Edit: La Pluie
Lưu Đông Vũ đang suy nghĩ miên man, An Sơ Hạ đã mở miệng nói: Nếu thật sự theo như lời cậu nói, là gửi đến cho Hàn Thất Lục, như vậy, có nghĩa là thứ này vốn dĩ nên được đưa đến tay người cần nó?
Lưu Đông Vũ vội vàng gật đầu, sau đó vô cớ đầu không may đụng nhẹ rồi ngã xuống, khuôn mặt trở nên bối rối liền hỏi: Cô nói gì... Vì sao tôi nghe không hiểu.
An Sơ Hạ cúi đầu mắt nhìn xuống túi nhựa lớn trong tay mình đang cầm, giương mắt đối mặt với Lưu Đông Vũ nói từng chữ từng câu: Ý tôi là, tôi đã hiểu được, nên sẽ giúp bạn đưa cái này đến tay Hàn Thất Lục.
Àh? Lưu Đông Vũ vội vàng hỏi lại: Vì sao? Đây cũng không thuộc phận sự riêng của cô, cô thật tốt.
Tôi không phải là người tốt. An Sơ Hạ hướng về phía Lưu Đông Vũ nở nụ cười ngọt ngào: Tôi có íchkỷ của riêng mình.
Ích kỷ... Lưu Đông Vũ nghiêm lại, nhưng cô đã bước đến cửa sân bóng rổ, anh vội vàng theo sau, đi cùng cô đến cửa lớp Hàn Thất Lục.
Lúc này không còn sớm, Lớp của Hàn Thất lục trong đã xuất hiện gần mươi người. An Sơ Hạ đứng ngoài cửa, nhìn đến chỗ ngồi của Hàn Thất Lục vẫn trống, Lăng Hàn Vũ cùng Tiêu Minh Lạc hai người cũng không ở đây.
Oh - - đây không phải là...không phải là chị dâu sao?! Một nam sinh của câu lạc bộ bóng rổ hét lên, thu hút tất cả sự chú ý về phía An Sơ Hạ.
Giống như con khỉ bị nhốt cho toàn bộ người trong vườn bách thú nhìn, cảm giác này thật là... Không thoải mái.
An Sơ Hạ cười ngượng ngịu, chân bước từng bước, không hề khách khí, trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi của Hàn Thất Lục.
Chỗ này... Không nhầm là chỗ ngồi của Hàn Thất Lục? Để chắc chắn mình không ngồi nhầm vị trí, cô cố ý hỏi một lần.
Đương nhiên, không sai, chính là chỗ đó! Nam sinh kia nhanh chóng trả lời, nói xong, vội vàng phóng nhanh đến cửa, khoác vai Lưu Đông Vũ nhỏ giọng hỏi: Đây là tình huống gì?
Lưu Đông Vũ nhún vai, ý muốn nói chính anh cũng không biết đây là tình huống gì. Oh - - một nam sinh khác trong câu lạc bộ bóng rổ ngạc nhiên hét lên, mọi mắt đều nhìn về góc rẽ phía hành lang: Đội trưởng đến kìa!
Nam sinh đó gọi đội trưởng, đương nhiên chính là Hàn Thất Lục.
Kỳ lạ thật. Nam sinh kia gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi ngờ nói: Đội trưởng tại sao lại đi cùng Lăng Hàn Vũ thế kia? Hai người không phải đã lâu không thân thiết với nhau sao?
Thân thiết với nhau? Lưu Đông Vũ sửng sốt nhưng lập tức bình thường lại.
Xem ra Lăng Hàn Vũ thật sự để tâm đến An Sơ Hạ, nhưng rõ ràng mọi người bên ngoài đều lan truyền tin tức Hàn Thất Lục thích một minh tinh nổi tiếng sao? Tin tức truyền miệng quả thật là không đáng tin!
Đội trưởng! Nam sinh kia lên tiếng chào đón. Nhưng gần như phát hiện thấy biểu cảm của Hàn Thất Lục đầy sát khí hằm hằm, nhìn sắc mặt Lăng Hàn vũ cũng không khá hơn chút nào.
Chuyện gì vậy? Hàn Thất Lục lạnh lùng hỏi.
Nhìn thấy biểu cảm này của Hàn Thất Lục, trong lòng nam sinh kia có chút sợ hãi, vội vàng nói: Có người tìm anh...
Hàn Thất Lục không hề đáp lại, trực tiếp bước qua hắn đi về phía lớp học.
Hàn Thất Lục bước nhanh vào lớp học. Khi nhìn thấy người ngồi trên ghế của mình, sắc mặt liền thay đổi, biến từ bộ dạng muốn ăn thịt người khi nãy thành ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt An Sơ Hạ nói: Em tìm tôi?
Đúng à. An Sơ Hạ gật đầu đồng thời đứng lên, yên lặng nhìn Hàn Thất Lục nói: Để mang đến cho anh một thứ.
Thứ gì? Hàn Thất Lục có chút ngạc nhiên. vừa lúc đó bước vào lớp học, sắc mặt Lăng Hàn Vũ càng trở nên tối sầm, trực tiếp trở về vị trí của mình ngồi xuống.
Cái này. An Sơ Hạ chỉ vào túi nhựa ở trên bàn, nhanh chóng nói tiếp: Anh không mở ra nhìn xem sao?
