Bạch Thời đột nhiên ra tay làm mấy người khác giật mình, sau đó đồng loạt lôi súng bao vây, cảnh tượng vô cùng căng thẳng. Bạch Thời hoàn toàn không sợ hãi, lạnh lùng nhìn người trước mắt.
Mặc dù thủ lĩnh không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mụ biết Bạch Thời rất quan trọng, hơn nữa rất có thể tổ chức đã giao toàn quyền xử lý việc này cho Phượng Tắc, bản thân mụ không thể xoay chuyển cục diện, trên thực tế thanh đao đang kề trên cổ này tùy thời có thể lấy tính mạng mụ, thủ lĩnh đành phải nghe lời ra lệnh cho thuộc hạ tắt máy chặn tín hiệu, gọi vào số Phượng Tắc.
Bạch Thời căng thẳng nhìn lom lom, kết quả đợi mãi mà không thấy ai nghe máy, dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng tăng, ánh mắt u ám, tay vô thức tăng thêm lực ở đao.
Thủ lĩnh nhạy bén phát hiện đau đớn truyền tới từ cổ, sắc mặt thay đổi: “Đợi một chút, tôi còn có biện pháp khác, có phải các cậu dùng xe cơ khí để di chuyển không? Trên đó có thiết bị truy tìm!”
Bạch Thời giật mình, lập tức ra lệnh: “Đưa tôi đi!”
Thủ lĩnh không biết giờ phút này Phượng Tắc đang làm gì, cũng không kịp suy nghĩ liệu bây giờ mình đến có quấy rối Phượng Tắc hay không, vội vàng đồng ý, ra lệnh cho thuộc hạ đi chuẩn bị, sau đó nghe Bạch Thời nói mang theo cả thuốc làm giảm tác dụng của xuân dược, sắc mặt lại thay đổi, mơ hồ đoán được một loại khả năng, thủ lĩnh bỗng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì mụ hoàn toàn không nghĩ được Phượng Tắc có thể lăn giường với ai.
Nhưng dù khó hiểu, thủ lĩnh vẫn nhanh nhẹn thi hành, sau đó mở máy định vị, dẫn vị tổ tông này qua đó.
Hướng họ đi cũng là hướng mà Bạch Thời vừa chạy tới, khác ở chỗ cậu xuyên thẳng qua mặt hồ, mà giờ khắc này đám người đang vòng qua bờ bên cạnh, có lẽ cả Phượng Tắc và Trì Tả đều ở đó. Bạch Thời nhìn chấm đỏ trên bản đồ, cảm giác trái tim lạnh lẽo.
Mẹ nó, đường ngắn không đi lại đi đường vòng, chẳng lẽ giữa đường tên này kéo tiểu Tả nhà cậu tấp vào bờ hả? Chắc chẳng cần nói thì ai cũng biết tên này muốn làm gì rồi ha? Sao cốt truyện lại có thể hung tàn như vậy! Hoàn toàn không khoa học!
Bạch Thời cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Ban đầu Tống Minh Uyên và mấy người khác đang đứng trên con đường này đợi cậu, lúc này nhìn thấy bộ dạng của họ là biết ngốc manh đàm phán không thành công rồi, bởi vậy không trốn nữa, đi thẳng ra khỏi chỗ nấp, nhanh chóng điều khiển xe cơ khí tới bên cạnh cậu, tiện thể bình tĩnh nhìn người đàn bà này.
Thủ lĩnh đã xem qua tư liệu của Tống Minh Uyên, lập tức nhận ra anh, sắc mặt trắng bệch, vạn phần hối hận lúc trước mình chưa tìm hiểu đã đi bắt cóc Bạch Thời, nếu không thì sao Tống Minh Uyên lại đánh tới tận đây, nếu vì chuyện này khiến Tống Minh Uyên trở mặt với tổ chức, cái mạng của mụ cũng tiêu đời rồi!
Bạch Thời nhìn đại ca, suy nghĩ chạy điên cuồng như ngựa hoang được kìm hãm một chút, cậu nhớ đại ca đi theo hướng này tới, không kiềm lòng được mà hỏi: “Các anh không thấy tiểu Tả à? Xe cơ khí thì sao?”
“Đều không có.”
Bạch Thời lạnh lùng nhìn người trước mắt, thủ lĩnh vội vàng cam đoan mình không hề lừa cậu, đây thật sự là thiết bị truy tìm. Người phụ trách lái xe nhận mệnh lệnh không thể quay đầu, nhưng vẫn nói chen vào rằng họ đang đi đúng hướng mà tín hiệu phát ra, không hề có sai lầm. Bạch Thời liếc nhìn màn hình trước mắt, chỉ sợ thứ này không thể làm giả trong chốc lát, trầm mặc một lúc, ra lệnh cho họ tiếp tục đi tới.
