Dáng vẻ của Lăng Hàn Vũ, thật đúng là... Làm cho người ta phát hỏa!
Tôi đang thắc mắc, cậu vì cái gì lại hỏi như vậy. Hàn Thất Lục mặt lạnh xuống, đây là điềm báo anh sắp phát hỏa. Anh cũng không biết mình vì cái gì mà tức giận, anh vốn là cực kỳ bực tức, Lăng Hàn Vũ lại vẫn như vậy cố tình truy vấn anh có phải thích Hướng Mạn Quỳ hay không.
Việc này càng khiến Hàn Thất Lục buồn bực.
Cứ tiếp tục hỏi như vậy cũng không có được đáp án, tiểu tử Hàn Thất Lục này cũng cứng đầu có tiếng, Lăng Hàn Vũ đành phải ngả bài: Nếu cậu xác định mình thích Hướng Mạn Quỳ, như thế Sơ Hạ từ nay về sau tôi sẽ chăm sóc! (Lăng thiếu giỏi quá, cố lên J)
Tiếng nói vừa ngừng, Hàn Thất Lục lưng càng thêm căng thẳng.
Có câu là ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, tiểu tử thối này, lại thừa dịp bây giờ đối với An Sơ Hạ có chủ ý xấu. Không thể tha thứ!
Cậu dựa vào cái gì mà chăm sóc cô ấy? Hàn Thất Lục híp mắt nhìn, toàn thân phát ra nguy hiểm: An Sơ Hạ, vẫn là do Hàn gia chăm sóc tốt hơn, cậu cảm thấy sao?
Lời này nghe qua, sao có phần không thích hợp?
Lăng Hàn Vũ khẽ nâng cằm, nghiêm mặt nói: Hàn gia có thể chăm sóc cô ấy cả đời sao?
Ý tứ trong lời nói của anh kỳ thật cũng không phải hai chữ Chăm sóc , đúng là hai người nói một hồi lại đi vào ngõ cụt.
Hàn gia tuy chưa nói tới cái gì giàu có không ai sánh bằng, nhưng là nuôi dưỡng một An Sơ Hạ vẫn không thành vấn đề? Ngữ khí lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.
Nhưng Lăng Hàn Vũ cũng không có bất kì e ngại gì, có lẽ là anh từ đầu không chú ý tới Hàn Thất Lục đang phát nổ ở bên cạnh: Hàn gia nuôi dưỡng một An Sơ Hạ đương nhiên không là vấn đề. Nhưng vấn đề là ở đó, về sau cậu lấy Hướng Mạn Quỳ, Sơ Hạ muốn dùng thân phận gì ở lại Hàn gia? Em gái của cậu? Cô ấy nhất định không thoải mái. Chẳng bằng...
Đủ rồi! Hàn Thất Lục hung hăng vỗ bàn một cái, trên bàn bát đũa đều chấn động, âm thanh loảng xoảng phát ra.
Lăng Hàn Vũ hiện tại bị Hàn Thất Lục đột nhiên vỗ bàn làm hoảng sợ, ánh mắt mờ mịt nhìn Hàn Thất Lục nói: Thất Lục, cậu làm sao vậy?
... Điều này nói anh muốn giải thích được?!
Lăng Hàn Vũ thần kinh căng thẳng, đảo mắt cuồng nhiệt nói: Cậu đã không có ý kiến, tôi coi như cậu đồng ý tôi theo đuổi cô ấy rồi!
...Tôi khi nào đồng ý cậu theo đuổi cô ấy hả?! Hàn Thất Lục nghĩ trong lòng như vậy. Anh nắm chặt quả đấm, một lát sau lại buông ra, chỉ là chân mày nhiếu lại thành hình 川 nói: Tôi không cho phép.
Hả? Lăng Hàn Vũ khó hiểu phát ra một âm điệu: Vì cái gì?
Bởi vì... Hàn Thất Lục đột nhiên sửng sốt, trong lòng càng không ngừng khuyên bảo chính mình, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống!
Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc là thừa dịp thời gian nghỉ trưa tới bệnh viện, cũng không có bao nhiêu thời gian có thể ở lại bệnh viện. Tiêu Minh Lạc vào phòng bệnh của An Sơ Hạ, liền đi thẳng vào vấn đề nói: Sơ Hạ, bây giờ chỉ có cô mới giúp được cho tôi.
Cơm nước xong liền đi ngủ cũng không phải là một thói quen tốt, An Sơ Hạ giờ phút này đang đứng ở trước cửa sổ ngắm phong cảnh, đột nhiên cửa được mở ra. Ngay sau đó liền truyền đến âm thanh vội vàng của Tiêu Minh Lạc, thiếu chút nữa đã bị anh dọa chết.
Anh là từ đâu xuất hiện? Cô lại vẫn chưa lấy lại tinh thần, trước mắt nghi hoặc.
Tôi từ nơi nào xuất hiện không phải trọng điểm, trọng điểm là, cô phải giúp tôi, nếu không... Chúng tôi xong rồi. Tiêu Minh Lạc lo lắng nói, tình cảm của anh và Manh Tiểu Nam giống như người đi bên vách núi, nếu hồi đầu, lúc đầu là liễu rũ hoa cười, nếu không cẩn thận, liền là Vạn Kiếp Bất Phục rơi vào thâm sơn cùng cốc.
Lúc này An Sơ Hạ ý thức lại, nhất định là Manh Tiểu Nam lại cùng Tiêu Minh Lạc mâu thuẫn rồi. Tiêu Minh Lạc có thể mặc kệ mọi nguy hiểm đi cứu Manh Tiểu Nam ở nhà kho, điều này đã nói Manh Tiểu Nam đối với anh mà nói so với những cô gái bên cạnh anh trước kia là không giống nhau rồi. Manh Tiểu Nam này như thế nào cũng không biết quý trọng thật tốt lãng tử quay đầu này?
Các người còn chưa hòa giải sao? An Sơ Hạ sợ nói bậy, đành phải hỏi trước nguyên nhân: Các người tới cùng đã xảy ra chuyện gì, để cho cô ấy bỏ đi về nhà cũ trước kia.
Vì vậy mới dẫn đến chuyện bọn họ bị Mã Ca bắt cóc. Nói đến Mã Ca, không biết đám người bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt gì.
Nói lên nguyên nhân, thì mọi chuyện cũng bắt nguồn từ cô. Là lần trước cô ở trong phòng ăn, một cô gái có tên là Hứa Niệm Niệm vu khống cô, nói cô cố ý làm dơ giày cô ta, về sau cô gái kia bị chúng tôi mang tới Địa bàn . Tôi xem tình thế có phần không thích hợp, vì không cho Thất Lục quậy lớn chuyện, liền cố ý đem cô ta mang tới sân thượng, nhân cơ hội này cho Thất Lục bình ổn lại tức giận.
Đúng là thật không ngờ, Giang Nam đột nhiên xuất hiện tại sân thượng, hiểu lầm tôi cùng Hứa Niệm Niệm. Về sau cũng bởi vì chuyện này, quan hệ của chúng tôi cũng trở nên căng thẳng hơn.
Ngày đó ở trong nhà kho bị bỏ hoang kia, bởi vì chúng tôi ngôn ngữ bất hòa, cô ấy lại tính khí nóng nảy, lại liền cãi nhau. Từ thời điểm kia đến bây giờ, chúng tôi đều không có nói chuyện rồi.
Giải thích xong toàn bộ, An Sơ Hạ cuối cùng hiểu rõ giữa quan hệ của bọn họ vì cái gì đột nhiên thay đổi.
