Phù Đồ Dục.
Cuối cùng Vương Phác cũng đã tới trước khi trời tối. Tuy nhiên cảnh tượng trước mặt lại khiến cho tất cả mọi người đều chấn động. Vì toàn bộ Phù Đồ Dục đã trở thành một biển máu! Toàn quân đóng ở đây đều đã bị tàn sát, khắp nơi đều là thi thể. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, khiến người nào cũng muốn ói.
Mặt Sẹo đi đến trước một thi thể, lấy tay quét một ít máu đưa lên mũi ngửi ngửi, quay đầu nói với Vương Phác:
- Tướng quân, những quan quân này mới bị giết cách đây chưa đến nửa canh giờ.
Râu Rậm quan sát kỹ lưỡng dấu vết chiến đấu kịch liệt trong quan ải, lại nhìn bức tường ở trước sau, quả quyết nói:
- Tướng quân, hung thủ trước tiên là phái gian tế trà trộn vào quan ải, sau đó đồng thời tấn công từ hai phía, chặn quan quân ở trong quan, tiêu diệt toàn bộ. Tiểu nhân có thể khẳng định rằng, đây là do đám Hưởng Mã đạo.
Tiểu Thất gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Giết hết không còn một ai, tác phong đúng là đám Hưởng mã đạo.
Vương Phác nghĩ một lát, lớn tiếng dặn dò:
- Râu Rậm.
- Có tiểu nhân!
- Lập tức phái người đi xem xét tình hình trạm gác, ngoại ra cũng phải bố trí người gác ở các trạm!
- Vâng.
- Mặt Sẹo.
- Có tiểu nhân.
- Phân công các huynh đệ thủ quan.
- Vâng.
- Tiểu Thất.
- Có tiểu nhân.
- Ngươi tập hợp thi thể của các tướng sĩ bỏ mạng, đào một cái huyệt to, an táng cho họ đi.
- Vâng.
Râu Rậm, Mặt Sẹo và Tiểu Thất phân công nhau ra làm việc.
Không lâu sau, Tiểu Thất đã quay trở lại, nói với Vương Phác:
- Tướng quân, phát hiện ra một đứa bé còn sống.
- Thật sao?
Vương Phác vội nói:
- Mau gọi Lý Lão cha, phải cố gắng hết sức để cứu sống đứa bé.
Tiểu Thất vâng mệnh đi. Vương Phác lại nói với Chân Hữu Tài:
- Đi, đi xem thử xem sao.
Vương Phác và Chân Hữu Tài đi tới phía sau một bức tường dưới sự dẫn đường của gia đinh, chỉ thấy một đứa nhỏ gầy yếu đang nằm trên mặt đất. Quần áo đứa bé rách tả tơi, trên khuôn mặt nhở nhắn dính đầy bùn đất bẩn thỉu, tóc cũng rối bù cả lên, nhìn giống như một đứa trẻ ăn xin. Trên người đứa nhỏ cũng không có dấu vết bị thương, không có vết máu, dường như là đã bị ngất đi.
Hai gia đinh đã đứng gác ở đây tiến lên nghênh đón, chỉ vào hai thi thể ở cạnh đứa nhỏ, nói:
- Tướng quân, chúng tiểu nhân sau khi di chuyển hai thi thể này mới phát hiện ra đứa nhỏ nằm ở bên dưới. Họ đã dùng thân thể của mình để che chắn cho đứa nhỏ để nó không bị bọn cướp ra tay.
Chân Hữu Tài nói:
- Nói vậy thì thân phận của đứa nhỏ này không bình thường rồi?
Lúc này, Tiểu Thất đã đưa Lý lão cha tới. Lý Lão cha bảo Tiểu Bảo Tử nâng đứa nhỏ dậy, xem xét cẩn thận rồi nói với Vương Phác:
- Tướng quân, cô bé này không bị thương, chỉ là bị người ta đánh ngất thôi.
- Cô bé?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Đây là một bé gái?
- Đúng là một cô bé.
Lý Lão cha khẳng định:
- Nhiều nhất là 14 tuổi.
