Ed: Bích Thảo
Beta: Ngọc Duyên
An Sơ Hạ ngừng lại một chút, tiếp tục cong lên khóe miệng: Được, đi thôi!
Sau khoảng nửa giờ, hai người đã có thể ăn cũng ăn một lần, cuối cùng dừng lại ở khu trò chơi trẻ em.
Khu vực ăn uống ở khu trò chơi trẻ em ở chỗ vào sâu nhất, các gia đình mang theo con cái ăn đủ rồi liền tới đây vui đùa một chút. Trong khi hầu hết trẻ em thích cái trò có một cái đĩa quay lớn,còn đầu đường là vòng quay ngựa gỗ.
Hàn Thất Lục không biết thế nào là cuộc sống cực khổ, nhưng anh vẫn có thể nhận ra vòng quay ngựa gỗ, anh chỉ vòng quay ngựa gỗ nói: Này, An Sơ Hạ, chúng ta đi ngồi cái đó.
An Sơ Hạ rất im lặng hồi đáp: Cái đó chỉ có thể cho trẻ nhỏ thôi, ở các công viên giải trí là không giống nhau. Anh ngồi lên, nhỡ sụp thì làm sao?
Cô trước kia thật đúng là không có phát hiện Hàn Thất Lục có tính trẻ con!
Hàn Thất Lục lắc đầu một cái, chấp nhất nói: Không, tôi muốn ngồi.
An Sơ Hạ đột nhiên nhớ lại khi còn bé, cô nhặt được tờ quảng cáo của khu vui chơi, giơ tờ quảng cáo lên nói với mẹ muốn đi chơi. Vé vào cửa khu vui chơi với nhà cô mà nói không phải là dễ dàng như vậy mà có thể lấy ra, mẹ dùng thứ khác dụ dỗ cô, cô một mực nói Không, con muốn chơi .
Lời này chạm vào trái tim An Sơ Hạ, cô do dự một chút, hướng kia liếc mắt nhìn.Ông lão bán vé vòng quay tròn ngựa gỗ không biết đi nơi nào, cô rốt cục gật đầu: Được rồi, vậy chơi một chút.
Hàn Thất Lục đáy mắt hiện ra vui mừng, anh kéo tay An Sơ Hạ chạy đi lên, trong con mắt kinh ngạc của người khác ngồi lên vòng quay ngựa gỗ.
Hàn Thất Lục ngồi lên, An Sơ Hạ cũng không dám ngồi, đứng ở một bên lo lắng, chỉ sợ vòng quay ngựa gỗ không được rớt xuống.
May mắn là, vòng quay ngựa gỗ còn là chắc chắn, Hàn Thất Lục ngồi ở phía trên, một vòng một vòng chậm rãi di chuyển, giống như cậu bé chưa trưởng thành.
Một bé trai đi ngang qua kinh ngạc chỉ vào Hàn Thất Lục nói: Mẹ, một anh trai ngồi ở ngựa gỗ phía trên! Thật là trẻ con a!
Phụ nữ bịt kín miệng thằng bé, ôm đứa bé hướng về phía An Sơ Hạ xin lỗi cười một tiếng.
An Sơ Hạ lúng túng gật đầu.
Sau khi người phụ nữ ôm con rời đi, An Sơ Hạ vội vàng đi tới, hướng về phía Hàn Thất Lục lớn tiếng nói: Đi mau! Nếu không rất mất mặt a?!
Hàn Thất Lục lại không có muốn xuống, anh bĩu môi: Ngồi một lát nữa!
An Sơ Hạ đang muốn tiếp tục khuyên, đột nhiên một giọng đàn ông hùng hổ truyền đến: Ôi chao! Cậu nhóc, ngươi ở phía trên làm gì? Đây chính là cho trẻ con ngồi, xuống nhanh cho tôi!
Giọng nói đột nhiên xuất hiện, đang ngồi vòng quay ngựa gỗ Hàn Thất Lục cũng ngẩn người, nhìn về hướng giọng nói xuất hiện.
Một ông lão đang cầm đồ ăn nhẽ, bước chân vững vàng đi tới, một cái tay tới chỉ vào Hàn Thất Lục nói: Nghe không rõ lời của tôi sao? Còn không mau xuống?