Nói đến Hứa Niệm Niệm, ký ức về cô ta cô vẫn còn mới. Là loại người sống lâu trong tầng lớp thượng lưu của xã hội, cô ta là một cô gái ứng xử cực kỳ Sắc bén . Vậy anh vì cái gì mà không giải thích rõ ràng với cậu ấy? Chuyện này chỉ là một hiểu lầm rất nhỏ sao lại làm lớn chuyện rồi cãi nhau như vậy. An Sơ Hạ lắc đầu, bỏ ra suy nghĩ phức tạp: Minh Lạc, anh và Giang Nam nếu so với chuyện của tôi và Thất Lục lúc đó dễ giải quyết hơn rất nhiều, đừng làm mọi chuyện trở nên lộn xộn. Chuyện này tôi không giúp được, anh phải chính miệng cùng cậu ấy giải thích rõ ràng, nói với cậu ấy anh yêu cậu ấy.
Anh yêu em lời này tuy là lời đường mật, nhưng các cô gái còn không phải thích nhất ba chữ kia sao?
Những đạo lý này Tiêu Minh Lạc trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều năm như vậy làm sao có thể không rõ? Chỉ là Giang Nam này cùng những cô gái khác không giống nhau.
Cho nên tôi cần cô hỗ trợ một chút, cô ấy hiện tại, căn bản cũng không muốn nhìn đến tôi...
An Sơ Hạ tay liền hung hăng vỗ lưng Tiêu Minh Lạc, anh lập tức không chú ý, bị nước miếng của chính mình làm cho sặc: Khụ khụ khụ... An Sơ Hạ cô mưu sát!
Không đánh anh một phen, anh hẳn là không tỉnh ra. An Sơ Hạ nhếch môi nói: Anh cũng không phải con giun trong bụng Manh Tiểu Nam, anh làm sao mà biết cậu ấy không muốn nhìn đến anh? Anh không biết các cô gái khi yêu đều nói ngược à?
... Con gái thật đúng là sinh vật kỳ quái, Tiêu Minh Lạc sờ sờ đầu.
Như vậy đi, ngày mai là thứ bảy, mẹ nói, không có gì thay đổi hẳn là ngày mai xuất viện. Đến lúc đó tôi hẹn Manh Tiểu Nam tới Hàn gia chơi, anh liền đến tìm Thất Lục. Đến lúc đó, toàn bộ đều phải dựa vào chính anh, tôi có thể giúp anh chỉ có bấy nhiêu. An Sơ Hạ thật lòng nói.
Ừm! Tôi nhất định biểu hiện thật tốt! Tiêu Minh Lạc trùng điệp gật đầu một cái: Đúng rồi, hiện tại mấy giờ, một hồi chúng tôi còn phải quay lại trường học.
An Sơ Hạ vội vàng tìm di động nhìn thời gian: Hiện tại trở về trường học, hẳn là không muộn. Anh nhanh đi về đi, nhớ cẩn thận suy nghĩ đến lúc đó muốn giải thích như thế nào.
Tôi đi trước, cô dưỡng thương thật tốt! Tiêu Minh Lạc làm một cái OK với An Sơ Hạ, xoay người bước nhanh đi ra phòng bệnh.
Nói đi, vì cái gì không cho phép? Lăng Hàn Vũ thật sự nghĩ không ra nguyên nhân, Hàn Thất Lục hiện tại lòng tràn đầy đều là Hướng Mạn Quỳ, khẳng định hẳn không là vì vẫn thích An Sơ Hạ mới không cho phép. Nhưng lại là vì cái gì?
Hàn Thất Lục nói hồi lâu bởi vì vẫn nói không nên lời nguyên do vì sao, sau cùng đành phải cương quyết nói: Chuyện này sau này hãy nói, hiện tại, tôi tuyệt đối không cho phép!
Lăng Hàn Vũ khó hiểu nhìn Hàn Thất Lục, mặt lộ vẻ kinh sợ: Trời ạ... Thất Lục, cậu không là cái loại này, không thích ăn quả táo, cho dù là để cho nó thối nát rơi xuống cũng sẽ không cho người khác lấy đi chứ?
Đây là kiểu ví dụ lung tung gì vậy! Hàn Thất Lục bộ mặt cứng ngắc lặp lại một lần: Dù sao cũng không có nguyên nhân, cũng không thể quản cậu nghĩ như thế nào, nhưng vẫn là không cho phép!
