Quả thật trên người An Sơ Hạ tất cả đều là bơ, không chỉ đơn giản là trên tay, trên váy đồng phục cũng dính rất nhiều bơ, xem ra cả người có chút chật vật.
Cả cô và cô gái kia, toàn thân đều tỏa ra khí chất hơn người, thực sự là một chín một mười, chẳng khác nào cả con trâu chỉ mất một sợi lông - không đáng kể.
Cô gái hợp tình hợp lý, thắt lưng không đau chút nào đứng nói chuyện: Đúng là tôi đã tạ tội với cô rồi! Mà cô, một chút lễ phép đều không có, mẹ cô dạy cô như thế nào?
Không cho cô nói mẹ tôi! Những lời cô gái nói đã chạm đến đáy lòng không thể chạm đến của An Sơ Hạ, cô khẽ vươn tay nhanh chóng nắm được cổ tay trái của cô gái kia.
Vì tay dùng lực rất lớn, hơn nữa đáy lòng cô đang vô cùng tức giận, cô gái kia cảm thấy tay mình như thể bị chặt đứt vậy, nhưng là cảm giác chặt đứt càng ngày càng tăng và tay lại càng đau.
A - - cô gái hít một hơi khí lạnh, lớn tiếng quát lớn nói: Buông ra, cái người phụ nữ điên này!
Tới cùng ai là kẻ điên? An Sơ Hạ lạnh lùng nhìn đến cô gái nói: Là mẹ cô dạy cô đánh không lại người khác liền mắng người khác là kẻ điên à?
Ngữ khí hèn mọn để cho cô gái biết nên cảm thấy thẹn, bạn bè cô ta sau lưng thấy bạn mình bị khi dễ, một đám bắt đầu đi lên phía trước: An Sơ Hạ, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra!
Tay bẩn thỉu sao? An Sơ Hạ đưa ánh mắt nhìn xuống tay mình.
Trên tay dính đầy bánh ngọt còn có chocolate đem sẫm dính lại, xem ra quả thật ô uế không chịu nổi.
Tay bẩn thỉu so với cô cũng vẫn sạch sẽ! An Sơ Hạ gắt gao nhìn chằm chằm người cô gái kia nói: Là ai dạy cô làm việc chẳng phân biệt được đúng sai? Cũng là mẹ cô dạy à?
Mắng chửi người không mắng cha mẹ, đúng là đối phương mắng mẹ cô, cô cũng tuyệt không sẽ không mắng lại.
Trái lại miệng cũng rất lợi hại! Các cô gái bắt đầu xông lên phía trước.
Nữ sinh đánh nhau không giống nam sinh, nam sinh xem trọng độ mạnh yếu của quả đấm, mà nữ sinh quen có mấy chiêu là túm tóc, dùng móng tay cào mặt, còn có tát vào mặt. Mấy người phục vụ trong căng tin thấy thế, nhao nhao lùi sang một bên, dường như đối với loại tình huống này đã sớm luyện thành thói quen, cũng không có suy nghĩ can thiệp vào.
Tại Tư Đế Lan đệ tử căn tin đương người phục vụ đúng là có giá trị xa xỉ hồi báo, bọn họ cũng không muốn bởi vì chọc tới mấy thiếu gia tiểu thư kia mà mất chén cơm mỗi lần gặp chuyện kiểu này đều nhao nhao lựa chọn làm như không thấy.
An Sơ Hạ nhanh nhẹn tránh được một cái bạt tai, đúng là không khéo, cô không nghĩ đến sẽ giẫm phải một đống mảnh chén đĩa vỡ, mảnh nhỏ khá lớn, thiếu chút nữa cô bị trượt chân, không tồi, tay mắt cô lanh lẹ bắt được một bên quầy, lúc này mới giữ được cơ thể thăng bằng.
Nếu không trên mặt đất nhiều mảnh nhỏ như vậy, mấy mạng vỡ đó không thể không đâm vào người cô.
Nhưng những cái này nữ sinh thừa dịp An Sơ Hạ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhao nhao tiến tới túm tóc của An Sơ Hạ, càng túm càng kéo mạnh.
Tiêu Minh Lạc vẫn cố nén kích động xông đến bên An Sơ Hạ, chỉ còn chờ Hàn Thất Lục ra mặt giúp đỡ, rốt cục lúc những cô gái kia đồng loạt xông lên đánh tới tấp An Sơ Hạ. Trong nháy mắt, Hàn Thất Lục ném mạnh chiếc thìa trong tay xuống đất, bước nhanh xông tới.
