Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 513 - Có Thể Tôi Thích Cô

/914


Còn đứng im đó để làm chi? Đi thôi! Hàn Thất Lục trên mặt tràn ngập lo lắng, nếu không phải người đứng trước mặt chính là anh em tốt của mình Tiêu Minh Lạc, chỉ sợ anh đều phải gấp đến độ động thủ đánh người rồi.

Lo lắng hiện lên trông mắt anh toàn bộ bị Tiêu Minh Lạc nhìn thấy, nhưng cậu giả vờ cái gì cũng không biết, dẫn theo Hàn Thất Lục đi đến trường trung học trước kia của An Sơ Hạ.

Nơi này trái lại Hàn Thất Lục so với Tiêu Minh Lạc quen thuộc hơn hiều, dù sao cậu trước kia đã tới nơi này một chuyến. Trong lúc, Hàn Thất Lục gọi điện thoại, đem toàn bộ người của anh trong bán kính một dặm đi tìm người, phỏng chừng bọn họ hiện tại đang đuổi tới bên này.

Trong trường học một mảnh yên tĩnh, toàn bộ ngôi trường nhập vào trong bóng tối, chỉ có thể lờ mờ đi vào bên nhờ ánh sáng không mấy phần sáng của đèn đường bên ngoài. Bác ơi! Tiêu Minh Lạc đi đến chỗ gác cổng, dơ tay đập lên cửa kính của chổ gác cổng.

Bác bảo vệ đang xem TV, nghe được thanh âm, có chút không kiên nhẫn quay đầu lại, mở cửa sổ hỏi: Chuyện gì? Buổi tối trường học không cho phép tiến vào.

Hiển nhiên ông là coi cậu cùng Hàn Thất Lục trở thành học sinh của nơi này. Cho dù nội tâm của bọn họ trưởng thành, mà bộ dáng mặc vẫn còn rất ngây thơ rõ ràng, nhưng dù sao vẫn lại là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Chúng tôi không phải là học sinh của nơi này, chỉ là có việc đến hỏi, ngày hôm qua vào thời điểm này có nữ sinh nào tới nơi đây không? Đại khái cao tầm này. Tiêu Minh Lạc coi như không nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của bảo vệ, bày ra hai tay của chính mình ở chỗ này khoa tay múa chân một phen.

An Sơ Hạ đại khái so với bọn hắn thấp một một cái đầu, nhưng là này miêu tả quá mức mơ hồ, Hàn Thất Lục đi tiến lên một bước, gương mặt lạnh lùng nói: Ánh mắt cô rất được.

... Tiêu Minh Lạc nhất thời không biết nói gì.

Bác bảo vệ cửa không kiên nhẫn vẫy tay: Người các cậu nói ngược lại tôi không có gặp qua, nhưng là có một học sinh trường chúng tôi, một tiểu cô nương hoạt bát. Bất quá bộ dáng trái lại rất đoan chính.

Người nói cô gái kia, có phải hay không tên là An Sơ Hạ? Tiêu Minh Lạc vội vàng tiếp tục hỏi.

Đúng vậy. Bác bảo vệ cửa lớn tự nhiên là biết tên của An Sơ Hạ, bởi vì cô cùng Manh Tiểu Nam hai người mỗi lần bị ông tóm được, đều đã để cho các cô viết tờ kiểm điểm, thường xuyên như vậy, tên đương nhiên liền nhớ rõ.

Cô ấy ở nơi nào?! Hàn Thất Lục nhất thời kích động, trực tiếp liền túm chặt áo của bác bảo vệ cửa.

Bác bảo vệ cửa làm bảo vệ cửa nhiều như vậy năm, đã gặp nhiều học sinh bạo lực, nhưng túm chặt áo của ông giống Hàn Thất Lục như vậy trái lại trước kia chưa có qua.

Lập tức thần sắc của ông liền luống cuống, một bên là ngăn Hàn Thất Lục một bên đề phòng hô to: Cậu muốn làm gì?! Buông ra! Nếu còn không buông tay tôi thì đừng trách!

Thất Lục, đừng kích động, cậu như vậy sẽ lớn chuyện. Tiêu Minh Lạc biết Hàn Thất Lục trong lòng sốt ruột, kéo Hàn Thất Lục ra, ấm giọng hướng bác bảo vệ cửa giải thích: Thực xin lỗi bác! Sơ Hạ là bạn gái của cậu ấy, Sơ Hạ mất tích, cho nên cậu ấy mới cứ như nóng giận như vậy.

Mất tích? Bác bảo vệ cửa lui về phía sau một bước, cách cửa sổ kính xa một chút, hoài nghi nói: Cô gái kia cũng nói bạn của mình mất tích, các cậu tới cùng cũng là tìm ai! Cô ấy về sau không thấy người liền đi, các cậu vẫn là đến chỗ khác đi tìm đi.

Nói xong, bảo vệ lập tức đem hết tất cả các cửa cùng cửa sổ đóng chặt. Gân cốt ông cũng không tốt đến nỗi chịu được them lần thứ hai!

