Vương Phác dẫn người giải vây cho Đao Ba Kiểm xong, lại ra ngoài thành thăm nơi nuôi dưỡng gia đinh của Vương gia trang, lúc quay lại đại viện của Vương gia thì trời đã tối. Lúc này Vương Cử và Vương Hoa đã biết chuyện Vương Phác dẫn binh đại náo Di Hồng Viện, Vương Phác vừa về tới cửa, hai anh em đã ra đón.
Vương Cử hỏi:
- Lão Tam, nghe nói đệ đánh Triệu Tam Thái một trận ở Di Hồng Viện?
Vương Phác gật đầu đáp:
- Đúng là có chuyện đó.
Vương Hoa cũng hỏi:
- Đệ còn đem bốn ngàn lượng bạc chuộc thân cho Kiều Nương và Hồng Hạnh?
Vương Phác lại nói:
- Đúng vậy.
- Hừm, để ta nói cho đệ biết, đệ đã làm cái chuyện tốt gì.
Ngoài mặt thì Di Hồng Viện kinh doanh độc lập, nhưng ai không biết nó là sản nghiệp ngầm của đại vương gia? Không có sự đồng ý của đại vương gia, ai dám chuộc thân cho Kiều Nương và Hồng Hạnh? Huống chi, đệ chỉ trả có bốn ngàn lượng bạc! Lão Tam ơi lão Tam, bây giờ đệ đã đắc tội với đại vương gia rồi!
Vương Cử nói:
- Lúc sinh thời, cha thường dạy chúng ta phải làm việc khiêm tốn, tránh đừng đắc tội với người khác! Lão Tam, trước kia đệ cũng cư xử rất khiêm tốn, nhưng không hiểu sao sau chuyến đi Liêu Đông trở về, dường như đệ đã hoàn toàn thay đổi, mới quay lại Đại Đồng hai ngày, đã đắc tội với đại vương gia và Triệu Tam Thái rồi?
Vương Hoa nói:
- Có câu rồng mạnh khó đè rắn địa phương. Xong trăm ngày là đệ liền phủi mông lên kinh thành làm đề đốc rồi, nhưng Đại ca và Nhị ca của đệ thì dù thế nào cũng phải tiếp tục sống ở Đại Đồng mà?
- Nhị ca, chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.
Vương Phác không quan tâm, nói:
- Tiểu đệ dám đảm bảo, ở Đại Đồng này, một mẫu ruộng còn có ba phần đất, tuyệt đối không ai dám gây phiền phức cho Vương gia chúng ta! Trương công công ấy à, đệ đã đến chào hỏi ngài ấy rồi, Triệu Tam Thái chẳng qua chỉ là một phó tổng binh, cho dù là được Binh Bộ Thượng thư Trần Tân Giáp hậu thuẫn, hắn cũng không thể lật tay nghiêng trời được đâu!
Vương Hoa hỏi:
- Còn đại vương gia thì sao?
Vương Phác đáp:
- Đại vương gia là ai chứ? Ông ta không thể vì hai kỹ nữ mà gây khó dễ với Vương gia chúng ta được.
Ngoài miệng Vương Phác nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, đợi mình nắm quân đội trong tay, một mình đại vương gia thì đáng kể gì?
Vương Hoa nói:
- Tuy đại vương gia mặc kệ chuyện ở địa phương, nhưng ông ta chỉ cần nhích một ngón tay, Vương gia chúng ta lập tức sẽ không còn một mảnh đất cắm dùi ở Đại Đồng.
- Nói quá lời rồi, Nhị ca nói quá lời rồi.
Vương Phác nói:
- Đại vương gia có tiếng là hiền đức, ngài ấy sẽ không làm loại chuyện hà hiếp dân chúng thế này. Bây giờ cũng không còn sớm, hai chị dâu và cháu gái nhất định đang chờ Nhị ca về ăn cơm kia kìa, chuyện đó có gì để mai nói sau đi.
Trần Viên Viên nâng hai chân Vương Phác đặt ở phía trên chậu nước, trước tiên múc một chút nước ấm, thoa lên chân hắn, rồi hỏi:
- Tướng công, có nóng quá không?