Tống Minh Uyên đã hiểu tình trạng trước mắt, an ủi Bạch Thời: “Bọn anh chạy tới gấp quá, không chú ý tới những nơi khác.”
“Ừm.”
Tống Minh Uyên biết Bạch Thời đang lo lắng cho Trì Tả, nhưng lúc trước anh đã tiếp xúc với Phượng Tắc, mặc dù Phượng Tắc là người thích hưởng thụ, nhưng không hề háo sắc, chỉ là tình huống bây giờ không rõ, nói mấy thứ này cũng vô dụng, vì vậy tiếp tục đi theo cậu, tiện thể nhìn kính chiếu hậu.
Người của cứ điểm thấy thủ lĩnh bị khống chế, sợ mình làm quá sẽ khiến đối phương nổi giận chém bay đầu thủ lĩnh, đành phải duy trì khoảng cách không xa không gần mà đuổi theo, lúc này phát hiện có mấy người đột ngột xuất hiện, trong lòng rùng mình, vội vàng truyền tin tức về cứ điểm.
Hai nhóm người một trước một sau lao nhanh về phía trước, sắp tới một con đường nhỏ, ở nơi này còn có sườn dốc, màn hình biểu hiện mục tiêu đang ở phía dưới. Lái xe không cần Bạch Thời ra lệnh đã rẽ sang hướng đó.
Xe cơ khí bay lơ lửng, căn bản không để lại dấu vết trên bãi cỏ, huống chi bụi cỏ rất cao, khó trách đại ca không nhìn thấy… Bạch Thời âm thầm suy nghĩ, ý nghĩ này chợt khóe lên trong đầu, cậu tập trung quan sát phía trước, sau đó nhìn thấy một cái xe quen thuộc đổ nghiêng sang một bên, mà nửa mét phía tước chính là hai bóng người quen thuộc.
Lái xe và thủ lĩnh nhìn rõ ràng, đồng tử đột nhiên co lại. Đám người Tống Minh Uyên cũng đồng loạt nhìn thấy tình huống phía đó, không khỏi cứng người.
Ôi mẹ ơi! Tầm mắt của Bạch Thời biến thành màu đen, cậu đợi xe vừa dừng lại đã nhảy xuống ngay lập tức, bởi vì quán tính nên hơi lảo đảo nữa bước, sau đó vội vàng xông tới ngăn Trì Tả lại, tiện thể tiêm thuốc vào, sau đó tóm cái váy bên người che cho Trì Tả.
Cặp mắt Trì Tả đỏ ngầu, đã sớm mất lý trí, hai mắt nhìn người trước mặt chòng chọc, thở dốc, âm thanh tối tăm: “Buông tay!”
“Cậu bình tĩnh một chút.” Trái tim nhỏ của Bạch Thời run rẩy, dùng sức giữ chặt lấy Trì Tả, sau đó nhìn về phía Phượng Tắc.
Trên trán Phượng Tắc có vết thương, lúc này đang nhắm mắt nằm im không nhúc nhích, hiển nhiên là đã ngất xỉu rồi. Y phục của hắn bị cởi sạch, trên người toàn là dấu vết gặm cắn, vô cùng thê thảm, nhưng cũng may là họ tới kịp, Trì Tả chưa làm thật, nếu không thì không chỉ một người bị hủy hoại thôi đâu. Bạch Thời lau mồ hôi lạnh, lại liếc Phượng Tắc một cái, cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, mặc dù không thành công, nhưng cũng coi như gặp tai họa bất ngờ rồi.
Thuốc xoa dịu phát huy tác dụng rất nhanh, hơi thở của Trì Tả dần vững vàng, từ từ tỉnh táo lại, cảnh đầu tiên mà cậu thấy chính là Phượng Tắc đang đắp quần áo nằm đó, há hốc miệng: “Tôi…”
Bạch Thời đang giữ chặt Trì Tả, nghe vậy ngồi xổm xuống, duỗi móng vuốt sờ đầu người ta an ủi.
Trì Tả trợn tròn mắt: “… A Bạch?”
“Ừ.” Bạch Thời mặt liệt, lại sờ đầu thêm cái nữa, nghĩ thầm đều là lỗi của tớ, tớ có lỗi với cậu, người anh em!
Trì Tả chỉ có thể nhớ lại hình ảnh đại khái, thấy mình không mặc gì, cực kỳ xấu hổ, vội vã mặc quần áo vào, sau đó vô thức nhìn Phượng Tắc, hơi trầm mặc. Bạch Thời định giải thích cho Trì Tả, chỉ là ánh mắt vừa liếc qua đã thấy Phượng Tắc động đậy, toàn thân cứng lại.
Phượng Tắc từ từ mở mắt ra, cử động cơ thể, lạnh lùng nhìn về phía này.
