Nhà cũ của Hướng gia là loại biệt thử cổ, được thiết kế theo phong cách kiểu các nhà giàu Trung quốc thời xưa có hơi hướng hiện đại. Tuy là giống nhà cổ nhưng đúng là kém xa vạn dặm
Tại cửa lớn Hướng gia, phía trên treo một cái biển lớn, mặt trên viết hai chữ to Hướng gia . Xem ra nơi này có lịch sử rất lâu đời, bên cạnh lại có điêu khắc Yến Qui Lai*. (nước Yên - Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía nam Liêu Ninh)
Mừng tiểu thư đã trở lại. Vừa gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở. Người nọ cung kính làm bộ dạng vui mừng nhìn Hướng Mạn Quỳ: Lão phu nhân đã đợi cô lâu rồi.
Ừ. Hướng Mạn Quỳ gật đầu một cái sau đó mới kéo tay Hàn Thất Lục lại, thấp giọng nói: Ở trong Hướng gia em vẫn ôm anh giống như bây giờ có được không?
Anh có chút cười khẽ, lúc này Hàn Thất Lục không tìm được lý do từ chối, đành phải tùy ý để cô ta kéo chính mình cùng bước vào trong.
Người hầu đi trước, hai người họ theo sau. Hướng lão phu nhân lúc này đang ngồi sau một cái bàn lớn hút tẩu thuốc.
Bà nội, sức khỏe bà không tốt, sao lại còn hút thuốc! Hướng Mạn Quỳ đi đến gần hơn, liền đem ánh mắt liếc nhìn đám người hầu.
Tâm trạng không tốt, nên muốn tìm đến cái gì đó giải sầu. Thân già như ta đã bước một chân vào quan tài rồi, thật có phúc phần được đám người trẻ tuổi như các người tôn trọng rồi. Hướng lão phu nhân bỏ tẩu thuốc xuống, dung cặp mắt có hơi chút mờ đục kia nhưng hiển nhiên là vẫn còn đủ sáng nhận ra Hàn Thất Lục, bà ta mở miệng thản nhiên nói: Ôi không chú ý có khách quý đến thăm mà ra nghênh đón, hy vọng Hàn đại thiếu gia đừng để ý.
Bà ta nếu đã nói như vậy, anh còn có thể nói cái gì để ý được sao.
Hàn Thất Lục khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Các con ngồi xuống đi. Hướng lão phu nhân ngồi thẳng dậy, tiếp theo vịnh vào gậy mà đứng lên. Tuy nhiên bởi vì tuổi già, lưng bà ta đã hơi khom nhưng mặc dù là như vậy bà ta vẫn giữ được khí chất riêng của mình.
Ngoài này hơi lạnh, bà nội, để con đỡ bà vào trong nói chuyện Hướng Mạn Quỳ dò hỏi.
Cũng được. Lão phu nhân gật đầu, tùy ý để Hướng Mạn Quỳ đỡ mình vào phòng.
Phòng Hướng lão phu nhân vẫn như cũ là cổ kính, vừa tiến vào phòng có thể ngửi được một mùi hương thơm ngát. Theo mùi hương kia tìm tới, thì ra do trong góc phòng có đặt một cái lư hương, trên đầu lư hương khói thơm nhàn nhạt đang lượn lờ bay lên, đúng là cảm thấy chop mũi ngửi được mùi cỏ thơm thoang thoảng.
Trong phòng người già, trái lại không có chút cảm thấy hơi thở già mà còn có rất nhiều món ngon tuyệt vời.
Hướng lão phu nhân ngồi xuống bên cạnh cái bàn đặt đầy trái cây, Hướng Mạn Quỳ không nói gì liền đứng bên cạnh bà ta.
Hàn thiếu gia không cần câu nệ, mời ngồi. Hướng lão phu nhân nói.
Hàn Thất Lục cũng không có khách khí liền ở một bên ngồi xuống. Đây ghế dựa là ghế ngồi cứng, tuy trên bề mặt có đặt nệm êm nhưng dù thế nào vẫn không thể so sánh với ghế sofa mềm mại. Bất quá xem cách bố trí của nhà tổ Hướng gia, bên trong sẽ không thể có sofa hay đồ vật hiện đại đì đó.
