"Nhưng mà, Mộ tiểu thư. . . . . . Tuyệt thiếu đã có căn dặn. . . . . . Mộ tiểu thư, cô nên kiên nhẫn một chút, qua ba ngày nửa cô liền kết hôn với Tuyệt thiếu, như vậy cô chính là nữ chủ nhân của tổ chức 'Ám', vậy chẳng phải là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao."
"Cái gì? Kết hôn?" Mộ Trần Tuyết nghe thấy thì trong đầu có chút mơ hồ.
"Ai nha! Tôi cũng đã lỡ miệng nói, bây giờ người ở bên ngoài đều điên cuồng thảo luận hôn lễ thế kỷ của cô và Tuyệt thiếu. Tuyệt thiếu không muốn cho cô biết, đoán chừng là muốn cho cô một ngạc nhiên vui mừng!"
Mắt Mộ Trần Tuyêt tối sầm lại, dường như cảm thấy bên trong có cái gì không thích hợp. Cô ta chỉ cho Nguyệt Tiêm Ảnh một bài học nho nhỏ, hắn liền căng thẳng như vậy, còn nhốt cô ta ở đây, làm sao có thể muốn kết hôn với cô ta chứ?
"Cô nói qua ba ngày nửa tôi là nữ chủ nhân chỗ này, vậy cô để tôi đi ra ngoài, sẽ có lợi cho cô!"
"Nhưng mà. . . . . . Tuyệt thiếu. . . . . ." Giọng nói của tiểu Linh đứt quãng do dự.
"Ầm" một tiếng, tiếng chén sứ vỡ nát.
Mộ Trần Tuyết thở gấp nói: "Nếu cô không để tôi ra khỏi đây, tôi liền tự sát ở đây, để lại di thư nói cho Tuyệt biết là cô ngược đãi tôi, tôi xem cuộc sống của cô có còn nhàn nhã như bây giờ nửa không."
Tiểu Linh bắt đầu căng thẳng, "Mộ tiểu thư, cô không nên như vậy! Tôi không có chìa khóa, chìa khóa ở trong tay Tuyệt thiếu, tôi lập tức mượn búa tới bổ cửa ra." Một loạt tiếng bước chân dồn dập dần dần biến mất.
Đôi mắt mờ ám xẹt qua ánh sáng gian xảo.
**************************
Bóng đêm dần dần buông xuống, ánh trăng mê mông giống như một lớp voan mỏng bao phủ trong không khí, nơi xa có một mảnh cây ngô đồng nổi lơ lững dưới sương mù nhàn nhạt.
Thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh mỏng manh đứng ở trước cửa sổ, gió đêm ngoài cửa sổ thổi bay sợi tóc của cô, từng sợi từng sợi bay lượn theo gió.
Rốt cuộc hắn có ý gì, rõ ràng qua ba ngày nửa thì hắn kết hôn, vì sao còn tới trêu chọc cô chứ? Giam lỏng cô ở trong này là có ý gì?
Hắn vẫn không buông tha cô được, có phải còn chưa hành hạ đủ hay không?
Trong lúc cô suy nghĩ sâu xa, thoáng hiện bóng dáng màu đen đi vào phòng.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, đã lâu không gặp."
Cô sửng sốt một chút, xoay người, ánh mắt trống rỗng bắt đầu buộc chặt.
Mộ Trần Tuyết dùng dáng vẻ khinh thường nhìn cô, "Thật không ngờ cô có thể vô sĩ đến như vậy, tôi và Tuyết sắp kết hôn, cô vẫn còn mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh anh ấy."
Mộ Trần Tuyết biết Nguyệt Tiêm Ảnh chạy trốn bị Ám Dạ Tuyệt tìm về, lập tức đã suy nghĩ đến kế hoạch của Ám Dạ Tuyệt. Trên danh nghĩa dùng cô ta tuyên bố kết hôn, chỉ là vì để cho Nguyệt Tiêm Ảnh biết được, chui đầu vô lưới. Thật ra hôn lễ này, từ đầu đến cuối Ám Dạ Tuyệt đều là vì cưới Nguyệt Tiêm Ảnh mà chuẩn bị .
Mộ Trần Tuyết rất tức giận, rõ ràng là cô và Ám Dạ Tuyệt có hôn ước, dựa vào cái gì lại muốn kết hôn với người phụ nữ không rõ lai lịch này, rốt cuộc cô có chỗ nào tốt.
"Thật có lỗi, không phải tôi muốn ở lại, mà là anh ta không để tôi đi." Giọng điệu của Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh nhạt, nhẹ nhàng, không có một chút sóng gợn.
"Cô cho là Tuyệt yêu cô mới giữ cô lại sao? Nói cho cô biết, anh ấy muốn để cho cô tận mắt thấy tôi và anh ấy kết hôn, mượn việc này kích thích cô, châm chọc cô. . . . . ."
