Beta: Sam Sam (Sammie0496)
Dì Trương sớm như vậy đã dọn dẹp rồi? Mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng đã từng có xung đột với Mã Cách thấy anh ta đi rồi, lập tức cảm thấy được mọi nơi trong nhà đều sạch sẽ rất nhiều, xoay người nhìn đến người giúp việc theo giờ - dì Trương, không nhịn được hỏi vài câu.
Không còn sớm, ngày hôm qua đi bệnh viện thăm người đã giúp đỡ nhiều cho tôi, buổi sáng thiếu chút nữa ngủ quên, ôi cái xương già của tôi, chờ Trù Tề con trai tôi có nhà, tôi cũng không phải làm công việc mệt nhọc này nữa rồi. Dì Tương nói thao thao bất tuyệt.
Mỹ nữ tóc vàng tên là Carrie, thời điểm ở tại nước Mĩ, Nam Cung Tử Phi Phi là người trong một bang xã hội đen, sở dĩ ở trong hội này làm một người đầu bếp chỉ là che dấu thân phận. Ngôi biệt thự này của bọn họ, cho dù chỉ là người phụ trách rửa xe, cũng có chút công phu quyền cước.
Nếu là bình thường, Carrie không thích những người già nhiều chuyện, nhưng cô không nhìn thấy Mã Cách nên tâm tình thật tốt, không cảm thấy được bà gia kia phiền toái. Ngược lại đi theo bà lên lầu trò chuyện, câu từ tiếng Trung của cô trừ phát âm ra cũng không phải quá khó khăn, biểu đạt một câu nói cũng không thành vấn đề.
Dì Trương, dì ở nơi này nhiều năm như vậy, dì cảm thấy được cậu chủ của chúng ta như thế nào?
Dì Trương này là phụ trách dọn dẹp các phòng ở lầu hai, trừ phòng của Nam Cung Tử Phi, phòng của Nam Cung Tử Phi có người có chuyên môn dọn dẹp. Tiếp theo, phòng bắt đầu là phòng của Mã Cách, cho nên dì Trương trực tiếp đi qua phòng của Nam Cung Tử Phi, mở ra cửa phòng của Mã Cách.
Cậu chủ sao, cậu ấy rất điềm đạm, tính cách quá lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện. Chúng tôi là dân quê, thích nhất con rể như vậy. Nhưng mà, dù sao cậu chủ cũng có tiền, chắc chắn rất nhiều phụ nữ muốn gả cho cậu ấy. Dì Trương vừa nói, một bên cầm trong tay máy hút bụi, đi lên dọn dẹp phòng.
Dựa vào kinh nghiệm của dì, người thế nào có điều kiện sẽ hợp với cậu chủ của chúng ta? Carrie nháy cặp mắt xanh lam, hỏi.
Tôi đây cũng không biết... Tôi và cậu chủ của các cô lại không quen thuộc, cô có thể nói cho tôi biết cậu ta qua lại với phụ nữ thế nào được không.
Carrie vốn định tiếp tục nói, đột nhiên muốn đi toilet, tiện trực tiếp đi đến buồng vệ sinh trong phòng Mã Cách đi toilet. Ngay lúc cô lấy giấy vệ sinh, đột nhiên thoáng nhìn trong thùng rác có một cây que thử thai.
Cái này ở nước ngòai có đầy các cô gái xinh đẹp mua, Carrie đương nhiên là nhận ra. Sau khi đi vệ sinh xong, cô ngồi xổm người xuống nhìn que thử thai, liếc mắt một cái, là một gạch, nghĩa là Mã Cách không có mang thai. Carrie nhẹ nhàng thở ra, nếu Mã Cách mang thai con của cậu chủ, không chừng cậu chủ sẽ lo cho cô ấy cho đến khi đứa con được sinh ra.
