Ban đêm ở sao Mê Điệt không bao giờ yên bình, thế lực nơi này rắc rối phức tạp, mạnh được yếu thua, những trận sống mái gần như đêm nào cũng nổ ra. Trì Hải Thiên dẫn Bạch Thời đi qua một quảng trường phồn hoa, chậm rãi rẽ vào khu bình dân.
Bầu trời đang mưa lác đác, tí tách tí tách, phủ một lớp hơi ẩm lên quần áo, cách đó không xa là tiếng chửi rủa loáng thoáng, xen lẫn tiếng van xin nghẹn ngào, càng tới gần càng khiến người ta không kiềm chế được mà nhíu mày.
Trì Hải Thiên tùy ý nhìn lướt qua, do dự nửa giây, dừng chân lại.
Bạch Thời ngẩng đầu, mượn đèn đường mờ mờ nhìn sang, chỉ thấy một cụ ông tóc bạc phơ đang nằm trong góc con hẻm nhỏ, phía trước lão là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, gã nọ đang dùng lực đạp vào cơ thể già yếu ấy: “Mẹ kiếp, mau đưa tiền đây!”
Ông lão cố gắng cuộn mình, che đầu khàn khàn cầu xin: “Tôi thật… Thật sự không có…”
“Nói láo!” Thanh niên mắng, “Vừa nãy chính mắt tao nhìn thấy có một phu nhân cho mày một xấp tiền, mẹ mày, lấy ra nhanh, đừng ép tao mạnh tay!”
“Đấy là… Khụ, khụ… Tiền nuôi sống gia đình, tiền chữa bệnh cho cháu gái…” Giọng nói của ông lão đứt quãng, “Trong nhà ngoài tôi… Cũng chỉ còn lại hai đứa cháu, chúng còn nhỏ, chỉ có thể chờ tôi nuôi, van ngài… Để tôi… Để tôi đi đi…”
“Thế thì mày mau đưa tiền ra đây, tao cũng chưa ăn cơm đâu, đưa tiền đây!” Thanh niên nói xong lại đạp lão một cú trời giáng, từng cú đạp nện cho cơ thể gầy yếu run rẩy.
Mẹ kiếp, đúng là súc sinh!
Bạch Thời lập tức chửi thề trong lòng, không khỏi nhìn về phía Trì Hải Thiên, thấy ông vẫn đứng im không nhúc nhích, không nhịn được mà mở miệng: “Ông nội?”
Trì Hải Thiên im lặng nửa giây, nhẹ nói: “A Bạch, trên đời này còn rất nhiều điều không công bằng, cũng có rất nhiều chuyện không thể nói rõ chỉ bằng đạo lý, hiểu không?”
Bạch Thời ngơ ngác: “Ông nội?”
“Sau này con sẽ gặp rất nhiều chuyện như vậy, nhìn thấy rất nhiều kẻ thối nát, không còn chút nhân tính nào, gặp được những kẻ này tuyệt đối không thể mềm lòng.” Giọng nói của Trì Hải Thiên nhẹ bẫng, “Trên thực tế trong rất nhiều chuyện, nếu con mềm lòng hoặc chần chừ, người chết sẽ là con, cho nên con nhớ kỹ bất cứ khi nào cũng phải duy trì bản chất, vậy là được rồi.”
Bạch Thời âm thầm hít khí, mơ hồ đoán được mục đích Trì Hải Thiên dẫn cậu ra ngoài là gì, nghĩ thầm đúng là lần này lão đầu cắn phải thuốc mạnh quá rồi, siết chặt nắm tay, sợ hãi nói: “… Ông nội.”
Ánh mắt Trì Hải Thiên sâu thẳm, vươn tay: “Nhìn đi.”
Bạch Thời vô thức nhìn qua, chỉ thấy âm thanh của ông lão càng ngày càng yếu ớt, vô lực co lại một góc, khẽ run rẩy. Thanh niên lại đạp một đạp, chú ý tới thời gian hai người đứng đây quá lâu, quay đầu liếc một vòng: “Nhìn cái mẹ gì mà nhìn, cút!”
