An Sơ Hạ nhìn Hướng Mạn Quỳ cười ôn hòa, cảm thấy cô gái này thật ác độc!
Ác giả ác báo, không phải là không có quả báo, mà là chưa tới lúc! An Sơ Hạ cúi đầu xuống, cũng không nói gì thêm, cúi đầu xem di động trong tay, màn hình hất sáng lên, ảnh khuôn mặt An Sơ Hạ có chút xấu hổ.
Tôi buổi tối quả thật vẫn còn truyền thuốc, thế này đi, Hàn quản gia, ông đưa Sơ Hạ đi dạo đi. Hàn Thất Lục một bên gặm xương thịt, một bên mơ hồ không nói rõ ràng, nhưng Hàn quản gia cũng nghe được đại khái.
Gật gật đầu, ông đem bàn tay thô ráp đặt lên tay An Sơ Hạ, vỗ nhẹ vào cái, bày tỏ sự an ủi. An Sơ Hạ nhìn Hàn quản gia cười, cố nén nước mắt, đem những lời chua xót trong cổ nuốt xuống.
Hàn Thất Lục lại gọi cô Em gái Sơ Hạ ...
Hít sâu một hơi, cô tự nói với chính mình, cô phải kiên cường! Không thể dễ dàng bị gục ngã!
Thiếu...(phu nhân) Hàn quản gia gọi giữa chừng đột nhiên ý thức lại, vội vàng sửa lời nói: Tiểu thư, tôi đưa cô đi, chúng ta tiện đường mua cho lão gia cùng phu nhân chút quà.
Được. An Sơ Hạ dịu dàng đáp lại.
Bữa cơm này không hề cao hứng, sau khi cơm nước xong, Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất Lục trở về khách sạn, Hướng Mạn Quỳ giờ đây coi nơi này là nhà, cùng Hàn Thất Lục trở về truyền nước biển.
''Thiếu gia đi đường cẩn thận.'' Hàn quản gia đưa Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Qùy lên xe sau đó đi đến bên An Sơ Hạ nói: ''Tôi đưa người dạo chơi, chờ Hướng tiểu thư kìa về nhà tôi liền đưa người về khách sạn.''
Hàn quản gia có điểm giống trẻ con dáng vẻ vui đùa đến An Sơ Hạ cũng buồn cười, đúng là cười xong, trong lòng cảm giác cô đơn bỗng càng thêm đặc hơn rồi. Vì không muốn Hàn quản gia lo lắng, cô cười trừ tươi tắn, cùng Hàn quản gia dọc theo đường lớn: ''Chúng ta đi dạo chỗ nào vậy?''
''Liền tới chỗ bên cạnh quảng trường lúc nãy, nơi đó có rất nhiều cửa hàng, giá cả phải chăng nhưng đồ rất đẹp.
Nơi này đại khái Hàn quản gia đến đây không ít lần, ngựa quen đường cũ dẫn An Sơ Hạ đi hướng quảng trường.
Nơi này mỗi cửa hàng đều trang hoàng theo một phong cách của riêng mình rất độc đáo, tiến vào cửa hàng này có lẽ là phong cách thời Trung Cổ, nhưng tiến vào cửa hàng khác, lập tức giống như nhảy vào không gian khác.
Lựa chọn một đống đồ lớn, An Sơ Hạ muốn tự mình cầm, nhưng Hàn quản gia kiên trì muốn ông xách, sau cùng giằng co không được, An Sơ Hạ đành buông tha.
Đồ vật gần như đều đã mua đầy đủ, vì để cho hết thời gian, An Sơ Hạ vào một cửa hàng truyện tranh.
Hàn quản gia ngồi xuống cùng, chủ cửa hàng thân thiện đưa lên hai li coffee. Chủ cửa hàng biết họ là người Trung Quốc, cho nên kiên trì không lấy tiền của An Sơ Hạ.An Sơ Hạ là người không thích uống coffee, hương vị quá đắng. Nhưng chủ cửa hàng đã chủ động đưa lên, không nỡ từ chối ý tốt của người ta, đành phải uống một ngụm. Uống một ngụm mới phát hiện, hương vị cà phê nước Mỹ thật nhạt, thêm nữa cô có phần hơi khát, đem cốc cà phê như trà uống vào.
