Edit: Hương Nguyễn
Hàn Thất lục nghiêng mắt liếc cô một cái: Tôi cho cô một bạt tai, cô thử xem có dám lãnh lấy không?
Anh ta là cố ý nói như vậy, không suy nghĩ an sơ hạ đúng thật là đem mặt cho gần lại: Được, anh thử xem. Đánh tôi ư, anh thử xem có dám cho tôi một bạt tai không?
Đây là cố ý khiêu khích a!
Nếu là người khác, hắn đã đem đối phương đánh cho hoàn toàn không nhận ra rồi, nhưng lần này thật không thể ra tay!
An sơ hạ chuyển biến tốt liền thu mặt lại, nhún vai ngồi trở lại vị trí.
Suy nghĩ một hồi, an sơ hạ chuyện thứ nhất là kéo manh tiểu nam, nói cho cô ấy chuyện tối hôm qua hướng mạn quỳ tự sát.
Cái... Cái gì? Manh tiểu nam sắc mặt biểu tình hoàn toàn cứng đờ, như là hóa đá một dạng: Cô ta tự sát?
An sơ hạ vội vàng che miệng của manh tiểu nam lại, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thấy không ai chú ý tới các cô, cô mới nhẹ nhàng thở ra, cắn răng nhắc nhở: Chuyện này không thể lộ ra, đây không phải là chuyện để xem nhẹ.
Làm một nhân vật công chúng, chuyện tự sát này đương nhiên không thể đem lên mặt bàn mà nói. Huống chi cô ta lại tự sát vì Hàn Thất Lục, chuyện này càng không lừa gạt rồi.
Đạo lý này manh tiểu nam biết, cô đè thấp thanh âm nói: Cô ta hiện tại như thế nào? Có chết không?
Người tối hôm qua cũng đã không có việc gì, nên hôm nay lại càng không có gì. Hàn Thất lục hôm nay biểu tình chỉ bình thường, không một chút có vẻ ra lo lắng, điều này chứng minh rằng hướng mạn quỳ không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Đem lời nói của Manh Tiểu Nam cùng điều phỏng đoán của chính mình phân tích lại, lát sau tiếc nuối hung hăng vỗ một cái vô đùi mình nói: Cư nhiên chết không thành! Thật sự là cô suy nghĩ!
Người này...
An sơ hạ lườm manh tiêu nam một cái: Cậu nha không thể có điểm đạo đức công cộng sao?
Đạo đức công cộng? Manh tiểu nam đảo tròn mắt: Thứ kia có thể ăn sao?
Đối với manh tiểu nam mà nói đạo đức công cộng tương đương đàn gảy tai trâu, an sơ hạ đơn giản không nói, mà là hỏi: Cậu cảm thấy được, cô ta sẽ tự sát lần thứ hai sao?
Nghe nói, manh Tiểu Nam để sát mặt vào an sơ hạ, thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt cô, như là muốn nhìn ra từ bên trong chút gì.
Bộ dáng này hết sức chăm chú, nếu không phải manh tiểu nam đích thị xem mặt mình, cô thật đúng là cho rằng manh tiểu nam đang chơi trò đùa bới móc!
Cậu nhìn cái gì?! An sơ hạ đẩy manh tiểu nam ra, có chút tức giận nói: Tớ đang hỏi cậu đó.
Manh tiểu nam lúc này mới thu hồi ánh mắt, bày ra một bộ cười tít mắt, mở miệng dò hỏi: An sơ hạ, cậu nha hẳn là sợ cô ta dựng tự sát để tới uy hiếp thất lục thiếu gia cùng cậu ấy hoà hợp.
An sơn hạ cắn lấy tay mình ảo thủ ngẩn ra, trong lòng nói chằng lẽ cả buổi tối hôm qua mình mất ngủ là do lo lắng lời nói của mạnh tiểu nam sao?
Cô mới... Mới hẳn không như thế nhàm chán!
