Ừ! An Sơ Hạ gật đầu mạnh một cái, lôi kéo Manh Tiểu Nam bước nhanh đi đến sân khấu.
Chưa từng có giờ khắc này, Lạc thiếu cho cô cảm giác an tâm như vậy.
Hai người rất nhanh đến chỗ hậu trường, ở hậu trường người đã không ít, cô đi thẳng tới túi quần áo của mình ở trước mặt, quần áo còn nằm nguyên ở trong túi, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đây chính là Khương Viên Viên cố ý tìm Thố tiểu thư giúp cô làm, cô không muốn phụ lòng một mảnh tâm ý của Khương Viên Viên, cũng không muốn để cho Thố tiểu thư vất vả thiết kế hóa thành hư ảo.
Là bộ này sao? Manh Tiểu Nam hỏi một câu, sau khi đạt được đáp án khẳng định, cô không nói hai lời chạy ra ngoài tìm Lạc thiếu.
Đời người có bằng hữu như vậy, là đủ.
Manh Tiểu Nam chạy đi tìm Lạc thiếu, An Sơ Hạ cũng không có nhàn rỗi, tìm một nữ sinh mang bảng Hội học sinh dò hỏi: Xin hỏi, cô có biết, là ai phụ trách báo cáo quần áo biểu diễn?
Cô gái kia mờ mịt lắc lắc đầu: Đây là bộ phận vui chơi giải trí phụ trách chứ? Tôi là bộ phận kiểm tra kỷ luật. Bất quá phỏng chừng cũng hỏi không khó, loại việc nhỏ này, có lẽ tùy tiện kêu một người đến hỏi đi. Làm sao vậy?
An Sơ Hạ lắc đầu: Không có, tùy tiện hỏi một chút.
Manh Tiểu Nam rất nhanh trở lại, thở hồng hộc chạy đến trước mặt cô nói: Lạc thiếu đã ở một lần nữa điều ngọn đèn, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Đem người kia bắt đi ra không?
An Sơ Hạ suy nghĩ một chút, nếu hiện tại nhất định phải đi tra nói, mới có thể tra được, nhưng mà, hiện tại đã 12 giờ rưỡi, thời gian của các cô đã không nhiều lắm.
Tớ đi trước thay quần áo, cậu tới giúp tớ hoá trang. An Sơ Hạ quyết đoán nói.
Tại phương diện sách lược này, Manh Tiểu Nam luôn luôn nghe theo cô, cô ấy quyết đoán gật đầu, chạy tới cầm túi lớn đưa cho cô: Còn có một người đang đổi, trước hết chờ một chút đi.
An Sơ Hạ gật đầu, đợi cho người đang thay quần áo ra ngoài, cô mới cầm túi lớn đi vào.
Trở ra, Manh Tiểu Nam chán đến chết đứng ở bên ngoài chờ. Cô nhìn trái nhìn phải đánh giá một chút, đại đa số mọi người dẫn theo thợ hoá trang nhà mình mời hỗ trợ hoá trang.
Giang Nam! An Sơ Hạ cầm túi lớn ra ngoài, trên mặt xuất hiện bối rối hiếm có, mà trên người cô, lại vẫn còn mặc đồng phục.
Ngay tại lúc cô ra ngoài, lại có người khác đi vào thay quần áo. Manh Tiểu Nam cau mày hỏi: Cậu như thế nào ra ngoài rồi hả? Chỗ bị người đoạt rồi!
Manh Tiểu Nam nói dứt lời mới chú ý tới sắc mặt cô không đúng lắm. An Sơ Hạ vốn làn da trắng nõn, bây giờ nhìn lại, cả khuôn mặt giống như là mất đi huyết sắc, giống như giấy trắng vậy.
Cậu làm sao vậy?
Cảm thấy được bất thường Manh Tiểu Nam vội vàng đi ra phía trước.
An Sơ Hạ không nói tiếp, đưa tay kéo tay Manh Tiểu Nam đi ra bên ngoài, một đường đi đến nhà khách nghệ thuật ở lầu hai. Nơi này đều là thính phòng, giờ phút này không có một bóng người.
Tới cùng làm sao vậy? Manh Tiểu Nam sốt ruột hỏi.
An Sơ Hạ vẫn lại là không nói chuyện, hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng, cô chuyển túi lớn qua: Chính cậu xem.
Manh Tiểu Nam cũng không nói lời vô ích, trực tiếp mở túi ra, đưa tay lấy ra váy ở bên trong. Một cái váy bị lấy ra ngoài, kết quả những cái này đóa hoa to tất cả đều rơi xuống, kèm theo còn rơi xuống một khối lớn vải vóc từ chiếc váy.
Người nào làm! Manh Tiểu Nam nắm chặt quả đấm, cô rốt cục hiểu rõ vì sao An Sơ Hạ không bình thường như thế rồi.
Thì ra là có tiểu nhân đem váy cắt rồi!
An Sơ Hạ nghẹn ngào nói: Đều là lỗi của tớ, tớ không nên cậy mạnh tới tham gia lễ khai mạc gì đó. Đều là lỗi của tớ...
Nếu không phải cô mạnh mẽ chống lại muốn chứng minh chính mình, sự tình sẽ không phát triển thành tình trạng này.