Kỳ thật cô vào tiệm truyện tranh, thực chất là muốn để cho Hàn quản gia nghỉ ngơi. Nhìn ông ấy xách các loại bao lớn bao nhỏ, An Sơ Hạ trong lòng thật sự áy náy, vì Hàn quản gia kiên trì muốn tự tay mình xách, cô đành phải tìm một cái cớ để vào tìm ngồi nghỉ.
Ngồi ở chiếc ghế dài làm bằng gỗ cao cấp, hai đầu ghế trang trí theo phong cách cổ xưa, chủ quán là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc uốn xoắn như gợn sóng, khuôn mặt phúc hậu, nhìn qua cực kỳ bình dị gần gũi, thâm tâm cô lập tức trầm tĩnh lại.
Thấy An Sơ hạ không để ý đến cuốn truyện tranh trong tay, mà ngồi thất thần nhìn xuyên qua cánh cửa trong suốt, bên ngoài đường phố người qua kẻ lại, Hàn quản gia biết, cô nhất định lại nhớ tới Hàn Thất lục.
Hàn quản gia vì thế vụng trộm nhắn tin cho người hộ lí, người hộ lí rất nhanh đáp lại tin nhắn, nói Hướng Mạn Quỳ đã chuẩn bị đi, ông ngẩng đầu nhìn An Sơ Hạ nói: Không còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi.
An Sơ Hạ lấy lại tinh thần, nhìn Hàn quản gia gật gật đầu.
Cô vừa mới đứng dậy, đột nhiên duỗi quá tay, An Sơ Hạ thiếu chút nữa theo bản năng ném cuốn truyện tranh trong tay, không tồi, đúng lúc khống chế được rồi.
Tiểu thư xinh đẹp, đây là tôi dùng máy ảnh chụp, tặng cho cô. Cầm trong tay một cái máy chụp ảnh loại chuyên dụng, cậu bạn người nước ngoài đưa cho cô một tấm hình, miệng nói tiếng anh lưu loát.
An Sơ Hạ nhận lấy bức ảnh, trong ảnh chính là cô đang thất thần nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ, kỹ thuật chụp ảnh của anh ta thật tốt, chụp được bức ảnh làm cô trông xinh đẹp như vậy.
Anh chụp ảnh thật là đẹp. An Sơ Hạ không tự chủ được mà tán thưởng.
Hàn quản gia thấy thế, vội vàng bỏ hết đồ đạc xuống, từ trong ví rút tiền ra đưa đến.
Không không không, đây là tôi tặng cho vị tiểu thư xinh đẹp này. Cậu con trai người nước ngoài gạt tay tỏ ra không cần: Chúc cô ở Mỹ chơi đùa vui vẻ, tạm biệt. (Gấu: chị nhà là thể loại người gặp người yêu rồi, đi đến đâu cũng lưu tình đến đó. *cười gian*)
Cảm ơn... An Sơ Hạ nhìn theo cậu trai ngoại quốc xa lạ kia đang khuất dần, trong tay cầm tấm ảnh cậu ta tặng, có chút xấu hổ liếc nhìn về phía Hàn quản gia.
Hàn quản gia cười cười, đi mua một cuốn truyện tranh, đem tấm ảnh kẹp trong truyện tranh đưa cho An Sơ Hạ: Tấm ảnh này xem như là đồ lưu niệm đi.
Tạm biệt bà chủ tiệm truyện tranh nhiệt tình, bọn họ đón xe taxi trở lại khách sạn. Hai người một trước một sau cùng đứng chờ thang máy đi xuống, thang máy đi xuống cửa mở ra lại gặp một người, là Hướng Mạn Quỳ.
