Bạch Thời vất vả lắm mới dỗ dành được em gái nhân ngư, thấy người đi qua đều nhìn họ đến vài lần, hơn nữa sắc mặt ai kia càng khiến lá gan cậu run rẩy, Bạch Thời vội vàng đổi chủ đề, tìm một khách sạn ở gần đây.
Nhân ngư cuộn mình ngồi trong ghế sô pha, nức nở nghẹn ngào vào tiếng, nhìn cậu với cặp mắt rưng rưng đẫm lệ.
Hơn bốn năm trôi qua, tiểu nhân ngư đã mười tuổi rồi, Bạch Thời không biết trong nguyên tác khi nào họ mới gặp lại nhau, nhưng nếu thời điểm này không chênh lệch nhiều cho với thiết lập ban đầu, vậy thì cậu cảm thấy mấy tên khốn kia thật quái gở, định để nam chính chơi trò dưỡng thành hả?
Bạch Thời âm thầm oán hận, đối mặt với em gái, cậu chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của mình bị cặp mắt ướt đẫm kia làm run rẩy, không kiềm chế được đưa tay xoa đầu bé như hồi còn nhỏ: “Ngoan.”
Cặp mắt nhân ngư lại nhòe nước, đột ngột nhào qua lần nữa: “Oa oa oa… ca quắc, về nhà với em đi mà, hức hức…”
Sashimi! Súp nhân ngư! Cá nướng nguyên con! Tỉnh táo đi em gái! Bạch Thời không dám nhìn về phía đại ca, cậu cố nén đau lòng kéo bé ra giữ khoảng cách, rút một trang giấy đưa cho nhân ngư, khuyên nhủ: “Ngoan, đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp đâu.”
“Không sao oa oa oa…”
Có sao đó, chẳng lẽ cưng muốn bị mang đi nấu hả? Bạch Thời lo lắng quá chừng, tay vuốt vuốt tóc bé dỗ dành.
Nhân ngư hít hít mũi, tay cầm giấy ăn ngửa đầu nhìn cậu, thấy vành mũ Bạch Thời bị kéo rất thấp, cảm giác là lạ, bèn đưa tay định lật lên.
Bạch Thời hơi chần chừ một chút, không ngăn cản. Bên cạnh em gái có hai hộ vệ từng tới đón bé hồi đó, có lẽ đáng để tín nhiệm, còn ba người kia chưa từng gặp, nhưng đã tự giới thiệu, Bạch Thời biết một trong số đó là cậu của nhân ngư, chưa kể mùi trên người cậu đã bị che khuất, chắc một đôi tai thôi cũng không khiến người ta đoán được mình là Bạch Thụy thú đâu ha.
Vì vậy Bạch Thời rất bình tĩnh, chủ động phối hợp kéo mũ xuống cho em gái nhìn, phiền muộn nói: “Thực ra anh của em không phải là con người.”
Nhân ngư giật mình, nhìn đôi tai xù xù lông của Bạch Thời, chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt mấy cái, duỗi móng vuốt muốn sờ.
Bạch Thời: “…”
Tống Minh Uyên đứng ngay bên cạnh, thấy thế liền dang tay ra, kéo ngốc manh nhốt vào trong lòng mình, tiện thể nhẹ nhàng vuốt vuốt cái tai vừa bị sờ kia. Anh không thích người khác chạm vào A Bạch, nếu như là người quen, ngẫu nhiên anh sẽ rộng lượng, nhưng người lạ thì không thể. Đương nhiên, đám Joshua có thể nhận ra tình trạng ngày, bởi vậy ban đầu chỉ ngứa tay sờ sờ một chút rồi thôi, có mỗi Lam là xấu xa chọc chọc cái nắm trắng nhỏ này mấy cái.
Tống Minh Uyên mình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô nhóc, chợt nhớ tới video tìm người thân mình đã xem cách đây rất lâu, lại liên tưởng tới những gì ngốc manh vừa nói, có lẽ đây chính là nhân ngư hồi đó, một trong số hậu cung của nam chính.
Nhân ngư nhìn bộ dạng thân mật của họ, lại khẽ giật mình: “Ca ca?”
“Đây là bạn trai của anh.” Bạch Thời vội vàng giới thiệu cho họ, “Đại ca, đây là em gái em, tên là tiểu Tư, trước kia em đã kể với anh rồi đó.”
Tống Minh Uyên thờ ơ ừ một tiếng, hờ hững gật đầu với nhân ngư.
Nhân ngư ngơ ngác nhìn Tống Minh Uyên, ánh mắt hoang mang nhìn qua nhìn lại hai người họ, vô thức thốt lên: “Anh… Anh, anh rể?”
