Editor: Ngọc Linh
Beta: Ngọc Duyên + LaPluie
Thấy ánh nhìn phảng phất nghi ngờ của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục liền mở miệng nói: Lúc em chưa đến, liền mượn giấy bút viết, cũng đừng để tôi phải lặp lại lầnnữa. Nhớ học thuộc lòng, tôi đi lên.
Nói xong, Hàn Thất Lục cũng không cần biết An Sơ Hạ phản ứng thế nào, trực tiếpđi lên lầu.
Tục ngữ nói Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Giờphút này An Sơ Hạ mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này! Cô nhìn vào tờ giấy kia,trên đó viết, sau tiết tự học, em mua một cốc cà phê rồi mang lên cho tôi uống!
Cà phê! Cô hiện tại nào có thời gian đi mua cà phê! Nếu như bây giờ đến siêu thịcủa Tư Đế Lan mua một túi cà phê hòa tan, khẳng định là không kịp. Cô chỉ có thểbỏ một tiết học đầu tiên của buổi sáng mà chạy đi mua.
Nhưng nếu mua cà phê trong tiết tự học sáng, mang lên theo lời anh, căn bản tiếthọc cũng đã kết thúc rồi.
Hàn Thất Lục... người này... đúng là ác ma!!!
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ chán nản đi vào phòng học.
Cô vừa bước chân vào phòng học, Manh Tiểu Nam lập tức tiến lên ngênh đón: Sơ Hạ, cậu định làm như thế nào? Chuyện kia, cậu đã giải quyết đượcchưa?
Chuyện kia chính là năm mươi vạn, ở trong lớp không tiện nói ra.
Được rồi. An Sơ Hạ gật đầu: Sau buổi trưa chúng ta cùng đinhé.
Được. Manh Tiểu Nam vừa nói vừa quan sát An Sơ Hạ từ trên xuống dưới,hỏi tiếp: Cậu làm sao vậy? Lại suy nghĩ như một bà già, suy nghĩ nhiềuquá chỉ nhanh già thôi. Nói, chuyện đó cậu đã giải quyết như thế nào đấy?
Nếu như không nói Manh Tiểu Nam nhất định sẽ cố hỏi bằng được, An Sơ Hạ liềnnói thẳng luôn không hề chần chừ: Bán thịt của tớ!
Manh Tiểu Nam nhìn cô chằm chằm, hai mắt sáng rực lên: Wow!
Wow! Một giọng nói khác chen vào, hoá ra là Phỉ Lỵ Á, cô kinh ngạchỏi: Các cậu đang nói bán thịt heo gì đó? Ai muốn mua các cậu?
Phỉ Lỵ Á tự xưng là một vị chuyên gia nhỏ, chuyên gia không có khả năng tự giảmcân, đương nhiên sẽ nhạy cảm với từ ngữ này. Cậu ta vừa hét lên một tiếng, nhấtthời học sinh trong lớp cũng nhìn về phía này, rối rít mang theo vẻ mặt nghi ngờ.
Không có người nào cả. Manh Tiểu Nam bĩu môi, vẻ mặt sưng sỉa đầyhiềm khích, nói: Chúng tớ nói, buổi trưa hôm nay không có tiền đi ăn cơm,đang chuẩn bị làm thịt cậu mang đi bán đổi cơm trưa. Nhưng người nào lại muốnmua thịt của cậu đây...
Manh Tiểu Nam! Phỉ Lỵ Á ném thẳng một quyển sách Ngữ văn dày cộp tới,nhưng Manh Tiểu Nam vững vàng bắt được.
Tiểu cô nương, lần sau muốn tập kích tớ thì nhớ rèn luyện thêm mười năm nữađi. Manh Tiểu Nam vừa nói vừa rất lịch sự đặt cuốn sách Ngữ văn trên bànPhỉ Lỵ Á, xoay người trở lại vị trí của mình.
Chuông vào học vang lên, giáo viên chủ nhiệm theo tiếng chuông bước vào lớp học,tất cả học sinh ai cũng rối rít lấy ra bài tập ra làm, chuyện bán thịt của aiđó đều bỏ lại sau lưng.
Lần sau cậu có thể đừng ngạc nhiên như vậy không? Cậu không sợ họa sinhra từ miệng à? An Sơ Hạ chọc khuỷu tay vào người Phỉ Lỵ Á, tiếp tục nói: Muốn báo đáp, hết giờ theo tớ đi siêu thị.