Nhìn thấy An Sơ Hạ, Hướng Mạn Quỳ cũng sửng sốt một phen, tiện thể đối với An Sơ Hạ nói: Hai chúng ta có thể nói chuyện không? Thấy Hàn quản gia từ phía sau tới, An Sơ Hạ cười cười nói: Hàn quản gia, ông lên trước đi, con sẽ lập tức đi lên.
Đưa Hàn quản gia vào thang máy xong, hai người ngồi xuống sofa.
Cô hẳn là đoán được tôi tìm cô là muốn nói cái gì. Hướng Mạn Quỳ từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, thuần thục đưa lên trong miệng rồi châm lửa, tàn thuốc lúc sáng lúc tối, khiến An Sơ Hạ có chút đau đầu.
Thật có lỗi, cô đại khái đánh giá cao tôi, tôi cũng không biết cô muốn nói gì. An Sơ Hạ nghiêng đầu đi, bị sặc mùi khói thuốc làm cô khó có thể hô hấp.
Nghe An Sơ Hạ nói vậy, Hướng Mạn Quỳ cười lạnh một tiếng, ngữ khí không chút thiện ý nói: Cô đã nói như vậy, tôi liền trực tiếp nói thẳng. Ý của tôi mong cô hãy giữ khoảng cách Thất Lục của tôi xa một chút!
Âm thanh có chút lớn, lớn đến những người khác lao nhao ghé mắt nhìn sang hai người bọn họ.
An Sơ Hạ cũng cười lạnh một tiếng, quay đầu lại cùng Hướng Mạn Quỳ đối diện: Tôi không hiểu lời cô nói là như thế nào Hàn Thất Lục của cô'' những lời này, không sai, anh ấy là mất trí nhớ, nhưng những khác không có mất trí nhớ. Còn có, có một việc tôi vừa tưởng tượng ra.
Hướng Mạn Quỳ cao ngạo khẽ nâng hạ cằm, thái độ khinh miệt nói: Tưởng tượng ra cái gì?
Tưởng tượng Thất Lục sau khi khôi phục trí nhớ, sẽ đối với cô như thế nào. An Sơ Hạ đứng lên, cúi đầu nhìn Hướng Mạn Quỳ: Đến lúc đó, cô cũng không là cái gì!
Nói xong, cô liền nhấc chân rời đi, nghĩ không muốn nhìn đến phụ nữ này thêm một giây đồng hồ nào cả!
Hướng Mạn Quỳ bị An Sơ Hạ nói liền tức giận, đứng lên sau bóng lưng An Sơ Hạ hô to: Cô hiện tại mới không là cái gì! Về sau cũng sẽ không là cái gì!
Coi như không nghe thấy lời Hướng Mạn Quỳ đang nói, An Sơ Hạ lập tức hướng thang máy mà đi, giờ phút này thang máy cực kỳ nhanh, nhấn một cái là cửa thang máy liền mở ra rồi. Cô thần tốc vào thang máy, rốt cục cắt đứt mọi âm thanh của Hướng Mạn Quỳ.
Trong thang máy vắng vẻ trống không, trong gương lớn phản xạ ra khuôn mặt cô giờ phút này đều là tiều tụy, cô vỗ vỗ mặt, bắt buộc chính mình phải tỉnh lại.
Chỉ cần nhớ những việc đã từng xảy ra, toàn thân cô liền tràn ngập năng lượng! Cô nhất định phải tỉnh lại tỉnh lại!
Đi ra cửa thang máy, Hàn quản gia đã sớm ở đằng kia chờ rồi. Thấy An Sơ Hạ xuất hiện, ông vội vã tới hoan nghênh thân thiết hỏi han: Tiểu thư cô không sao chứ? Hướng tiểu thư theo nói với cô cái gì?
Còn có thể nói cái gì, nói con phải tránh xa Thất Lục một chút. An Sơ Hạ cười nhạt một tiếng: Ông yên tâm đi Hàn quản gia, con sẽ không bị Hướng Mạn Quỳ ảnh hưởng đến.
Hai người vừa nói vừa đi ngân nga trên thảm đất hành lang, hướng phòng An Sơ Hạ đi tới.
