Đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc cánh môi Hàn Thất lục, xúc cảm ướt át khiến lưng của Hàn Thất lục cúng đờ lại. Hướng Mạn Quỳ đưa tay, nắm lấy tay Hàn Thất lục nhẹ nhàng đặt trước ngực mình.
Hàn Thất lục luôn luôn thích chủ động, nhưng bây giờ là do Hướng Mạn Quỳ chủ động, điều này làm cho anh ít nhiều có chút không vui. Sau khi phục hồi lại tinh thần, anh từ bị động chuyển thành chủ động, đồng ý nuốt lấy ngọt ngào từ Hướng Mạn Quỳ.
Không hề nghi ngờ, đây là một điều làm cho người ta không tự kiềm chế được!
Anh đã từng yêu Hướng Mạn Quỳ đến tận xương tủy, nếu nói rằng với phụ nữ, mối tình đầu yêu say đắm là tuyệt vời nhất, có thể ghi khắc cả đời. Với anh mà nói cũng là một dạng như vậy, đã từng vô ưu vô lo cùng Hướng Mạn Quỳ hạnh phúc như vậy, về sau, khi Hướng Mạn Quỳ rời bỏ anh, anh thiếu chút nữa tan vỡ!
Hạnh phúc nếu quá nhiều, như thế một khi mất đi, liền rơi vào địa ngục Vạn Kiếp Bất Phục, hiện giờ, cô trở lại, khoái hoạt trước kia còn có thể tìm trở về sao?
Mặc dù không thể, anh cũng cần phải thử một lần mới đúng, thử một lần mới có thể hết hy vọng.
A... Âm thanh yếu ớt của Hướng Mạn Quỳ phát ra chỉ một chữ, nhưng cũng khiến người say mê như thế, cái đang gọi chính là, khi nữ sinh vui vẻ, dù âm thanh có khó nghe bao nhiêu, thì trong lỗ tai người đàn ông nghe được cũng là tiếng trời. Bởi vì thanh âm kia chính là anh ta đang Vất vả cần cù lao động đổi lấy.
Hướng Mạn Quỳ bây giờ mạnh mẽ hơn so với lúc giả vờ yếu ớt trước Manh Tiểu Nam, so với An Sơ Hạ thì cô ta có thể thấu hiểu đàn ông thích dạng phụ nữ như thế nào. Mặc dù cô không có nhan sắc hoàn mỹ, nhưng điểm sáng này cũng đủ để cho cô thủ thắng.
Nghe được Hàn Thất Lục nói lời sảng khoái như thế, Hướng Mạn Quỳ trong lòng vui vẻ, đứng dậy đi qua xoay người ngồi xuống trên đùi Hàn Thất Lục, vẻ mặt thẹn thùng nói: Cảm ơn anh.
Cám ơn anh cái gì? Hàn Thất Lục lo lắng cô ta ngã xuống, theo bản năng hai tay ôm eo cô ta giữ chặt lại, miễn cho ngã xuống.
Nhưng cứ như vậy, tư thế đó vô cùng ái muội. Có một bài hát như thế nào ấy...
Ái muội làm cho người ta trở nên nổi lòng tham...
Cảm ơn anh vừa rồi lúc em bị kia bà điên ngăn chặn đúng lúc xuất hiện, cám ơn anh lựa chọn em mà không phải An Sơ Hạ. Hướng Mạn Quỳ thanh âm giống như ma chú, một lần lại một lần lượn lờ trong đầu Hàn Thất Lục. Cô ta chính là muốn một lần nữa nhắc nhở Hàn Thất Lục, hiện tại bạn gái của anh chính là nàng Hướng Mạn Quỳ, mà không phải An Sơ Hạ kia.
Nghe được An Sơ Hạ ba chữ kia, Hàn Thất Lục trong lòng không khỏi phiền muộn. Đúng vậy, của bạn gái anh là Hướng Mạn Quỳ, Hướng Mạn Quỳ mới đúng là người anh yêu, anh không nên luôn luôn chỉ nghĩ đến An Sơ Hạ.
Lúc Hàn Thất Lục như người đi vào cõi thần tiên, Hướng Mạn Quỳ khóe miệng nhếch lên hai tay ôm cổ Hàn Thất Lục, cúi người tại vành tai Hàn Thất Lục, cố ý dùng cánh môi của chính mình cọ sát vành tai Hàn Thất Lục, dịu dàng nói: Em yêu anh, Thất Lục.