Cô vẫn không chịu được mỗi ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ đối với cô ta, như vậy còn không bằng để cho cô ta chết đi! Coi như cô không theo đuổi được cậu chủ, cũng không được để cái người phụ nữ chỉ biết giả bộ yếu đuối kia ở bên.
Nghĩ như vậy, Carrie đi ra buồng vệ sinh, nhất thời cảm thấy được tâm tình đều đã tốt hơn rồi.
Tối hôm qua bầu trời không có sao, hôm nay có thể là ngày mưa hoặc là trời đầy mây. Nhưng vẫn cảm thấy khí trời của buổi sáng, mặc dù trên trời có màu xám tro, vậy mà con người cũng không thấy buồn bực.
Rất lâu không có mặc đồng phục học viện Tư Đế Lan, sau khi An Sơ Hạ mặc váy vào, cô cảm thấy được váy có phần căng lên. Soi gương nghiêng người nhìn nhìn cái bụng nhỏ của chính mình, An Sơ Hạ có vẻ đau đầu cực kỳ.
Liên tục hai lần nằm viện, Khương Viên Viên đều đã coi cô như một người bệnh nặng, cả người đều phải thành heo rồi. Nhưng không tồi, chỉ là bụng nhỏ có phần to lên, các chỗ khác trái lại không có béo quá nhiều. Ít nhất sắc mặt tươi tắn so với trước kia tốt hơn nhiều.
Bởi vì tối hôm qua nằm ngủ sớm, cô ăn xong bữa sáng lúc Hàn Thất Lục vừa mới xuống lầu. Vì tránh để không xấu hổ, An Sơ Hạ nói với Khương Viên Viên một tiếng cô ở bên ngoài chờ, tiện đeo túi sách đi ra đại sảnh.
Không khí sáng sớm là tốt nhất, An Sơ Hạ hít sâu một hơi, cảm giác tất cả trong ngực đều là mùi cỏ thơm ngát. Bên cạnh có người hầu đi ngang qua An Sơ Hạ, thấp giọng kêu một câu Tiểu thư, người thức sớm vậy. , An Sơ Hạ sớm đã quen với cách xưng hô như vậy, gật gật đầu cũng nói với cô một tiếng.
Người hầu kia chào hỏi rồi vội vàng rời đi, ngay cả lúc An Sơ Hạ chào lại cô ta cũng không có phản ứng, An Sơ Hạ cảm thấy được kỳ quái, tiện thể đi theo cô ta. Nhìn thấy ơi đó có một người mặc đồng phục nam sinh của Tư Đế Lan, đưa lưng về phía cô cùng Hàn quản gia nói chuyện với nhau.
Nhà họ Hàn đi học ở học viện Tư Đế Lan chỉ có cô cùng Hàn Thất Lục a, còn có người nào sao?
Dù sao rảnh rỗi không có việc làm, An Sơ Hạ mang theo đầy nghi hoặc đi lên phía trước. Hàn quản gia quay đầu nhìn đến An Sơ Hạ, vội vàng cúi đầu nói: Chào buổi sáng, tiểu thư.
Vâng. An Sơ Hạ gật gật đầu, nhìn nam sinh kia quay đầu lại, bộ dáng này, dường như là cực kì quen thuộc.
Chào cô. Nam sinh nhợt nhạt cười, xem như cùng cô chào hỏi rồi.
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, liền truyền tới tiếng Hàn quản gia răn dạy: Phải gọi là tiểu thư, đêm qua đã cùng con nói những quy củ này rồi, con không có trí nhớ à?
Cảm thấy không khí lạnh xuống, An Sơ Hạ vội vàng cười hoà giải: Muốn gọi con thế nào cũng không quan trọng lắm, Hàn quản gia bác không cần quy cũ gì đâu, bảo cậu ấy gọi con là tiểu thư quả thực có chút già. Hơn nữa, cậu ta gọi con như vậy, thì cậu ấy học ở Tư Đế Lan như thế nào?