Gã nói xong không để ý tới họ nữa, ngồi xổm xuống bắt đầu lục xoát người ông cụ. Ông lão phát hiện được ý đồ của gã, toàn thân co lại thật chặt, thì thào đau khổ van xin, cuối cùng còn cố gắng xin gã thả mình đi. Thanh niên tách một lúc mà không thể khiến ông lão duỗi người ra, giận dữ chửi bới, đứng dậy bồi một cước, lôi dao ra, oán hận nói: “Đây là mày tự chuốc lấy!”
Ông lão thấy rõ, cuối cùng tinh thần cũng sụp đổ, đang định bỏ tiền để bảo vệ tính mạng, nhưng đúng lúc này có một bóng người đột nhiên chắn ngay trước mặt, ông lão ngơ ngác.
Bạch Thời nhận ra gã thanh niên muốn giết người, thật sự không nhịn được, vô thức lao tới, nét mặt vô cảm: “Mày có còn tính người không? Dừng tay ngay cho ông!”
Thanh niên khẽ giật mình, nhìn người thấp bé trước mắt, lại nhìn một ông già khác bên cạnh, cảm giác đối phó hai kẻ này quá dễ, quát lớn: “Cút ngay, dám lên giọng dạy đời tao à, mày muốn chết đúng không?”
Bạch Thời đứng bất động: “Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, biến.”
“Phi!” Thanh niên gắt lên, thò tay muốn đẩy cậu ra. Bạch Thời né rất nhanh, lách qua khe hở tới trước mặt gã, tay phải nắm chặt, nện một cú vào bụng gã nọ.
Trong thời gian vật lộn với dã thú hồi trước, Trì Hải Thiên cố ý huấn luyện khả năng cân đối và sức bật của cậu, bởi vậy một quyền trong trạng thái tức giận của Bạch Thời hoàn toàn không thể khinh thường được đâu, thanh niên kêu một tiếng, lui về phía sau nửa bước, vừa chửi ầm ĩ vừa vung dao xông tới.
Trì Hải Thiên nhìn cảnh này, ánh mắt u ám đứng dưới ánh sáng mờ tối càng thêm khó hiểu, nói khẽ: “A Bạch, giết hắn đi.”
Ôi mẹ nó, quả nhiên là muốn tui giết người, ông cho rằng đây là gà à mà muốn làm thịt thì làm?
Lúc Bạch Thời căng thẳng sẽ vô thức nói mấy câu thổ tào ra miệng, nhưng giờ phút này cậu lại sợ tới mức nói không nên lời. Bạch Thời giáng cho thanh niên vài cú, tìm cơ hội cướp thanh dao, ghìm gã nọ xuống, đang định nói tao cho mày thêm một cơ hội, nhưng thanh niên lại đánh tới đỏ mắt, không đợi Bạch Thời mở miệng đã móc ra một khẩu súng từ sau lưng, nhắm thẳng vào cậu.
Trì Hải Thiên không ngờ gã vẫn còn có súng, trái tim siết chặt trong một nhịp, vội vã chạy tới: “A Bạch!”
Đồng tử của Bạch Thời đột nhiên co lại, thậm chí có thể nhìn rõ động tác bóp cò rất nhỏ của thanh niên.
Một giây này kéo dài vô hạn, cậu đột nhiên cúi đầu, sau đó xông lên trước, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên bên tai, viên đạn ngay sượt qua đỉnh đầu, cùng lúc đó, phía bàn tay cậu bỗng cảm nhận được một nguồn nhiệt.
Bạch Thời hoàn hồn, phát hiện lưỡi dao găm đã chui vào lồng ngực thanh niên tự bao giờ, máu tươi đang chảy ra từ chuôi dao, nhuộm đỏ một mảnh đất, sắc mặt cậu tái nhợt, thở hổn hển vài hơi, đờ đẫn lui về phía sau, thanh niên vẫn giữ nguyên tư thế nổ súng, cơ thể nghiêng qua một bên, đổ ầm ầm xuống đất, không kịp rên một tiếng.
