Chờ giây lát, không có chút tiếng động nào.
Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận, cuộn người một cái, hỏi: "Sao anh còn không đi?"
Thế nào cô cũng không nghĩ đến người đàn ông này lại cởi quần áo ra nằm ngủ bên cạnh cô, da mặt đúng là rất dày.
"Anh. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Mau cút về phòng của anh đi!"
"Đừng ầm ĩ!" Ám Dạ Lệ vẫn nhắm chặt mắt, môi mỏng hé mở, tiếng nói vang lên giống như tiếng nhạc trầm lắng của đàn violon, "Phòng của tôi bị em đốt. . . . . ." Ám Dạ Lệ lại nhắc đến tội ác của cô.
Ách. . . . . . Hình như là không thể khiến hắn trở về phòng mình rồi.
"Ở đây có nhiều phòng như vậy, tại sao anh muốn. . . . . ."
Ám Dạ Lệ nghiêng người một cái, cánh tay cứng rắn khoát lên ngang hông cô, trực tiếp ngắt lời cô, "Đề phòng em chạy trốn."
Xem cô như phạm nhân mà đối đãi, lại còn tự mình trông coi, biến Nguyệt Tiêm Ảnh thành giống như một người tội ác tày trời khốn nạn đến cực điểm vậy.
Nguyệt Tiêm Ảnh thật cẩn thận dời cánh tay hắn khoát trên người cô ra, kinh ngạc phát hiện hắn lại trần như nhộng, cô bày ra khuôn mặt khóc than, buồn khổ hỏi: "Tại sao anh không quần áo đi ngủ chứ?" Giọng nói của cô run nhè nhẹ, dường như đang khóc .
Ám Dạ Lệ trả lời rất kiên quyết, "Quần áo bị em đốt."
Ách. . . . . .
Nguyệt Tiêm Ảnh lại không nói gì, sớm biết đốt nhà cửa, đập bể bình hoa sẽ có "hậu quả" nghiêm trọng như vậy, đánh chết cô cũng không dám làm như vậy, biết vậy chẳng làm.
Nguyệt Tiêm Ảnh tự nhiên mà nói: "Tôi thấy là anh có thói quen ngủ như vậy! Ám Dạ Tuyệt cũng. . . . . ."
Sao đột nhiên lại nghĩ đến hắn? Trong phút chốc tia lửa chớp kia, cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Hắn vì an toàn của mình, lại lấy cô ra làm lá chắn.
Có lẽ, ở trong mắt hắn cô chính là một cô gái ham tiền nịnh nọt bán thân thể, dung tục, hèn mọn, thấp hèn. . . . . . Có thể chắn đạn cho hắn, chính là hắn đã ban cho cô ơn lớn.
Đáy mắt trong trẻo hiện ánh sáng u ám chậm rãi cụp xuống. . . . . .
Ám Dạ Lệ nghe được cái kia tên, trái tim giống như bị moi ra, bỗng dưng mở mắt, con ngươi đen như mực buộc chặt, "Đừng để cho tôi nghe ba chữ đó!"
Phẫn nộ dưới đáy mắt của hắn bị khóe mắt đầy nước mắt của Nguyệt Tiêm Ảnh dập tắt, một tiếng thở dài như có như không bật ra miệng, hắn vươn tay ôm cô vào trong ngực, gắt gao ôm cô, "Nhanh ngủ đi, chờ một lát hết thuốc tê miệng vết thương sẽ rất đau."
Không hiểu sao trong lòng Ám Dạ Lệ có một hồi lo lắng, vì sao nhìn thấy cô gái nhỏ này bất lực, ủy khuất, đau thương. . . . . . Trái tim của hắn cũng sẽ xoắn lại theo, giống như nâng cô ở lòng bàn tay, cưng chiều cô, say đắm cô.
Mở to ánh mắt trong veo chứa nước mắt trơn ướt, Nguyệt Tiêm Ảnh rất sợ mình vừa mới khép mắt lại, nước mắt liền chảy xuống. Cô không thể ở trước mặt người khác thể hiện bản thân yếu đuối, một khi để lộ nhược điểm của mình, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm nguy hiểm, cô nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình.
Nhưng mà, cô chịu đựng như vậy, lại làm cho người ta thấy đau lòng lạ thường.
Cô gái nhỏ nhắn mỏng manh như vậy, ở cái tuổi này của cô nên hư hỏng trước mặt ba mẹ, ở trong lòng bạn trai làm nũng. . . . . . Hiện tại, lại phải bao bọc bản thân mình thật chặt chẽ, luôn luôn phòng bị, mỗi ngày đều thấp tha thấp thỏm.