Vương Phác nói:
- Làm cho cô bé tỉnh lại.
Lý Lão cha đưa tay nhẹ nhàng ấn huyệt trên người của đứa bé một cái, cô bé liền tỉnh lại. Không ngờ khi nhìn thấy đám người Vương Phác đeo đao, mặc áo giáp quan binh cô bé cũng không thay đôi sắc mặt, bình tĩnh hỏi:
- Hưởng mã đạo tập kích Phù Đồ Dục, các người là quân cứu viện của Đại Đồng cử tới sao?
- Đúng.
Vương Phác trầm giọng nói:
- Chúng ta là quan quân Đại Đồng.
- Tướng gia.
Cô bé bỗng quỳ xuống trước mặt Vương Phác, cầu khẩn nói:
- Cầu xin ngài mau tới cứu cha tôi.
Vương Phác hỏi:
- Cha của muội là ai.
Cô bé nói:
- Cha tôi là Bả tổng ở Phù Đồ Dục, tên là Cát Quảng.
- Tiểu muội, chúng ta không giấu muội.
Vương Phác thở dài nói:
- Tất cả quan quân ở Phù Đồ Dục, cả phụ thân của muội đều đã chết trận. Muội là người duy nhất ở đây còn sống sót.
- Cha...
Đứa bé hét lên một tiếng rồi lại ngất đi.
Vương Phác quay đầu lại nói với Tiểu Thất:
- Tiểu Thất, ngươi đem đến đưa tiểu cô nương này đến chỗ phu nhân.
- Vâng.
Tiểu Thất vâng một tiếng rồi quay lại quát hai gia đinh:
- Còn đúng ngây ra đó làm gì, mau đem tiểu cô nương này đến trướng của phu nhân.
Bóng đêm hun hút, ánh trăng cô đơn lơ lửng.
Trạm gác Râu Rậm bố trí lại ở trước quan ải giống như một ngọn giáo, thẳng tắp đứng sừng sững dưới bầu trời đêm, cảnh giác đưa mắt rà soát bốn phía cánh đồng rộng lớn tôi như mực. Nhưng mặc dù đã canh phòng rất cẩn thận, một đoàn bóng đen vẫn đang bò sát mặt đất, âm thầm tiến tới gần.
Hành dinh của Vương Phác ở trong quan ải.
Một hồi tiếng bước chân khiến cho Vương Phác giật mình, quay đầu nhìn lại. Hóa ra là Trần Viên Viên đã trở lại. Vương Phác mờ ám vẫy tay. Vẻ mặt Trần Viên Viên có chút xấu hổ nhưng vẫn đi tới trước mặt Vương Phác. Vương Phác đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, ép nàng ngồi lên đùi mình.
- Nương tử.
Vương Phác đưa hai tay lên. Tay trái nhẹ nhàng đặt lên ngọc nhũ của nàng xoa nắn. Tay phải lại khẽ vuốt trên bụng nàng, sau đó chầm chậm lướt xuống phía dưới, trượt vào giữa hai đùi đang kẹp chặt của nữ nhân, vừa tìm cảnh đẹp, vừa nói:
- Cô bé đó thế nào rồi?
Trần Viên Viên thở gấp đáp:
- Nộn nương đã đi ngủ rồi.
- Nàng gọi là Nộn nương?
Vương Phác khiến cho hai chân đang kẹp chặt của phu nhân phải mở ra, tung chiếc váy lụa lên sau đó cởi chiếc quần lót ra, vừa thở hổn hển vừa hỏi:
- Nàng gọi cô bé đó là Nộn nương?
Trần Viên Viên ừm một tiếng, lấy hai tay chống ở trên đùi Vương Phác để nhấc mông lên. Vương Phác thuận thế thoải mái cởi chiếc quần lót ra. Cặp mông nóng bỏng, tròn trịa của nữ nhân hoàn toàn hiện ra. Vương Phác lại tung trường bào lên, từ từ đưa tay đặt mông của nữ nhân ngồi xuống giữa hai chân mình.
- Nôn nương rất kiên cường. Aa...