Bạch Thời: “…”
Tống Minh Uyên: “…”
Nhân ngư cảm giác không đúng, nghiêng đầu suy nghĩ: “… Chị dâu?”
Tống Minh Uyên: “…”
Bạch Thời lại lo lắng em gái sẽ biến thành nhân ngư thái lát, vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn về phía đối diện.
Lúc Bạch Thời trả nhân ngư về cho cha mẹ bé, Lam cũng có mặt, đương nhiên nhận ra hộ vệ, giờ phút này mấy người đã trò chuyện với nhau, bầu không khí cực kỳ hòa hợp. Cậu của nhân ngư có sản nghiệp trên hành tinh này, hôm nay dẫn bé đi chơi, mai sẽ trở về, không ngờ lại tình cờ gặp được Bạch Thời.
Cậu của nhân ngư rất thương yêu bé, đã sớm muộn gặp ân nhân rồi, nhưng thấy tiểu Tư kích động như vậy nên không xen vào, bây giờ thấy Bạch Thời nhìn qua mới hàn huyên với cậu, cười hỏi: “Các cậu cũng tới đây chơi?”
“Không phải, chúng tôi tìm người.”
Cậu nhân ngư không hỏi nhiều, cười nói: “Tôi quen biết rất nhiều người vùng này, nếu cần giúp đỡ tuyệt đối đừng khách khí.”
Trong lòng Bạch Thời khẽ động, nói cho cậu nhân ngư về vị trí của khu nhà giàu: “Có lẽ người tôi muốn tìm đang ở trong đó, nhưng bọn tôi chưa hẹn trước.”
“Tình cờ quá.” Cậu nhân ngư cười, “Tôi cũng ở đó, nếu không ngại có thể đi cùng.”
Bạch Thời phản ứng một giây, lập tức kích động. Em gái, cưng đúng là linh vật, mỗi lần gặp cưng anh đều gặp chuyện tốt!
Nếu đã có cách, bọn họ cũng không chần chừ nữa, lập tức đứng dậy đi luôn.
Để tiết kiệm thời gian, giáo quan và Phi Minh không đi theo họ tới khách sạn, mà là đi tới cửa hàng mua vũ khí. Bạch Thời đứng đợi hai người một lát, lên xe cùng tiến vào khu nhà giàu, sau đó xuống xe giữa đường, chuẩn bị đi cứu người. Hai mắt tiểu Tư rưng rưng đẫm lệ níu lấy cậu: “Quắc quắc muốn đi đâu.”
Bạch Thời vỗ vỗ bé: “Anh có việc cần làm, lát nữa sẽ tới tìm em.”
Tiểu Tư cực kỳ buồn: “Nói dối, rõ ràng anh không biết em ở đâu.”
“… Anh hỏi cậu em rồi.”
Tiểu Tư bán tín bán nghi, vô thức muốn đi theo nhưng lại vì từ chối, mơ hồ biết rõ mình không thể tham dự chuyện này, đành phải cam chịu, túm lấy cửa xe nhìn ra ngoài tiễn Bạch Thời đi ra.
Bạch Thời yên lặng ôm thấy trái tim nhỏ, ánh mắt liếc qua, thấy đại ca đang bình tĩnh nhìn mình, vội vàng thả tay xuống, chỉ động cầm tay đại ca, sau đó ra lệnh cho Lục Việt biến thành máy phi hành. Mấy người bước vào, mở bản đồ ra xem. Giáo quan hỏi: “Không có nhiều nhà lắm, tìm từng nhà một?”
Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn một vòng: “Đi vào nhà ở sâu nhất tìm xem.”
Bạch Thời lên tiếng, tới ghế điều khiển khởi động máy phi hành, nhanh chóng xông tới.
Càng đi sâu vào bên trong, khung cảnh càng yên tĩnh, các căn nhà cũng dần thư thớt, cực kỳ im lắng, quả là hợp để làm một vài hoạt động phạm pháp. Bạch Thời chậm rãi tiếp cận, ngay từ phía xa đã nhìn thấy một cỗ xe vận chuyển quen thuộc đang đỗ trong sân, nhất định là nơi này.
Cậu thu Lục Việt lại, cả nhóm tiến vào cánh rừng nhỏ bên cạnh, cẩn thận tiến tới mục tiêu. Tống Minh Uyên dò xét kết cấu của căn biệt thự, nếu là anh chắc chắn anh sẽ đào tầng hầm thật rộng, đối phương cũng không ngu, có lẽ sẽ nghĩ như vậy, cho nên có thể đoán Hướng Văn đang bị giam tại đó.
Bạch Thời nghe đại ca phân tích xong, nhìn chằm chằm vào cửa tầng hầm, quyết định chia nhau ra hành động. Cậu và đại ca đều có cơ giáp bảo vệ, thời khắc mấu chốt có thể mở lồng năng lượng, bởi vậy hai người họ quyết định xông vào trước, thu hút một phần chú ý, còn một vài người khác đột phá từ cửa chính, những người còn lại canh giữ ở bên ngoài, đề phòng đối phương chạy thoát.