Những cô gái này đang hung hăng kéo tóc, không có chú ý tới động tác của Hàn Thất Lục, đợi các cô phản ứng kịp, vài người đã bị Hàn Thất Lục một tay ném ra rất xa, ngã ra bàn ăn. Lần ném này, mạnh hơn lần Hàn Thất Lục ném Manh Tiểu Nam rất nhiều.
Mấy nữ sinh còn lại thấy thế, nhao nhao tự động buông tay đang nắm tóc An Sơ Hạ, nhanh chóng lùi về phía sau.
Minh Lạc, đem tất cả bọn người này không sót một ai đến phòng học âm nhạc! Hàn Thất lục nói một câu như vậy, kéo tay An Sơ Hạ đi, hơi hơi một chỗ ngoặt eo, đem An Sơ Hạ bế lên. Vì không cho An Sơ Hạ đi sạch, anh cố ý dọn ra một bàn tay bám trụ An Sơ Hạ tun bộ phận, hơn nữa trên tay dùng lực, kẹp chặt hai đùi cô.
Anh... An Sơ Hạ đều có chút do dự, cô không nghĩ Hàn Thất lục sẽ đi lên giúp cô.
Từ từ, Manh Tiểu Nam? Kia hóa tử người nào vậy?
Nhớ tới Manh Tiểu Nam, An Sơ Hạ kiễng chân nhìn xung quanh, Hàn Thất Lục quay đầu, nhìn chằm chằm An Sơ Hạ nói: Cứ quay ngược quay xuôi.
Nghe nói như vậy, An Sơ Hạ quả thật ngoan ngoãn không nhìn chung quanh nữa, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến một sự việc, ngẩng đầu, lại không cẩn thận va vào trán Hàn Thất Lục.
Xấu hổ a... Trên mặt An Sơ Hạ nổi lên sự xấu hổ: Em chỉ là muốn quay lại, em còn chưa bồi thường chén đĩa cho họ.
Yên tâm, sẽ có người giúp cô bồi thường. Hàn Thất Lục nói xong bước ra khỏi căn tin, đi về phía thưa thớt người qua lại.
Anh nói sẽ có người giúp cô bồi thường, nhưng không phải là Tiêu Minh Lạc, mà là mấy cô gái kia, bọn họ gây ra nên sẽ phải trả giá!
Anh muốn mang em đi đâu? An Sơ Hạ lúc này mới chú ý tới chung quanh, chỗ này cách trường học càng ngày càng xa: Anh để em xuống đây đi, em không bị thương, có thể tự đi.
Trừ việc bị nhổ quá nhiều tóc, trên mặt hơi có chút đau đớn, cái khác toàn bộ bình thường. Căn bản không ảnh hưởng sức chiến đấu của cô, ngẫm lại vừa rồi chưa kịp phản kích đã bị Hàn Thất Lục ngăn lại, trong lòng cảm thấy có tí xíu mất mát.
Nhưng việc Hàn Thất lục có thể tới giúp cô, chút mất mát kia có là gì so với niềm vui sướng hiện giờ.Hàn Thất Lục lập tức dừng lại, gần trong gang tấc mặt An Sơ Hạ xem ra là thoải mái như thế. Chẳng giống như mới vừa bị một đám cô gái điên kia túm tóc, một điểm cũng không bị khi dễ nhu nhược.
An Sơ Hạ, chỉ cần cô học được một phần nhu nhược của Mạn Quỳ, tôi sẽ không chán ghét cô.
Tiếng nói vừa ngừng, mắt An Sơ Hạ trừng lớn, sững sờ nhìn Hàn Thất lục, trong con ngươi có chút kì dị hỏi: Vậy anh cực kỳ chán ghét em sao?
Chán ghét cô sao?
Đương nhiên không phải! Đúng là, có đôi khi anh thật sự nghĩ muốn đem An Sơ Hạ bóp chết, cái loại này kích thích ở trước An Sơ Hạ để cho anh ăn trứng luộc trong nước trà thời điểm xuất hiện quá, tại căn tin bị những nữ sinh có thời điểm xuất hiện quá, thậm chí thời điểm hiện tại An Sơ Hạ hỏi anh có phải hay không chán ghét của cô cũng xuất hiện rồi.
