Người đến trái lại là ngoài dự đoán của An Sơ Hạ.
Thưa cô, em đến tìm bạn Manh Tiểu Nam. Hứa Niệm Niệm đã điều chỉnh trạng thái tốt hơn trước, nhàn nhạt nở nụ cười. Bộ dạng cô ấy bây giờ so với bộ dạng hù chết người lúc nãy thì đúng là hoàn toàn khác biệt.
Hứa Niệm Niệm hôm nay đã xin phép rồi, cô ấy là thừa dịp tài xế riêng còn chưa tới đón nên liền đi đến tìm Manh Tiểu Nam.
Manh Tiểu Nam mạnh dạng đứng dậy, An Sơ Hạ ánh mắt kinh ngạc, đi ra phòng học.
Sao lại thế này? Phỉ Lệ Á nghi hoặc nghiêng đầu hỏi. Mấy nữ sinh từ phòng âm nhạc xuất hiện phía sau, toàn bộ đều biết Hứa Niệm Niệm bởi vì khinh thường An Sơ Hạ mà thiếu chút nữa đã bị Hàn Thất Lục ném xuống lầu.
Nhưng bây giờ Hứa Niệm Niệm thế nào lại to gan như vậy mà dám tìm đến nơi này, nhưng không phải tìm An Sơ Hạ mà là Manh Tiểu Nam? Nếu là người không biết sự tình thì sẽ liền thấy tình hình lúc này là rất không hợp logic.
Tớ cũng không biết, chúng ta đổi chỗ đi. An Sơ Hạ ném vật lý thư trong tay, len lén khom lưng cùng Phỉ Lệ Á thay đổi vị trí.
Vị trí bàn thứ nhất rất có lợi cho việc nghe cuộc nói chuyện ở bên ngoài nhưng bất đắc dĩ ở trong phòng học bật Thám hiểm vương triều thanh âm quá lớn, trừ tiếng nói triều Minh cùng tiếng ồn ào của các học sinh, cái gì cũng đều không nghe được.
Ở hành lang bên ngoài, hai nữ sinh đang đứng đối mặt với nhau.
Manh Tiểu Nam ra ngoài liền hung hăng mà liếc Hứa Niệm Niệm một cái, giọng điệu coi thường: Cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi cũng thật quá phục dũng khí của cô, còn dám tới nơi này tìm tôi, cô có tin hay không ngay bây giờ tất cả thành viên lớp A đều lao tới đánh cô?
Giang Nam bạn học, hiện tại không phải dùng tay chân liền có thể giải quyết toàn bộ mọi chuyện. Cô có biết vì cái gì bọn họ đã dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho tôi? Hứa Niệm Niệm đi lên phía trước vài bước, gần sát lỗ tai Manh Tiểu Nam thấp giọng nói: Bởi vì Tiêu, Hàn và Hứa gia chúng tôi đang có quan hệ hợp tác, phá cái này quan hệ đối với ai cũng là bất lợi!
Cô nói những lời này cuối cùng có ý gì? Manh Tiểu Nam lui một bước, một tay đẩy Hứa Niệm Niệm ra: Đừng mãi vòng vo, nói thẳng đi, cô tìm đến tôi để làm gì?
Hứa Niệm Niệm mỉm cười, từ trong túi áo lấy ra một cái ảnh của Tiểu Hùng trên miệng còn có vết thương.
Manh Tiểu Nam thấy thế ngây ra một lúc: Tôi không phải đã đem toàn bộ ném hết rồi sao?
Cô xác định là toàn bộ sao? Hứa Niệm Niệm khóe miệng nhếch lên, làm bộ thở dài nói: Tôi tới chỉ là muốn nói cho cô biết, con trai vẫn là yêu thích điểm dịu dàng yếu đuối của con gái nhất, cô mạnh mẽ như vậy thế, con trai sẽ không thích. Nếu cô thích cái này như vậy thì tôi sẽ trả lại cho cô.
Hứa Niệm Niệm nói xong, đi lên phía trước rồi đặt ảnh vào tay Manh Tiểu Nam tay, nói thêm một câu nói: Tôi hôm nay quá mệt mỏi nên phải lập tức về nhà, cô tốt nhất cầm làm lưu niệm đi, hẹn gặp lại!
Nói xong, Hứa Niệm Niệm đắc ý cười cười,dẫm giày cao gót xuống sàn mà bước đi.
