Thời gian thoáng một cái đã qua, Lão Đại kia bất kể có thế lực hay năng lực tốt đến đâu cũng bắt đầu già cả. Vì thế hắn liền làm cho hai huynh đệ bọn họ chơi một cái ám sát trò chơi, người nào trước hết giết chết được lãnh đạo giới chính trị đương thời của Mỹ là có thể kế thừa cái kia vị trí lão Đại.
Viếc ám sát này đối với Nam Cung Tử Tước cực kỳ đơn giản, chỉ là nói là Nam Cung Tử Phi dùng chút thủ đoạn đã giành được cái kia quyền thừa kế. Mà quyền kế thừa chỉ có một, Nam Cung Tử Tước vì thế bị đuổi ra khỏi bang phái, sau đó Nam Cung Tử Phi về sau lại phái người ám sát anh ta. Anh ta không còn cách nào khác là trốn chui trốn nhũi sống qua ngày.
Cho tới bây giờ, thế lực ngầm của Nam Cung Tử Tước ngày càng mạnh có thể sánh ngang cùng Nam Cung Tử Phi. Anh ta nhận được tin tức nói Nam Cung Tử Phi vì một cô gái đi tới Trung Quốc, vì thế anh ta cũng đi tới Trung Quốc.
Mà Hạ Tâm Ngữ chẳng qua chỉ là một thủ hạ của Nam Cung Tử Tước, sở dĩ Hàn Thất Lục luôn cảm thấy được cô ta trông rất quen đó là bởi vì cô ta là bạn thời trung học của Hàn Thất Lục. Nhưng mà lúc đó Hạ Tâm Ngữ rất béo cực kỳ xấu, cực kỳ tự ti. Cô ta khi đó, lấy hết dũng khí tỏ tình với Hàn Thất Lục, mà Hàn Thất Lục vô tình cự tuyệt cô ta, còn nói những lời làm tổn thương người khác.
Vì thế Hạ Tâm Ngữ chạy đi tìm cái chết, thời điểm cô ta đang tìm đến cái chết vừa lúc đụng phải Nam Cung Tử Tước lúc ấy trốn đông trốn tây muốn né tránh Nam Cung Tử Phi ám sát. Vì thế, mới có chuyện như hiện tại...
Cho nên anh tìm tôi, hơn nữa bắt cóc tôi. Muốn uy hiếp anh ta sao? Đợi cho Nam Cung Tử Tước nói xong, An Sơ Hạ lúc này mới hiểu được toàn bộ.
Nam Cung Tử Tước cười lạnh: Tôi không cần tựa vào một cô gái để uy hiếp hắn, tôi chỉ là muốn để cho hắn cũng nếm thử cảm giác thống khổ khi mất đi tình cảm chân thành.
Tình cảm chân thành? An Sơ Hạ khó hiểu.
Nam Cung Tử Tước sắc mặt lại âm trầm xuống: Lúc ấy, ta có một cô gái. Nhưng là, hắn giết cô ấy rồi.
Điều đó không có khả năng! An Sơ Hạ lắc đầu: Lời anh nói toàn bộ đều là gạt người. Tử Phi nói anh chỉ là một thương nhân bình thường, huống chi, giết người loại chuyện này, Tử Phi sẽ không làm. Nếu thật sự làm, anh ta hiện tại không phải nên là ở trong tù sao?
Nam Cung Tử Tước cười lạnh, nụ cười kia cực kì bi thương, cũng có nồng đậm giễu cợt.
Cô quá ngây thơ rồi. Trên cái này thế giới này làm gì có nhiều ngục giamnhư vậy? Cô tin hay không, cũng không liên quan gì đến ta. Ta chỉ là muốn cho cô chết minh bạchmột chút, ta cũng không có lòng dạ độc ác như Nam Cung Tử Phi. Nam Cung Tử Tước nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái tiếp tục nói: Trở lại đề tài mới nói đi. Cô tới cùng muốn hay không theo ta chơi trò chơi? Nếu không muốn chơi, cũng tùy cô thôi, bất quá Hàn gia chỉ có độc nhất đứa con này...
Anh nói cái gì? Anh là có ý tứ gì?!!! An Sơ Hạ kích động trở lại: Hàn Thất Lục làm sao? Anh đã làm gì anh ấy vậy?!
Nếu không phải có dây thừng cột lấy, cô đã sớm xông lên cùng Nam Cung Tử Tước liều mạng rồi. Giờ phút này lòng của cô đang run run, cả đầu chỉ nghĩ đến là Hàn Thất Lục. Anh ngàn vạn lần không thể có chuyện gì, ngàn vạn lần không thể có chuyện gì a...
Nếu anh đã xảy ra chuyện, như thế cô nên làm cái gì bây giờ? Cô làm sao songo tốt trong thế giới không có Hàn Thất Lục bên cạnh.
Nước mắt, không thể khống chế rơi xuống.
ANh mau nói đi! Hàn Thất Lục thế nào rồi!? Người anh hận nhân là Tử Phi, anh nếu muốn anh ta thống khổ thì giết tôi được rồi, vì cái gì muốn làm hại Hàn Thất Lục?!
Giờ khắc này, cô mới hiểu được chính mình thật là hoàn toàn trong lòng chỉ có bóng dáng Hàn Thất Lục, anh đã sớm khắc sâu trong lòng của cô. Đúng là, hiện tại mới biết được Hàn Thất Lục đối với cô rất quan trọng, có phải hay không đã quá muộn? Mà Nam Cung Tử Phi, cô thật sự trong lòng chỉ thật có lỗi rồi.