Bất kể là tiết tự học sớm hay tiết học nghiêm túc, Manh Tiểu Nam đến lớp tấtnhiên đều sẽ bổ sung một giấc ngủ, cho nên cô chỉ có thể gọi Phỉ Lỵ Á.
Phỉ Lỵ Á đảo mắt một vòng, vừa cầm sách vừa thấp giọng nói: Bánh sừnggiòn, ba túi vị cà chua (bim bim hình sừng), không được thương lượng.
Này —— đây là cậu nợ tớ! An Sơ Hạ cắn chặt răng, trợn mắt nhìn PhỉLỵ Á. Lúc nào Phỉ Lỵ Á cũng rất xảo quyệt! Nếu không coi như thôi vậy! Coinhư tớ có tất cả mười phút nghỉ giữa các tiết, sau khi tiếng chuông báo hết tiếttự học vang lên! Phỉ Lỵ Á vừa nâng trán, làm ra vẻ mặt không cần thươnglượng.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.
Suốt một tiết tự học sớm, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng côkhông thể không đi mua cà phê, đành phải chống tay đứng lên, kéo Phỉ Lỵ Á, rồihai người cùng đi ra khỏi phòng học.
Bên trong phòng học, đại đa số mọi người đã gục xuống bàn ngủ, chỉ có Mã Cáchđang ngồi thẳng tắp. Sau khi An Sơ Hạ cùng Phỉ Lỵ Á vừa ra khỏi phòng học, côta cũng đi ra theo. Mấy phút sau, cô ta đứng ở hành lang trên lầu, nhìn thấy AnSơ Hạ và Phỉ Lỵ Á quay lại từ siêu thị.
An Sơ Hạ cầm trong tay một túi cà phê hòa tan, còn Phỉ Lỵ Á cầm trong tay batúi bánh sừng giòn.
Cà phê? Khoé miệng Mã Cách gợi lên một vòng cung thâm hiểm, cô tanói từng câu từng chữ: Chẳng lẽ là đưa cho Hàn Thất Lục?
Dười tầng một, An Sơ Hạ đang rót nước sôi vào cốc cà phê chuẩn bị bưng đi, cònPhỉ Lỵ Á nhận giúp cô cầm một túi cà phê hòa tan.
Phỉ Lỵ Á, cậu đi đâu vậy? Mã Cách điềm đạm cười nói: Tớ muốnhỏi mượn cậu cái sạc điện thoại, tối hôm qua tớ quên sạc điện.
À —— tớ cũng không mang đi. Phỉ Lỵ Á ngiêng đầu nói: Tớ đi cấtđồ trước, sau đó tớ sẽ đi mượn giúp cậu.
Vậy thì cám ơn nhé! Mã Cáchkhẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, đứng chờ tại chỗ.
Cùng lúc đó, An Sơ Hạ bưng cốc cà phê đi lên, Mã Cách đang đứng ở đầu cầuthang, thấy An Sơ Hạ, cô ta sửng sốt hỏi: Ủa? Sơ Hạ, cậu pha cà phê à, tớcũng muốn uống một chút cho tỉnh táo.
Sau đó, Mã Cách không giải thích gì nữa cố tình giơ tay định giằng lấy cốc càphê, An Sơ Hạ dĩ nhiên là không chịu buông tay: Đây không phải là cho tớuống...
Lời còn chưa nói hết, Mã Cách đã đột nhiên đẩy chiếc cốc một cái, nhất thời nướcsôi sóng sánh ra đổ vào cánh tay An Sơ Hạ. Dường như chỉ trong nháy mắt, cánhtay An Sơ Hạ vốn trắng nõn nà bỗng đỏ ửng lên.
A—— An Sơ Hạ cũng hít một hơi dài, phản xạ có điều kiện thả chiếc cốcxuống, cũng may hai người đều mặc quần dài, nên chân mới không bị bỏng.
Không sao chứ, Sơ Hạ! Mã Cách ân cần nói: Tớ dẫn cậu đếnphòng y tế xem một chút! Không bôi thuốc sẽ bị phồng rộp lên! Ai da! Làm sao lạicó thể không cẩn thận như vậy...