Tư Đế Lan quy định xưng hô về cấp bậc rất nghiêm, ngay cả Manh Tiểu Nam kêu Hàn Thất Lục cũng phải kêu Thất Lục thiếu gia. Nếu Lưu Đông Vũ tại trường học bị mọi người biết cha của anh ta là quản gia nhà họ Hàn, chuyện lớn như vậy nói không chừng sẽ khinh thường Lưu Đông Vũ. Nhìn Hàn quản gia bộ dáng muốn nói lại, An Sơ Hạ vội vàng nói sang chuyện khác nói: Cậu không phải cũng học ở Tư Đế Lan sao? Cậu học lớp nào? Lớp 11. Lưu Đông Vũ đối với An Sơ Hạ ấn tượng không tốt, cảm thấy được cô không có cái điểm nào tốt cả, nói chuyện ngữ khí cũng không tốt hơn: Cậu cô?
Nhìn hai đứa trẻ nói chuyện vui vẻ, Hàn quản gia thấp giọng nói: Tiểu thư nói rất đúng, tôi đúng là cũng quá quy tắc, như thế con tôi cũng quá quy tắc, Đông Vũ ở trường học sẽ bị khinh thường.
Hàn quản gia nhìn Lưu Đông Vũ liếc mắt một cái, nhanh chóng thu tầm mắt lại gật đầu lên tiếng: Cô nói rất đúng, tôi làm cha thất bại quá rồi.
Ai nói ông thất bại chứ... Đang muốn tiếp tục nói, nhìn đến Hàn Thất Lục từ trong đại sảnh ra ngòai, vội vàng ngậm miệng lại.
An Sơ Hạ cực kỳ thân thiện, Hàn Thất Lục ngược lại cũng không thân thiện mấy, rất nhiều người hầu vẫn là rất sợ cậu ta. Cái loại tính khí này e là bẩm sinh, đối với Hàn Thất Lục không chỉ một cái mỉm cười là có thể hóa giải.
Xa xa nhìn thấy An Sơ Hạ cùng con trai của Hàn quản gia nói chuyện cực kỳ vui vẻ, anh không tự giác căng thẳng ra mặt, đi lên trước giương giọng nói: Không còn sớm, cô định đứng nói chuyện tán gẫu tới khi nào?
Hàn Thất Lục ngữ khí không tốt, An Sơ Hạ thầm nghĩ, sáng sớm nay vì sao đại thiếu gia lại phát điên? Xem ra anh ta đột nhiên nóng tính đã thành thói quen, cũng không phải tại nhận thức của chính mình.
Lưu Đông Vũ nhìn, Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, cũng không nói gì, anh ta đối với Hàn đại thiếu gia kỳ thật là không có ấn tượng tốt. Dù sao lúc anh ta còn nhỏ, khi đó vẫn ghen tỵ và rất ghét Hàn Thất Lục.
Tôi đi lái xe qua đây. Nhìn thời gian còn lại không nhiều, Hàn quản gia nói một tiếng, xoay người đi lái xe.
Lưu Đông Vũ cùng Hàn Thất Lục còn có An Sơ Hạ là ngồi cùng một chiếc xe, chỉ là An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục ngồi ở phía sau, Lưu Đông Vũ ngồi ở chỗ kế bên vị trí tay lái, còn lại Hàn quản gia là phụ trách lái xe. Đây là do Khương Viên Viên sắp đặt, Hàn quản gia biết Khương Viên Viên cố gắng hàn gắn tình cảm cho hai người kia.
Chỉ cần Hàn Thất Lục ít đi cùng Hướng Mạn Quỳ, như thế cảm tình tự nhiên liền phai nhạt... Còn Lưu Đông Vũ, Khương Viên Viên thay Hàn quản gia suy xét.
Hàn quản gia trong lòng rất cảm động, đối tốt với người khác, người khác nhất định sẽ nhìn thấy được.
