Đang chuẩn bị mắng Tiểu Nam một trận, Hàn quản gia đột nhiên tiến lên vỗ vai Manh Tiểu Nam, cúi đầu nói: Cô là bạn của thiếu phu nhân phải không? Thật ra thì... Cao ốc này là sản nghiệp của Hàn gia chúng tôi.
An Sơ Hạ trợn to hai mắt, Hàn thị Hàn thị, này Hàn thị rốt cuộc con mẹ nó có bao nhiêu a? Sao đi nơi nào cũng mãi không thoát được cái bóng của Hàn thị. Vừa nghe đến Hàn thị liền nhớ lại khuôn mặt xui xẻo của Hàn Thất Lục. Còn trong vòng một tuần nói xin lỗi? Nằm mơ!
Bác! So sánh với An Sơ Hạ, Manh Tiểu Nam có vẻ tương đối sôi nổi, xông lên mấy bước kéo tay Hàn quản gia nói: Vừa nhìn bác thì không phải là một người bình thường! Trông bác rất phong độ, nhất định sẽ không cự tuyệt lời tỉnh cầu của cháu chứ?
Rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hàn quản gia giật giật, An Sơ Hạ kéo Manh Tiểu Nam ra: Manh Tiểu Nam, cậu gian manh quá rồi đấy? Hàn quản gia cũng không thể ăn chút ít vậy! Nói thẳng đi cậu cần gì?
Nói thật, Manh Tiểu Nam này thật khiến cho người ta lo lắng! Trước kia lúc là cứu tinh ở trường trung học,biết bao nhiêu lần đánh nhau là vì nha đầu này? Ngay cả mẹ để cho cô đi học Taekwondo cũng là do cậu ấy nói giúp.
Manh tiểu thư, có chuyện gì cần tôi giúp sao? Hàn quản gia khôi phục bình tĩnh, trong lòng đang kinh ngạc tại sao có thể có cái họ kì quái như thế, liền nghe thấy giọng nhỏ nhẹ của An Sơ Hạ truyền đến: Gọi cậu ấy là Giang Nam.
Nói đến cái tên này của Manh Tiểu Nam, cũng rất bất ngờ. Thật ra thì Manh Tiểu Nam tên là Nam, nhưng chính cô đặt cái tên Giang Nam này, sau cảm thấy thật không có cá tính, vì vậy liền đổi sang Giang Tiểu Nam, sau lại cảm thấy cái tên Giang Tiểu Nam này quá nam tính, vì vậy... Liền kêu Manh Tiểu Nam.
Cũng được! Manh tiểu Nam tuyệt không sợ người lạ, đem An Sơ Hạ chen qua một bên tự nhiên đi tới bên người Hàn quản gia nói: Đây là sản nghiệp của Hàn gia đúng không? Sơ Hạ nhà chúng tôi vừa là thiếu phu nhân tương lai của tập đoàn Hàn thị, nói thế nào cũng nên cho người bạn này một món quà ra mắt chứ?
Nói nửa ngày, đuôi hồ ly rốt cục lộ ra. Còn nói mẹ kế của cô là hồ ly tinh, cô Manh tiểu Nam chính là Lão Hồ Ly! An Sơ Hạ ở trong lòng lặng lẽ mắng cô...
Cuối cùng nghe cô nói xong, vì vậy liếc Manh tiểu Nam: Tớ nói cậu không phải nên bớt phóng túng một chút sao? Là người ít học, nhưng cậu lại biểu hiện quá rõ ràng rồi!
Ai biết Hàn quản gia lại bình tĩnh mà cười cười, nặn ra một câu: Được, tôi đi gặp quản lí nơi này nói một tiếng, những gì trong đó tùy cô chọn.
Khẽ nheo lông mày, cô muốn chính là những lời này! Khóe miệng cong lên vẻ mặt hớn hở nói: Như vậy cháu mới vừa rồi, thiếu tiền...Bác có thể trả lại giúp cháu sao? Bác xem một chút, chúng ta cũng đã quen như vậy, đúng không? Bác quản gia?
Lúc này mặt Hàn quản gia hoàn toàn bị bóp méo, trong lòng yên lặng nói: Đứa nhỏ này thật đúng là... nhanh mồm nhanh miệng mà!
Dựa vào cái gì! Manh Tiểu Nam, cậu quá phóng túng rồi! An Sơ Hạ thẹn quá thành giận: Không phải nói đây là hồ ly nhà cậu cho cậu xài sao? Tiêu tiền có gì đâu mà đau lòng? Cô là đơn thuần không thích cái loại cảm giác mang nợ Hàn gia. Dù sao cô chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa, chờ có đủ tiền trả học phí ở Tư Đế Lan, cô sẽ rời đi.