Bạch Thời nhanh chóng cản trước mặt tiểu đệ: “Việc này là hiểu lầm.”
Phượng Tắc gần như ngay lập tức phát hiện Tống Minh Uyên đang ở đây, trong lòng âm thầm giật mình, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, hắn cảm nhận tình trạng cơ thể, hình như là không có vấn đề, chỉ ừ một tiếng, bắt đầu mặc quần áo.
Bạch Thời biết Phượng Tắc đã nhìn thấy dấu vết trên người hắn, cậu cảm thấy hơi thở quanh người tên này thật lạnh lẽo, thầm nghĩ: theo thiết lập mà mình độc miệng thì rõ ràng Phượng Tắc tự làm tự chịu, nhưng bây giờ hắn lại biến thành người bị hại, làm sao đây?
Bạch Thời trầm mặc vài giây, chợt nhớ mình thật sáng suốt khi không giết hai người tiêm thuốc kích thích kia, chỉ nói với hắn là đã trói người lại, lát nữa hắn có thể mang về tự xử lý.
Phượng Tắc nhìn Bạch Thời một lát, lại ừ một tiếng.
Lái xe đã sớm chạy ra đầu con đường nhỏ ngăn đám người đi theo tiến tới, ở nơi này chỉ có mấy người họ, bầu không khí bỗng trở nên đặc quánh. Trì Tả nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng không nhịn được: “… Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?”
Bạch Thời kể sơ qua tình tiết, còn về sau… Cậu không khỏi nhìn về phía người nào đó. Phượng Tắc đang cài khuy áo, liếc nhìn họ, nói lúc đấy Trì Tả đã tỉnh, hắn lo người này sẽ rơi xuống hồ, dứt khoát đi vòng qua bên bờ, sau đó Trì Tả càng ngày càng giãy dụa mạnh, trong lúc giằng co, họ đã ngã xuống nơi này, rồi hắn bất cẩn đập đầu ngất xỉu.
Chuyện tiếp theo chắc không cần phải nói thì mọi người cũng có thể đoán được, Trì Tả nhìn vết cắn trên cổ hắn, mặt đỏ bừng, khô khốc nói: “Xin… Xin lỗi.”
Phượng Tắc không ngẩng đầu, cũng lười lên tiếng: “Ừm.”
Nhìn thì có vẻ sự hiều lầm này đã giải trừ hiềm khích lúc trước, nhưng thủ lĩnh biết sự việc vẫn chưa xong, bởi vì Tống Minh Uyên đang ở đây. Mụ không dám nhìn về phía Phượng Tắc, lúc này nhẹ nhàng nâng xe cơ khí dậy, phát hiện tình cảnh hơi yên lặng, vô thức muốn nói gì đó để giảm bớt căng thẳng, nhưng lại thấy nói gì cũng không ổn, dứt khoát đứng im một bên, cố gắng giảm cảm giác tồn tại.
Phượng Tắc thong thả chỉnh trang xong, trong lòng đã xuất hiện mấy suy nghĩ, sau đó nhìn Tống Minh Uyên, Lam và Joshua, cuối cùng là Bạch Thời: “Họ là bạn của cậu?”
“Phải, tới đón cậu ấy.” Tống Minh Uyên không đợi Bạch Thời trả lời đã lên tiếng đầu tiên, giọng nói vẫn bình tĩnh, còn mang theo lãnh ý, “Vô duyên vô cớ bắt người yêu tôi tới nơi này, tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Phượng Tắc và thủ lĩnh cùng rùng mình. Bạch Thời chớp mắt mấy cái, cảm thấy đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, bèn giả bộ kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Em bị bọn họ bắt cóc tới hả? Thật chứ?”
Tống Minh Uyên liếc nhìn ngốc manh này, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Bạch Thời có chút sợ hãi, mặt liệt rúc về phía sau, co lại bên cạnh Trì Tả. Tống Minh Uyên thu ánh mắt, tiếp tục nhìn Phượng Tắc, với tính tình của anh, căn bản không muốn nói nhảm với họ mà nên thẳng tay dùng Trọng Thiên đánh cho nơi này thành tro mới đúng, nhưng trong quá trình này lại có sự việc của Trì Tả xen giữa, mặc dù cuối cùng đây là lỗi của đám người kia, nhưng rốt cuộc thì Phượng Tắc cứu Trì Tả cũng là xuất phát từ ý tốt, nếu như anh ra tay, rất có thể Trì Tả sẽ ngăn cản.
Trong khoảng thời gian ngắn này Phượng Tắc đã lấy lại bình tĩnh, đoán chừng Tống Minh Uyên đuổi theo tới đây chắc cũng có một chút bằng chứng, phủ nhận cũng vô dụng, đành nói: “Đây chỉ là hiểu lầm.”