Xe vừa mới chạy đến cửa sắt, cửa chính từ từ mở ra, đúng lúc này đột nhiên nghe được giọng nói của Khương Viên Viên. Lỗ tai của Hàn quản gia cũng còn rất tốt, chưa tới mức không dùng được, nên kịp thời dừng xe lại.
Cửa kính xe bị hạ xuống, sau lưng Khương Viên Viên đi theo mấy người giúp việc, Khương Viên Viên chạy nhanh nhất. Bà thở hồng hộc nằm úp lên trên cửa kính xe, đưa vào ba túi đồ, An Sơ Hạ vội vàng nhận: Mẹ, không phải mẹ chạy tới để đưa cái này chứ?
Đại sảnh cách cửa chính một khoảng khá rộng.
Hàn Thất Lục nhìn về phía tay An Sơ Hạ, ttrong túi của ba người là túi nylong trong suốt, bên trong chứa hai quả trứng đã luộc chín trong nước trà. Anh không tự giác hơi bĩu môi, vì mấy cái trứng luộc trong nước trà mà chạy như thế cấp, khiến anh còn tưởng rằng có chuyện gì.
Mỗi người một cái túi lớn, ta cố ý phân phó đầu bếp nấu. Mới vừa đi học ăn hai quả trứng, cuộc thi có thể thi một trăm phần trăm rồi. Khương Viên Viên cười nói, bộ dáng như mẹ hiền.
Hàn Thất Lục không chút để ý cong khóe môi, lại vẫn hơi châm chọc nói: Bọn con bây giờ đã thi 150 phần rồi, một trăm phần có phải hay không có phần thấp quá?
Con trước cho ta kiểm tra cái 50 phần rồi nói sau! Khương Viên Viên trừng mắt nhìn anh: Sơ Hạ, đem trứng luộc trong nước trà cho nó, Đông Vũ cũng có phần.
Lưu Đông Vũ vội vàng xoay người sang chỗ khác nhận trứng luộc trong nước trà trong tay An Sơ Hạ, đây là anh ta lần đầu tiên gặp Khương Viên Viên, trong lòng nhất thời có chút hoài nghi, tính cách lạnh lùng thỉnh thoảng còn nóng nảy của Hàn Thất Lục, cuối cùng có phải ruột thịt của Khương Viên Viên không. Mẹ con chênh lệch như thế nào lớn như vậy?
Trong tay trứng luộc trong nước trà lại vẫn nóng hổi, An Sơ Hạ cười nói: Cảm ơn mẹ, chúng con đi đây.
Nhìn xe đi mất, Khương Viên Viên không quên nói vọng với đuôi xe: Nhớ phải ăn hết đó...
Hai bên phong cảnh nhanh chóng lui về phía sau, do sáng sớm, nhiệt độ không khí còn thấp, Hàn quản gia sợ An Sơ Hạ bị cảm lạnh, vội vàng nâng kính xe lên. Vừa đóng lại, trong xe đều là mùi của trứng luộc trong nước trà.
An Sơ Hạ cầm lấy trứng luộc trong nước trà rồi ngửi, cảm thán nói: Thơm quá...
Hàn Thất Lục nhịn không được muốn châm chọc vài câu, nhưng nói còn không có nói ra miệng, Lưu Đông Vũ đột nhiên phát ra một âm thanh giống như nôn khan. Âm thanh này có thể sánh bằng các loại châm chọc khác, Hàn Thất Lục nhíu nhíu mày nói: Tiểu tử, cậu cũng hiểu được trứng luộc trong nước trà rất khó ăn chứ?
Nghe nói, cả khuôn mặt An Sơ Hạ lập tức biến đen, nhưng cô không hề chán ghét loại cảm giác này. Chỉ có lúc này, cô mới có thể cảm giác được, Hàn Thất Lục vẫn lại là Hàn Thất Lục.
