Anh mới vừa tỉnh lại đã đến chỗ này làm loạn, nếu một hồi xảy ra chuyện gì thì làm sao? Phải trở về phòng bệnh nghỉ ngơi thật tốt. An Sơ Hạ nói có phần nóng nảy, buông bút xuống khuyên bảo Hàn Thất Lục.
Trong đáy mắt cô tràn đầy lo lắng khiến cho Hàn Thất Lục không khỏi nghi ngờ, chân mày hơi nhíu lại.
Nhìn dáng vẻ anh cau mày, An Sơ Hạ còn tưởng rằng Hàn Thất Lục đang tức giận, nghiêng đầu đi, giật giật môi qua một lúc lâu sau mới nói nói: Thôi tùy anh.
Hàn Thất Lục bước vài bước đến bên giường An Sơ Hạ, liền nâng cằm An Sơ Hạ, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, như là muốn đem cô xem ra từng ngốc ngách.
Cô gái này, thật sự, chính anh như thế yêu thích sao?
Khi mất trí nhớ, quên cô, cô cũng không cảm thấy chán ghét.
An Sơ Hạ, cô nói cô có tốt chỗ nào? Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy.
An Sơ Hạ đầu mờ mịt, nhưng cực kỳ không thích Hàn Thất dùng thứ ánh mắt này nhìn cô. Loại ánh mắt này quá mức phức tạp, bên trong thậm chí trộn lẫn một chút thương hại, cô không cần thương hại, không cần kẻ nào thương hại!
Giờ này khắc này, ý nghĩ cô muốn chuyển ra khỏi Hàn gia bỗng nhiên trở lại.
Lực nâng cằm lên càng lớn, bởi vì đau đớn, An Sơ Hạ theo bản năng lùi lại một bước đẩy Hàn Thất Lục ra: Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi xem anh hiện tại trái lại cực kỳ không tốt, sao không gọi Hướng Mạn Quỳ đến chăm sóc anh?
Nhất thời, Hàn Thất Lục không hiểu sao lại bực bội.
Vì vậy, cô muốn tôi gọi cô ấy ở lại với tôi? Hàn Thất Lục gắt gao nắm chặt tay thành quả đấm, nhưng bởi vì để ở sau người, cho nên An Sơ Hạ căn bản không nhìn thấy.
Hi vọng sao? Đương nhiên không hy vọng!
Nhưng cô có thể làm cái gì? Cô có thể làm gì ngoài chờ đợi! Giống như ai đó đã nói với cô ấy, nếu lần này chủ động, chỉ có thể đổi lấy sự chán ghét của Hàn Thất Lục! (Ờ, tui đang hát đợi chờ là hạnh phúc nè J)
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói khác: Bạn gái chăm sóc bạn trai, không phải chuyện bình thường sao?
Hàn Thất Lục nắm chặt quả đấm lại căng thêm vài phần: Tôi nhớ rõ tôi và cô có vẻ còn chưa có chia tay?
Tròng mắt nâu của An Sơ Hạ đột nhiên co lại một chút.
Ngày đó anh nói với cô vẫn rành rành trước mắt, đâm vào ngực cô một trận phiền muộn.
Hàn Thất Lục, tôi nghĩ không muốn cãi nhau với anh. Cuối cùng, An Sơ Hạ chỉ nói như vậy, sau đó nằm lại trên giường, dùng chăn trắng tinh che đậy đầu mình, từ trong chăn khó chịu ngột ngạt nói ra một câu: Tôi rất mệt, đi thong thả không tiễn!
Cái này rõ ràng là tiễn khách, Hàn Thất Lục hung hăng xoay người, để lại một câu Đây chính là cô nói , nhấc chân bước nhanh. Mãi đến phòng bệnh vang lên âm thanh cửa bị kéo lại, An Sơ Hạ đầu mới giật giật, lấy tay kéo chăn xuống, chỉ lộ ra đôi mắt.
Hàn Thất Lục đã đi, trong phòng bệnh vắng vẻ trống không, phòng bệnh lớn nên cũng càng có vẻ trống rỗng.
Chỉ thấy ánh mắt cô nheo lại, hơi mông lung.