Dứt lời, cô ta nhìn thấy vành tai của Hàn Thất Lục chính bởi vì cô ta cọ sát mà trở nên đỏ ửng, khóe miệng cong lên càng lớn. Hai tay cô ta chống lên bờ vai Hàn Thất Lục, từ phía sau lưng, từ chỗ cổ áo của mình, đem cảnh xuân bên trong nhìn không sót thứ gì.
Hàn Thất Lục, cũng cảm giác yết hầu phát khô.
Lăn lộn nhiều năm như vậy trong showbiz, cô ta tự nhiên biết làm như thế nào để cho đàn ông có hứng thú với mình. Cô ta ngay từ lúc xuất ngoại đi Paris đào tạo chuyên sau, về sau việc phát triển thành nghệ sĩ Piano không thuận lợi, nhưng là cô ta làm người mẫu lại có chút khởi sắc, vì thế cô ta liền lợi dụng nhũng mối quan hệ ở Pháp, liền tìm đường đi sang Mỹ làm người mẫu.
Xét về phương diện khác cô ta cũng không có tự tin quá lớn, nhưng câu dẫn đàn ông lên giường, cô tự nhận là thành thạo.
Hướng Mạn Quỳ hơi hơi cúi người, cong người tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Thất Lục. Chỉ cần là đàn ông, mặc kệ là ai cho dù sắt đá thế nào, cô ta nhất định phải quấn lấy anh không buông!
Con bà nó, tư tưởng có đôi khi cổ hủ một chút, mới trước đây còn có thể để cho cô đọc các loại Kinh Thi cổ đại, theo ý cô, bà nội nói đúng duy nhất một câu đầu tiên là Đem gạo nấu thành cơm là phương pháp tốt nhất để giữ chặt được đàn ông . Nếu cô không có mang thai, trên lí thuyết mà nói, cô cũng đã là người của Hàn Thất Lục!
Càng hôn càng xâm nhập, hai tay Hàn Thất lục nguyên bản chỉ là vì không cho Hướng Mạn Quỳ ngã sấp xuống mới theo bản năng đỡ cô, mà hiện tại, anh kìm lòng không nổi mà tăng thêm lực nắm tay Hướng Mạn Quỳ. Chính là, cao thủ hôn môi, chỉ cần dùng đầu lưỡi có thể để cho đối phương phiêu phiêu dục tiên rồi.
Hướng Mạn Quỳ đúng là cao thủ!
Hàn Thất lục hiện tại có phải hay không lại vẫn giống như trước, thích cô ở điểm này, cô không xác định, nhưng chỉ cần giữ được Hàn Thất lục đêm nay, cô nhất định có thể thắng!
Nước Pháp là một đất nước lãng mạn, Paris lại càng là nơi tô vẽ không gian nghệ thuật, cô ở nơi đó một đoạn thời gian, Piano không xa lạ, không khí văn nghệ cũng bị nhiễm vào ít nhiều, nhưng kỹ xảo hôn môi đúng là cô đã học hỏi được rất nhiều.
Nhờ sự giúp đỡ của người Pháp lãng mạn mà lại tràn trề, nếu không làm sao có thể có danh từ tên là Cách thức hôn nồng nhiệt a?
Cô cũng không vội vàng, đôi tay linh hoạt từ từ theo hơi thở Hàn Thất Lục, hướng cổ áo Hàn Thất Lục, hơn nữa rất có kỹ xảo nhắm mắt lại chỉ dựa vào ngón tay, dựa vào xúc cảm lúc đó cởi bỏ cúc áo của anh. Cô cũng không nóng nảy, cũng nói với chính mình không thể sốt ruột, cô có thời gian!
Cúc áo sơ mi trắng rốt cục bị cởi hết toàn bộ, hai tay cô tiếp tục tại du tẩu trên vai Hàn Thất Lục. Hàn Thất Lục có bắp thịt, cũng giống như bình thường, nhưng làm cho người khác phải sợ.
Hướng Mạn Quỳ nhẹ nhàng đem y phục của Hàn Thất lục tuột đến đầu vai.
Triền miên hơn nữa, nụ hôn rốt cục ngừng một chút, Hướng Mạn Quỳ dẫn dắt, Hàn Thất Lục tạm thời buông lỏng tay ra, cô tùy ý thuần thục hơn nữa, nhanh chóng đem áo sơ mi trắng cởi ra. Vào lúc này, cô vẫn còn không quên cố ý in lên trên áo sơ mi trắng của anh một nụ hôn màu đỏ nhạt.