Giáo quan biết tầng hầm được canh giữ nghiêm ngặt, đưa mắt nhìn họ: “Tôi sẽ đi theo hai cậu.”
Tống Minh Uyên gật đầu, ra hiệu cho Joshua và Lam tấn công cửa chính, Phi Minh và Trì Tả ở ngoài canh gác, còn anh và A Bạch thì lần theo rìa tường tới gần biệt thự, nhẹ nhàng nhảy qua lan can, xuống lối vào mật thất.
Bạch Thời và Tống Minh Uyên liếc nhau, không chần chừ thêm nữa, lôi súng bắn nát khóa cửa, sau đó tiêu diệt bốn tên đang ngồi đánh bài bên trong, nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Người phía trên nghe thấy động tĩnh liền xông vào. Tống Minh Uyên đang đặt chân lên bậc thang, ánh mắt lướt qua, đưa tay đập hai phát, giải quyết nhẹ nhõm lại bước nhanh xuống lầu. Giáo quan đi theo phía sau, mấy lần muốn giúp đỡ nhưng không gian quá chật hẹp, đã vậy động tác của họ còn quá nhanh, hắn hoàn toàn không có chỗ để ra tay. Giáo quan tò mò nhìn Tống Minh Uyên, trong đầu chợt nghĩ “Người này rất mạnh”, sau đó gạt qua một bên, tập trung đối phó với địch.
Đi qua hai vòng cầu thang, cánh của kim loại đã ở ngay trước mắt, tiếng chuông cảnh báo sớm kêu vang khắp ngôi biệt thự. Tống Minh Uyên biết rõ đối phương sẽ có chuyện bị, để tránh bọn chúng chạy thoát từ một lối họ không biết, sau khi mở cửa anh liền gọi Trọng Thiên ra, ra lệnh cho nó hack vào hệ thống không cho bất cứ kẻ nào ra ngoài, còn bản thân mình đi theo Bạch Thời vào phòng thí nghiệm.
Ánh sáng nơi này mang một màu trắng bệch, sát tường là mấy cái ống nuôi cấy dựng thẳng và một vài cái lồng, bên trong chứa thú nhân không rõ giống loài. Bạch Thời không có thời gian nhìn kỹ, vừa bước vào đã mở vòng phòng họ.
Rầm rầm rầm!
Đạn chằng chịt bắn ra từ khắp mọi nơi, đánh thẳng vào người Lục Việt, hoàn toàn không tạo thành chút tổn thương nào cho đám Bạch Thời. Hai kẻ tấn công bên kia hoàn toàn không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, biến sắc, nhưng khi chúng còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết trước mắt đã lóe lên ánh sáng đỏ, ngay đó hoàn toàn không còn biết gì nữa.
“A——!!!”
Pháo hạt năng lượng cao đánh trúng đối phương ngay khoảng cách gần, chỉ trong chớp mắt đã nổ tung toàn bộ cánh tay của gã, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, sau đó một cái lồng nhỏ trong suốt đột ngột rơi xuống mặt đất.
Hướng Văn đã bị ép biến thành hình thú ngay từ đầu, lúc này hắn vừa tỉnh lại, sau khi phát hiện ra đám Bạch Thời thì gội vã kêu lên, nhưng thứ nhốt hắn chỉ có mấy lỗ nhỏ dùng để thông khí, cách âm vô cùng tốt, Hướng Văn nhìn tên khốn kiếp muốn xách mình bỏ trốn, tâm trí đã tuyệt vọng, nhưng ai ngờ Bạch Thời lại phát hiện ra hắn.
Máu đỏ phủ kín lồng, tầm mắt bị cản trở nghiêm trọng, Hướng Văn duỗi móng vuốt đặt lên vật liệu thủy tinh đặc biệt, lo lắng nhìn ra ngoài, cố quan sát tình huống trước mắt.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn vang lên, mùi máu tươi vô hình lan tràn xung quanh, không ngừng kích thích dây thần kinh. Bạch Thời bước một bước nhỏ, cậu không có hứng thú giết mấy kẻ còn lại, lạnh lùng ra lệnh: “Ôm đầu ngồi xổm xuống, không được động đậy.”
Đám người còn lại nhìn nhau, do dự, đúng lúc này kẻ đang lăn qua lăn lại trên mặt đất đột nhiên gào lên, thậm chí âm cuối còn bén nhọn đến khó chịu: “Đừng nghe hắn! Chúng mày muốn ngồi tù sao? Cho dù muốn, ông chủ cũng không cho chúng mày được sống! Giết bọn chúng đi! Giết… A!”