Hết thảy phát sinh bằng tốc độ ánh sáng, Trì Hải Thiên đứng sững lại, nhìn Bạch Thời chằm chằm. Ông lão thì ngơ ngác ngồi dưới đất, thở phì phì như ống bễ hỏng, nhìn thanh niên rồi lại nhìn Bạch Thời, mãi một lúc lâu sau mới nhúc nhích, khàn khàn nói: “Cám… cám ơn…”
Khuôn mặt Bạch Thời không hề thay đổi, giọng nói cứng ngắc, mang theo chút lạnh lẽo: “Đưa số tài khoản cho tôi.”
Ông lão không kịp phản ứng: “… A?”
“Không phải cháu gái ông đang bị bệnh sao? Hơn nữa ông cũng phải đi chữa trị chứ?” Bạch Thời kết nối với máy truyền tin, tay đã run tới không kiềm được, ngay sau đó bị Trì Hải Thiên nắm chặt.
Trì Hải Thiên kiễn nhẫn an ủi ông lão, gửi vào tài khoản của đối phương một món tiền, sau đó dặn lão nên dẫn hai đứa trẻ tới một nơi có trị an tốt hơn mà dừng chân, ý bảo lão có thể đi rồi.
Ông lão thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại từ cám ơn, lảo đảo rời đi.
Hẻm nhỏ lại chìm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa đập vào mặt đất, Trì Hải Thiên rũ mắt: “A Bạch?”
Bạch Thời ngửa đầu nhìn ông, lại nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó sững sờ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhuốm máu của mình, hai giây sau, cậu chợt chạy qua một bên vịn tường nôn ọe.
Đáy mắt Trì Hải Thiên rất sâu, chậm rãi đi tới, vỗ vỗ lưng cậu an ủi, vài giây sau liền ôm Bạch Thời vào lòng, dịu dàng xoa đầu cậu.
Thần kinh của Bạch Thời căng thẳng cao độ, nhạy bén phát hiện động tác của lão đầu mang theo sự dịu dàng chưa từng có, thậm chí bên trong còn bao gồm cảm xúc áy náy, vô thức nhắm mắt lại, dần dần buông lỏng.
Bạch Thời biết rõ lão đầu muốn biểu đạt rằng ông không muốn ép cậu nhuốm máu sớm như vậy, nhưng ngay từ đầu khi Trì Hải Thiên lựa chọn cậu, số phận đã định trước rằng cậu sẽ trải qua một cuộc đời hoàn toàn không bình thường.
Thực ra việc này cũng không hề gì, Bạch Thời đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, bởi vì từ ngày quyết định phải qua cửa, cậu cũng biết mình sẽ phải bước trên con đường này. Cậu nhất định sẽ gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều cuộc chiến, phải sống tới cùng, trái tim phải sắt đá, chỉ là Bạch Thời không ngờ ngày này sẽ tới sớm như vậy, sớm tới nỗi làm cho người ta không kịp trở tay.
Cậu ho khan vài tiếng, chậm rãi đứng dậy. Trì Hải Thiên âm thầm quan sát Bạch Thời, không lên tiếng.
Mưa đã khiến quần áo của họ ướt đẫm, không khí lạnh lẽo khiến Bạch Thời không ngừng run rẩy, cậu lại liếc thi thể một lần nữa, âm thầm hít một hơi, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
“A Bạch?”
“… Để con bình tĩnh đã.”
Trì Hải Thiên thấy cậu vẫn đang run, tiến lên hai bước, cõng cậu lên lưng.
Ân Kiệt vẫn ở trong nhà trọ đợi họ, lo lắng tới nỗi ngồi thôi cũng thấy bất an, giờ phút này nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng chạy tới mở cửa, sau đó lại nhìn thấy vết máu trên người Bạch Thời, há hốc miệng: “A Bạch nó…”
“Không bị thương.” Trì Hải Thiên lạnh nhạt đáp, cõng Bạch Thời đi vào phòng tắm.
Bạch Thời đã dần dần hồi phục từ trong chấn động ban đầu, có thể tự tắm rửa, vì vậy bảo họ đi ra ngoài, kìm nén cảm xúc tắm rửa một lát, sau đó mặc đồ bay vào phòng ngủ, không có hứng thú lên Tranh Bá, dứt khoát bò lên giường.