Thất Lục thiếu gia, tôi vừa rồi còn tìm cậu, thì ra ở trong này. Phía cuối góc hành lang, Hàn Thất Lục đối diện phong cảnh ngoài cửa sổ ngẩn người. Hiện tại giới truyền thông kia từ từ bị áp chế xuống, cho nên lúc này không cần quá lo lắng giới truyền thông lại đăng tin lung tung.
Bác sĩ mặc áo trắng cười tiếp tục nói: Đã vì người mở lối đi VIP, hiện tại có thể đi làm kiểm tra hệ thống não bộ. Nếu bên trong không có vấn đề lớn gì, quan sát lại hai ba ngày là có thể xuất viện rồi.
Hàn Thất Lục theo bản năng lại hỏi: Còn cô ấy?
Bác sĩ đảo mắt qua một vòng, nghĩ đến Hàn Thất Lục chỉ Cô có phải là chỉ An Sơ Hạ, vội vàng trả lời: Thật sự Sơ Hạ tiểu thư hiện tại có thể xuất viện, chỉ có vết thương ở chân, nên không có cái gì trở ngại. Nhưng là Hàn phu nhân cố ý để cho Sơ Hạ tiểu thư với cậu cùng ra viện, cho nên chúng tôi...
Sau đó bác sĩ không có nói thêm gì nữa, Hàn Thất Lục đương nhiên rõ ràng, Khương Viên Viên đây là tận lực tác hợp anh và An Sơ Hạ.
Cố gắng nhớ lại những ký ức vụn vặt lần nữa, phía sau một đống lều trại, một người nữ sinh đứng phía đối diện anh. Tấm lưng kia quá mức quen thuộc, trừ An Sơ Hạ không có người khác...
Thất Lục thiếu gia? Bác sĩ thấy Hàn Thất Lục nhắm mắt lại, do dự một chút mở miệng nói: Cậu không có sao chứ
Không có gì. Đoạn hồi ức bị cắt ngang, anh muốn một lần nữa nhớ lại nhưng không có cách nào lấy lại hồi ức.
Người mất trí nhớ, tuy biết đó đã là chuyện quá khứ, nhưng vẫn muốn tìm lại đoạn trí nhớ kia. Anh cũng không ngoại lệ, xem ra, bây giờ là thời điểm tốt. Biết đoạn mất đi trí nhớ kia, đã xảy ra chuyện gì.
Đi thôi. Hàn Thất Lục ánh mắt đã trở nên an tĩnh.
Đàn bồ câu trước đồng hồ lớn, tất cả chim thuận theo bay về tổ của chính mình. Một trận dồn dập tiếng bước chân từ xa lại gần, kinh động bồ câu về tổ.
Ôi chao, này chạy chậm một chút! Lưu Đông Vũ gắt gao đuổi theo Manh Tiểu Nam, nhưng kể từ tiết cuối cùng này, anh ước chừng đã chạy một ngàn mét, thật sự là đuổi không kịp Manh Tiểu Nam đầy năng lượng.
Anh ở nơi đó chờ tôi thì tốt rồi, không nên theo! Manh Tiểu Nam vừa chạy vừa lớn tiếng nói.
Cô quên lấy điện thoại về nhà, di động vẫn còn trong ngăn kéo.
Thời gian này trong trường cũng không có ai, ngoại trừ có một vài học sinh ở trong thư viện say mê đọc sách, nơi khác hiển nhiên không có bóng người.
Cuối cùng chạy lên lầu, Manh Tiểu Nam thể lực cho dù tốt cũng thấm mệt. Chạy lên bậc thang sau cùng, cô cúi nửa người, lấy tay chống đầu gối, hộc hộc thở hổn hển.
Tiếng hít thở dần dần bình ổn, tai cô nghe được cách đó không xa hình như có động tĩnh. Mà âm thanh kia, giống như là trong lớp truyền tới!
Bởi vì học viện Tư Đế Lan thường sẽ có bảo an tuần tra ban đêm, vì vậy lớp không đóng cửa cũng không lo lắng sẽ có người đi vào, nhưng thời gian này đáng ra không có ai trong lớp. Trừ phi là cũng như cô để thứ gì đó trong phòng học.