Trong lòng Vương Phác chợt dâng lên một cảm giác ấm áp chưa từng có, lắc đầu nói:
- Không nóng đâu.
Bây giờ Trần Viên Viên mới bỏ hai chân Vương Phác vào trong nước nóng, quay đầu lại nhìn Nộn Nương nói:
- Nộn Nương, ngươi đi lấy chút muối hạt, bỏ vào chậu nước để khử mùi chân cho tướng công.
- Dạ.
Nộn Nương giòn giã dạ thưa, liền xoay người rời đi.
Vừa lúc đó, ngoài phòng chợt vang lên giọng nói của Chân Hữu Tài:
- Tiểu nhân Chân Hữu Tài, cầu kiến tướng quân.
Vương Phác tức giận nói:
- Vào đi.
Trần Viên Viên cũng không ngại việc rửa chân cho Vương Phác trước mặt người khác, vẫn tiếp tục xoa nước ấm lên chân Vương Phác. Chân Hữu Tài khúm núm khom người đi vào cửa, cũng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Trần Viên Viên, vội đến trước mặt Vương Phác, hỏi:
- Tướng quân, nghe nói hôm nay ngài đã trừng trị Phó tổng binh trấn Đại Đồng Triệu Tam Thái ở Di Hồng Viện? Còn thay Đao Ba Kiểm chuộc thân cho hai kỹ nữ đứng đầu của Di Hồng Viện?
- Đúng vậy.
Vương Phác giận dữ nói:
- Có phải ngươi cũng định răn dạy bổn tướng quân chăng?
- Dạ không dám.
Chân Hữu Tài cung kính đáp:
- Tiểu nhân cũng không cảm thấy tướng quân làm sai điều gì, ngược lại còn cảm thấy tướng quân làm rất đúng! Nhất là trong thời điểm sống còn như vậy, việc tướng quân làm ầm lên, vô hình trung đã giải quyết được nhiều vấn đề nan giải.
- Ngươi đang khen ta hay mắng ta vậy?
Vương Phác nghe xong, đầu óc mờ mịt, hỏi lại:
- Đầu óc ta cũng không nhiều quanh co ngoắt nghéo như ngươi, ngươi cứ việc nói thẳng, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?
Ánh mắt đầy gian xảo, Chân Hữu Tài hỏi ngược lại hắn:
- Tướng quân, có phải ngài không có ý định hồi kinh?
Vương Phác im lặng một lúc, rồi chợt nói với Trần Viên Viên:
- Viên Viên, nước hơi nguội rồi, nàng đi lấy thêm một chút nước nóng đi.
Trần Viên Viên rất thông minh, đương nhiên biết ý của Vương Phác, lập tức đứng dậy đi vào buồng trong. Cũng không phải Vương Phác không tin Trần Viên Viên, chỉ là có một số việc, phụ nữ không nên biết.
Đợi Trần Viên Viên đi rồi, Vương Phác mới hỏi;
- Chân Hữu Tài, làm sao ngươi biết ta không có ý định hồi kinh?
Chân Hữu Tài chỉ chỉ vào đầu mình, cười nói:
- Là tiểu nhân đoán.
Vương Phác hỏi:
- Lý do?
Chân Hữu Tài nói:
- Tướng quân muốn làm việc lớn, nhưng ở kinh thành có quá nhiều người có thể ngáng chân ngài, thậm chí giết ngài! Cho nên tiểu nhân dám chắc chắn, lần này sau khi trở về Đại Đồng, trong khoảng thời gian ngắn, nhất định là ngài sẽ không hồi kinh ngay. Có lẽ một ngày nào đó ngài trở về kinh sư, nhưng điều đó chỉ xảy ra sau nhiều năm nữa.
Vương Phác nhìn chằm chằm Chân Hữu Tài, rất lâu sau mới nói;
- Đúng vậy, ngươi đã đoán đúng.
Chân Hữu Tài cười gian, nói:
- Sau khi xong trăm ngày túc trực bên linh cữu của lão thái gia, nếu tướng quân vẫn không muốn hồi kinh, ngoài lý do đã nói lúc nãy, ngài còn cần một đội quân thiện chiến và hoàn toàn trung thành với ngài. Chỉ trong vòng trăm ngày mà có thế tổ chức được một đội quân thiện chiến và trung thành, nói dễ hơn làm!