Trì Hải Thiên không yên lòng lắm, mở hé cửa phòng, nhìn vào từ khe hở có thể thấy Bạch Thời đang trở mình, sau đó chậm rãi duỗi móng vuốt nhỏ, kéo hai quả trứng vào trong chăn yên lặng ôm chúng ngủ, Trì Hải Thiên im lặng nửa giây, đóng cửa lại.
Một đêm vô sự.
Ngày hôm sau Bạch Thời dậy từ sớm, giữ nguyên khuôn mặt vô cảm ngồi trước bàn ăn cơm, Trì Hải Thiên quan sát một chút, thấy nét mặt của cậu không khác ngày thường là bao, chợt cảm thấy bất ngờ với khả năng thích nghi mạnh mẽ của cậu, tặng cho Bạch Thời một ánh nhìn khen ngợi, âm thầm gật đầu.
Thời gian trôi qua như thường, mới vậy mà một ngày đã trôi qua, hôm sau Bạch Thời vẫn duy trì nét mặt vô cảm, chỉ có điều trong mắt đã có tơ máu. Ngày thứ tư, khuôn mặt cậu vẫn vô cảm, tơ máu lại tăng thêm, hai mắt đỏ ngầu, vùi đầu vào ăn cơm. Ngày thứ năm, nét mặt không thay đổi, nhưng dưới mắt đã xuất hiện quần thâm nhàn nhạt. Ngày thứ sáu, quầng thâm đậm hơn.
Trì Hải Thiên im lặng.
Ông thầm nghĩ quả nhiên mình đã yên tâm quá sớm, bây giờ xảy ra vấn đề rồi, liền bắt đầu phụ đạo tâm lý cho Bạch Thời, cũng bảo cậu nghỉ đấu, ngoan ngoãn ở trong nhà, Cũng may gần đây Bạch Thời hoàn toàn không hứng thú với đấu trường, đương nhiên đồng ý ngay, ngoan ngoãn quấn chăn ngồi trên giường ấp trứng, ấp tới ba ngày liên tiếp.
Gần đây, bất kể là Lam hay Tam Thiếu đều phát hiện Bạch Thời cứ đờ đẫn mãi thôi, Tam Thiếu còn hỏi cậu có gì không thoải mái không, sau đó nghe Bạch Thời thờ ơ ừ một tiếng, không khỏi nhìn bóng lưng cậu rời đi, tiếp tục xác định đã có chuyện xảy ra rồi, nếu không thì sao bạn nhỏ “câm” này lại mở miệng.
Hôm nay lại thấy người nọ biến mất ba ngày liên tục, liền thương lượng một chút, quyết định tới thẳng nhà, mỹ danh là đến thăm bệnh.
Tâm trạng của Bạch Thời đã được điều chỉnh tàm tạm, thấy họ liền giật mình, mở máy truyền tin định đánh chữ, ai ngờ lại nghe Tam Thiếu nói: “Tất cả mọi người đều là người thông minh, đừng giả bộ nữa.”
Bạch Thời không đeo mặt nạ, thầm nghĩ dù sao người này cũng sớm đoán được cậu đang ngụy trang, vì thế liền ừ: “Sao các cậu lại tới đây?”
“Xem cậu còn sống không.” Tam Thiếu ngồi xuống đầu giường, cúi người nâng cằm Bạch Thời lên, để cậu nhìn thẳng vào mình, “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
——— ————
Tác giả phát biểu: tiểu kịch trường vô trách nhiệm…
Tam Thiếu: Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ gánh vác cho em.
Bạch Thời: Giết người.
Tam Thiếu duỗi tay ôm bạn nhỏ nào đó vào lòng, vỗ vỗ lưng.
Bạch Thời (thầm nghĩ: tiểu đệ tri kỷ quá): “Anh tên là gì?”
Tam Thiếu: Tống Minh Uyên.
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời: Anh tên là gì?!
Tam Thiếu: Tống Minh Uyên.