An Sơ Hạ, cô thật sự là một con lừa! Nói cho hết lời, Hàn Thất lục cúi người đặt cô trên mặt đất, động tác không hề mềm nhẹ.
Sau khi Hàn Thất lục đặt cô xuống, cô mới bắt đầu đánh giá đến chung quanh, nơi này là đường nhựa, cách đó không xa có một đài phun nước, bên cạnh đó có một căn phòng nhỏ.
Đây là đâu? Trước kia cô chưa từng tới nơi này.
Hàn Thất lục đi lên phía trước, vừa đi vừa nói nói: Đã có một thời gian, trong nhà vì muốn tôi ở trường học hành chăm chỉ, để cho Hàn quản gia cả ngày đều ở Tư Đế Lan theo giúp tôi, sau đó ở trên khoảng đất trống tạo ra một căn phòng nhỏ như vậy, thuận tiện khi tôi đi học để cho Hàn quản gia ở trong này nghỉ ngơi.
Trước kia em cũng không biết có chỗ này. An Sơ Hạ thán phục Hàn gia có quyền thế, tùy tiện muốn xây một căn phòng nhỏ ở khu đất trống trong trường thì xây. Khó trách tính tình Hàn Thất Lục lại trở thành Duy Ngã Độc Tôn.
Học kì thứ hai năm đó, Hàn quản gia không còn phải ở trường học nhắc nhở tôi đọc sách, cho nên nơi này liền bỏ không, nếu không phải hôm nay có chuyện xảy ra, thiếu chút nữa tôi đã quên còn chỗ này.
Khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa căn phòng nhỏ, cửa không có khóa, chỉ cần vặn tay cầm thì cửa đã mở.
Tôi nhớ rõ nơi này có thuốc khử trùng, cô vào trong phòng tắm tắm rửa đi, sau đó ra ngoài tôi sẽ giúp cô bôi thuốc. Hàn Thất Lục nghĩ nghĩ nói: Bây giờ tôi gọi điện thoại cho Hàn quản gia mang một bộ đồng phục tới đây, cô cứ yên tâm đi vào tắm rửa đi.
Căn phòng nhỏ này chỉ có một tầng, nhưng là bên trong thiết bị đầy đủ hết, tuy đã lâu không sử dụng, nhưng ngoài việc bị lớp bụi dày bao phủ, mọi cái khác vẫn rất tốt.
Uh m, được. An Sơ Hạ gật đầu vào bên trong phòng tắm, Hàn Thất lục ở đây, cô không hiểu vì sao yên tâm, cũng nói không nên lời vì cái gì mà thấy yên lòng.
Sau khi An Sơ Hạ đi vào tắm rửa, Hàn Thất lục gọi điện thoại, nói tóm tắt việc xảy ra cho Hàn quản gia nghe, bảo ông ấy lập tức mang đồng phục tới.
Đồng phục của Tư Đế Lan đều làm theo size yêu cầu, mà An Sơ Hạ thuộc loại dáng người phổ thông, rất nhanh Hàn quản gia đi đến phòng may đồ của trường lấy quần áo.
Thiếu gia, quần áo đã đưa tới rồi. Hàn quản gia gõ gõ cửa, cất tiếng nói.
Vậy ông mang vào cho cô ấy đi. Hàn Thất Lục cầm thuốc trong hòm lên xem thử, không tồi, hạn sử dụng thuốc khử trùng là hai năm, nếu không những loại thuốc này đã quá hạn rồi.
Nghe nói, Hàn quản gia sửng sốt, khóe miệng giật giật xấu hổ nói: Thiếu gia, tôi đây lão thân tử cốt, có phải là không được thích hợp cho lắm?
Cái gì mà lão thân tử cốt, tôi cũng không phải bảo ông vào làm chuyện xấu, tôi chỉ muốn ông vào đưa quần áo! Sắc mặt Hàn Thất Lục quýnh lên, từ trên ghế sofa đứng dậy: Ông không thích hợp đi vào, tôi không giữ quy tắc thì thích hợp sao?
Hàn quản gia chớp chớp mắt, nhún nhún vai nói: Đương nhiên thích hợp!
Vì cái gì? Hàn Thất lục cau mày nghi hoặc hỏi han.
