"Tiểu Tuyết không có ở đây?" Lần này Ám Dạ Lệ cũng kinh ngạc, hắn ta không để ý đến miệng vết thương trên tay vẫn chảy máu dính vào áo Lãnh Mỹ Diễm, kéo cô ta lên, "Nói! Tiểu Tuyết đã đi đâu rồi?"
Ánh mắt nổi giận của Ám Dạ Lệ như băng nhọn, gân xanh tuôn ra trên trán, phẫn nộ hóa thành hơi thở khát máu.
Hắn ta vẫn rất để ý cô, dường như điểm này cũng không có bất cứ thay đổi gì theo thời gian, đáy lòng Lãnh Mỹ Diễm nổi lên đau thương nhàn nhạt. Cô ta cố gắng đè nén oán hận trong lòng, nháy mắt mấy cái giả bộ không biết cái gì mà hỏi: "Tiểu Tuyết? Là ai? Niềm vui mới của anh sao?"
"Cô ít làm bộ làm tịch đi! Hừ! Nếu chuyện này không liên quan gì đến cô thì làm sao cô có thể xuất hiện ở đây?" Đáy mắt Ám Dạ Lệ phụt ra tia sáng sắc bén, hai tay dùng sức đẩy cô ta xuống mặt đất, một chân dẫm lên trên bụng cô ta, hỏi: "Rốt cuộc cô có nói hay không!"
Đáy mắt lộ ra một tầng nước mắt, ánh mắt ngập nước nhìn về phía Ám Dạ Lệ, "Sao em có thể lừa gạt anh, lúc em vào căn phòng này đã không thấy ai rồi. . . . . ."
Trên mặt Ám Dạ Tuyệt liền lộ ra mấy chữ lo lắng, quơ lấy dao trái cây trên bàn trà, ngồi xổm người xuống, "Tôi cho cô một chút thời gian suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thân xem Tuyết nhi ở chỗ nào——" khi nói chuyện, dao găm kề sát vào hai gò má cô ta chậm rãi hoạt động qua lại.
Nhiệt độ lạnh lẽo của dao trái cây lập tức xuyên thấu qua da thịt ta, thấm vào thân thể cô ta, cô ta sợ hãi gắt gao khép mắt lại, nhưng mí mắt vẫn không nhịn được run rẩy. Nếu bây giờ cô ta thừa nhận thì Ám Dạ Lệ sẽ hận cô ta tận xương, giữa bọn họ vĩnh viễn cũng không có thể nửa, cho nên lần này cô ta nhất định phải nhẫn nại.
Cắn răng một cái, cô ta mở mắt ra, "Tôi thật sự không biết tiểu Tuyết hay Tuyết nhi gì , Bây giờ ở Úc khắp nơi đều là tuyết. . . . . . A. . . . . . Không cần, không cần, van xin anh đừng hủy khuôn mặt của tôi . . . . ." Bởi vì hai vai bị Ám Dạ Lệ gắt gao đè trên sàn làm cho cô ta không thể động đậy.
Lúc cô ta hét thất thanh, dao găm đã dần dần tràn vào da thịt non mềm của cô ta, mở ra một dấu vết thật sâu. Những giọt máu nhanh chóng chảy ra từ khe hở da thịt, tụ lại giống như dòng suối nhỏ, chậm rãi chảy theo dòng, thoáng chốc trong không khí cũng bốc lên mùi tanh của máu tươi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một người nữ dọn vệ sinh nghe được tiếng kêu sợ hãi, nhanh chóng vọt vào. Nhìn thấy cảnh tượng này, nghĩ hai người Ám Dạ Lệ và Ám Dạ Tuyệt muốn giết người liền sợ hãi đến hai mắt trừng thẳng, trợn mắt há hốc mồm, không dám làm ra phản ứng gì.
"Cứu, cứu tôi. . . . . ." Ánh mắt chờ đợi nhìn người nữ dọn vệ sinh kia.
Cô ta run bần bật, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, chậm rãi lui về phía sau hai bước, "Tiểu thư, tuy tôi vừa nhận tiền của cô để giúp cô lừa vị tiểu thư trong này đi ra ngoài, nhưng chuyện nguy hiểm như vậy tôi cũng không cứu được cô."
Bỗng dưng, Ám Dạ Tuyệt nhanh đứng lên,nhào tới kéo người nữ dọn vệ sinh một cái, dao găm dính máu tươi trong tay lung lay trước mặt bà ta, "Lặp lại lần nữa! Bà vừa mới nói gì đó? ! !"