Bạch Thời: … Tạm biệt!
Bầu trời đang mưa lác đác, tí tách tí tách, phủ một lớp hơi ẩm lên quần áo, cách đó không xa là tiếng chửi rủa loáng thoáng, xen lẫn tiếng van xin nghẹn ngào, càng tới gần càng khiến người ta không kiềm chế được mà nhíu mày.
Trì Hải Thiên tùy ý nhìn lướt qua, do dự nửa giây, dừng chân lại.
Bạch Thời ngẩng đầu, mượn đèn đường mờ mờ nhìn sang, chỉ thấy một cụ ông tóc bạc phơ đang nằm trong góc con hẻm nhỏ, phía trước lão là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, gã nọ đang dùng lực đạp vào cơ thể già yếu ấy: “Mẹ kiếp, mau đưa tiền đây!”
Ông lão cố gắng cuộn mình, che đầu khàn khàn cầu xin: “Tôi thật… Thật sự không có…”
“Nói láo!” Thanh niên mắng, “Vừa nãy chính mắt tao nhìn thấy có một phu nhân cho mày một xấp tiền, mẹ mày, lấy ra nhanh, đừng ép tao mạnh tay!”
“Đấy là… Khụ, khụ… Tiền nuôi sống gia đình, tiền chữa bệnh cho cháu gái…” Giọng nói của ông lão đứt quãng, “Trong nhà ngoài tôi… Cũng chỉ còn lại hai đứa cháu, chúng còn nhỏ, chỉ có thể chờ tôi nuôi, van ngài… Để tôi… Để tôi đi đi…”
“Thế thì mày mau đưa tiền ra đây, tao cũng chưa ăn cơm đâu, đưa tiền đây!” Thanh niên nói xong lại đạp lão một cú trời giáng, từng cú đạp nện cho cơ thể gầy yếu run rẩy.
Mẹ kiếp, đúng là súc sinh!
Bạch Thời lập tức chửi thề trong lòng, không khỏi nhìn về phía Trì Hải Thiên, thấy ông vẫn đứng im không nhúc nhích, không nhịn được mà mở miệng: “Ông nội?”
Trì Hải Thiên im lặng nửa giây, nhẹ nói: “A Bạch, trên đời này còn rất nhiều điều không công bằng, cũng có rất nhiều chuyện không thể nói rõ chỉ bằng đạo lý, hiểu không?”
Bạch Thời ngơ ngác: “Ông nội?”
“Sau này con sẽ gặp rất nhiều chuyện như vậy, nhìn thấy rất nhiều kẻ thối nát, không còn chút nhân tính nào, gặp được những kẻ này tuyệt đối không thể mềm lòng.” Giọng nói của Trì Hải Thiên nhẹ bẫng, “Trên thực tế trong rất nhiều chuyện, nếu con mềm lòng hoặc chần chừ, người chết sẽ là con, cho nên con nhớ kỹ bất cứ khi nào cũng phải duy trì bản chất, vậy là được rồi.”
Bạch Thời âm thầm hít khí, mơ hồ đoán được mục đích Trì Hải Thiên dẫn cậu ra ngoài là gì, nghĩ thầm đúng là lần này lão đầu cắn phải thuốc mạnh quá rồi, siết chặt nắm tay, sợ hãi nói: “… Ông nội.”
Ánh mắt Trì Hải Thiên sâu thẳm, vươn tay: “Nhìn đi.”
Bạch Thời vô thức nhìn qua, chỉ thấy âm thanh của ông lão càng ngày càng yếu ớt, vô lực co lại một góc, khẽ run rẩy. Thanh niên lại đạp một đạp, chú ý tới thời gian hai người đứng đây quá lâu, quay đầu liếc một vòng: “Nhìn cái mẹ gì mà nhìn, cút!”
Gã nói xong không để ý tới họ nữa, ngồi xổm xuống bắt đầu lục xoát người ông cụ. Ông lão phát hiện được ý đồ của gã, toàn thân co lại thật chặt, thì thào đau khổ van xin, cuối cùng còn cố gắng xin gã thả mình đi. Thanh niên tách một lúc mà không thể khiến ông lão duỗi người ra, giận dữ chửi bới, đứng dậy bồi một cước, lôi dao ra, oán hận nói: “Đây là mày tự chuốc lấy!”