Trong ánh mắt Mã Cách tràn đầy ân cần, An Sơ Hạ vừa khoát tay vừa nói: Tựtớ đến phòng y tế là được rồi, cậu bảo Phỉ Lỵ Á pha giúp tớ một cốc khác, mangđến cho Hàn Thất Lục.
Một mình cậu có vấn đề gì không? Mã Cách chớp mắt hỏi: Phabao nhiêu cà phê để sau đi, sau tiết học cũng được, tớ nên đưa cậu đến phòng ytế trước.
Tự tớ có thể đi, cậu giúp tớ nói với Phỉ Lỵ Á một tiếng đi. An Sơ Hạvừa nói xong liền xoay người đi xuống dưới lầu.
Nhìn An Sơ Hạ đi xuống, khuôn mặt Mã Cách một chút hối tiếc cũng không có, chỉlạnh lùng lấy điện thoại di động từ trong túi ra bấm một dãy số.
Trở lại phòng học, đã không thấy bóng dáng Phỉ Lỵ Á đâu, chắc là đi giúp cô mượnsạc điện thoại. Mã Cách đi thẳng tới trước bàn học An Sơ Hạ, khom lưng lấy túicà phê trong ngăn bàn ra, tiếp đó đi ra khỏi phòng học.
Mã Cách nhanh chóng pha cà phê, sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô ta cũngkhông thèm quay đầu lại nói: Bưng lên đi, đưa cho Hàn Thất Lục, nói là AnSơ Hạ có chuyện không đem đến được.
Mã Cách bưng ly cà phê, từ từ xoay người. Người đứng ở sau lưng cô ta, chính làĐỗ Giản Nhiên!
Được. Đỗ Giản Nhiên lãnh đạm gật đầu: Nhưng cô chắc chắn, ThấtLục thiếu gia vì điều này sẽ nhớ đến tôi sao?
Không chắc. Nhưng... Mã Cách dừng một chút mới nói tiếp: Nhưng cô không thử thì vĩnh viễn không thể nào biết được. Cô tới đâykhông phải là nguyện ý hợp tác cùng tôi sao?
Beta: Ngọc Duyên + LaPluie
Thấy ánh nhìn phảng phất nghi ngờ của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục liền mở miệng nói: Lúc em chưa đến, liền mượn giấy bút viết, cũng đừng để tôi phải lặp lại lầnnữa. Nhớ học thuộc lòng, tôi đi lên.
Nói xong, Hàn Thất Lục cũng không cần biết An Sơ Hạ phản ứng thế nào, trực tiếpđi lên lầu.
Tục ngữ nói Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Giờphút này An Sơ Hạ mới hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này! Cô nhìn vào tờ giấy kia,trên đó viết, sau tiết tự học, em mua một cốc cà phê rồi mang lên cho tôi uống!
Cà phê! Cô hiện tại nào có thời gian đi mua cà phê! Nếu như bây giờ đến siêu thịcủa Tư Đế Lan mua một túi cà phê hòa tan, khẳng định là không kịp. Cô chỉ có thểbỏ một tiết học đầu tiên của buổi sáng mà chạy đi mua.
Nhưng nếu mua cà phê trong tiết tự học sáng, mang lên theo lời anh, căn bản tiếthọc cũng đã kết thúc rồi.
Hàn Thất Lục... người này... đúng là ác ma!!!
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ chán nản đi vào phòng học.
Cô vừa bước chân vào phòng học, Manh Tiểu Nam lập tức tiến lên ngênh đón: Sơ Hạ, cậu định làm như thế nào? Chuyện kia, cậu đã giải quyết đượcchưa?
Chuyện kia chính là năm mươi vạn, ở trong lớp không tiện nói ra.
Được rồi. An Sơ Hạ gật đầu: Sau buổi trưa chúng ta cùng đinhé.
Được. Manh Tiểu Nam vừa nói vừa quan sát An Sơ Hạ từ trên xuống dưới,hỏi tiếp: Cậu làm sao vậy? Lại suy nghĩ như một bà già, suy nghĩ nhiềuquá chỉ nhanh già thôi. Nói, chuyện đó cậu đã giải quyết như thế nào đấy?
Nếu như không nói Manh Tiểu Nam nhất định sẽ cố hỏi bằng được, An Sơ Hạ liềnnói thẳng luôn không hề chần chừ: Bán thịt của tớ!
