Sau khi Vương Phác nói ra quyết định của mình, Tiểu Thất, Đại Hồ Tử và Đao Ba Kiểm đầu tiên là khiếp sợ, sau đó rất nhanh ba người đã ra quyết định.
Ánh mắt của Đao Ba Kiểm tỏ ra hung ác nói: -Nếu tướng quân đã quyết định, vậy không cần nói gì nữa, cho dù sào huyệt của Kiến Nô là đầm rồng hang hổ, Đao Ba Kiểm ta cũng phải xông vào một lần. Dù sao mạng của một nhà già trẻ lớn bé của Đao Ba Kiểm ta đều là do tướng quân ngài cho. Vì tướng quân ngài cho dù có phải lên núi đao xuống vạc dầu, Đao Ba Kiểm ta cũng sẽ tuyệt đối không nhăn mặt chau mày.
Đại Hồ Tử nắm chặt nắm tay rắn chắc, hưng phấn nói: -Đúng, tướng quân ngài đi đến đâu chúng tôi sẽ đi theo đó.
Tiểu Thất nghe thấy vậy nhiệt huyết sôi trào, nói: -Nói rất hay, có chết mọi người cùng chết chung, trên đường xuống hoàng tuyền cũng sẽ không thấy cô đơn.
Ba người đều thể hiện sự quyết tâm với Vương Phác, bọn họ trung thành và tận tâm với Vương Phác như vậy một nửa là vì muốn báo ơn một nửa cũng là vì lợi ích thiết thực của bản thân mình.
Chỉ cần Vương Phác không chết, họ Vương gia không sụp đổ thì bọn họ sẽ tiếp tục có được cuộc sống ăn ngon mặt đẹp. Người nhà của họ cũng sẽ được thơm lây, được ăn uống no đủ. Nếu Vương Phác chết, thế lực của nhà họ Vương ở Đại Đồng sẽ tan thành mây khói. Là một gia tướng của nhà họ Vương, bọn họ cũng sẽ mất đi một chỗ dựa vững chắc phải trôi dạt nơi chân trời góc bể, không cơm áo, từ nay về sau sẽ biến thành lưu dân.
Hơn một ngàn gia đinh khác cũng sẽ gần giống như vậy. Lợi ích của bọn họ liên quan chặt chẽ với sự sống chết, vinh nhục của Vương Phác.
-Tốt.. Vương Phác gật đầu nói với Tiểu Thất: -Tiểu Thất, triệu tập các huynh đệ lại, ta có lời muốn nói với bọn họ.
Tiểu Thất lĩnh lệnh rồi đi.
Sau khi 3 tiếng chuông vang lên, các gia đinh có tố chất được huấn luyện nghiêm chỉnh đã nhanh chóng tập hợp xong, mỗi người nắm dây cương một con chiến mã xếp thành đội ngũ hành quân chỉnh tề trên bãi cỏ gần bờ sông. Vương Phác cưỡi chiến mã chậm trãi đi qua trước trận, ánh mắt của tất cả gia đinh cũng từ từ di động theo Vương Phác. Vương Phác của hiện tại khiến cho đám gia đinh này cảm thấy hơi xa lạ, thậm chí bọn họ có chút không dám tin, người trẻ tuổi ưng nhìn sói coi (hung ác), đằng đằng sát khí trước mắt này lại chính là thiếu gia mà bọn họ quen thuộc, tổng binh Vương Phác.
-Các huynh đệ, ta sẽ không nói những câu vô nghĩa, lần này ta triệu tập mọi người là có một chuyện. Chúng ta không thể quay về Tùng Sơn được nữa, hơn một trăm nghìn Kiến Nô đã bao vây toàn bộ đại doanh Tùng Sơn chật như nêm cối, nếu trở về chỉ có đường chết! Hiện tại, trước mắt chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là trực chỉ hướng đông tiến vàoLiêu Đông thẳng đến Thịnh Kinh, phá hủy hang ổ của Kiến Nô! Sau đó đi vòng đường Triều Tiên, theo đường biển trở về Đăng Châu, đây chính là con đường sống duy nhất của chúng ta!
Hơn 1 ngàn gia đinh im lặng như tờ, chỉ có chiến mã thỉnh thoảng mũi thở phì phì làm bụi bay tứ tán.