Vương Phác thở dài:
- Nói ra lý do thì dễ, nhưng lôi kéo được binh sĩ mới khó, điều quan trọng nhất là, vẫn không đủ binh sĩ có kinh nghiệm.
Chân Hữu Tài nói:
- Cho nên vừa rồi tiểu nhân mới nói tướng quân làm ầm ĩ như vậy ở Di Hồng Viện là rất hay, vấn đề thiếu binh sĩ có kinh nghiệm cũng dễ dàng giải quyết.
Vương Phác hỏi:
- Ngươi nói vậy là sao?
Chân Hữu Tài đáp:
- Tướng quân làm ầm ĩ như vậy ở Di Hồng Viện, không tới vài ngày tin này sẽ lan truyền khắp phủ Đại Đồng, đến lúc đó tất cả tướng sĩ phủ Đại Đồng đều sẽ biết ngài vì bao che cho thuộc hạ mà trừng trị Triệu Tam Thái, còn vì Đao Ba Kiểm mà không sợ đắc tội với đại vương gia, đem bạc chuộc thân cho hai kỹ nữ của Di Hồng Viện. Hơn nữa chuyện ngài phát quân lương cho các huynh đệ, lại còn cấp tiền tử cho người nhà các tướng sĩ cũng đã truyền ra ngoài, ngài nói xem, những binh lính trấn Đại Đồng sẽ nghĩ như thế nào?
Vương Phác hỏi lại:
- Nghĩ như thế nào nào?
Chân Hữu Tài nói:
- Theo triều đình đánh giặc không đáng, theo tướng quân mới có triển vọng!
Vương Phác ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Nhưng... những lão binh này đều là quan quân của trấn Đại Đồng, nếu thật sự muốn kéo họ tới với ta, Triệu Tam Thái sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Tuy Trương Tử An nhận bạc của ta, nhưng chuyện này hắn không thể giấu diếm thánh thượng không báo, nếu thánh thượng gán cho ta tội che giấu lính đào ngũ, sợ là ta không gánh nổi?
Chân Hữu Tài nói:
- Tướng quân không cần phải lôi kéo họ, bọn họ sẽ tự đến.
Vương Phác hỏi:
- Như thế nào?
Chân Hữu Tài nói:
- Bọn Đao Ba Kiểm đã nói với tiểu nhân, lúc ngài còn là tổng binh trấn Đại Đồng, biên quân tướng sĩ trấn Đại Đồng cũng đã hơn nửa năm không được nhận lương, nếu lúc này triều đình chở bạc đến Đại Đồng để phát bổ sung số lương còn nợ, mà khoản bạc này lại bị bọn Trương Tử An, Triệu Tam Thái tham ô, tướng quân nói xem, chuyện gì sẽ xảy ra?
- Nếu chuyện đó xảy ra thật, chỉ sợ các tướng sĩ trấn Đại Đồng sẽ đột ngột làm phản!
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Nhưng triều đình cũng đâu có chở bạc tới?
Chân Hữu Tài cười xấu xa:
- Chỉ cần cho người lan truyền tin tức, thì giả cũng biến thành thật, hơn vạn tướng sĩ biên quân đã muốn làm ầm ĩ lên, ai còn có thể bình tĩnh nghe đám Trương Tử An, Triệu Tam Thái giải thích chứ? Đây gọi là ăn không nói có! Đến lúc đó, Trương Tử An và Triệu Tam Thái nhất định không khống chế được tình thế và sẽ phải tìm tới cầu tướng quân đứng ra trấn an tướng sĩ làm phản.
Vương Phác trầm giọng nói:
- Nói tiếp đi.
Chân Hữu Tài lại nói tiếp;
- Đến lúc Trương Tử An và Triệu Tam Thái đến tìm ngài, thì việc làm thế nào để trấn an tướng sĩ, làm thế nào phát bổ sung số quân lương còn nợ, đều do tướng quân định đoạt rồi. Tuy ngài không còn là tổng binh trấn Đại Đồng, nhưng tướng sĩ biên quân trấn Đại Đồng vẫn phải nghe lệnh ngài mà.
- Tốt!
Vương Phác thấp giọng nói:
- Việc này giao cho ngươi lo liệu đấy.