Manh Tiểu Nam nhìn cô chằm chằm, hai mắt sáng rực lên: Wow!
Wow! Một giọng nói khác chen vào, hoá ra là Phỉ Lỵ Á, cô kinh ngạchỏi: Các cậu đang nói bán thịt heo gì đó? Ai muốn mua các cậu?
Phỉ Lỵ Á tự xưng là một vị chuyên gia nhỏ, chuyên gia không có khả năng tự giảmcân, đương nhiên sẽ nhạy cảm với từ ngữ này. Cậu ta vừa hét lên một tiếng, nhấtthời học sinh trong lớp cũng nhìn về phía này, rối rít mang theo vẻ mặt nghi ngờ.
Không có người nào cả. Manh Tiểu Nam bĩu môi, vẻ mặt sưng sỉa đầyhiềm khích, nói: Chúng tớ nói, buổi trưa hôm nay không có tiền đi ăn cơm,đang chuẩn bị làm thịt cậu mang đi bán đổi cơm trưa. Nhưng người nào lại muốnmua thịt của cậu đây...
Manh Tiểu Nam! Phỉ Lỵ Á ném thẳng một quyển sách Ngữ văn dày cộp tới,nhưng Manh Tiểu Nam vững vàng bắt được.
Tiểu cô nương, lần sau muốn tập kích tớ thì nhớ rèn luyện thêm mười năm nữađi. Manh Tiểu Nam vừa nói vừa rất lịch sự đặt cuốn sách Ngữ văn trên bànPhỉ Lỵ Á, xoay người trở lại vị trí của mình.
Chuông vào học vang lên, giáo viên chủ nhiệm theo tiếng chuông bước vào lớp học,tất cả học sinh ai cũng rối rít lấy ra bài tập ra làm, chuyện bán thịt của aiđó đều bỏ lại sau lưng.
Lần sau cậu có thể đừng ngạc nhiên như vậy không? Cậu không sợ họa sinhra từ miệng à? An Sơ Hạ chọc khuỷu tay vào người Phỉ Lỵ Á, tiếp tục nói: Muốn báo đáp, hết giờ theo tớ đi siêu thị.
Bất kể là tiết tự học sớm hay tiết học nghiêm túc, Manh Tiểu Nam đến lớp tấtnhiên đều sẽ bổ sung một giấc ngủ, cho nên cô chỉ có thể gọi Phỉ Lỵ Á.
Phỉ Lỵ Á đảo mắt một vòng, vừa cầm sách vừa thấp giọng nói: Bánh sừnggiòn, ba túi vị cà chua (bim bim hình sừng), không được thương lượng.
Này —— đây là cậu nợ tớ! An Sơ Hạ cắn chặt răng, trợn mắt nhìn PhỉLỵ Á. Lúc nào Phỉ Lỵ Á cũng rất xảo quyệt! Nếu không coi như thôi vậy! Coinhư tớ có tất cả mười phút nghỉ giữa các tiết, sau khi tiếng chuông báo hết tiếttự học vang lên! Phỉ Lỵ Á vừa nâng trán, làm ra vẻ mặt không cần thươnglượng.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.
Suốt một tiết tự học sớm, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng côkhông thể không đi mua cà phê, đành phải chống tay đứng lên, kéo Phỉ Lỵ Á, rồihai người cùng đi ra khỏi phòng học.
Bên trong phòng học, đại đa số mọi người đã gục xuống bàn ngủ, chỉ có Mã Cáchđang ngồi thẳng tắp. Sau khi An Sơ Hạ cùng Phỉ Lỵ Á vừa ra khỏi phòng học, côta cũng đi ra theo. Mấy phút sau, cô ta đứng ở hành lang trên lầu, nhìn thấy AnSơ Hạ và Phỉ Lỵ Á quay lại từ siêu thị.
An Sơ Hạ cầm trong tay một túi cà phê hòa tan, còn Phỉ Lỵ Á cầm trong tay batúi bánh sừng giòn.
Cà phê? Khoé miệng Mã Cách gợi lên một vòng cung thâm hiểm, cô tanói từng câu từng chữ: Chẳng lẽ là đưa cho Hàn Thất Lục?