An sơ hạ ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: Tớ làm sao có thể sợ cái này?!
Thật sự? Manh tiểu nam song thủ ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: Cậu cũng đừng theo tớ giả bộ, chân cậu vừa nhấc tớ liền biết cậu muốn tiểu tiện, trong lòng cậu nghĩ muốn cái gì tớ chẳng lẽ không biết sao?
Chân vừa nhấc liền muốn tiểu tiện đều là một dạng đi của động vật...
An sơ hạ nhíu mày nghiêng mắt liếc nhìn manh tiểu nam một cái: Nói gì a?!
Thấy cô dường như có chút tức giận, Manh Tiểu Nam lúc này mới đứng đắn nói: Cậu bây giờ phải thật bình tĩnh, tốt nhất là đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi. Hướng mạn Quỳ bây giờ là đang chơi chiêu 1 khóc 2 náo 3 thắt cổ. Cậu k phải nói trước khi cô ta tự sát đã gọi điện thoại cho Hàn Thất Lục sao? Lúc ấy phỏng chừng đã khóc lóc náo loạn 1 phen rồi. Khóc lóc ầm ĩ lên rồi sau đó giở trò tự sát, cái chiêu tự sát này cũng quá vô dụng rồi
Manh tiểu nam bình thường không đứng đắn, nhưng lời nói này thật đúng là để cho cô không quá lo lắng. Đồng thời cô cũng hiểu tại sao chính mình tối hôm qua lăn qua lộn lại ngủ không được, vẫn thật sự là sợ hướng mạn quỳ lấy tự sát ra để hiếp, để cho Hàn Thất lục trở lại bên cô ta.
Xem ra an sơ hạ có chút không yên lòng, manh tiểu nam lại khuyên: Cậu cũng đừng lo lắng vớ vẩn, cậu vẫn nên là lo lắng cho khai mạc buổi biểu diễn của cậu đi.
Hàn Thất lục nghiêng mắt liếc cô một cái: Tôi cho cô một bạt tai, cô thử xem có dám lãnh lấy không?
Anh ta là cố ý nói như vậy, không suy nghĩ an sơ hạ đúng thật là đem mặt cho gần lại: Được, anh thử xem. Đánh tôi ư, anh thử xem có dám cho tôi một bạt tai không?
Đây là cố ý khiêu khích a!
Nếu là người khác, hắn đã đem đối phương đánh cho hoàn toàn không nhận ra rồi, nhưng lần này thật không thể ra tay!
An sơ hạ chuyển biến tốt liền thu mặt lại, nhún vai ngồi trở lại vị trí.
Suy nghĩ một hồi, an sơ hạ chuyện thứ nhất là kéo manh tiểu nam, nói cho cô ấy chuyện tối hôm qua hướng mạn quỳ tự sát.
Cái... Cái gì? Manh tiểu nam sắc mặt biểu tình hoàn toàn cứng đờ, như là hóa đá một dạng: Cô ta tự sát?
An sơ hạ vội vàng che miệng của manh tiểu nam lại, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, thấy không ai chú ý tới các cô, cô mới nhẹ nhàng thở ra, cắn răng nhắc nhở: Chuyện này không thể lộ ra, đây không phải là chuyện để xem nhẹ.
Làm một nhân vật công chúng, chuyện tự sát này đương nhiên không thể đem lên mặt bàn mà nói. Huống chi cô ta lại tự sát vì Hàn Thất Lục, chuyện này càng không lừa gạt rồi.
Đạo lý này manh tiểu nam biết, cô đè thấp thanh âm nói: Cô ta hiện tại như thế nào? Có chết không?
