Vị trí của hành tinh nhân ngư ở cuối chòm sao mà thành phố cờ bạc đang nằm, Bạch Thời sợ đợi quá lâu, thuốc sẽ phá hủy gene của đại ca càng nhiều. Cậu vội vàng mặc quần áo đi tìm em gái và cậu của bé, nói về chuyện này, hy vọng có thể lên đường ngay.
Tiểu Tư ngủ mơ màng, dụi dụi mắt, thấy bạn nhỏ này lại đổi tạo hình, hơn nữa trên thái dương và đuôi còn mang theo loại vảy rất giống của mình nha, bé tò mò nhìn một chút, cảm thấy thân thiết cực kỳ, vui vẻ duỗi móng vuốt nhào qua: “Ca ca, hóa ra anh cũng là cá, oa~ là cá gì thế~”
“… Nhớ kỹ, ca ca của em là rồng.” Bạch Thời nghiêm túc dạy bảo, đang định xoa đầu bé một cái, nhưng ánh mắt liếc qua bỗng thấy đại ca đang đi tới, lập tức rút tay về, rất thức thời. Tống Minh Uyên nắm lưng áo nhân ngư kéo qua một bên, ôm ngốc manh vào lòng, nhìn về phía người trước mặt.
Cậu của nhân ngư im lặng hai giây, thấy Bạch Thời cũng đang yên lặng nhìn mình, vất vả lắm mới nói ra: “Dược sư kia đã qua đời từ lâu rồi.”
Bạch Thời cứng đờ, cảm giác chút hy vọng vừa tìm được đã bị nghiền nát thành cát bụi, trái tim như bị quăng thẳng vào hầm băng, cơ thể lạnh ngắt, dường nhu ngoài tuyệt vọng ra thì không còn cảm giác được bất cứ thứ gì nữa.
Tống Minh Uyên cảm nhận được Bạch Thời cứng đờ, ôm thật chặt, vuốt tóc an ủi. Bạch Thời vô thức nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn, mãi một lúc lâu sau mới kịp hoàn hồn, há miệng, cố gắng bình tĩnh nói: “… Em sẽ khởi động Lục Việt, bảo nó cùng phân tích thuốc kia với Trọng Thiên, xem xem có thể chế tạo được thuốc trì hoãn không, nếu thật sự không thể có thể thử mấy viên thuốc kia xem, nhất định sẽ bắt nó ngừng phá hủy.”
Người này… Người này không thể xảy ra chuyện gì được, cũng không thể rời khỏi cậu.
Cậu không thể tượng tượng ra một thế giới không có đại ca, quá cô độc, quá tuyệt vọng.
Tống Minh Uyên nghe thấy trong giọng nói của cậu lộ ra chút căng thẳng và run rẩy, cũng biết trong lòng người này không dễ chịu chút nào, bình tĩnh ừ một tiếng, gật đầu với mấy người kia, kéo ngốc manh về phòng.
Cậu của nhân ngư đang chán nản vì không thể giúp đỡ, bây giờ thấy họ rời đi, chợt nhớ tới điều gì, vội vàng bổ sung: “Đợi một chút! Trợ lý và tài liệu nghiên cứu khi dược sư còn sống vẫn tồn tại, có lẽ các cậu sẽ cần dùng đến.”
Bạch Thời giật mình, lập tức quyết định phải đi xem.
Nhân ngư đứng bên cạnh, mặc dù bé không rõ đang có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác thật nghiêm trọng, hơn nữa hình như ca ca không hề vui vẻ, bé không nhịn được cất tiếng an ủi: “Ca ca đừng lo lắng, anh là người tốt, người tốt sẽ nhận được những điều tốt lành nha.”
Bạch Thời đang nắm tay đại ca thật chặt, nghe vậy xoa xoa đầu bé: “Ngoan.”
Sau khi có người báo động tối qua, cảnh sát đã tới phong tỏa hiện trường, trước mắt đang điều tra, từ đó tới giờ chủ nhân của căn biệt thự vẫn chưa xuất hiện, chẳng biết có đang ở trên hành tinh này hay không. Bạch Thời nhìn tin tức liên tiếp được chuyển tới, cảm thấy tổ chức kia đã tránh được một kiếp, cậu phẫn nộ ghi mối hận trong lòng, đợi cứu được đại ca rồi nói sau.
Mặc dù hình ảnh của họ bị camera trong cư xá ghi lại, nhưng Trọng Thiên đã sớm xâm nhập vào hệ thống xóa hết đám video kia rồi, vì vậy trước khi đi không bị kiểm tra quá gắt gao, nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự.