-Lần này đơn độc xâm nhập vào Liêu Đông chắc chắn là thập tử nhất sinh,hơn một trăm ngàn Kiến Nô bao vây chúng ta tầng tầng lớp lớp, chúng ta không có viện quân, không có lương thảo, không có hậu phương, thậm chí không có hi vọng!Sẽ có rất nhiều người trong chúng ta, cũng có thể là toàn bộ sẽ chết trận ở Liêu Đông, rất có thể ngay cả xương cốt cũng không được mang về cố hương.
Lúc này bắt đầu xuất hiện bầu không khí nặng nề khiến người ta không thở nổi, trong ánh mắt của mỗi một tên gia đinh đều hiện ra vẻ tuyệt vọng. Là người ai lại không sợ chết, đâu có ai muốn mình chết.Vương Phác cần chính là hiệu ứng như vậy. Trong Thánh Kinh có nói muốn hoàn toàn mất đi trước hết nhất định phải trở nên điên cuồng, nhưng điều mà Vương Phác tin lại là khiến cho người ta điên cuồng thì phải làm cho tuyệt vọng trước, chỉ có trong tuyệt vọng mới bùng nổ sự điên cuồng đây mới thực sự là điên cuồng, thuộc loại điên cuồng của dã thú.
Đi Liêu Đông lần này, tất nhiên là nguy hiểm bốn bề, lúc gặp phải tai họa ngập đầu nếu không kích thích thú tính của đám gia đinh này để cho bọn họ trở thành một đám dã thú mất đi tính người thì căn bản không thể đi được trên hành trình nguy hiểm này.
-Nhưng, điều mà ta muốn nói cho các ngươi biết chính là, người ta chết có hai loại chết. Một là loại nhu nhược bị Kiến Nô chém rơi đầu trong tuyệt vọng. Một là loại đàn ông cho dù chết cũng phải kéo theo vài tênKiến Nô lót lưng, cho dù chết cũng phải ngủ với phụ nữ của Kiến Nô trước đốt rụi lương thực của Kiến Nô, phá hủy thành thị của Kiến Nô, để cho những tên dã nhân Thông Cổ Tư này biến thành những kẻ trắng tay nghèo hèn.
-Đúng, ngủ với phụ nữ của Kiến Nô trước!
-Thiêu rụi lương thực của Kiến Nô!
-Giết sạch tất cả Kiến Nô!
-Để cho những tên dã nhân Thông Cổ Tư này cút về nhà bà ngoại đi.
Đám gia đinh tuyệt vọng được Vương Phác kích động đã bắt đầu điên cuồng, cả đám hai mắt đỏ ngầu, gầm hét giống như dã thú.
Vương Phác giục ngựa chạy về phía đông, cánh tay phải giơ lên cao hung hăng vung về phía trước, lớn tiếng quát: -Là đàn ông thì hãy theo ta!
Một câu nói sau cùng này chính là một mồi lửa ném vào đống củi, trong nháy mắtđã làm bùng lênthú tính nguyên thủy nhất trong đáy lòng của đám gia đinh. Chúng đi theo sau Vương Phác ào ạt hướng về phía đông. Phía đông, mặt trời từ từ lộ ra khỏi chân trời, cả một vùng Liêu Tây đỏ thẫm như bị nhuộm máu.
Trong khi Vương Phác dẫn theo hơn 1 ngàn gia đinh không ngừng tiến về phía Thịnh Kinh thì Hoàng Thái Cực đang ở trong địa đại doanh chờ tin chiến thắng của đại quân các nơi.
Hoàng Thái Cực có nằm mơ cũng không thể ngờ, một đội hơn 1 ngàn kỵ binh dưới sự dẫn dắt của Đại Đồng Tổng Binh Vương Phác đã thẳng hướng Thịnh Kinh mà đi.
Hoàng Thái Cực không thể ngờ thì người khác lại càng không thể ngờ được. Bởi vì từ khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh đến nay, quân Hậu Kim và quân Minh đã có mấy trăm trận chiến lớn nhỏ,quân Minh ít khi thắng lợi, hơn nữa ngoại trừ cuộc chiến Tát Nhĩ Hử là quân Minh chủ động tấn công thì còn lại mấy trăm trận chiến lớn nhỏ đều do quân Hậu Kim chủ động khởi xướng.Trong hoàn cảnh lớn như vậy ai mà ngờ được rằng quân Minh sẽ đi tấn công đi Thịnh Kinh chứ?