Bởi vì người chờ đưa quần áo vào là thiếu phu nhân. Vẻ mặt Hàn quản gia bình thường, trong lòng nhớ lại, nếu ông tiếp tục ở trong này thì sẽ thành bóng đèn, vẫn nên để bọn họ ở cùng nhau lâu một chút.
Vừa mới nói như vậy, Hàn quản gia tiếp tục nói: Hiệu trưởng còn đang ở văn phòng chờ tôi, bây giờ tôi lập tức phải trở về, cậu từ từ an ủi thiếu phu nhân, hiện tại cảm xúc của cô ấy khẳng định không thể tốt được, tôi phải đi rồi!
Liên tiếp nói cho hết lời, Hàn quản gia nhanh chóng đặt bộ quần áo vào tay Hàn Thất Lục, xoay người nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Thiếu phu nhân, Hàn quản gia tôi chỉ có thể giúp người đến đây thôi!
Nhanh như chớp, Hàn qua gia đã đi mất. Hàn Thất lục cúi đầu nhìn nhìn bộ đồng phục trên tay, lúc này trong phòng tắm tiếng nước ngừng, hẳn là đã tắm xong.
Được rồi, không phải chỉ là đưa bộ quần áo sao? Đưa quần áo cho em gái mình không có gì phải ngại! Hàn Thất lục nghĩ như vậy, hít sâu mấy cái, nhấc chân đi đến ngưỡng cửa phòng tắm.
Hàn Thất lục giơ tay lên, đưa tay nắm thành quả đấm, nhẹ nhàng gõ vài cái trên mặt cửa, giương giọng hỏi: Cô đã tắm xong rồi sao?
Bên trong, thấy An Sơ Hạ nói: Tắm xong .
Hàn Thất lục hít sâu một hơi, mở miệng nói: Cô mở hé cửa, tôi đem quần áo nhét vào trong.
Rất nhanh, cửa phòng tắm mở một khe nhỏ, vừa lúc có thể thò một bàn tay vào. Hàn Thất lục tiện cầm lấy quần áo, thò tay vào, cảm giác quần áo đã được cầm đi, anh mới thu tay về, cửa rất nhanh lại bị đóng.
Không biết sao, anh chỉ cảm thấy cổ có chút khô.
Cả cô và cô gái kia, toàn thân đều tỏa ra khí chất hơn người, thực sự là một chín một mười, chẳng khác nào cả con trâu chỉ mất một sợi lông - không đáng kể.
Cô gái hợp tình hợp lý, thắt lưng không đau chút nào đứng nói chuyện: Đúng là tôi đã tạ tội với cô rồi! Mà cô, một chút lễ phép đều không có, mẹ cô dạy cô như thế nào?
Không cho cô nói mẹ tôi! Những lời cô gái nói đã chạm đến đáy lòng không thể chạm đến của An Sơ Hạ, cô khẽ vươn tay nhanh chóng nắm được cổ tay trái của cô gái kia.
Vì tay dùng lực rất lớn, hơn nữa đáy lòng cô đang vô cùng tức giận, cô gái kia cảm thấy tay mình như thể bị chặt đứt vậy, nhưng là cảm giác chặt đứt càng ngày càng tăng và tay lại càng đau.
A - - cô gái hít một hơi khí lạnh, lớn tiếng quát lớn nói: Buông ra, cái người phụ nữ điên này!
Tới cùng ai là kẻ điên? An Sơ Hạ lạnh lùng nhìn đến cô gái nói: Là mẹ cô dạy cô đánh không lại người khác liền mắng người khác là kẻ điên à?
Ngữ khí hèn mọn để cho cô gái biết nên cảm thấy thẹn, bạn bè cô ta sau lưng thấy bạn mình bị khi dễ, một đám bắt đầu đi lên phía trước: An Sơ Hạ, mau bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra!
Tay bẩn thỉu sao? An Sơ Hạ đưa ánh mắt nhìn xuống tay mình.
Trên tay dính đầy bánh ngọt còn có chocolate đem sẫm dính lại, xem ra quả thật ô uế không chịu nổi.
Tay bẩn thỉu so với cô cũng vẫn sạch sẽ! An Sơ Hạ gắt gao nhìn chằm chằm người cô gái kia nói: Là ai dạy cô làm việc chẳng phân biệt được đúng sai? Cũng là mẹ cô dạy à?