Ai Ya! Cô không biết Hướng tiểu thư, cô ta trước kia dốc sức làm ở trong ngành giải trí, nếu là có ai đang giở thủ đoạn âm mưu quỷ kế gì, người giở trò đó nhất định là cô ta, cho nên tôi mới lo lắng! Hàn quản gia nói xong, dùng thẻ phòng mở cửa phòng, đưa An Sơ Hạ đi vào.
Trong phòng Tổng Thống sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ, cô đi đến bên cửa sổ vĩ đại sát đất, nhìn dưới lầu xa hoa trụy lạc, nặng nề mà thở dài một hơi.
Quản gia Hàn, ông nói, con nếu không thể kiên trì nổi làm sao bây giờ? Con hiện tại mệt mỏi quá...:
Rất lâu không có nghe tiếng đáp lại, lại nghe đến thanh âm bước chân người đi đến, An Sơ Hạ nghi hoặc xoay người sang chỗ khác, đối diện ngay ánh mắt của Hàn Thất Lục.
Hàn quản gia? Hàn Thất Lục tay trái truyền nước, tay phải giơ điếu thuốc biểu tình, trên người đang khoác cái khăn choàng, cái khăn choàng kia vì động tác của Hàn Thất Lục, dường như muốn rớt xuống rồi.
Anh như thế nào lại đến đây vậy hả? An Sơ Hạ vội vàng đi qua, giúp Hàn Thất Lục kéo khăn choàng lại, thận tay liền tiếp nhận từ Hàn Thất Lục bình truyền dịch. Vì thân người anh cao, An Sơ Hạ phải giơ thật cao để cho máu không chảy ngược lại trong bình truyền dịch. (chỗ này có ai ko hiểu ko? Ko hiểu cứ hỏi Gấu, kiến thức y tế của gấu cũng hơi bị nhiều đấy. haha)
Nhìn thấy dáng vẻ cố gắng dơ cao bình truyền thuốc của cô, Hàn Thất Lục trong nháy mắt nhìn đến ngẩn ngơ. Nghĩ thầm rằng, cô em gái này thật biết quan tâm người khác mà.
Anh rất nhanh hồi phục tin thần lại, nhìn chung quanh một chút: Hàn quản gia đâu, sao cô lại ở nơi này?
Ông ấy mới vừa mới ở đây mà. An Sơ Hạ nghe Hàn Thất Lục nói, tầm mắt đang nhìn đến chỗ kim truyền gim trên tay anh ngước lên: Hàn quản gia?
Ôi chao ôi! Cửa phòng bếp đọt nhiên mở ra, hàn quản giá lú đầu ra, ngày sau đó Hàn quản gia đứng thẳng lưng, cửa được mở ra. Chỉ thấy trong tay ông đang bưng một ly sữa đậu nành nóng.
Đi đến trước mặt nhìn Hàn Thất Lục, Hàn quản gia nghi hoặc hiện đầy trên mặt nhìn anh: Thiếu gia, sao người lại ở đây?
Tôi để cho y tá về nhà, hiện tại đang chuyền nước cũng tốt, ta thấy giờ phải rút kim truyền dịch. Việc này chỉ là do anh tùy tiện lấy cớ. Hàn Thất Lục cảm thấy y tá đứng ở bên cạnh quá phiền, nên tìm cớ bảo cô ấy về sớm. Sau đó anh thấy ở trong phòng nhàm chán, biết Hàn quản gia cùng An Sơ Hạ ở trong này, liền muốn qua rủ ra ngoài đi dạo.
Hàn quản gia nhìn cái bình chuyền dịch, còn có hơn phân nửa, để cho Hàn Thất lục ngồi ở trong phòng khách một hồi, chuyền nước thuốc xong rồi rút kim, chính ông đi qua lấy cái bình chuyền dịch treo lên giá, để An Sơ Hạ cầm như vậy cũng không phải biện pháp.
Phòng to như vậy nhưng trong phòng lúc này chỉ có Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ, nhìn phía dưới dòng người qua lại tấp nập, An Sơ Hạ chỉ hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở đây.