Viếc ám sát này đối với Nam Cung Tử Tước cực kỳ đơn giản, chỉ là nói là Nam Cung Tử Phi dùng chút thủ đoạn đã giành được cái kia quyền thừa kế. Mà quyền kế thừa chỉ có một, Nam Cung Tử Tước vì thế bị đuổi ra khỏi bang phái, sau đó Nam Cung Tử Phi về sau lại phái người ám sát anh ta. Anh ta không còn cách nào khác là trốn chui trốn nhũi sống qua ngày.
Cho tới bây giờ, thế lực ngầm của Nam Cung Tử Tước ngày càng mạnh có thể sánh ngang cùng Nam Cung Tử Phi. Anh ta nhận được tin tức nói Nam Cung Tử Phi vì một cô gái đi tới Trung Quốc, vì thế anh ta cũng đi tới Trung Quốc.
Mà Hạ Tâm Ngữ chẳng qua chỉ là một thủ hạ của Nam Cung Tử Tước, sở dĩ Hàn Thất Lục luôn cảm thấy được cô ta trông rất quen đó là bởi vì cô ta là bạn thời trung học của Hàn Thất Lục. Nhưng mà lúc đó Hạ Tâm Ngữ rất béo cực kỳ xấu, cực kỳ tự ti. Cô ta khi đó, lấy hết dũng khí tỏ tình với Hàn Thất Lục, mà Hàn Thất Lục vô tình cự tuyệt cô ta, còn nói những lời làm tổn thương người khác.
Vì thế Hạ Tâm Ngữ chạy đi tìm cái chết, thời điểm cô ta đang tìm đến cái chết vừa lúc đụng phải Nam Cung Tử Tước lúc ấy trốn đông trốn tây muốn né tránh Nam Cung Tử Phi ám sát. Vì thế, mới có chuyện như hiện tại...
Cho nên anh tìm tôi, hơn nữa bắt cóc tôi. Muốn uy hiếp anh ta sao? Đợi cho Nam Cung Tử Tước nói xong, An Sơ Hạ lúc này mới hiểu được toàn bộ.
Nam Cung Tử Tước cười lạnh: Tôi không cần tựa vào một cô gái để uy hiếp hắn, tôi chỉ là muốn để cho hắn cũng nếm thử cảm giác thống khổ khi mất đi tình cảm chân thành.
Tình cảm chân thành? An Sơ Hạ khó hiểu.
Nam Cung Tử Tước sắc mặt lại âm trầm xuống: Lúc ấy, ta có một cô gái. Nhưng là, hắn giết cô ấy rồi.
Điều đó không có khả năng! An Sơ Hạ lắc đầu: Lời anh nói toàn bộ đều là gạt người. Tử Phi nói anh chỉ là một thương nhân bình thường, huống chi, giết người loại chuyện này, Tử Phi sẽ không làm. Nếu thật sự làm, anh ta hiện tại không phải nên là ở trong tù sao?
Nam Cung Tử Tước cười lạnh, nụ cười kia cực kì bi thương, cũng có nồng đậm giễu cợt.
Cô quá ngây thơ rồi. Trên cái này thế giới này làm gì có nhiều ngục giamnhư vậy? Cô tin hay không, cũng không liên quan gì đến ta. Ta chỉ là muốn cho cô chết minh bạchmột chút, ta cũng không có lòng dạ độc ác như Nam Cung Tử Phi. Nam Cung Tử Tước nhìn An Sơ Hạ liếc mắt một cái tiếp tục nói: Trở lại đề tài mới nói đi. Cô tới cùng muốn hay không theo ta chơi trò chơi? Nếu không muốn chơi, cũng tùy cô thôi, bất quá Hàn gia chỉ có độc nhất đứa con này...
Anh nói cái gì? Anh là có ý tứ gì?!!! An Sơ Hạ kích động trở lại: Hàn Thất Lục làm sao? Anh đã làm gì anh ấy vậy?!
Nếu không phải có dây thừng cột lấy, cô đã sớm xông lên cùng Nam Cung Tử Tước liều mạng rồi. Giờ phút này lòng của cô đang run run, cả đầu chỉ nghĩ đến là Hàn Thất Lục. Anh ngàn vạn lần không thể có chuyện gì, ngàn vạn lần không thể có chuyện gì a...
Nếu anh đã xảy ra chuyện, như thế cô nên làm cái gì bây giờ? Cô làm sao songo tốt trong thế giới không có Hàn Thất Lục bên cạnh.
Nước mắt, không thể khống chế rơi xuống.
ANh mau nói đi! Hàn Thất Lục thế nào rồi!? Người anh hận nhân là Tử Phi, anh nếu muốn anh ta thống khổ thì giết tôi được rồi, vì cái gì muốn làm hại Hàn Thất Lục?!
Giờ khắc này, cô mới hiểu được chính mình thật là hoàn toàn trong lòng chỉ có bóng dáng Hàn Thất Lục, anh đã sớm khắc sâu trong lòng của cô. Đúng là, hiện tại mới biết được Hàn Thất Lục đối với cô rất quan trọng, có phải hay không đã quá muộn? Mà Nam Cung Tử Phi, cô thật sự trong lòng chỉ thật có lỗi rồi.
/914
|