Mắng chửi người không mắng cha mẹ, đúng là đối phương mắng mẹ cô, cô cũng tuyệt không sẽ không mắng lại.
Trái lại miệng cũng rất lợi hại! Các cô gái bắt đầu xông lên phía trước.
Nữ sinh đánh nhau không giống nam sinh, nam sinh xem trọng độ mạnh yếu của quả đấm, mà nữ sinh quen có mấy chiêu là túm tóc, dùng móng tay cào mặt, còn có tát vào mặt. Mấy người phục vụ trong căng tin thấy thế, nhao nhao lùi sang một bên, dường như đối với loại tình huống này đã sớm luyện thành thói quen, cũng không có suy nghĩ can thiệp vào.
Tại Tư Đế Lan đệ tử căn tin đương người phục vụ đúng là có giá trị xa xỉ hồi báo, bọn họ cũng không muốn bởi vì chọc tới mấy thiếu gia tiểu thư kia mà mất chén cơm mỗi lần gặp chuyện kiểu này đều nhao nhao lựa chọn làm như không thấy.
An Sơ Hạ nhanh nhẹn tránh được một cái bạt tai, đúng là không khéo, cô không nghĩ đến sẽ giẫm phải một đống mảnh chén đĩa vỡ, mảnh nhỏ khá lớn, thiếu chút nữa cô bị trượt chân, không tồi, tay mắt cô lanh lẹ bắt được một bên quầy, lúc này mới giữ được cơ thể thăng bằng.
Nếu không trên mặt đất nhiều mảnh nhỏ như vậy, mấy mạng vỡ đó không thể không đâm vào người cô.
Nhưng những cái này nữ sinh thừa dịp An Sơ Hạ thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhao nhao tiến tới túm tóc của An Sơ Hạ, càng túm càng kéo mạnh.
Tiêu Minh Lạc vẫn cố nén kích động xông đến bên An Sơ Hạ, chỉ còn chờ Hàn Thất Lục ra mặt giúp đỡ, rốt cục lúc những cô gái kia đồng loạt xông lên đánh tới tấp An Sơ Hạ. Trong nháy mắt, Hàn Thất Lục ném mạnh chiếc thìa trong tay xuống đất, bước nhanh xông tới.
Những cô gái này đang hung hăng kéo tóc, không có chú ý tới động tác của Hàn Thất Lục, đợi các cô phản ứng kịp, vài người đã bị Hàn Thất Lục một tay ném ra rất xa, ngã ra bàn ăn. Lần ném này, mạnh hơn lần Hàn Thất Lục ném Manh Tiểu Nam rất nhiều.
Mấy nữ sinh còn lại thấy thế, nhao nhao tự động buông tay đang nắm tóc An Sơ Hạ, nhanh chóng lùi về phía sau.
Minh Lạc, đem tất cả bọn người này không sót một ai đến phòng học âm nhạc! Hàn Thất lục nói một câu như vậy, kéo tay An Sơ Hạ đi, hơi hơi một chỗ ngoặt eo, đem An Sơ Hạ bế lên. Vì không cho An Sơ Hạ đi sạch, anh cố ý dọn ra một bàn tay bám trụ An Sơ Hạ tun bộ phận, hơn nữa trên tay dùng lực, kẹp chặt hai đùi cô.
Anh... An Sơ Hạ đều có chút do dự, cô không nghĩ Hàn Thất lục sẽ đi lên giúp cô.
Từ từ, Manh Tiểu Nam? Kia hóa tử người nào vậy?
Nhớ tới Manh Tiểu Nam, An Sơ Hạ kiễng chân nhìn xung quanh, Hàn Thất Lục quay đầu, nhìn chằm chằm An Sơ Hạ nói: Cứ quay ngược quay xuôi.
Nghe nói như vậy, An Sơ Hạ quả thật ngoan ngoãn không nhìn chung quanh nữa, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến một sự việc, ngẩng đầu, lại không cẩn thận va vào trán Hàn Thất Lục.
Xấu hổ a... Trên mặt An Sơ Hạ nổi lên sự xấu hổ: Em chỉ là muốn quay lại, em còn chưa bồi thường chén đĩa cho họ.
Yên tâm, sẽ có người giúp cô bồi thường. Hàn Thất Lục nói xong bước ra khỏi căn tin, đi về phía thưa thớt người qua lại.