Ầm!
Bạch Thời bắt gã hoàn toàn câm miệng, thu họng súng lại, ánh mắt sắc bén: “Tôi không biết ông chủ của các người là ai, nhưng nếu không nghe lời, các người sẽ chết ngay bây giờ.”
Cả căn phòng chìm vào yên lặng, mấy kẻ còn lại hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng từ từ ngồi xổm xuống, thi hành mệnh lệnh. Bạch Thời cất súng tiến tới, xoay người xách tên ngốc lên.
Hướng Văn đặt móng vuốt lên vách thủy tinh, đối mặt với Bạch Thời, lại nghĩ tới việc bản thân mình từng phạm nhị vào đêm hôm khuya khoắt, vậy mà người này lại đã không để tâm tới hiềm khích xả, lại còn thân đi cứu mình, hắn cảm động tới nỗi hai mắt đỏ bừng: “A ô…”
Bạch Thời câm nín một giây, đang nghĩ có nên ném đi không, nhưng vừa liếc sang đã qua thấy kẻ bị cậu bắn lúc nãy đang cố nhúc nhích, lập tức nhìn qua. Trang phục của gã này khác với mấy người còn lại, cậu muốn giữ mạng cho gã để tra hỏi về tổ chức, cho nên không bắn vào vị trí hiểm, cứ tưởng gã đang bất tỉnh, ai ngờ vẫn nhúc nhích được.
Bạch Thời đạp một chân lên người gã: “Cấm cử động!”
“Ha ha ha…!” Kẻ nằm trên mặt đất cười như điên, toàn thân đều run rẩy, ánh mắt nhìn Bạch Thời lóe lên sự cuồng dại, “Đi chết hết đi ha ha ha ha…” Gã vừa dứt lời, đầu đột nhiên đập mạnh vào bàn, phía trên mặt bàn có đặt một bình chất lỏng màu xanh biếc, lung lay rơi vỡ.
Một giây tiếp theo, mùi vị cực kỳ quen thuộc lan tràn xung quanh.
Bạch Thời lập tức lui về phía sau mở lồng năng lượng, nhưng phân tử khí khuếch tán rất nhanh, cậu đã hít phải một chút, không đợi Lục Việt mở hoàn bộ lồng năng lượng đã đau đớn bám vào ngăn tủ bên cạnh.
“A Bạch!” Tống Minh Uyên vịn Bạch Thời, tay còn lại đỡ lấy cái lồng vừa rơi xuống, thấy Hướng Văn và giáo quan đều có dấu hiệu khó chịu, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía những kẻ kia, ánh mắt cực lạnh.
Anh đang định hỏi có chuyện gì xảy ra, lại thấy bọn họ cũng có phản ứng giống hệt, không nén nổi sững sờ.
“… Mau đi đi” Giọng giáo quan khàn khàn, “Đây là thuốc kích thích, tôi phải biến thân, hơn nữa tôi… Tôi cảm giác mình không thể khống chế bản thân… Mau đi đi…”
Tống Minh Uyên suy đoán loại dung dịch màu xanh kia có bỏ thêm thuốc khiến thú nhân không thể khống chế được bản năng, ra lệnh cho Lục Việt bảo vệ A Bạch và Hướng Văn, còn anh định đánh giáo quan bất tỉnh rồi mang ra ngoài, nhưng bên tai đột ngột vang lên một tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó, một thứ khổng lồ bỗng xông về phía này.
Chỉ trong chớp mắt, Tống Minh Uyên đã phân biệt được đây là một trong những kẻ mặc áo khoác trắng biến thân, đành dùng sức đẩy mạnh giáo quan đang giãy dụa, vất vả lắm mới nhấc cánh tay lên để ngăn cản, cuối cùng cả người anh nện vào cái thùng lớn lên cạnh, phần gáy và cánh tay anh đều bị thủy tinh đâm rách, máu tươi hòa lẫn với thứ thuốc trong suốt, tạo thành một đường nét uốn lượn giữa dung dịch đặc sệt.
Cặp mắt Bạch Thời đã vằn vện tơ máu, giờ phút này cậu bỗng nhiên quay đầu lại, sắc mặt vốn hỗn loạn lại hiện lên chút tỉnh táo: “Chúng mày dám làm anh ấy bị thương?!”
Bạch Thời nổi giận, tinh thần lực mạnh khủng khiếp lan tràn xung quanh, cả Lục Việt và Trọng Thiên đang chạy về phía chủ nhân đều tắt máy.
Giáo quan đang cảm nhận sự đau đớn, đột nhiên phát hiện một khí tức rất bá đạo, giật mình quay phắt sang, chỉ thấy Bạch Thời chưa hoàn toàn hóa thành hình thú, nhưng làn da trên mặt và cổ cậu lại dần dần biến thành vảy bạc.