Nữ người vệ sinh sợ hãi, hai chân như nhũn ra mà run cầm cập, "Tôi. . . . . . Tôi vừa mới nói, tôi nhận tiền của cô ấy lừa vị tiểu thư trong này đi ra ngoài ——"
Bà ta nói lại không sót một chữ nào lại một lần, Ám Dạ Tuyệt ngắt lời nàng, "Bà lừa cô ấy thế nào!"
"Là cô kia dậy tôi nói, nói các người muốn vào sâu trong rừng ở sân trượt tuyết, núi sâu tuyết phủ rất nhiều bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm."
"Tiểu Tuyết sẽ không đi vào núi sâu thật chứ?" Ám Dạ Lệ nhíu chặt lông mày, Người phụ nữ này thật là quá độc ác !" Hắn ta không chút thương tiếc hung hăng đạp cô ta một cái.
Ánh mắt của Ám Dạ Tuyệt càng âm u hơn trước, giống như mây đen dày đặc báo trước cơn bão dữ sắp tới, "Có phải thật không? Núi sâu ở sân trượt tuyết rất nguy hiểm?"
"Ừm!" Người dọn vệ sinh gật gật đầu.
Ám Dạ Lệ đã chạy như điên ra ngoài trước."Mau đi tìm cô ấy!"
Lúc chạy tới cửa Ám Dạ Tuyệt đuổi theo giữ chặt cánh tay hắn ta, "Vết thương trên tay anh còn chưa băng bó, anh ở đây đi tôi đi tìm cô ấy là được."
"Đây chỉ là chút vết thương ngoài da, cậu quá coi thường tôi rồi!" Ám Dạ Lệ gạt tay hắn xuống.
******************************
Vù —— vù ——
Gió lạnh gào rít, mưa phùn lạnh thấu xương.
Trời màu trắng, đất màu trắng, mù mờ mệnh mông giống như đường nối tiếp giao nhau giữa chân trời, hình thành trời đất hỗn loạn mà lộng lẫy. Trong trời đất bao la hùng vĩ như vậy, đột nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy mình thật nhỏ bé giống như một hạt lúa trên biển xanh, thật sự là rất bé nhỏ.
Đi lâu như vậy nhưng khoảng cách với gò núi nhỏ phía trước vẫn còn rất xa.
Tối hôm qua cô sốt mãi nên thể lực còn chưa hồi phục, dần dần mệt mỏi. Cô há miệng lớn thở phì phò, thở ra từng mảnh từng mảnh khói trắng lưỡn lờ. Ở trong gió rét đông lạnh làm chóp mũi đỏ lên, hai gò má hồng lên giống như quả cà chua.
"Không! Mình phải nhanh một chút. . . . . ." Cô lại bước đi, sải bước thật dài tăng tốc theo bước chân, tốc độ cũng bắt đầunhanh hơn. Giờ phút này, từng phút từng giây cô cũng không thể bỏ lỡ, cô phải nhanh chóng tìm ra hai người bọn họ. Gò núi phía trước thật sự là rất nguy hiểm.
Cô biết bất kể cô lựa chọn như thế nào cũng đều tổn thương một người, giờ phút này cô cũng không có dũng khí và quyết tâm đưa ra bất cứ lựa chọn gì. Do chính bọn họ quyết định có lẽ sẽ tốt hơn đối với cô, nhưng cô không muốn làm cho bọn họ đánh cược bằng mạng sống.
***********************
Ám Dạ Tuyệt à Ám Dạ Lệ nhanh nhanh mượn ván trượt tuyết.
Ám Dạ Tuyệt xem thường nhìn hắn ta một cái, "Anh có thể trượt tuyết?"
"Chỉ cần cậu có thể thì tại sao tôi không thể?" Ám Dạ Lệ hỏi lại hắn một câu, hai chân lập tức bay nhanh trượt ra ngoài.
"Chúng tăng tốc độ đi!" Nói xong, Ám Dạ Tuyệt giống như một thanh kiếm trượt ra ngoài, giống như một ánh sáng hiện lên ngay trước mắt .
"Lệ, Lệ không nên đi, ở đó thật sự rất nguy hiểm ——" Lãnh Mỹ Diễm dùng tay che miệng vết thương, nhanh chóng như điên nhìn bóng lưng hai người bọn họ, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Vì sao Ám Dạ Lệ vì cô ta mà cả tính mạng cũng không cần, mà một cái liếc mắt hắn cũng không muốn nhìn cô ta? Cô ta thật sự rất không cam lòng!