Bạch Thời định để giáo quan đưa Hướng Văn về sao Bạch Thụy trước, nhưng ý kiến này bị Hướng Văn phản đối mãnh liệt, lý do là vì chuyện này do hắn mà ra, hắn nhất định phải đi theo. Lúc này viện quân của sao Bạch Thụy cũng vừa đuổi tới, đang yên lặng chờ đợi họ trong vũ trụ. Toàn bộ tâm trí của Bạch Thời đều đặt vào thuốc giải, không rảnh nói chuyện với tên ngốc kia. Bạn nhỏ nào đó nhìn Hướng Văn với bộ mặt vô cảm, tiến lên hai bước quyết định đánh hắn ngất là xong.
Hướng Văn là thú tộc thuần huyết, rất nhạy cảm với nguy hiểm, lập tức né tránh: “Cậu cậu cậu… Cậu muốn làm gì? Nói cho cậu biết, dù sao tôi cũng biết nơi đó, trừ phi cậu đánh chết tôi, nếu không dù bò… Dù phải bò tôi cũng sẽ bò đến đó!”
Bạch Thời im lặng nhìn hắn.
“Tôi biết thái độ trước kia của mình không được tốt, nhưng tôi đã sửa rồi.” Hướng Văn núp sau giáo quan, ló đầu ra, duỗi móng vuốt cam đoan, “Tôi thề không gây phiền toái, thật đó.”
Bạch Thời đưa mắt nhìn một vòng, thấy cậu của nhân ngư không phản đối, quyết định không để ý tới đồ ngốc kia nữa, khởi động Lục Việt, nhanh chóng phá tan tầng khí quyển, đồng thời còn nghe được âm thanh trầm trồ kinh ngạc của Hướng Văn: “Đây là thứ gì vậy? Phi thuyền bình thường? Cậu chắc chắn không trêu chọc tôi đấy chứ?”
Hướng Văn nói xong mới phát hiện Bạch Thời đang nhìn, lập tức ngậm miệng, chạy biến ra khỏi khoang điều khiển.
Tống Minh Uyên ra hiệu cho những người còn lại, bảo bọn họ ra ngoài, sau đó ngồi xuống ghế lái phụ, duỗi tay về phía người bên cạnh: “A Bạch, qua đây.”
Bạch Thời im lặng chớp mắt một cái, cầm lấy tay Tống Minh Uyên chầm chậm ngồi vào lòng anh. Tống Minh Uyên ôm Bạch Thời, anh biết người này đang sợ, cho nên dù trong lòng biết Hướng Văn rất vô tội, nhưng anh vẫn chướng mắt hắn, muốn mượn hắn để chuyển một phần sự chú ý của Bạch Thời.
“Biến về hình thú.”
Bạch Thời khẽ giật mình: “… Ha?”
“Biến đi.”
Vì vậy, Bạch Thời ngoan ngoãn chuyển biến hình thái, chậm chạp chui ra khỏi đống quần áo, ngửa đầu nhìn anh. Tống Minh Uyên hài lòng vuốt ve cái nắm nhỏ, ôm lên nghịch móng vuốt của cậu một lát. Bạch Thời bị ôm lấy vô tình giày xéo một phen, càng ngày càng có ảo giác đại ca đang đùa với mèo, yên lặng nhẫn nhịn, thấy anh bắt đầu giở trò lưu manh, lập tức a ô duỗi móng vuốt đẩy tay ai kia ra.
Đáy mắt Tống Minh Uyên mang nét vui vẻ, tay nhẹ nhàng vuốt lông, anh đoán ngốc manh đã khôi phục phần nào, lúc này mới bỏ qua cho cậu, để bạn nhỏ này biến thành thú nhân, nhìn Bạch Thời lại xuất hiện trần trụi trước mặt mình, ánh mắt Tống Minh Uyên hơi trầm xuống, tách chân cậu ra đặt lên đùi.
Bạch Thời hoảng hốt thở dốc, nghiêng người hôn môi, ôm chặt lấy anh bỏ mặc bản thân mình trầm luân.
Lục Việt nhận được mệnh lệnh dùng tốc độ cao nhất, lộ trình vốn phải mất bốn ngày nay chỉ cần hai ngày đã tới nơi, đứng từ xa xa nhìn xuống chỉ thấy một màu xanh biếc, trời và nước giao hòa, đẹp tới nỗi gần như không chân thực. Quốc vương và hoàng hậu đã nhận được tin tức, mặc dù họ muốn tâm sự với Bạch Thời nhiều hơn, nhưng cũng biết cậu đang nôn nóng muốn cứu người, chỉ hàn huyên vài câu rồi dẫn họ tới trụ sở của dược sư.
Tộc nhân ngư ở dưới nước, bọn họ lên phương tiện giao thông đặc thù để lặn xuống, Bạch Thời nhìn ra ngoài, chỉ thấy từng đàn cá thỏa thích bơi qua bơi lại trong ánh sáng được chiết xạ bởi ánh mặt trời.
Tống Minh Uyên ôm cậu từ phía sau: “Đẹp không?”