Dì Trương sớm như vậy đã dọn dẹp rồi? Mỹ nữ ngoại quốc tóc vàng đã từng có xung đột với Mã Cách thấy anh ta đi rồi, lập tức cảm thấy được mọi nơi trong nhà đều sạch sẽ rất nhiều, xoay người nhìn đến người giúp việc theo giờ - dì Trương, không nhịn được hỏi vài câu.
Không còn sớm, ngày hôm qua đi bệnh viện thăm người đã giúp đỡ nhiều cho tôi, buổi sáng thiếu chút nữa ngủ quên, ôi cái xương già của tôi, chờ Trù Tề con trai tôi có nhà, tôi cũng không phải làm công việc mệt nhọc này nữa rồi. Dì Tương nói thao thao bất tuyệt.
Mỹ nữ tóc vàng tên là Carrie, thời điểm ở tại nước Mĩ, Nam Cung Tử Phi Phi là người trong một bang xã hội đen, sở dĩ ở trong hội này làm một người đầu bếp chỉ là che dấu thân phận. Ngôi biệt thự này của bọn họ, cho dù chỉ là người phụ trách rửa xe, cũng có chút công phu quyền cước.
Nếu là bình thường, Carrie không thích những người già nhiều chuyện, nhưng cô không nhìn thấy Mã Cách nên tâm tình thật tốt, không cảm thấy được bà gia kia phiền toái. Ngược lại đi theo bà lên lầu trò chuyện, câu từ tiếng Trung của cô trừ phát âm ra cũng không phải quá khó khăn, biểu đạt một câu nói cũng không thành vấn đề.
Dì Trương, dì ở nơi này nhiều năm như vậy, dì cảm thấy được cậu chủ của chúng ta như thế nào?
Dì Trương này là phụ trách dọn dẹp các phòng ở lầu hai, trừ phòng của Nam Cung Tử Phi, phòng của Nam Cung Tử Phi có người có chuyên môn dọn dẹp. Tiếp theo, phòng bắt đầu là phòng của Mã Cách, cho nên dì Trương trực tiếp đi qua phòng của Nam Cung Tử Phi, mở ra cửa phòng của Mã Cách.
Cậu chủ sao, cậu ấy rất điềm đạm, tính cách quá lạnh lùng, cũng không thích nói chuyện. Chúng tôi là dân quê, thích nhất con rể như vậy. Nhưng mà, dù sao cậu chủ cũng có tiền, chắc chắn rất nhiều phụ nữ muốn gả cho cậu ấy. Dì Trương vừa nói, một bên cầm trong tay máy hút bụi, đi lên dọn dẹp phòng.
Dựa vào kinh nghiệm của dì, người thế nào có điều kiện sẽ hợp với cậu chủ của chúng ta? Carrie nháy cặp mắt xanh lam, hỏi.
Tôi đây cũng không biết... Tôi và cậu chủ của các cô lại không quen thuộc, cô có thể nói cho tôi biết cậu ta qua lại với phụ nữ thế nào được không.
Carrie vốn định tiếp tục nói, đột nhiên muốn đi toilet, tiện trực tiếp đi đến buồng vệ sinh trong phòng Mã Cách đi toilet. Ngay lúc cô lấy giấy vệ sinh, đột nhiên thoáng nhìn trong thùng rác có một cây que thử thai.
Cái này ở nước ngòai có đầy các cô gái xinh đẹp mua, Carrie đương nhiên là nhận ra. Sau khi đi vệ sinh xong, cô ngồi xổm người xuống nhìn que thử thai, liếc mắt một cái, là một gạch, nghĩa là Mã Cách không có mang thai. Carrie nhẹ nhàng thở ra, nếu Mã Cách mang thai con của cậu chủ, không chừng cậu chủ sẽ lo cho cô ấy cho đến khi đứa con được sinh ra.