Tống Minh Uyên không tiếp lời, chờ câu sau của hắn.
Phượng Tắc biết người ra tay là cặp song sinh, vì vậy trả lời rằng hắn có hai đứa em gái, trước kia có người đắc tội em gái của hắn, mà người nọ lại có bộ dạng khá giống Bạch Thời, lần này vừa gặp Bạch Thời, em gái hắn đã coi Bạch Thời thành gã kia, sau đó còn trói người bắt về, kết quả xem xét mới phát hiện là không phải, mà hắn đã từng gặp Bạch Thời, vì tránh Bạch Thời báo động, liền có ý định khiến cậu bình tĩnh lại trước, rồi tìm cơ hội đưa về, nhưng dù sao đây cũng là lỗi của họ, họ tình nguyện chịu trách nhiệm và bồi thường, giá cả do Bạch Thời định đoạt.
Tống Minh Uyên liền nhìn về phía Bạch Thời.
Bạch Thời liếc nhìn người ta, lại nghiêng đầu nhìn Trì Tả, cũng hiểu bây giờ không thể nào đánh sập cứ điểm rồi, trầm mặc hai giây không nhịn được mà hỏi: “Chỗ các người có nơi nào giống như kho tàng không?”
Tống Minh Uyên: “…”
Thủ lĩnh hơi sững sờ, vội vã hoàn hồn: “Có, tùy ý các vị chọn thứ mình muốn.”
Vì vậy một nhóm người cùng trở lại dinh thự, ngay sau đó thủ lĩnh dẫn Bạch Thời tới kho tàng, đây là một gian trong số đó, bên trong có chút tiền mặt, vàng thỏi, tinh hạch và một ít châu báu khoáng thạch quý giá, căn bản không có gì hiếm, lấy hết cũng chẳng sao, đây cũng là lý do vì sao thủ lĩnh đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
Bạch Thời đánh giá xung quanh, chậm rãi loại bỏ những thứ tầm thường, sau đó mở mấy cái ngăn kéo ra nhìn, cuối cùng xách ra một cái túi nhỏ từ trong góc. Cậu mở ra quan sát, phát hiện đây là những viên tròn màu đỏ với hình dạng bất quy tắc, như là một loại trái cây nào đó.
“Đây là cái gì?”
Thủ lĩnh quan sát một chút, giải thích: “Thuộc hạ ngẫu nhiên lấy được nó, sau khi kiểm tra cho ra kết quả bên trong có một chút năng lượng, nhưng không có biện pháp tinh luyện, cũng không biết gieo trồng hoặc ăn, liền bỏ ở chỗ này.”
Bạch Thời gật đầu, liếc một vòng, cuối cùng nói: “Là nó đi.”
Thủ lĩnh không có ý kiến, cung kính tiễn cậu về tới phòng khách.
Tống Minh Uyên thấy thế thì không có ý định ở lại thêm, Phượng Tắc đoán tâm trạng của người này vẫn chưa khá hẳn, đã vậy tâm trạng của hắn cũng rất tệ, quyết định không giữ lại, đứng dậy tiễn ra ngoài.
Bạch Thời không nhìn thấy cặp song sinh, không biết những người này có thể tính sổ với hai cô nàng kia không, mặc dù họ không phải là bạn, nhưng cả quãng đường này cặp song sinh rất phối hợp, cậu không thể nhìn người ta chết, nhưng lại không thể đòi người từ tay Phượng Tắc, bởi vì đại ca sẽ giết cậu mất, chỉ nói cảm thấy có duyên muốn gặp, sau đó làm bạn với người ta, tiện thể trao đổi số liên lạc.
Cặp song sinh biết cậu làm vậy là vì nghĩ cho họ, cảm động đến rơi nước mắt, nhìn Bạch Thời bằng ánh mắt nóng bỏng, đưa mắt tiễn họ rời đi.
Phi thuyền của Tống Minh Uyên đỗ trong thung lũng, Lam và Joshua vừa lái nó qua, lúc này đang đỗ ở gần dinh thự, sau đó ném hai người tiêm thuốc cho Trì Tả ra ngoài.
Phi thuyền lại cất cánh, dần dần rời khỏi hành tinh này, Tống Minh Uyên đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm xuống phía dưới, sắc mặt hơi lạnh. Bạch Thời liếc nhìn, đang muốn lên tiếng lại phát hiện phi thuyền đang mở cửa, không khỏi giật mình: “Là ai?”
“Trọng Thiên.”
Bạch Thời tiêu hóa thông tin mất một lúc, phát hiện đám Lam đã đi qua phi thuyền do Trọng Thiên biến thành rồi, cậu ngơ ngác chớp mắt mấy cái, lập tức trầm mặc, thế là từ giờ trên phi thuyền này chỉ còn mỗi hai người họ thôi ấy hả?