Nhân ngư cuộn mình ngồi trong ghế sô pha, nức nở nghẹn ngào vào tiếng, nhìn cậu với cặp mắt rưng rưng đẫm lệ.
Hơn bốn năm trôi qua, tiểu nhân ngư đã mười tuổi rồi, Bạch Thời không biết trong nguyên tác khi nào họ mới gặp lại nhau, nhưng nếu thời điểm này không chênh lệch nhiều cho với thiết lập ban đầu, vậy thì cậu cảm thấy mấy tên khốn kia thật quái gở, định để nam chính chơi trò dưỡng thành hả?
Bạch Thời âm thầm oán hận, đối mặt với em gái, cậu chỉ cảm thấy trái tim nhỏ của mình bị cặp mắt ướt đẫm kia làm run rẩy, không kiềm chế được đưa tay xoa đầu bé như hồi còn nhỏ: “Ngoan.”
Cặp mắt nhân ngư lại nhòe nước, đột ngột nhào qua lần nữa: “Oa oa oa… ca quắc, về nhà với em đi mà, hức hức…”
Sashimi! Súp nhân ngư! Cá nướng nguyên con! Tỉnh táo đi em gái! Bạch Thời không dám nhìn về phía đại ca, cậu cố nén đau lòng kéo bé ra giữ khoảng cách, rút một trang giấy đưa cho nhân ngư, khuyên nhủ: “Ngoan, đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp đâu.”
“Không sao oa oa oa…”
Có sao đó, chẳng lẽ cưng muốn bị mang đi nấu hả? Bạch Thời lo lắng quá chừng, tay vuốt vuốt tóc bé dỗ dành.
Nhân ngư hít hít mũi, tay cầm giấy ăn ngửa đầu nhìn cậu, thấy vành mũ Bạch Thời bị kéo rất thấp, cảm giác là lạ, bèn đưa tay định lật lên.
Bạch Thời hơi chần chừ một chút, không ngăn cản. Bên cạnh em gái có hai hộ vệ từng tới đón bé hồi đó, có lẽ đáng để tín nhiệm, còn ba người kia chưa từng gặp, nhưng đã tự giới thiệu, Bạch Thời biết một trong số đó là cậu của nhân ngư, chưa kể mùi trên người cậu đã bị che khuất, chắc một đôi tai thôi cũng không khiến người ta đoán được mình là Bạch Thụy thú đâu ha.
Vì vậy Bạch Thời rất bình tĩnh, chủ động phối hợp kéo mũ xuống cho em gái nhìn, phiền muộn nói: “Thực ra anh của em không phải là con người.”
Nhân ngư giật mình, nhìn đôi tai xù xù lông của Bạch Thời, chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt mấy cái, duỗi móng vuốt muốn sờ.
Bạch Thời: “…”
Tống Minh Uyên đứng ngay bên cạnh, thấy thế liền dang tay ra, kéo ngốc manh nhốt vào trong lòng mình, tiện thể nhẹ nhàng vuốt vuốt cái tai vừa bị sờ kia. Anh không thích người khác chạm vào A Bạch, nếu như là người quen, ngẫu nhiên anh sẽ rộng lượng, nhưng người lạ thì không thể. Đương nhiên, đám Joshua có thể nhận ra tình trạng ngày, bởi vậy ban đầu chỉ ngứa tay sờ sờ một chút rồi thôi, có mỗi Lam là xấu xa chọc chọc cái nắm trắng nhỏ này mấy cái.
Tống Minh Uyên mình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô nhóc, chợt nhớ tới video tìm người thân mình đã xem cách đây rất lâu, lại liên tưởng tới những gì ngốc manh vừa nói, có lẽ đây chính là nhân ngư hồi đó, một trong số hậu cung của nam chính.
Nhân ngư nhìn bộ dạng thân mật của họ, lại khẽ giật mình: “Ca ca?”
“Đây là bạn trai của anh.” Bạch Thời vội vàng giới thiệu cho họ, “Đại ca, đây là em gái em, tên là tiểu Tư, trước kia em đã kể với anh rồi đó.”
Tống Minh Uyên thờ ơ ừ một tiếng, hờ hững gật đầu với nhân ngư.
Nhân ngư ngơ ngác nhìn Tống Minh Uyên, ánh mắt hoang mang nhìn qua nhìn lại hai người họ, vô thức thốt lên: “Anh… Anh, anh rể?”
Bạch Thời: “…”
Tống Minh Uyên: “…”
Nhân ngư cảm giác không đúng, nghiêng đầu suy nghĩ: “… Chị dâu?”
