Người đàn ông ngạc nhiên một hồi, ngay sau đó lập tức phản ứng. Nói cám ơn ôm máy chụp hình vẻ mặt tươi cười mà đi ra ngoài. Mới vừa rồi hắn chụp được một tấm hình tốt vô cùng, đúng lúc Hàn Thất Lục dịu dàng hôn An Sơ Hạ. Bây giờ đội săn ảnh chụp hình nghệ thật càng ngày càng lợi hại.
Khóe miệng nhếch lên, anh rửa tay một chút, mỉm cười đi ra khỏi phòng vệ sinh. An Sơ Hạ, tôi sẽ cho cả thế giới biết rằng cô là vị hôn thê của Hàn Thất Lục tôi! An Thần Xuyên, mấy tên hotboy cái gì gì kia, cả đời này anh cũng không muốn gặp lại! về phần An Sơ Hạ, anh sẽ có biện pháp để cô chính miệng thừa nhận cô thích anh.
Lột con tôm hùm thứ hai, cô cảm giác cổ họng cùng đôi môi là lạ. Có một cảm giác rất tê dại lại rất ngứa, nhẹ nhàng chạm vào, phát hiện tự nhiên sưng lên.
Ôi chao? Đây là chuyện gì xảy ra? Cô lầm bầm lầu bầu 1 lúc, Hàn Thất Lục vừa đúng lúc đi vào phòng ăn, vừa nhìn thấy cô cũng biết... Cô nhất định là bị dị ứng. Mặc dù không phải rất rõ ràng, đôi môi cũng chỉ hơi sưng lên, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy.
Cô đã ăn cái gì? Hắn đi tới bên người cô, giọng tức giận.
Thấy anh đi tới bên, An Sơ Hạ nhíu mày một cái: Hàn Thất Lục, môi tôi có phải đang sưng lên không, cảm giác thật kỳ quái, thật là ngứa. Vừa nói, cô không nhịn được đưa tay gãi, Hàn Thất Lục một tay nắm cổ tay của cô, dùng một cái tay khác lau sạch chỗ cô bị tróc da.
Cô gái ngu ngốc này! Khẽ nguyền rủa một tiếng, anh liền kéo cô đi ra ngoài. Tổng quản lý mới vừa cầm hai ly nước trái cây đi đến đại sảnh, liền thấy Hàn Thất Lục kéo An Sơ Hạ đi ra ngoài.
Ông lập tức bưng nước trái cây chạy đến trước mặt bọn họ không hiểu hỏi: Ôi chao ôi chao ôi chao! Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Hai người sao lại đi rồi?
Hàn Thất Lục sắc mặt dị thường âm trầm, anh gần đây luôn không quản được tâm tình của mình, cau mày lạnh giọng nói: Cô ấy dị ứng với hải sản, các người còn cho cô ăn tôm hùm?
Tổng quản lý nhất thời trợn to hai mắt, cẩn thận nhìn An Sơ Hạ, lúc mày mới phát hiện môi của cô có chút sưng. Ông bị dọa sợ đến thụt lùi lại từng bước: Thiếu gia... Này... Tôi đây không biết a!
Không phải lỗi của ông, tự tôi cũng không biết. Khà khà, chính là cảm giác có chút tê dại còn có chút ngứa, đoán chừng sẽ không nghiêm trọng lắm đâu. Nước chanh có thể cho tôi uống không? Cổ họng tôi không tốt lắm, còn có chút khó chịu. Đưa ra tay kia không bị Hàn Thất Lục nắm lấy, cô nhận lấy nước chanh: Cảm ơn ông, mặc dù lần sau có thể ăn không được, nhưng tôm hùm ở đây thật sự là ngon số 1!
Vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa cười khan nhìn vị Thiếu phu nhân vô tư này. Tổng quản lý vạn phần buồn bả mà ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục: Thiếu gia, buổi chiều tôi sẽ đi giao đơn xin từ chức.
An Sơ Hạ không hiểu, cô cũng không biết, tập đoàn Hàn thị nhân viên nếu như để cho Hàn Thất Lục không vui, như vậy sẽ phải lập tức đi giao đơn xin từ chức, hơn nữa cũng không thể lại đến tập đoàn Hàn thị xin việc. Một khi bị tập đoàn Hàn thị sa thải, ở những công ty khác cũng không tìm được việc.
Mặc dù vạn phần ưu thương, nhưng này quản lý vẫn không có oán giận An Sơ Hạ, dù sao cũng là người vô tư như vậy...