Bạch Thời ừ một tiếng, ánh mắt nhìn ra xa, quan sát bóng của anh đang phản chiếu trên cửa kính.
Loại thuốc này rất bá đạo, hai ngày trôi qua, Joshua đã lộ ra dấu hiệu yếu đi rất rõ ràng, thời gian mê man cũng dần dần tăng lên. Sắc mặt của đại ca cũng đổi màu trắng bệch, khiến cho lòng người hốt hoảng khó chịu.
Tống Minh Uyên hôn lên tóc cậu, yên lặng hưởng thụ thời gian nhàn nhã này.
Chiến hạm của sao Bạch Thụy đã rời khỏi thành phố cờ bạc từ lâu, ngôi biệt thự nào đó vẫn bị phong tỏa, nhân viên điều tra ra ra vào vào, cố gắng tìm thêm càng nhiều manh mối, nhưng trải qua mấy ngày cố gắng hết sức, tư liệu trong tay họ vẫn chỉ là mấy thứ tìm được ban đầu, quả thực hết đường xoay sở.
Giờ phút này, một phi thuyền loại nhỏ đang đứng bên ngoài tầng khí quyển, kẻ điều khiển là một gã tóc xám, đang nắm một ống máu trong tay: “Thứ này được lấy từ con Bạch Thụy kia?”
Tên con lai trước mặt khẽ gật đầu.
Hắn là kẻ duy nhất trốn khỏi biệt thự.
Trong phòng thí nghiệm có mật đạo thông ra bên ngoài cư xá, thời điểm cửa chính bị công phá, hắn đang đứng ngay cạnh cửa mật đạo, vội vàng mở mật đạo tiến vào, cũng may không bị Bạch Thời phát hiện.
Hắn vốn định bỏ trốn, nhưng cửa lối ra không thể mở được, đành phải ẩn nấp, sau đó bình đựng dung dịch kích thích bị đập vỡ, bởi vì huyết thống quá yếu, hắn lại tránh thoát một kiếp, run rẩy trốn trong mật đạo không dám cử động, mãi đến khi đám Bạch Thời bỏ đi, hắn mới chui ra khởi động hệ thống, mở lối ra, bỏ chạy trước khi cảnh sát đến.
Ống máu này được phát hiện trong lúc cuống cuồng, hắn vội vàng cầm đi, bởi vì lý do ông chủ bắt Bạch Thụy thú chính là để lấy máu.
Gã tóc xám nghe thuộc hạ tự thuật, hứng thú hỏi: “Trong đám tới cứu Bạch Thụy thú cũng có loài người.”
“Vâng, tôi cảm thấy đám này chủ yếu đi theo giúp một tay, con Bạch Thụy thú khác mới là chủ lực.” Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, “Mặc dù tôi không thấy được hắn, nhưng có thể cảm thấy khí tức của hắn rất khủng bố.”
Thừa Viêm ngồi ngay bên cạnh, quơ quơ ly rượu trong tay, vui vẻ xen vào: “Anh vừa nói có người bị dính vào dung dịch phá hủy? Đó là thứ gì?”
Con lai mờ mịt nhìn kẻ xa lạ này, thấy ông chủ không có mở miệng ngăn cản, liền kiên nhẫn tự thuật một lần.
Thừa Viêm nhướn này: “Anh nghe thấy có người gọi hắn là đại ca?”
“Phải.”
Gã tóc xám nghiêng đầu, thấy nụ cười nơi khóe môi của Thừa Viêm càng sâu hơn, lại nhớ tới bạn tốt đã từng nói thời điểm gặp Thừa Viêm, bên cạnh y cũng có một tên con lai rất lợi hại, bèn hỏi: “Quen biết?”
“Có lẽ.” Thừa Viêm thảnh thơi nhấp một ngụm rượu, “Dịch phá hủy kia có thể chữa trị không?”
“Không thể.”
“Chắc chắn chứ? Không có biện pháp gì?”
“Có một, nhưng cũng ngang với không có.” Gã tóc xám kiên nhẫn giải thích, “Trừ khi cải tạo gene, nếu không nhẹ thì thành phế vật, nặng cũng chỉ chờ chết, thứ cải tạo kia tôi chỉ nghiên cứu được một nửa, dù bọn chúng tiếp tục nhưng trong thời gian ngắn sẽ không có kết quả đâu.”
Thừa Viêm nói: “Tôi nghe nói tộc nhân ngư có một dược sư rất lợi hại, mặc dù chết rồi, nhưng khi còn sống từng để lại mấy viên thuốc, có chuyện này không?”
“Đúng, có điều thứ thuốc kia dùng để tăng cấp bậc gene, lúc đầu tôi cũng để ý tới nó, nhưng đáng tiếc nó là thành quả nghiên cứu cả đời của dược sư, chỉ nằm trong tay hoàng gia, muốn lấy cũng khó.” Gã tóc xám nói, “Tuy nhiên bọn chúng có lấy được cũng vô dụng, tăng gene khác với cải tạo, đều đầy rủi ro, huống chi tôi từng để người lén hack được một phần tư liệu, thuốc cải tạo gene được nghiên cứu trên cơ sở này, cậu biết loại thuốc kia chỉ có mấy viên không?”