Năm Sùng Trinh thứ 14 (1641) nước Đại Minh xảy ra hạn lớn, cả ngàn dặmLiêu Đông khô cằn, sông Trường Giang và Hoàng Hà khô cạn, cho nên Vương Phác dẫn theo hơn 1 ngàn gia đinh vượt qua Đại Lăng Hà và Liêu Hà một cách rất thuận lợi.
Lúc này ở Liêu Đông do bởi vì Nỗ Nhĩ Cáp Xích và cha con Hoàng Thái Cực tàn sát lẫn nhau cho nên đã sớm không còn cảnh tượng phồn vinh như khi danh tướng Lý Thành Lương thủ thành của mấy chục năm trước nữa rồi. Quảng Ninh, Hải Châu, Cái Châu, Phục Châu, Kim Châu và Vệ... đã thành đất trống. Trong vòng ngàn dặm không có người ở. Vương Phác dẫn quân từ Đại Lăng Hà tiến quân thần tốc đến thẳng Liêu Hà, dọc đường đi không ngờ lại không hề gặp được một thôn trang nào có người ở.
Mãi cho đến khi vào Liêu Hà được 30 dặm, mới thấy khói bếp lần đầu tiên.
Lúc này người Mãn đã dời khỏi vùng núi Trường Bạch cằn cỗi nghèo xơ xác đến định cư trên bình nguyên Liêu Hà trung tâm của Thịnh Kinh. Ban đầu chỉ bắt có mấy trăm ngàn người Hán nhốt lại ở trong các trang viên lớn nhỏ, trở thành nô dịch, sau đó binh Thanh vào, mấy trăm ngàn người Bát Kỳ đã vào Bắc Kinh tác oai tác quái. Những người Hán may mắn không chết cũng đi theo vào Bắc Kinh thành nô bộc trong phủ người Bát Kỳ, về sau Ngô Tam Quế tạo phản con cháu của những nô bộc này dưới sự dẫn dắt của Chu Bồi Công đã lập được chiến công.
Tiểu Thất phụ trách dò đường ở phía trước thấy có khói bếp lượn lờ bay lên liền vội vàng đánh ngựa quay lại báo váo với Vương Phác phát hiện này.
-Có khói bếp? Trong mắt của Đại Hồ Tử lập tức xẹt qua một tia sát khí, cười gằn nói: -Vậy nhất định là thôn của Kiến Nô rồi, xem ra tối nay không cần phải ăn ngủ ngoài trời rồi, ha ha!
Đao Ba Kiểm cũng cười gằn nói: -Cũng không phải uống nước lạnh với gặm lương khô rồi, khà khà!
Tiểu Thất hỏi Vương Phác: -Tướng quân, có phải bây giờ chúng ta sẽ đi tiêu diệt thôn này hay không?
-Không vội. Vương Phác nhìn sắc trời một chút rồi trầm giọng nói: -Đợi đến khi trời tốt,toàn bộ Kiến Nô ra ngoài quay trở về thôn mới hành động, để tránh có Kiến Nô chạy đi làm bại lộ hành tung của quân ta.
-Đúng, đúng, tướng quân nói rất đúng.
Đại Hồ Tử, Đao Ba Kiểm gật đầu liên tục.
Tiểu Thất cũng không bỏ qua cơ hội “vuốt mông ngựa” (nịnh nọt), nói: -Không hổ là tướng quân, đúng là suy nghĩ chu toàn hơn chúng tôi.
Vương Phác trầm giọng nói: -Râu Rậm, Mặt Sẹo, bảo các huynh đệ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tuyệt đối không được chạy lung tung tránh bị người ta phát hiện. Tiểu Thất, ngươi hãy dẫn theo 2 huynh đệ nhanh nhẹn một chút đuổi theo về phía trước, tốt nhất là hãy bắt sống một người về hỏi tình hình. Hiện tại chúng ta đãxâm nhập vào nội địa Liêu Đông, xung quanh đều là người của Kiến Nô, hành động phải hết sức cẩn thận.