Mặc dù nụ hôn này không thể để cho An Sơ Hạ nhìn thấy, nhưng cũng để cho những người hầu nhìn thấy là được.
Phần trên cơ thể lộ ra bên ngoài, trong phòng phòng mở điều hòa cho nên anh cảm thấy mát mẻ, điều này làm cho đầu óc anh nháy mắt tỉnh táo lại.
Anh đang làm cái gì?!
Điều này làm cho anh lập tức nghĩ, chính mình theo người ta cùng đi Paris thăm cô, lại vừa lúc gặp phải Hướng Mạn Quỳ đang ở nước Pháp cùng người đàn ông kia làm chuyện này. Anh đã nhớ không nổi khi đó Hướng Mạn Quỳ có hay không phát hiện ra bọn anh, đó là phần trí nhớ âm u, anh cực lực muốn quên mất, nhưng vẫn không thể quên được.
Người đàn ông luôn luôn không giữ mình trong sạch, đã có cái gọi là dấm chua , luôn luôn hi vọng người phụ nữ của mình là người sạch sẽ, chưa ai khác chạm qua, dù là Hàn Thất Lục cũng không có ngoại lệ.
Dù trong nhà anh lại có tiền bạc, anh lại đẹp trai, chung quy cũng chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường. Đối với việc biết người phụ nữ của mình đã làm chuyện này với bao người, trong lòng vẫn khúc mắc, mặc kệ anh có bao nhiêu người phụ nữ khác, ngoài miệng nói có bao nhiêu đâu, không cần.
Hàn Thất Lục không làm gì nữa, còn tưởng rằng anh không biết bước tiếp theo làm như thế nào, cô cũng không biết Hàn Thất Lục đã từng cùng người mẫu xe Lyla kia qua lại, còn tưởng rằng Hàn Thất Lục đối với phương diện này không hề biết gì. Cô vô cùng kiên nhẫn dùng hai tay du tẩu trong ngực Hàn Thất Lục, nhẹ nhàng kích thích hai nơi hồng kia [Sam: Cái gì thì mn tự hiểu, ở trên nhé =))].
Chỉ nghe Hàn Thất Lục truyền đến vài tiếng thở gấp, anh theo bản năng muốn đẩy Hướng Mạn Quỳ ra. Nhưng lúc này đem Hướng Mạn Quỳ đẩy ra, có phải hay không xúc phạm tới lòng tự trọng của cô? Hơn nữa, anh muốn giải thích như thế nào? Nói rằng cảm thấy cô không sạch sẽ sao?
Sẽ làm tổn thương cô mất.
Hướng Mạn Quỳ cũng không phát hiện Hàn Thất lục có chỗ nào không thích hợp, chỉ thấy cô từ từ đi xuống, Hàn Thất Lục sắp đến chỗ cực hạn rồi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang, Hàn Thất Lục đổi điện thoại di động, chuông điện thoại di động cũng không có cài đặt khác, mà là nhạc chuông của Apple. Nhưng anh vạn phần tin tưởng đó là di động của mình, suy nghĩ, anh mới phát hiện ra mình bây giờ đối với Hướng Mạn Quỳ về phương diện hứng thú kia quả thật là một điểm cũng không có.
Trừ bỏ ngay từ đầu đại não có phần mềm mụi...
Anh có điện thoại... Hàn Thất Lục nói ra tiếng, mới giựt mình cảm giác giọng của mình trở nên khàn khàn một chút, đại khái là vừa mới hôn môi.
Ví như đối phương là người khác, Hướng Mạn Quỳ khẳng định sẽ phủi tay rời đi, hoặc là để cho đối phương không động vào điện thoại, nhưng đối phương là Hàn Thất Lục mà nói, cô chỉ có thể theo lựa chọn thứ ba...
Hướng Mạn Quỳ thối lui, xoay người ngồi xuống một bên Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục ngồi trên ghế sofa một người ngồi, nhưng Hướng Mạn Quỳ cực kỳ gầy, hai người ngồi cũng vừa vặn tốt.
Gặp Hướng Mạn Quỳ thối lui, Hàn Thất lục lập tức từ trong túi áo lấy điện thoại cầm tay ra, điện thoại báo là dãy số chưa được lưu, nhưng dãy số này Hàn Thất Lục cho dù là không lưu cũng ghi nhớ. Bởi vì đây là số điện thoại bàn của nhà bọn họ.