“Hả?”
“Bởi vì bên trong cần một loại thuốc dẫn, cực kỳ khó tìm, dược sư chỉ lấy được có năm cái, dùng tất cả để chế thuốc rồi.” Gã tóc xám bật cười, “Có lẽ cái này là mấu chốt để cải tạo, cậu nói… Bọn chúng tìm đâu ra?”
Thừa Viêm nheo mắt, uống một hơi cạn sạch ly rượu, đột nhiên bật cười: “Quả là tin tức tốt.”
—— Cần thuốc dẫn.
Đây là kết luận mà Lục Việt và Trọng Thiên cho ra sau khi phân tích xong tư liệu của dược sư, chỉ có điều không biết là cái gì. Mặc dù chúng là cơ giáp sở hữu trí tuệ rất cao, nhưng tất cả tri thức dự trữ là lý luận đều do con người lập trình, đối với những thứ họ không biết, chúng cũng không rõ ràng.
Bạch Thời ép buộc bản thân phải hết sức bình tĩnh, nhìn về phía trợ lý.
Trợ lý cười khổ lắc đầu: “Đừng hỏi tôi, tôi chỉ gặp đúng một lần, đó là một loại quả nhỏ màu đỏ, rất cứng, nhưng bên trong chứa đựng rất nhiều năng lượng và nguyên tố, những năm qua tôi cũng đi tìm nó.”
Bạch Thời đột ngột nghĩ tới điều gì đó, ngón tay lạnh buốt lục lọi nhẫn không gian, tìm mấy lần mới xách định được vị trí, cuối cùng lôi ra một cái túi nhỏ đưa tới trước mặt, nhìn trợ lý không rời mắt, cố gắng khống chế giọng nói: “Anh xem có phải cái này không?”
Trợ lý kinh ngạc mở ra, lập tức nhìn rõ thứ được đặt bên trong.
Trợ lý: “…”
Trợ lý suýt nữa đã chảy máu não: “Cậu, cậu lấy được thứ này từ đâu vậy?”
Sắc mặt Bạch Thời bỗng trở nên nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, không khống chế được mà lảo đảo nửa bước. Tống Minh Uyên đỡ lấy Bạch Thời, mấy ngày qua ngốc manh gần như không ngủ mấy, cho dù bị ép nằm lên giường cũng không thể ngủ.
Anh vuốt ve cậu: “A Bạch.”
Bạch Thời đáp lại, bảo bọn họ tranh thủ sửa sang lại tư liệu, mau chóng tìm ra phương pháp xử lý. Trợ lý biết không thể trì hoãn, vội vàng lao đầu vào cùng nghiên cứu với hai cơ giáp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, năm ngày sau, Joshua rơi vào hôn mê, Tống Minh Uyên cũng chỉ có thể nằm trên giường. Bạch Thời ngồi cạnh trông chừng, cũng cảm giác tính mạng mình đang bị đếm ngược, giờ phút này nghiên cứu mới tiến hành một nửa, nhưng tất cả mọi người đều biết không thể chờ đợi thêm nữa, trợ lý nói chỉ có thể thử trước xem sao.
Bạch Thời đứng trước vách tường trong suốt, nhìn màn nước biển xanh thẳm bên ngoài, im lặng thật lâu mới nói: “Thử đi.”
Trợ lý gật đầu, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Bạch Thời quay về phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn người trên giường một lát, đưa tay chạm vào má anh. Sắc mặt Tống Minh Uyên càng lúc càng tái nhợt, giấc ngủ không sâu, lúc này mở mắt cầm chặt tay cậu: “Thế nào rồi?”
“Em bảo họ đi điều chế nước thuốc.”
“Ừm.”
Bạch Thời vô thức muốn nói gì đó, nhưng cảm giác đại ca thông minh như vậy chắc cũng biết chứ hả, bèn lên giường nằm xuống, cuộn mình vào vòng tay anh.
Ngày tiến vào dung dịch nuôi cấy, Joshua có tỉnh lại một lát, nghe Lam nói về tình huống trước mắt, y hiểu nếu thất bại mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, không kiềm lòng được mà nhìn người trước mắt.
Lam cũng nhìn y: “Muốn nói gì?”
Joshua im lặng hai giây, lắc đầu, nâng cánh tay lên làm một động tác. Lam hiểu ý, tiến lên đập tay với y, nhìn Joshua được đặt vào trong khoang, hắn rời ánh mắt, quay về phía đại ca.
Tống Minh Uyên hôn khóe môi Bạch Thời một cái: “Anh đi đây.”
Bạch Thời im lặng.