Ánh mắt nổi giận của Ám Dạ Lệ như băng nhọn, gân xanh tuôn ra trên trán, phẫn nộ hóa thành hơi thở khát máu.
Hắn ta vẫn rất để ý cô, dường như điểm này cũng không có bất cứ thay đổi gì theo thời gian, đáy lòng Lãnh Mỹ Diễm nổi lên đau thương nhàn nhạt. Cô ta cố gắng đè nén oán hận trong lòng, nháy mắt mấy cái giả bộ không biết cái gì mà hỏi: "Tiểu Tuyết? Là ai? Niềm vui mới của anh sao?"
"Cô ít làm bộ làm tịch đi! Hừ! Nếu chuyện này không liên quan gì đến cô thì làm sao cô có thể xuất hiện ở đây?" Đáy mắt Ám Dạ Lệ phụt ra tia sáng sắc bén, hai tay dùng sức đẩy cô ta xuống mặt đất, một chân dẫm lên trên bụng cô ta, hỏi: "Rốt cuộc cô có nói hay không!"
Đáy mắt lộ ra một tầng nước mắt, ánh mắt ngập nước nhìn về phía Ám Dạ Lệ, "Sao em có thể lừa gạt anh, lúc em vào căn phòng này đã không thấy ai rồi. . . . . ."
Trên mặt Ám Dạ Tuyệt liền lộ ra mấy chữ lo lắng, quơ lấy dao trái cây trên bàn trà, ngồi xổm người xuống, "Tôi cho cô một chút thời gian suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thân xem Tuyết nhi ở chỗ nào——" khi nói chuyện, dao găm kề sát vào hai gò má cô ta chậm rãi hoạt động qua lại.
Nhiệt độ lạnh lẽo của dao trái cây lập tức xuyên thấu qua da thịt ta, thấm vào thân thể cô ta, cô ta sợ hãi gắt gao khép mắt lại, nhưng mí mắt vẫn không nhịn được run rẩy. Nếu bây giờ cô ta thừa nhận thì Ám Dạ Lệ sẽ hận cô ta tận xương, giữa bọn họ vĩnh viễn cũng không có thể nửa, cho nên lần này cô ta nhất định phải nhẫn nại.
Cắn răng một cái, cô ta mở mắt ra, "Tôi thật sự không biết tiểu Tuyết hay Tuyết nhi gì , Bây giờ ở Úc khắp nơi đều là tuyết. . . . . . A. . . . . . Không cần, không cần, van xin anh đừng hủy khuôn mặt của tôi . . . . ." Bởi vì hai vai bị Ám Dạ Lệ gắt gao đè trên sàn làm cho cô ta không thể động đậy.
Lúc cô ta hét thất thanh, dao găm đã dần dần tràn vào da thịt non mềm của cô ta, mở ra một dấu vết thật sâu. Những giọt máu nhanh chóng chảy ra từ khe hở da thịt, tụ lại giống như dòng suối nhỏ, chậm rãi chảy theo dòng, thoáng chốc trong không khí cũng bốc lên mùi tanh của máu tươi.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một người nữ dọn vệ sinh nghe được tiếng kêu sợ hãi, nhanh chóng vọt vào. Nhìn thấy cảnh tượng này, nghĩ hai người Ám Dạ Lệ và Ám Dạ Tuyệt muốn giết người liền sợ hãi đến hai mắt trừng thẳng, trợn mắt há hốc mồm, không dám làm ra phản ứng gì.
"Cứu, cứu tôi. . . . . ." Ánh mắt chờ đợi nhìn người nữ dọn vệ sinh kia.
Cô ta run bần bật, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, chậm rãi lui về phía sau hai bước, "Tiểu thư, tuy tôi vừa nhận tiền của cô để giúp cô lừa vị tiểu thư trong này đi ra ngoài, nhưng chuyện nguy hiểm như vậy tôi cũng không cứu được cô."
Bỗng dưng, Ám Dạ Tuyệt nhanh đứng lên,nhào tới kéo người nữ dọn vệ sinh một cái, dao găm dính máu tươi trong tay lung lay trước mặt bà ta, "Lặp lại lần nữa! Bà vừa mới nói gì đó? ! !"