Nhấn xuống nút nghe, không biết như thế nào, vậy mà cảm thấy được trong lòng có một chút khẩn trương. Anh không mở miệng nói chuyện trước, sợ vạn nhất gọi điện thoại tới là An Sơ Hạ, nghe được thanh âm hơi khàn của mình, nhất định sẽ nghi ngờ. Từ từ, chết tiệt, anh như thế nào liền không tự giác nhớ tới An Sơ Hạ?
Bạn gái của mình còn ngồi bên cạnh a!
Thất Lục, tiểu tử nhà ngươi làm gì mà không về? Con không nhìn xem hiện tại là mấy giờ, ngày mai lại không muốn đi học rồi hả?! Con đang ở chỗ nào, ta lập tức kêu người qua đón con! Khương Viên Viên nói chuyện tựa như súng máy, Bằng bằng bằng bằng liên tiếp phóng không ngừng, bà đang nói chuyện tuyệt không cần thở, nhưng là nghe mọi người cũng muốn thở mạnh rồi.
Hàn Thất lục nhìn thoáng qua Hướng Mạn Quỳ, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, trong lòng dừng lại, không biết trả lời Khương Viên Viên như thế nào.
Có thể là rất lâu nghe không được hồi âm, Khương Viên Viên trong lòng nổi lên nghi hoặc, hướng điện thoại kêu lớn: Tiểu tử ngươi có đang nghe không?!
Vâng... Hàn Thất lục ấp úng đáp lại, phát hiện giọng nói cư nhiên đã khôi phục, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, nói: Con lập tức về ngay.
Nội trong nửa giờ nếu không thấy mặt con, con cũng đừng quay lại, người muốn làm con ta không nhiều lắm, đều là người muốn thừa kế tập đoàn Hàn thị! Con cân nhắc suy nghĩ đi! Súng máy tiếp theo lại là nói một loạt câu, nói xong cũng trực tiếp cúp máy, không nghe Hàn Thất lục đáp lời.
Tốc độ nhanh khiến cho Hàn Thất lục tắc lưỡi.
Thất Lục... Hướng đại Quỳ Hoa, không nha, Hướng đại mỹ nhân tiêu điều lạnh lẽo nhìn Hàn Thất lục, tay bám lấy cánh tay Hàn Thất Lục: Đừng đi có được không? Ở lại với em.
Đây là lời mời êm tai, nhưng Hàn Thất Lục một điểm đều không có hứng thú. Nhưng anh cực kỳ thông minh không có biểu hiện ra ngoài, mà là làm bộ khó xử: Thực xin lỗi, Mạn Quỳ, mẹ anh, vừa rồi điện thoại em cũng nghe được. Bà nói được thì sẽ làm được.
Bà ấy không thể không nhận con trai của bà đâu? Hướng Mạn Quỳ hơi hơi nhíu mày, biểu tình ủy khuất, nếu là người khác,, đại khái đã sớm siêu lòng rồi.
Này không chính xác rồi. Hàn Thất Lục nhéo nhéo khuôn mặt Hướng Mạn Quỳ nói. Sau này đừng dùng son môi, để như bình thường là được.
Nghe nói, Hướng Mạn Quỳ nhìn Hàn Thất lục, tuy anh không nói rõ, nhưng cũng tám lạng nửa cân không sai biệt lắm. Cô âm thầm ghi nhớ trong lòng, Hàn Thất lục không thích cô đánh son lại cùng anh hôn môi.
Nhưng kỳ thật cô biết rất nhiều người cổ quái thích hôn người có đôi môi đỏ mọng.
Anh đi vệ sinh. Hàn Thất lục nói xong, cũng đứng dậy, thuận tay liền nhặt áo sơ mi trắng vừa bị Hướng Mạn Quỳ cởi ra vứt trên mặt đất.
Nhìn bóng dáng Hàn Thất lục hướng buồng vệ sinh đi tới, cô đưa ánh nhìn vào vai hàn thất lục, nơi đó một dấu hôn rõ ràng.
Hướng Mạn Quỳ trong ánh mắt mặc dù có ẩn chứa mất mát, nhưng khóe miệng hơi gợi lên một độ cong thâm hiểm. Nếu hôm nay không được, vậy thì lần sau, còn nhiều thời gian, cô nhất định sẽ bắt lấy Hàn Thất Lục trước khi anh khôi phục trí nhớ. Cô từ trước đến nay đều rất tự tin!
Đi vào buồng vệ sinh, Hàn Thất lục đứng trước gương, trên bồn rửa tay bày các loại đồ trang điểm, đặt ở nơi rực rỡ muôn màu, khiến cho Hàn Thất lục cảm thấy quá mức đẹp mắt.