An Sơ Hạ trợn to hai mắt, Hàn thị Hàn thị, này Hàn thị rốt cuộc con mẹ nó có bao nhiêu a? Sao đi nơi nào cũng mãi không thoát được cái bóng của Hàn thị. Vừa nghe đến Hàn thị liền nhớ lại khuôn mặt xui xẻo của Hàn Thất Lục. Còn trong vòng một tuần nói xin lỗi? Nằm mơ!
Bác! So sánh với An Sơ Hạ, Manh Tiểu Nam có vẻ tương đối sôi nổi, xông lên mấy bước kéo tay Hàn quản gia nói: Vừa nhìn bác thì không phải là một người bình thường! Trông bác rất phong độ, nhất định sẽ không cự tuyệt lời tỉnh cầu của cháu chứ?
Rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Hàn quản gia giật giật, An Sơ Hạ kéo Manh Tiểu Nam ra: Manh Tiểu Nam, cậu gian manh quá rồi đấy? Hàn quản gia cũng không thể ăn chút ít vậy! Nói thẳng đi cậu cần gì?
Nói thật, Manh Tiểu Nam này thật khiến cho người ta lo lắng! Trước kia lúc là cứu tinh ở trường trung học,biết bao nhiêu lần đánh nhau là vì nha đầu này? Ngay cả mẹ để cho cô đi học Taekwondo cũng là do cậu ấy nói giúp.
Manh tiểu thư, có chuyện gì cần tôi giúp sao? Hàn quản gia khôi phục bình tĩnh, trong lòng đang kinh ngạc tại sao có thể có cái họ kì quái như thế, liền nghe thấy giọng nhỏ nhẹ của An Sơ Hạ truyền đến: Gọi cậu ấy là Giang Nam.
Nói đến cái tên này của Manh Tiểu Nam, cũng rất bất ngờ. Thật ra thì Manh Tiểu Nam tên là Nam, nhưng chính cô đặt cái tên Giang Nam này, sau cảm thấy thật không có cá tính, vì vậy liền đổi sang Giang Tiểu Nam, sau lại cảm thấy cái tên Giang Tiểu Nam này quá nam tính, vì vậy... Liền kêu Manh Tiểu Nam.
Cũng được! Manh tiểu Nam tuyệt không sợ người lạ, đem An Sơ Hạ chen qua một bên tự nhiên đi tới bên người Hàn quản gia nói: Đây là sản nghiệp của Hàn gia đúng không? Sơ Hạ nhà chúng tôi vừa là thiếu phu nhân tương lai của tập đoàn Hàn thị, nói thế nào cũng nên cho người bạn này một món quà ra mắt chứ?
Nói nửa ngày, đuôi hồ ly rốt cục lộ ra. Còn nói mẹ kế của cô là hồ ly tinh, cô Manh tiểu Nam chính là Lão Hồ Ly! An Sơ Hạ ở trong lòng lặng lẽ mắng cô...
Cuối cùng nghe cô nói xong, vì vậy liếc Manh tiểu Nam: Tớ nói cậu không phải nên bớt phóng túng một chút sao? Là người ít học, nhưng cậu lại biểu hiện quá rõ ràng rồi!
Ai biết Hàn quản gia lại bình tĩnh mà cười cười, nặn ra một câu: Được, tôi đi gặp quản lí nơi này nói một tiếng, những gì trong đó tùy cô chọn.
Khẽ nheo lông mày, cô muốn chính là những lời này! Khóe miệng cong lên vẻ mặt hớn hở nói: Như vậy cháu mới vừa rồi, thiếu tiền...Bác có thể trả lại giúp cháu sao? Bác xem một chút, chúng ta cũng đã quen như vậy, đúng không? Bác quản gia?
Lúc này mặt Hàn quản gia hoàn toàn bị bóp méo, trong lòng yên lặng nói: Đứa nhỏ này thật đúng là... nhanh mồm nhanh miệng mà!
Dựa vào cái gì! Manh Tiểu Nam, cậu quá phóng túng rồi! An Sơ Hạ thẹn quá thành giận: Không phải nói đây là hồ ly nhà cậu cho cậu xài sao? Tiêu tiền có gì đâu mà đau lòng? Cô là đơn thuần không thích cái loại cảm giác mang nợ Hàn gia. Dù sao cô chẳng qua chỉ là trên danh nghĩa, chờ có đủ tiền trả học phí ở Tư Đế Lan, cô sẽ rời đi.
/914
|