Mặc dù thủ lĩnh không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mụ biết Bạch Thời rất quan trọng, hơn nữa rất có thể tổ chức đã giao toàn quyền xử lý việc này cho Phượng Tắc, bản thân mụ không thể xoay chuyển cục diện, trên thực tế thanh đao đang kề trên cổ này tùy thời có thể lấy tính mạng mụ, thủ lĩnh đành phải nghe lời ra lệnh cho thuộc hạ tắt máy chặn tín hiệu, gọi vào số Phượng Tắc.
Bạch Thời căng thẳng nhìn lom lom, kết quả đợi mãi mà không thấy ai nghe máy, dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng tăng, ánh mắt u ám, tay vô thức tăng thêm lực ở đao.
Thủ lĩnh nhạy bén phát hiện đau đớn truyền tới từ cổ, sắc mặt thay đổi: “Đợi một chút, tôi còn có biện pháp khác, có phải các cậu dùng xe cơ khí để di chuyển không? Trên đó có thiết bị truy tìm!”
Bạch Thời giật mình, lập tức ra lệnh: “Đưa tôi đi!”
Thủ lĩnh không biết giờ phút này Phượng Tắc đang làm gì, cũng không kịp suy nghĩ liệu bây giờ mình đến có quấy rối Phượng Tắc hay không, vội vàng đồng ý, ra lệnh cho thuộc hạ đi chuẩn bị, sau đó nghe Bạch Thời nói mang theo cả thuốc làm giảm tác dụng của xuân dược, sắc mặt lại thay đổi, mơ hồ đoán được một loại khả năng, thủ lĩnh bỗng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì mụ hoàn toàn không nghĩ được Phượng Tắc có thể lăn giường với ai.
Nhưng dù khó hiểu, thủ lĩnh vẫn nhanh nhẹn thi hành, sau đó mở máy định vị, dẫn vị tổ tông này qua đó.
Hướng họ đi cũng là hướng mà Bạch Thời vừa chạy tới, khác ở chỗ cậu xuyên thẳng qua mặt hồ, mà giờ khắc này đám người đang vòng qua bờ bên cạnh, có lẽ cả Phượng Tắc và Trì Tả đều ở đó. Bạch Thời nhìn chấm đỏ trên bản đồ, cảm giác trái tim lạnh lẽo.
Mẹ nó, đường ngắn không đi lại đi đường vòng, chẳng lẽ giữa đường tên này kéo tiểu Tả nhà cậu tấp vào bờ hả? Chắc chẳng cần nói thì ai cũng biết tên này muốn làm gì rồi ha? Sao cốt truyện lại có thể hung tàn như vậy! Hoàn toàn không khoa học!
Bạch Thời cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Ban đầu Tống Minh Uyên và mấy người khác đang đứng trên con đường này đợi cậu, lúc này nhìn thấy bộ dạng của họ là biết ngốc manh đàm phán không thành công rồi, bởi vậy không trốn nữa, đi thẳng ra khỏi chỗ nấp, nhanh chóng điều khiển xe cơ khí tới bên cạnh cậu, tiện thể bình tĩnh nhìn người đàn bà này.
Thủ lĩnh đã xem qua tư liệu của Tống Minh Uyên, lập tức nhận ra anh, sắc mặt trắng bệch, vạn phần hối hận lúc trước mình chưa tìm hiểu đã đi bắt cóc Bạch Thời, nếu không thì sao Tống Minh Uyên lại đánh tới tận đây, nếu vì chuyện này khiến Tống Minh Uyên trở mặt với tổ chức, cái mạng của mụ cũng tiêu đời rồi!
Bạch Thời nhìn đại ca, suy nghĩ chạy điên cuồng như ngựa hoang được kìm hãm một chút, cậu nhớ đại ca đi theo hướng này tới, không kiềm lòng được mà hỏi: “Các anh không thấy tiểu Tả à? Xe cơ khí thì sao?”
“Đều không có.”
Bạch Thời lạnh lùng nhìn người trước mắt, thủ lĩnh vội vàng cam đoan mình không hề lừa cậu, đây thật sự là thiết bị truy tìm. Người phụ trách lái xe nhận mệnh lệnh không thể quay đầu, nhưng vẫn nói chen vào rằng họ đang đi đúng hướng mà tín hiệu phát ra, không hề có sai lầm. Bạch Thời liếc nhìn màn hình trước mắt, chỉ sợ thứ này không thể làm giả trong chốc lát, trầm mặc một lúc, ra lệnh cho họ tiếp tục đi tới.
Tống Minh Uyên đã hiểu tình trạng trước mắt, an ủi Bạch Thời: “Bọn anh chạy tới gấp quá, không chú ý tới những nơi khác.”
“Ừm.”