Hàn Thất lục luôn luôn thích chủ động, nhưng bây giờ là do Hướng Mạn Quỳ chủ động, điều này làm cho anh ít nhiều có chút không vui. Sau khi phục hồi lại tinh thần, anh từ bị động chuyển thành chủ động, đồng ý nuốt lấy ngọt ngào từ Hướng Mạn Quỳ.
Không hề nghi ngờ, đây là một điều làm cho người ta không tự kiềm chế được!
Anh đã từng yêu Hướng Mạn Quỳ đến tận xương tủy, nếu nói rằng với phụ nữ, mối tình đầu yêu say đắm là tuyệt vời nhất, có thể ghi khắc cả đời. Với anh mà nói cũng là một dạng như vậy, đã từng vô ưu vô lo cùng Hướng Mạn Quỳ hạnh phúc như vậy, về sau, khi Hướng Mạn Quỳ rời bỏ anh, anh thiếu chút nữa tan vỡ!
Hạnh phúc nếu quá nhiều, như thế một khi mất đi, liền rơi vào địa ngục Vạn Kiếp Bất Phục, hiện giờ, cô trở lại, khoái hoạt trước kia còn có thể tìm trở về sao?
Mặc dù không thể, anh cũng cần phải thử một lần mới đúng, thử một lần mới có thể hết hy vọng.
A... Âm thanh yếu ớt của Hướng Mạn Quỳ phát ra chỉ một chữ, nhưng cũng khiến người say mê như thế, cái đang gọi chính là, khi nữ sinh vui vẻ, dù âm thanh có khó nghe bao nhiêu, thì trong lỗ tai người đàn ông nghe được cũng là tiếng trời. Bởi vì thanh âm kia chính là anh ta đang Vất vả cần cù lao động đổi lấy.
Hướng Mạn Quỳ bây giờ mạnh mẽ hơn so với lúc giả vờ yếu ớt trước Manh Tiểu Nam, so với An Sơ Hạ thì cô ta có thể thấu hiểu đàn ông thích dạng phụ nữ như thế nào. Mặc dù cô không có nhan sắc hoàn mỹ, nhưng điểm sáng này cũng đủ để cho cô thủ thắng.
Nghe được Hàn Thất Lục nói lời sảng khoái như thế, Hướng Mạn Quỳ trong lòng vui vẻ, đứng dậy đi qua xoay người ngồi xuống trên đùi Hàn Thất Lục, vẻ mặt thẹn thùng nói: Cảm ơn anh.
Cám ơn anh cái gì? Hàn Thất Lục lo lắng cô ta ngã xuống, theo bản năng hai tay ôm eo cô ta giữ chặt lại, miễn cho ngã xuống.
Nhưng cứ như vậy, tư thế đó vô cùng ái muội. Có một bài hát như thế nào ấy...
Ái muội làm cho người ta trở nên nổi lòng tham...
Cảm ơn anh vừa rồi lúc em bị kia bà điên ngăn chặn đúng lúc xuất hiện, cám ơn anh lựa chọn em mà không phải An Sơ Hạ. Hướng Mạn Quỳ thanh âm giống như ma chú, một lần lại một lần lượn lờ trong đầu Hàn Thất Lục. Cô ta chính là muốn một lần nữa nhắc nhở Hàn Thất Lục, hiện tại bạn gái của anh chính là nàng Hướng Mạn Quỳ, mà không phải An Sơ Hạ kia.
Nghe được An Sơ Hạ ba chữ kia, Hàn Thất Lục trong lòng không khỏi phiền muộn. Đúng vậy, của bạn gái anh là Hướng Mạn Quỳ, Hướng Mạn Quỳ mới đúng là người anh yêu, anh không nên luôn luôn chỉ nghĩ đến An Sơ Hạ.
Lúc Hàn Thất Lục như người đi vào cõi thần tiên, Hướng Mạn Quỳ khóe miệng nhếch lên hai tay ôm cổ Hàn Thất Lục, cúi người tại vành tai Hàn Thất Lục, cố ý dùng cánh môi của chính mình cọ sát vành tai Hàn Thất Lục, dịu dàng nói: Em yêu anh, Thất Lục.
Dứt lời, cô ta nhìn thấy vành tai của Hàn Thất Lục chính bởi vì cô ta cọ sát mà trở nên đỏ ửng, khóe miệng cong lên càng lớn. Hai tay cô ta chống lên bờ vai Hàn Thất Lục, từ phía sau lưng, từ chỗ cổ áo của mình, đem cảnh xuân bên trong nhìn không sót thứ gì.