Anh nói sẽ có người giúp cô bồi thường, nhưng không phải là Tiêu Minh Lạc, mà là mấy cô gái kia, bọn họ gây ra nên sẽ phải trả giá!
Anh muốn mang em đi đâu? An Sơ Hạ lúc này mới chú ý tới chung quanh, chỗ này cách trường học càng ngày càng xa: Anh để em xuống đây đi, em không bị thương, có thể tự đi.
Trừ việc bị nhổ quá nhiều tóc, trên mặt hơi có chút đau đớn, cái khác toàn bộ bình thường. Căn bản không ảnh hưởng sức chiến đấu của cô, ngẫm lại vừa rồi chưa kịp phản kích đã bị Hàn Thất Lục ngăn lại, trong lòng cảm thấy có tí xíu mất mát.
Nhưng việc Hàn Thất lục có thể tới giúp cô, chút mất mát kia có là gì so với niềm vui sướng hiện giờ.Hàn Thất Lục lập tức dừng lại, gần trong gang tấc mặt An Sơ Hạ xem ra là thoải mái như thế. Chẳng giống như mới vừa bị một đám cô gái điên kia túm tóc, một điểm cũng không bị khi dễ nhu nhược.
An Sơ Hạ, chỉ cần cô học được một phần nhu nhược của Mạn Quỳ, tôi sẽ không chán ghét cô.
Tiếng nói vừa ngừng, mắt An Sơ Hạ trừng lớn, sững sờ nhìn Hàn Thất lục, trong con ngươi có chút kì dị hỏi: Vậy anh cực kỳ chán ghét em sao?
Chán ghét cô sao?
Đương nhiên không phải! Đúng là, có đôi khi anh thật sự nghĩ muốn đem An Sơ Hạ bóp chết, cái loại này kích thích ở trước An Sơ Hạ để cho anh ăn trứng luộc trong nước trà thời điểm xuất hiện quá, tại căn tin bị những nữ sinh có thời điểm xuất hiện quá, thậm chí thời điểm hiện tại An Sơ Hạ hỏi anh có phải hay không chán ghét của cô cũng xuất hiện rồi.
An Sơ Hạ, cô thật sự là một con lừa! Nói cho hết lời, Hàn Thất lục cúi người đặt cô trên mặt đất, động tác không hề mềm nhẹ.
Sau khi Hàn Thất lục đặt cô xuống, cô mới bắt đầu đánh giá đến chung quanh, nơi này là đường nhựa, cách đó không xa có một đài phun nước, bên cạnh đó có một căn phòng nhỏ.
Đây là đâu? Trước kia cô chưa từng tới nơi này.
Hàn Thất lục đi lên phía trước, vừa đi vừa nói nói: Đã có một thời gian, trong nhà vì muốn tôi ở trường học hành chăm chỉ, để cho Hàn quản gia cả ngày đều ở Tư Đế Lan theo giúp tôi, sau đó ở trên khoảng đất trống tạo ra một căn phòng nhỏ như vậy, thuận tiện khi tôi đi học để cho Hàn quản gia ở trong này nghỉ ngơi.
Trước kia em cũng không biết có chỗ này. An Sơ Hạ thán phục Hàn gia có quyền thế, tùy tiện muốn xây một căn phòng nhỏ ở khu đất trống trong trường thì xây. Khó trách tính tình Hàn Thất Lục lại trở thành Duy Ngã Độc Tôn.
Học kì thứ hai năm đó, Hàn quản gia không còn phải ở trường học nhắc nhở tôi đọc sách, cho nên nơi này liền bỏ không, nếu không phải hôm nay có chuyện xảy ra, thiếu chút nữa tôi đã quên còn chỗ này.
Khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa căn phòng nhỏ, cửa không có khóa, chỉ cần vặn tay cầm thì cửa đã mở.
Tôi nhớ rõ nơi này có thuốc khử trùng, cô vào trong phòng tắm tắm rửa đi, sau đó ra ngoài tôi sẽ giúp cô bôi thuốc. Hàn Thất Lục nghĩ nghĩ nói: Bây giờ tôi gọi điện thoại cho Hàn quản gia mang một bộ đồng phục tới đây, cô cứ yên tâm đi vào tắm rửa đi.