Tuy mặt hồ trong tim đã tĩnh lặng, nhưng lời nói này của cô ta vẫn làm cô đau nhói, Nguyệt Tiêm Ảnh lắc đầu, chậm rãi lui về phía sau, "Tôi không hề thương anh ta, anh ta kết hôn với ai cũng không liên quan đến tôi. . . . . ." Cô nói lời trái lòng, một lần lại một lần tự mình nói bóng gió, để cho mình hết hy vọng.
Tay phủ lên trên bụng, nắm lấy kiên trì mà cục cưng cho cô, cô không thể yếu đuối, nhất định phải kiên cường.
"Cô. . . . ." Mộ Trần Tuyết thoàng nhìn bụng của cô hơi nhô lên, ánh mắt càng độc ác hơn, từng bước tới gần, "Ha ha. . . . . . Nói cho cô biết, anh ấy tuyệt đối sẽ không giữ lại đứa nhỏ trong bụng cô, cho cp6 nếm thử đau đớn mất đi đứa nhỏ, đây mới là thể nghiệm hứng thú để anh ấy tìm cô về, hô hô. . . . . ."
Cô ta cười đến càn rỡ, cười đến điên cuồng. Khuôn mặt vì cười quá điên cuồng, bắt đầu lộ ra quái dị.
"Không, sẽ không . . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh sợ hãi lui về sau hai bước, đôi mắt trong trẻo lóe ra nước mắt.
*********************************
Sau khi Mộ Trần Tuyết rời khỏi, hơi sức toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh giống như bị cạn sạch, yếu đuối trượt xuống theo vách tường. Vòng tay ở đầu gối, cuộn mình run rẩy.
Ám Dạ Tuyệt xử lý xong công việc, đẩy cửa phòng của mình ra. Vốn cho rằng sẽ giống như thường ngày, nghênh đón hắn là bóng tối, nhưng lúc này là một ngọn đèn sáng rực, trong không khí lơ lửng hương vị tươi mát thanh nhã của cô.
Chậm rãi nhẹ nhàng đi vào, cho rằng cô đang nằm ngủ trên giường, lại phát hiện trên giường rỗng tuếch, cô lại co rúm lại ở góc tường, phát run.
Ám Dạ Tuyệt đi qua, vừa đụng vào sau lưng cô.
"Anh, anh muốn làm gì. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh lập tức đề phòng, cô di chuyển qua bên cạnh hai bước.
"Tiêm Ảnh, em làm sao vậy?"
Cô có phản ứng này rõ ràng là đang sợ hắn, có phải vì tai nạn xe ban ngày mà sợ hãi quá hay không.
Ám Dạ Tuyệt nghĩ đến ban ngày Hạ Khiêm Dật cho cô thuốc an thần. Hắn lấy mấy viên thuốc màu đen từ trong hộp thuốc ra, "Tiêm Ảnh, uống mấy viên thuốc này, em. . . . . ."
Thuốc? Hắn thật sự sẽ đối xuống tay với cục cưng của cô.
"Không! Tôi không uống! Tôi không cho anh làm tổn thương cục cưng của tôi." Đột nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh đứng lên, đẩy hắn ra, chạy vội ra ngoài.
Ám Dạ Tuyệt lập tức đuổi theo, "Tiêm Ảnh, em muốn đi đâu? Uống thuốc, nghỉ ngơi cho tốt. . . . . ."
"Không. . . . . . Tôi biết anh sẽ không cho phép đứa nhỏ này tồn tại. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh để chân trần, vừa chạy vừa nói.
Bước chân quá vội vàng, giẫm lên khoảng không một cái ——
"A ——"
Một tiếng hét sợ hãi xẹt qua trời xanh yên tĩnh.
Thân thể của Nguyệt Tiêm Ảnh mềm nhũn giống như lá khô mùa thu, lẳng lặng, chậm rãi rơi xuống. . . . . .
Thân thể va chạm với sàn nhà phát ra tiếng động khó chịu.
Máu bắt đầu chảy theo dòng từ nửa người dưới của cô, máu đỏ tươi nồng đậm chảy đầy xung quanh cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh cứ lẳng lặng nằm giữa vũng máu như vậy.
"Tiêm Ảnh!" Ám Dạ Tuyệt nhếch miệng, bị tình huống xảy ra đột ngột trước mắt làm cho sợ hãi.
Dường như tim của hắn cũng ngừng đập theo. Hắn không biết bước hai chân ra như thế nào, hắn cũng không biết làm thế nào mà đến gần bên người Nguyệt Tiêm Ảnh, ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại vào trong ngực.
"Tiêm Ảnh, tỉnh tỉnh. . . . . ." Nhẹ giọng gọi.