Ngồi trong phòng học, An Sơ Hạ không thấy Manh Tiểu Nam bước vào, trong lòng không khỏi lo lắng, liền viện cớ xin thầy Hướng đi toilet.
Trên hành lang vắng vẻ trống không chỉ có một mình Manh Tiểu Nam, Hứa Niệm Niệm sớm đã đi mất.
An Sơ Hạ đi lên phía trước, nhìn đến Manh Tiểu Nam đang chăm chú nhìn tấm ảnh Tiểu Hùng trong tay, nghi hoặc hỏi: Người nào đây? Làm sao cậu lại đứng ở chỗ này một mình?
Thấy An Sơ Hạ, Manh Tiểu Nam hi hi ha ha mà cầm lấy ảnh Tiểu Hùng trong tay cười nói: Cậu xem đây là không phải rất xấu?
... An Sơ Hạ có chút không hiểu, nhưng vẫn nói: Không xấu, rất đáng yêu.
Đáng yêu? Manh Tiểu Nam xoay ảnh tiếp tục xem, trực tiếp đi đến lan can rồi ném ra ngoài, hung hăng nói: Tớ như thế nào cũng không thấy được sự đáng yêu, càng xem càng cảm thấy ghê tởm đó?
Manh Tiểu Nam như không bình thường, An Sơ Hạ đi lên phía trước, đưa tay khoát lên trên vai cô, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: Cậu nói cho tớ biết vừa rồi Hứa Niệm Niệm tìm cậu có chuyện gì?
Không có việc gì. bộ dạng Manh Tiểu Nam cà lơ phất phơ: Cô ấy tặng tớ một tấm ảnh, được rồi, cậu về lớp học đi, vừa lúc tớ phải đi vệ sinh rồi.
An Sơ Hạ chuyên chú mà nhìn chằm chằm mặt Manh Tiểu Nam, nhìn Manh Tiểu Nam tuy tỏ ra thoải mái nhưng trong đáy mắt tràn đầy buồn phiền. Ánh mắt là không lừa được người, cô hiện tại rõ ràng rất khổ sở.
Bất quá ép hỏi cũng không được, hãy để cho chính cô ta yên tĩnh một chút đi. An Sơ Hạ mở miệng nói: Tốt lắm, tớ về lớp học trước, cậu đi toilet xong cũng nên về lớp học, không được chạy loạn, biết không?
Manh Tiểu Nam gật gật đầu, không nhìn An Sơ Hạ mà xoay người hướng lầu một buồng vệ sinh đi đến. Lúc này tất cả mọi người đang trong giờ học, trong phòng vệ sinh không có người, Manh Tiểu Nam đóng cửa lại, xả nước bồn cầu, ngồi ở trên ngẩn người.
Tiêu Minh Lạc lạnh giọng nói với cô Cô tỉnh táo một chút đi cảnh tượng này một lần lại ở trong đầu óc cô vang vọng, như thế nào bỏ cũng không xong.
Sau một lúc lâu, trong WC truyền ra thanh âm nức nở.
Sau khi cùng Manh Tiểu Nam trở lại lớp thì lúc này cũng đã đến giờ tan học. Nhưng cô từ trong phòng vệ sinh đi ra, không có trực tiếp về lớp học, mà là đi tới văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Xin phép? Chủ nhiệm lớp vừa xem tài liệu vừa hỏi: Làm gì phải xin phép? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Manh Tiểu Nam cúi đầu: Không phải có chỗ không thoải mái mà là chỗ nào cũng không thoải mái.
Lời này làm cho chủ nhiệm lớp ngẩng đầu nhìn về phía Manh Tiểu Nam, chỉ thấy cô cúi đầu thật sâu,ánh mắt mơ hồ bất định cũng không biết đang nhìn cái gì.
Em tới cùng làm sao vậy? Chủ nhiệm lớp đặt bút xuống, nghiêm mặt hỏi.
Nhưng điều chủ nhiệm lớp cảm thấy ngoài ý muốn chính là khi vừa hỏi thì Manh Tiểu Nam cư nhiên liền khóc lên: Em chính là muốn xin nghỉ, thầy vì cái gì không cho em xin phép, em nói toàn thân trên dưới đều không thoải mái!
Mắt thấy Manh Tiểu Nam cảm xúc liền muốn khống chế không nổi, chủ nhiệm lớp vội vàng nói: Được được được, em viết một đơn xin phép tôi sẽ phê chuẩn.