Ba người trả lời rồi lĩnh lệnh mà đi.
Lúc trời sắp tối Tiểu Thất đã quay về, người này quả là không phụ sứ mệnh đã bắt sống được một người. Gã này thấp bé, bề ngoài xấu xí, hai bên mép để ria hình dẩu phẩy rất giống một tên hề. Tiểu Thất kéo bím tóc của tên kia đến trước mặt Vương Phác, đe dọa nói: -Tướng quân, ngài nói nên làm đèn trời hay là lột da?
-Đừng, đừng! Tên kia vừa nghe thấy vậy đã sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, lập tức dập đầu liên tục cầu khẩn nói: -Quân gia đừng giết tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng nha, tiểu nhân không phải là Kiến Nô, tiểu nhân cũng là người Hán.
Vương Phác trầm giọng nói: -Ngươi cũng là người Hán?
Tên kia vội la lên: -Đúng, đúng, đúng, tiểu nhân thực sự là người Hán, thật sự là người Hán.
Vương Phác nói: -Dựa vào cái gì mà chúng ta phải tin tưởng ngươi?
Tên kia vội nói: -Quân gia, nếu tiểu nhân không phải là người Hán thì sao có thể nói tiếng Hán lưu loát như vậy được.
-Chưa chắc. Vương Phác nói: -Có một số Kiến Nô nói tiếng Hán cũng rất lưu loát.
-Đây là làm khó rồi. Tên kia kêu khổ không ngừng nói: -Nhưng tiểu nhân thật sự là người Hán, tiểu nhân có gan trời cũng không dám lừa quân gia ngài đâu.
-Được rồi, tạm thời tin ngươi. Vương Phác lại trầm giọng nói: -Bây giờ bản tướng quân hỏi ngươi, hỏi một câu trả lời một câu, nếu dám lừa bản tướng quân, hừ, ta sẽ lột da ngươi sau đó nhét cỏ hao (một loại cỏ) vào làm thành đèn lồng da người.
-Đừng, đừng, đừng! Tên kia xua tay nói: -Tiểu nhân nhất định nói thật, nhất định nói thật.
-Ngươi tên là gì?
-Tiểu nhân là Chân Hữu Tài.
Ánh mắt của Đao Ba Kiểm tỏ ra hung ác nói: -Nếu tướng quân đã quyết định, vậy không cần nói gì nữa, cho dù sào huyệt của Kiến Nô là đầm rồng hang hổ, Đao Ba Kiểm ta cũng phải xông vào một lần. Dù sao mạng của một nhà già trẻ lớn bé của Đao Ba Kiểm ta đều là do tướng quân ngài cho. Vì tướng quân ngài cho dù có phải lên núi đao xuống vạc dầu, Đao Ba Kiểm ta cũng sẽ tuyệt đối không nhăn mặt chau mày.
Đại Hồ Tử nắm chặt nắm tay rắn chắc, hưng phấn nói: -Đúng, tướng quân ngài đi đến đâu chúng tôi sẽ đi theo đó.
Tiểu Thất nghe thấy vậy nhiệt huyết sôi trào, nói: -Nói rất hay, có chết mọi người cùng chết chung, trên đường xuống hoàng tuyền cũng sẽ không thấy cô đơn.
Ba người đều thể hiện sự quyết tâm với Vương Phác, bọn họ trung thành và tận tâm với Vương Phác như vậy một nửa là vì muốn báo ơn một nửa cũng là vì lợi ích thiết thực của bản thân mình.
Chỉ cần Vương Phác không chết, họ Vương gia không sụp đổ thì bọn họ sẽ tiếp tục có được cuộc sống ăn ngon mặt đẹp. Người nhà của họ cũng sẽ được thơm lây, được ăn uống no đủ. Nếu Vương Phác chết, thế lực của nhà họ Vương ở Đại Đồng sẽ tan thành mây khói. Là một gia tướng của nhà họ Vương, bọn họ cũng sẽ mất đi một chỗ dựa vững chắc phải trôi dạt nơi chân trời góc bể, không cơm áo, từ nay về sau sẽ biến thành lưu dân.
Hơn một ngàn gia đinh khác cũng sẽ gần giống như vậy. Lợi ích của bọn họ liên quan chặt chẽ với sự sống chết, vinh nhục của Vương Phác.