Sau khi bị vứt ở nhà kho bỏ hoang kia, Manh Tiểu Mam cũng bắt đầu có chút trở nên cẩn thận. Cô điều chỉnh lại hô hấp, vì vậy mà những âm thanh ban đầu của hơi thở nặng trở nên gần như không nghe được, Ngay sau đó mới bước đi từng bước, khom lưng, Manh Tiểu Nam đi đến bên kia.
Khoảng cách càng gần, cước bộ cô càng giống kẻ trộm.
Trường học Tư Đế Lan dành cho những học sinh giàu có, xâm nhập nơi này trộm cái gì không cần phải nói, khẳng định có thể trộm được thứ tốt! Đều nói người cùng hoàn cảnh, trước kia cô cũng rất nghèo nhưng tới cùng cũng sẽ không đi làm trộm như vậy.
Xem ta làm sao để bắt ngươi lại! Manh Tiểu Nam thấp giọng lầm bầm lầu bầu, rồi sau đó đi tới cửa phòng học.
Cô nghiêng đầu một cái ngó vào trong, tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô làm rõ ràng thực lực của đối phương rồi mới hạ thủ cũng không muộn!
Đúng là tuyệt đối không nghĩ tới, trong lòng mình còn cho rằng là trộm, nhưng là Hứa Niệm Niệm cùng một đám người! Đám người kia giờ phút này đang vui cười đứng ở chỗ ngồi của Manh Tiểu Nam.
Đáng ghét, chị Niệm Niệm, chị xác định phải làm như vậy sao? Nếu dọa Giang Nam tới cô ta bị bệnh tim thì phải làm sao bây giờ? Một nữ sinh tết tóc hai bên nửa đùa nửa thật nói.
Hứa Niệm Niệm nhìn bịch xốp trong tay mình mang theo, băng lãnh nói: Tôi ngược lại là hi vọng cô ta trực tiếp bị hù chết! Đừng nói nhảm, nhanh làm đi!
Đáng ghét, tôi không dám đụng! Nữ sinh với mái tóc lượn sống sống chết lắc đầu, sau đó lui lại mấy bước: Tôi sợ nhất cái loại này!
Tôi cũng không dám đụng chạm, thật siêu cấp kinh dị! Nữ sinh tóc tết hai bên cũng lắc đầu giống như cái trống lắc.
Đồ nhát gan! Hứa Niệm Niệm hít một hơi thật sâu, mang theo cái túi ni lông kia, một tay kéo hộp bút của Manh Tiểu Nam. Cứ mặc Hứa Niệm Niệm, hai nữ sinh kia biểu hiện hết sức khinh bỉ, đúng là chính cô ta bây giờ muốn ra tay, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Bịch xốp bên trong chứa sinh vật mềm nhũng xinh đẹp vặn vẹo thân hình thon dài của mình, bao tử của ba người cũng giữ chặt. Cố nén muốn nôn mửa, Hứa Niệm Niệm xách túi lớn bên kia lên, lấy sinh vật kia từ trong túi lên, để cho nó theo bịch xốp trượt vào hộp bút của Manh Tiểu Nam.
Hứa Niệm Niệm run rẩy nhanh chóng kéo khóa hộp bút lại, lúc này mới nặng nề Aizz một tiếng, nhẹ nhàng thở ra.
Oa, chị Niệm Niệm rất lợi hại! Nữ sinh tóc tết hai bên ánh mắt sùng bái nhìn Hứa Niệm Niệm.
Nữ sinh tóc uống hung hăng nuốt nước bọt nói: Đợi đến sáng ngày mai, cái thứ đó có chết không?
Chết hay không, cũng không khác nhau nhiều! Hứa Niệm Niệm với ánh mắt lạnh lùng nói: Tôi ngược lại là muốn nhìn Manh Tiểu Nam có phản ứng gì.
Đứng ở cửa nghe lén Manh Tiểu Nam khinh thường cong vành môi, nghĩ thầm rằng, tốt xấu gì cũng đã là học sinh trung học, vẫn đùa giỡn cái loại trò chơi tiểu học này, nên khen ngợi cô ta chưa hết tính trẻ con.
Trong lòng nghĩ như vậy, Manh Tiểu Nam rốt cuộc chịu không nổi nữa, phải cùng Lưu Đông Vũ đi xem Sơ Hạ, không thể ở đây chậm trễ thời gian.