Tống Minh Uyên biết Bạch Thời đang lo lắng cho Trì Tả, nhưng lúc trước anh đã tiếp xúc với Phượng Tắc, mặc dù Phượng Tắc là người thích hưởng thụ, nhưng không hề háo sắc, chỉ là tình huống bây giờ không rõ, nói mấy thứ này cũng vô dụng, vì vậy tiếp tục đi theo cậu, tiện thể nhìn kính chiếu hậu.
Người của cứ điểm thấy thủ lĩnh bị khống chế, sợ mình làm quá sẽ khiến đối phương nổi giận chém bay đầu thủ lĩnh, đành phải duy trì khoảng cách không xa không gần mà đuổi theo, lúc này phát hiện có mấy người đột ngột xuất hiện, trong lòng rùng mình, vội vàng truyền tin tức về cứ điểm.
Hai nhóm người một trước một sau lao nhanh về phía trước, sắp tới một con đường nhỏ, ở nơi này còn có sườn dốc, màn hình biểu hiện mục tiêu đang ở phía dưới. Lái xe không cần Bạch Thời ra lệnh đã rẽ sang hướng đó.
Xe cơ khí bay lơ lửng, căn bản không để lại dấu vết trên bãi cỏ, huống chi bụi cỏ rất cao, khó trách đại ca không nhìn thấy… Bạch Thời âm thầm suy nghĩ, ý nghĩ này chợt khóe lên trong đầu, cậu tập trung quan sát phía trước, sau đó nhìn thấy một cái xe quen thuộc đổ nghiêng sang một bên, mà nửa mét phía tước chính là hai bóng người quen thuộc.
Lái xe và thủ lĩnh nhìn rõ ràng, đồng tử đột nhiên co lại. Đám người Tống Minh Uyên cũng đồng loạt nhìn thấy tình huống phía đó, không khỏi cứng người.
Ôi mẹ ơi! Tầm mắt của Bạch Thời biến thành màu đen, cậu đợi xe vừa dừng lại đã nhảy xuống ngay lập tức, bởi vì quán tính nên hơi lảo đảo nữa bước, sau đó vội vàng xông tới ngăn Trì Tả lại, tiện thể tiêm thuốc vào, sau đó tóm cái váy bên người che cho Trì Tả.
Cặp mắt Trì Tả đỏ ngầu, đã sớm mất lý trí, hai mắt nhìn người trước mặt chòng chọc, thở dốc, âm thanh tối tăm: “Buông tay!”
“Cậu bình tĩnh một chút.” Trái tim nhỏ của Bạch Thời run rẩy, dùng sức giữ chặt lấy Trì Tả, sau đó nhìn về phía Phượng Tắc.
Trên trán Phượng Tắc có vết thương, lúc này đang nhắm mắt nằm im không nhúc nhích, hiển nhiên là đã ngất xỉu rồi. Y phục của hắn bị cởi sạch, trên người toàn là dấu vết gặm cắn, vô cùng thê thảm, nhưng cũng may là họ tới kịp, Trì Tả chưa làm thật, nếu không thì không chỉ một người bị hủy hoại thôi đâu. Bạch Thời lau mồ hôi lạnh, lại liếc Phượng Tắc một cái, cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, mặc dù không thành công, nhưng cũng coi như gặp tai họa bất ngờ rồi.
Thuốc xoa dịu phát huy tác dụng rất nhanh, hơi thở của Trì Tả dần vững vàng, từ từ tỉnh táo lại, cảnh đầu tiên mà cậu thấy chính là Phượng Tắc đang đắp quần áo nằm đó, há hốc miệng: “Tôi…”
Bạch Thời đang giữ chặt Trì Tả, nghe vậy ngồi xổm xuống, duỗi móng vuốt sờ đầu người ta an ủi.
Trì Tả trợn tròn mắt: “… A Bạch?”
“Ừ.” Bạch Thời mặt liệt, lại sờ đầu thêm cái nữa, nghĩ thầm đều là lỗi của tớ, tớ có lỗi với cậu, người anh em!
Trì Tả chỉ có thể nhớ lại hình ảnh đại khái, thấy mình không mặc gì, cực kỳ xấu hổ, vội vã mặc quần áo vào, sau đó vô thức nhìn Phượng Tắc, hơi trầm mặc. Bạch Thời định giải thích cho Trì Tả, chỉ là ánh mắt vừa liếc qua đã thấy Phượng Tắc động đậy, toàn thân cứng lại.
Phượng Tắc từ từ mở mắt ra, cử động cơ thể, lạnh lùng nhìn về phía này.
Bạch Thời nhanh chóng cản trước mặt tiểu đệ: “Việc này là hiểu lầm.”