Tống Minh Uyên chạm vào bàn tay đang nắm chặt áo mình: “A Bạch?”
“Ừ.” Bạch Thời từ từ buông ra, “Em đợi anh.”
Tiểu Tư ngủ mơ màng, dụi dụi mắt, thấy bạn nhỏ này lại đổi tạo hình, hơn nữa trên thái dương và đuôi còn mang theo loại vảy rất giống của mình nha, bé tò mò nhìn một chút, cảm thấy thân thiết cực kỳ, vui vẻ duỗi móng vuốt nhào qua: “Ca ca, hóa ra anh cũng là cá, oa~ là cá gì thế~”
“… Nhớ kỹ, ca ca của em là rồng.” Bạch Thời nghiêm túc dạy bảo, đang định xoa đầu bé một cái, nhưng ánh mắt liếc qua bỗng thấy đại ca đang đi tới, lập tức rút tay về, rất thức thời. Tống Minh Uyên nắm lưng áo nhân ngư kéo qua một bên, ôm ngốc manh vào lòng, nhìn về phía người trước mặt.
Cậu của nhân ngư im lặng hai giây, thấy Bạch Thời cũng đang yên lặng nhìn mình, vất vả lắm mới nói ra: “Dược sư kia đã qua đời từ lâu rồi.”
Bạch Thời cứng đờ, cảm giác chút hy vọng vừa tìm được đã bị nghiền nát thành cát bụi, trái tim như bị quăng thẳng vào hầm băng, cơ thể lạnh ngắt, dường nhu ngoài tuyệt vọng ra thì không còn cảm giác được bất cứ thứ gì nữa.
Tống Minh Uyên cảm nhận được Bạch Thời cứng đờ, ôm thật chặt, vuốt tóc an ủi. Bạch Thời vô thức nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn, mãi một lúc lâu sau mới kịp hoàn hồn, há miệng, cố gắng bình tĩnh nói: “… Em sẽ khởi động Lục Việt, bảo nó cùng phân tích thuốc kia với Trọng Thiên, xem xem có thể chế tạo được thuốc trì hoãn không, nếu thật sự không thể có thể thử mấy viên thuốc kia xem, nhất định sẽ bắt nó ngừng phá hủy.”
Người này… Người này không thể xảy ra chuyện gì được, cũng không thể rời khỏi cậu.
Cậu không thể tượng tượng ra một thế giới không có đại ca, quá cô độc, quá tuyệt vọng.
Tống Minh Uyên nghe thấy trong giọng nói của cậu lộ ra chút căng thẳng và run rẩy, cũng biết trong lòng người này không dễ chịu chút nào, bình tĩnh ừ một tiếng, gật đầu với mấy người kia, kéo ngốc manh về phòng.
Cậu của nhân ngư đang chán nản vì không thể giúp đỡ, bây giờ thấy họ rời đi, chợt nhớ tới điều gì, vội vàng bổ sung: “Đợi một chút! Trợ lý và tài liệu nghiên cứu khi dược sư còn sống vẫn tồn tại, có lẽ các cậu sẽ cần dùng đến.”
Bạch Thời giật mình, lập tức quyết định phải đi xem.
Nhân ngư đứng bên cạnh, mặc dù bé không rõ đang có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác thật nghiêm trọng, hơn nữa hình như ca ca không hề vui vẻ, bé không nhịn được cất tiếng an ủi: “Ca ca đừng lo lắng, anh là người tốt, người tốt sẽ nhận được những điều tốt lành nha.”
Bạch Thời đang nắm tay đại ca thật chặt, nghe vậy xoa xoa đầu bé: “Ngoan.”
Sau khi có người báo động tối qua, cảnh sát đã tới phong tỏa hiện trường, trước mắt đang điều tra, từ đó tới giờ chủ nhân của căn biệt thự vẫn chưa xuất hiện, chẳng biết có đang ở trên hành tinh này hay không. Bạch Thời nhìn tin tức liên tiếp được chuyển tới, cảm thấy tổ chức kia đã tránh được một kiếp, cậu phẫn nộ ghi mối hận trong lòng, đợi cứu được đại ca rồi nói sau.
Mặc dù hình ảnh của họ bị camera trong cư xá ghi lại, nhưng Trọng Thiên đã sớm xâm nhập vào hệ thống xóa hết đám video kia rồi, vì vậy trước khi đi không bị kiểm tra quá gắt gao, nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự.
Bạch Thời định để giáo quan đưa Hướng Văn về sao Bạch Thụy trước, nhưng ý kiến này bị Hướng Văn phản đối mãnh liệt, lý do là vì chuyện này do hắn mà ra, hắn nhất định phải đi theo. Lúc này viện quân của sao Bạch Thụy cũng vừa đuổi tới, đang yên lặng chờ đợi họ trong vũ trụ. Toàn bộ tâm trí của Bạch Thời đều đặt vào thuốc giải, không rảnh nói chuyện với tên ngốc kia. Bạn nhỏ nào đó nhìn Hướng Văn với bộ mặt vô cảm, tiến lên hai bước quyết định đánh hắn ngất là xong.