Trước kia, một học sinh nữ thiếu chút nữa bị Hàn Thất Lục ném từ trên sân thượng xuống, học sinh kia nhờ cô xin phép chủ nhiệm giúp, lúc ấy cô chết sống cũng không muốn xin phép, cuối cùng chủ nhiệm lớp khuyên bảo đáp ứng cho nghỉ ngơi một ngày.
Nhưng lúc này chính Manh Tiểu Nam không hề bị gì lại nhất định muốn xin nghỉ phép.
Học sinh thời nay, thực là những tên kỳ quái! Chủ nhiệm lớp nghĩ như vậy, bất đắc dĩ mà kí lên tờ xin phép của Manh Tiểu Nam.
Đi ra khỏi văn phòng, Manh Tiểu Nam lau lau nước mắt, vốn nghĩ muốn về nhà nhưng lại nghĩ đến An Sơ Hạ, vẫn là quyết định về lớp học nói với cô một tiếng.
Cậu đã viết xin phép rồi hả? An Sơ Hạ có chút nghi hoặc hỏi: Cậu tới cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi không?
Thực xin lỗi Sơ Hạ, tớ hiện tại thật sự là cái gì cũng không muốn nói, ngày nào đó tâm tình tốt hơn thì tớ sẽ nói cho cậu hay, tớ đi đây. Manh Tiểu Nam hít hít cái mũi, xoay người rời khỏi.
An Sơ Hạ vốn định đi theo cô ấy nhưng chuông vào lớp đã vang lên, không có biện pháp nào cô chỉ có thể nhìn Manh Tiểu Nam đi, mình cũng xoay người trở về phòng học.
Hỏi có chuyện gì sao? Thừa dịp thầy giáo chưa đến, Phỉ Lệ Á nhỏ giọng hỏi An Sơ Hạ.
Lắc đầu, An Sơ Hạ thở dài nói: Cậu ấy đoán chừng là bị cái gì kích thích, tớ sẽ đi hỏi Tiêu Minh Lạc.
Do Manh Tiểu Nam nói mình cùng Tiêu Minh Lạc đi chơi xong rồi có thể đoán ra sự tình khẳng định cùng Tiêu Minh Lạc có quan hệ gì đó.
Kết thúc tiết địa lí, An Sơ Hạ đang muốn chạy ra khỏi phòng học, Lưu Đông Vũ lại xuất hiện ở cửa phòng học ngăn cản An Sơ Hạ.
Sơ Hạ, cậu muốn đi đâu?
Nhìn thấy Lưu Đông Vũ, An Sơ Hạ dừng bước hỏi: Tại sao là cậu?
Đã sớm lo liệu rồi, lên một lượt tiết khóa rồi. Lưu Đông Vũ có chút không có thói quen mà sờ sờ đầu cua nói: Ba tôi bảo buổi trưa tôi cùng cô đi căn-tin ăn cơm, bởi vì Hàn Thất Lục rất có khả năng cùng bạn bè của anh ta đi ra bên ngoài ăn.
Lưu Đông Vũ cùng Hàn Thất Lục cũng không quen thuộc, đương nhiên cũng sẽ không gọi anh là Thất Lục thiếu gia , liền gọi bằng cả họ lẫn tên.
An Sơ Hạ gật đầu nói: Tôi biết rồi, tôi đây tan học sẽ chờ cậu.
Được. Tôi hiện tại ở năm hai lớp E, về sau có chuyện gấp gì cần tôi giúp, cô cũng có thể tới tìm tôi. Lưu Đông Vũ nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, A một tiếng tiếp tục nói: Bạn của cô đâu? Chính là người nằm viện, thiếu chút nữa lên xung đột với tôi.
À, cậu nói Giang Nam hả, cậu ấy hôm nay không khỏe, muốn xin về nhà nghỉ ngơi. An Sơ Hạ cũng không có nghĩ nhiều, nói thẳng.
Nghe An Sơ Hạ nói xong, Lưu Đông Vũ trong mắt hiện lên tia mất mác nhưng là lướt qua rất nhanh. Dù sao cũng có thể nhìn thấy!
An Sơ Hạ không có chú ý tới Lưu Đông Vũ như thế, tiếp tục nói: Đúng rồi, cậu cũng không nên kêu cậu ấy là Giang Nam, nên gọi là Manh Tiểu Nam. Bán manh manh, nam sinh nam.