Hướng gia này rõ thật là quá mức bảo thủ qui cũ, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến gia tộc này ngày càng đi xuống.
Con nghe nói ba con muốn thu mua Hướng gia, không biết bà nghĩ sao về việc này? Hàn Thất Lục cũng không nói nhiều, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: Kỳ thật con xem qua nơi này toàn là đồ vật thời xưa, tuy vẫn rất xa hoa, nhưng là cần đổi mới nơi này nhiều lắm. Ba con thu mua nơi này nếu là dùng để mở khu du lịch thì tất nhiên sẽ phải đổi mới nơi này.
Hướng lão phu nhân híp một bên mắt, sau đó rất nhanh mở ra liền nói: Hàn thiếu gia, Hướng gia chúng tôi tọa lạc ở thành phố B là mảnh đất phồn hoa, thu mua nơi này, ba của cậu nhất định không để chúng tôi có thể về thăm lại nhà cũ.
Ý của bà là...
Ý của ta là, dù bà già này có chết cũng sẽ không bán đi ngôi nhà này. Mặc kệ Hàn Lục Hải ông ta có sử dụng bất kì thủ đoạn nào ta đều không chấp nhận! Hướng lão phu nhân dần dần bắt đầu kích động, vừa nói chuyện vừa dùng gậy dộng mạnh trên mặt đất.
Lúc trước Hàn thị gặp nạn, Hướng gia cũng không có ra tay giúp đỡ còn cắt đứt quan hệ hợp tác giữa hai gia đình, Hàn thị lại ngày càng gặp nguy hơn. Thù này, Hàn Lục Hải có lẽ sắp trả lại được rồi.
Thật sự là làm bậy... Hướng lão phu nhân đôi mắt hiện lên một tầng sương mù.
Lúc trước, bà dứt khoát kiên quyết không để cho Hàn Thất Lục và Hướng Mạn Quỳ đến với nhau, hơn nữa không nghĩ chút tình nghĩa nào mà cắt đứt việc hợp tác với hàn gia, tất cả là sợ Hàn gia liên lụy Hướng thị.
Tuyệt đối thật không ngờ, Hàn Lục Hải lại tài giỏi như vậy liền có thể mang một tập đoàn Hàn thị gần như phá sản mà phát triển lên gấp ngàn vạn lần.
Nếu như có thể biết trước được sự việc này, bà lúc trước tuyệt đối không làm như vậy. Đúng là đã làm chuyện sai lầm không thể cứu chữa rồi.
Bà nội... Bà không cần kích động quá, thân thể vẫn quan trọng hơn. Hướng Mạn Quỳ vội vàng ở một bên khuyên, trong lòng nghĩ nếu bà nội biết cô ta vì muốn có được vai diễn trong phim của Lạc lão mà đem Hướng gia bán đi, không biết sau này sẽ phản ứng như thế nào...
Bà chết không sao cả nhưng nhất định phải bảo toàn nhà tổ Hướng gia! Hướng lão phu nhân hết sức nghiêm túc nói.Hàn Thất Lục trầm tư một chút, mở miệng nói: Chuyện này, ba con đã khuyên giải nhiều lần, cũng không để con nhúng tay vào. Cho nên... Chỉ sợ con cũng không có biện pháp giúp bà.
Tựa như đã sớm dự đoán được Hàn Thất Lục sẽ nói như vậy, Hướng lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: Cậu không phải vì trong lòng còn đang trách ta lúc trước đã bắt hai đứa chia tay?
Làm sao có thể... Hàn Thất Lục vội vàng giải thích: Con biết bà nhất định cũng có nỗi khổ trong lòng, cho nên cũng không trách người, cơ bản là chuyện này, con thật sự không thể giúp được. Nếu Hàn thị thu mua nhà thờ tổ của Hướng gia thì căn nhà này cũng sẽ không thể giữ lại, nhất định có nguyên nhân khác?
Hướng lão phu nhân sửng sốt, trong lòng âm thầm cảm thán Hàn Thất Lục tuy còn tuổi nhỏ nhưng rất biết phân tích sự tình. Người như vậy nếu thật tâm đối tối với Hướng Mạn Quỳ thì có thể sẽ là chỗ dữa vững chắc cho cháu gái bà.