Tiêu Minh Lạc lúc này kéo cửa phòng ra đi tới, không có chú ý tới trong phòng bệnh không khí cực kỳ căng thẳng, trực tiếp vào cửa đã nói nói: Hàn Vũ, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi về thôi.
Hả? Nhanh như vậy? Lăng Hàn Vũ nói xong quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục tiếp tục nói tiếp những lời vừa rồi: Dù sao, cậu hiện tại không phải đã có Hướng Mạn Quỳ sao? Tôi cũng không phải là tới cầu xin cậu đồng ý, chỉ là nghĩ muốn tới thông báo cho cậu một tiếng, không hơn.
... Hàn Thất Lục bộ mặt lạnh lùng: Cậu về Tư Đế Lan trước đi, chuyện này, chúng ta về sau hãy thảo luận.
Không rõ chuyện gì Tiêu Minh Lạc đầu đầy dấu chấm hỏi xuất hiện: Các cậu đang nói cái gì vậy, chuyện gì?
Không có gì. Hàn Thất Lục bộ mặt vẽ lên đường cong một phen: Thiệt thòi tôi nghĩ hai người là đến thăm tôi, không nghĩ tới từng bước từng bước, căn bản không coi tôi đây là anh em quan trọng.
Biết anh là đang nói đùa, Tiêu Minh Lạc Ha ha nở nụ cười: Đâu nào? Chờ cậu xuất viện, anh đây liền mang theo cậu chơi đùa tưng bừng!
Cậu không phải nói thời gian không còn sớm sao? Chúng ta đi thôi. Lăng Hàn Vũ hai tay vỗ một cái vào vai Hàn Thất Lục, dẫn đầu đi ra ngoài.
Tiêu Minh Lạc nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi: Tôi như thế nào lại cảm thấy được có phần không thích hợp, các cậu làm sao vậy?
Đã nói không có việc gì, mau đi đi. Hàn Thất Lục không hề suy nghĩ gì liền nói, xoay người hướng đi đến giường bệnh, anh muốn ngủ một giấc, bị Lăng Hàn Vũ biến thành đau đầu muốn chết.
Được rồi, cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước. Tiêu Minh Lạc nói xong cũng ra khỏi phòng bệnh.
Khi đi ngang qua cửa phòng bệnh của An Sơ Hạ, Lăng Hàn Vũ chần chờ một phen, lại không có đi vào xem một phen, trực tiếp đi tới.
Hai người mỗi người lái một chiếc xe thể thao chói mắt, ánh mắt hướng học viện Tư Đế Lan chạy đi. Lăng Hàn Vũ cứ như người điên ngang nhiên ở trên đường đua xe, không tồi vùng này không có xe, nếu không sẽ có xiếc xe đạp rồi, lúc đó còn không biết sẽ phát sinh thêm cái gì.
- - két
Tiêu Minh Lạc theo sát xe của Lăng Hàn Vũ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng phanh lại chói tai, anh vội vã xoay vô lăng vài vòng hướng sang hướng khác, đồng thời đạp xuống phanh xe lại, chiếc xe vẽ thành một vòng tròn cháy xém trên đường rồi dừng lại, may mắn không đụng phải đuôi xe của Lăng Hàn Vũ. (Gấu: Má Mạt bả tả cảnh này chán phèo, tui thêm vô cho đặc sắc tí J)
FUCK! Hàn Vũ, mẹ nó làm sao thế?! Tiêu Minh Lạc nặng nề mà đóng cửa xe, nổi giận đùng đùng bước đi lên. Vừa rồi bọn anh tốc độ đều đã rất nhanh, nếu là đụng phải, không tưởng nổi cảnh đó rồi!
Lăng Hàn Vũ lúc này mở cửa xe, nhưng là không để ý tới Tiêu Minh Lạc trước tiên, mà là đi tới bãi cỏ xanh trước mặt.
Tiêu Minh Lạc cảm thấy kỳ quái, cũng ngậm miệng lại, đi tới.