Cô ấy thật thú vị. Lưu Đông Vũ cảm thấy buồn cười: Nếu không có chuyện gì tôi về trước, ba tôi có cho tôi số điện thoại của cô, đợi lát nữa trở về tôi sẽ gửi cho cô một tin nhắn, cô nhớ lưu lại.
Tôi biết rồi. An Sơ Hạ gật gật đầu.
Nghỉ giải lao chỉ có 10 phút, hiện tại nếu đến hỏi Tiêu Minh Lạc mà nói khẳng định không kịp thời gian, hơn nữa cô tạm thời cũng không biết muốn như thế nào cùng Hàn Thất Lục ở chung, vẫn là buổi chiều nên bớt chút thời giờ đến thăm hỏi.
Đưa mắt nhìn Lưu Đông Vũ sau khi rời đi, trong lớp mấy nữ sinh si tình đi tới cạnh An Sơ Hạ nói: Sơ Hạ, chàng trai cắt tóc húi cua kia là ai, cũng được đẹp trai giống như Kha Cảnh Đằng trong Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi á!
Nói bậy, rõ ràng so với Kha Cảnh Đằng đẹp trai hơn được không?! Một học sinh nữ khác bất mãn nói.
Lưu Đông Vũ rất tuấn tú sao? An Sơ Hạ lặng đi một chút, tựa hồ khi chính mình cùng Hàn Thất Lục ở chung, liền không có để ý đến các chàng trai khác. Hiện tại ngẫm lại, Lưu Đông Vũ thật thật sự giống cái ánh mặt trời Đại Nam Hài, khí chất lại vừa cứng sáng. Xem ra Tư Đế Lan được có một đại sóng nữ sinh mê luyến Lưu Đông Vũ rồi.
Cậu, cậu ấy là... An Sơ Hạ nói một nửa đột nhiên dừng lại, nếu giới thiệu Lưu Đông Vũ là con trai của Hàn quản gia, như vậy đối với Lưu Đông Vũ có tốt hay không?
Dù sao Hàn Thất Lục cũng là đại thiếu gia nhà họ Hàn.
Thưa cô, em đến tìm bạn Manh Tiểu Nam. Hứa Niệm Niệm đã điều chỉnh trạng thái tốt hơn trước, nhàn nhạt nở nụ cười. Bộ dạng cô ấy bây giờ so với bộ dạng hù chết người lúc nãy thì đúng là hoàn toàn khác biệt.
Hứa Niệm Niệm hôm nay đã xin phép rồi, cô ấy là thừa dịp tài xế riêng còn chưa tới đón nên liền đi đến tìm Manh Tiểu Nam.
Manh Tiểu Nam mạnh dạng đứng dậy, An Sơ Hạ ánh mắt kinh ngạc, đi ra phòng học.
Sao lại thế này? Phỉ Lệ Á nghi hoặc nghiêng đầu hỏi. Mấy nữ sinh từ phòng âm nhạc xuất hiện phía sau, toàn bộ đều biết Hứa Niệm Niệm bởi vì khinh thường An Sơ Hạ mà thiếu chút nữa đã bị Hàn Thất Lục ném xuống lầu.
Nhưng bây giờ Hứa Niệm Niệm thế nào lại to gan như vậy mà dám tìm đến nơi này, nhưng không phải tìm An Sơ Hạ mà là Manh Tiểu Nam? Nếu là người không biết sự tình thì sẽ liền thấy tình hình lúc này là rất không hợp logic.
Tớ cũng không biết, chúng ta đổi chỗ đi. An Sơ Hạ ném vật lý thư trong tay, len lén khom lưng cùng Phỉ Lệ Á thay đổi vị trí.
Vị trí bàn thứ nhất rất có lợi cho việc nghe cuộc nói chuyện ở bên ngoài nhưng bất đắc dĩ ở trong phòng học bật Thám hiểm vương triều thanh âm quá lớn, trừ tiếng nói triều Minh cùng tiếng ồn ào của các học sinh, cái gì cũng đều không nghe được.
Ở hành lang bên ngoài, hai nữ sinh đang đứng đối mặt với nhau.
