Mẹ của tôi bên kia...... tôi sẽ đi làm công tác tư tưởng. Manh Tiểu Nam xấu hổ nói: Tôi chỉ sợ, coi như mang thai con trai, bác gái bọn họ cũng vẫn là......
Con cứ yên tâm. Đến lúc Tiêu gia coi như là không muốn đứa bé trong bụng con, cũng sợ bị mắc phải lời dị nghị bên ngoài, cũng phải chấp nhận con thành người của Tiêu gia bọn họ. Lăng lão thái gia tràn đầy sức lực nói: Ta trước giờ tung chiêu cờ xưa nay sẽ không có đi nhầm đích.
...... Mấy người lần thứ hai rơi vào trầm mặc, có điều bầu không khí hình như trở nên vi diệu lên.
Mãi đến khi Lăng Hàn Vũ nói lên một câu: Trước tiên cô cũng nên trở thành một người con gái ôn nhu một chút.
Lời vừa ra khỏi miệng, Manh Tiểu Nam mặt trở nên đỏ hơn.
Tiêu Minh Lạc cũng rất là bất mãn trừng nhìn Lăng Hàn Vũ một chút: Cậu ồn ào cái gì.
Hai người các người cũng đừng thẹn thùng, chuyện này...... thẹn thùng không được. Như vậy sớm làm đi, đêm nay là thấy thế nào? Lăng Hàn Vũ nói xong rất trêu tức mà nhìn hai người bọn họ, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn.
Mọi người ở Lăng gia ăn cơm trưa rồi mới cáo biệt rời đi. Đưa mắt nhìn bốn chiếc xe sau khi rời đi, Lăng Hàn Vũ liếc mắt, trong lúc lơ đãng thấy được một chiếc màu đen xe đang đi theo xe Tiêu Minh Lạc của bọn họ.
Lẽ nào......
Lăng Hàn Vũ màu sắc trong mắt trong nháy mắt trở nên sâu thẳm, tiện tay kêu hai người mở xe không nhanh không chậm theo sát đằng sau chiếc xe màu đen kia. Đúng như dự đoán, chiếc xe kia chính là theo dõi Tiêu Minh Lạc bọn họ. Hàn Thất Lục bọn họ đã hướng về Hàn gia, mà bọn Tiêu Minh Lạc đang chuẩn bị đi gặp cha mẹ Giang Nam.
Lăng Hàn Vũ để tài xế vẫn duy trì cự ly thích hợp, tiện tay cầm lấy điện thoại di động bấm số Tiêu Minh Lạc.
Minh Lạc, cậu đem xe đi tới nơi hẻo lánh đi, có chiếc xe một mực theo sát các người, tôi đang theo sau xe hắn đây, phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.
Đầu bên kia điện thoại đáp một tiếng, xe bắt đầu hướng về con đường lệch khỏi dự định.Xe đi tới một con đường, xe đi ngang qua càng ngày càng ít, mãi cho đến xe lái đến một vùng ngoại thành, chung quanh là chính đang thi công. Mà hôm nay công trường lại không làm việc, trên công trường một bóng người cũng không có. Xe rẽ vào một khúc ngoặc rồi mất dấu
Từ trên chiếc xe màu đen kia một người liền đi xuống, nghi hoặc xuống xe kiểm tra. Ngay khi hắn ló đầu hướng về phía chỗ rẽ bên kia nhìn, lúc đó, một bóng người xuất hiện ở dưới chân của hắn.
Hắn vừa ngẩng đầu, một nắm đấm liền tàn nhẫn đập về phía mặt hắn.
Ôi ôi! Người kia vội vã che mặt kêu lên, máu mũi từ chóp mũi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đánh hắn chính là Lăng Hàn Vũ, Lăng Hàn Vũ vung tay lên, hai người vệ sĩ của anh mang theo lập tức đi tới chỗ người kia. Vừa lúc ở bên này xe Tiêu Minh Lạc từ một trong hẻm nhỏ đi ra, rất nhanh dừng xe bước xuống xe.
Thiếu, thiếu...... Thiếu gia! Người kia kinh hoảng mà nhìn Tiêu Minh Lạc, bất đắc dĩ người bị giữ chặt, căn bản chạy cũng không được.
Manh Tiểu Nam đi theo phía sau Tiêu Minh Lạc, chỉ thấy Tiêu Minh Lạc từng bước từng bước áp sát người kia, sắc mặt âm trầm hỏi: Ông nội phái anh đi theo dõi tôi?
Không không không...... Người kia lắc đầu liên tục.
Chẳng lẽ không đúng là ông nội cho anh tới? Tiêu Minh Lạc nhíu mày đến, mặt lộ vẻ không thích: Vẫn là...... anh không thừa nhận là ông nội phái anh tới.
Người kia dừng lại, như một con gà trống bại trận.
Tiểu tử, hiện tại giả bộ câm điếc sao? Lăng Hàn Vũ mở miệng, ra hiệu cho thủ hạ bằng ánh mắt, thủ hạ kia giương tay một cái chính là một cái bạt tai to bằng hạt dưa rơi vào mặt của người kia, trên mặt của hắn lập tức để lại một dấu rõ ràng dấu năm ngón tay.
Á —— người kia bị đau hít sâu một hơi.
Còn không mau nói, là ai phái anh tới theo dõi bọn họ?!