Mạn Quỳ, con đi ra ngoài trước. Mau đi thăm dì con đi. Dì con mới vừa sinh non, thân thể cực kỳ yếu, dượng con lại đi công tác không ở nhà, con nên đi tìm dì cùng trò chuyện để tâm trạng thoải mái hơn. Hướng lão phu nhân nhìn Hướng Mạn Quỳ nói.
Lúc này bảo cô ta rời đi, không biết là muốn nói chuyện gì. Cô ta cơ bản là nghĩ không muốn đi nhưng bà đã nói như vậy rồi cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Sau khi Hướng Mạn Quỳ đi, Hướng lão phu nhân mới chậm rãi mở miệng nói: Có một số việc bà nghĩ không nên để cho cháu gái ngây thơ của bà biết.
Ngây thơ? Hàn Thất Lục trong lòng phứt tạp, đành phải kiên trì gật đầu nói: Đúng, Mạn Quỳ quả thật cực kỳ ngây thơ.
Hướng lão phu nhân không hay biết gì, cũng không có phát hiện đáy mắt Hàn Thất Lục cất giấu một tia chán ghét, bà ta tiếp tục nói: Hướng gia lúc trước đã sai lầm, mấy năm gần đây sai lại càng sai dượng của Mạn Quỳ vay ngân hàng một khoản tiền lớn theo người ta buôn bán. Kết quả bị người ta lừa, tiền bạc toàn bộ đều đã mất, hiện tại đang thiếu ngân hàng không ít tiền.
Chẳng lẽ... Hàn Thất Lục hỏi dò: Lúc ấy dùng nhà tổ này của Hướng gia để đảm bảo?
Đúng. Hướng lão phu nhân gật đầu một cái: Nội trong hai năm phải trả nợ nhưng đến bây giờ vẫn chưa trả được bao nhiêu. Đến lúc đó ngân hàng cưỡng chế đem nhà tổ của Hướng gia đem hóa giá, mà ba của cậu tất nhiên đã cùng ngân hàng bên kia bàn bạc chuyện này rồi.
Đến lúc đó nếu công khai cạnh tranh đấu thầu, giá cả nâng càng cao, khó trách ông ta trong giai đoạn này cứ muốn nhanh nhất thu mua được nhà của Hướng gia
Bà nghĩ con có thể giúp được sao? Ba con, ông ấy là một người rất cố chấp, con tuy không muốn nhìn thấy nhà của Hướng gia bị thu mua và bà không có nhà để về. Nhưng là con quả thật không có cách gì để giúp bà rồi. Hàn Thất Lục phân tích.
Một gia tộc lớn như Hướng gia, nếu như ngay cả nhà thờ tổ tông của mình cũng bị thu mua, như thế chẳng phải cả gia tộc đều bị diệt vong sao?
Ba cậu là người cố chấp hẳn cũng sẽ không làm theo ý cậu nói rồi. Hướng lão phu nhân trong mắt lộ vẻ nhanh trí chuyển sang chủ đề khác, mở miệng tiếp tục nói: Quan hệ của cậu cùng Mạn Quỳ vẫn tốt chứ?
... Hàn Thất Lục không biết Hướng lão phu nhân vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy, đành phải ấp úng hồi đáp: Rất tốt.
Cậu có bằng lòng cưới Mạn Quỳ nhà ta hay không? Hướng lão phu nhân nheo lại ánh mắt, hơi chút tự hào nói: Hướng Mạn Quỳ nhà chúng ta dù là luận tài khí, hay là luận vẻ bề ngoài thì người thường vẫn không thể so sánh được, cậu có bằng lòng cưới nó về làm vợ hay không?
Trong lòng một câu Không muốn! liền muốn thốt ra, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, là nữ giúp việc bưng hai tách trà tiến vào. Cũng bởi vì thời tiết lạnh bất ngờ nên muốn đem chút hơi ấm vào.
Lão phu nhân, trà đã có ạ.
Ừ. Lão phu nhân gật gật đầu, nữ giúp việc lúc này mới dám đi tới, thật cẩn thận đặt trà lên bàn rồi nhanh chóng lui ra.