Manh Tiểu Nam ra ngoài liền hung hăng mà liếc Hứa Niệm Niệm một cái, giọng điệu coi thường: Cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi cũng thật quá phục dũng khí của cô, còn dám tới nơi này tìm tôi, cô có tin hay không ngay bây giờ tất cả thành viên lớp A đều lao tới đánh cô?
Giang Nam bạn học, hiện tại không phải dùng tay chân liền có thể giải quyết toàn bộ mọi chuyện. Cô có biết vì cái gì bọn họ đã dễ dàng như vậy mà bỏ qua cho tôi? Hứa Niệm Niệm đi lên phía trước vài bước, gần sát lỗ tai Manh Tiểu Nam thấp giọng nói: Bởi vì Tiêu, Hàn và Hứa gia chúng tôi đang có quan hệ hợp tác, phá cái này quan hệ đối với ai cũng là bất lợi!
Cô nói những lời này cuối cùng có ý gì? Manh Tiểu Nam lui một bước, một tay đẩy Hứa Niệm Niệm ra: Đừng mãi vòng vo, nói thẳng đi, cô tìm đến tôi để làm gì?
Hứa Niệm Niệm mỉm cười, từ trong túi áo lấy ra một cái ảnh của Tiểu Hùng trên miệng còn có vết thương.
Manh Tiểu Nam thấy thế ngây ra một lúc: Tôi không phải đã đem toàn bộ ném hết rồi sao?
Cô xác định là toàn bộ sao? Hứa Niệm Niệm khóe miệng nhếch lên, làm bộ thở dài nói: Tôi tới chỉ là muốn nói cho cô biết, con trai vẫn là yêu thích điểm dịu dàng yếu đuối của con gái nhất, cô mạnh mẽ như vậy thế, con trai sẽ không thích. Nếu cô thích cái này như vậy thì tôi sẽ trả lại cho cô.
Hứa Niệm Niệm nói xong, đi lên phía trước rồi đặt ảnh vào tay Manh Tiểu Nam tay, nói thêm một câu nói: Tôi hôm nay quá mệt mỏi nên phải lập tức về nhà, cô tốt nhất cầm làm lưu niệm đi, hẹn gặp lại!
Nói xong, Hứa Niệm Niệm đắc ý cười cười,dẫm giày cao gót xuống sàn mà bước đi.
Ngồi trong phòng học, An Sơ Hạ không thấy Manh Tiểu Nam bước vào, trong lòng không khỏi lo lắng, liền viện cớ xin thầy Hướng đi toilet.
Trên hành lang vắng vẻ trống không chỉ có một mình Manh Tiểu Nam, Hứa Niệm Niệm sớm đã đi mất.
An Sơ Hạ đi lên phía trước, nhìn đến Manh Tiểu Nam đang chăm chú nhìn tấm ảnh Tiểu Hùng trong tay, nghi hoặc hỏi: Người nào đây? Làm sao cậu lại đứng ở chỗ này một mình?
Thấy An Sơ Hạ, Manh Tiểu Nam hi hi ha ha mà cầm lấy ảnh Tiểu Hùng trong tay cười nói: Cậu xem đây là không phải rất xấu?
... An Sơ Hạ có chút không hiểu, nhưng vẫn nói: Không xấu, rất đáng yêu.
Đáng yêu? Manh Tiểu Nam xoay ảnh tiếp tục xem, trực tiếp đi đến lan can rồi ném ra ngoài, hung hăng nói: Tớ như thế nào cũng không thấy được sự đáng yêu, càng xem càng cảm thấy ghê tởm đó?
Manh Tiểu Nam như không bình thường, An Sơ Hạ đi lên phía trước, đưa tay khoát lên trên vai cô, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: Cậu nói cho tớ biết vừa rồi Hứa Niệm Niệm tìm cậu có chuyện gì?
Không có việc gì. bộ dạng Manh Tiểu Nam cà lơ phất phơ: Cô ấy tặng tớ một tấm ảnh, được rồi, cậu về lớp học đi, vừa lúc tớ phải đi vệ sinh rồi.
An Sơ Hạ chuyên chú mà nhìn chằm chằm mặt Manh Tiểu Nam, nhìn Manh Tiểu Nam tuy tỏ ra thoải mái nhưng trong đáy mắt tràn đầy buồn phiền. Ánh mắt là không lừa được người, cô hiện tại rõ ràng rất khổ sở.