Tống Minh Uyên: “…”
Bạch Thời lại lo lắng em gái sẽ biến thành nhân ngư thái lát, vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn về phía đối diện.
Lúc Bạch Thời trả nhân ngư về cho cha mẹ bé, Lam cũng có mặt, đương nhiên nhận ra hộ vệ, giờ phút này mấy người đã trò chuyện với nhau, bầu không khí cực kỳ hòa hợp. Cậu của nhân ngư có sản nghiệp trên hành tinh này, hôm nay dẫn bé đi chơi, mai sẽ trở về, không ngờ lại tình cờ gặp được Bạch Thời.
Cậu của nhân ngư rất thương yêu bé, đã sớm muộn gặp ân nhân rồi, nhưng thấy tiểu Tư kích động như vậy nên không xen vào, bây giờ thấy Bạch Thời nhìn qua mới hàn huyên với cậu, cười hỏi: “Các cậu cũng tới đây chơi?”
“Không phải, chúng tôi tìm người.”
Cậu nhân ngư không hỏi nhiều, cười nói: “Tôi quen biết rất nhiều người vùng này, nếu cần giúp đỡ tuyệt đối đừng khách khí.”
Trong lòng Bạch Thời khẽ động, nói cho cậu nhân ngư về vị trí của khu nhà giàu: “Có lẽ người tôi muốn tìm đang ở trong đó, nhưng bọn tôi chưa hẹn trước.”
“Tình cờ quá.” Cậu nhân ngư cười, “Tôi cũng ở đó, nếu không ngại có thể đi cùng.”
Bạch Thời phản ứng một giây, lập tức kích động. Em gái, cưng đúng là linh vật, mỗi lần gặp cưng anh đều gặp chuyện tốt!
Nếu đã có cách, bọn họ cũng không chần chừ nữa, lập tức đứng dậy đi luôn.
Để tiết kiệm thời gian, giáo quan và Phi Minh không đi theo họ tới khách sạn, mà là đi tới cửa hàng mua vũ khí. Bạch Thời đứng đợi hai người một lát, lên xe cùng tiến vào khu nhà giàu, sau đó xuống xe giữa đường, chuẩn bị đi cứu người. Hai mắt tiểu Tư rưng rưng đẫm lệ níu lấy cậu: “Quắc quắc muốn đi đâu.”
Bạch Thời vỗ vỗ bé: “Anh có việc cần làm, lát nữa sẽ tới tìm em.”
Tiểu Tư cực kỳ buồn: “Nói dối, rõ ràng anh không biết em ở đâu.”
“… Anh hỏi cậu em rồi.”
Tiểu Tư bán tín bán nghi, vô thức muốn đi theo nhưng lại vì từ chối, mơ hồ biết rõ mình không thể tham dự chuyện này, đành phải cam chịu, túm lấy cửa xe nhìn ra ngoài tiễn Bạch Thời đi ra.
Bạch Thời yên lặng ôm thấy trái tim nhỏ, ánh mắt liếc qua, thấy đại ca đang bình tĩnh nhìn mình, vội vàng thả tay xuống, chỉ động cầm tay đại ca, sau đó ra lệnh cho Lục Việt biến thành máy phi hành. Mấy người bước vào, mở bản đồ ra xem. Giáo quan hỏi: “Không có nhiều nhà lắm, tìm từng nhà một?”
Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn một vòng: “Đi vào nhà ở sâu nhất tìm xem.”
Bạch Thời lên tiếng, tới ghế điều khiển khởi động máy phi hành, nhanh chóng xông tới.
Càng đi sâu vào bên trong, khung cảnh càng yên tĩnh, các căn nhà cũng dần thư thớt, cực kỳ im lắng, quả là hợp để làm một vài hoạt động phạm pháp. Bạch Thời chậm rãi tiếp cận, ngay từ phía xa đã nhìn thấy một cỗ xe vận chuyển quen thuộc đang đỗ trong sân, nhất định là nơi này.
Cậu thu Lục Việt lại, cả nhóm tiến vào cánh rừng nhỏ bên cạnh, cẩn thận tiến tới mục tiêu. Tống Minh Uyên dò xét kết cấu của căn biệt thự, nếu là anh chắc chắn anh sẽ đào tầng hầm thật rộng, đối phương cũng không ngu, có lẽ sẽ nghĩ như vậy, cho nên có thể đoán Hướng Văn đang bị giam tại đó.
Bạch Thời nghe đại ca phân tích xong, nhìn chằm chằm vào cửa tầng hầm, quyết định chia nhau ra hành động. Cậu và đại ca đều có cơ giáp bảo vệ, thời khắc mấu chốt có thể mở lồng năng lượng, bởi vậy hai người họ quyết định xông vào trước, thu hút một phần chú ý, còn một vài người khác đột phá từ cửa chính, những người còn lại canh giữ ở bên ngoài, đề phòng đối phương chạy thoát.