Ác giả ác báo, không phải là không có quả báo, mà là chưa tới lúc! An Sơ Hạ cúi đầu xuống, cũng không nói gì thêm, cúi đầu xem di động trong tay, màn hình hất sáng lên, ảnh khuôn mặt An Sơ Hạ có chút xấu hổ.
Tôi buổi tối quả thật vẫn còn truyền thuốc, thế này đi, Hàn quản gia, ông đưa Sơ Hạ đi dạo đi. Hàn Thất Lục một bên gặm xương thịt, một bên mơ hồ không nói rõ ràng, nhưng Hàn quản gia cũng nghe được đại khái.
Gật gật đầu, ông đem bàn tay thô ráp đặt lên tay An Sơ Hạ, vỗ nhẹ vào cái, bày tỏ sự an ủi. An Sơ Hạ nhìn Hàn quản gia cười, cố nén nước mắt, đem những lời chua xót trong cổ nuốt xuống.
Hàn Thất Lục lại gọi cô Em gái Sơ Hạ ...
Hít sâu một hơi, cô tự nói với chính mình, cô phải kiên cường! Không thể dễ dàng bị gục ngã!
Thiếu...(phu nhân) Hàn quản gia gọi giữa chừng đột nhiên ý thức lại, vội vàng sửa lời nói: Tiểu thư, tôi đưa cô đi, chúng ta tiện đường mua cho lão gia cùng phu nhân chút quà.
Được. An Sơ Hạ dịu dàng đáp lại.
Bữa cơm này không hề cao hứng, sau khi cơm nước xong, Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất Lục trở về khách sạn, Hướng Mạn Quỳ giờ đây coi nơi này là nhà, cùng Hàn Thất Lục trở về truyền nước biển.
''Thiếu gia đi đường cẩn thận.'' Hàn quản gia đưa Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Qùy lên xe sau đó đi đến bên An Sơ Hạ nói: ''Tôi đưa người dạo chơi, chờ Hướng tiểu thư kìa về nhà tôi liền đưa người về khách sạn.''
Hàn quản gia có điểm giống trẻ con dáng vẻ vui đùa đến An Sơ Hạ cũng buồn cười, đúng là cười xong, trong lòng cảm giác cô đơn bỗng càng thêm đặc hơn rồi. Vì không muốn Hàn quản gia lo lắng, cô cười trừ tươi tắn, cùng Hàn quản gia dọc theo đường lớn: ''Chúng ta đi dạo chỗ nào vậy?''
''Liền tới chỗ bên cạnh quảng trường lúc nãy, nơi đó có rất nhiều cửa hàng, giá cả phải chăng nhưng đồ rất đẹp.
Nơi này đại khái Hàn quản gia đến đây không ít lần, ngựa quen đường cũ dẫn An Sơ Hạ đi hướng quảng trường.
Nơi này mỗi cửa hàng đều trang hoàng theo một phong cách của riêng mình rất độc đáo, tiến vào cửa hàng này có lẽ là phong cách thời Trung Cổ, nhưng tiến vào cửa hàng khác, lập tức giống như nhảy vào không gian khác.
Lựa chọn một đống đồ lớn, An Sơ Hạ muốn tự mình cầm, nhưng Hàn quản gia kiên trì muốn ông xách, sau cùng giằng co không được, An Sơ Hạ đành buông tha.
Đồ vật gần như đều đã mua đầy đủ, vì để cho hết thời gian, An Sơ Hạ vào một cửa hàng truyện tranh.
Hàn quản gia ngồi xuống cùng, chủ cửa hàng thân thiện đưa lên hai li coffee. Chủ cửa hàng biết họ là người Trung Quốc, cho nên kiên trì không lấy tiền của An Sơ Hạ.An Sơ Hạ là người không thích uống coffee, hương vị quá đắng. Nhưng chủ cửa hàng đã chủ động đưa lên, không nỡ từ chối ý tốt của người ta, đành phải uống một ngụm. Uống một ngụm mới phát hiện, hương vị cà phê nước Mỹ thật nhạt, thêm nữa cô có phần hơi khát, đem cốc cà phê như trà uống vào.