Hiện tại đi chỗ nào tìm? Hàn Thất Lục trên mặt hiện ra một chút hối hận, cậu vừa rồi quả thật là nóng vội, mới kéo áo của bác bảo vệ.

Tiêu Minh Lạc thật là không ngờ sự tình phát triển trở thành như vậy, tìm không thấy Manh Tiểu Nam, ngược lại lại thêm một người mất tích. Sớm biết rằng thành như vậy, anh nên đi theo An Sơ Hạ cùng đi tìm, hoặc là không để cho An Sơ Hạ đi tìm.

Từ từ... Tiêu Minh Lạc trong mắt loé lên một ý kiến.

Sơ Hạ không có điện thoại, cho nên tôi liền đưa điện thoại của tôi cho cô ấy. Trên di động của tôi là có hệ thống định vị, nó có nối với định vị trên xe, cậu cho tôi mươnn điện thoại, tôi hiện tại thăm dò thử.

Sự tình có chuyển biến nhưng Hàn Thất Lục tâm vẫn là không yên. Hơi hoảng hốt, anh dường như có gì hiểu ra, chính mình hình như đối với An Sơn Hạ, không chỉ là chỉ là tình cảm anh em đơn giản như vậy.

Chúng ta trước lên xe quay về đi, người của tôi sẽ ở đây điều tra. Tiêu Minh Lạc đề nghị.

Hàn Thất Lục lại làm dạng như không nghe thấy Tiêu Minh Lạc nói gì, bộ dạng ngây ngốc đứng tại chỗ. Tuy là ánh mắt là nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt lại không biết lạc ở nơi nào.



Tiêu Minh Lạc trong lòng cảm thấy được kỳ quái, đi đến bên cạnh Hàn Thất Lục, đang chuẩn bị mở miệng hỏi, đột nhiên nghe được Hàn Thất Lục mở miệng nói: Minh Lạc, tôi kể cho cậu một chuyện, cậu có thể hay không nghĩ muốn đánh tôi?

​Có chuyện gì có thể để cho anh cảm thấy được nghĩ muốn đánh Hàn Thất Lục? Tiêu Minh Lạc trong lòng càng cảm thấy kỳ quái, vội vàng nói: Cậu trước tiên là nói ra đã, tôi mới có thể biết được có thể hay không nghĩ muốn đánh cậu.

​Hàn Thất Lục cắn chặt hàm dưới, bộ dạng như là cực kì khó có thể mở miệng.

​ Tôi nghĩ, tôi có thể là thích cô ấy. Lời này Hàn Thất Lục nói cực kỳ nhẹ, nhưng gằn từng tiếng bị Tiêu Minh Lạc nghe xong cái rõ ràng.

​Kinh ngạc như là như sao băng bay qua một dạng thần tốc hiện lên trong đôi mắt Tiêu Minh Lạc, nhưng chỉ lướt qua giây lát, khóe mắt lại trở nên đầy ý cười.​Sớm như vậy có phải tốt hơn không?!

Thất Lục! Tiêu Minh Lạc vỗ vai Hàn Thất Lục một cái, nếu đổi lại là người có thân thể yếu ớt, nhu nhược thì đã sớm ngã gục.

Qủa nhiên là muốn đánh tôi sao..? Hàn Thất Lục trái lại lại lắc đầu lẩm bẩm: Tôi từ khi nào lại giống cậu.

Cũng giống cậu. đích thị là nói Tiêu Minh Lạc mỗi ngày bên cạnh đều có muôn vạn bụi hoa, đứng trong gió mà lá cây đã dính hết vào người. Hiển nhiên anh mặc định Tiêu Minh Lạc, như trước đây hoa đẹp sẽ đọng lòng.

Này này! Tiêu Minh Lạc nhất thời không cao hứng trở lại, lại không tìm thấy Manh Tiểu Nam, thật sự buốn phiền vô cùng nhưng tất cả bỏ đi, chỉ lo giải thích: Tôi với trước kia, tốt xấu thế nào không quan trọng, nhưng tôi ở hiện tại vô cùng chung tình!

Chung tình?

Nghe thấy hai chữ này, khóe mắt Hàn Thất Lục bất giác co rút, anh còn nhớ rõ Tiêu Minh Lạc vào thời điểm cao nhất đã từng tay trong tay nói chuyện yêu đương với năm mươi cô gái trong hai ngày, tiếng tăm đến nay vẫn còn vang trong trường!

Nhìn thấy biểu tình của Hàn Thất Lục, Tiêu Minh Lạc đang muốn phản bác nhưng Hàn Thất Lục đã liền mở miệng nói trước: Cậu dám nói chuyện lần này là yêu đương nghiêm túc, sẽ kết hôn?

Vốn nghĩ Tiêu Minh Lạc nghe câu nói này mà phải động tâm nhưng anh không thể ngờ Tiêu Minh Lạc lại thề lời son sắt: Đương nhiên! Có người đã nói, hôn nhân là bến đõ cuối cùng của kẻ đẹp trai lưu manh!