-Tốt.. Vương Phác gật đầu nói với Tiểu Thất: -Tiểu Thất, triệu tập các huynh đệ lại, ta có lời muốn nói với bọn họ.
Tiểu Thất lĩnh lệnh rồi đi.
Sau khi 3 tiếng chuông vang lên, các gia đinh có tố chất được huấn luyện nghiêm chỉnh đã nhanh chóng tập hợp xong, mỗi người nắm dây cương một con chiến mã xếp thành đội ngũ hành quân chỉnh tề trên bãi cỏ gần bờ sông. Vương Phác cưỡi chiến mã chậm trãi đi qua trước trận, ánh mắt của tất cả gia đinh cũng từ từ di động theo Vương Phác. Vương Phác của hiện tại khiến cho đám gia đinh này cảm thấy hơi xa lạ, thậm chí bọn họ có chút không dám tin, người trẻ tuổi ưng nhìn sói coi (hung ác), đằng đằng sát khí trước mắt này lại chính là thiếu gia mà bọn họ quen thuộc, tổng binh Vương Phác.
-Các huynh đệ, ta sẽ không nói những câu vô nghĩa, lần này ta triệu tập mọi người là có một chuyện. Chúng ta không thể quay về Tùng Sơn được nữa, hơn một trăm nghìn Kiến Nô đã bao vây toàn bộ đại doanh Tùng Sơn chật như nêm cối, nếu trở về chỉ có đường chết! Hiện tại, trước mắt chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là trực chỉ hướng đông tiến vàoLiêu Đông thẳng đến Thịnh Kinh, phá hủy hang ổ của Kiến Nô! Sau đó đi vòng đường Triều Tiên, theo đường biển trở về Đăng Châu, đây chính là con đường sống duy nhất của chúng ta!
Hơn 1 ngàn gia đinh im lặng như tờ, chỉ có chiến mã thỉnh thoảng mũi thở phì phì làm bụi bay tứ tán.
-Lần này đơn độc xâm nhập vào Liêu Đông chắc chắn là thập tử nhất sinh,hơn một trăm ngàn Kiến Nô bao vây chúng ta tầng tầng lớp lớp, chúng ta không có viện quân, không có lương thảo, không có hậu phương, thậm chí không có hi vọng!Sẽ có rất nhiều người trong chúng ta, cũng có thể là toàn bộ sẽ chết trận ở Liêu Đông, rất có thể ngay cả xương cốt cũng không được mang về cố hương.
Lúc này bắt đầu xuất hiện bầu không khí nặng nề khiến người ta không thở nổi, trong ánh mắt của mỗi một tên gia đinh đều hiện ra vẻ tuyệt vọng. Là người ai lại không sợ chết, đâu có ai muốn mình chết.Vương Phác cần chính là hiệu ứng như vậy. Trong Thánh Kinh có nói muốn hoàn toàn mất đi trước hết nhất định phải trở nên điên cuồng, nhưng điều mà Vương Phác tin lại là khiến cho người ta điên cuồng thì phải làm cho tuyệt vọng trước, chỉ có trong tuyệt vọng mới bùng nổ sự điên cuồng đây mới thực sự là điên cuồng, thuộc loại điên cuồng của dã thú.
Đi Liêu Đông lần này, tất nhiên là nguy hiểm bốn bề, lúc gặp phải tai họa ngập đầu nếu không kích thích thú tính của đám gia đinh này để cho bọn họ trở thành một đám dã thú mất đi tính người thì căn bản không thể đi được trên hành trình nguy hiểm này.
-Nhưng, điều mà ta muốn nói cho các ngươi biết chính là, người ta chết có hai loại chết. Một là loại nhu nhược bị Kiến Nô chém rơi đầu trong tuyệt vọng. Một là loại đàn ông cho dù chết cũng phải kéo theo vài tênKiến Nô lót lưng, cho dù chết cũng phải ngủ với phụ nữ của Kiến Nô trước đốt rụi lương thực của Kiến Nô, phá hủy thành thị của Kiến Nô, để cho những tên dã nhân Thông Cổ Tư này biến thành những kẻ trắng tay nghèo hèn.
-Đúng, ngủ với phụ nữ của Kiến Nô trước!