Giáo quan biết tầng hầm được canh giữ nghiêm ngặt, đưa mắt nhìn họ: “Tôi sẽ đi theo hai cậu.”
Tống Minh Uyên gật đầu, ra hiệu cho Joshua và Lam tấn công cửa chính, Phi Minh và Trì Tả ở ngoài canh gác, còn anh và A Bạch thì lần theo rìa tường tới gần biệt thự, nhẹ nhàng nhảy qua lan can, xuống lối vào mật thất.
Bạch Thời và Tống Minh Uyên liếc nhau, không chần chừ thêm nữa, lôi súng bắn nát khóa cửa, sau đó tiêu diệt bốn tên đang ngồi đánh bài bên trong, nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Người phía trên nghe thấy động tĩnh liền xông vào. Tống Minh Uyên đang đặt chân lên bậc thang, ánh mắt lướt qua, đưa tay đập hai phát, giải quyết nhẹ nhõm lại bước nhanh xuống lầu. Giáo quan đi theo phía sau, mấy lần muốn giúp đỡ nhưng không gian quá chật hẹp, đã vậy động tác của họ còn quá nhanh, hắn hoàn toàn không có chỗ để ra tay. Giáo quan tò mò nhìn Tống Minh Uyên, trong đầu chợt nghĩ “Người này rất mạnh”, sau đó gạt qua một bên, tập trung đối phó với địch.
Đi qua hai vòng cầu thang, cánh của kim loại đã ở ngay trước mắt, tiếng chuông cảnh báo sớm kêu vang khắp ngôi biệt thự. Tống Minh Uyên biết rõ đối phương sẽ có chuyện bị, để tránh bọn chúng chạy thoát từ một lối họ không biết, sau khi mở cửa anh liền gọi Trọng Thiên ra, ra lệnh cho nó hack vào hệ thống không cho bất cứ kẻ nào ra ngoài, còn bản thân mình đi theo Bạch Thời vào phòng thí nghiệm.
Ánh sáng nơi này mang một màu trắng bệch, sát tường là mấy cái ống nuôi cấy dựng thẳng và một vài cái lồng, bên trong chứa thú nhân không rõ giống loài. Bạch Thời không có thời gian nhìn kỹ, vừa bước vào đã mở vòng phòng họ.
Rầm rầm rầm!
Đạn chằng chịt bắn ra từ khắp mọi nơi, đánh thẳng vào người Lục Việt, hoàn toàn không tạo thành chút tổn thương nào cho đám Bạch Thời. Hai kẻ tấn công bên kia hoàn toàn không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, biến sắc, nhưng khi chúng còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết trước mắt đã lóe lên ánh sáng đỏ, ngay đó hoàn toàn không còn biết gì nữa.
“A——!!!”
Pháo hạt năng lượng cao đánh trúng đối phương ngay khoảng cách gần, chỉ trong chớp mắt đã nổ tung toàn bộ cánh tay của gã, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, sau đó một cái lồng nhỏ trong suốt đột ngột rơi xuống mặt đất.
Hướng Văn đã bị ép biến thành hình thú ngay từ đầu, lúc này hắn vừa tỉnh lại, sau khi phát hiện ra đám Bạch Thời thì gội vã kêu lên, nhưng thứ nhốt hắn chỉ có mấy lỗ nhỏ dùng để thông khí, cách âm vô cùng tốt, Hướng Văn nhìn tên khốn kiếp muốn xách mình bỏ trốn, tâm trí đã tuyệt vọng, nhưng ai ngờ Bạch Thời lại phát hiện ra hắn.
Máu đỏ phủ kín lồng, tầm mắt bị cản trở nghiêm trọng, Hướng Văn duỗi móng vuốt đặt lên vật liệu thủy tinh đặc biệt, lo lắng nhìn ra ngoài, cố quan sát tình huống trước mắt.
Tiếng kêu thảm thiết vẫn vang lên, mùi máu tươi vô hình lan tràn xung quanh, không ngừng kích thích dây thần kinh. Bạch Thời bước một bước nhỏ, cậu không có hứng thú giết mấy kẻ còn lại, lạnh lùng ra lệnh: “Ôm đầu ngồi xổm xuống, không được động đậy.”
Đám người còn lại nhìn nhau, do dự, đúng lúc này kẻ đang lăn qua lăn lại trên mặt đất đột nhiên gào lên, thậm chí âm cuối còn bén nhọn đến khó chịu: “Đừng nghe hắn! Chúng mày muốn ngồi tù sao? Cho dù muốn, ông chủ cũng không cho chúng mày được sống! Giết bọn chúng đi! Giết… A!”
Ầm!