Tôi đang thắc mắc, cậu vì cái gì lại hỏi như vậy. Hàn Thất Lục mặt lạnh xuống, đây là điềm báo anh sắp phát hỏa. Anh cũng không biết mình vì cái gì mà tức giận, anh vốn là cực kỳ bực tức, Lăng Hàn Vũ lại vẫn như vậy cố tình truy vấn anh có phải thích Hướng Mạn Quỳ hay không.
Việc này càng khiến Hàn Thất Lục buồn bực.
Cứ tiếp tục hỏi như vậy cũng không có được đáp án, tiểu tử Hàn Thất Lục này cũng cứng đầu có tiếng, Lăng Hàn Vũ đành phải ngả bài: Nếu cậu xác định mình thích Hướng Mạn Quỳ, như thế Sơ Hạ từ nay về sau tôi sẽ chăm sóc! (Lăng thiếu giỏi quá, cố lên J)
Tiếng nói vừa ngừng, Hàn Thất Lục lưng càng thêm căng thẳng.
Có câu là ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, tiểu tử thối này, lại thừa dịp bây giờ đối với An Sơ Hạ có chủ ý xấu. Không thể tha thứ!
Cậu dựa vào cái gì mà chăm sóc cô ấy? Hàn Thất Lục híp mắt nhìn, toàn thân phát ra nguy hiểm: An Sơ Hạ, vẫn là do Hàn gia chăm sóc tốt hơn, cậu cảm thấy sao?
Lời này nghe qua, sao có phần không thích hợp?
Lăng Hàn Vũ khẽ nâng cằm, nghiêm mặt nói: Hàn gia có thể chăm sóc cô ấy cả đời sao?
Ý tứ trong lời nói của anh kỳ thật cũng không phải hai chữ Chăm sóc , đúng là hai người nói một hồi lại đi vào ngõ cụt.
Hàn gia tuy chưa nói tới cái gì giàu có không ai sánh bằng, nhưng là nuôi dưỡng một An Sơ Hạ vẫn không thành vấn đề? Ngữ khí lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.
Nhưng Lăng Hàn Vũ cũng không có bất kì e ngại gì, có lẽ là anh từ đầu không chú ý tới Hàn Thất Lục đang phát nổ ở bên cạnh: Hàn gia nuôi dưỡng một An Sơ Hạ đương nhiên không là vấn đề. Nhưng vấn đề là ở đó, về sau cậu lấy Hướng Mạn Quỳ, Sơ Hạ muốn dùng thân phận gì ở lại Hàn gia? Em gái của cậu? Cô ấy nhất định không thoải mái. Chẳng bằng...
Đủ rồi! Hàn Thất Lục hung hăng vỗ bàn một cái, trên bàn bát đũa đều chấn động, âm thanh loảng xoảng phát ra.
Lăng Hàn Vũ hiện tại bị Hàn Thất Lục đột nhiên vỗ bàn làm hoảng sợ, ánh mắt mờ mịt nhìn Hàn Thất Lục nói: Thất Lục, cậu làm sao vậy?
... Điều này nói anh muốn giải thích được?!
Lăng Hàn Vũ thần kinh căng thẳng, đảo mắt cuồng nhiệt nói: Cậu đã không có ý kiến, tôi coi như cậu đồng ý tôi theo đuổi cô ấy rồi!
...Tôi khi nào đồng ý cậu theo đuổi cô ấy hả?! Hàn Thất Lục nghĩ trong lòng như vậy. Anh nắm chặt quả đấm, một lát sau lại buông ra, chỉ là chân mày nhiếu lại thành hình 川 nói: Tôi không cho phép.
Hả? Lăng Hàn Vũ khó hiểu phát ra một âm điệu: Vì cái gì?
Bởi vì... Hàn Thất Lục đột nhiên sửng sốt, trong lòng càng không ngừng khuyên bảo chính mình, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống!
Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc là thừa dịp thời gian nghỉ trưa tới bệnh viện, cũng không có bao nhiêu thời gian có thể ở lại bệnh viện. Tiêu Minh Lạc vào phòng bệnh của An Sơ Hạ, liền đi thẳng vào vấn đề nói: Sơ Hạ, bây giờ chỉ có cô mới giúp được cho tôi.
Cơm nước xong liền đi ngủ cũng không phải là một thói quen tốt, An Sơ Hạ giờ phút này đang đứng ở trước cửa sổ ngắm phong cảnh, đột nhiên cửa được mở ra. Ngay sau đó liền truyền đến âm thanh vội vàng của Tiêu Minh Lạc, thiếu chút nữa đã bị anh dọa chết.
Anh là từ đâu xuất hiện? Cô lại vẫn chưa lấy lại tinh thần, trước mắt nghi hoặc.
Tôi từ nơi nào xuất hiện không phải trọng điểm, trọng điểm là, cô phải giúp tôi, nếu không... Chúng tôi xong rồi. Tiêu Minh Lạc lo lắng nói, tình cảm của anh và Manh Tiểu Nam giống như người đi bên vách núi, nếu hồi đầu, lúc đầu là liễu rũ hoa cười, nếu không cẩn thận, liền là Vạn Kiếp Bất Phục rơi vào thâm sơn cùng cốc.
Lúc này An Sơ Hạ ý thức lại, nhất định là Manh Tiểu Nam lại cùng Tiêu Minh Lạc mâu thuẫn rồi. Tiêu Minh Lạc có thể mặc kệ mọi nguy hiểm đi cứu Manh Tiểu Nam ở nhà kho, điều này đã nói Manh Tiểu Nam đối với anh mà nói so với những cô gái bên cạnh anh trước kia là không giống nhau rồi. Manh Tiểu Nam này như thế nào cũng không biết quý trọng thật tốt lãng tử quay đầu này?
Các người còn chưa hòa giải sao? An Sơ Hạ sợ nói bậy, đành phải hỏi trước nguyên nhân: Các người tới cùng đã xảy ra chuyện gì, để cho cô ấy bỏ đi về nhà cũ trước kia.
Vì vậy mới dẫn đến chuyện bọn họ bị Mã Ca bắt cóc. Nói đến Mã Ca, không biết đám người bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt gì.
Nói lên nguyên nhân, thì mọi chuyện cũng bắt nguồn từ cô. Là lần trước cô ở trong phòng ăn, một cô gái có tên là Hứa Niệm Niệm vu khống cô, nói cô cố ý làm dơ giày cô ta, về sau cô gái kia bị chúng tôi mang tới Địa bàn . Tôi xem tình thế có phần không thích hợp, vì không cho Thất Lục quậy lớn chuyện, liền cố ý đem cô ta mang tới sân thượng, nhân cơ hội này cho Thất Lục bình ổn lại tức giận.
Đúng là thật không ngờ, Giang Nam đột nhiên xuất hiện tại sân thượng, hiểu lầm tôi cùng Hứa Niệm Niệm. Về sau cũng bởi vì chuyện này, quan hệ của chúng tôi cũng trở nên căng thẳng hơn.
Ngày đó ở trong nhà kho bị bỏ hoang kia, bởi vì chúng tôi ngôn ngữ bất hòa, cô ấy lại tính khí nóng nảy, lại liền cãi nhau. Từ thời điểm kia đến bây giờ, chúng tôi đều không có nói chuyện rồi.
Giải thích xong toàn bộ, An Sơ Hạ cuối cùng hiểu rõ giữa quan hệ của bọn họ vì cái gì đột nhiên thay đổi.