Cô vẫn không chịu được mỗi ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ đối với cô ta, như vậy còn không bằng để cho cô ta chết đi! Coi như cô không theo đuổi được cậu chủ, cũng không được để cái người phụ nữ chỉ biết giả bộ yếu đuối kia ở bên.
Nghĩ như vậy, Carrie đi ra buồng vệ sinh, nhất thời cảm thấy được tâm tình đều đã tốt hơn rồi.
Tối hôm qua bầu trời không có sao, hôm nay có thể là ngày mưa hoặc là trời đầy mây. Nhưng vẫn cảm thấy khí trời của buổi sáng, mặc dù trên trời có màu xám tro, vậy mà con người cũng không thấy buồn bực.
Rất lâu không có mặc đồng phục học viện Tư Đế Lan, sau khi An Sơ Hạ mặc váy vào, cô cảm thấy được váy có phần căng lên. Soi gương nghiêng người nhìn nhìn cái bụng nhỏ của chính mình, An Sơ Hạ có vẻ đau đầu cực kỳ.
Liên tục hai lần nằm viện, Khương Viên Viên đều đã coi cô như một người bệnh nặng, cả người đều phải thành heo rồi. Nhưng không tồi, chỉ là bụng nhỏ có phần to lên, các chỗ khác trái lại không có béo quá nhiều. Ít nhất sắc mặt tươi tắn so với trước kia tốt hơn nhiều.
Bởi vì tối hôm qua nằm ngủ sớm, cô ăn xong bữa sáng lúc Hàn Thất Lục vừa mới xuống lầu. Vì tránh để không xấu hổ, An Sơ Hạ nói với Khương Viên Viên một tiếng cô ở bên ngoài chờ, tiện đeo túi sách đi ra đại sảnh.
Không khí sáng sớm là tốt nhất, An Sơ Hạ hít sâu một hơi, cảm giác tất cả trong ngực đều là mùi cỏ thơm ngát. Bên cạnh có người hầu đi ngang qua An Sơ Hạ, thấp giọng kêu một câu Tiểu thư, người thức sớm vậy. , An Sơ Hạ sớm đã quen với cách xưng hô như vậy, gật gật đầu cũng nói với cô một tiếng.
Người hầu kia chào hỏi rồi vội vàng rời đi, ngay cả lúc An Sơ Hạ chào lại cô ta cũng không có phản ứng, An Sơ Hạ cảm thấy được kỳ quái, tiện thể đi theo cô ta. Nhìn thấy ơi đó có một người mặc đồng phục nam sinh của Tư Đế Lan, đưa lưng về phía cô cùng Hàn quản gia nói chuyện với nhau.
Nhà họ Hàn đi học ở học viện Tư Đế Lan chỉ có cô cùng Hàn Thất Lục a, còn có người nào sao?
Dù sao rảnh rỗi không có việc làm, An Sơ Hạ mang theo đầy nghi hoặc đi lên phía trước. Hàn quản gia quay đầu nhìn đến An Sơ Hạ, vội vàng cúi đầu nói: Chào buổi sáng, tiểu thư.
Vâng. An Sơ Hạ gật gật đầu, nhìn nam sinh kia quay đầu lại, bộ dáng này, dường như là cực kì quen thuộc.
Chào cô. Nam sinh nhợt nhạt cười, xem như cùng cô chào hỏi rồi.
Tiếng nói của anh ta vừa dứt, liền truyền tới tiếng Hàn quản gia răn dạy: Phải gọi là tiểu thư, đêm qua đã cùng con nói những quy củ này rồi, con không có trí nhớ à?
Cảm thấy không khí lạnh xuống, An Sơ Hạ vội vàng cười hoà giải: Muốn gọi con thế nào cũng không quan trọng lắm, Hàn quản gia bác không cần quy cũ gì đâu, bảo cậu ấy gọi con là tiểu thư quả thực có chút già. Hơn nữa, cậu ta gọi con như vậy, thì cậu ấy học ở Tư Đế Lan như thế nào?