Nghiêng người trong bóng đêm, đôi mắt hiện ra ánh sáng u ám thâm trầm giống như biển lớn, đang nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt hai người gặp nhau, sững sờ nhìn đối phương, dường như không hề xa lạ.
Bởi vì, bọn họ đều là người cô đơn hiu quạnh.
*****************************
Trong phòng âm u, không khí lạnh lẽo ẩm ướt lặng lẽ chảy theo dòng, tràn đầy mùi rượu nồng đặc.
Đôi mắt thâm sâu tối tăm lóe lên ánh sáng tĩnh mịch, Ám Dạ Tuyệt lặng lẽ không nói gì, một mình uống điên cuồng, bên cạnh đã chất đầy hơn mười vỏ chai rượu.
Rượu mạnh Whisky chảy qua cổ họng hắn, không cảm thấy một chút chua cay nào, giống như nước nhạt.
Ám Dạ Tuyệt vẫn cảm thấy trên người Nguyệt Tiêm Ảnh có bí mật, hao tốn công sức giả trai một năm, mục đích chỉ vì tiếp cận hắn, khi làm tình nhân của hắn, lúc này cũng không thể nào nói nổi. Hắn vẫn cho là cô do Lệ phái đến bên cạnh hắn, cho nên hắn ra sức nói những lời cay độc và hành hạ cô , muốn ép cô lộ ra chút manh mối. Nhưng mà. . . . . . Không biết là cô gái này có thủ đoạn cao, hay là cô thật sự không phải. . . . . . Khoảng thời gian ở chung dài như thế, hắn lại không tìm ra chút manh mối nào. Cho nên, lần này hắn mới bí quá hoá liều, bảo Nguyệt Tiêm Ảnh làm bạn gái đi dự tiệc với hắn.
Khảnh khắc viên đạn bay về phía hắn, cái kia là hắn phản ứng theo bản năng, cuộc sống ăn tươi nuốt sống, khiến cho hắn bảo vệ chính mình thành một loại phản xạ có điều kiện. Nhưng mà, khi thấy viên đạn bay vào thân thể cô, lòng của hắn lại liên tiếp đau nhức, giống như viên đạn kia bay vào chính thân thể của hắn vậy.
Áy náy, ảo não, hối hận. . . . . . Cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng hắn, từng chút từng chút xé nát trái tim hắn.
Hai người Lăng Phong Ngãi và Hạ Khiêm Dật đã ở ngoài cửa lưỡng lự rất lâu, vẫn không thấy Ám Dạ Tuyệt đi ra, cực kì lo lắng.
Do dự một hồi, Lăng Phong Ngãi đá văng cửa phòng, một cổ mùi rượu gay mũi từ bên trong truyền ra.
"Bốp ——" Hạ Khiêm Dật đè chốt mở xuống.
Nháy mắt, đèn thủy tinh trên trần nhà bật ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng mỗi một góc.
Ánh sáng đột ngột làm cho mắt Ám Dạ Tuyệt nhói nhói, hắn dùng tay che ánh sáng lại, tức giận quát: "Các người đang làm cái gì?"
Lăng Phong Ngãi ôm ngực nhìn hắn, đụng đụng Hạ Khiêm Dật bên cạnh, "Anh ta thế này gọi là—— sống mơ mơ màng màng?"
Hạ Khiêm Dật tràn đầy đồng cảm gật đầu, "Ừm! Đang mượn rượu giải sầu."
"Các người đều cút cho tôi!" Giữa đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt dày đặc tức giận.
"Tuyệt thiếu!" Hạ Khiêm Dật thở dài một hơi, "Bây gườ Nguyệt Tiêm Ảnh còn đang ở trong tay Ưng bang, chẳng lẽ anh lại cứ ở đây uống rượu?"
Bây giờ hắn ta cực kỳ lo lắng an nguy của Nguyệt Tiêm Ảnh, mọi người đều biết Lệ đường chủ kia có lòng dạ độc ác, Nguyệt Tiêm Ảnh ở trong tay hắn, ngộ nhỡ. . . . . . Hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ám Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, "Chuyện của cô ấy không cần cậu quan tâm! Tôi sẽ đưa cô ấy về." Hắn lấy lại lạnh lùng ngày xưa, "Phái người luôn chú ý đến động tĩnh của Ưng bang!"
********************************
“Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh không có một chút buồn ngủ, có thể là đã không có lồng ngực ấm áp kia. Dần dần, thuốc tê giảm, miệng vết thương càng ngày càng đau đớn, từng chút từng chút giống như đao chém.
Bởi vì Ám Dạ Lệ vẫn nằm ở bên cạnh, cho nên cô không dám động đậy, chỉ có thể hít hơi lạnh, cắn chặt môi đỏ mọng.
Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận, cuộn người một cái, hỏi: "Sao anh còn không đi?"
Thế nào cô cũng không nghĩ đến người đàn ông này lại cởi quần áo ra nằm ngủ bên cạnh cô, da mặt đúng là rất dày.
"Anh. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Mau cút về phòng của anh đi!"
"Đừng ầm ĩ!" Ám Dạ Lệ vẫn nhắm chặt mắt, môi mỏng hé mở, tiếng nói vang lên giống như tiếng nhạc trầm lắng của đàn violon, "Phòng của tôi bị em đốt. . . . . ." Ám Dạ Lệ lại nhắc đến tội ác của cô.
Ách. . . . . . Hình như là không thể khiến hắn trở về phòng mình rồi.
"Ở đây có nhiều phòng như vậy, tại sao anh muốn. . . . . ."
Ám Dạ Lệ nghiêng người một cái, cánh tay cứng rắn khoát lên ngang hông cô, trực tiếp ngắt lời cô, "Đề phòng em chạy trốn."
Xem cô như phạm nhân mà đối đãi, lại còn tự mình trông coi, biến Nguyệt Tiêm Ảnh thành giống như một người tội ác tày trời khốn nạn đến cực điểm vậy.
Nguyệt Tiêm Ảnh thật cẩn thận dời cánh tay hắn khoát trên người cô ra, kinh ngạc phát hiện hắn lại trần như nhộng, cô bày ra khuôn mặt khóc than, buồn khổ hỏi: "Tại sao anh không quần áo đi ngủ chứ?" Giọng nói của cô run nhè nhẹ, dường như đang khóc .
Ám Dạ Lệ trả lời rất kiên quyết, "Quần áo bị em đốt."
Ách. . . . . .
Nguyệt Tiêm Ảnh lại không nói gì, sớm biết đốt nhà cửa, đập bể bình hoa sẽ có "hậu quả" nghiêm trọng như vậy, đánh chết cô cũng không dám làm như vậy, biết vậy chẳng làm.
Nguyệt Tiêm Ảnh tự nhiên mà nói: "Tôi thấy là anh có thói quen ngủ như vậy! Ám Dạ Tuyệt cũng. . . . . ."
Sao đột nhiên lại nghĩ đến hắn? Trong phút chốc tia lửa chớp kia, cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên. Hắn vì an toàn của mình, lại lấy cô ra làm lá chắn.
Có lẽ, ở trong mắt hắn cô chính là một cô gái ham tiền nịnh nọt bán thân thể, dung tục, hèn mọn, thấp hèn. . . . . . Có thể chắn đạn cho hắn, chính là hắn đã ban cho cô ơn lớn.
Đáy mắt trong trẻo hiện ánh sáng u ám chậm rãi cụp xuống. . . . . .
Ám Dạ Lệ nghe được cái kia tên, trái tim giống như bị moi ra, bỗng dưng mở mắt, con ngươi đen như mực buộc chặt, "Đừng để cho tôi nghe ba chữ đó!"
Phẫn nộ dưới đáy mắt của hắn bị khóe mắt đầy nước mắt của Nguyệt Tiêm Ảnh dập tắt, một tiếng thở dài như có như không bật ra miệng, hắn vươn tay ôm cô vào trong ngực, gắt gao ôm cô, "Nhanh ngủ đi, chờ một lát hết thuốc tê miệng vết thương sẽ rất đau."
Không hiểu sao trong lòng Ám Dạ Lệ có một hồi lo lắng, vì sao nhìn thấy cô gái nhỏ này bất lực, ủy khuất, đau thương. . . . . . Trái tim của hắn cũng sẽ xoắn lại theo, giống như nâng cô ở lòng bàn tay, cưng chiều cô, say đắm cô.
Mở to ánh mắt trong veo chứa nước mắt trơn ướt, Nguyệt Tiêm Ảnh rất sợ mình vừa mới khép mắt lại, nước mắt liền chảy xuống. Cô không thể ở trước mặt người khác thể hiện bản thân yếu đuối, một khi để lộ nhược điểm của mình, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm nguy hiểm, cô nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình.
Nhưng mà, cô chịu đựng như vậy, lại làm cho người ta thấy đau lòng lạ thường.
Cô gái nhỏ nhắn mỏng manh như vậy, ở cái tuổi này của cô nên hư hỏng trước mặt ba mẹ, ở trong lòng bạn trai làm nũng. . . . . . Hiện tại, lại phải bao bọc bản thân mình thật chặt chẽ, luôn luôn phòng bị, mỗi ngày đều thấp tha thấp thỏm.
Nghiêng người trong bóng đêm, đôi mắt hiện ra ánh sáng u ám thâm trầm giống như biển lớn, đang nhìn cô không chớp mắt.