Hàn Thất Lục! Mau xuống! An Sơ Hạ giẫm chân, ngay cả kéo mà đem Hàn Thất Lục lấy xuống.
Hàn Thất Lục bất đắc dĩ từ vòng quay ngựa gỗ xuống, hướng về phía ông lão nói: Chúng tôi cũng không phải là không trả tiền.
Ở thế giới quan trong Hàn Thất Lục, tựa hồ còn không có gì là tiền làm không được.
Ông lão đem đồ ăn nhẹ để xuống, chép miệng nói: Trọng lượng của cậu vừa ngồi lên, tuổi thọ sử dụng vòng quay ngựa gỗ không biết phải giảm đi bao nhiêu. Không thu tiền các người, đi nhanh đi!
Xin lỗi, bác trai, tiền đây là muốn cho ông. An Sơ Hạ vừa nói xin lỗi vừa từ trong túi tiền lấy ra một tờ hai mươi tệ đưa tới tay của ông lão. So sánh với thái độ thành khẩn của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục vẫn là một dáng vẻ Tôi không có lỗi .
Ông lão nhìn bộ dạng của Hàn Thất Lục, quay đầu đối với An Sơ Hạ nói: Cô này tính khí bạn trai không tốt như vậy, thật là khó khăn cho cô.
An Sơ Hạ sờ sờ đầu, vội vàng lúng túng lôi kéo Hàn Thất Lục đi.
Mãi cho đến ngồi lên xe, Hàn Thất Lục còn làm bộ dáng Tôi muốn phía hủy Trái Đất , nhìn An Sơ Hạ vừa bực mình vừa buồn cười.
Hàn Thất Lục. An Sơ Hạ vừa thắt giây an toàn vừa nói: Anh nếu còn như vậy, lần sau tôi cũng không dám đưa anh tới nơi này nữa!
Hàn Thất Lục ngừng lại một chút, xe bắt đầu chậm rãi khởi động, anh vừa lái xe tránh người đi đường, vừa không chút hoang mang nói: Cô dường như quên rằng lần này là tôi đưa cô tới.
An Sơ Hạ ở thế bị động, qua hồi lâu, cô mới mở miệng hỏi về chuyện nhà hát .
Anh trước nói cho tôi một chút chúng ta muốn xem là cái gì? Cô loáng thoáng có một loại dự cảm rất bất thường.
Ánh mắt Hàn Thất Lục chuyên chú nhìn về phía trước, lúc này các cao điểm đã qua, trên đường cơ hồ thông suốt. Nghe được lời của An Sơ Hạ, ánh mắt anh cũng không nháy mắt nói: Dẫn cô đi xem tình nhân của Hàn Lục Hải.
Tình nhân của Hàn Lục Hải...
Thần kinh An Sơ Hạ chợt liền căng thẳng lên, cô có chút khẩn trương nói: Anh tại sao không sớm nói với tôi? Anh rõ ràng nói với tôi là đi xem trò vui nha.
Mặc dù cô rõ ràng không phải đi xem hài kịch gì, có lẽ sẽ là chuyện gì chuyện thú vị, nhưng cô thật không nghĩ tới trò vui lại chính là tình nhân Hàn Lục Hải! Cô mặc dù khoe khoang khoác lác nói sẽ giúp anh đi gặp nữ nhân kia, nhưng là cô hiện tại thật không có chuẩn bị tâm lý thật tốt!
Hàn Thất Lục không nhanh không chậm nói: Cô yên tâm, đừng lo lắng. Tôi không phải đi vạch mặt, chẳng qua là đến tham gia.
Tham gia? An Sơ Hạ không rõ, nhưng cô không có hỏi nhiều, dù sao đến nơi sẽ biết.
Mười phút sau, xe đi tới trước cửa Sovereign Hotel , xe đi qua cửa sắt, dừng ở cửa xoay tròn trước mặt. Lập tức thì có phục vụ quán rượu phía trên cầm lấy cái chìa khóa khi đỗ xe xong, một người khác cung kính tiếp đãi tiến lên hỏi thăm: Hai vị buổi tối lành, xin hỏi hai vị là ở trọ hay là tham gia tiệc?
