“Hử”
Hai người Lâm Thiền Di và Thiên Hồng đang rảo bước vui vẻ, nghe tiếng kêu của Hoành Bân liền quay đầu lại làm mặt sa tăng.
Hoành Bân hơi e ngại nhìn các nàng, hai đầu ngón tay chạm chạm vào nhau, ngập ngừng nói:
“Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, giải quyết xong hẳn đi có được không?” Đừng tưởng ta sợ cái bản mặt đó của hai người, nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, trước nay chỉ sợ cha mẹ … nhưng mà hai ổng bả chết quoắt rồi con đâu, hahaha…
Thiên Hồng thoát li mặt quỷ, trở về bộ dáng điềm đạm tiếp tục cất bước, giọng nói trong trẻo vọng lại. Lâm Thiền Di cũng lon ton chạy theo.
“Được thôi, chúng ta trở về cửa động bàn bạc…” Ta xem ngươi giở trò quỷ gì.
“Cha, người nhớ mang theo tiểu bảo bối của con nha, nó nặng lắm, con mang theo hỏng được.” Tiếng nói lanh lảnh của Lâm Thiền Di vọng lại mang theo lòng tin không thể phai nhạt được dành cho cha nàng, làm cho người hắn mề nhũn, bê tha trên mặt đất.
“Nữ nhi, con thật tốt” Hoành Bân dùng tay ôm ngực trông rất hạnh phúc. Có biết đâu trong lòng một người nào đó:
Haizz… người cha này đúng là hết thuốc chữa, bị lợi dụng làm nô dịch mà vui thấy ớn, còn khen người ta.
Thiên Hồng song hành cùng nàng cười khúc khích, lấy tay che miệng.
“Mẹ, người cười gì vậy, có việc gì vui sao?” Lâm Thiền Di ngơ ngác hỏi.
“À không, không có gì” Không có mới xạo đó.
“Ùm… chúng ta đi tiếp thôi” Nói xong, nàng chạy nhanh về phía trước, bỏ mặc Thiên Hồng ở phía sau cười.
Hai ông bà này cùng điên hết rồi, cha thì bị bệnh cuồng con gái, mẹ thì vô duyên vô cớ cười, nàng phải tránh xa một chút, kẻo bị lây bệnh.
Ai kia đang cười rất hi hữu, mặt liền không còn một chút huyết sắc, trong mắt chảy ra một giọt lệ nóng hổi.
Nữ nhi con thật quá đáng, dám nói xấu sau lưng cha mẹ, xem ta sau này như thế trừng trị con.
Lâm Thiền Di đang tung tăng ở phía trước, cả người bỗng lạnh run, ngoái cổ lại.
Âm khí ở đâu mà kinh khủng như vậy, phải đi nhanh lên một chút rời khỏi chỗ quái quỷ này.
Thiên Hồng dùng truyền âm thuật nói với Hoành Bân:
- Hoành Bân, chàng nhanh lên một chút, thiếp cũng có chuyện cần giải quyết.
“Trời đất, hôm nay sao lại may mắn như vậy, con cái yêu thương, phu nhân ân ái” Hoành Bân lăn ra đất, nằm liệt tại chỗ, tim đập nhanh hơn một khắc.
- Này, có nhanh lên hay không thì bảo.
“Được, được, nhanh nhanh…” Hắn lật đật ngồi dậy, làm việc mình cần làm.
Hai người Lâm Thiền Di và Thiên Hồng đang rảo bước vui vẻ, nghe tiếng kêu của Hoành Bân liền quay đầu lại làm mặt sa tăng.
Hoành Bân hơi e ngại nhìn các nàng, hai đầu ngón tay chạm chạm vào nhau, ngập ngừng nói:
“Chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, giải quyết xong hẳn đi có được không?” Đừng tưởng ta sợ cái bản mặt đó của hai người, nam nhi đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, trước nay chỉ sợ cha mẹ … nhưng mà hai ổng bả chết quoắt rồi con đâu, hahaha…
Thiên Hồng thoát li mặt quỷ, trở về bộ dáng điềm đạm tiếp tục cất bước, giọng nói trong trẻo vọng lại. Lâm Thiền Di cũng lon ton chạy theo.
“Được thôi, chúng ta trở về cửa động bàn bạc…” Ta xem ngươi giở trò quỷ gì.
“Cha, người nhớ mang theo tiểu bảo bối của con nha, nó nặng lắm, con mang theo hỏng được.” Tiếng nói lanh lảnh của Lâm Thiền Di vọng lại mang theo lòng tin không thể phai nhạt được dành cho cha nàng, làm cho người hắn mề nhũn, bê tha trên mặt đất.
“Nữ nhi, con thật tốt” Hoành Bân dùng tay ôm ngực trông rất hạnh phúc. Có biết đâu trong lòng một người nào đó:
Haizz… người cha này đúng là hết thuốc chữa, bị lợi dụng làm nô dịch mà vui thấy ớn, còn khen người ta.
Thiên Hồng song hành cùng nàng cười khúc khích, lấy tay che miệng.
“Mẹ, người cười gì vậy, có việc gì vui sao?” Lâm Thiền Di ngơ ngác hỏi.
“À không, không có gì” Không có mới xạo đó.
“Ùm… chúng ta đi tiếp thôi” Nói xong, nàng chạy nhanh về phía trước, bỏ mặc Thiên Hồng ở phía sau cười.
Hai ông bà này cùng điên hết rồi, cha thì bị bệnh cuồng con gái, mẹ thì vô duyên vô cớ cười, nàng phải tránh xa một chút, kẻo bị lây bệnh.
Ai kia đang cười rất hi hữu, mặt liền không còn một chút huyết sắc, trong mắt chảy ra một giọt lệ nóng hổi.
Nữ nhi con thật quá đáng, dám nói xấu sau lưng cha mẹ, xem ta sau này như thế trừng trị con.
Lâm Thiền Di đang tung tăng ở phía trước, cả người bỗng lạnh run, ngoái cổ lại.
Âm khí ở đâu mà kinh khủng như vậy, phải đi nhanh lên một chút rời khỏi chỗ quái quỷ này.
Thiên Hồng dùng truyền âm thuật nói với Hoành Bân:
- Hoành Bân, chàng nhanh lên một chút, thiếp cũng có chuyện cần giải quyết.
“Trời đất, hôm nay sao lại may mắn như vậy, con cái yêu thương, phu nhân ân ái” Hoành Bân lăn ra đất, nằm liệt tại chỗ, tim đập nhanh hơn một khắc.
- Này, có nhanh lên hay không thì bảo.
“Được, được, nhanh nhanh…” Hắn lật đật ngồi dậy, làm việc mình cần làm.
/9
|