Hàn Thất Lục, cũng cảm giác yết hầu phát khô.
Lăn lộn nhiều năm như vậy trong showbiz, cô ta tự nhiên biết làm như thế nào để cho đàn ông có hứng thú với mình. Cô ta ngay từ lúc xuất ngoại đi Paris đào tạo chuyên sau, về sau việc phát triển thành nghệ sĩ Piano không thuận lợi, nhưng là cô ta làm người mẫu lại có chút khởi sắc, vì thế cô ta liền lợi dụng nhũng mối quan hệ ở Pháp, liền tìm đường đi sang Mỹ làm người mẫu.
Xét về phương diện khác cô ta cũng không có tự tin quá lớn, nhưng câu dẫn đàn ông lên giường, cô tự nhận là thành thạo.
Hướng Mạn Quỳ hơi hơi cúi người, cong người tới, nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Thất Lục. Chỉ cần là đàn ông, mặc kệ là ai cho dù sắt đá thế nào, cô ta nhất định phải quấn lấy anh không buông!
Con bà nó, tư tưởng có đôi khi cổ hủ một chút, mới trước đây còn có thể để cho cô đọc các loại Kinh Thi cổ đại, theo ý cô, bà nội nói đúng duy nhất một câu đầu tiên là Đem gạo nấu thành cơm là phương pháp tốt nhất để giữ chặt được đàn ông . Nếu cô không có mang thai, trên lí thuyết mà nói, cô cũng đã là người của Hàn Thất Lục!
Càng hôn càng xâm nhập, hai tay Hàn Thất lục nguyên bản chỉ là vì không cho Hướng Mạn Quỳ ngã sấp xuống mới theo bản năng đỡ cô, mà hiện tại, anh kìm lòng không nổi mà tăng thêm lực nắm tay Hướng Mạn Quỳ. Chính là, cao thủ hôn môi, chỉ cần dùng đầu lưỡi có thể để cho đối phương phiêu phiêu dục tiên rồi.
Hướng Mạn Quỳ đúng là cao thủ!
Hàn Thất lục hiện tại có phải hay không lại vẫn giống như trước, thích cô ở điểm này, cô không xác định, nhưng chỉ cần giữ được Hàn Thất lục đêm nay, cô nhất định có thể thắng!
Nước Pháp là một đất nước lãng mạn, Paris lại càng là nơi tô vẽ không gian nghệ thuật, cô ở nơi đó một đoạn thời gian, Piano không xa lạ, không khí văn nghệ cũng bị nhiễm vào ít nhiều, nhưng kỹ xảo hôn môi đúng là cô đã học hỏi được rất nhiều.
Nhờ sự giúp đỡ của người Pháp lãng mạn mà lại tràn trề, nếu không làm sao có thể có danh từ tên là Cách thức hôn nồng nhiệt a?
Cô cũng không vội vàng, đôi tay linh hoạt từ từ theo hơi thở Hàn Thất Lục, hướng cổ áo Hàn Thất Lục, hơn nữa rất có kỹ xảo nhắm mắt lại chỉ dựa vào ngón tay, dựa vào xúc cảm lúc đó cởi bỏ cúc áo của anh. Cô cũng không nóng nảy, cũng nói với chính mình không thể sốt ruột, cô có thời gian!
Cúc áo sơ mi trắng rốt cục bị cởi hết toàn bộ, hai tay cô tiếp tục tại du tẩu trên vai Hàn Thất Lục. Hàn Thất Lục có bắp thịt, cũng giống như bình thường, nhưng làm cho người khác phải sợ.
Hướng Mạn Quỳ nhẹ nhàng đem y phục của Hàn Thất lục tuột đến đầu vai.
Triền miên hơn nữa, nụ hôn rốt cục ngừng một chút, Hướng Mạn Quỳ dẫn dắt, Hàn Thất Lục tạm thời buông lỏng tay ra, cô tùy ý thuần thục hơn nữa, nhanh chóng đem áo sơ mi trắng cởi ra. Vào lúc này, cô vẫn còn không quên cố ý in lên trên áo sơ mi trắng của anh một nụ hôn màu đỏ nhạt.
Mặc dù nụ hôn này không thể để cho An Sơ Hạ nhìn thấy, nhưng cũng để cho những người hầu nhìn thấy là được.