Trong lòng chủ ý quyết định, cô đứng thẳng người, cất bước lớn đi đến thềm cửa chính. Ánh mắt bây giờ chạm đến ba người kia nhấp nháy một lúc, lập tức biểu hiện ra vẻ mặt bộ dạng kinh ngạc: Này? Các cô sao ở trong này? Hẳn không là muốn trộm cái gì trong lớp chúng tôi đi? Hứa Niệm Niệm.
Ba người đang nghe đến âm thanh sau đó đều là sửng sốt một phen, cùng xoay người nhìn Manh Tiểu Nam, hai nữ sinh biểu hiện có chút kinh ngạc. Mà Hứa Niệm Niệm, cả con ngươi đều không che dấu được vui sướng.
Trận diễn trò này bắt đầu, dường như trước kia.
Tôi chỉ là tiện đường đến xem cô còn ở trong lớp hay không. Ngậm chặt khóe miệng ý cười, Hứa Niệm Niệm cao giọng nói: Chúng ta thật đúng là có duyên, cô nói có phải không?
Cô ta thích Hàn Thất Lục, lúc ấy An Sơ Hạ là cái đinh trong mắt. Hiện giờ cô ta thích Tiêu Minh Lạc, cho nên hiện tại Manh Tiểu Nam liền là cái gai trong thịt. Nếu trong gai trong thịt bị đâm dài quá, tự nhiên là muốn loại bỏ!
Tôi không xem việc có duyên với cô là chuyện tốt? Manh Tiểu Nam đi đến trước mặt ba người, trực tiếp chen qua giữa đi trước mặt họ, đi tới chỗ ngồi của mình, cúi đầu ở trong ngăn kéo lật chuyển một phen.
Một thoáng chốc, rơi ra một cái điện thoại di động, thuận tay thả vào túi sách.
Xem cô hình như không hề động tới hộp bút, Hứa Niệm Niệm trong lòng có chút nóng nảy. Một người trong lòng gấp gáp, chỉ số thông minh dễ dàng thấp đi. Cô theo bản năng liền hô một câu: Cô không đem hộp bút của cô về nhà à?
Trong đáy mắt cô tràn đầy lo lắng khiến cho Hàn Thất Lục không khỏi nghi ngờ, chân mày hơi nhíu lại.
Nhìn dáng vẻ anh cau mày, An Sơ Hạ còn tưởng rằng Hàn Thất Lục đang tức giận, nghiêng đầu đi, giật giật môi qua một lúc lâu sau mới nói nói: Thôi tùy anh.
Hàn Thất Lục bước vài bước đến bên giường An Sơ Hạ, liền nâng cằm An Sơ Hạ, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm An Sơ Hạ, như là muốn đem cô xem ra từng ngốc ngách.
Cô gái này, thật sự, chính anh như thế yêu thích sao?
Khi mất trí nhớ, quên cô, cô cũng không cảm thấy chán ghét.
An Sơ Hạ, cô nói cô có tốt chỗ nào? Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy.
An Sơ Hạ đầu mờ mịt, nhưng cực kỳ không thích Hàn Thất dùng thứ ánh mắt này nhìn cô. Loại ánh mắt này quá mức phức tạp, bên trong thậm chí trộn lẫn một chút thương hại, cô không cần thương hại, không cần kẻ nào thương hại!
Giờ này khắc này, ý nghĩ cô muốn chuyển ra khỏi Hàn gia bỗng nhiên trở lại.
Lực nâng cằm lên càng lớn, bởi vì đau đớn, An Sơ Hạ theo bản năng lùi lại một bước đẩy Hàn Thất Lục ra: Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi xem anh hiện tại trái lại cực kỳ không tốt, sao không gọi Hướng Mạn Quỳ đến chăm sóc anh?
Nhất thời, Hàn Thất Lục không hiểu sao lại bực bội.
Vì vậy, cô muốn tôi gọi cô ấy ở lại với tôi? Hàn Thất Lục gắt gao nắm chặt tay thành quả đấm, nhưng bởi vì để ở sau người, cho nên An Sơ Hạ căn bản không nhìn thấy.