Thiếu chút nữa Hàn Thất Lục liền muốn đem chuyện chính mình đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ nói ra hết, đúng là tí nữa là hỏng hết chuyện đại sự! Thực nên đa tạ nữ giúp việc kia!
Hàn thiếu gia, chúng ta tiếp tục. Hướng lão phu nhân là đang nhắc lạ chủ đề vừa rồi.
Suy nghĩ vài phút, Hàn Thất Lục bình tĩnh tự nhiên trả lời: Không phải bản thân con có hay không nguyện ý, bà cũng biết là con đã có một vị hôn thê khác.
Bất quá cũng là hôn nhân thương mại, con cũng không phải là thích cô gái kia.
Hướng lão phu nhân trả lời, bà cũng không biết chuyện anh cùng An Sơ Hạ từng yêu nhau.
Như vậy cũng được.
Hàn Thất Lục liền cong khóe miệng, đâm lao phải theo lao: Hôn nhân thương mại, sinh ra trong một gia tộc lớn, chúng ta đều hiểu rõ những chuyện này, không phải là chuyện rất bình thường sao? Vì là hôn nhân thương mại, nên càng không thể tự tiện được. Lại thêm chuyện bà từng đối với Hàn gia như vậy, ba mẹ con sẽ không đồng ý cho con cưới Hướng Mạn Quỳ về. Cho nên việc hiện tại chúng con qua lại đã một mực phản đối rồi, chuyện đám cưới lại càng miễn bang rồi.
Nếu Mạn Quỳ mang thai con của con? Hướng lão phu nhân sắc mặt lạnh lùng nói: Cậu cũng cần phải tự mình quyết định chứ, muốn cưới một người con không yêu? Thất Lục, cậu muốn hi sinh hạnh phúc của chính mình à?
Nói nghe tốt như vậy, bất quá là vì Hàn gia điều kiện tốt sẽ trợ giúp Hướng gia khôi phục lại thôi. Hướng lão phu nhân này cũng thật biết đóng kịch rồi.
Chuyện này con sẽ về nghĩ lại... Bà yên tâm, nếu con xác nhận chính mình không đủ năng lực bảo vệ cô ấy, không thể làm cha người ta thì đương nhiên sẽ không thể rước Mạn Quỳ về.
Tại cửa lớn Hướng gia, phía trên treo một cái biển lớn, mặt trên viết hai chữ to Hướng gia . Xem ra nơi này có lịch sử rất lâu đời, bên cạnh lại có điêu khắc Yến Qui Lai*. (nước Yên - Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía nam Liêu Ninh)
Mừng tiểu thư đã trở lại. Vừa gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở. Người nọ cung kính làm bộ dạng vui mừng nhìn Hướng Mạn Quỳ: Lão phu nhân đã đợi cô lâu rồi.
Ừ. Hướng Mạn Quỳ gật đầu một cái sau đó mới kéo tay Hàn Thất Lục lại, thấp giọng nói: Ở trong Hướng gia em vẫn ôm anh giống như bây giờ có được không?
Anh có chút cười khẽ, lúc này Hàn Thất Lục không tìm được lý do từ chối, đành phải tùy ý để cô ta kéo chính mình cùng bước vào trong.
Người hầu đi trước, hai người họ theo sau. Hướng lão phu nhân lúc này đang ngồi sau một cái bàn lớn hút tẩu thuốc.
Bà nội, sức khỏe bà không tốt, sao lại còn hút thuốc! Hướng Mạn Quỳ đi đến gần hơn, liền đem ánh mắt liếc nhìn đám người hầu.
Tâm trạng không tốt, nên muốn tìm đến cái gì đó giải sầu. Thân già như ta đã bước một chân vào quan tài rồi, thật có phúc phần được đám người trẻ tuổi như các người tôn trọng rồi. Hướng lão phu nhân bỏ tẩu thuốc xuống, dung cặp mắt có hơi chút mờ đục kia nhưng hiển nhiên là vẫn còn đủ sáng nhận ra Hàn Thất Lục, bà ta mở miệng thản nhiên nói: Ôi không chú ý có khách quý đến thăm mà ra nghênh đón, hy vọng Hàn đại thiếu gia đừng để ý.
Bà ta nếu đã nói như vậy, anh còn có thể nói cái gì để ý được sao.