Phần trên cơ thể lộ ra bên ngoài, trong phòng phòng mở điều hòa cho nên anh cảm thấy mát mẻ, điều này làm cho đầu óc anh nháy mắt tỉnh táo lại.
Anh đang làm cái gì?!
Điều này làm cho anh lập tức nghĩ, chính mình theo người ta cùng đi Paris thăm cô, lại vừa lúc gặp phải Hướng Mạn Quỳ đang ở nước Pháp cùng người đàn ông kia làm chuyện này. Anh đã nhớ không nổi khi đó Hướng Mạn Quỳ có hay không phát hiện ra bọn anh, đó là phần trí nhớ âm u, anh cực lực muốn quên mất, nhưng vẫn không thể quên được.
Người đàn ông luôn luôn không giữ mình trong sạch, đã có cái gọi là dấm chua , luôn luôn hi vọng người phụ nữ của mình là người sạch sẽ, chưa ai khác chạm qua, dù là Hàn Thất Lục cũng không có ngoại lệ.
Dù trong nhà anh lại có tiền bạc, anh lại đẹp trai, chung quy cũng chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường. Đối với việc biết người phụ nữ của mình đã làm chuyện này với bao người, trong lòng vẫn khúc mắc, mặc kệ anh có bao nhiêu người phụ nữ khác, ngoài miệng nói có bao nhiêu đâu, không cần.
Hàn Thất Lục không làm gì nữa, còn tưởng rằng anh không biết bước tiếp theo làm như thế nào, cô cũng không biết Hàn Thất Lục đã từng cùng người mẫu xe Lyla kia qua lại, còn tưởng rằng Hàn Thất Lục đối với phương diện này không hề biết gì. Cô vô cùng kiên nhẫn dùng hai tay du tẩu trong ngực Hàn Thất Lục, nhẹ nhàng kích thích hai nơi hồng kia [Sam: Cái gì thì mn tự hiểu, ở trên nhé =))].
Chỉ nghe Hàn Thất Lục truyền đến vài tiếng thở gấp, anh theo bản năng muốn đẩy Hướng Mạn Quỳ ra. Nhưng lúc này đem Hướng Mạn Quỳ đẩy ra, có phải hay không xúc phạm tới lòng tự trọng của cô? Hơn nữa, anh muốn giải thích như thế nào? Nói rằng cảm thấy cô không sạch sẽ sao?
Sẽ làm tổn thương cô mất.
Hướng Mạn Quỳ cũng không phát hiện Hàn Thất lục có chỗ nào không thích hợp, chỉ thấy cô từ từ đi xuống, Hàn Thất Lục sắp đến chỗ cực hạn rồi.
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang, Hàn Thất Lục đổi điện thoại di động, chuông điện thoại di động cũng không có cài đặt khác, mà là nhạc chuông của Apple. Nhưng anh vạn phần tin tưởng đó là di động của mình, suy nghĩ, anh mới phát hiện ra mình bây giờ đối với Hướng Mạn Quỳ về phương diện hứng thú kia quả thật là một điểm cũng không có.
Trừ bỏ ngay từ đầu đại não có phần mềm mụi...
Anh có điện thoại... Hàn Thất Lục nói ra tiếng, mới giựt mình cảm giác giọng của mình trở nên khàn khàn một chút, đại khái là vừa mới hôn môi.
Ví như đối phương là người khác, Hướng Mạn Quỳ khẳng định sẽ phủi tay rời đi, hoặc là để cho đối phương không động vào điện thoại, nhưng đối phương là Hàn Thất Lục mà nói, cô chỉ có thể theo lựa chọn thứ ba...
Hướng Mạn Quỳ thối lui, xoay người ngồi xuống một bên Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục ngồi trên ghế sofa một người ngồi, nhưng Hướng Mạn Quỳ cực kỳ gầy, hai người ngồi cũng vừa vặn tốt.
Gặp Hướng Mạn Quỳ thối lui, Hàn Thất lục lập tức từ trong túi áo lấy điện thoại cầm tay ra, điện thoại báo là dãy số chưa được lưu, nhưng dãy số này Hàn Thất Lục cho dù là không lưu cũng ghi nhớ. Bởi vì đây là số điện thoại bàn của nhà bọn họ.
Nhấn xuống nút nghe, không biết như thế nào, vậy mà cảm thấy được trong lòng có một chút khẩn trương. Anh không mở miệng nói chuyện trước, sợ vạn nhất gọi điện thoại tới là An Sơ Hạ, nghe được thanh âm hơi khàn của mình, nhất định sẽ nghi ngờ. Từ từ, chết tiệt, anh như thế nào liền không tự giác nhớ tới An Sơ Hạ?