Lông mi yếu ớt rung rung vài cái, mở ánh mắt sương mù ra, cánh môi trắng bệch run rẩy vài cái, khó khăn mà phun ra hai chữ: "Cục cưng. . . . . .".
"Cái gì? Kết hôn?" Mộ Trần Tuyết nghe thấy thì trong đầu có chút mơ hồ.
"Ai nha! Tôi cũng đã lỡ miệng nói, bây giờ người ở bên ngoài đều điên cuồng thảo luận hôn lễ thế kỷ của cô và Tuyệt thiếu. Tuyệt thiếu không muốn cho cô biết, đoán chừng là muốn cho cô một ngạc nhiên vui mừng!"
Mắt Mộ Trần Tuyêt tối sầm lại, dường như cảm thấy bên trong có cái gì không thích hợp. Cô ta chỉ cho Nguyệt Tiêm Ảnh một bài học nho nhỏ, hắn liền căng thẳng như vậy, còn nhốt cô ta ở đây, làm sao có thể muốn kết hôn với cô ta chứ?
"Cô nói qua ba ngày nửa tôi là nữ chủ nhân chỗ này, vậy cô để tôi đi ra ngoài, sẽ có lợi cho cô!"
"Nhưng mà. . . . . . Tuyệt thiếu. . . . . ." Giọng nói của tiểu Linh đứt quãng do dự.
"Ầm" một tiếng, tiếng chén sứ vỡ nát.
Mộ Trần Tuyết thở gấp nói: "Nếu cô không để tôi ra khỏi đây, tôi liền tự sát ở đây, để lại di thư nói cho Tuyệt biết là cô ngược đãi tôi, tôi xem cuộc sống của cô có còn nhàn nhã như bây giờ nửa không."
Tiểu Linh bắt đầu căng thẳng, "Mộ tiểu thư, cô không nên như vậy! Tôi không có chìa khóa, chìa khóa ở trong tay Tuyệt thiếu, tôi lập tức mượn búa tới bổ cửa ra." Một loạt tiếng bước chân dồn dập dần dần biến mất.
Đôi mắt mờ ám xẹt qua ánh sáng gian xảo.
**************************
Bóng đêm dần dần buông xuống, ánh trăng mê mông giống như một lớp voan mỏng bao phủ trong không khí, nơi xa có một mảnh cây ngô đồng nổi lơ lững dưới sương mù nhàn nhạt.
Thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh mỏng manh đứng ở trước cửa sổ, gió đêm ngoài cửa sổ thổi bay sợi tóc của cô, từng sợi từng sợi bay lượn theo gió.
Rốt cuộc hắn có ý gì, rõ ràng qua ba ngày nửa thì hắn kết hôn, vì sao còn tới trêu chọc cô chứ? Giam lỏng cô ở trong này là có ý gì?
Hắn vẫn không buông tha cô được, có phải còn chưa hành hạ đủ hay không?
Trong lúc cô suy nghĩ sâu xa, thoáng hiện bóng dáng màu đen đi vào phòng.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, đã lâu không gặp."
Cô sửng sốt một chút, xoay người, ánh mắt trống rỗng bắt đầu buộc chặt.
Mộ Trần Tuyết dùng dáng vẻ khinh thường nhìn cô, "Thật không ngờ cô có thể vô sĩ đến như vậy, tôi và Tuyết sắp kết hôn, cô vẫn còn mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh anh ấy."
Mộ Trần Tuyết biết Nguyệt Tiêm Ảnh chạy trốn bị Ám Dạ Tuyệt tìm về, lập tức đã suy nghĩ đến kế hoạch của Ám Dạ Tuyệt. Trên danh nghĩa dùng cô ta tuyên bố kết hôn, chỉ là vì để cho Nguyệt Tiêm Ảnh biết được, chui đầu vô lưới. Thật ra hôn lễ này, từ đầu đến cuối Ám Dạ Tuyệt đều là vì cưới Nguyệt Tiêm Ảnh mà chuẩn bị .
Mộ Trần Tuyết rất tức giận, rõ ràng là cô và Ám Dạ Tuyệt có hôn ước, dựa vào cái gì lại muốn kết hôn với người phụ nữ không rõ lai lịch này, rốt cuộc cô có chỗ nào tốt.
"Thật có lỗi, không phải tôi muốn ở lại, mà là anh ta không để tôi đi." Giọng điệu của Nguyệt Tiêm Ảnh lạnh nhạt, nhẹ nhàng, không có một chút sóng gợn.
"Cô cho là Tuyệt yêu cô mới giữ cô lại sao? Nói cho cô biết, anh ấy muốn để cho cô tận mắt thấy tôi và anh ấy kết hôn, mượn việc này kích thích cô, châm chọc cô. . . . . ."