Lưu Đông Vũ đang suy nghĩ miên man, An Sơ Hạ đã mở miệng nói: Nếu thật sự theo như lời cậu nói, là gửi đến cho Hàn Thất Lục, như vậy, có nghĩa là thứ này vốn dĩ nên được đưa đến tay người cần nó?
Lưu Đông Vũ vội vàng gật đầu, sau đó vô cớ đầu không may đụng nhẹ rồi ngã xuống, khuôn mặt trở nên bối rối liền hỏi: Cô nói gì... Vì sao tôi nghe không hiểu.
An Sơ Hạ cúi đầu mắt nhìn xuống túi nhựa lớn trong tay mình đang cầm, giương mắt đối mặt với Lưu Đông Vũ nói từng chữ từng câu: Ý tôi là, tôi đã hiểu được, nên sẽ giúp bạn đưa cái này đến tay Hàn Thất Lục.
Àh? Lưu Đông Vũ vội vàng hỏi lại: Vì sao? Đây cũng không thuộc phận sự riêng của cô, cô thật tốt.
Tôi không phải là người tốt. An Sơ Hạ hướng về phía Lưu Đông Vũ nở nụ cười ngọt ngào: Tôi có íchkỷ của riêng mình.
Ích kỷ... Lưu Đông Vũ nghiêm lại, nhưng cô đã bước đến cửa sân bóng rổ, anh vội vàng theo sau, đi cùng cô đến cửa lớp Hàn Thất Lục.
Lúc này không còn sớm, Lớp của Hàn Thất lục trong đã xuất hiện gần mươi người. An Sơ Hạ đứng ngoài cửa, nhìn đến chỗ ngồi của Hàn Thất Lục vẫn trống, Lăng Hàn Vũ cùng Tiêu Minh Lạc hai người cũng không ở đây.
Oh - - đây không phải là...không phải là chị dâu sao?! Một nam sinh của câu lạc bộ bóng rổ hét lên, thu hút tất cả sự chú ý về phía An Sơ Hạ.
Giống như con khỉ bị nhốt cho toàn bộ người trong vườn bách thú nhìn, cảm giác này thật là... Không thoải mái.
An Sơ Hạ cười ngượng ngịu, chân bước từng bước, không hề khách khí, trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi của Hàn Thất Lục.
Chỗ này... Không nhầm là chỗ ngồi của Hàn Thất Lục? Để chắc chắn mình không ngồi nhầm vị trí, cô cố ý hỏi một lần.
Đương nhiên, không sai, chính là chỗ đó! Nam sinh kia nhanh chóng trả lời, nói xong, vội vàng phóng nhanh đến cửa, khoác vai Lưu Đông Vũ nhỏ giọng hỏi: Đây là tình huống gì?
Lưu Đông Vũ nhún vai, ý muốn nói chính anh cũng không biết đây là tình huống gì. Oh - - một nam sinh khác trong câu lạc bộ bóng rổ ngạc nhiên hét lên, mọi mắt đều nhìn về góc rẽ phía hành lang: Đội trưởng đến kìa!
Nam sinh đó gọi đội trưởng, đương nhiên chính là Hàn Thất Lục.
Kỳ lạ thật. Nam sinh kia gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi ngờ nói: Đội trưởng tại sao lại đi cùng Lăng Hàn Vũ thế kia? Hai người không phải đã lâu không thân thiết với nhau sao?
Thân thiết với nhau? Lưu Đông Vũ sửng sốt nhưng lập tức bình thường lại.
Xem ra Lăng Hàn Vũ thật sự để tâm đến An Sơ Hạ, nhưng rõ ràng mọi người bên ngoài đều lan truyền tin tức Hàn Thất Lục thích một minh tinh nổi tiếng sao? Tin tức truyền miệng quả thật là không đáng tin!
Đội trưởng! Nam sinh kia lên tiếng chào đón. Nhưng gần như phát hiện thấy biểu cảm của Hàn Thất Lục đầy sát khí hằm hằm, nhìn sắc mặt Lăng Hàn vũ cũng không khá hơn chút nào.
Chuyện gì vậy? Hàn Thất Lục lạnh lùng hỏi.
Nhìn thấy biểu cảm này của Hàn Thất Lục, trong lòng nam sinh kia có chút sợ hãi, vội vàng nói: Có người tìm anh...
Hàn Thất Lục không hề đáp lại, trực tiếp bước qua hắn đi về phía lớp học.
Hàn Thất Lục bước nhanh vào lớp học. Khi nhìn thấy người ngồi trên ghế của mình, sắc mặt liền thay đổi, biến từ bộ dạng muốn ăn thịt người khi nãy thành ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt An Sơ Hạ nói: Em tìm tôi?
Đúng à. An Sơ Hạ gật đầu đồng thời đứng lên, yên lặng nhìn Hàn Thất Lục nói: Để mang đến cho anh một thứ.
Thứ gì? Hàn Thất Lục có chút ngạc nhiên. vừa lúc đó bước vào lớp học, sắc mặt Lăng Hàn Vũ càng trở nên tối sầm, trực tiếp trở về vị trí của mình ngồi xuống.
Cái này. An Sơ Hạ chỉ vào túi nhựa ở trên bàn, nhanh chóng nói tiếp: Anh không mở ra nhìn xem sao?
/914
|