"Nếu bọn họ ‘có việc ’, đã sớm đi ra rồi." Quỷ Tứ ngậm kẹo que nói.
Lãnh Trạch duy trì im lặng giống như thường ngày.
Đang lúc bốn người này nhìn nhau chán chết, đột nhiên cửa truyền đến tiếng " Rắc rắc", theo tiếng động thì mở ra.
Thân hình Ám Dạ Tuyệt cao ngất, mặc bộ âu phục màu đen, hình dáng đường nét cứng rắn, khí chất lạnh lùng, mắt đen trầm tĩnh, sống mũi cao thẳng giống như điêu khắc thành, dưới sống mũi là môi mỏng.
So với dáng vẻ tinh thần phấn chấn của hắn, thì bốn người ngoài cửa chính là vẻ uể oải không hăng hái.
Ám Dạ Tuyệt lập tức đóng cửa phòng phía sau lại, đè giọng hỏi: "Mới sáng sớm bốn người các cậu đứng ở đây làm gì?"
"Sáng sớm?" Lăng Phong Ngãi hét to một tiếng, đưa đồng hồ đeo tay lên trước mặt Ám Dạ Tuyệt, "Anh xem, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, vẫn còn là buổi sáng sao?"
Ám Dạ Tuyệt quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba người, lông mày hơi hơi nhíu lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hạ Khiêm Dật đưa một tờ báo, "Một lượng hàng lớn của chúng ta lúc đến cảng đã bị tra xét."
Vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt bình tĩnh, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra một chút tươi cười bình tĩnh tự nhiên, "Tôi biết Ám Dạ Lệ sẽ không ngồi chờ chết, khẳng định sẽ động tay chân, cho nên đống hàng này tôi đã đổi thành con đường đúng. . . . . . Nhưng mà, trước tiên cứ để cho anh ta đắc ý vênh váo một chút đi."
"Tuyệt thiếu, vì sao chúng ta phải nhường hắn ở khắp nơi." Lăng Phong Ngãi không hiểu rõ, gần đây Ưng bang đoạt quá nhiều việc làm ăn của bọn họ, nhưng Ám Dạ Tuyệt lại ngoảnh mặt làm ngơ.
"Tài chính tích lũy của tập đoàn Kim Khống 'Mộ thị' cũng không tệ lắm, sang năm bắt tiến hành tẩy trắng tổ chức 'Ám', cho nên bây giờ cũng không muốn mở rộng địa bàn." Trong giọng nói trầm thấp của Ám Dạ Tuyệt lộ ra một phần kiên định.
"Tẩy trắng?" Bốn người cùng lúc nói ra.
Bọn họ biết trong tay của Ám Dạ Tuyệt có tập đoàn Kim Khống tài chính hùng hậu, nhưng thật không ngờ, mục đích Ám Dạ Tuyệt thành lập cái tập đoàn này là vì tẩy trắng tổ chức "Ám".
Tẩy trắng tổ chức "Ám" , chẳng phải nghĩa là hắn muốn vứt bỏ toàn bộ thành quả mười mấy năm cố gắng xây dựng địa bàn trong hắc đạo.
Bốn người nghe tin tức này, đơn giản là một tiếng sấm lớn, làm bọn họ kinh hãi không tiêu hóa được ngay.
Ám Dạ Tuyệt đối với phản ứng của họ rõ như lòng bàn tay, dường như đã biết trước bọn họ sẽ không cách nào tiếp nhận được ngay. Đối với bọn họ mà nói, là cô nhi đã từng bị vứt bỏ, sớm đã thích loại sinh hoạt trên mũi đao này, trong lúc này muốn bọn họ thay đổi, thật đúng là có chút khó khăn.
"Đến lúc các cậu có người mình muốn bảo vệ, sẽ hiểu được cách làm bây giờ của tôi." Giữa đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt lóe ra đốm lửa nhỏ nhạt, lập tức, xẹt qua sắc bén lạnh lẽo hung ác, giọng nói u ám vang lên: "Mộ Trần Tuyết ở đâu?"