- Ôi...
Cuối cùng khi Vương Phác hạ nàng xuống, cả hai đều không chịu nổi mà rên lên. Trần Viên Viên cố gắng để mình không rên lên thành tiếng nhưng nàng càng cố nén thì loại cảm giác tiêu hồn khoét cốt này lại càng mãnh liệt. Trần Viên Viên cảm thấy cả người giống như sáp tan ra.
Bên ngoài quan ải.
- Cạch!
Các lính gác vừa quay người lại thì những bóng đen đó bỗng bật từ dưới đất dậy, lao tới gáy của các lính gác nhanh như chớp. Các lính gác định kêu lên nhưng miệng đã bị người ta bịt miệng lại. Chợt có ánh sáng lóe lên giữa màn đêm, các lính gác ở trạm đã bị cắt đứt cổ. Những bóng đen buông tay ra, các lính gác liền mềm nhũn mà ngã xuống đất.
- Ầm!
Khi những bóng đen đó đã làm xong việc, đang định quay đầu để báo với đồng bọn thì đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt ở cách đó không xa, ngay sau đó là một tiếng nổ rất lớn, đinh tai nhức óc làm rung động cả bầu trời đêm. Những bóng đen đó ngửa mặt lên trời kêu thảm, sau đó thì đều ngã xuống đất.
Trong quan ải.
Tiếng nổ bất thình lình khiến cho Trần Viên Viên hoảng sợ giật mình. Trần Viên Viên vốn dĩ cơ thể đã rất nhỏ bây giờ lại đột nhiên co lại, trong khi co người lại còn ngọ nguậy kịch liệt. Vương Phác thật sự không thể chịu nổi sự kích thích này.
- A...
Vương Phác ngẩng đầu, ra sức vỗ lên vòng eo nhỏ bé của phu nhân, gào lên như dã thú.
Vương Phác quả thật hết sức sung sướng, nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt vì tốc độ “làm việc” cũng hơi nhanh một chút.
Cuối cùng Vương Phác cũng đã tới trước khi trời tối. Tuy nhiên cảnh tượng trước mặt lại khiến cho tất cả mọi người đều chấn động. Vì toàn bộ Phù Đồ Dục đã trở thành một biển máu! Toàn quân đóng ở đây đều đã bị tàn sát, khắp nơi đều là thi thể. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, khiến người nào cũng muốn ói.
Mặt Sẹo đi đến trước một thi thể, lấy tay quét một ít máu đưa lên mũi ngửi ngửi, quay đầu nói với Vương Phác:
- Tướng quân, những quan quân này mới bị giết cách đây chưa đến nửa canh giờ.
Râu Rậm quan sát kỹ lưỡng dấu vết chiến đấu kịch liệt trong quan ải, lại nhìn bức tường ở trước sau, quả quyết nói:
- Tướng quân, hung thủ trước tiên là phái gian tế trà trộn vào quan ải, sau đó đồng thời tấn công từ hai phía, chặn quan quân ở trong quan, tiêu diệt toàn bộ. Tiểu nhân có thể khẳng định rằng, đây là do đám Hưởng Mã đạo.
Tiểu Thất gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Giết hết không còn một ai, tác phong đúng là đám Hưởng mã đạo.
Vương Phác nghĩ một lát, lớn tiếng dặn dò:
- Râu Rậm.
- Có tiểu nhân!
- Lập tức phái người đi xem xét tình hình trạm gác, ngoại ra cũng phải bố trí người gác ở các trạm!
- Vâng.
- Mặt Sẹo.
- Có tiểu nhân.
- Phân công các huynh đệ thủ quan.
- Vâng.
- Tiểu Thất.
- Có tiểu nhân.
- Ngươi tập hợp thi thể của các tướng sĩ bỏ mạng, đào một cái huyệt to, an táng cho họ đi.
- Vâng.
Râu Rậm, Mặt Sẹo và Tiểu Thất phân công nhau ra làm việc.
Không lâu sau, Tiểu Thất đã quay trở lại, nói với Vương Phác:
- Tướng quân, phát hiện ra một đứa bé còn sống.