Ông lão thấy rõ, cuối cùng tinh thần cũng sụp đổ, đang định bỏ tiền để bảo vệ tính mạng, nhưng đúng lúc này có một bóng người đột nhiên chắn ngay trước mặt, ông lão ngơ ngác.
Bạch Thời nhận ra gã thanh niên muốn giết người, thật sự không nhịn được, vô thức lao tới, nét mặt vô cảm: “Mày có còn tính người không? Dừng tay ngay cho ông!”
Thanh niên khẽ giật mình, nhìn người thấp bé trước mắt, lại nhìn một ông già khác bên cạnh, cảm giác đối phó hai kẻ này quá dễ, quát lớn: “Cút ngay, dám lên giọng dạy đời tao à, mày muốn chết đúng không?”
Bạch Thời đứng bất động: “Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, biến.”
“Phi!” Thanh niên gắt lên, thò tay muốn đẩy cậu ra. Bạch Thời né rất nhanh, lách qua khe hở tới trước mặt gã, tay phải nắm chặt, nện một cú vào bụng gã nọ.
Trong thời gian vật lộn với dã thú hồi trước, Trì Hải Thiên cố ý huấn luyện khả năng cân đối và sức bật của cậu, bởi vậy một quyền trong trạng thái tức giận của Bạch Thời hoàn toàn không thể khinh thường được đâu, thanh niên kêu một tiếng, lui về phía sau nửa bước, vừa chửi ầm ĩ vừa vung dao xông tới.
Trì Hải Thiên nhìn cảnh này, ánh mắt u ám đứng dưới ánh sáng mờ tối càng thêm khó hiểu, nói khẽ: “A Bạch, giết hắn đi.”
Ôi mẹ nó, quả nhiên là muốn tui giết người, ông cho rằng đây là gà à mà muốn làm thịt thì làm?
Lúc Bạch Thời căng thẳng sẽ vô thức nói mấy câu thổ tào ra miệng, nhưng giờ phút này cậu lại sợ tới mức nói không nên lời. Bạch Thời giáng cho thanh niên vài cú, tìm cơ hội cướp thanh dao, ghìm gã nọ xuống, đang định nói tao cho mày thêm một cơ hội, nhưng thanh niên lại đánh tới đỏ mắt, không đợi Bạch Thời mở miệng đã móc ra một khẩu súng từ sau lưng, nhắm thẳng vào cậu.
Trì Hải Thiên không ngờ gã vẫn còn có súng, trái tim siết chặt trong một nhịp, vội vã chạy tới: “A Bạch!”
Đồng tử của Bạch Thời đột nhiên co lại, thậm chí có thể nhìn rõ động tác bóp cò rất nhỏ của thanh niên.
Một giây này kéo dài vô hạn, cậu đột nhiên cúi đầu, sau đó xông lên trước, chỉ nghe một tiếng nổ vang lên bên tai, viên đạn ngay sượt qua đỉnh đầu, cùng lúc đó, phía bàn tay cậu bỗng cảm nhận được một nguồn nhiệt.
Bạch Thời hoàn hồn, phát hiện lưỡi dao găm đã chui vào lồng ngực thanh niên tự bao giờ, máu tươi đang chảy ra từ chuôi dao, nhuộm đỏ một mảnh đất, sắc mặt cậu tái nhợt, thở hổn hển vài hơi, đờ đẫn lui về phía sau, thanh niên vẫn giữ nguyên tư thế nổ súng, cơ thể nghiêng qua một bên, đổ ầm ầm xuống đất, không kịp rên một tiếng.
Hết thảy phát sinh bằng tốc độ ánh sáng, Trì Hải Thiên đứng sững lại, nhìn Bạch Thời chằm chằm. Ông lão thì ngơ ngác ngồi dưới đất, thở phì phì như ống bễ hỏng, nhìn thanh niên rồi lại nhìn Bạch Thời, mãi một lúc lâu sau mới nhúc nhích, khàn khàn nói: “Cám… cám ơn…”
Khuôn mặt Bạch Thời không hề thay đổi, giọng nói cứng ngắc, mang theo chút lạnh lẽo: “Đưa số tài khoản cho tôi.”