- Xin tướng quân cứ yên tâm.
Chân Hữu Tài cười gian xảo:
- Tiểu nhân nhất định làm việc đến nơi đến chốn.
Vương Cử hỏi:
- Lão Tam, nghe nói đệ đánh Triệu Tam Thái một trận ở Di Hồng Viện?
Vương Phác gật đầu đáp:
- Đúng là có chuyện đó.
Vương Hoa cũng hỏi:
- Đệ còn đem bốn ngàn lượng bạc chuộc thân cho Kiều Nương và Hồng Hạnh?
Vương Phác lại nói:
- Đúng vậy.
- Hừm, để ta nói cho đệ biết, đệ đã làm cái chuyện tốt gì.
Ngoài mặt thì Di Hồng Viện kinh doanh độc lập, nhưng ai không biết nó là sản nghiệp ngầm của đại vương gia? Không có sự đồng ý của đại vương gia, ai dám chuộc thân cho Kiều Nương và Hồng Hạnh? Huống chi, đệ chỉ trả có bốn ngàn lượng bạc! Lão Tam ơi lão Tam, bây giờ đệ đã đắc tội với đại vương gia rồi!
Vương Cử nói:
- Lúc sinh thời, cha thường dạy chúng ta phải làm việc khiêm tốn, tránh đừng đắc tội với người khác! Lão Tam, trước kia đệ cũng cư xử rất khiêm tốn, nhưng không hiểu sao sau chuyến đi Liêu Đông trở về, dường như đệ đã hoàn toàn thay đổi, mới quay lại Đại Đồng hai ngày, đã đắc tội với đại vương gia và Triệu Tam Thái rồi?
Vương Hoa nói:
- Có câu rồng mạnh khó đè rắn địa phương. Xong trăm ngày là đệ liền phủi mông lên kinh thành làm đề đốc rồi, nhưng Đại ca và Nhị ca của đệ thì dù thế nào cũng phải tiếp tục sống ở Đại Đồng mà?
- Nhị ca, chuyện không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.
Vương Phác không quan tâm, nói:
- Tiểu đệ dám đảm bảo, ở Đại Đồng này, một mẫu ruộng còn có ba phần đất, tuyệt đối không ai dám gây phiền phức cho Vương gia chúng ta! Trương công công ấy à, đệ đã đến chào hỏi ngài ấy rồi, Triệu Tam Thái chẳng qua chỉ là một phó tổng binh, cho dù là được Binh Bộ Thượng thư Trần Tân Giáp hậu thuẫn, hắn cũng không thể lật tay nghiêng trời được đâu!
Vương Hoa hỏi:
- Còn đại vương gia thì sao?
Vương Phác đáp:
- Đại vương gia là ai chứ? Ông ta không thể vì hai kỹ nữ mà gây khó dễ với Vương gia chúng ta được.
Ngoài miệng Vương Phác nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, đợi mình nắm quân đội trong tay, một mình đại vương gia thì đáng kể gì?
Vương Hoa nói:
- Tuy đại vương gia mặc kệ chuyện ở địa phương, nhưng ông ta chỉ cần nhích một ngón tay, Vương gia chúng ta lập tức sẽ không còn một mảnh đất cắm dùi ở Đại Đồng.
- Nói quá lời rồi, Nhị ca nói quá lời rồi.
Vương Phác nói:
- Đại vương gia có tiếng là hiền đức, ngài ấy sẽ không làm loại chuyện hà hiếp dân chúng thế này. Bây giờ cũng không còn sớm, hai chị dâu và cháu gái nhất định đang chờ Nhị ca về ăn cơm kia kìa, chuyện đó có gì để mai nói sau đi.
Trần Viên Viên nâng hai chân Vương Phác đặt ở phía trên chậu nước, trước tiên múc một chút nước ấm, thoa lên chân hắn, rồi hỏi:
- Tướng công, có nóng quá không?
Trong lòng Vương Phác chợt dâng lên một cảm giác ấm áp chưa từng có, lắc đầu nói:
- Không nóng đâu.
Bây giờ Trần Viên Viên mới bỏ hai chân Vương Phác vào trong nước nóng, quay đầu lại nhìn Nộn Nương nói:
- Nộn Nương, ngươi đi lấy chút muối hạt, bỏ vào chậu nước để khử mùi chân cho tướng công.