Lăng Hàn Vũ này hét một tiếng, thân thể của người kia run rẩy, giật giật môi nói rằng: Vâng..... Là lão gia.
Con cứ yên tâm. Đến lúc Tiêu gia coi như là không muốn đứa bé trong bụng con, cũng sợ bị mắc phải lời dị nghị bên ngoài, cũng phải chấp nhận con thành người của Tiêu gia bọn họ. Lăng lão thái gia tràn đầy sức lực nói: Ta trước giờ tung chiêu cờ xưa nay sẽ không có đi nhầm đích.
...... Mấy người lần thứ hai rơi vào trầm mặc, có điều bầu không khí hình như trở nên vi diệu lên.
Mãi đến khi Lăng Hàn Vũ nói lên một câu: Trước tiên cô cũng nên trở thành một người con gái ôn nhu một chút.
Lời vừa ra khỏi miệng, Manh Tiểu Nam mặt trở nên đỏ hơn.
Tiêu Minh Lạc cũng rất là bất mãn trừng nhìn Lăng Hàn Vũ một chút: Cậu ồn ào cái gì.
Hai người các người cũng đừng thẹn thùng, chuyện này...... thẹn thùng không được. Như vậy sớm làm đi, đêm nay là thấy thế nào? Lăng Hàn Vũ nói xong rất trêu tức mà nhìn hai người bọn họ, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn.
Mọi người ở Lăng gia ăn cơm trưa rồi mới cáo biệt rời đi. Đưa mắt nhìn bốn chiếc xe sau khi rời đi, Lăng Hàn Vũ liếc mắt, trong lúc lơ đãng thấy được một chiếc màu đen xe đang đi theo xe Tiêu Minh Lạc của bọn họ.
Lẽ nào......
Lăng Hàn Vũ màu sắc trong mắt trong nháy mắt trở nên sâu thẳm, tiện tay kêu hai người mở xe không nhanh không chậm theo sát đằng sau chiếc xe màu đen kia. Đúng như dự đoán, chiếc xe kia chính là theo dõi Tiêu Minh Lạc bọn họ. Hàn Thất Lục bọn họ đã hướng về Hàn gia, mà bọn Tiêu Minh Lạc đang chuẩn bị đi gặp cha mẹ Giang Nam.
Lăng Hàn Vũ để tài xế vẫn duy trì cự ly thích hợp, tiện tay cầm lấy điện thoại di động bấm số Tiêu Minh Lạc.
Minh Lạc, cậu đem xe đi tới nơi hẻo lánh đi, có chiếc xe một mực theo sát các người, tôi đang theo sau xe hắn đây, phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.
Đầu bên kia điện thoại đáp một tiếng, xe bắt đầu hướng về con đường lệch khỏi dự định.Xe đi tới một con đường, xe đi ngang qua càng ngày càng ít, mãi cho đến xe lái đến một vùng ngoại thành, chung quanh là chính đang thi công. Mà hôm nay công trường lại không làm việc, trên công trường một bóng người cũng không có. Xe rẽ vào một khúc ngoặc rồi mất dấu
Từ trên chiếc xe màu đen kia một người liền đi xuống, nghi hoặc xuống xe kiểm tra. Ngay khi hắn ló đầu hướng về phía chỗ rẽ bên kia nhìn, lúc đó, một bóng người xuất hiện ở dưới chân của hắn.
Hắn vừa ngẩng đầu, một nắm đấm liền tàn nhẫn đập về phía mặt hắn.
Ôi ôi! Người kia vội vã che mặt kêu lên, máu mũi từ chóp mũi từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đánh hắn chính là Lăng Hàn Vũ, Lăng Hàn Vũ vung tay lên, hai người vệ sĩ của anh mang theo lập tức đi tới chỗ người kia. Vừa lúc ở bên này xe Tiêu Minh Lạc từ một trong hẻm nhỏ đi ra, rất nhanh dừng xe bước xuống xe.
Thiếu, thiếu...... Thiếu gia! Người kia kinh hoảng mà nhìn Tiêu Minh Lạc, bất đắc dĩ người bị giữ chặt, căn bản chạy cũng không được.
Manh Tiểu Nam đi theo phía sau Tiêu Minh Lạc, chỉ thấy Tiêu Minh Lạc từng bước từng bước áp sát người kia, sắc mặt âm trầm hỏi: Ông nội phái anh đi theo dõi tôi?
Không không không...... Người kia lắc đầu liên tục.
Chẳng lẽ không đúng là ông nội cho anh tới? Tiêu Minh Lạc nhíu mày đến, mặt lộ vẻ không thích: Vẫn là...... anh không thừa nhận là ông nội phái anh tới.
Người kia dừng lại, như một con gà trống bại trận.
Tiểu tử, hiện tại giả bộ câm điếc sao? Lăng Hàn Vũ mở miệng, ra hiệu cho thủ hạ bằng ánh mắt, thủ hạ kia giương tay một cái chính là một cái bạt tai to bằng hạt dưa rơi vào mặt của người kia, trên mặt của hắn lập tức để lại một dấu rõ ràng dấu năm ngón tay.
Á —— người kia bị đau hít sâu một hơi.
Còn không mau nói, là ai phái anh tới theo dõi bọn họ?!
Lăng Hàn Vũ này hét một tiếng, thân thể của người kia run rẩy, giật giật môi nói rằng: Vâng..... Là lão gia.
/914
|