Hi vọng sao? Đương nhiên không hy vọng!
Nhưng cô có thể làm cái gì? Cô có thể làm gì ngoài chờ đợi! Giống như ai đó đã nói với cô ấy, nếu lần này chủ động, chỉ có thể đổi lấy sự chán ghét của Hàn Thất Lục! (Ờ, tui đang hát đợi chờ là hạnh phúc nè J)
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại nói khác: Bạn gái chăm sóc bạn trai, không phải chuyện bình thường sao?
Hàn Thất Lục nắm chặt quả đấm lại căng thêm vài phần: Tôi nhớ rõ tôi và cô có vẻ còn chưa có chia tay?
Tròng mắt nâu của An Sơ Hạ đột nhiên co lại một chút.
Ngày đó anh nói với cô vẫn rành rành trước mắt, đâm vào ngực cô một trận phiền muộn.
Hàn Thất Lục, tôi nghĩ không muốn cãi nhau với anh. Cuối cùng, An Sơ Hạ chỉ nói như vậy, sau đó nằm lại trên giường, dùng chăn trắng tinh che đậy đầu mình, từ trong chăn khó chịu ngột ngạt nói ra một câu: Tôi rất mệt, đi thong thả không tiễn!
Cái này rõ ràng là tiễn khách, Hàn Thất Lục hung hăng xoay người, để lại một câu Đây chính là cô nói , nhấc chân bước nhanh. Mãi đến phòng bệnh vang lên âm thanh cửa bị kéo lại, An Sơ Hạ đầu mới giật giật, lấy tay kéo chăn xuống, chỉ lộ ra đôi mắt.
Hàn Thất Lục đã đi, trong phòng bệnh vắng vẻ trống không, phòng bệnh lớn nên cũng càng có vẻ trống rỗng.
Chỉ thấy ánh mắt cô nheo lại, hơi mông lung.
Thất Lục thiếu gia, tôi vừa rồi còn tìm cậu, thì ra ở trong này. Phía cuối góc hành lang, Hàn Thất Lục đối diện phong cảnh ngoài cửa sổ ngẩn người. Hiện tại giới truyền thông kia từ từ bị áp chế xuống, cho nên lúc này không cần quá lo lắng giới truyền thông lại đăng tin lung tung.
Bác sĩ mặc áo trắng cười tiếp tục nói: Đã vì người mở lối đi VIP, hiện tại có thể đi làm kiểm tra hệ thống não bộ. Nếu bên trong không có vấn đề lớn gì, quan sát lại hai ba ngày là có thể xuất viện rồi.
Hàn Thất Lục theo bản năng lại hỏi: Còn cô ấy?
Bác sĩ đảo mắt qua một vòng, nghĩ đến Hàn Thất Lục chỉ Cô có phải là chỉ An Sơ Hạ, vội vàng trả lời: Thật sự Sơ Hạ tiểu thư hiện tại có thể xuất viện, chỉ có vết thương ở chân, nên không có cái gì trở ngại. Nhưng là Hàn phu nhân cố ý để cho Sơ Hạ tiểu thư với cậu cùng ra viện, cho nên chúng tôi...
Sau đó bác sĩ không có nói thêm gì nữa, Hàn Thất Lục đương nhiên rõ ràng, Khương Viên Viên đây là tận lực tác hợp anh và An Sơ Hạ.
Cố gắng nhớ lại những ký ức vụn vặt lần nữa, phía sau một đống lều trại, một người nữ sinh đứng phía đối diện anh. Tấm lưng kia quá mức quen thuộc, trừ An Sơ Hạ không có người khác...
Thất Lục thiếu gia? Bác sĩ thấy Hàn Thất Lục nhắm mắt lại, do dự một chút mở miệng nói: Cậu không có sao chứ
Không có gì. Đoạn hồi ức bị cắt ngang, anh muốn một lần nữa nhớ lại nhưng không có cách nào lấy lại hồi ức.
Người mất trí nhớ, tuy biết đó đã là chuyện quá khứ, nhưng vẫn muốn tìm lại đoạn trí nhớ kia. Anh cũng không ngoại lệ, xem ra, bây giờ là thời điểm tốt. Biết đoạn mất đi trí nhớ kia, đã xảy ra chuyện gì.
