Còn dám nói hươu nói vượn, lão nương thật sự đốt đấy.
- Ấy đừng.
Vương Phác vội xua tay:
- Chỉ là một câu đùa vui thôi, tiểu nương tử đừng nóng giận, nói tới chúng ta trước đây không oán, gần đây không thù, cần gì phải gây đến mức này chứ? Mọi người ngồi xuống uống trà, tâm sự, có gì không phải thì hòa khí nói chuyện chẳng phải tốt hơn sao?
Vương Phác lúc ở xã hội hiện đại khi lăn lộn trên đường phố thường xuyên gặp phải tình cảnh hết sức căng thẳng nguy hiểm như này, biết rõ trong trường hợp này điều đầu tiên chính là cãi cọ, sau đó là nói nhăng nói cuội, muốn làm đối thủ hoàn toàn chẳng hiểu ra sao cả, sau đó bất ngờ làm một đòn, mới có thể chuyển nguy thành an.
- Hứ!
Hồng Nương Tử xuất thân nữ thổ phỉ, tính cách hào sảng trời sinh, võ nghệ cao cường, nhưng đấu tâm cơ thì không phải đối thủ của Vương Phác, nàng hiển nhiên không nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của Vương Phác, mắng:
- Ai muốn ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm với ngươi hả? Không biết xấu hổ! Ngươi hại tính mạng ba nghìn huynh đệ của lão nương, món nợ máu này còn chưa đòi ngươi đấy.
- Ấy, tiểu nương tử nói thế lại sai rồi.
Vương Phác cất cao giọng:
- Một trận chiến tại Tế Ninh, ngươi tổn thất ba nghìn thủ hạ không giả, nhưng bản tướng quân cũng tổn thất mấy trăm huynh đệ đấy, ngươi muốn đòi nợ máu với bản tướng quân, vậy bản tướng quân có nên cũng đòi nợ ngươi hay không? Oan oan tương báo như vậy, khi nào mới chấm dứt hả?
Hồng Nương Tử nói:
- Chúng ta và quan quân vốn là đối thủ một mất một còn, không chết không ngừng.
- Vậy thì đúng rồi.
Vương Phác tán thành:
- Giữa Bạch Liên giáo và triều đình có ân oán, nhưng bản tướng quân và tiểu nương tử ngươi lại không có ân oán cá nhân, bản tướng quân bày kế tiêu diệt thủ hạ của ngươi, còn có thủ hạ của ngươi giết thủ hạ của bản tướng quân, đây đều là vì chủ của mình, sinh tử do mệnh, không trách người khác được, ngươi nói đúng hay không?
Ngay lúc Vương Phác đang thao thao bất tuyên nói nhăng nói cuội với Hồng Nương Tử, Chân Hữu Tài lại đang khẩn trương bố trí nhân sự, chuẩn bị nghĩ cách cứu viện đám người Vương Phác. Vừa rồi Vương Phác cố ý nói chuyện rất to chính là để nhắc nhở Chân Hữu Tài, để y khẩn trương nghĩ cách cứu người! Hiện tại Vương Phác cũng chỉ có thể trông cậy vào vị quân sư quạt mo này thôi.
Một nan đề đặt ở trước mặt Chân Hữu Tài chính là làm thế nào giải trừ sự uy hiếp của mấy thùng hỏa dược ở trong khoang đáy kia!
Tuy nhiên nan đề nhỏ bé ấy hiển nhiên không làm khó được Chân Hữu Tài đa mưu túc trí. Chân Hữu Tài rất nhanh nghĩ được phương pháp xử lý giải quyết nan đề, mấy chục thùng hỏa dược ở khoang đáy chỉ có bùng nổ đồng thời thì mới có uy lực, nếu chỉ một thùng hỏa dược bùng nổ cũng không cấu thành lực sát trí mạng.
Cho nên, chỉ cần có thể trong thời gian ngắn đục thủng vách khoang ở khoang đáy, dẫn nước chảy vào khoang thuyền, như vậy vấn đề có thể giải quyết xong xuôi, cho dù nữ thích khách dẫn nổ thùng hỏa dược bên cạnh nàng, xui xẻo cũng chỉ có nàng ta, bởi vì các thùng hỏa dược khác sẽ bị nước sông làm thấm ướt, không có khả năng bị dẫn nổ.
Chân Hữu Tài khẩn cấp triệu tập hơn mười binh lính có kỹ năng bơi lội tốt bố trí ít nhất mươi chiếc “Thủy Đế Long Vương Pháo” ở bên sườn và đáy thuyền tại thuyền của Vương Phác. “Thủy Đế Long Vương Pháo” thật ra chính là địa lôi chế bằng đất, bên ngoài được phủ một tầng lông chim không thấm nước, đồ chơi này từng được danh tướng Thích Kế Quang vì đối phó với giặc Oa mà phát minh ra, từ đó về sau được thủy sư quân Minh giữ lại.
- Thủy Đế Long Vương pháo là do ngòi lửa dẫn nổ tung, cho nên có thể ở trên nước châm ngòi lửa, sau đó an trí ở đáy thuyền và vách thuyền, kéo dài thời gian bùng nổ.
Khoang đáy.
Hồng Nương Tử bị Vương Phác nói nhăng nói cuội khiến cho đầu óc choáng váng, rốt cục không thể nhịn được nữa nói:
- Cẩu quan, ngươi thật là không cho người ta con đường sống, lão nương sẽ cho thùng hỏa dược nổ tung.