Kỳ thật cô vào tiệm truyện tranh, thực chất là muốn để cho Hàn quản gia nghỉ ngơi. Nhìn ông ấy xách các loại bao lớn bao nhỏ, An Sơ Hạ trong lòng thật sự áy náy, vì Hàn quản gia kiên trì muốn tự tay mình xách, cô đành phải tìm một cái cớ để vào tìm ngồi nghỉ.
Ngồi ở chiếc ghế dài làm bằng gỗ cao cấp, hai đầu ghế trang trí theo phong cách cổ xưa, chủ quán là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc uốn xoắn như gợn sóng, khuôn mặt phúc hậu, nhìn qua cực kỳ bình dị gần gũi, thâm tâm cô lập tức trầm tĩnh lại.
Thấy An Sơ hạ không để ý đến cuốn truyện tranh trong tay, mà ngồi thất thần nhìn xuyên qua cánh cửa trong suốt, bên ngoài đường phố người qua kẻ lại, Hàn quản gia biết, cô nhất định lại nhớ tới Hàn Thất lục.
Hàn quản gia vì thế vụng trộm nhắn tin cho người hộ lí, người hộ lí rất nhanh đáp lại tin nhắn, nói Hướng Mạn Quỳ đã chuẩn bị đi, ông ngẩng đầu nhìn An Sơ Hạ nói: Không còn sớm nữa, chúng ta phải về thôi.
An Sơ Hạ lấy lại tinh thần, nhìn Hàn quản gia gật gật đầu.
Cô vừa mới đứng dậy, đột nhiên duỗi quá tay, An Sơ Hạ thiếu chút nữa theo bản năng ném cuốn truyện tranh trong tay, không tồi, đúng lúc khống chế được rồi.
Tiểu thư xinh đẹp, đây là tôi dùng máy ảnh chụp, tặng cho cô. Cầm trong tay một cái máy chụp ảnh loại chuyên dụng, cậu bạn người nước ngoài đưa cho cô một tấm hình, miệng nói tiếng anh lưu loát.
An Sơ Hạ nhận lấy bức ảnh, trong ảnh chính là cô đang thất thần nhìn dòng người qua lại bên ngoài cửa sổ, kỹ thuật chụp ảnh của anh ta thật tốt, chụp được bức ảnh làm cô trông xinh đẹp như vậy.
Anh chụp ảnh thật là đẹp. An Sơ Hạ không tự chủ được mà tán thưởng.
Hàn quản gia thấy thế, vội vàng bỏ hết đồ đạc xuống, từ trong ví rút tiền ra đưa đến.
Không không không, đây là tôi tặng cho vị tiểu thư xinh đẹp này. Cậu con trai người nước ngoài gạt tay tỏ ra không cần: Chúc cô ở Mỹ chơi đùa vui vẻ, tạm biệt. (Gấu: chị nhà là thể loại người gặp người yêu rồi, đi đến đâu cũng lưu tình đến đó. *cười gian*)
Cảm ơn... An Sơ Hạ nhìn theo cậu trai ngoại quốc xa lạ kia đang khuất dần, trong tay cầm tấm ảnh cậu ta tặng, có chút xấu hổ liếc nhìn về phía Hàn quản gia.
Hàn quản gia cười cười, đi mua một cuốn truyện tranh, đem tấm ảnh kẹp trong truyện tranh đưa cho An Sơ Hạ: Tấm ảnh này xem như là đồ lưu niệm đi.
Tạm biệt bà chủ tiệm truyện tranh nhiệt tình, bọn họ đón xe taxi trở lại khách sạn. Hai người một trước một sau cùng đứng chờ thang máy đi xuống, thang máy đi xuống cửa mở ra lại gặp một người, là Hướng Mạn Quỳ.
Nhìn thấy An Sơ Hạ, Hướng Mạn Quỳ cũng sửng sốt một phen, tiện thể đối với An Sơ Hạ nói: Hai chúng ta có thể nói chuyện không? Thấy Hàn quản gia từ phía sau tới, An Sơ Hạ cười cười nói: Hàn quản gia, ông lên trước đi, con sẽ lập tức đi lên.