Phượng Tắc gần như ngay lập tức phát hiện Tống Minh Uyên đang ở đây, trong lòng âm thầm giật mình, ép buộc bản thân phải bình tĩnh, hắn cảm nhận tình trạng cơ thể, hình như là không có vấn đề, chỉ ừ một tiếng, bắt đầu mặc quần áo.
Bạch Thời biết Phượng Tắc đã nhìn thấy dấu vết trên người hắn, cậu cảm thấy hơi thở quanh người tên này thật lạnh lẽo, thầm nghĩ: theo thiết lập mà mình độc miệng thì rõ ràng Phượng Tắc tự làm tự chịu, nhưng bây giờ hắn lại biến thành người bị hại, làm sao đây?
Bạch Thời trầm mặc vài giây, chợt nhớ mình thật sáng suốt khi không giết hai người tiêm thuốc kích thích kia, chỉ nói với hắn là đã trói người lại, lát nữa hắn có thể mang về tự xử lý.
Phượng Tắc nhìn Bạch Thời một lát, lại ừ một tiếng.
Lái xe đã sớm chạy ra đầu con đường nhỏ ngăn đám người đi theo tiến tới, ở nơi này chỉ có mấy người họ, bầu không khí bỗng trở nên đặc quánh. Trì Tả nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng không nhịn được: “… Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?”
Bạch Thời kể sơ qua tình tiết, còn về sau… Cậu không khỏi nhìn về phía người nào đó. Phượng Tắc đang cài khuy áo, liếc nhìn họ, nói lúc đấy Trì Tả đã tỉnh, hắn lo người này sẽ rơi xuống hồ, dứt khoát đi vòng qua bên bờ, sau đó Trì Tả càng ngày càng giãy dụa mạnh, trong lúc giằng co, họ đã ngã xuống nơi này, rồi hắn bất cẩn đập đầu ngất xỉu.
Chuyện tiếp theo chắc không cần phải nói thì mọi người cũng có thể đoán được, Trì Tả nhìn vết cắn trên cổ hắn, mặt đỏ bừng, khô khốc nói: “Xin… Xin lỗi.”
Phượng Tắc không ngẩng đầu, cũng lười lên tiếng: “Ừm.”
Nhìn thì có vẻ sự hiều lầm này đã giải trừ hiềm khích lúc trước, nhưng thủ lĩnh biết sự việc vẫn chưa xong, bởi vì Tống Minh Uyên đang ở đây. Mụ không dám nhìn về phía Phượng Tắc, lúc này nhẹ nhàng nâng xe cơ khí dậy, phát hiện tình cảnh hơi yên lặng, vô thức muốn nói gì đó để giảm bớt căng thẳng, nhưng lại thấy nói gì cũng không ổn, dứt khoát đứng im một bên, cố gắng giảm cảm giác tồn tại.
Phượng Tắc thong thả chỉnh trang xong, trong lòng đã xuất hiện mấy suy nghĩ, sau đó nhìn Tống Minh Uyên, Lam và Joshua, cuối cùng là Bạch Thời: “Họ là bạn của cậu?”
“Phải, tới đón cậu ấy.” Tống Minh Uyên không đợi Bạch Thời trả lời đã lên tiếng đầu tiên, giọng nói vẫn bình tĩnh, còn mang theo lãnh ý, “Vô duyên vô cớ bắt người yêu tôi tới nơi này, tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lý.”
Phượng Tắc và thủ lĩnh cùng rùng mình. Bạch Thời chớp mắt mấy cái, cảm thấy đã diễn thì phải diễn cho tròn vai, bèn giả bộ kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Em bị bọn họ bắt cóc tới hả? Thật chứ?”
Tống Minh Uyên liếc nhìn ngốc manh này, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
Bạch Thời có chút sợ hãi, mặt liệt rúc về phía sau, co lại bên cạnh Trì Tả. Tống Minh Uyên thu ánh mắt, tiếp tục nhìn Phượng Tắc, với tính tình của anh, căn bản không muốn nói nhảm với họ mà nên thẳng tay dùng Trọng Thiên đánh cho nơi này thành tro mới đúng, nhưng trong quá trình này lại có sự việc của Trì Tả xen giữa, mặc dù cuối cùng đây là lỗi của đám người kia, nhưng rốt cuộc thì Phượng Tắc cứu Trì Tả cũng là xuất phát từ ý tốt, nếu như anh ra tay, rất có thể Trì Tả sẽ ngăn cản.
Trong khoảng thời gian ngắn này Phượng Tắc đã lấy lại bình tĩnh, đoán chừng Tống Minh Uyên đuổi theo tới đây chắc cũng có một chút bằng chứng, phủ nhận cũng vô dụng, đành nói: “Đây chỉ là hiểu lầm.”
Tống Minh Uyên không tiếp lời, chờ câu sau của hắn.