Tư Đế Lan quy định xưng hô về cấp bậc rất nghiêm, ngay cả Manh Tiểu Nam kêu Hàn Thất Lục cũng phải kêu Thất Lục thiếu gia. Nếu Lưu Đông Vũ tại trường học bị mọi người biết cha của anh ta là quản gia nhà họ Hàn, chuyện lớn như vậy nói không chừng sẽ khinh thường Lưu Đông Vũ. Nhìn Hàn quản gia bộ dáng muốn nói lại, An Sơ Hạ vội vàng nói sang chuyện khác nói: Cậu không phải cũng học ở Tư Đế Lan sao? Cậu học lớp nào? Lớp 11. Lưu Đông Vũ đối với An Sơ Hạ ấn tượng không tốt, cảm thấy được cô không có cái điểm nào tốt cả, nói chuyện ngữ khí cũng không tốt hơn: Cậu cô?
Nhìn hai đứa trẻ nói chuyện vui vẻ, Hàn quản gia thấp giọng nói: Tiểu thư nói rất đúng, tôi đúng là cũng quá quy tắc, như thế con tôi cũng quá quy tắc, Đông Vũ ở trường học sẽ bị khinh thường.
Hàn quản gia nhìn Lưu Đông Vũ liếc mắt một cái, nhanh chóng thu tầm mắt lại gật đầu lên tiếng: Cô nói rất đúng, tôi làm cha thất bại quá rồi.
Ai nói ông thất bại chứ... Đang muốn tiếp tục nói, nhìn đến Hàn Thất Lục từ trong đại sảnh ra ngòai, vội vàng ngậm miệng lại.
An Sơ Hạ cực kỳ thân thiện, Hàn Thất Lục ngược lại cũng không thân thiện mấy, rất nhiều người hầu vẫn là rất sợ cậu ta. Cái loại tính khí này e là bẩm sinh, đối với Hàn Thất Lục không chỉ một cái mỉm cười là có thể hóa giải.
Xa xa nhìn thấy An Sơ Hạ cùng con trai của Hàn quản gia nói chuyện cực kỳ vui vẻ, anh không tự giác căng thẳng ra mặt, đi lên trước giương giọng nói: Không còn sớm, cô định đứng nói chuyện tán gẫu tới khi nào?
Hàn Thất Lục ngữ khí không tốt, An Sơ Hạ thầm nghĩ, sáng sớm nay vì sao đại thiếu gia lại phát điên? Xem ra anh ta đột nhiên nóng tính đã thành thói quen, cũng không phải tại nhận thức của chính mình.
Lưu Đông Vũ nhìn, Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, cũng không nói gì, anh ta đối với Hàn đại thiếu gia kỳ thật là không có ấn tượng tốt. Dù sao lúc anh ta còn nhỏ, khi đó vẫn ghen tỵ và rất ghét Hàn Thất Lục.
Tôi đi lái xe qua đây. Nhìn thời gian còn lại không nhiều, Hàn quản gia nói một tiếng, xoay người đi lái xe.
Lưu Đông Vũ cùng Hàn Thất Lục còn có An Sơ Hạ là ngồi cùng một chiếc xe, chỉ là An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục ngồi ở phía sau, Lưu Đông Vũ ngồi ở chỗ kế bên vị trí tay lái, còn lại Hàn quản gia là phụ trách lái xe. Đây là do Khương Viên Viên sắp đặt, Hàn quản gia biết Khương Viên Viên cố gắng hàn gắn tình cảm cho hai người kia.
Chỉ cần Hàn Thất Lục ít đi cùng Hướng Mạn Quỳ, như thế cảm tình tự nhiên liền phai nhạt... Còn Lưu Đông Vũ, Khương Viên Viên thay Hàn quản gia suy xét.
Hàn quản gia trong lòng rất cảm động, đối tốt với người khác, người khác nhất định sẽ nhìn thấy được.