-Thiêu rụi lương thực của Kiến Nô!
-Giết sạch tất cả Kiến Nô!
-Để cho những tên dã nhân Thông Cổ Tư này cút về nhà bà ngoại đi.
Đám gia đinh tuyệt vọng được Vương Phác kích động đã bắt đầu điên cuồng, cả đám hai mắt đỏ ngầu, gầm hét giống như dã thú.
Vương Phác giục ngựa chạy về phía đông, cánh tay phải giơ lên cao hung hăng vung về phía trước, lớn tiếng quát: -Là đàn ông thì hãy theo ta!
Một câu nói sau cùng này chính là một mồi lửa ném vào đống củi, trong nháy mắtđã làm bùng lênthú tính nguyên thủy nhất trong đáy lòng của đám gia đinh. Chúng đi theo sau Vương Phác ào ạt hướng về phía đông. Phía đông, mặt trời từ từ lộ ra khỏi chân trời, cả một vùng Liêu Tây đỏ thẫm như bị nhuộm máu.
Trong khi Vương Phác dẫn theo hơn 1 ngàn gia đinh không ngừng tiến về phía Thịnh Kinh thì Hoàng Thái Cực đang ở trong địa đại doanh chờ tin chiến thắng của đại quân các nơi.
Hoàng Thái Cực có nằm mơ cũng không thể ngờ, một đội hơn 1 ngàn kỵ binh dưới sự dẫn dắt của Đại Đồng Tổng Binh Vương Phác đã thẳng hướng Thịnh Kinh mà đi.
Hoàng Thái Cực không thể ngờ thì người khác lại càng không thể ngờ được. Bởi vì từ khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh đến nay, quân Hậu Kim và quân Minh đã có mấy trăm trận chiến lớn nhỏ,quân Minh ít khi thắng lợi, hơn nữa ngoại trừ cuộc chiến Tát Nhĩ Hử là quân Minh chủ động tấn công thì còn lại mấy trăm trận chiến lớn nhỏ đều do quân Hậu Kim chủ động khởi xướng.Trong hoàn cảnh lớn như vậy ai mà ngờ được rằng quân Minh sẽ đi tấn công đi Thịnh Kinh chứ?
Năm Sùng Trinh thứ 14 (1641) nước Đại Minh xảy ra hạn lớn, cả ngàn dặmLiêu Đông khô cằn, sông Trường Giang và Hoàng Hà khô cạn, cho nên Vương Phác dẫn theo hơn 1 ngàn gia đinh vượt qua Đại Lăng Hà và Liêu Hà một cách rất thuận lợi.
Lúc này ở Liêu Đông do bởi vì Nỗ Nhĩ Cáp Xích và cha con Hoàng Thái Cực tàn sát lẫn nhau cho nên đã sớm không còn cảnh tượng phồn vinh như khi danh tướng Lý Thành Lương thủ thành của mấy chục năm trước nữa rồi. Quảng Ninh, Hải Châu, Cái Châu, Phục Châu, Kim Châu và Vệ... đã thành đất trống. Trong vòng ngàn dặm không có người ở. Vương Phác dẫn quân từ Đại Lăng Hà tiến quân thần tốc đến thẳng Liêu Hà, dọc đường đi không ngờ lại không hề gặp được một thôn trang nào có người ở.
Mãi cho đến khi vào Liêu Hà được 30 dặm, mới thấy khói bếp lần đầu tiên.
Lúc này người Mãn đã dời khỏi vùng núi Trường Bạch cằn cỗi nghèo xơ xác đến định cư trên bình nguyên Liêu Hà trung tâm của Thịnh Kinh. Ban đầu chỉ bắt có mấy trăm ngàn người Hán nhốt lại ở trong các trang viên lớn nhỏ, trở thành nô dịch, sau đó binh Thanh vào, mấy trăm ngàn người Bát Kỳ đã vào Bắc Kinh tác oai tác quái. Những người Hán may mắn không chết cũng đi theo vào Bắc Kinh thành nô bộc trong phủ người Bát Kỳ, về sau Ngô Tam Quế tạo phản con cháu của những nô bộc này dưới sự dẫn dắt của Chu Bồi Công đã lập được chiến công.