Bạch Thời bắt gã hoàn toàn câm miệng, thu họng súng lại, ánh mắt sắc bén: “Tôi không biết ông chủ của các người là ai, nhưng nếu không nghe lời, các người sẽ chết ngay bây giờ.”
Cả căn phòng chìm vào yên lặng, mấy kẻ còn lại hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng từ từ ngồi xổm xuống, thi hành mệnh lệnh. Bạch Thời cất súng tiến tới, xoay người xách tên ngốc lên.
Hướng Văn đặt móng vuốt lên vách thủy tinh, đối mặt với Bạch Thời, lại nghĩ tới việc bản thân mình từng phạm nhị vào đêm hôm khuya khoắt, vậy mà người này lại đã không để tâm tới hiềm khích xả, lại còn thân đi cứu mình, hắn cảm động tới nỗi hai mắt đỏ bừng: “A ô…”
Bạch Thời câm nín một giây, đang nghĩ có nên ném đi không, nhưng vừa liếc sang đã qua thấy kẻ bị cậu bắn lúc nãy đang cố nhúc nhích, lập tức nhìn qua. Trang phục của gã này khác với mấy người còn lại, cậu muốn giữ mạng cho gã để tra hỏi về tổ chức, cho nên không bắn vào vị trí hiểm, cứ tưởng gã đang bất tỉnh, ai ngờ vẫn nhúc nhích được.
Bạch Thời đạp một chân lên người gã: “Cấm cử động!”
“Ha ha ha…!” Kẻ nằm trên mặt đất cười như điên, toàn thân đều run rẩy, ánh mắt nhìn Bạch Thời lóe lên sự cuồng dại, “Đi chết hết đi ha ha ha ha…” Gã vừa dứt lời, đầu đột nhiên đập mạnh vào bàn, phía trên mặt bàn có đặt một bình chất lỏng màu xanh biếc, lung lay rơi vỡ.
Một giây tiếp theo, mùi vị cực kỳ quen thuộc lan tràn xung quanh.
Bạch Thời lập tức lui về phía sau mở lồng năng lượng, nhưng phân tử khí khuếch tán rất nhanh, cậu đã hít phải một chút, không đợi Lục Việt mở hoàn bộ lồng năng lượng đã đau đớn bám vào ngăn tủ bên cạnh.
“A Bạch!” Tống Minh Uyên vịn Bạch Thời, tay còn lại đỡ lấy cái lồng vừa rơi xuống, thấy Hướng Văn và giáo quan đều có dấu hiệu khó chịu, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía những kẻ kia, ánh mắt cực lạnh.
Anh đang định hỏi có chuyện gì xảy ra, lại thấy bọn họ cũng có phản ứng giống hệt, không nén nổi sững sờ.
“… Mau đi đi” Giọng giáo quan khàn khàn, “Đây là thuốc kích thích, tôi phải biến thân, hơn nữa tôi… Tôi cảm giác mình không thể khống chế bản thân… Mau đi đi…”
Tống Minh Uyên suy đoán loại dung dịch màu xanh kia có bỏ thêm thuốc khiến thú nhân không thể khống chế được bản năng, ra lệnh cho Lục Việt bảo vệ A Bạch và Hướng Văn, còn anh định đánh giáo quan bất tỉnh rồi mang ra ngoài, nhưng bên tai đột ngột vang lên một tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó, một thứ khổng lồ bỗng xông về phía này.
Chỉ trong chớp mắt, Tống Minh Uyên đã phân biệt được đây là một trong những kẻ mặc áo khoác trắng biến thân, đành dùng sức đẩy mạnh giáo quan đang giãy dụa, vất vả lắm mới nhấc cánh tay lên để ngăn cản, cuối cùng cả người anh nện vào cái thùng lớn lên cạnh, phần gáy và cánh tay anh đều bị thủy tinh đâm rách, máu tươi hòa lẫn với thứ thuốc trong suốt, tạo thành một đường nét uốn lượn giữa dung dịch đặc sệt.
Cặp mắt Bạch Thời đã vằn vện tơ máu, giờ phút này cậu bỗng nhiên quay đầu lại, sắc mặt vốn hỗn loạn lại hiện lên chút tỉnh táo: “Chúng mày dám làm anh ấy bị thương?!”
Bạch Thời nổi giận, tinh thần lực mạnh khủng khiếp lan tràn xung quanh, cả Lục Việt và Trọng Thiên đang chạy về phía chủ nhân đều tắt máy.
Giáo quan đang cảm nhận sự đau đớn, đột nhiên phát hiện một khí tức rất bá đạo, giật mình quay phắt sang, chỉ thấy Bạch Thời chưa hoàn toàn hóa thành hình thú, nhưng làn da trên mặt và cổ cậu lại dần dần biến thành vảy bạc.
/227
|