Ánh mắt hai người gặp nhau, sững sờ nhìn đối phương, dường như không hề xa lạ.
Bởi vì, bọn họ đều là người cô đơn hiu quạnh.
*****************************
Trong phòng âm u, không khí lạnh lẽo ẩm ướt lặng lẽ chảy theo dòng, tràn đầy mùi rượu nồng đặc.
Đôi mắt thâm sâu tối tăm lóe lên ánh sáng tĩnh mịch, Ám Dạ Tuyệt lặng lẽ không nói gì, một mình uống điên cuồng, bên cạnh đã chất đầy hơn mười vỏ chai rượu.
Rượu mạnh Whisky chảy qua cổ họng hắn, không cảm thấy một chút chua cay nào, giống như nước nhạt.
Ám Dạ Tuyệt vẫn cảm thấy trên người Nguyệt Tiêm Ảnh có bí mật, hao tốn công sức giả trai một năm, mục đích chỉ vì tiếp cận hắn, khi làm tình nhân của hắn, lúc này cũng không thể nào nói nổi. Hắn vẫn cho là cô do Lệ phái đến bên cạnh hắn, cho nên hắn ra sức nói những lời cay độc và hành hạ cô , muốn ép cô lộ ra chút manh mối. Nhưng mà. . . . . . Không biết là cô gái này có thủ đoạn cao, hay là cô thật sự không phải. . . . . . Khoảng thời gian ở chung dài như thế, hắn lại không tìm ra chút manh mối nào. Cho nên, lần này hắn mới bí quá hoá liều, bảo Nguyệt Tiêm Ảnh làm bạn gái đi dự tiệc với hắn.
Khảnh khắc viên đạn bay về phía hắn, cái kia là hắn phản ứng theo bản năng, cuộc sống ăn tươi nuốt sống, khiến cho hắn bảo vệ chính mình thành một loại phản xạ có điều kiện. Nhưng mà, khi thấy viên đạn bay vào thân thể cô, lòng của hắn lại liên tiếp đau nhức, giống như viên đạn kia bay vào chính thân thể của hắn vậy.
Áy náy, ảo não, hối hận. . . . . . Cảm xúc phức tạp đan xen trong lòng hắn, từng chút từng chút xé nát trái tim hắn.
Hai người Lăng Phong Ngãi và Hạ Khiêm Dật đã ở ngoài cửa lưỡng lự rất lâu, vẫn không thấy Ám Dạ Tuyệt đi ra, cực kì lo lắng.
Do dự một hồi, Lăng Phong Ngãi đá văng cửa phòng, một cổ mùi rượu gay mũi từ bên trong truyền ra.
"Bốp ——" Hạ Khiêm Dật đè chốt mở xuống.
Nháy mắt, đèn thủy tinh trên trần nhà bật ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng mỗi một góc.
Ánh sáng đột ngột làm cho mắt Ám Dạ Tuyệt nhói nhói, hắn dùng tay che ánh sáng lại, tức giận quát: "Các người đang làm cái gì?"
Lăng Phong Ngãi ôm ngực nhìn hắn, đụng đụng Hạ Khiêm Dật bên cạnh, "Anh ta thế này gọi là—— sống mơ mơ màng màng?"
Hạ Khiêm Dật tràn đầy đồng cảm gật đầu, "Ừm! Đang mượn rượu giải sầu."
"Các người đều cút cho tôi!" Giữa đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt dày đặc tức giận.
"Tuyệt thiếu!" Hạ Khiêm Dật thở dài một hơi, "Bây gườ Nguyệt Tiêm Ảnh còn đang ở trong tay Ưng bang, chẳng lẽ anh lại cứ ở đây uống rượu?"
Bây giờ hắn ta cực kỳ lo lắng an nguy của Nguyệt Tiêm Ảnh, mọi người đều biết Lệ đường chủ kia có lòng dạ độc ác, Nguyệt Tiêm Ảnh ở trong tay hắn, ngộ nhỡ. . . . . . Hắn ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ám Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, "Chuyện của cô ấy không cần cậu quan tâm! Tôi sẽ đưa cô ấy về." Hắn lấy lại lạnh lùng ngày xưa, "Phái người luôn chú ý đến động tĩnh của Ưng bang!"
********************************
“Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh không có một chút buồn ngủ, có thể là đã không có lồng ngực ấm áp kia. Dần dần, thuốc tê giảm, miệng vết thương càng ngày càng đau đớn, từng chút từng chút giống như đao chém.
Bởi vì Ám Dạ Lệ vẫn nằm ở bên cạnh, cho nên cô không dám động đậy, chỉ có thể hít hơi lạnh, cắn chặt môi đỏ mọng.
/103
|