- Dạ.
Nộn Nương giòn giã dạ thưa, liền xoay người rời đi.
Vừa lúc đó, ngoài phòng chợt vang lên giọng nói của Chân Hữu Tài:
- Tiểu nhân Chân Hữu Tài, cầu kiến tướng quân.
Vương Phác tức giận nói:
- Vào đi.
Trần Viên Viên cũng không ngại việc rửa chân cho Vương Phác trước mặt người khác, vẫn tiếp tục xoa nước ấm lên chân Vương Phác. Chân Hữu Tài khúm núm khom người đi vào cửa, cũng không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Trần Viên Viên, vội đến trước mặt Vương Phác, hỏi:
- Tướng quân, nghe nói hôm nay ngài đã trừng trị Phó tổng binh trấn Đại Đồng Triệu Tam Thái ở Di Hồng Viện? Còn thay Đao Ba Kiểm chuộc thân cho hai kỹ nữ đứng đầu của Di Hồng Viện?
- Đúng vậy.
Vương Phác giận dữ nói:
- Có phải ngươi cũng định răn dạy bổn tướng quân chăng?
- Dạ không dám.
Chân Hữu Tài cung kính đáp:
- Tiểu nhân cũng không cảm thấy tướng quân làm sai điều gì, ngược lại còn cảm thấy tướng quân làm rất đúng! Nhất là trong thời điểm sống còn như vậy, việc tướng quân làm ầm lên, vô hình trung đã giải quyết được nhiều vấn đề nan giải.
- Ngươi đang khen ta hay mắng ta vậy?
Vương Phác nghe xong, đầu óc mờ mịt, hỏi lại:
- Đầu óc ta cũng không nhiều quanh co ngoắt nghéo như ngươi, ngươi cứ việc nói thẳng, rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?
Ánh mắt đầy gian xảo, Chân Hữu Tài hỏi ngược lại hắn:
- Tướng quân, có phải ngài không có ý định hồi kinh?
Vương Phác im lặng một lúc, rồi chợt nói với Trần Viên Viên:
- Viên Viên, nước hơi nguội rồi, nàng đi lấy thêm một chút nước nóng đi.
Trần Viên Viên rất thông minh, đương nhiên biết ý của Vương Phác, lập tức đứng dậy đi vào buồng trong. Cũng không phải Vương Phác không tin Trần Viên Viên, chỉ là có một số việc, phụ nữ không nên biết.
Đợi Trần Viên Viên đi rồi, Vương Phác mới hỏi;
- Chân Hữu Tài, làm sao ngươi biết ta không có ý định hồi kinh?
Chân Hữu Tài chỉ chỉ vào đầu mình, cười nói:
- Là tiểu nhân đoán.
Vương Phác hỏi:
- Lý do?
Chân Hữu Tài nói:
- Tướng quân muốn làm việc lớn, nhưng ở kinh thành có quá nhiều người có thể ngáng chân ngài, thậm chí giết ngài! Cho nên tiểu nhân dám chắc chắn, lần này sau khi trở về Đại Đồng, trong khoảng thời gian ngắn, nhất định là ngài sẽ không hồi kinh ngay. Có lẽ một ngày nào đó ngài trở về kinh sư, nhưng điều đó chỉ xảy ra sau nhiều năm nữa.
Vương Phác nhìn chằm chằm Chân Hữu Tài, rất lâu sau mới nói;
- Đúng vậy, ngươi đã đoán đúng.
Chân Hữu Tài cười gian, nói:
- Sau khi xong trăm ngày túc trực bên linh cữu của lão thái gia, nếu tướng quân vẫn không muốn hồi kinh, ngoài lý do đã nói lúc nãy, ngài còn cần một đội quân thiện chiến và hoàn toàn trung thành với ngài. Chỉ trong vòng trăm ngày mà có thế tổ chức được một đội quân thiện chiến và trung thành, nói dễ hơn làm!
Vương Phác thở dài:
- Nói ra lý do thì dễ, nhưng lôi kéo được binh sĩ mới khó, điều quan trọng nhất là, vẫn không đủ binh sĩ có kinh nghiệm.