Tối hôm qua, nếu hắn không đến xem băng ghi hình quay được, tìm kiếm ép hỏi hai người ra chỗ Nguyệt Tiêm Ảnh, bằng không. . . . . . Hậu quả thật sự không cách nào tưởng tượng.
Nếu tối hôm qua Nguyệt Tiêm Ảnh không bị bỏ thuốc, thì Ám Dạ Tuyệt đã tìm Mộ Trần Tuyết tính sổ rồi.
"Cô ấy?Tối hôm qua liền lên máy bay đi Mĩ rồi, đoán chừng bây giờ cô ấy đã tới Mĩ rồi."
"Lập tức phái người đi đưa cô ta trở về!" Mày rậm lạnh lẽo của hắn nhíu chặt , trong con ngươi u tối phụt ra đốm lửa.
*****************************
Mùi sữa thơm tinh khiết dần dần lan tỏa trong không khí lạnh băng, dần dần bay vào xoang mũi Nguyệt Tiêm Ảnh.
Mệt mỏi không thôi, cánh môi đỏ sẫm hơi bĩu ra một chút, xoa xoa đôi mắt sương mù buồn ngủ. Mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ám Dạ Tuyệt, tuy tối hôm qua cô bị bỏ thuốc, ý thức có chút mơ hồ, nhưng trí nhớ rất rõ ràng, từng hình ảnh nóng bỏng giống như đoạn phim nhanh chóng xẹt qua trong đầu cô. . . . . .
Cô nhiệt tình đáp trả đòi hỏi của hắn, thả lỏng đắm chìm bản thân giữa lửa nóng của hắn. . . . . . Mỗi một lần đòi hỏi hắn lại càng ôm chặt cô hơn . . . . . .
Xấu hổ muốn chết!
Lập tức, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô liền hiện lên hai đóa đỏ hồng, cô lập tức vùi đầu vào ổ chăn.
"Ra đi, không nên làm mình ngạt. Đến bây giờ em còn chưa ăn cái gì, mau uống hết ly sữa nóng này." Ám Dạ Tuyệt kéo kéo chăn của cô.
"Anh để ở đó, chờ một lát em sẽ uống ." Từ trong chăn truyền ra giọng nói rầu rĩ.
"Không cần ngượng ngùng, muốn ngượng ngùng, tối hôm qua cũng không biết đã cho em bao nhiêu. . . . . ."
Soàn soạt—— Nguyệt Tiêm Ảnh chui ra từ ổ chăn, đoạt lấy sữa nóng trên tay hắn, một hơi uống hết, đưa ly không hắn, "Tốt, em uống xong rồi."
Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt rơi vào cái cổ bóng loáng trắng nõn của cô, phía trên chi chít vết hôn ngân ứ hồng, theo một mặt khác nhìn ra "cuộc chiện nóng bỏng" ngày hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vùi vào xoa nhẹ vết hôn ngân trên cổ gốm sứ, "Có đau hay không?"
"Không sao!" Nguyệt Tiêm Ảnh thuận tay vén sợi tóc trên vai xuống, "Coi như là bị chó liếm thôi."
Con ngươi đen căng thẳng, tức giận mà khiển trách: "Cái gì? Dám nói anh thành chó?" Ám Dạ Tuyệt bước một bước lên giường, "Xem anh có trừng phạt em thật tốt hay không. . . . . ."
Hắn vươn hai tay ra, nhanh chóng quấy nhiễu nách và cổ làm cho cô ngứa ngáy.
"Hô hô. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cười đến khóe mắt thấm ra nước mắt, "Anh không phải chó, hô hô. . . . . . Bỏ qua cho em có được hay không. . . . . ."
"Anh xem em lần sau có dám nửa hay không!" Ám Dạ Tuyệt buông tay, nhìn xuống —— sợi tóc của cô hỗn độn tùy ý trãi tán ở trên đệm giường, áo ngủ lộn xộn, trong lúc không ý thức kéo ra một cái miệng, có thể nhìn thoáng qua hình ảnh mềm mại bên trong.