Căn phòng nhỏ này chỉ có một tầng, nhưng là bên trong thiết bị đầy đủ hết, tuy đã lâu không sử dụng, nhưng ngoài việc bị lớp bụi dày bao phủ, mọi cái khác vẫn rất tốt.
Uh m, được. An Sơ Hạ gật đầu vào bên trong phòng tắm, Hàn Thất lục ở đây, cô không hiểu vì sao yên tâm, cũng nói không nên lời vì cái gì mà thấy yên lòng.
Sau khi An Sơ Hạ đi vào tắm rửa, Hàn Thất lục gọi điện thoại, nói tóm tắt việc xảy ra cho Hàn quản gia nghe, bảo ông ấy lập tức mang đồng phục tới.
Đồng phục của Tư Đế Lan đều làm theo size yêu cầu, mà An Sơ Hạ thuộc loại dáng người phổ thông, rất nhanh Hàn quản gia đi đến phòng may đồ của trường lấy quần áo.
Thiếu gia, quần áo đã đưa tới rồi. Hàn quản gia gõ gõ cửa, cất tiếng nói.
Vậy ông mang vào cho cô ấy đi. Hàn Thất Lục cầm thuốc trong hòm lên xem thử, không tồi, hạn sử dụng thuốc khử trùng là hai năm, nếu không những loại thuốc này đã quá hạn rồi.
Nghe nói, Hàn quản gia sửng sốt, khóe miệng giật giật xấu hổ nói: Thiếu gia, tôi đây lão thân tử cốt, có phải là không được thích hợp cho lắm?
Cái gì mà lão thân tử cốt, tôi cũng không phải bảo ông vào làm chuyện xấu, tôi chỉ muốn ông vào đưa quần áo! Sắc mặt Hàn Thất Lục quýnh lên, từ trên ghế sofa đứng dậy: Ông không thích hợp đi vào, tôi không giữ quy tắc thì thích hợp sao?
Hàn quản gia chớp chớp mắt, nhún nhún vai nói: Đương nhiên thích hợp!
Vì cái gì? Hàn Thất lục cau mày nghi hoặc hỏi han.
Bởi vì người chờ đưa quần áo vào là thiếu phu nhân. Vẻ mặt Hàn quản gia bình thường, trong lòng nhớ lại, nếu ông tiếp tục ở trong này thì sẽ thành bóng đèn, vẫn nên để bọn họ ở cùng nhau lâu một chút.
Vừa mới nói như vậy, Hàn quản gia tiếp tục nói: Hiệu trưởng còn đang ở văn phòng chờ tôi, bây giờ tôi lập tức phải trở về, cậu từ từ an ủi thiếu phu nhân, hiện tại cảm xúc của cô ấy khẳng định không thể tốt được, tôi phải đi rồi!
Liên tiếp nói cho hết lời, Hàn quản gia nhanh chóng đặt bộ quần áo vào tay Hàn Thất Lục, xoay người nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Thiếu phu nhân, Hàn quản gia tôi chỉ có thể giúp người đến đây thôi!
Nhanh như chớp, Hàn qua gia đã đi mất. Hàn Thất lục cúi đầu nhìn nhìn bộ đồng phục trên tay, lúc này trong phòng tắm tiếng nước ngừng, hẳn là đã tắm xong.
Được rồi, không phải chỉ là đưa bộ quần áo sao? Đưa quần áo cho em gái mình không có gì phải ngại! Hàn Thất lục nghĩ như vậy, hít sâu mấy cái, nhấc chân đi đến ngưỡng cửa phòng tắm.
Hàn Thất lục giơ tay lên, đưa tay nắm thành quả đấm, nhẹ nhàng gõ vài cái trên mặt cửa, giương giọng hỏi: Cô đã tắm xong rồi sao?
Bên trong, thấy An Sơ Hạ nói: Tắm xong .
Hàn Thất lục hít sâu một hơi, mở miệng nói: Cô mở hé cửa, tôi đem quần áo nhét vào trong.
Rất nhanh, cửa phòng tắm mở một khe nhỏ, vừa lúc có thể thò một bàn tay vào. Hàn Thất lục tiện cầm lấy quần áo, thò tay vào, cảm giác quần áo đã được cầm đi, anh mới thu tay về, cửa rất nhanh lại bị đóng.
Không biết sao, anh chỉ cảm thấy cổ có chút khô.
/914
|