- Thật sao?
Vương Phác vội nói:
- Mau gọi Lý Lão cha, phải cố gắng hết sức để cứu sống đứa bé.
Tiểu Thất vâng mệnh đi. Vương Phác lại nói với Chân Hữu Tài:
- Đi, đi xem thử xem sao.
Vương Phác và Chân Hữu Tài đi tới phía sau một bức tường dưới sự dẫn đường của gia đinh, chỉ thấy một đứa nhỏ gầy yếu đang nằm trên mặt đất. Quần áo đứa bé rách tả tơi, trên khuôn mặt nhở nhắn dính đầy bùn đất bẩn thỉu, tóc cũng rối bù cả lên, nhìn giống như một đứa trẻ ăn xin. Trên người đứa nhỏ cũng không có dấu vết bị thương, không có vết máu, dường như là đã bị ngất đi.
Hai gia đinh đã đứng gác ở đây tiến lên nghênh đón, chỉ vào hai thi thể ở cạnh đứa nhỏ, nói:
- Tướng quân, chúng tiểu nhân sau khi di chuyển hai thi thể này mới phát hiện ra đứa nhỏ nằm ở bên dưới. Họ đã dùng thân thể của mình để che chắn cho đứa nhỏ để nó không bị bọn cướp ra tay.
Chân Hữu Tài nói:
- Nói vậy thì thân phận của đứa nhỏ này không bình thường rồi?
Lúc này, Tiểu Thất đã đưa Lý lão cha tới. Lý Lão cha bảo Tiểu Bảo Tử nâng đứa nhỏ dậy, xem xét cẩn thận rồi nói với Vương Phác:
- Tướng quân, cô bé này không bị thương, chỉ là bị người ta đánh ngất thôi.
- Cô bé?
Vương Phác ngạc nhiên nói:
- Đây là một bé gái?
- Đúng là một cô bé.
Lý Lão cha khẳng định:
- Nhiều nhất là 14 tuổi.
Vương Phác nói:
- Làm cho cô bé tỉnh lại.
Lý Lão cha đưa tay nhẹ nhàng ấn huyệt trên người của đứa bé một cái, cô bé liền tỉnh lại. Không ngờ khi nhìn thấy đám người Vương Phác đeo đao, mặc áo giáp quan binh cô bé cũng không thay đôi sắc mặt, bình tĩnh hỏi:
- Hưởng mã đạo tập kích Phù Đồ Dục, các người là quân cứu viện của Đại Đồng cử tới sao?
- Đúng.
Vương Phác trầm giọng nói:
- Chúng ta là quan quân Đại Đồng.
- Tướng gia.
Cô bé bỗng quỳ xuống trước mặt Vương Phác, cầu khẩn nói:
- Cầu xin ngài mau tới cứu cha tôi.
Vương Phác hỏi:
- Cha của muội là ai.
Cô bé nói:
- Cha tôi là Bả tổng ở Phù Đồ Dục, tên là Cát Quảng.
- Tiểu muội, chúng ta không giấu muội.
Vương Phác thở dài nói:
- Tất cả quan quân ở Phù Đồ Dục, cả phụ thân của muội đều đã chết trận. Muội là người duy nhất ở đây còn sống sót.
- Cha...
Đứa bé hét lên một tiếng rồi lại ngất đi.
Vương Phác quay đầu lại nói với Tiểu Thất:
- Tiểu Thất, ngươi đem đến đưa tiểu cô nương này đến chỗ phu nhân.
- Vâng.
Tiểu Thất vâng một tiếng rồi quay lại quát hai gia đinh:
- Còn đúng ngây ra đó làm gì, mau đem tiểu cô nương này đến trướng của phu nhân.
Bóng đêm hun hút, ánh trăng cô đơn lơ lửng.
Trạm gác Râu Rậm bố trí lại ở trước quan ải giống như một ngọn giáo, thẳng tắp đứng sừng sững dưới bầu trời đêm, cảnh giác đưa mắt rà soát bốn phía cánh đồng rộng lớn tôi như mực. Nhưng mặc dù đã canh phòng rất cẩn thận, một đoàn bóng đen vẫn đang bò sát mặt đất, âm thầm tiến tới gần.