Chân Hữu Tài nói:
- Cho nên vừa rồi tiểu nhân mới nói tướng quân làm ầm ĩ như vậy ở Di Hồng Viện là rất hay, vấn đề thiếu binh sĩ có kinh nghiệm cũng dễ dàng giải quyết.
Vương Phác hỏi:
- Ngươi nói vậy là sao?
Chân Hữu Tài đáp:
- Tướng quân làm ầm ĩ như vậy ở Di Hồng Viện, không tới vài ngày tin này sẽ lan truyền khắp phủ Đại Đồng, đến lúc đó tất cả tướng sĩ phủ Đại Đồng đều sẽ biết ngài vì bao che cho thuộc hạ mà trừng trị Triệu Tam Thái, còn vì Đao Ba Kiểm mà không sợ đắc tội với đại vương gia, đem bạc chuộc thân cho hai kỹ nữ của Di Hồng Viện. Hơn nữa chuyện ngài phát quân lương cho các huynh đệ, lại còn cấp tiền tử cho người nhà các tướng sĩ cũng đã truyền ra ngoài, ngài nói xem, những binh lính trấn Đại Đồng sẽ nghĩ như thế nào?
Vương Phác hỏi lại:
- Nghĩ như thế nào nào?
Chân Hữu Tài nói:
- Theo triều đình đánh giặc không đáng, theo tướng quân mới có triển vọng!
Vương Phác ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Nhưng... những lão binh này đều là quan quân của trấn Đại Đồng, nếu thật sự muốn kéo họ tới với ta, Triệu Tam Thái sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Tuy Trương Tử An nhận bạc của ta, nhưng chuyện này hắn không thể giấu diếm thánh thượng không báo, nếu thánh thượng gán cho ta tội che giấu lính đào ngũ, sợ là ta không gánh nổi?
Chân Hữu Tài nói:
- Tướng quân không cần phải lôi kéo họ, bọn họ sẽ tự đến.
Vương Phác hỏi:
- Như thế nào?
Chân Hữu Tài nói:
- Bọn Đao Ba Kiểm đã nói với tiểu nhân, lúc ngài còn là tổng binh trấn Đại Đồng, biên quân tướng sĩ trấn Đại Đồng cũng đã hơn nửa năm không được nhận lương, nếu lúc này triều đình chở bạc đến Đại Đồng để phát bổ sung số lương còn nợ, mà khoản bạc này lại bị bọn Trương Tử An, Triệu Tam Thái tham ô, tướng quân nói xem, chuyện gì sẽ xảy ra?
- Nếu chuyện đó xảy ra thật, chỉ sợ các tướng sĩ trấn Đại Đồng sẽ đột ngột làm phản!
Vương Phác nghiêm nghị nói:
- Nhưng triều đình cũng đâu có chở bạc tới?
Chân Hữu Tài cười xấu xa:
- Chỉ cần cho người lan truyền tin tức, thì giả cũng biến thành thật, hơn vạn tướng sĩ biên quân đã muốn làm ầm ĩ lên, ai còn có thể bình tĩnh nghe đám Trương Tử An, Triệu Tam Thái giải thích chứ? Đây gọi là ăn không nói có! Đến lúc đó, Trương Tử An và Triệu Tam Thái nhất định không khống chế được tình thế và sẽ phải tìm tới cầu tướng quân đứng ra trấn an tướng sĩ làm phản.
Vương Phác trầm giọng nói:
- Nói tiếp đi.
Chân Hữu Tài lại nói tiếp;
- Đến lúc Trương Tử An và Triệu Tam Thái đến tìm ngài, thì việc làm thế nào để trấn an tướng sĩ, làm thế nào phát bổ sung số quân lương còn nợ, đều do tướng quân định đoạt rồi. Tuy ngài không còn là tổng binh trấn Đại Đồng, nhưng tướng sĩ biên quân trấn Đại Đồng vẫn phải nghe lệnh ngài mà.
- Tốt!
Vương Phác thấp giọng nói:
- Việc này giao cho ngươi lo liệu đấy.
- Xin tướng quân cứ yên tâm.
Chân Hữu Tài cười gian xảo:
- Tiểu nhân nhất định làm việc đến nơi đến chốn.
/468
|