Sao rồi? Hàn Thất Lục ra căn tin túm lấy Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc hỏi.
Hai người nhìn nhau, ủ rũ nói: Không tìm thấy An Sơ Hạ...
Chết tiệt! Hàn Thất Lục thầm nguyền rủa một tiếng: Con nhỏ chết tiệt đó rốt cuộc chết ở nơi nào?!
Mẹ Khương Viên Viên của hắn gọi điện thoại, bắt hắn trưa nay đưa An Sơ Hạ về nhà ăn cơm. Vậy nên bọn hắn đã tìm từng phòng học, còn tới thư viện, đường Lâm Ấm, bãi đất trống, thậm chí cả ký túc xá nữ cũng đã tìm qua, nhưng đều không thấy An Sơ Hạ.
Lúc này Hàn Thất Lục mới bắt đầu hối hận, có phải lúc nãy hắn nói quá nặng với An Sơ Hạ, không phải là cố ý...
Lăng Hàn Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chút sợ hãi: Thất Lục, An Sơ Hạ không phải là...
Không phải là gì? Tiêu Minh Lạc khẩn trương tiếp lời, Hàn Thất Lục cũng nhìn chằm chằm Lăng Hàn Vũ.
Không phải là bị UFO bắt đi đi? Nhìn con ngươi của Tiêu Minh Lạc nhất thời co rút, Lăng Hàn Vũ cười giải thích: Cậu chắc chắn là không biết ý tứ của UFO đi? UFO ở đây chính là người ngoài hành tinh...
Tiêu Minh Lạc đạp một cước: Cút mẹ cậu đi!
Khốn nạn! Khi nào mới nghiêm túc lại? Nếu An Sơ Hạ xảy ra chuyện gì, tôi...
Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc ăn ý cùng quay ra hỏi: Cậu làm sao?
Hít sâu một hơi, Hàn Thất Lục vô cùng bình tĩnh nói: Mẹ tôi nhất định không để yên cho tôi, nói không chừng lập tức đóng băng thẻ tín dụng nữa. Kinh tế liền bị cắt hết... một khi kinh tế đã bị cắt, nói không chừng ngay cả một cái dù che nắng cũng mua không nổi.
Hai người quay mặt, ánh mắt coi thường, không ngờ hắn chỉ là lo cho chính mình.
Lăng Hàn Vũ đi qua vỗ vai Hàn Thất Lục, vô cùng trượng nghĩa nói: Không sao, nếu cậu không có tiền mua dù, tôi sẽ cho cậu mượn tiền!
Dù... Hàn Thất Lục lập tức nhớ lại.
Là sân thể dục! Không phải đến sân thể dục... là đến thư viện.
Thanh âm của Hoàn Tử đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, dù, sân thể dục, thư viện... Hoàn Tử là loại người tuyệt đối sẽ không bỏ bữa trưa để đến thư viện, hơn nữa còn cầm theo nhiều dù như vậy, bên trong nhất định có chuyện gì.
Thần kinh của hắn buộc chặt lại, miệng rất nhanh nói vài câu: Không phải! Mẹ nó! Mau đến sân thể dục!
Bọn hắn hầu như đã tìm khắp nơi, nhưng chỉ có sân thể dục là không tìm qua. Vì hắn cảm thấy An Sơ Hạ bây giờ tuyệt đối không thể ở sân thể dục được.
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Hàn Thất Lục, Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc nhìn nhau, nhớ lại lúc gặp Hoàn Tử ở cầu thang. Cô có chút kỳ lạ, bộ dáng ấp a ấp úng rất dễ làm cho người ta nghi ngờ.
Gật đầu một cái, đi cùng Hàn Thất Lục đến sân thể dục.
An Sơ Hạ à An Sơ Hạ, cô nhất định không được xảy ra chuyện gì a... Hàn Thất Lục trong lòng không ngừng suy nghĩ. Nếu xảy ra chuyện gì, hắn quả thật không biết phải làm gì. Thẻ tín dụng bị đóng chỉ là chuyện nhỏ, mà còn là... còn là... còn là gì hắn cũng không thể nghĩ ra.
Thất Lục, thừa nhận đi, cậu đối xử với An Sơ Hạ rất khác! Tiêu Minh Lạc chạy bên cạnh lớn tiếng nói với Hàn Thất Lục.
Hắn lạnh giọng: Cậu câm miệng lại cho tôi!
Đợi tôi với! Lăng Hàn Vũ chạy sau cùng hét to: Giày tôi bị lỏng rồi!
Không đợi cậu đâu! Tiêu Minh Lạc hướng mặt ra sau liếc liếc, bước chân nhanh hơn.