Hành dinh của Vương Phác ở trong quan ải.
Một hồi tiếng bước chân khiến cho Vương Phác giật mình, quay đầu nhìn lại. Hóa ra là Trần Viên Viên đã trở lại. Vương Phác mờ ám vẫy tay. Vẻ mặt Trần Viên Viên có chút xấu hổ nhưng vẫn đi tới trước mặt Vương Phác. Vương Phác đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của nàng, ép nàng ngồi lên đùi mình.
- Nương tử.
Vương Phác đưa hai tay lên. Tay trái nhẹ nhàng đặt lên ngọc nhũ của nàng xoa nắn. Tay phải lại khẽ vuốt trên bụng nàng, sau đó chầm chậm lướt xuống phía dưới, trượt vào giữa hai đùi đang kẹp chặt của nữ nhân, vừa tìm cảnh đẹp, vừa nói:
- Cô bé đó thế nào rồi?
Trần Viên Viên thở gấp đáp:
- Nộn nương đã đi ngủ rồi.
- Nàng gọi là Nộn nương?
Vương Phác khiến cho hai chân đang kẹp chặt của phu nhân phải mở ra, tung chiếc váy lụa lên sau đó cởi chiếc quần lót ra, vừa thở hổn hển vừa hỏi:
- Nàng gọi cô bé đó là Nộn nương?
Trần Viên Viên ừm một tiếng, lấy hai tay chống ở trên đùi Vương Phác để nhấc mông lên. Vương Phác thuận thế thoải mái cởi chiếc quần lót ra. Cặp mông nóng bỏng, tròn trịa của nữ nhân hoàn toàn hiện ra. Vương Phác lại tung trường bào lên, từ từ đưa tay đặt mông của nữ nhân ngồi xuống giữa hai chân mình.
- Nôn nương rất kiên cường. Aa...
- Ôi...
Cuối cùng khi Vương Phác hạ nàng xuống, cả hai đều không chịu nổi mà rên lên. Trần Viên Viên cố gắng để mình không rên lên thành tiếng nhưng nàng càng cố nén thì loại cảm giác tiêu hồn khoét cốt này lại càng mãnh liệt. Trần Viên Viên cảm thấy cả người giống như sáp tan ra.
Bên ngoài quan ải.
- Cạch!
Các lính gác vừa quay người lại thì những bóng đen đó bỗng bật từ dưới đất dậy, lao tới gáy của các lính gác nhanh như chớp. Các lính gác định kêu lên nhưng miệng đã bị người ta bịt miệng lại. Chợt có ánh sáng lóe lên giữa màn đêm, các lính gác ở trạm đã bị cắt đứt cổ. Những bóng đen buông tay ra, các lính gác liền mềm nhũn mà ngã xuống đất.
- Ầm!
Khi những bóng đen đó đã làm xong việc, đang định quay đầu để báo với đồng bọn thì đột nhiên xuất hiện một ánh sáng chói mắt ở cách đó không xa, ngay sau đó là một tiếng nổ rất lớn, đinh tai nhức óc làm rung động cả bầu trời đêm. Những bóng đen đó ngửa mặt lên trời kêu thảm, sau đó thì đều ngã xuống đất.
Trong quan ải.
Tiếng nổ bất thình lình khiến cho Trần Viên Viên hoảng sợ giật mình. Trần Viên Viên vốn dĩ cơ thể đã rất nhỏ bây giờ lại đột nhiên co lại, trong khi co người lại còn ngọ nguậy kịch liệt. Vương Phác thật sự không thể chịu nổi sự kích thích này.
- A...
Vương Phác ngẩng đầu, ra sức vỗ lên vòng eo nhỏ bé của phu nhân, gào lên như dã thú.
Vương Phác quả thật hết sức sung sướng, nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy rất mất mặt vì tốc độ “làm việc” cũng hơi nhanh một chút.
/468
|