Nhưng cậu vẫn thường xuyên đùa giỡn giở trò lưu manh này. Hàn Thất Lục đáp lại: Theo như tôi biết, người tên Giang Nam kia, trong nhà cậu nhất định không chấp nhận. Không thân thế, nhất là những cô gái không có lấy một điểm tiểu thư khuê các.

Lời anh vừa nói như chạm đến tiềm thức Tiêu Minh Lạc, đó là điều làm cậ ta không muốn suy nghĩ đến. Cậu ta sa sầm mặt, dù là người mù cũng biết cậu ta lúc này đã có phần mất hứng.

Hàn Thất Lục kinh ngạc nhìn Tiêu Minh Lạc vài lần, không dám tin hỏi lại: Đừng nói là cậu thật sự là thật lòng?

Đúng là sự thật. Tiêu Minh Lạc dời tầm mắt, xấu hổ ho khan một tiếng: Hay là cậu đã thích An Sơ Hạ nên liền không cho tôi thích Giang Nam hả?

Nhắc đến An Sơ Hạ, trong ánh mắt Hàn Thất Lục liền hiện lên một tia phức tạp: Tôi cũng chỉ có nói một chút thôi mà, tôi đã có Hướng Mạn Qùy rồi.

Hướng Mạn Qùy? Tiêu Minh Lạc liền nhếch miệng khinh bỉ: Hàn Thất Lục, hiện tại tôi đúng là không có lời nào để nói với cậu. Cậu cứ đi đi, về sau cậu sẽ tự tính hết mọi chuyện.

Nói tới đây, bên tai truyền đến tiếng còi ô tô. Ngay sau đó mười mấy chiếc xe đỗ trước mặt hai người, trường học tự vốn dĩ như mực, lập tức sang tỏ như ban ngày.

Thất thiếu! Lạc thiếu! Có một người từ trên xe bước xuống, đi đến trước mặt hai người.

Hành động của các anh quả thật quá chậm... Tiêu Minh Lạc khoanh hai tay trước ngực, hất cằm lên nói: Không phải rất lâu rồi bọn tôi không trở về bang nên người trong bang đều lười nhác rồi sao?

Nào có chuyện này ạ. Một tên mắt xếch, nhìn qua như một nam sinh, cười tít mắt nói: Cậu còn không biết chúng tôi sao? Thật sự vô cùng ngoan ngoãn.

Nói chuyện không đứng đắn. Một nam sinh khác liếc mắt một cái, đối với Hàn Thất Lục và Tiêu Minh Lạc mà nói: Trên đường đi gặp quá nhiều cảnh sát giao thông, làm cho bị chú ý nên bất quá phải đi một con đường xa hơn. Cậu nói chúng tôi tìm người là ở nơi này sao? Ngôi trường này?

Những người khác nghe xong liền đánh giá ngồi trường sau lưng Hàn Thất Lục. Vừa thấy liền biết kích thước bên trong không lớn, căn bản không cần đến bọn hắn. Chẳng lẽ không đúng là nơi này?

Quả nhiên Hàn Thất Lục gật gật đầu nói: Đã tra ra vị trí rồi.

Vừa lúc này di động của Hàn Thất Lục và Tiêu Minh Lạc vang lên, không phải điện thoại mà là tin nhắn, bên trong là vị trí của An Sợ Hạ, lại còn kèm thêm lời nhắn không được mang thêm bất kì người nào.

Hai người hiểu được nội dung tin nhắn, liếc nhau một cái, nơi trên bản đồ chính là một bãi đất hoang, cách khu dân cư hay buôn bán đều rất xa, nhưng cứ cách đó ba bốn km lại có một hệ thống cung cấp nước.

An Sơ Hạ sao có thể đi đến chỗ hẻo lánh hơn nữa lại là chỗ không có người? Mi tâm của Hàn Thất Lục cũng vì thế mà nheo lại. Thành một chữ 川

An Sơ Hạ sao có thể đến nơi này? Nơi này trên bản đồ chính là một bãi đất trống... Tiêu Minh Lạc nghi hoặc gãi gãi đầu: Thất Lục, sao tôi có một cảm giác không tốt?

Vào thời điểm này nhất định phải bình tĩnh, và Hàn Thất Lục vẫn phi thường bình tĩnh.

Nơi đó có thể là môt chỗ không có nhà, không quá bắt mắt bởi vì trên bản đồ không có vị trí. Cậu đi hỏi tên bảo vệ kia, xem đây là chỗ quái quỷ nào?

Hàn Thất Lục nhìn điện thoại rồi từ từ ngẩng lên, đem ánh mắt tập trung vào cánh cửa: Nếu hắn không làm được, thì trực tiếp phá đi. Cánh cửa kia chỉ cần một cước là có thể đổ vỡ.

Cánh cửa kia đúng là làm bằng gỗ, nhưng nhìn qua đã thấy bên trong bị sâu mọt đục phá hết, cho dù là một nữ sinh cũng có thể phá.

Thật không biết ngôi trường lại có nhiều vấn đề về tài chính như thế.

Tôi đi hỏi thử một chút... Tiêu Minh Lạc cố ý xem nhẹ nửa câu sau của Hàn Thất Lục, trực tiếp đi đến phía cửa kính.

/914

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status