Người tối hôm qua cũng đã không có việc gì, nên hôm nay lại càng không có gì. Hàn Thất lục hôm nay biểu tình chỉ bình thường, không một chút có vẻ ra lo lắng, điều này chứng minh rằng hướng mạn quỳ không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Đem lời nói của Manh Tiểu Nam cùng điều phỏng đoán của chính mình phân tích lại, lát sau tiếc nuối hung hăng vỗ một cái vô đùi mình nói: Cư nhiên chết không thành! Thật sự là cô suy nghĩ!
Người này...
An sơ hạ lườm manh tiêu nam một cái: Cậu nha không thể có điểm đạo đức công cộng sao?
Đạo đức công cộng? Manh tiểu nam đảo tròn mắt: Thứ kia có thể ăn sao?
Đối với manh tiểu nam mà nói đạo đức công cộng tương đương đàn gảy tai trâu, an sơ hạ đơn giản không nói, mà là hỏi: Cậu cảm thấy được, cô ta sẽ tự sát lần thứ hai sao?
Nghe nói, manh Tiểu Nam để sát mặt vào an sơ hạ, thẳng tắp nhìn chằm chằm ánh mắt cô, như là muốn nhìn ra từ bên trong chút gì.
Bộ dáng này hết sức chăm chú, nếu không phải manh tiểu nam đích thị xem mặt mình, cô thật đúng là cho rằng manh tiểu nam đang chơi trò đùa bới móc!
Cậu nhìn cái gì?! An sơ hạ đẩy manh tiểu nam ra, có chút tức giận nói: Tớ đang hỏi cậu đó.
Manh tiểu nam lúc này mới thu hồi ánh mắt, bày ra một bộ cười tít mắt, mở miệng dò hỏi: An sơ hạ, cậu nha hẳn là sợ cô ta dựng tự sát để tới uy hiếp thất lục thiếu gia cùng cậu ấy hoà hợp.
An sơn hạ cắn lấy tay mình ảo thủ ngẩn ra, trong lòng nói chằng lẽ cả buổi tối hôm qua mình mất ngủ là do lo lắng lời nói của mạnh tiểu nam sao?
Cô mới... Mới hẳn không như thế nhàm chán!
An sơ hạ ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: Tớ làm sao có thể sợ cái này?!
Thật sự? Manh tiểu nam song thủ ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: Cậu cũng đừng theo tớ giả bộ, chân cậu vừa nhấc tớ liền biết cậu muốn tiểu tiện, trong lòng cậu nghĩ muốn cái gì tớ chẳng lẽ không biết sao?
Chân vừa nhấc liền muốn tiểu tiện đều là một dạng đi của động vật...
An sơ hạ nhíu mày nghiêng mắt liếc nhìn manh tiểu nam một cái: Nói gì a?!
Thấy cô dường như có chút tức giận, Manh Tiểu Nam lúc này mới đứng đắn nói: Cậu bây giờ phải thật bình tĩnh, tốt nhất là đừng lo lắng, cũng đừng sợ hãi. Hướng mạn Quỳ bây giờ là đang chơi chiêu 1 khóc 2 náo 3 thắt cổ. Cậu k phải nói trước khi cô ta tự sát đã gọi điện thoại cho Hàn Thất Lục sao? Lúc ấy phỏng chừng đã khóc lóc náo loạn 1 phen rồi. Khóc lóc ầm ĩ lên rồi sau đó giở trò tự sát, cái chiêu tự sát này cũng quá vô dụng rồi
Manh tiểu nam bình thường không đứng đắn, nhưng lời nói này thật đúng là để cho cô không quá lo lắng. Đồng thời cô cũng hiểu tại sao chính mình tối hôm qua lăn qua lộn lại ngủ không được, vẫn thật sự là sợ hướng mạn quỳ lấy tự sát ra để hiếp, để cho Hàn Thất lục trở lại bên cô ta.
Xem ra an sơ hạ có chút không yên lòng, manh tiểu nam lại khuyên: Cậu cũng đừng lo lắng vớ vẩn, cậu vẫn nên là lo lắng cho khai mạc buổi biểu diễn của cậu đi.
/914
|