Hàn Thất Lục khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Các con ngồi xuống đi. Hướng lão phu nhân ngồi thẳng dậy, tiếp theo vịnh vào gậy mà đứng lên. Tuy nhiên bởi vì tuổi già, lưng bà ta đã hơi khom nhưng mặc dù là như vậy bà ta vẫn giữ được khí chất riêng của mình.
Ngoài này hơi lạnh, bà nội, để con đỡ bà vào trong nói chuyện Hướng Mạn Quỳ dò hỏi.
Cũng được. Lão phu nhân gật đầu, tùy ý để Hướng Mạn Quỳ đỡ mình vào phòng.
Phòng Hướng lão phu nhân vẫn như cũ là cổ kính, vừa tiến vào phòng có thể ngửi được một mùi hương thơm ngát. Theo mùi hương kia tìm tới, thì ra do trong góc phòng có đặt một cái lư hương, trên đầu lư hương khói thơm nhàn nhạt đang lượn lờ bay lên, đúng là cảm thấy chop mũi ngửi được mùi cỏ thơm thoang thoảng.
Trong phòng người già, trái lại không có chút cảm thấy hơi thở già mà còn có rất nhiều món ngon tuyệt vời.
Hướng lão phu nhân ngồi xuống bên cạnh cái bàn đặt đầy trái cây, Hướng Mạn Quỳ không nói gì liền đứng bên cạnh bà ta.
Hàn thiếu gia không cần câu nệ, mời ngồi. Hướng lão phu nhân nói.
Hàn Thất Lục cũng không có khách khí liền ở một bên ngồi xuống. Đây ghế dựa là ghế ngồi cứng, tuy trên bề mặt có đặt nệm êm nhưng dù thế nào vẫn không thể so sánh với ghế sofa mềm mại. Bất quá xem cách bố trí của nhà tổ Hướng gia, bên trong sẽ không thể có sofa hay đồ vật hiện đại đì đó.
Hướng gia này rõ thật là quá mức bảo thủ qui cũ, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến gia tộc này ngày càng đi xuống.
Con nghe nói ba con muốn thu mua Hướng gia, không biết bà nghĩ sao về việc này? Hàn Thất Lục cũng không nói nhiều, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: Kỳ thật con xem qua nơi này toàn là đồ vật thời xưa, tuy vẫn rất xa hoa, nhưng là cần đổi mới nơi này nhiều lắm. Ba con thu mua nơi này nếu là dùng để mở khu du lịch thì tất nhiên sẽ phải đổi mới nơi này.
Hướng lão phu nhân híp một bên mắt, sau đó rất nhanh mở ra liền nói: Hàn thiếu gia, Hướng gia chúng tôi tọa lạc ở thành phố B là mảnh đất phồn hoa, thu mua nơi này, ba của cậu nhất định không để chúng tôi có thể về thăm lại nhà cũ.
Ý của bà là...
Ý của ta là, dù bà già này có chết cũng sẽ không bán đi ngôi nhà này. Mặc kệ Hàn Lục Hải ông ta có sử dụng bất kì thủ đoạn nào ta đều không chấp nhận! Hướng lão phu nhân dần dần bắt đầu kích động, vừa nói chuyện vừa dùng gậy dộng mạnh trên mặt đất.
Lúc trước Hàn thị gặp nạn, Hướng gia cũng không có ra tay giúp đỡ còn cắt đứt quan hệ hợp tác giữa hai gia đình, Hàn thị lại ngày càng gặp nguy hơn. Thù này, Hàn Lục Hải có lẽ sắp trả lại được rồi.
Thật sự là làm bậy... Hướng lão phu nhân đôi mắt hiện lên một tầng sương mù.
Lúc trước, bà dứt khoát kiên quyết không để cho Hàn Thất Lục và Hướng Mạn Quỳ đến với nhau, hơn nữa không nghĩ chút tình nghĩa nào mà cắt đứt việc hợp tác với hàn gia, tất cả là sợ Hàn gia liên lụy Hướng thị.
Tuyệt đối thật không ngờ, Hàn Lục Hải lại tài giỏi như vậy liền có thể mang một tập đoàn Hàn thị gần như phá sản mà phát triển lên gấp ngàn vạn lần.