Đưa Hàn quản gia vào thang máy xong, hai người ngồi xuống sofa.
Cô hẳn là đoán được tôi tìm cô là muốn nói cái gì. Hướng Mạn Quỳ từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, thuần thục đưa lên trong miệng rồi châm lửa, tàn thuốc lúc sáng lúc tối, khiến An Sơ Hạ có chút đau đầu.
Thật có lỗi, cô đại khái đánh giá cao tôi, tôi cũng không biết cô muốn nói gì. An Sơ Hạ nghiêng đầu đi, bị sặc mùi khói thuốc làm cô khó có thể hô hấp.
Nghe An Sơ Hạ nói vậy, Hướng Mạn Quỳ cười lạnh một tiếng, ngữ khí không chút thiện ý nói: Cô đã nói như vậy, tôi liền trực tiếp nói thẳng. Ý của tôi mong cô hãy giữ khoảng cách Thất Lục của tôi xa một chút!
Âm thanh có chút lớn, lớn đến những người khác lao nhao ghé mắt nhìn sang hai người bọn họ.
An Sơ Hạ cũng cười lạnh một tiếng, quay đầu lại cùng Hướng Mạn Quỳ đối diện: Tôi không hiểu lời cô nói là như thế nào Hàn Thất Lục của cô'' những lời này, không sai, anh ấy là mất trí nhớ, nhưng những khác không có mất trí nhớ. Còn có, có một việc tôi vừa tưởng tượng ra.
Hướng Mạn Quỳ cao ngạo khẽ nâng hạ cằm, thái độ khinh miệt nói: Tưởng tượng ra cái gì?
Tưởng tượng Thất Lục sau khi khôi phục trí nhớ, sẽ đối với cô như thế nào. An Sơ Hạ đứng lên, cúi đầu nhìn Hướng Mạn Quỳ: Đến lúc đó, cô cũng không là cái gì!
Nói xong, cô liền nhấc chân rời đi, nghĩ không muốn nhìn đến phụ nữ này thêm một giây đồng hồ nào cả!
Hướng Mạn Quỳ bị An Sơ Hạ nói liền tức giận, đứng lên sau bóng lưng An Sơ Hạ hô to: Cô hiện tại mới không là cái gì! Về sau cũng sẽ không là cái gì!
Coi như không nghe thấy lời Hướng Mạn Quỳ đang nói, An Sơ Hạ lập tức hướng thang máy mà đi, giờ phút này thang máy cực kỳ nhanh, nhấn một cái là cửa thang máy liền mở ra rồi. Cô thần tốc vào thang máy, rốt cục cắt đứt mọi âm thanh của Hướng Mạn Quỳ.
Trong thang máy vắng vẻ trống không, trong gương lớn phản xạ ra khuôn mặt cô giờ phút này đều là tiều tụy, cô vỗ vỗ mặt, bắt buộc chính mình phải tỉnh lại.
Chỉ cần nhớ những việc đã từng xảy ra, toàn thân cô liền tràn ngập năng lượng! Cô nhất định phải tỉnh lại tỉnh lại!
Đi ra cửa thang máy, Hàn quản gia đã sớm ở đằng kia chờ rồi. Thấy An Sơ Hạ xuất hiện, ông vội vã tới hoan nghênh thân thiết hỏi han: Tiểu thư cô không sao chứ? Hướng tiểu thư theo nói với cô cái gì?
Còn có thể nói cái gì, nói con phải tránh xa Thất Lục một chút. An Sơ Hạ cười nhạt một tiếng: Ông yên tâm đi Hàn quản gia, con sẽ không bị Hướng Mạn Quỳ ảnh hưởng đến.
Hai người vừa nói vừa đi ngân nga trên thảm đất hành lang, hướng phòng An Sơ Hạ đi tới.