Nói đến Hứa Niệm Niệm, ký ức về cô ta cô vẫn còn mới. Là loại người sống lâu trong tầng lớp thượng lưu của xã hội, cô ta là một cô gái ứng xử cực kỳ Sắc bén . Vậy anh vì cái gì mà không giải thích rõ ràng với cậu ấy? Chuyện này chỉ là một hiểu lầm rất nhỏ sao lại làm lớn chuyện rồi cãi nhau như vậy. An Sơ Hạ lắc đầu, bỏ ra suy nghĩ phức tạp: Minh Lạc, anh và Giang Nam nếu so với chuyện của tôi và Thất Lục lúc đó dễ giải quyết hơn rất nhiều, đừng làm mọi chuyện trở nên lộn xộn. Chuyện này tôi không giúp được, anh phải chính miệng cùng cậu ấy giải thích rõ ràng, nói với cậu ấy anh yêu cậu ấy.
Anh yêu em lời này tuy là lời đường mật, nhưng các cô gái còn không phải thích nhất ba chữ kia sao?
Những đạo lý này Tiêu Minh Lạc trêu hoa ghẹo nguyệt nhiều năm như vậy làm sao có thể không rõ? Chỉ là Giang Nam này cùng những cô gái khác không giống nhau.
Cho nên tôi cần cô hỗ trợ một chút, cô ấy hiện tại, căn bản cũng không muốn nhìn đến tôi...
An Sơ Hạ tay liền hung hăng vỗ lưng Tiêu Minh Lạc, anh lập tức không chú ý, bị nước miếng của chính mình làm cho sặc: Khụ khụ khụ... An Sơ Hạ cô mưu sát!
Không đánh anh một phen, anh hẳn là không tỉnh ra. An Sơ Hạ nhếch môi nói: Anh cũng không phải con giun trong bụng Manh Tiểu Nam, anh làm sao mà biết cậu ấy không muốn nhìn đến anh? Anh không biết các cô gái khi yêu đều nói ngược à?
... Con gái thật đúng là sinh vật kỳ quái, Tiêu Minh Lạc sờ sờ đầu.
Như vậy đi, ngày mai là thứ bảy, mẹ nói, không có gì thay đổi hẳn là ngày mai xuất viện. Đến lúc đó tôi hẹn Manh Tiểu Nam tới Hàn gia chơi, anh liền đến tìm Thất Lục. Đến lúc đó, toàn bộ đều phải dựa vào chính anh, tôi có thể giúp anh chỉ có bấy nhiêu. An Sơ Hạ thật lòng nói.
Ừm! Tôi nhất định biểu hiện thật tốt! Tiêu Minh Lạc trùng điệp gật đầu một cái: Đúng rồi, hiện tại mấy giờ, một hồi chúng tôi còn phải quay lại trường học.
An Sơ Hạ vội vàng tìm di động nhìn thời gian: Hiện tại trở về trường học, hẳn là không muộn. Anh nhanh đi về đi, nhớ cẩn thận suy nghĩ đến lúc đó muốn giải thích như thế nào.
Tôi đi trước, cô dưỡng thương thật tốt! Tiêu Minh Lạc làm một cái OK với An Sơ Hạ, xoay người bước nhanh đi ra phòng bệnh.
Nói đi, vì cái gì không cho phép? Lăng Hàn Vũ thật sự nghĩ không ra nguyên nhân, Hàn Thất Lục hiện tại lòng tràn đầy đều là Hướng Mạn Quỳ, khẳng định hẳn không là vì vẫn thích An Sơ Hạ mới không cho phép. Nhưng lại là vì cái gì?
Hàn Thất Lục nói hồi lâu bởi vì vẫn nói không nên lời nguyên do vì sao, sau cùng đành phải cương quyết nói: Chuyện này sau này hãy nói, hiện tại, tôi tuyệt đối không cho phép!
Lăng Hàn Vũ khó hiểu nhìn Hàn Thất Lục, mặt lộ vẻ kinh sợ: Trời ạ... Thất Lục, cậu không là cái loại này, không thích ăn quả táo, cho dù là để cho nó thối nát rơi xuống cũng sẽ không cho người khác lấy đi chứ?
Đây là kiểu ví dụ lung tung gì vậy! Hàn Thất Lục bộ mặt cứng ngắc lặp lại một lần: Dù sao cũng không có nguyên nhân, cũng không thể quản cậu nghĩ như thế nào, nhưng vẫn là không cho phép!