Tuy mặt hồ trong tim đã tĩnh lặng, nhưng lời nói này của cô ta vẫn làm cô đau nhói, Nguyệt Tiêm Ảnh lắc đầu, chậm rãi lui về phía sau, "Tôi không hề thương anh ta, anh ta kết hôn với ai cũng không liên quan đến tôi. . . . . ." Cô nói lời trái lòng, một lần lại một lần tự mình nói bóng gió, để cho mình hết hy vọng.
Tay phủ lên trên bụng, nắm lấy kiên trì mà cục cưng cho cô, cô không thể yếu đuối, nhất định phải kiên cường.
"Cô. . . . ." Mộ Trần Tuyết thoàng nhìn bụng của cô hơi nhô lên, ánh mắt càng độc ác hơn, từng bước tới gần, "Ha ha. . . . . . Nói cho cô biết, anh ấy tuyệt đối sẽ không giữ lại đứa nhỏ trong bụng cô, cho cp6 nếm thử đau đớn mất đi đứa nhỏ, đây mới là thể nghiệm hứng thú để anh ấy tìm cô về, hô hô. . . . . ."
Cô ta cười đến càn rỡ, cười đến điên cuồng. Khuôn mặt vì cười quá điên cuồng, bắt đầu lộ ra quái dị.
"Không, sẽ không . . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh sợ hãi lui về sau hai bước, đôi mắt trong trẻo lóe ra nước mắt.
*********************************
Sau khi Mộ Trần Tuyết rời khỏi, hơi sức toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh giống như bị cạn sạch, yếu đuối trượt xuống theo vách tường. Vòng tay ở đầu gối, cuộn mình run rẩy.
Ám Dạ Tuyệt xử lý xong công việc, đẩy cửa phòng của mình ra. Vốn cho rằng sẽ giống như thường ngày, nghênh đón hắn là bóng tối, nhưng lúc này là một ngọn đèn sáng rực, trong không khí lơ lửng hương vị tươi mát thanh nhã của cô.
Chậm rãi nhẹ nhàng đi vào, cho rằng cô đang nằm ngủ trên giường, lại phát hiện trên giường rỗng tuếch, cô lại co rúm lại ở góc tường, phát run.
Ám Dạ Tuyệt đi qua, vừa đụng vào sau lưng cô.
"Anh, anh muốn làm gì. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh lập tức đề phòng, cô di chuyển qua bên cạnh hai bước.
"Tiêm Ảnh, em làm sao vậy?"
Cô có phản ứng này rõ ràng là đang sợ hắn, có phải vì tai nạn xe ban ngày mà sợ hãi quá hay không.
Ám Dạ Tuyệt nghĩ đến ban ngày Hạ Khiêm Dật cho cô thuốc an thần. Hắn lấy mấy viên thuốc màu đen từ trong hộp thuốc ra, "Tiêm Ảnh, uống mấy viên thuốc này, em. . . . . ."
Thuốc? Hắn thật sự sẽ đối xuống tay với cục cưng của cô.
"Không! Tôi không uống! Tôi không cho anh làm tổn thương cục cưng của tôi." Đột nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh đứng lên, đẩy hắn ra, chạy vội ra ngoài.
Ám Dạ Tuyệt lập tức đuổi theo, "Tiêm Ảnh, em muốn đi đâu? Uống thuốc, nghỉ ngơi cho tốt. . . . . ."
"Không. . . . . . Tôi biết anh sẽ không cho phép đứa nhỏ này tồn tại. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh để chân trần, vừa chạy vừa nói.
Bước chân quá vội vàng, giẫm lên khoảng không một cái ——
"A ——"
Một tiếng hét sợ hãi xẹt qua trời xanh yên tĩnh.
Thân thể của Nguyệt Tiêm Ảnh mềm nhũn giống như lá khô mùa thu, lẳng lặng, chậm rãi rơi xuống. . . . . .
Thân thể va chạm với sàn nhà phát ra tiếng động khó chịu.
Máu bắt đầu chảy theo dòng từ nửa người dưới của cô, máu đỏ tươi nồng đậm chảy đầy xung quanh cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh cứ lẳng lặng nằm giữa vũng máu như vậy.
"Tiêm Ảnh!" Ám Dạ Tuyệt nhếch miệng, bị tình huống xảy ra đột ngột trước mắt làm cho sợ hãi.
Dường như tim của hắn cũng ngừng đập theo. Hắn không biết bước hai chân ra như thế nào, hắn cũng không biết làm thế nào mà đến gần bên người Nguyệt Tiêm Ảnh, ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại vào trong ngực.
"Tiêm Ảnh, tỉnh tỉnh. . . . . ." Nhẹ giọng gọi.
Lông mi yếu ớt rung rung vài cái, mở ánh mắt sương mù ra, cánh môi trắng bệch run rẩy vài cái, khó khăn mà phun ra hai chữ: "Cục cưng. . . . . .".
/103
|