Bất quá ép hỏi cũng không được, hãy để cho chính cô ta yên tĩnh một chút đi. An Sơ Hạ mở miệng nói: Tốt lắm, tớ về lớp học trước, cậu đi toilet xong cũng nên về lớp học, không được chạy loạn, biết không?
Manh Tiểu Nam gật gật đầu, không nhìn An Sơ Hạ mà xoay người hướng lầu một buồng vệ sinh đi đến. Lúc này tất cả mọi người đang trong giờ học, trong phòng vệ sinh không có người, Manh Tiểu Nam đóng cửa lại, xả nước bồn cầu, ngồi ở trên ngẩn người.
Tiêu Minh Lạc lạnh giọng nói với cô Cô tỉnh táo một chút đi cảnh tượng này một lần lại ở trong đầu óc cô vang vọng, như thế nào bỏ cũng không xong.
Sau một lúc lâu, trong WC truyền ra thanh âm nức nở.
Sau khi cùng Manh Tiểu Nam trở lại lớp thì lúc này cũng đã đến giờ tan học. Nhưng cô từ trong phòng vệ sinh đi ra, không có trực tiếp về lớp học, mà là đi tới văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Xin phép? Chủ nhiệm lớp vừa xem tài liệu vừa hỏi: Làm gì phải xin phép? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Manh Tiểu Nam cúi đầu: Không phải có chỗ không thoải mái mà là chỗ nào cũng không thoải mái.
Lời này làm cho chủ nhiệm lớp ngẩng đầu nhìn về phía Manh Tiểu Nam, chỉ thấy cô cúi đầu thật sâu,ánh mắt mơ hồ bất định cũng không biết đang nhìn cái gì.
Em tới cùng làm sao vậy? Chủ nhiệm lớp đặt bút xuống, nghiêm mặt hỏi.
Nhưng điều chủ nhiệm lớp cảm thấy ngoài ý muốn chính là khi vừa hỏi thì Manh Tiểu Nam cư nhiên liền khóc lên: Em chính là muốn xin nghỉ, thầy vì cái gì không cho em xin phép, em nói toàn thân trên dưới đều không thoải mái!
Mắt thấy Manh Tiểu Nam cảm xúc liền muốn khống chế không nổi, chủ nhiệm lớp vội vàng nói: Được được được, em viết một đơn xin phép tôi sẽ phê chuẩn.
Trước kia, một học sinh nữ thiếu chút nữa bị Hàn Thất Lục ném từ trên sân thượng xuống, học sinh kia nhờ cô xin phép chủ nhiệm giúp, lúc ấy cô chết sống cũng không muốn xin phép, cuối cùng chủ nhiệm lớp khuyên bảo đáp ứng cho nghỉ ngơi một ngày.
Nhưng lúc này chính Manh Tiểu Nam không hề bị gì lại nhất định muốn xin nghỉ phép.
Học sinh thời nay, thực là những tên kỳ quái! Chủ nhiệm lớp nghĩ như vậy, bất đắc dĩ mà kí lên tờ xin phép của Manh Tiểu Nam.
Đi ra khỏi văn phòng, Manh Tiểu Nam lau lau nước mắt, vốn nghĩ muốn về nhà nhưng lại nghĩ đến An Sơ Hạ, vẫn là quyết định về lớp học nói với cô một tiếng.
Cậu đã viết xin phép rồi hả? An Sơ Hạ có chút nghi hoặc hỏi: Cậu tới cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi không?
Thực xin lỗi Sơ Hạ, tớ hiện tại thật sự là cái gì cũng không muốn nói, ngày nào đó tâm tình tốt hơn thì tớ sẽ nói cho cậu hay, tớ đi đây. Manh Tiểu Nam hít hít cái mũi, xoay người rời khỏi.
An Sơ Hạ vốn định đi theo cô ấy nhưng chuông vào lớp đã vang lên, không có biện pháp nào cô chỉ có thể nhìn Manh Tiểu Nam đi, mình cũng xoay người trở về phòng học.
Hỏi có chuyện gì sao? Thừa dịp thầy giáo chưa đến, Phỉ Lệ Á nhỏ giọng hỏi An Sơ Hạ.
Lắc đầu, An Sơ Hạ thở dài nói: Cậu ấy đoán chừng là bị cái gì kích thích, tớ sẽ đi hỏi Tiêu Minh Lạc.
Do Manh Tiểu Nam nói mình cùng Tiêu Minh Lạc đi chơi xong rồi có thể đoán ra sự tình khẳng định cùng Tiêu Minh Lạc có quan hệ gì đó.