Ông lão không kịp phản ứng: “… A?”
“Không phải cháu gái ông đang bị bệnh sao? Hơn nữa ông cũng phải đi chữa trị chứ?” Bạch Thời kết nối với máy truyền tin, tay đã run tới không kiềm được, ngay sau đó bị Trì Hải Thiên nắm chặt.
Trì Hải Thiên kiễn nhẫn an ủi ông lão, gửi vào tài khoản của đối phương một món tiền, sau đó dặn lão nên dẫn hai đứa trẻ tới một nơi có trị an tốt hơn mà dừng chân, ý bảo lão có thể đi rồi.
Ông lão thật sự không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại từ cám ơn, lảo đảo rời đi.
Hẻm nhỏ lại chìm vào yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa đập vào mặt đất, Trì Hải Thiên rũ mắt: “A Bạch?”
Bạch Thời ngửa đầu nhìn ông, lại nhìn thi thể trên mặt đất, sau đó sững sờ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhuốm máu của mình, hai giây sau, cậu chợt chạy qua một bên vịn tường nôn ọe.
Đáy mắt Trì Hải Thiên rất sâu, chậm rãi đi tới, vỗ vỗ lưng cậu an ủi, vài giây sau liền ôm Bạch Thời vào lòng, dịu dàng xoa đầu cậu.
Thần kinh của Bạch Thời căng thẳng cao độ, nhạy bén phát hiện động tác của lão đầu mang theo sự dịu dàng chưa từng có, thậm chí bên trong còn bao gồm cảm xúc áy náy, vô thức nhắm mắt lại, dần dần buông lỏng.
Bạch Thời biết rõ lão đầu muốn biểu đạt rằng ông không muốn ép cậu nhuốm máu sớm như vậy, nhưng ngay từ đầu khi Trì Hải Thiên lựa chọn cậu, số phận đã định trước rằng cậu sẽ trải qua một cuộc đời hoàn toàn không bình thường.
Thực ra việc này cũng không hề gì, Bạch Thời đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi, bởi vì từ ngày quyết định phải qua cửa, cậu cũng biết mình sẽ phải bước trên con đường này. Cậu nhất định sẽ gặp rất nhiều người, trải qua rất nhiều cuộc chiến, phải sống tới cùng, trái tim phải sắt đá, chỉ là Bạch Thời không ngờ ngày này sẽ tới sớm như vậy, sớm tới nỗi làm cho người ta không kịp trở tay.
Cậu ho khan vài tiếng, chậm rãi đứng dậy. Trì Hải Thiên âm thầm quan sát Bạch Thời, không lên tiếng.
Mưa đã khiến quần áo của họ ướt đẫm, không khí lạnh lẽo khiến Bạch Thời không ngừng run rẩy, cậu lại liếc thi thể một lần nữa, âm thầm hít một hơi, thấp giọng nói: “Đi thôi.”
“A Bạch?”
“… Để con bình tĩnh đã.”
Trì Hải Thiên thấy cậu vẫn đang run, tiến lên hai bước, cõng cậu lên lưng.
Ân Kiệt vẫn ở trong nhà trọ đợi họ, lo lắng tới nỗi ngồi thôi cũng thấy bất an, giờ phút này nghe thấy tiếng động bên ngoài, vội vàng chạy tới mở cửa, sau đó lại nhìn thấy vết máu trên người Bạch Thời, há hốc miệng: “A Bạch nó…”
“Không bị thương.” Trì Hải Thiên lạnh nhạt đáp, cõng Bạch Thời đi vào phòng tắm.
Bạch Thời đã dần dần hồi phục từ trong chấn động ban đầu, có thể tự tắm rửa, vì vậy bảo họ đi ra ngoài, kìm nén cảm xúc tắm rửa một lát, sau đó mặc đồ bay vào phòng ngủ, không có hứng thú lên Tranh Bá, dứt khoát bò lên giường.