Hướng Văn là thú tộc thuần huyết, rất nhạy cảm với nguy hiểm, lập tức né tránh: “Cậu cậu cậu… Cậu muốn làm gì? Nói cho cậu biết, dù sao tôi cũng biết nơi đó, trừ phi cậu đánh chết tôi, nếu không dù bò… Dù phải bò tôi cũng sẽ bò đến đó!”
Bạch Thời im lặng nhìn hắn.
“Tôi biết thái độ trước kia của mình không được tốt, nhưng tôi đã sửa rồi.” Hướng Văn núp sau giáo quan, ló đầu ra, duỗi móng vuốt cam đoan, “Tôi thề không gây phiền toái, thật đó.”
Bạch Thời đưa mắt nhìn một vòng, thấy cậu của nhân ngư không phản đối, quyết định không để ý tới đồ ngốc kia nữa, khởi động Lục Việt, nhanh chóng phá tan tầng khí quyển, đồng thời còn nghe được âm thanh trầm trồ kinh ngạc của Hướng Văn: “Đây là thứ gì vậy? Phi thuyền bình thường? Cậu chắc chắn không trêu chọc tôi đấy chứ?”
Hướng Văn nói xong mới phát hiện Bạch Thời đang nhìn, lập tức ngậm miệng, chạy biến ra khỏi khoang điều khiển.
Tống Minh Uyên ra hiệu cho những người còn lại, bảo bọn họ ra ngoài, sau đó ngồi xuống ghế lái phụ, duỗi tay về phía người bên cạnh: “A Bạch, qua đây.”
Bạch Thời im lặng chớp mắt một cái, cầm lấy tay Tống Minh Uyên chầm chậm ngồi vào lòng anh. Tống Minh Uyên ôm Bạch Thời, anh biết người này đang sợ, cho nên dù trong lòng biết Hướng Văn rất vô tội, nhưng anh vẫn chướng mắt hắn, muốn mượn hắn để chuyển một phần sự chú ý của Bạch Thời.
“Biến về hình thú.”
Bạch Thời khẽ giật mình: “… Ha?”
“Biến đi.”
Vì vậy, Bạch Thời ngoan ngoãn chuyển biến hình thái, chậm chạp chui ra khỏi đống quần áo, ngửa đầu nhìn anh. Tống Minh Uyên hài lòng vuốt ve cái nắm nhỏ, ôm lên nghịch móng vuốt của cậu một lát. Bạch Thời bị ôm lấy vô tình giày xéo một phen, càng ngày càng có ảo giác đại ca đang đùa với mèo, yên lặng nhẫn nhịn, thấy anh bắt đầu giở trò lưu manh, lập tức a ô duỗi móng vuốt đẩy tay ai kia ra.
Đáy mắt Tống Minh Uyên mang nét vui vẻ, tay nhẹ nhàng vuốt lông, anh đoán ngốc manh đã khôi phục phần nào, lúc này mới bỏ qua cho cậu, để bạn nhỏ này biến thành thú nhân, nhìn Bạch Thời lại xuất hiện trần trụi trước mặt mình, ánh mắt Tống Minh Uyên hơi trầm xuống, tách chân cậu ra đặt lên đùi.
Bạch Thời hoảng hốt thở dốc, nghiêng người hôn môi, ôm chặt lấy anh bỏ mặc bản thân mình trầm luân.
Lục Việt nhận được mệnh lệnh dùng tốc độ cao nhất, lộ trình vốn phải mất bốn ngày nay chỉ cần hai ngày đã tới nơi, đứng từ xa xa nhìn xuống chỉ thấy một màu xanh biếc, trời và nước giao hòa, đẹp tới nỗi gần như không chân thực. Quốc vương và hoàng hậu đã nhận được tin tức, mặc dù họ muốn tâm sự với Bạch Thời nhiều hơn, nhưng cũng biết cậu đang nôn nóng muốn cứu người, chỉ hàn huyên vài câu rồi dẫn họ tới trụ sở của dược sư.
Tộc nhân ngư ở dưới nước, bọn họ lên phương tiện giao thông đặc thù để lặn xuống, Bạch Thời nhìn ra ngoài, chỉ thấy từng đàn cá thỏa thích bơi qua bơi lại trong ánh sáng được chiết xạ bởi ánh mặt trời.
Tống Minh Uyên ôm cậu từ phía sau: “Đẹp không?”
Bạch Thời ừ một tiếng, ánh mắt nhìn ra xa, quan sát bóng của anh đang phản chiếu trên cửa kính.