Xe vừa mới chạy đến cửa sắt, cửa chính từ từ mở ra, đúng lúc này đột nhiên nghe được giọng nói của Khương Viên Viên. Lỗ tai của Hàn quản gia cũng còn rất tốt, chưa tới mức không dùng được, nên kịp thời dừng xe lại.
Cửa kính xe bị hạ xuống, sau lưng Khương Viên Viên đi theo mấy người giúp việc, Khương Viên Viên chạy nhanh nhất. Bà thở hồng hộc nằm úp lên trên cửa kính xe, đưa vào ba túi đồ, An Sơ Hạ vội vàng nhận: Mẹ, không phải mẹ chạy tới để đưa cái này chứ?
Đại sảnh cách cửa chính một khoảng khá rộng.
Hàn Thất Lục nhìn về phía tay An Sơ Hạ, ttrong túi của ba người là túi nylong trong suốt, bên trong chứa hai quả trứng đã luộc chín trong nước trà. Anh không tự giác hơi bĩu môi, vì mấy cái trứng luộc trong nước trà mà chạy như thế cấp, khiến anh còn tưởng rằng có chuyện gì.
Mỗi người một cái túi lớn, ta cố ý phân phó đầu bếp nấu. Mới vừa đi học ăn hai quả trứng, cuộc thi có thể thi một trăm phần trăm rồi. Khương Viên Viên cười nói, bộ dáng như mẹ hiền.
Hàn Thất Lục không chút để ý cong khóe môi, lại vẫn hơi châm chọc nói: Bọn con bây giờ đã thi 150 phần rồi, một trăm phần có phải hay không có phần thấp quá?
Con trước cho ta kiểm tra cái 50 phần rồi nói sau! Khương Viên Viên trừng mắt nhìn anh: Sơ Hạ, đem trứng luộc trong nước trà cho nó, Đông Vũ cũng có phần.
Lưu Đông Vũ vội vàng xoay người sang chỗ khác nhận trứng luộc trong nước trà trong tay An Sơ Hạ, đây là anh ta lần đầu tiên gặp Khương Viên Viên, trong lòng nhất thời có chút hoài nghi, tính cách lạnh lùng thỉnh thoảng còn nóng nảy của Hàn Thất Lục, cuối cùng có phải ruột thịt của Khương Viên Viên không. Mẹ con chênh lệch như thế nào lớn như vậy?
Trong tay trứng luộc trong nước trà lại vẫn nóng hổi, An Sơ Hạ cười nói: Cảm ơn mẹ, chúng con đi đây.
Nhìn xe đi mất, Khương Viên Viên không quên nói vọng với đuôi xe: Nhớ phải ăn hết đó...
Hai bên phong cảnh nhanh chóng lui về phía sau, do sáng sớm, nhiệt độ không khí còn thấp, Hàn quản gia sợ An Sơ Hạ bị cảm lạnh, vội vàng nâng kính xe lên. Vừa đóng lại, trong xe đều là mùi của trứng luộc trong nước trà.
An Sơ Hạ cầm lấy trứng luộc trong nước trà rồi ngửi, cảm thán nói: Thơm quá...
Hàn Thất Lục nhịn không được muốn châm chọc vài câu, nhưng nói còn không có nói ra miệng, Lưu Đông Vũ đột nhiên phát ra một âm thanh giống như nôn khan. Âm thanh này có thể sánh bằng các loại châm chọc khác, Hàn Thất Lục nhíu nhíu mày nói: Tiểu tử, cậu cũng hiểu được trứng luộc trong nước trà rất khó ăn chứ?
Nghe nói, cả khuôn mặt An Sơ Hạ lập tức biến đen, nhưng cô không hề chán ghét loại cảm giác này. Chỉ có lúc này, cô mới có thể cảm giác được, Hàn Thất Lục vẫn lại là Hàn Thất Lục.
/914
|