Hàn Thất Lục cũng không ngẩng đầu lên nói: Tiệc.
Xin lấy ra thư mời. Người phụ vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh nói.
An Sơ Hạ chưa nghe Hàn Thất Lục nói qua có thư mời, lập tức liền lo lắng. Mà Hàn Thất Lục là bộ dáng bình tĩnh, thuận miệng nói: Không có thư mời, xin thông báo cho bà Kim, Hàn Thất Lục tới chúc mừng bà ta.
Người phụ vụ sửng sốt một chút, ngay sau đó quan sát Hàn Thất Lục, nhưng anh rất nhanh ý thức được mình có chút thất lễ, ngay cả vội vàng cúi đầu nói: Xin lỗi, hai vị trước xin đến đại sảnh chờ.
Người phụ vụ rất nhanh chạy đi hỏi thăm, Hàn Thất Lục mang theo An Sơ Hạ đi tới khu đại sảnh chờ, ngồi ở trên ghế sa-lon nhắm mắt nghỉ ngơi. An Sơ Hạ tiến tới bên tai Hàn Thất Lục nhỏ giọng hỏi: Anh tại sao lại nói trực tiếp tên như vậy a? Ngộ nhỡ bà ta không chịu gặp anh thì làm sao?
Người trong đại sảnh dần dần nhiều lên, nhưng đều là người phục vụ trực tiếp đi lên lầu hai, không ai chú ý khu chờ bên này.
Hàn Thất Lục chậm chạp mở mắt nói: Bà ta sẽ không nhìn thấy tôi.
An Sơ Hạ đang muốn hỏi tại sao, Hàn Thất Lục lại nói: Bà ta nhất định phải gặp tôi.
Lời của Hàn Thất Lục, lập lại hai bên. An Sơ Hạ liền không nói, ngồi trở lại vị trí của mình yên tĩnh chờ đợi, cũng cho mình một chút thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cô cũng không loại trừ Hàn Thất Lục sẽ không khống chế được tâm tình, đem nữ nhân kia bóp chết.
Beta: Ngọc Duyên
An Sơ Hạ ngừng lại một chút, tiếp tục cong lên khóe miệng: Được, đi thôi!
Sau khoảng nửa giờ, hai người đã có thể ăn cũng ăn một lần, cuối cùng dừng lại ở khu trò chơi trẻ em.
Khu vực ăn uống ở khu trò chơi trẻ em ở chỗ vào sâu nhất, các gia đình mang theo con cái ăn đủ rồi liền tới đây vui đùa một chút. Trong khi hầu hết trẻ em thích cái trò có một cái đĩa quay lớn,còn đầu đường là vòng quay ngựa gỗ.
Hàn Thất Lục không biết thế nào là cuộc sống cực khổ, nhưng anh vẫn có thể nhận ra vòng quay ngựa gỗ, anh chỉ vòng quay ngựa gỗ nói: Này, An Sơ Hạ, chúng ta đi ngồi cái đó.
An Sơ Hạ rất im lặng hồi đáp: Cái đó chỉ có thể cho trẻ nhỏ thôi, ở các công viên giải trí là không giống nhau. Anh ngồi lên, nhỡ sụp thì làm sao?
Cô trước kia thật đúng là không có phát hiện Hàn Thất Lục có tính trẻ con!
Hàn Thất Lục lắc đầu một cái, chấp nhất nói: Không, tôi muốn ngồi.
An Sơ Hạ đột nhiên nhớ lại khi còn bé, cô nhặt được tờ quảng cáo của khu vui chơi, giơ tờ quảng cáo lên nói với mẹ muốn đi chơi. Vé vào cửa khu vui chơi với nhà cô mà nói không phải là dễ dàng như vậy mà có thể lấy ra, mẹ dùng thứ khác dụ dỗ cô, cô một mực nói Không, con muốn chơi .
Lời này chạm vào trái tim An Sơ Hạ, cô do dự một chút, hướng kia liếc mắt nhìn.Ông lão bán vé vòng quay tròn ngựa gỗ không biết đi nơi nào, cô rốt cục gật đầu: Được rồi, vậy chơi một chút.