- Rầm rầm rầm...
Hồng Nương Tử vừa dứt lời, hơn mười “Thủy Để Long Vương pháo” bố trí dưới đáy thuyền và vách thuyền trước sau bùng nổ, trong khoảnh khắc đã làm cho thuyền lớn bùng nổ ra hơn mười lỗ hổng to, nước sông lạnh như băng chảy ngược vào.
Hồng Nương Tử và Bạch Liên Giáo chủ còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì cũng bị sóng lớn đập vào, chấn động ngã xuống, hỏa chiết tử trong tay Hồng Nương Tử cũng rơi xuống sàn nhà, tuy nhiên trước khi rơi xuống đất, hỏa chiết tử cũng đã bị nước tưới tắt, đám người Vương Phác cũng không khá hơn chút nào, đều bị những tiếng nổ bất thình lình này làm cho chấn động ngã trái dụi phải.
- Tiểu Thất, ngươi mang hai tên huynh đệ bảo hộ tướng quân đi lên trên!
Mặt Sẹo lăn lông lốc bò lên, hét lớn:
- Các huynh đệ còn lại cùng bố đây bảo vệ cửa khoang, không cho hai mụ đàn bà này chạy thoát.
- Vâng!
Mấy chục gia đinh ầm ầm dạ ran, rút đao thép tụ tập phía sau Mặt Sẹo. Vương Phác và Lý Tổ Thuật lại được Tiểu Thất và hai gã gia đinh bảo vệ đưa lên thang cuốn, Chân Hữu Tài ở trên tầng lo lắng chờ đợi khẩn trương đón đỡ, quan tâm hỏi han:
- Tướng quân, ngài không sao chứ?
- Không sao không sao.
Vương Phác phủi phủi bọt nước trên người, nói lớn:
- Tuy nhiên chiếc thuyền này xem như đã bị tiểu tử ngươi làm nổ tung hỏng rồi, lập tức triệu tập huynh đệ thu thập đồ vật trên thuyền, lại chỉ bảo các huynh đệ đi thuyền nhỏ bảo vệ phụ cận khúc sông, phái thêm nhiều trạm gác ở hai bên kênh đào, lần này bản tướng quân không bắt được hai ả thích khách này thì không làm người!
- Tướng quân, ngài cứ yên tâm đi.
Chân Hữu Tài cười nịnh nói:
- Những việc này lũ tiểu nhân chúng ta đã sắp xếp xong xuôi rồi.
Khoang đáy, nước sông từ hơn mười lỗ thủng ào ào chảy vào trong.
Thời gian giằng co qua đi rất nhanh, khoang đáy cũng sắp bị nước sông tràn đầy rồi, bất đắc dĩ, Mặt Sẹo đành phải mang theo mấy chục gia đinh rút lui lên tầng trên của thuyền, tuy nhiên hai nữ thích khách ở đáy khoang lại thủy chung không thấy động tĩnh, tận đến nửa canh giờ sau khi chiếc thuyền lớn hoàn toàn bị lật nghiêng, cũng thủy chung không thấy bóng dáng hai nữ thích khách đâu.
- Mặt Sẹo!
Vương Phác hỏi:
- Hai ả thích khách không bị nổ chết chứ?
- Không ạ.
Mặt Sẹo đáp như đinh đóng cột
- Tuyệt đối không.
- Vậy thì kỳ lạ quá.
Vương Phác hoang mang gãi gãi đầu, cau mày nói:
- Chẳng lẽ hai ả thích khách này có thể biến thành mỹ nhân ngư bỏ trốn rồi hả? Lục soát, lập tức phái người lặn xuống nước, vào trong khoang thuyền để lục soát, còn hai nữ nhân Kiến Nô bị nhốt ở khoang đáy kia nữa, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!
Nghĩ đến Hải Lan Châu và Bố Mộc Bố Thái chìm xuống đáy sông cùng thuyền lớn, Vương Phác cảm thấy vô cùng tiếc nuối, dọc đường đi gặp bao nguy hiểm, sắp đến được kinh sư rồi, kết quả lại gặp bất trắc tại nơi này! Tuy nhiên đã chết cũng tốt, bằng không lấy thân phận và dung mạo xinh đẹp của các nàng tới kinh sư rồi thì cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Sau nửa canh giờ, hơn trăm quỷ nước lặn xuống sông đều trồi lên mặt nước, thủ lĩnh hét lớn:
- Tướng quân, tiểu nhân và các huynh đệ đã lục soát khắp cả khoang thuyền bị đắm, ở phụ cận khúc sông cũng đã lục soát, nhưng không hề phát hiện ra thi thể của nữ thích khách, mà hai nữ nhân Kiến Nô kia cũng không thấy ạ!
- Cái gì?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Nữ nhân Kiến Nô cũng không thấy ư?
- Bí đạo dưới nước?
Vương Phác nghe xong tức giận nói:
- Con mẹ nó, ta nói hai ả thích khách này sao lại vào thành nhanh thế, hóa ra là vào từ bí đạo đáy nước.
Hoàng Đắc Công thủ ở phía sau Vương Phác hét to:
- Tướng quân, mạt tướng dẫn người xuống nước đuổi theo.
- Đuổi!
Vương Phác lạnh lùng nói:
- Đuổi tới chân trời góc biển cũng phải bắt hai ả thích khách này về cho ta.
/468
|