Phượng Tắc biết người ra tay là cặp song sinh, vì vậy trả lời rằng hắn có hai đứa em gái, trước kia có người đắc tội em gái của hắn, mà người nọ lại có bộ dạng khá giống Bạch Thời, lần này vừa gặp Bạch Thời, em gái hắn đã coi Bạch Thời thành gã kia, sau đó còn trói người bắt về, kết quả xem xét mới phát hiện là không phải, mà hắn đã từng gặp Bạch Thời, vì tránh Bạch Thời báo động, liền có ý định khiến cậu bình tĩnh lại trước, rồi tìm cơ hội đưa về, nhưng dù sao đây cũng là lỗi của họ, họ tình nguyện chịu trách nhiệm và bồi thường, giá cả do Bạch Thời định đoạt.
Tống Minh Uyên liền nhìn về phía Bạch Thời.
Bạch Thời liếc nhìn người ta, lại nghiêng đầu nhìn Trì Tả, cũng hiểu bây giờ không thể nào đánh sập cứ điểm rồi, trầm mặc hai giây không nhịn được mà hỏi: “Chỗ các người có nơi nào giống như kho tàng không?”
Tống Minh Uyên: “…”
Thủ lĩnh hơi sững sờ, vội vã hoàn hồn: “Có, tùy ý các vị chọn thứ mình muốn.”
Vì vậy một nhóm người cùng trở lại dinh thự, ngay sau đó thủ lĩnh dẫn Bạch Thời tới kho tàng, đây là một gian trong số đó, bên trong có chút tiền mặt, vàng thỏi, tinh hạch và một ít châu báu khoáng thạch quý giá, căn bản không có gì hiếm, lấy hết cũng chẳng sao, đây cũng là lý do vì sao thủ lĩnh đồng ý một cách sảng khoái như vậy.
Bạch Thời đánh giá xung quanh, chậm rãi loại bỏ những thứ tầm thường, sau đó mở mấy cái ngăn kéo ra nhìn, cuối cùng xách ra một cái túi nhỏ từ trong góc. Cậu mở ra quan sát, phát hiện đây là những viên tròn màu đỏ với hình dạng bất quy tắc, như là một loại trái cây nào đó.
“Đây là cái gì?”
Thủ lĩnh quan sát một chút, giải thích: “Thuộc hạ ngẫu nhiên lấy được nó, sau khi kiểm tra cho ra kết quả bên trong có một chút năng lượng, nhưng không có biện pháp tinh luyện, cũng không biết gieo trồng hoặc ăn, liền bỏ ở chỗ này.”
Bạch Thời gật đầu, liếc một vòng, cuối cùng nói: “Là nó đi.”
Thủ lĩnh không có ý kiến, cung kính tiễn cậu về tới phòng khách.
Tống Minh Uyên thấy thế thì không có ý định ở lại thêm, Phượng Tắc đoán tâm trạng của người này vẫn chưa khá hẳn, đã vậy tâm trạng của hắn cũng rất tệ, quyết định không giữ lại, đứng dậy tiễn ra ngoài.
Bạch Thời không nhìn thấy cặp song sinh, không biết những người này có thể tính sổ với hai cô nàng kia không, mặc dù họ không phải là bạn, nhưng cả quãng đường này cặp song sinh rất phối hợp, cậu không thể nhìn người ta chết, nhưng lại không thể đòi người từ tay Phượng Tắc, bởi vì đại ca sẽ giết cậu mất, chỉ nói cảm thấy có duyên muốn gặp, sau đó làm bạn với người ta, tiện thể trao đổi số liên lạc.
Cặp song sinh biết cậu làm vậy là vì nghĩ cho họ, cảm động đến rơi nước mắt, nhìn Bạch Thời bằng ánh mắt nóng bỏng, đưa mắt tiễn họ rời đi.
Phi thuyền của Tống Minh Uyên đỗ trong thung lũng, Lam và Joshua vừa lái nó qua, lúc này đang đỗ ở gần dinh thự, sau đó ném hai người tiêm thuốc cho Trì Tả ra ngoài.
Phi thuyền lại cất cánh, dần dần rời khỏi hành tinh này, Tống Minh Uyên đứng ở cửa sổ nhìn chằm chằm xuống phía dưới, sắc mặt hơi lạnh. Bạch Thời liếc nhìn, đang muốn lên tiếng lại phát hiện phi thuyền đang mở cửa, không khỏi giật mình: “Là ai?”
“Trọng Thiên.”
Bạch Thời tiêu hóa thông tin mất một lúc, phát hiện đám Lam đã đi qua phi thuyền do Trọng Thiên biến thành rồi, cậu ngơ ngác chớp mắt mấy cái, lập tức trầm mặc, thế là từ giờ trên phi thuyền này chỉ còn mỗi hai người họ thôi ấy hả?
/227
|