Hàn Thất Lục đáy mắt hiện ra vui mừng, anh kéo tay An Sơ Hạ chạy đi lên, trong con mắt kinh ngạc của người khác ngồi lên vòng quay ngựa gỗ.
Hàn Thất Lục ngồi lên, An Sơ Hạ cũng không dám ngồi, đứng ở một bên lo lắng, chỉ sợ vòng quay ngựa gỗ không được rớt xuống.
May mắn là, vòng quay ngựa gỗ còn là chắc chắn, Hàn Thất Lục ngồi ở phía trên, một vòng một vòng chậm rãi di chuyển, giống như cậu bé chưa trưởng thành.
Một bé trai đi ngang qua kinh ngạc chỉ vào Hàn Thất Lục nói: Mẹ, một anh trai ngồi ở ngựa gỗ phía trên! Thật là trẻ con a!
Phụ nữ bịt kín miệng thằng bé, ôm đứa bé hướng về phía An Sơ Hạ xin lỗi cười một tiếng.
An Sơ Hạ lúng túng gật đầu.
Sau khi người phụ nữ ôm con rời đi, An Sơ Hạ vội vàng đi tới, hướng về phía Hàn Thất Lục lớn tiếng nói: Đi mau! Nếu không rất mất mặt a?!
Hàn Thất Lục lại không có muốn xuống, anh bĩu môi: Ngồi một lát nữa!
An Sơ Hạ đang muốn tiếp tục khuyên, đột nhiên một giọng đàn ông hùng hổ truyền đến: Ôi chao! Cậu nhóc, ngươi ở phía trên làm gì? Đây chính là cho trẻ con ngồi, xuống nhanh cho tôi!
Giọng nói đột nhiên xuất hiện, đang ngồi vòng quay ngựa gỗ Hàn Thất Lục cũng ngẩn người, nhìn về hướng giọng nói xuất hiện.
Một ông lão đang cầm đồ ăn nhẽ, bước chân vững vàng đi tới, một cái tay tới chỉ vào Hàn Thất Lục nói: Nghe không rõ lời của tôi sao? Còn không mau xuống?
Hàn Thất Lục! Mau xuống! An Sơ Hạ giẫm chân, ngay cả kéo mà đem Hàn Thất Lục lấy xuống.
Hàn Thất Lục bất đắc dĩ từ vòng quay ngựa gỗ xuống, hướng về phía ông lão nói: Chúng tôi cũng không phải là không trả tiền.
Ở thế giới quan trong Hàn Thất Lục, tựa hồ còn không có gì là tiền làm không được.
Ông lão đem đồ ăn nhẹ để xuống, chép miệng nói: Trọng lượng của cậu vừa ngồi lên, tuổi thọ sử dụng vòng quay ngựa gỗ không biết phải giảm đi bao nhiêu. Không thu tiền các người, đi nhanh đi!
Xin lỗi, bác trai, tiền đây là muốn cho ông. An Sơ Hạ vừa nói xin lỗi vừa từ trong túi tiền lấy ra một tờ hai mươi tệ đưa tới tay của ông lão. So sánh với thái độ thành khẩn của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục vẫn là một dáng vẻ Tôi không có lỗi .
Ông lão nhìn bộ dạng của Hàn Thất Lục, quay đầu đối với An Sơ Hạ nói: Cô này tính khí bạn trai không tốt như vậy, thật là khó khăn cho cô.
An Sơ Hạ sờ sờ đầu, vội vàng lúng túng lôi kéo Hàn Thất Lục đi.
Mãi cho đến ngồi lên xe, Hàn Thất Lục còn làm bộ dáng Tôi muốn phía hủy Trái Đất , nhìn An Sơ Hạ vừa bực mình vừa buồn cười.
Hàn Thất Lục. An Sơ Hạ vừa thắt giây an toàn vừa nói: Anh nếu còn như vậy, lần sau tôi cũng không dám đưa anh tới nơi này nữa!
Hàn Thất Lục ngừng lại một chút, xe bắt đầu chậm rãi khởi động, anh vừa lái xe tránh người đi đường, vừa không chút hoang mang nói: Cô dường như quên rằng lần này là tôi đưa cô tới.