Dười tầng một, An Sơ Hạ đang rót nước sôi vào cốc cà phê chuẩn bị bưng đi, cònPhỉ Lỵ Á nhận giúp cô cầm một túi cà phê hòa tan.
Phỉ Lỵ Á, cậu đi đâu vậy? Mã Cách điềm đạm cười nói: Tớ muốnhỏi mượn cậu cái sạc điện thoại, tối hôm qua tớ quên sạc điện.
À —— tớ cũng không mang đi. Phỉ Lỵ Á ngiêng đầu nói: Tớ đi cấtđồ trước, sau đó tớ sẽ đi mượn giúp cậu.
Vậy thì cám ơn nhé! Mã Cáchkhẽ nhếch khóe miệng mỉm cười, đứng chờ tại chỗ.
Cùng lúc đó, An Sơ Hạ bưng cốc cà phê đi lên, Mã Cách đang đứng ở đầu cầuthang, thấy An Sơ Hạ, cô ta sửng sốt hỏi: Ủa? Sơ Hạ, cậu pha cà phê à, tớcũng muốn uống một chút cho tỉnh táo.
Sau đó, Mã Cách không giải thích gì nữa cố tình giơ tay định giằng lấy cốc càphê, An Sơ Hạ dĩ nhiên là không chịu buông tay: Đây không phải là cho tớuống...
Lời còn chưa nói hết, Mã Cách đã đột nhiên đẩy chiếc cốc một cái, nhất thời nướcsôi sóng sánh ra đổ vào cánh tay An Sơ Hạ. Dường như chỉ trong nháy mắt, cánhtay An Sơ Hạ vốn trắng nõn nà bỗng đỏ ửng lên.
A—— An Sơ Hạ cũng hít một hơi dài, phản xạ có điều kiện thả chiếc cốcxuống, cũng may hai người đều mặc quần dài, nên chân mới không bị bỏng.
Không sao chứ, Sơ Hạ! Mã Cách ân cần nói: Tớ dẫn cậu đếnphòng y tế xem một chút! Không bôi thuốc sẽ bị phồng rộp lên! Ai da! Làm sao lạicó thể không cẩn thận như vậy...
Trong ánh mắt Mã Cách tràn đầy ân cần, An Sơ Hạ vừa khoát tay vừa nói: Tựtớ đến phòng y tế là được rồi, cậu bảo Phỉ Lỵ Á pha giúp tớ một cốc khác, mangđến cho Hàn Thất Lục.
Một mình cậu có vấn đề gì không? Mã Cách chớp mắt hỏi: Phabao nhiêu cà phê để sau đi, sau tiết học cũng được, tớ nên đưa cậu đến phòng ytế trước.
Tự tớ có thể đi, cậu giúp tớ nói với Phỉ Lỵ Á một tiếng đi. An Sơ Hạvừa nói xong liền xoay người đi xuống dưới lầu.
Nhìn An Sơ Hạ đi xuống, khuôn mặt Mã Cách một chút hối tiếc cũng không có, chỉlạnh lùng lấy điện thoại di động từ trong túi ra bấm một dãy số.
Trở lại phòng học, đã không thấy bóng dáng Phỉ Lỵ Á đâu, chắc là đi giúp cô mượnsạc điện thoại. Mã Cách đi thẳng tới trước bàn học An Sơ Hạ, khom lưng lấy túicà phê trong ngăn bàn ra, tiếp đó đi ra khỏi phòng học.
Mã Cách nhanh chóng pha cà phê, sau lưng vang lên tiếng bước chân, cô ta cũngkhông thèm quay đầu lại nói: Bưng lên đi, đưa cho Hàn Thất Lục, nói là AnSơ Hạ có chuyện không đem đến được.
Mã Cách bưng ly cà phê, từ từ xoay người. Người đứng ở sau lưng cô ta, chính làĐỗ Giản Nhiên!
Được. Đỗ Giản Nhiên lãnh đạm gật đầu: Nhưng cô chắc chắn, ThấtLục thiếu gia vì điều này sẽ nhớ đến tôi sao?
Không chắc. Nhưng... Mã Cách dừng một chút mới nói tiếp: Nhưng cô không thử thì vĩnh viễn không thể nào biết được. Cô tới đâykhông phải là nguyện ý hợp tác cùng tôi sao?
/914
|