Nếu như có thể biết trước được sự việc này, bà lúc trước tuyệt đối không làm như vậy. Đúng là đã làm chuyện sai lầm không thể cứu chữa rồi.
Bà nội... Bà không cần kích động quá, thân thể vẫn quan trọng hơn. Hướng Mạn Quỳ vội vàng ở một bên khuyên, trong lòng nghĩ nếu bà nội biết cô ta vì muốn có được vai diễn trong phim của Lạc lão mà đem Hướng gia bán đi, không biết sau này sẽ phản ứng như thế nào...
Bà chết không sao cả nhưng nhất định phải bảo toàn nhà tổ Hướng gia! Hướng lão phu nhân hết sức nghiêm túc nói.Hàn Thất Lục trầm tư một chút, mở miệng nói: Chuyện này, ba con đã khuyên giải nhiều lần, cũng không để con nhúng tay vào. Cho nên... Chỉ sợ con cũng không có biện pháp giúp bà.
Tựa như đã sớm dự đoán được Hàn Thất Lục sẽ nói như vậy, Hướng lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: Cậu không phải vì trong lòng còn đang trách ta lúc trước đã bắt hai đứa chia tay?
Làm sao có thể... Hàn Thất Lục vội vàng giải thích: Con biết bà nhất định cũng có nỗi khổ trong lòng, cho nên cũng không trách người, cơ bản là chuyện này, con thật sự không thể giúp được. Nếu Hàn thị thu mua nhà thờ tổ của Hướng gia thì căn nhà này cũng sẽ không thể giữ lại, nhất định có nguyên nhân khác?
Hướng lão phu nhân sửng sốt, trong lòng âm thầm cảm thán Hàn Thất Lục tuy còn tuổi nhỏ nhưng rất biết phân tích sự tình. Người như vậy nếu thật tâm đối tối với Hướng Mạn Quỳ thì có thể sẽ là chỗ dữa vững chắc cho cháu gái bà.
Mạn Quỳ, con đi ra ngoài trước. Mau đi thăm dì con đi. Dì con mới vừa sinh non, thân thể cực kỳ yếu, dượng con lại đi công tác không ở nhà, con nên đi tìm dì cùng trò chuyện để tâm trạng thoải mái hơn. Hướng lão phu nhân nhìn Hướng Mạn Quỳ nói.
Lúc này bảo cô ta rời đi, không biết là muốn nói chuyện gì. Cô ta cơ bản là nghĩ không muốn đi nhưng bà đã nói như vậy rồi cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài.
Sau khi Hướng Mạn Quỳ đi, Hướng lão phu nhân mới chậm rãi mở miệng nói: Có một số việc bà nghĩ không nên để cho cháu gái ngây thơ của bà biết.
Ngây thơ? Hàn Thất Lục trong lòng phứt tạp, đành phải kiên trì gật đầu nói: Đúng, Mạn Quỳ quả thật cực kỳ ngây thơ.
Hướng lão phu nhân không hay biết gì, cũng không có phát hiện đáy mắt Hàn Thất Lục cất giấu một tia chán ghét, bà ta tiếp tục nói: Hướng gia lúc trước đã sai lầm, mấy năm gần đây sai lại càng sai dượng của Mạn Quỳ vay ngân hàng một khoản tiền lớn theo người ta buôn bán. Kết quả bị người ta lừa, tiền bạc toàn bộ đều đã mất, hiện tại đang thiếu ngân hàng không ít tiền.
Chẳng lẽ... Hàn Thất Lục hỏi dò: Lúc ấy dùng nhà tổ này của Hướng gia để đảm bảo?
Đúng. Hướng lão phu nhân gật đầu một cái: Nội trong hai năm phải trả nợ nhưng đến bây giờ vẫn chưa trả được bao nhiêu. Đến lúc đó ngân hàng cưỡng chế đem nhà tổ của Hướng gia đem hóa giá, mà ba của cậu tất nhiên đã cùng ngân hàng bên kia bàn bạc chuyện này rồi.