Con ngươi đen càng ngày càng nặng nè, dường như Nguyệt Tiêm Ảnh đã nhận ra đáy mắt hắn có dòng lửa tối đang xoay động, vẻ mặt tươi cười liền biến mất, đẩy đẩy hắn, "Được rồi, em muốn rời giường."
"Tối hôm qua mệt như thế, em vẫn nên tiếp tục nghỉ ngơi tốt hơn." Ám Dạ Tuyệt cúi người hôn cô, mềm nhẹ mà nghiền chuyển phần mềm mại này. Dường như hắn đã lọt vào cạm bẫy mềm mại này, không cách nào tự thoát khỏi, từng ngày từng ngày trầm luân vào. . . . . .
Thích bản lĩnh nhanh nhẹn mạnh mẽ của cô, tư thế oai hùng mạnh mẽ; thích lúc cô mềm mại yếu ớt kiềm nén nước mắt; thích miệng cô cười khẽ đáng yêu, thích cô quật cường. . . . . . Cô giống như tinh linh nhiều mặt, có phải mang đến ngạc nhiên vui mừng cho hắn hay không, bởi vì cô xuất hiện mà hồ nước yên tĩnh của hắn lại nổi lên sóng gợn.
Lần này, Ám Dạ Tuyệt sẽ không do dự, hẳn không chần chờ, là tình yêu của hắn, hắn sẽ dùng hết toàn bộ sức lực để canh giữ bảo vệ.
Giữa nụ hôn mãnh liệt, hô hấp của Nguyệt Tiêm Ảnh càng ngày càng dồn dập, mày dần dần cau chặt lại.
"Ách. . . . . ." Ở giữa môi răng, bật ra một tiếng ngâm đau đớn.
Ám Dạ Tuyệt cảm giác thân thể cô càng ngày càng căng cứng, lập tức buông lỏng cô ra, "Tiêm Ảnh? Em làm sao vậy?"
Lãnh Trạch duy trì im lặng giống như thường ngày.
Đang lúc bốn người này nhìn nhau chán chết, đột nhiên cửa truyền đến tiếng " Rắc rắc", theo tiếng động thì mở ra.
Thân hình Ám Dạ Tuyệt cao ngất, mặc bộ âu phục màu đen, hình dáng đường nét cứng rắn, khí chất lạnh lùng, mắt đen trầm tĩnh, sống mũi cao thẳng giống như điêu khắc thành, dưới sống mũi là môi mỏng.
So với dáng vẻ tinh thần phấn chấn của hắn, thì bốn người ngoài cửa chính là vẻ uể oải không hăng hái.
Ám Dạ Tuyệt lập tức đóng cửa phòng phía sau lại, đè giọng hỏi: "Mới sáng sớm bốn người các cậu đứng ở đây làm gì?"
"Sáng sớm?" Lăng Phong Ngãi hét to một tiếng, đưa đồng hồ đeo tay lên trước mặt Ám Dạ Tuyệt, "Anh xem, bây giờ đã hơn mười một giờ rồi, vẫn còn là buổi sáng sao?"
Ám Dạ Tuyệt quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ba người, lông mày hơi hơi nhíu lại, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hạ Khiêm Dật đưa một tờ báo, "Một lượng hàng lớn của chúng ta lúc đến cảng đã bị tra xét."
Vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt bình tĩnh, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra một chút tươi cười bình tĩnh tự nhiên, "Tôi biết Ám Dạ Lệ sẽ không ngồi chờ chết, khẳng định sẽ động tay chân, cho nên đống hàng này tôi đã đổi thành con đường đúng. . . . . . Nhưng mà, trước tiên cứ để cho anh ta đắc ý vênh váo một chút đi."
"Tuyệt thiếu, vì sao chúng ta phải nhường hắn ở khắp nơi." Lăng Phong Ngãi không hiểu rõ, gần đây Ưng bang đoạt quá nhiều việc làm ăn của bọn họ, nhưng Ám Dạ Tuyệt lại ngoảnh mặt làm ngơ.