So với vị tiểu thư trước kia Hàn thiếu gia mang đến không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Liếc nhìn An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói: Nơi này tôm hùm ăn ngon cũng mặc kệ, chúng ta đi thôi. Dứt lời, sạch sẽ lưu loát mà lôi kéo An Sơ Hạ ra ngoài.
Khóe miệng nhếch lên, anh rửa tay một chút, mỉm cười đi ra khỏi phòng vệ sinh. An Sơ Hạ, tôi sẽ cho cả thế giới biết rằng cô là vị hôn thê của Hàn Thất Lục tôi! An Thần Xuyên, mấy tên hotboy cái gì gì kia, cả đời này anh cũng không muốn gặp lại! về phần An Sơ Hạ, anh sẽ có biện pháp để cô chính miệng thừa nhận cô thích anh.
Lột con tôm hùm thứ hai, cô cảm giác cổ họng cùng đôi môi là lạ. Có một cảm giác rất tê dại lại rất ngứa, nhẹ nhàng chạm vào, phát hiện tự nhiên sưng lên.
Ôi chao? Đây là chuyện gì xảy ra? Cô lầm bầm lầu bầu 1 lúc, Hàn Thất Lục vừa đúng lúc đi vào phòng ăn, vừa nhìn thấy cô cũng biết... Cô nhất định là bị dị ứng. Mặc dù không phải rất rõ ràng, đôi môi cũng chỉ hơi sưng lên, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy.
Cô đã ăn cái gì? Hắn đi tới bên người cô, giọng tức giận.
Thấy anh đi tới bên, An Sơ Hạ nhíu mày một cái: Hàn Thất Lục, môi tôi có phải đang sưng lên không, cảm giác thật kỳ quái, thật là ngứa. Vừa nói, cô không nhịn được đưa tay gãi, Hàn Thất Lục một tay nắm cổ tay của cô, dùng một cái tay khác lau sạch chỗ cô bị tróc da.
Cô gái ngu ngốc này! Khẽ nguyền rủa một tiếng, anh liền kéo cô đi ra ngoài. Tổng quản lý mới vừa cầm hai ly nước trái cây đi đến đại sảnh, liền thấy Hàn Thất Lục kéo An Sơ Hạ đi ra ngoài.
Ông lập tức bưng nước trái cây chạy đến trước mặt bọn họ không hiểu hỏi: Ôi chao ôi chao ôi chao! Thiếu gia! Thiếu phu nhân! Hai người sao lại đi rồi?
Hàn Thất Lục sắc mặt dị thường âm trầm, anh gần đây luôn không quản được tâm tình của mình, cau mày lạnh giọng nói: Cô ấy dị ứng với hải sản, các người còn cho cô ăn tôm hùm?
Tổng quản lý nhất thời trợn to hai mắt, cẩn thận nhìn An Sơ Hạ, lúc mày mới phát hiện môi của cô có chút sưng. Ông bị dọa sợ đến thụt lùi lại từng bước: Thiếu gia... Này... Tôi đây không biết a!
Không phải lỗi của ông, tự tôi cũng không biết. Khà khà, chính là cảm giác có chút tê dại còn có chút ngứa, đoán chừng sẽ không nghiêm trọng lắm đâu. Nước chanh có thể cho tôi uống không? Cổ họng tôi không tốt lắm, còn có chút khó chịu. Đưa ra tay kia không bị Hàn Thất Lục nắm lấy, cô nhận lấy nước chanh: Cảm ơn ông, mặc dù lần sau có thể ăn không được, nhưng tôm hùm ở đây thật sự là ngon số 1!
Vừa lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa cười khan nhìn vị Thiếu phu nhân vô tư này. Tổng quản lý vạn phần buồn bả mà ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục: Thiếu gia, buổi chiều tôi sẽ đi giao đơn xin từ chức.
An Sơ Hạ không hiểu, cô cũng không biết, tập đoàn Hàn thị nhân viên nếu như để cho Hàn Thất Lục không vui, như vậy sẽ phải lập tức đi giao đơn xin từ chức, hơn nữa cũng không thể lại đến tập đoàn Hàn thị xin việc. Một khi bị tập đoàn Hàn thị sa thải, ở những công ty khác cũng không tìm được việc.
Mặc dù vạn phần ưu thương, nhưng này quản lý vẫn không có oán giận An Sơ Hạ, dù sao cũng là người vô tư như vậy...
So với vị tiểu thư trước kia Hàn thiếu gia mang đến không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Liếc nhìn An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục nhàn nhạt nói: Nơi này tôm hùm ăn ngon cũng mặc kệ, chúng ta đi thôi. Dứt lời, sạch sẽ lưu loát mà lôi kéo An Sơ Hạ ra ngoài.
/914
|