Đến lúc đó nếu công khai cạnh tranh đấu thầu, giá cả nâng càng cao, khó trách ông ta trong giai đoạn này cứ muốn nhanh nhất thu mua được nhà của Hướng gia
Bà nghĩ con có thể giúp được sao? Ba con, ông ấy là một người rất cố chấp, con tuy không muốn nhìn thấy nhà của Hướng gia bị thu mua và bà không có nhà để về. Nhưng là con quả thật không có cách gì để giúp bà rồi. Hàn Thất Lục phân tích.
Một gia tộc lớn như Hướng gia, nếu như ngay cả nhà thờ tổ tông của mình cũng bị thu mua, như thế chẳng phải cả gia tộc đều bị diệt vong sao?
Ba cậu là người cố chấp hẳn cũng sẽ không làm theo ý cậu nói rồi. Hướng lão phu nhân trong mắt lộ vẻ nhanh trí chuyển sang chủ đề khác, mở miệng tiếp tục nói: Quan hệ của cậu cùng Mạn Quỳ vẫn tốt chứ?
... Hàn Thất Lục không biết Hướng lão phu nhân vì cái gì đột nhiên hỏi như vậy, đành phải ấp úng hồi đáp: Rất tốt.
Cậu có bằng lòng cưới Mạn Quỳ nhà ta hay không? Hướng lão phu nhân nheo lại ánh mắt, hơi chút tự hào nói: Hướng Mạn Quỳ nhà chúng ta dù là luận tài khí, hay là luận vẻ bề ngoài thì người thường vẫn không thể so sánh được, cậu có bằng lòng cưới nó về làm vợ hay không?
Trong lòng một câu Không muốn! liền muốn thốt ra, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, là nữ giúp việc bưng hai tách trà tiến vào. Cũng bởi vì thời tiết lạnh bất ngờ nên muốn đem chút hơi ấm vào.
Lão phu nhân, trà đã có ạ.
Ừ. Lão phu nhân gật gật đầu, nữ giúp việc lúc này mới dám đi tới, thật cẩn thận đặt trà lên bàn rồi nhanh chóng lui ra.
Thiếu chút nữa Hàn Thất Lục liền muốn đem chuyện chính mình đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ nói ra hết, đúng là tí nữa là hỏng hết chuyện đại sự! Thực nên đa tạ nữ giúp việc kia!
Hàn thiếu gia, chúng ta tiếp tục. Hướng lão phu nhân là đang nhắc lạ chủ đề vừa rồi.
Suy nghĩ vài phút, Hàn Thất Lục bình tĩnh tự nhiên trả lời: Không phải bản thân con có hay không nguyện ý, bà cũng biết là con đã có một vị hôn thê khác.
Bất quá cũng là hôn nhân thương mại, con cũng không phải là thích cô gái kia.
Hướng lão phu nhân trả lời, bà cũng không biết chuyện anh cùng An Sơ Hạ từng yêu nhau.
Như vậy cũng được.
Hàn Thất Lục liền cong khóe miệng, đâm lao phải theo lao: Hôn nhân thương mại, sinh ra trong một gia tộc lớn, chúng ta đều hiểu rõ những chuyện này, không phải là chuyện rất bình thường sao? Vì là hôn nhân thương mại, nên càng không thể tự tiện được. Lại thêm chuyện bà từng đối với Hàn gia như vậy, ba mẹ con sẽ không đồng ý cho con cưới Hướng Mạn Quỳ về. Cho nên việc hiện tại chúng con qua lại đã một mực phản đối rồi, chuyện đám cưới lại càng miễn bang rồi.
Nếu Mạn Quỳ mang thai con của con? Hướng lão phu nhân sắc mặt lạnh lùng nói: Cậu cũng cần phải tự mình quyết định chứ, muốn cưới một người con không yêu? Thất Lục, cậu muốn hi sinh hạnh phúc của chính mình à?
Nói nghe tốt như vậy, bất quá là vì Hàn gia điều kiện tốt sẽ trợ giúp Hướng gia khôi phục lại thôi. Hướng lão phu nhân này cũng thật biết đóng kịch rồi.
Chuyện này con sẽ về nghĩ lại... Bà yên tâm, nếu con xác nhận chính mình không đủ năng lực bảo vệ cô ấy, không thể làm cha người ta thì đương nhiên sẽ không thể rước Mạn Quỳ về.
/914
|