Loại thuốc này rất bá đạo, hai ngày trôi qua, Joshua đã lộ ra dấu hiệu yếu đi rất rõ ràng, thời gian mê man cũng dần dần tăng lên. Sắc mặt của đại ca cũng đổi màu trắng bệch, khiến cho lòng người hốt hoảng khó chịu.
Tống Minh Uyên hôn lên tóc cậu, yên lặng hưởng thụ thời gian nhàn nhã này.
Chiến hạm của sao Bạch Thụy đã rời khỏi thành phố cờ bạc từ lâu, ngôi biệt thự nào đó vẫn bị phong tỏa, nhân viên điều tra ra ra vào vào, cố gắng tìm thêm càng nhiều manh mối, nhưng trải qua mấy ngày cố gắng hết sức, tư liệu trong tay họ vẫn chỉ là mấy thứ tìm được ban đầu, quả thực hết đường xoay sở.
Giờ phút này, một phi thuyền loại nhỏ đang đứng bên ngoài tầng khí quyển, kẻ điều khiển là một gã tóc xám, đang nắm một ống máu trong tay: “Thứ này được lấy từ con Bạch Thụy kia?”
Tên con lai trước mặt khẽ gật đầu.
Hắn là kẻ duy nhất trốn khỏi biệt thự.
Trong phòng thí nghiệm có mật đạo thông ra bên ngoài cư xá, thời điểm cửa chính bị công phá, hắn đang đứng ngay cạnh cửa mật đạo, vội vàng mở mật đạo tiến vào, cũng may không bị Bạch Thời phát hiện.
Hắn vốn định bỏ trốn, nhưng cửa lối ra không thể mở được, đành phải ẩn nấp, sau đó bình đựng dung dịch kích thích bị đập vỡ, bởi vì huyết thống quá yếu, hắn lại tránh thoát một kiếp, run rẩy trốn trong mật đạo không dám cử động, mãi đến khi đám Bạch Thời bỏ đi, hắn mới chui ra khởi động hệ thống, mở lối ra, bỏ chạy trước khi cảnh sát đến.
Ống máu này được phát hiện trong lúc cuống cuồng, hắn vội vàng cầm đi, bởi vì lý do ông chủ bắt Bạch Thụy thú chính là để lấy máu.
Gã tóc xám nghe thuộc hạ tự thuật, hứng thú hỏi: “Trong đám tới cứu Bạch Thụy thú cũng có loài người.”
“Vâng, tôi cảm thấy đám này chủ yếu đi theo giúp một tay, con Bạch Thụy thú khác mới là chủ lực.” Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, “Mặc dù tôi không thấy được hắn, nhưng có thể cảm thấy khí tức của hắn rất khủng bố.”
Thừa Viêm ngồi ngay bên cạnh, quơ quơ ly rượu trong tay, vui vẻ xen vào: “Anh vừa nói có người bị dính vào dung dịch phá hủy? Đó là thứ gì?”
Con lai mờ mịt nhìn kẻ xa lạ này, thấy ông chủ không có mở miệng ngăn cản, liền kiên nhẫn tự thuật một lần.
Thừa Viêm nhướn này: “Anh nghe thấy có người gọi hắn là đại ca?”
“Phải.”
Gã tóc xám nghiêng đầu, thấy nụ cười nơi khóe môi của Thừa Viêm càng sâu hơn, lại nhớ tới bạn tốt đã từng nói thời điểm gặp Thừa Viêm, bên cạnh y cũng có một tên con lai rất lợi hại, bèn hỏi: “Quen biết?”
“Có lẽ.” Thừa Viêm thảnh thơi nhấp một ngụm rượu, “Dịch phá hủy kia có thể chữa trị không?”
“Không thể.”
“Chắc chắn chứ? Không có biện pháp gì?”
“Có một, nhưng cũng ngang với không có.” Gã tóc xám kiên nhẫn giải thích, “Trừ khi cải tạo gene, nếu không nhẹ thì thành phế vật, nặng cũng chỉ chờ chết, thứ cải tạo kia tôi chỉ nghiên cứu được một nửa, dù bọn chúng tiếp tục nhưng trong thời gian ngắn sẽ không có kết quả đâu.”
Thừa Viêm nói: “Tôi nghe nói tộc nhân ngư có một dược sư rất lợi hại, mặc dù chết rồi, nhưng khi còn sống từng để lại mấy viên thuốc, có chuyện này không?”
“Đúng, có điều thứ thuốc kia dùng để tăng cấp bậc gene, lúc đầu tôi cũng để ý tới nó, nhưng đáng tiếc nó là thành quả nghiên cứu cả đời của dược sư, chỉ nằm trong tay hoàng gia, muốn lấy cũng khó.” Gã tóc xám nói, “Tuy nhiên bọn chúng có lấy được cũng vô dụng, tăng gene khác với cải tạo, đều đầy rủi ro, huống chi tôi từng để người lén hack được một phần tư liệu, thuốc cải tạo gene được nghiên cứu trên cơ sở này, cậu biết loại thuốc kia chỉ có mấy viên không?”