"Tài chính tích lũy của tập đoàn Kim Khống 'Mộ thị' cũng không tệ lắm, sang năm bắt tiến hành tẩy trắng tổ chức 'Ám', cho nên bây giờ cũng không muốn mở rộng địa bàn." Trong giọng nói trầm thấp của Ám Dạ Tuyệt lộ ra một phần kiên định.
"Tẩy trắng?" Bốn người cùng lúc nói ra.
Bọn họ biết trong tay của Ám Dạ Tuyệt có tập đoàn Kim Khống tài chính hùng hậu, nhưng thật không ngờ, mục đích Ám Dạ Tuyệt thành lập cái tập đoàn này là vì tẩy trắng tổ chức "Ám".
Tẩy trắng tổ chức "Ám" , chẳng phải nghĩa là hắn muốn vứt bỏ toàn bộ thành quả mười mấy năm cố gắng xây dựng địa bàn trong hắc đạo.
Bốn người nghe tin tức này, đơn giản là một tiếng sấm lớn, làm bọn họ kinh hãi không tiêu hóa được ngay.
Ám Dạ Tuyệt đối với phản ứng của họ rõ như lòng bàn tay, dường như đã biết trước bọn họ sẽ không cách nào tiếp nhận được ngay. Đối với bọn họ mà nói, là cô nhi đã từng bị vứt bỏ, sớm đã thích loại sinh hoạt trên mũi đao này, trong lúc này muốn bọn họ thay đổi, thật đúng là có chút khó khăn.
"Đến lúc các cậu có người mình muốn bảo vệ, sẽ hiểu được cách làm bây giờ của tôi." Giữa đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt lóe ra đốm lửa nhỏ nhạt, lập tức, xẹt qua sắc bén lạnh lẽo hung ác, giọng nói u ám vang lên: "Mộ Trần Tuyết ở đâu?"
Tối hôm qua, nếu hắn không đến xem băng ghi hình quay được, tìm kiếm ép hỏi hai người ra chỗ Nguyệt Tiêm Ảnh, bằng không. . . . . . Hậu quả thật sự không cách nào tưởng tượng.
Nếu tối hôm qua Nguyệt Tiêm Ảnh không bị bỏ thuốc, thì Ám Dạ Tuyệt đã tìm Mộ Trần Tuyết tính sổ rồi.
"Cô ấy?Tối hôm qua liền lên máy bay đi Mĩ rồi, đoán chừng bây giờ cô ấy đã tới Mĩ rồi."
"Lập tức phái người đi đưa cô ta trở về!" Mày rậm lạnh lẽo của hắn nhíu chặt , trong con ngươi u tối phụt ra đốm lửa.
*****************************
Mùi sữa thơm tinh khiết dần dần lan tỏa trong không khí lạnh băng, dần dần bay vào xoang mũi Nguyệt Tiêm Ảnh.
Mệt mỏi không thôi, cánh môi đỏ sẫm hơi bĩu ra một chút, xoa xoa đôi mắt sương mù buồn ngủ. Mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Ám Dạ Tuyệt, tuy tối hôm qua cô bị bỏ thuốc, ý thức có chút mơ hồ, nhưng trí nhớ rất rõ ràng, từng hình ảnh nóng bỏng giống như đoạn phim nhanh chóng xẹt qua trong đầu cô. . . . . .
Cô nhiệt tình đáp trả đòi hỏi của hắn, thả lỏng đắm chìm bản thân giữa lửa nóng của hắn. . . . . . Mỗi một lần đòi hỏi hắn lại càng ôm chặt cô hơn . . . . . .
Xấu hổ muốn chết!
Lập tức, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô liền hiện lên hai đóa đỏ hồng, cô lập tức vùi đầu vào ổ chăn.