An Sơ Hạ ở thế bị động, qua hồi lâu, cô mới mở miệng hỏi về chuyện nhà hát .
Anh trước nói cho tôi một chút chúng ta muốn xem là cái gì? Cô loáng thoáng có một loại dự cảm rất bất thường.
Ánh mắt Hàn Thất Lục chuyên chú nhìn về phía trước, lúc này các cao điểm đã qua, trên đường cơ hồ thông suốt. Nghe được lời của An Sơ Hạ, ánh mắt anh cũng không nháy mắt nói: Dẫn cô đi xem tình nhân của Hàn Lục Hải.
Tình nhân của Hàn Lục Hải...
Thần kinh An Sơ Hạ chợt liền căng thẳng lên, cô có chút khẩn trương nói: Anh tại sao không sớm nói với tôi? Anh rõ ràng nói với tôi là đi xem trò vui nha.
Mặc dù cô rõ ràng không phải đi xem hài kịch gì, có lẽ sẽ là chuyện gì chuyện thú vị, nhưng cô thật không nghĩ tới trò vui lại chính là tình nhân Hàn Lục Hải! Cô mặc dù khoe khoang khoác lác nói sẽ giúp anh đi gặp nữ nhân kia, nhưng là cô hiện tại thật không có chuẩn bị tâm lý thật tốt!
Hàn Thất Lục không nhanh không chậm nói: Cô yên tâm, đừng lo lắng. Tôi không phải đi vạch mặt, chẳng qua là đến tham gia.
Tham gia? An Sơ Hạ không rõ, nhưng cô không có hỏi nhiều, dù sao đến nơi sẽ biết.
Mười phút sau, xe đi tới trước cửa Sovereign Hotel , xe đi qua cửa sắt, dừng ở cửa xoay tròn trước mặt. Lập tức thì có phục vụ quán rượu phía trên cầm lấy cái chìa khóa khi đỗ xe xong, một người khác cung kính tiếp đãi tiến lên hỏi thăm: Hai vị buổi tối lành, xin hỏi hai vị là ở trọ hay là tham gia tiệc?
Hàn Thất Lục cũng không ngẩng đầu lên nói: Tiệc.
Xin lấy ra thư mời. Người phụ vụ được huấn luyện nghiêm chỉnh nói.
An Sơ Hạ chưa nghe Hàn Thất Lục nói qua có thư mời, lập tức liền lo lắng. Mà Hàn Thất Lục là bộ dáng bình tĩnh, thuận miệng nói: Không có thư mời, xin thông báo cho bà Kim, Hàn Thất Lục tới chúc mừng bà ta.
Người phụ vụ sửng sốt một chút, ngay sau đó quan sát Hàn Thất Lục, nhưng anh rất nhanh ý thức được mình có chút thất lễ, ngay cả vội vàng cúi đầu nói: Xin lỗi, hai vị trước xin đến đại sảnh chờ.
Người phụ vụ rất nhanh chạy đi hỏi thăm, Hàn Thất Lục mang theo An Sơ Hạ đi tới khu đại sảnh chờ, ngồi ở trên ghế sa-lon nhắm mắt nghỉ ngơi. An Sơ Hạ tiến tới bên tai Hàn Thất Lục nhỏ giọng hỏi: Anh tại sao lại nói trực tiếp tên như vậy a? Ngộ nhỡ bà ta không chịu gặp anh thì làm sao?
Người trong đại sảnh dần dần nhiều lên, nhưng đều là người phục vụ trực tiếp đi lên lầu hai, không ai chú ý khu chờ bên này.
Hàn Thất Lục chậm chạp mở mắt nói: Bà ta sẽ không nhìn thấy tôi.
An Sơ Hạ đang muốn hỏi tại sao, Hàn Thất Lục lại nói: Bà ta nhất định phải gặp tôi.
Lời của Hàn Thất Lục, lập lại hai bên. An Sơ Hạ liền không nói, ngồi trở lại vị trí của mình yên tĩnh chờ đợi, cũng cho mình một chút thời gian chuẩn bị tâm lý thật tốt. Cô cũng không loại trừ Hàn Thất Lục sẽ không khống chế được tâm tình, đem nữ nhân kia bóp chết.
/914
|