Bạn gái của mình còn ngồi bên cạnh a!
Thất Lục, tiểu tử nhà ngươi làm gì mà không về? Con không nhìn xem hiện tại là mấy giờ, ngày mai lại không muốn đi học rồi hả?! Con đang ở chỗ nào, ta lập tức kêu người qua đón con! Khương Viên Viên nói chuyện tựa như súng máy, Bằng bằng bằng bằng liên tiếp phóng không ngừng, bà đang nói chuyện tuyệt không cần thở, nhưng là nghe mọi người cũng muốn thở mạnh rồi.
Hàn Thất lục nhìn thoáng qua Hướng Mạn Quỳ, thấy cô nhìn mình không chớp mắt, trong lòng dừng lại, không biết trả lời Khương Viên Viên như thế nào.
Có thể là rất lâu nghe không được hồi âm, Khương Viên Viên trong lòng nổi lên nghi hoặc, hướng điện thoại kêu lớn: Tiểu tử ngươi có đang nghe không?!
Vâng... Hàn Thất lục ấp úng đáp lại, phát hiện giọng nói cư nhiên đã khôi phục, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, nói: Con lập tức về ngay.
Nội trong nửa giờ nếu không thấy mặt con, con cũng đừng quay lại, người muốn làm con ta không nhiều lắm, đều là người muốn thừa kế tập đoàn Hàn thị! Con cân nhắc suy nghĩ đi! Súng máy tiếp theo lại là nói một loạt câu, nói xong cũng trực tiếp cúp máy, không nghe Hàn Thất lục đáp lời.
Tốc độ nhanh khiến cho Hàn Thất lục tắc lưỡi.
Thất Lục... Hướng đại Quỳ Hoa, không nha, Hướng đại mỹ nhân tiêu điều lạnh lẽo nhìn Hàn Thất lục, tay bám lấy cánh tay Hàn Thất Lục: Đừng đi có được không? Ở lại với em.
Đây là lời mời êm tai, nhưng Hàn Thất Lục một điểm đều không có hứng thú. Nhưng anh cực kỳ thông minh không có biểu hiện ra ngoài, mà là làm bộ khó xử: Thực xin lỗi, Mạn Quỳ, mẹ anh, vừa rồi điện thoại em cũng nghe được. Bà nói được thì sẽ làm được.
Bà ấy không thể không nhận con trai của bà đâu? Hướng Mạn Quỳ hơi hơi nhíu mày, biểu tình ủy khuất, nếu là người khác,, đại khái đã sớm siêu lòng rồi.
Này không chính xác rồi. Hàn Thất Lục nhéo nhéo khuôn mặt Hướng Mạn Quỳ nói. Sau này đừng dùng son môi, để như bình thường là được.
Nghe nói, Hướng Mạn Quỳ nhìn Hàn Thất lục, tuy anh không nói rõ, nhưng cũng tám lạng nửa cân không sai biệt lắm. Cô âm thầm ghi nhớ trong lòng, Hàn Thất lục không thích cô đánh son lại cùng anh hôn môi.
Nhưng kỳ thật cô biết rất nhiều người cổ quái thích hôn người có đôi môi đỏ mọng.
Anh đi vệ sinh. Hàn Thất lục nói xong, cũng đứng dậy, thuận tay liền nhặt áo sơ mi trắng vừa bị Hướng Mạn Quỳ cởi ra vứt trên mặt đất.
Nhìn bóng dáng Hàn Thất lục hướng buồng vệ sinh đi tới, cô đưa ánh nhìn vào vai hàn thất lục, nơi đó một dấu hôn rõ ràng.
Hướng Mạn Quỳ trong ánh mắt mặc dù có ẩn chứa mất mát, nhưng khóe miệng hơi gợi lên một độ cong thâm hiểm. Nếu hôm nay không được, vậy thì lần sau, còn nhiều thời gian, cô nhất định sẽ bắt lấy Hàn Thất Lục trước khi anh khôi phục trí nhớ. Cô từ trước đến nay đều rất tự tin!
Đi vào buồng vệ sinh, Hàn Thất lục đứng trước gương, trên bồn rửa tay bày các loại đồ trang điểm, đặt ở nơi rực rỡ muôn màu, khiến cho Hàn Thất lục cảm thấy quá mức đẹp mắt.
/914
|