Kết thúc tiết địa lí, An Sơ Hạ đang muốn chạy ra khỏi phòng học, Lưu Đông Vũ lại xuất hiện ở cửa phòng học ngăn cản An Sơ Hạ.
Sơ Hạ, cậu muốn đi đâu?
Nhìn thấy Lưu Đông Vũ, An Sơ Hạ dừng bước hỏi: Tại sao là cậu?
Đã sớm lo liệu rồi, lên một lượt tiết khóa rồi. Lưu Đông Vũ có chút không có thói quen mà sờ sờ đầu cua nói: Ba tôi bảo buổi trưa tôi cùng cô đi căn-tin ăn cơm, bởi vì Hàn Thất Lục rất có khả năng cùng bạn bè của anh ta đi ra bên ngoài ăn.
Lưu Đông Vũ cùng Hàn Thất Lục cũng không quen thuộc, đương nhiên cũng sẽ không gọi anh là Thất Lục thiếu gia , liền gọi bằng cả họ lẫn tên.
An Sơ Hạ gật đầu nói: Tôi biết rồi, tôi đây tan học sẽ chờ cậu.
Được. Tôi hiện tại ở năm hai lớp E, về sau có chuyện gấp gì cần tôi giúp, cô cũng có thể tới tìm tôi. Lưu Đông Vũ nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì, A một tiếng tiếp tục nói: Bạn của cô đâu? Chính là người nằm viện, thiếu chút nữa lên xung đột với tôi.
À, cậu nói Giang Nam hả, cậu ấy hôm nay không khỏe, muốn xin về nhà nghỉ ngơi. An Sơ Hạ cũng không có nghĩ nhiều, nói thẳng.
Nghe An Sơ Hạ nói xong, Lưu Đông Vũ trong mắt hiện lên tia mất mác nhưng là lướt qua rất nhanh. Dù sao cũng có thể nhìn thấy!
An Sơ Hạ không có chú ý tới Lưu Đông Vũ như thế, tiếp tục nói: Đúng rồi, cậu cũng không nên kêu cậu ấy là Giang Nam, nên gọi là Manh Tiểu Nam. Bán manh manh, nam sinh nam.
Cô ấy thật thú vị. Lưu Đông Vũ cảm thấy buồn cười: Nếu không có chuyện gì tôi về trước, ba tôi có cho tôi số điện thoại của cô, đợi lát nữa trở về tôi sẽ gửi cho cô một tin nhắn, cô nhớ lưu lại.
Tôi biết rồi. An Sơ Hạ gật gật đầu.
Nghỉ giải lao chỉ có 10 phút, hiện tại nếu đến hỏi Tiêu Minh Lạc mà nói khẳng định không kịp thời gian, hơn nữa cô tạm thời cũng không biết muốn như thế nào cùng Hàn Thất Lục ở chung, vẫn là buổi chiều nên bớt chút thời giờ đến thăm hỏi.
Đưa mắt nhìn Lưu Đông Vũ sau khi rời đi, trong lớp mấy nữ sinh si tình đi tới cạnh An Sơ Hạ nói: Sơ Hạ, chàng trai cắt tóc húi cua kia là ai, cũng được đẹp trai giống như Kha Cảnh Đằng trong Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi á!
Nói bậy, rõ ràng so với Kha Cảnh Đằng đẹp trai hơn được không?! Một học sinh nữ khác bất mãn nói.
Lưu Đông Vũ rất tuấn tú sao? An Sơ Hạ lặng đi một chút, tựa hồ khi chính mình cùng Hàn Thất Lục ở chung, liền không có để ý đến các chàng trai khác. Hiện tại ngẫm lại, Lưu Đông Vũ thật thật sự giống cái ánh mặt trời Đại Nam Hài, khí chất lại vừa cứng sáng. Xem ra Tư Đế Lan được có một đại sóng nữ sinh mê luyến Lưu Đông Vũ rồi.
Cậu, cậu ấy là... An Sơ Hạ nói một nửa đột nhiên dừng lại, nếu giới thiệu Lưu Đông Vũ là con trai của Hàn quản gia, như vậy đối với Lưu Đông Vũ có tốt hay không?
Dù sao Hàn Thất Lục cũng là đại thiếu gia nhà họ Hàn.
/914
|