Ai Ya! Cô không biết Hướng tiểu thư, cô ta trước kia dốc sức làm ở trong ngành giải trí, nếu là có ai đang giở thủ đoạn âm mưu quỷ kế gì, người giở trò đó nhất định là cô ta, cho nên tôi mới lo lắng! Hàn quản gia nói xong, dùng thẻ phòng mở cửa phòng, đưa An Sơ Hạ đi vào.
Trong phòng Tổng Thống sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ, cô đi đến bên cửa sổ vĩ đại sát đất, nhìn dưới lầu xa hoa trụy lạc, nặng nề mà thở dài một hơi.
Quản gia Hàn, ông nói, con nếu không thể kiên trì nổi làm sao bây giờ? Con hiện tại mệt mỏi quá...:
Rất lâu không có nghe tiếng đáp lại, lại nghe đến thanh âm bước chân người đi đến, An Sơ Hạ nghi hoặc xoay người sang chỗ khác, đối diện ngay ánh mắt của Hàn Thất Lục.
Hàn quản gia? Hàn Thất Lục tay trái truyền nước, tay phải giơ điếu thuốc biểu tình, trên người đang khoác cái khăn choàng, cái khăn choàng kia vì động tác của Hàn Thất Lục, dường như muốn rớt xuống rồi.
Anh như thế nào lại đến đây vậy hả? An Sơ Hạ vội vàng đi qua, giúp Hàn Thất Lục kéo khăn choàng lại, thận tay liền tiếp nhận từ Hàn Thất Lục bình truyền dịch. Vì thân người anh cao, An Sơ Hạ phải giơ thật cao để cho máu không chảy ngược lại trong bình truyền dịch. (chỗ này có ai ko hiểu ko? Ko hiểu cứ hỏi Gấu, kiến thức y tế của gấu cũng hơi bị nhiều đấy. haha)
Nhìn thấy dáng vẻ cố gắng dơ cao bình truyền thuốc của cô, Hàn Thất Lục trong nháy mắt nhìn đến ngẩn ngơ. Nghĩ thầm rằng, cô em gái này thật biết quan tâm người khác mà.
Anh rất nhanh hồi phục tin thần lại, nhìn chung quanh một chút: Hàn quản gia đâu, sao cô lại ở nơi này?
Ông ấy mới vừa mới ở đây mà. An Sơ Hạ nghe Hàn Thất Lục nói, tầm mắt đang nhìn đến chỗ kim truyền gim trên tay anh ngước lên: Hàn quản gia?
Ôi chao ôi! Cửa phòng bếp đọt nhiên mở ra, hàn quản giá lú đầu ra, ngày sau đó Hàn quản gia đứng thẳng lưng, cửa được mở ra. Chỉ thấy trong tay ông đang bưng một ly sữa đậu nành nóng.
Đi đến trước mặt nhìn Hàn Thất Lục, Hàn quản gia nghi hoặc hiện đầy trên mặt nhìn anh: Thiếu gia, sao người lại ở đây?
Tôi để cho y tá về nhà, hiện tại đang chuyền nước cũng tốt, ta thấy giờ phải rút kim truyền dịch. Việc này chỉ là do anh tùy tiện lấy cớ. Hàn Thất Lục cảm thấy y tá đứng ở bên cạnh quá phiền, nên tìm cớ bảo cô ấy về sớm. Sau đó anh thấy ở trong phòng nhàm chán, biết Hàn quản gia cùng An Sơ Hạ ở trong này, liền muốn qua rủ ra ngoài đi dạo.
Hàn quản gia nhìn cái bình chuyền dịch, còn có hơn phân nửa, để cho Hàn Thất lục ngồi ở trong phòng khách một hồi, chuyền nước thuốc xong rồi rút kim, chính ông đi qua lấy cái bình chuyền dịch treo lên giá, để An Sơ Hạ cầm như vậy cũng không phải biện pháp.
Phòng to như vậy nhưng trong phòng lúc này chỉ có Hàn Thất Lục cùng An Sơ Hạ, nhìn phía dưới dòng người qua lại tấp nập, An Sơ Hạ chỉ hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở đây.
/914
|