Hai người nhìn nhau, ủ rũ nói: Không tìm thấy An Sơ Hạ...
Chết tiệt! Hàn Thất Lục thầm nguyền rủa một tiếng: Con nhỏ chết tiệt đó rốt cuộc chết ở nơi nào?!
Mẹ Khương Viên Viên của hắn gọi điện thoại, bắt hắn trưa nay đưa An Sơ Hạ về nhà ăn cơm. Vậy nên bọn hắn đã tìm từng phòng học, còn tới thư viện, đường Lâm Ấm, bãi đất trống, thậm chí cả ký túc xá nữ cũng đã tìm qua, nhưng đều không thấy An Sơ Hạ.
Lúc này Hàn Thất Lục mới bắt đầu hối hận, có phải lúc nãy hắn nói quá nặng với An Sơ Hạ, không phải là cố ý...
Lăng Hàn Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt mang theo chút sợ hãi: Thất Lục, An Sơ Hạ không phải là...
Không phải là gì? Tiêu Minh Lạc khẩn trương tiếp lời, Hàn Thất Lục cũng nhìn chằm chằm Lăng Hàn Vũ.
Không phải là bị UFO bắt đi đi? Nhìn con ngươi của Tiêu Minh Lạc nhất thời co rút, Lăng Hàn Vũ cười giải thích: Cậu chắc chắn là không biết ý tứ của UFO đi? UFO ở đây chính là người ngoài hành tinh...
Tiêu Minh Lạc đạp một cước: Cút mẹ cậu đi!
Khốn nạn! Khi nào mới nghiêm túc lại? Nếu An Sơ Hạ xảy ra chuyện gì, tôi...
Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc ăn ý cùng quay ra hỏi: Cậu làm sao?
Hít sâu một hơi, Hàn Thất Lục vô cùng bình tĩnh nói: Mẹ tôi nhất định không để yên cho tôi, nói không chừng lập tức đóng băng thẻ tín dụng nữa. Kinh tế liền bị cắt hết... một khi kinh tế đã bị cắt, nói không chừng ngay cả một cái dù che nắng cũng mua không nổi.
Hai người quay mặt, ánh mắt coi thường, không ngờ hắn chỉ là lo cho chính mình.
Lăng Hàn Vũ đi qua vỗ vai Hàn Thất Lục, vô cùng trượng nghĩa nói: Không sao, nếu cậu không có tiền mua dù, tôi sẽ cho cậu mượn tiền!
Dù... Hàn Thất Lục lập tức nhớ lại.
Là sân thể dục! Không phải đến sân thể dục... là đến thư viện.
Thanh âm của Hoàn Tử đột nhiên hiện lên trong đầu hắn, dù, sân thể dục, thư viện... Hoàn Tử là loại người tuyệt đối sẽ không bỏ bữa trưa để đến thư viện, hơn nữa còn cầm theo nhiều dù như vậy, bên trong nhất định có chuyện gì.
Thần kinh của hắn buộc chặt lại, miệng rất nhanh nói vài câu: Không phải! Mẹ nó! Mau đến sân thể dục!
Bọn hắn hầu như đã tìm khắp nơi, nhưng chỉ có sân thể dục là không tìm qua. Vì hắn cảm thấy An Sơ Hạ bây giờ tuyệt đối không thể ở sân thể dục được.
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Hàn Thất Lục, Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc nhìn nhau, nhớ lại lúc gặp Hoàn Tử ở cầu thang. Cô có chút kỳ lạ, bộ dáng ấp a ấp úng rất dễ làm cho người ta nghi ngờ.
Gật đầu một cái, đi cùng Hàn Thất Lục đến sân thể dục.
An Sơ Hạ à An Sơ Hạ, cô nhất định không được xảy ra chuyện gì a... Hàn Thất Lục trong lòng không ngừng suy nghĩ. Nếu xảy ra chuyện gì, hắn quả thật không biết phải làm gì. Thẻ tín dụng bị đóng chỉ là chuyện nhỏ, mà còn là... còn là... còn là gì hắn cũng không thể nghĩ ra.
Thất Lục, thừa nhận đi, cậu đối xử với An Sơ Hạ rất khác! Tiêu Minh Lạc chạy bên cạnh lớn tiếng nói với Hàn Thất Lục.
Hắn lạnh giọng: Cậu câm miệng lại cho tôi!
Đợi tôi với! Lăng Hàn Vũ chạy sau cùng hét to: Giày tôi bị lỏng rồi!
Không đợi cậu đâu! Tiêu Minh Lạc hướng mặt ra sau liếc liếc, bước chân nhanh hơn.
/914
|