Đi thôi. Hàn Thất Lục ánh mắt đã trở nên an tĩnh.
Đàn bồ câu trước đồng hồ lớn, tất cả chim thuận theo bay về tổ của chính mình. Một trận dồn dập tiếng bước chân từ xa lại gần, kinh động bồ câu về tổ.
Ôi chao, này chạy chậm một chút! Lưu Đông Vũ gắt gao đuổi theo Manh Tiểu Nam, nhưng kể từ tiết cuối cùng này, anh ước chừng đã chạy một ngàn mét, thật sự là đuổi không kịp Manh Tiểu Nam đầy năng lượng.
Anh ở nơi đó chờ tôi thì tốt rồi, không nên theo! Manh Tiểu Nam vừa chạy vừa lớn tiếng nói.
Cô quên lấy điện thoại về nhà, di động vẫn còn trong ngăn kéo.
Thời gian này trong trường cũng không có ai, ngoại trừ có một vài học sinh ở trong thư viện say mê đọc sách, nơi khác hiển nhiên không có bóng người.
Cuối cùng chạy lên lầu, Manh Tiểu Nam thể lực cho dù tốt cũng thấm mệt. Chạy lên bậc thang sau cùng, cô cúi nửa người, lấy tay chống đầu gối, hộc hộc thở hổn hển.
Tiếng hít thở dần dần bình ổn, tai cô nghe được cách đó không xa hình như có động tĩnh. Mà âm thanh kia, giống như là trong lớp truyền tới!
Bởi vì học viện Tư Đế Lan thường sẽ có bảo an tuần tra ban đêm, vì vậy lớp không đóng cửa cũng không lo lắng sẽ có người đi vào, nhưng thời gian này đáng ra không có ai trong lớp. Trừ phi là cũng như cô để thứ gì đó trong phòng học.
Sau khi bị vứt ở nhà kho bỏ hoang kia, Manh Tiểu Mam cũng bắt đầu có chút trở nên cẩn thận. Cô điều chỉnh lại hô hấp, vì vậy mà những âm thanh ban đầu của hơi thở nặng trở nên gần như không nghe được, Ngay sau đó mới bước đi từng bước, khom lưng, Manh Tiểu Nam đi đến bên kia.
Khoảng cách càng gần, cước bộ cô càng giống kẻ trộm.
Trường học Tư Đế Lan dành cho những học sinh giàu có, xâm nhập nơi này trộm cái gì không cần phải nói, khẳng định có thể trộm được thứ tốt! Đều nói người cùng hoàn cảnh, trước kia cô cũng rất nghèo nhưng tới cùng cũng sẽ không đi làm trộm như vậy.
Xem ta làm sao để bắt ngươi lại! Manh Tiểu Nam thấp giọng lầm bầm lầu bầu, rồi sau đó đi tới cửa phòng học.
Cô nghiêng đầu một cái ngó vào trong, tục ngữ nói biết người biết ta trăm trận trăm thắng, cô làm rõ ràng thực lực của đối phương rồi mới hạ thủ cũng không muộn!
Đúng là tuyệt đối không nghĩ tới, trong lòng mình còn cho rằng là trộm, nhưng là Hứa Niệm Niệm cùng một đám người! Đám người kia giờ phút này đang vui cười đứng ở chỗ ngồi của Manh Tiểu Nam.
Đáng ghét, chị Niệm Niệm, chị xác định phải làm như vậy sao? Nếu dọa Giang Nam tới cô ta bị bệnh tim thì phải làm sao bây giờ? Một nữ sinh tết tóc hai bên nửa đùa nửa thật nói.
Hứa Niệm Niệm nhìn bịch xốp trong tay mình mang theo, băng lãnh nói: Tôi ngược lại là hi vọng cô ta trực tiếp bị hù chết! Đừng nói nhảm, nhanh làm đi!
Đáng ghét, tôi không dám đụng! Nữ sinh với mái tóc lượn sống sống chết lắc đầu, sau đó lui lại mấy bước: Tôi sợ nhất cái loại này!
Tôi cũng không dám đụng chạm, thật siêu cấp kinh dị! Nữ sinh tóc tết hai bên cũng lắc đầu giống như cái trống lắc.