"Ra đi, không nên làm mình ngạt. Đến bây giờ em còn chưa ăn cái gì, mau uống hết ly sữa nóng này." Ám Dạ Tuyệt kéo kéo chăn của cô.
"Anh để ở đó, chờ một lát em sẽ uống ." Từ trong chăn truyền ra giọng nói rầu rĩ.
"Không cần ngượng ngùng, muốn ngượng ngùng, tối hôm qua cũng không biết đã cho em bao nhiêu. . . . . ."
Soàn soạt—— Nguyệt Tiêm Ảnh chui ra từ ổ chăn, đoạt lấy sữa nóng trên tay hắn, một hơi uống hết, đưa ly không hắn, "Tốt, em uống xong rồi."
Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt rơi vào cái cổ bóng loáng trắng nõn của cô, phía trên chi chít vết hôn ngân ứ hồng, theo một mặt khác nhìn ra "cuộc chiện nóng bỏng" ngày hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vùi vào xoa nhẹ vết hôn ngân trên cổ gốm sứ, "Có đau hay không?"
"Không sao!" Nguyệt Tiêm Ảnh thuận tay vén sợi tóc trên vai xuống, "Coi như là bị chó liếm thôi."
Con ngươi đen căng thẳng, tức giận mà khiển trách: "Cái gì? Dám nói anh thành chó?" Ám Dạ Tuyệt bước một bước lên giường, "Xem anh có trừng phạt em thật tốt hay không. . . . . ."
Hắn vươn hai tay ra, nhanh chóng quấy nhiễu nách và cổ làm cho cô ngứa ngáy.
"Hô hô. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cười đến khóe mắt thấm ra nước mắt, "Anh không phải chó, hô hô. . . . . . Bỏ qua cho em có được hay không. . . . . ."
"Anh xem em lần sau có dám nửa hay không!" Ám Dạ Tuyệt buông tay, nhìn xuống —— sợi tóc của cô hỗn độn tùy ý trãi tán ở trên đệm giường, áo ngủ lộn xộn, trong lúc không ý thức kéo ra một cái miệng, có thể nhìn thoáng qua hình ảnh mềm mại bên trong.
Con ngươi đen càng ngày càng nặng nè, dường như Nguyệt Tiêm Ảnh đã nhận ra đáy mắt hắn có dòng lửa tối đang xoay động, vẻ mặt tươi cười liền biến mất, đẩy đẩy hắn, "Được rồi, em muốn rời giường."
"Tối hôm qua mệt như thế, em vẫn nên tiếp tục nghỉ ngơi tốt hơn." Ám Dạ Tuyệt cúi người hôn cô, mềm nhẹ mà nghiền chuyển phần mềm mại này. Dường như hắn đã lọt vào cạm bẫy mềm mại này, không cách nào tự thoát khỏi, từng ngày từng ngày trầm luân vào. . . . . .
Thích bản lĩnh nhanh nhẹn mạnh mẽ của cô, tư thế oai hùng mạnh mẽ; thích lúc cô mềm mại yếu ớt kiềm nén nước mắt; thích miệng cô cười khẽ đáng yêu, thích cô quật cường. . . . . . Cô giống như tinh linh nhiều mặt, có phải mang đến ngạc nhiên vui mừng cho hắn hay không, bởi vì cô xuất hiện mà hồ nước yên tĩnh của hắn lại nổi lên sóng gợn.
Lần này, Ám Dạ Tuyệt sẽ không do dự, hẳn không chần chờ, là tình yêu của hắn, hắn sẽ dùng hết toàn bộ sức lực để canh giữ bảo vệ.
Giữa nụ hôn mãnh liệt, hô hấp của Nguyệt Tiêm Ảnh càng ngày càng dồn dập, mày dần dần cau chặt lại.
"Ách. . . . . ." Ở giữa môi răng, bật ra một tiếng ngâm đau đớn.
Ám Dạ Tuyệt cảm giác thân thể cô càng ngày càng căng cứng, lập tức buông lỏng cô ra, "Tiêm Ảnh? Em làm sao vậy?"
/103
|