Tiểu Thất phụ trách dò đường ở phía trước thấy có khói bếp lượn lờ bay lên liền vội vàng đánh ngựa quay lại báo váo với Vương Phác phát hiện này.
-Có khói bếp? Trong mắt của Đại Hồ Tử lập tức xẹt qua một tia sát khí, cười gằn nói: -Vậy nhất định là thôn của Kiến Nô rồi, xem ra tối nay không cần phải ăn ngủ ngoài trời rồi, ha ha!
Đao Ba Kiểm cũng cười gằn nói: -Cũng không phải uống nước lạnh với gặm lương khô rồi, khà khà!
Tiểu Thất hỏi Vương Phác: -Tướng quân, có phải bây giờ chúng ta sẽ đi tiêu diệt thôn này hay không?
-Không vội. Vương Phác nhìn sắc trời một chút rồi trầm giọng nói: -Đợi đến khi trời tốt,toàn bộ Kiến Nô ra ngoài quay trở về thôn mới hành động, để tránh có Kiến Nô chạy đi làm bại lộ hành tung của quân ta.
-Đúng, đúng, tướng quân nói rất đúng.
Đại Hồ Tử, Đao Ba Kiểm gật đầu liên tục.
Tiểu Thất cũng không bỏ qua cơ hội “vuốt mông ngựa” (nịnh nọt), nói: -Không hổ là tướng quân, đúng là suy nghĩ chu toàn hơn chúng tôi.
Vương Phác trầm giọng nói: -Râu Rậm, Mặt Sẹo, bảo các huynh đệ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tuyệt đối không được chạy lung tung tránh bị người ta phát hiện. Tiểu Thất, ngươi hãy dẫn theo 2 huynh đệ nhanh nhẹn một chút đuổi theo về phía trước, tốt nhất là hãy bắt sống một người về hỏi tình hình. Hiện tại chúng ta đãxâm nhập vào nội địa Liêu Đông, xung quanh đều là người của Kiến Nô, hành động phải hết sức cẩn thận.
Ba người trả lời rồi lĩnh lệnh mà đi.
Lúc trời sắp tối Tiểu Thất đã quay về, người này quả là không phụ sứ mệnh đã bắt sống được một người. Gã này thấp bé, bề ngoài xấu xí, hai bên mép để ria hình dẩu phẩy rất giống một tên hề. Tiểu Thất kéo bím tóc của tên kia đến trước mặt Vương Phác, đe dọa nói: -Tướng quân, ngài nói nên làm đèn trời hay là lột da?
-Đừng, đừng! Tên kia vừa nghe thấy vậy đã sợ đến mức suýt nữa tè ra quần, lập tức dập đầu liên tục cầu khẩn nói: -Quân gia đừng giết tiểu nhân, ngàn vạn lần đừng nha, tiểu nhân không phải là Kiến Nô, tiểu nhân cũng là người Hán.
Vương Phác trầm giọng nói: -Ngươi cũng là người Hán?
Tên kia vội la lên: -Đúng, đúng, đúng, tiểu nhân thực sự là người Hán, thật sự là người Hán.
Vương Phác nói: -Dựa vào cái gì mà chúng ta phải tin tưởng ngươi?
Tên kia vội nói: -Quân gia, nếu tiểu nhân không phải là người Hán thì sao có thể nói tiếng Hán lưu loát như vậy được.
-Chưa chắc. Vương Phác nói: -Có một số Kiến Nô nói tiếng Hán cũng rất lưu loát.
-Đây là làm khó rồi. Tên kia kêu khổ không ngừng nói: -Nhưng tiểu nhân thật sự là người Hán, tiểu nhân có gan trời cũng không dám lừa quân gia ngài đâu.
-Được rồi, tạm thời tin ngươi. Vương Phác lại trầm giọng nói: -Bây giờ bản tướng quân hỏi ngươi, hỏi một câu trả lời một câu, nếu dám lừa bản tướng quân, hừ, ta sẽ lột da ngươi sau đó nhét cỏ hao (một loại cỏ) vào làm thành đèn lồng da người.
-Đừng, đừng, đừng! Tên kia xua tay nói: -Tiểu nhân nhất định nói thật, nhất định nói thật.
-Ngươi tên là gì?
-Tiểu nhân là Chân Hữu Tài.
/468
|