Trì Hải Thiên không yên lòng lắm, mở hé cửa phòng, nhìn vào từ khe hở có thể thấy Bạch Thời đang trở mình, sau đó chậm rãi duỗi móng vuốt nhỏ, kéo hai quả trứng vào trong chăn yên lặng ôm chúng ngủ, Trì Hải Thiên im lặng nửa giây, đóng cửa lại.
Một đêm vô sự.
Ngày hôm sau Bạch Thời dậy từ sớm, giữ nguyên khuôn mặt vô cảm ngồi trước bàn ăn cơm, Trì Hải Thiên quan sát một chút, thấy nét mặt của cậu không khác ngày thường là bao, chợt cảm thấy bất ngờ với khả năng thích nghi mạnh mẽ của cậu, tặng cho Bạch Thời một ánh nhìn khen ngợi, âm thầm gật đầu.
Thời gian trôi qua như thường, mới vậy mà một ngày đã trôi qua, hôm sau Bạch Thời vẫn duy trì nét mặt vô cảm, chỉ có điều trong mắt đã có tơ máu. Ngày thứ tư, khuôn mặt cậu vẫn vô cảm, tơ máu lại tăng thêm, hai mắt đỏ ngầu, vùi đầu vào ăn cơm. Ngày thứ năm, nét mặt không thay đổi, nhưng dưới mắt đã xuất hiện quần thâm nhàn nhạt. Ngày thứ sáu, quầng thâm đậm hơn.
Trì Hải Thiên im lặng.
Ông thầm nghĩ quả nhiên mình đã yên tâm quá sớm, bây giờ xảy ra vấn đề rồi, liền bắt đầu phụ đạo tâm lý cho Bạch Thời, cũng bảo cậu nghỉ đấu, ngoan ngoãn ở trong nhà, Cũng may gần đây Bạch Thời hoàn toàn không hứng thú với đấu trường, đương nhiên đồng ý ngay, ngoan ngoãn quấn chăn ngồi trên giường ấp trứng, ấp tới ba ngày liên tiếp.
Gần đây, bất kể là Lam hay Tam Thiếu đều phát hiện Bạch Thời cứ đờ đẫn mãi thôi, Tam Thiếu còn hỏi cậu có gì không thoải mái không, sau đó nghe Bạch Thời thờ ơ ừ một tiếng, không khỏi nhìn bóng lưng cậu rời đi, tiếp tục xác định đã có chuyện xảy ra rồi, nếu không thì sao bạn nhỏ “câm” này lại mở miệng.
Hôm nay lại thấy người nọ biến mất ba ngày liên tục, liền thương lượng một chút, quyết định tới thẳng nhà, mỹ danh là đến thăm bệnh.
Tâm trạng của Bạch Thời đã được điều chỉnh tàm tạm, thấy họ liền giật mình, mở máy truyền tin định đánh chữ, ai ngờ lại nghe Tam Thiếu nói: “Tất cả mọi người đều là người thông minh, đừng giả bộ nữa.”
Bạch Thời không đeo mặt nạ, thầm nghĩ dù sao người này cũng sớm đoán được cậu đang ngụy trang, vì thế liền ừ: “Sao các cậu lại tới đây?”
“Xem cậu còn sống không.” Tam Thiếu ngồi xuống đầu giường, cúi người nâng cằm Bạch Thời lên, để cậu nhìn thẳng vào mình, “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
——— ————
Tác giả phát biểu: tiểu kịch trường vô trách nhiệm…
Tam Thiếu: Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, anh sẽ gánh vác cho em.
Bạch Thời: Giết người.
Tam Thiếu duỗi tay ôm bạn nhỏ nào đó vào lòng, vỗ vỗ lưng.
Bạch Thời (thầm nghĩ: tiểu đệ tri kỷ quá): “Anh tên là gì?”
Tam Thiếu: Tống Minh Uyên.
Bạch Thời: “…”
Bạch Thời: Anh tên là gì?!
Tam Thiếu: Tống Minh Uyên.
Bạch Thời: … Tạm biệt!
/227
|