“Hả?”
“Bởi vì bên trong cần một loại thuốc dẫn, cực kỳ khó tìm, dược sư chỉ lấy được có năm cái, dùng tất cả để chế thuốc rồi.” Gã tóc xám bật cười, “Có lẽ cái này là mấu chốt để cải tạo, cậu nói… Bọn chúng tìm đâu ra?”
Thừa Viêm nheo mắt, uống một hơi cạn sạch ly rượu, đột nhiên bật cười: “Quả là tin tức tốt.”
—— Cần thuốc dẫn.
Đây là kết luận mà Lục Việt và Trọng Thiên cho ra sau khi phân tích xong tư liệu của dược sư, chỉ có điều không biết là cái gì. Mặc dù chúng là cơ giáp sở hữu trí tuệ rất cao, nhưng tất cả tri thức dự trữ là lý luận đều do con người lập trình, đối với những thứ họ không biết, chúng cũng không rõ ràng.
Bạch Thời ép buộc bản thân phải hết sức bình tĩnh, nhìn về phía trợ lý.
Trợ lý cười khổ lắc đầu: “Đừng hỏi tôi, tôi chỉ gặp đúng một lần, đó là một loại quả nhỏ màu đỏ, rất cứng, nhưng bên trong chứa đựng rất nhiều năng lượng và nguyên tố, những năm qua tôi cũng đi tìm nó.”
Bạch Thời đột ngột nghĩ tới điều gì đó, ngón tay lạnh buốt lục lọi nhẫn không gian, tìm mấy lần mới xách định được vị trí, cuối cùng lôi ra một cái túi nhỏ đưa tới trước mặt, nhìn trợ lý không rời mắt, cố gắng khống chế giọng nói: “Anh xem có phải cái này không?”
Trợ lý kinh ngạc mở ra, lập tức nhìn rõ thứ được đặt bên trong.
Trợ lý: “…”
Trợ lý suýt nữa đã chảy máu não: “Cậu, cậu lấy được thứ này từ đâu vậy?”
Sắc mặt Bạch Thời bỗng trở nên nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, không khống chế được mà lảo đảo nửa bước. Tống Minh Uyên đỡ lấy Bạch Thời, mấy ngày qua ngốc manh gần như không ngủ mấy, cho dù bị ép nằm lên giường cũng không thể ngủ.
Anh vuốt ve cậu: “A Bạch.”
Bạch Thời đáp lại, bảo bọn họ tranh thủ sửa sang lại tư liệu, mau chóng tìm ra phương pháp xử lý. Trợ lý biết không thể trì hoãn, vội vàng lao đầu vào cùng nghiên cứu với hai cơ giáp.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, năm ngày sau, Joshua rơi vào hôn mê, Tống Minh Uyên cũng chỉ có thể nằm trên giường. Bạch Thời ngồi cạnh trông chừng, cũng cảm giác tính mạng mình đang bị đếm ngược, giờ phút này nghiên cứu mới tiến hành một nửa, nhưng tất cả mọi người đều biết không thể chờ đợi thêm nữa, trợ lý nói chỉ có thể thử trước xem sao.
Bạch Thời đứng trước vách tường trong suốt, nhìn màn nước biển xanh thẳm bên ngoài, im lặng thật lâu mới nói: “Thử đi.”
Trợ lý gật đầu, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Bạch Thời quay về phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn người trên giường một lát, đưa tay chạm vào má anh. Sắc mặt Tống Minh Uyên càng lúc càng tái nhợt, giấc ngủ không sâu, lúc này mở mắt cầm chặt tay cậu: “Thế nào rồi?”
“Em bảo họ đi điều chế nước thuốc.”
“Ừm.”
Bạch Thời vô thức muốn nói gì đó, nhưng cảm giác đại ca thông minh như vậy chắc cũng biết chứ hả, bèn lên giường nằm xuống, cuộn mình vào vòng tay anh.
Ngày tiến vào dung dịch nuôi cấy, Joshua có tỉnh lại một lát, nghe Lam nói về tình huống trước mắt, y hiểu nếu thất bại mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, không kiềm lòng được mà nhìn người trước mắt.
Lam cũng nhìn y: “Muốn nói gì?”
Joshua im lặng hai giây, lắc đầu, nâng cánh tay lên làm một động tác. Lam hiểu ý, tiến lên đập tay với y, nhìn Joshua được đặt vào trong khoang, hắn rời ánh mắt, quay về phía đại ca.
Tống Minh Uyên hôn khóe môi Bạch Thời một cái: “Anh đi đây.”
Bạch Thời im lặng.
Tống Minh Uyên chạm vào bàn tay đang nắm chặt áo mình: “A Bạch?”
“Ừ.” Bạch Thời từ từ buông ra, “Em đợi anh.”
/227
|