Tiêu Minh Lạc lúc này kéo cửa phòng ra đi tới, không có chú ý tới trong phòng bệnh không khí cực kỳ căng thẳng, trực tiếp vào cửa đã nói nói: Hàn Vũ, thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi về thôi.
Hả? Nhanh như vậy? Lăng Hàn Vũ nói xong quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục tiếp tục nói tiếp những lời vừa rồi: Dù sao, cậu hiện tại không phải đã có Hướng Mạn Quỳ sao? Tôi cũng không phải là tới cầu xin cậu đồng ý, chỉ là nghĩ muốn tới thông báo cho cậu một tiếng, không hơn.
... Hàn Thất Lục bộ mặt lạnh lùng: Cậu về Tư Đế Lan trước đi, chuyện này, chúng ta về sau hãy thảo luận.
Không rõ chuyện gì Tiêu Minh Lạc đầu đầy dấu chấm hỏi xuất hiện: Các cậu đang nói cái gì vậy, chuyện gì?
Không có gì. Hàn Thất Lục bộ mặt vẽ lên đường cong một phen: Thiệt thòi tôi nghĩ hai người là đến thăm tôi, không nghĩ tới từng bước từng bước, căn bản không coi tôi đây là anh em quan trọng.
Biết anh là đang nói đùa, Tiêu Minh Lạc Ha ha nở nụ cười: Đâu nào? Chờ cậu xuất viện, anh đây liền mang theo cậu chơi đùa tưng bừng!
Cậu không phải nói thời gian không còn sớm sao? Chúng ta đi thôi. Lăng Hàn Vũ hai tay vỗ một cái vào vai Hàn Thất Lục, dẫn đầu đi ra ngoài.
Tiêu Minh Lạc nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục hỏi: Tôi như thế nào lại cảm thấy được có phần không thích hợp, các cậu làm sao vậy?
Đã nói không có việc gì, mau đi đi. Hàn Thất Lục không hề suy nghĩ gì liền nói, xoay người hướng đi đến giường bệnh, anh muốn ngủ một giấc, bị Lăng Hàn Vũ biến thành đau đầu muốn chết.
Được rồi, cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi trước. Tiêu Minh Lạc nói xong cũng ra khỏi phòng bệnh.
Khi đi ngang qua cửa phòng bệnh của An Sơ Hạ, Lăng Hàn Vũ chần chờ một phen, lại không có đi vào xem một phen, trực tiếp đi tới.
Hai người mỗi người lái một chiếc xe thể thao chói mắt, ánh mắt hướng học viện Tư Đế Lan chạy đi. Lăng Hàn Vũ cứ như người điên ngang nhiên ở trên đường đua xe, không tồi vùng này không có xe, nếu không sẽ có xiếc xe đạp rồi, lúc đó còn không biết sẽ phát sinh thêm cái gì.
- - két
Tiêu Minh Lạc theo sát xe của Lăng Hàn Vũ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng phanh lại chói tai, anh vội vã xoay vô lăng vài vòng hướng sang hướng khác, đồng thời đạp xuống phanh xe lại, chiếc xe vẽ thành một vòng tròn cháy xém trên đường rồi dừng lại, may mắn không đụng phải đuôi xe của Lăng Hàn Vũ. (Gấu: Má Mạt bả tả cảnh này chán phèo, tui thêm vô cho đặc sắc tí J)
FUCK! Hàn Vũ, mẹ nó làm sao thế?! Tiêu Minh Lạc nặng nề mà đóng cửa xe, nổi giận đùng đùng bước đi lên. Vừa rồi bọn anh tốc độ đều đã rất nhanh, nếu là đụng phải, không tưởng nổi cảnh đó rồi!
Lăng Hàn Vũ lúc này mở cửa xe, nhưng là không để ý tới Tiêu Minh Lạc trước tiên, mà là đi tới bãi cỏ xanh trước mặt.
Tiêu Minh Lạc cảm thấy kỳ quái, cũng ngậm miệng lại, đi tới.
/914
|