Đồ nhát gan! Hứa Niệm Niệm hít một hơi thật sâu, mang theo cái túi ni lông kia, một tay kéo hộp bút của Manh Tiểu Nam. Cứ mặc Hứa Niệm Niệm, hai nữ sinh kia biểu hiện hết sức khinh bỉ, đúng là chính cô ta bây giờ muốn ra tay, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Bịch xốp bên trong chứa sinh vật mềm nhũng xinh đẹp vặn vẹo thân hình thon dài của mình, bao tử của ba người cũng giữ chặt. Cố nén muốn nôn mửa, Hứa Niệm Niệm xách túi lớn bên kia lên, lấy sinh vật kia từ trong túi lên, để cho nó theo bịch xốp trượt vào hộp bút của Manh Tiểu Nam.
Hứa Niệm Niệm run rẩy nhanh chóng kéo khóa hộp bút lại, lúc này mới nặng nề Aizz một tiếng, nhẹ nhàng thở ra.
Oa, chị Niệm Niệm rất lợi hại! Nữ sinh tóc tết hai bên ánh mắt sùng bái nhìn Hứa Niệm Niệm.
Nữ sinh tóc uống hung hăng nuốt nước bọt nói: Đợi đến sáng ngày mai, cái thứ đó có chết không?
Chết hay không, cũng không khác nhau nhiều! Hứa Niệm Niệm với ánh mắt lạnh lùng nói: Tôi ngược lại là muốn nhìn Manh Tiểu Nam có phản ứng gì.
Đứng ở cửa nghe lén Manh Tiểu Nam khinh thường cong vành môi, nghĩ thầm rằng, tốt xấu gì cũng đã là học sinh trung học, vẫn đùa giỡn cái loại trò chơi tiểu học này, nên khen ngợi cô ta chưa hết tính trẻ con.
Trong lòng nghĩ như vậy, Manh Tiểu Nam rốt cuộc chịu không nổi nữa, phải cùng Lưu Đông Vũ đi xem Sơ Hạ, không thể ở đây chậm trễ thời gian.
Trong lòng chủ ý quyết định, cô đứng thẳng người, cất bước lớn đi đến thềm cửa chính. Ánh mắt bây giờ chạm đến ba người kia nhấp nháy một lúc, lập tức biểu hiện ra vẻ mặt bộ dạng kinh ngạc: Này? Các cô sao ở trong này? Hẳn không là muốn trộm cái gì trong lớp chúng tôi đi? Hứa Niệm Niệm.
Ba người đang nghe đến âm thanh sau đó đều là sửng sốt một phen, cùng xoay người nhìn Manh Tiểu Nam, hai nữ sinh biểu hiện có chút kinh ngạc. Mà Hứa Niệm Niệm, cả con ngươi đều không che dấu được vui sướng.
Trận diễn trò này bắt đầu, dường như trước kia.
Tôi chỉ là tiện đường đến xem cô còn ở trong lớp hay không. Ngậm chặt khóe miệng ý cười, Hứa Niệm Niệm cao giọng nói: Chúng ta thật đúng là có duyên, cô nói có phải không?
Cô ta thích Hàn Thất Lục, lúc ấy An Sơ Hạ là cái đinh trong mắt. Hiện giờ cô ta thích Tiêu Minh Lạc, cho nên hiện tại Manh Tiểu Nam liền là cái gai trong thịt. Nếu trong gai trong thịt bị đâm dài quá, tự nhiên là muốn loại bỏ!
Tôi không xem việc có duyên với cô là chuyện tốt? Manh Tiểu Nam đi đến trước mặt ba người, trực tiếp chen qua giữa đi trước mặt họ, đi tới chỗ ngồi của mình, cúi đầu ở trong ngăn kéo lật chuyển một phen.
Một thoáng chốc, rơi ra một cái điện thoại di động, thuận tay thả vào túi sách.
Xem cô hình như không hề động tới hộp bút, Hứa Niệm Niệm trong lòng có chút nóng nảy. Một người trong lòng gấp gáp, chỉ số thông minh dễ dàng thấp đi. Cô theo bản năng liền hô một câu: Cô không đem hộp bút của cô về nhà à?
/914
|