Nữ người vệ sinh sợ hãi, hai chân như nhũn ra mà run cầm cập, "Tôi. . . . . . Tôi vừa mới nói, tôi nhận tiền của cô ấy lừa vị tiểu thư trong này đi ra ngoài ——"
Bà ta nói lại không sót một chữ nào lại một lần, Ám Dạ Tuyệt ngắt lời nàng, "Bà lừa cô ấy thế nào!"
"Là cô kia dậy tôi nói, nói các người muốn vào sâu trong rừng ở sân trượt tuyết, núi sâu tuyết phủ rất nhiều bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm."
"Tiểu Tuyết sẽ không đi vào núi sâu thật chứ?" Ám Dạ Lệ nhíu chặt lông mày, Người phụ nữ này thật là quá độc ác !" Hắn ta không chút thương tiếc hung hăng đạp cô ta một cái.
Ánh mắt của Ám Dạ Tuyệt càng âm u hơn trước, giống như mây đen dày đặc báo trước cơn bão dữ sắp tới, "Có phải thật không? Núi sâu ở sân trượt tuyết rất nguy hiểm?"
"Ừm!" Người dọn vệ sinh gật gật đầu.
Ám Dạ Lệ đã chạy như điên ra ngoài trước."Mau đi tìm cô ấy!"
Lúc chạy tới cửa Ám Dạ Tuyệt đuổi theo giữ chặt cánh tay hắn ta, "Vết thương trên tay anh còn chưa băng bó, anh ở đây đi tôi đi tìm cô ấy là được."
"Đây chỉ là chút vết thương ngoài da, cậu quá coi thường tôi rồi!" Ám Dạ Lệ gạt tay hắn xuống.
******************************
Vù —— vù ——
Gió lạnh gào rít, mưa phùn lạnh thấu xương.
Trời màu trắng, đất màu trắng, mù mờ mệnh mông giống như đường nối tiếp giao nhau giữa chân trời, hình thành trời đất hỗn loạn mà lộng lẫy. Trong trời đất bao la hùng vĩ như vậy, đột nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy mình thật nhỏ bé giống như một hạt lúa trên biển xanh, thật sự là rất bé nhỏ.
Đi lâu như vậy nhưng khoảng cách với gò núi nhỏ phía trước vẫn còn rất xa.
Tối hôm qua cô sốt mãi nên thể lực còn chưa hồi phục, dần dần mệt mỏi. Cô há miệng lớn thở phì phò, thở ra từng mảnh từng mảnh khói trắng lưỡn lờ. Ở trong gió rét đông lạnh làm chóp mũi đỏ lên, hai gò má hồng lên giống như quả cà chua.
"Không! Mình phải nhanh một chút. . . . . ." Cô lại bước đi, sải bước thật dài tăng tốc theo bước chân, tốc độ cũng bắt đầunhanh hơn. Giờ phút này, từng phút từng giây cô cũng không thể bỏ lỡ, cô phải nhanh chóng tìm ra hai người bọn họ. Gò núi phía trước thật sự là rất nguy hiểm.
Cô biết bất kể cô lựa chọn như thế nào cũng đều tổn thương một người, giờ phút này cô cũng không có dũng khí và quyết tâm đưa ra bất cứ lựa chọn gì. Do chính bọn họ quyết định có lẽ sẽ tốt hơn đối với cô, nhưng cô không muốn làm cho bọn họ đánh cược bằng mạng sống.
***********************
Ám Dạ Tuyệt à Ám Dạ Lệ nhanh nhanh mượn ván trượt tuyết.
Ám Dạ Tuyệt xem thường nhìn hắn ta một cái, "Anh có thể trượt tuyết?"
"Chỉ cần cậu có thể thì tại sao tôi không thể?" Ám Dạ Lệ hỏi lại hắn một câu, hai chân lập tức bay nhanh trượt ra ngoài.
"Chúng tăng tốc độ đi!" Nói xong, Ám Dạ Tuyệt giống như một thanh kiếm trượt ra ngoài, giống như một ánh sáng hiện lên ngay trước mắt .
"Lệ, Lệ không nên đi, ở đó thật sự rất nguy hiểm ——" Lãnh Mỹ Diễm dùng tay che miệng vết thương, nhanh chóng như điên nhìn bóng lưng hai người bọn họ, nước mắt không kiềm được rơi xuống.
Vì sao Ám Dạ Lệ vì cô ta mà cả tính mạng cũng không cần, mà một cái liếc mắt hắn cũng không muốn nhìn cô ta? Cô ta thật sự rất không cam lòng!
/103
|