Toàn bộ, đều do chính cô.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô chảy ra đại khỏa đại khỏa nước mắt, điểm điểm nước mắt, giống như đập vào lòng của Manh Tiểu Nam. Xem cô thật muốn hiện tại đi xé nát tiểu nhân làm chuyện thất đức này!
Sơ Hạ, cậu đừng khóc. Manh Tiểu Nam hít sâu một hơi: Càng là loại chuyện như vậy, chúng ta lại càng không thể bối rối. Nếu thế thì, tiểu nhân kia nhìn đến chúng ta khóc, chỉ biết cười đến càng thêm vui vẻ!
Thế nhưng... An Sơ Hạ hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình nước mắt ép trở lại: Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Mặc đồng phục lên sân khấu sao?
Cô biết rõ, chính mình mặc dù có Viên lão cùng Nam Cung Tử Phi hai vị lão sư dạy bảo, nhưng thời gian học đàn quá ngắn, nếu mặc đồng phục đi lên, tất nhiên sẽ giảm không ít điểm.
Sơ Hạ, cậu đừng vội. Giờ khắc này, Manh Tiểu Nam trái lại hoàn toàn trấn định, cô ấy đưa tay lau đi nước mắt trên mặt An Sơ Hạ, nghiêm mặt nói: Cậu so với tớ đầu óc tốt, cậu khẳng định có thể nghĩ ra biện pháp. Cậu nhất định phải tỉnh táo lại.
Càng là thời điểm khẩn trương, càng phải để cho chính mình tỉnh táo lại.
An Sơ Hạ nhắm mắt lại, cố gắng để cho chính mình tỉnh táo lại.
Nếu mặc cái váy này lên sân khấu, tuyệt đối có thể trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý, mà hiện tại, váy bị cắt, bên trên váy đơn giản mà lại không thể thiếu đóa hoa to toàn bộ bị kéo xuống...
Nên sửa lại như thế nào?
Đúng rồi!
An Sơ Hạ mở choàng mắt: Thố tiểu thư!
Manh Tiểu Nam trở nên sửng sốt: Gì? Thỏ tử tinh?
Cô ấy chỉ thấy quá thần kinh, thỏ tử tinh gì gì đó, cô ấy chưa từng thấy qua.
Là người chế tác chiếc váy này. An Sơ Hạ một bên giải thích, một bên lấy điện thoại di động ra, bấm số di động của Khương Viên Viên.
Di động sau ba tiếng Đô , Khương Viên Viên nhận nghe điện thoại: Này? Sơ Hạ, mẹ đang trên đường tới Tư Đế Lan, con không khuyên mẹ, thằng nhóc Hàn Thất Lục này từ nhỏ đến lớn cho ta mất mặt không ít, rất không dễ dàng con muốn lên sân khấu cho mẹ nở mặt, mẹ nói gì đều phải tới. Con ở nơi đó chờ, mẹ đã dẫn theo thợ hoá trang đến đây!
Khương Viên Viên nói như súng máy, vẫn nói không xong, rốt cục nói dứt lời, An Sơ Hạ mới có thể lên tiếng nói: Mẹ, lần này, thật là cần mẹ tới.
Đương nhiên! Mẹ mang đến thợ hoá trang, đúng là đại bài trung đại bài! Khương Viên Viên thanh âm có vẻ hơi chút tự hào.
Bà ấy là một người như thế, cho dù khoe khoang như thế nào đi nữa, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy được có nửa phần chán ghét.
Nhìn An Sơ Hạ hồi lâu chưa nói đến chính đề, sốt ruột tức giận Manh Tiểu Nam trực tiếp đoạt lấy di động của An Sơ Hạ, đối di động nói: Bác gái, con là Giang Nam, bạn tốt của Sơ Hạ. Váy của Sơ Hạ bị người ta cắt, bác khẩn trương kêu thỏ tử tinh kia... Tên người này kì quái như vậy. Dù sao, bác khẩn trương dẫn người đem tới đi!
Tiếng nói vừa ngừng, đầu di động kia liền không có phát ra âm thanh.
Bị cắt đứt rồi? Manh Tiểu Nam nghi hoặc đưa tay chạm màn hình điện thoại di động một cái, kết quả nháy mắt tiếp theo, trong di động liền truyền đến Khương Viên Viên thanh âm...
Con nói cái gì?!
Đó là thời điểm cực độ kinh ngạc, mới có thể vọng lại thanh âm khàn khàn.
An Sơ Hạ có chút lo lắng Khương Viên Viên chịu không nổi kích động này, vội vàng cầm lại di động nói: Kỳ thật cũng không có quan hệ gì, thật sự không được, tự mặc đồng phục lên sân khấu. Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng...
Chưa từng có giờ khắc này, Lạc thiếu cho cô cảm giác an tâm như vậy.
Hai người rất nhanh đến chỗ hậu trường, ở hậu trường người đã không ít, cô đi thẳng tới túi quần áo của mình ở trước mặt, quần áo còn nằm nguyên ở trong túi, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đây chính là Khương Viên Viên cố ý tìm Thố tiểu thư giúp cô làm, cô không muốn phụ lòng một mảnh tâm ý của Khương Viên Viên, cũng không muốn để cho Thố tiểu thư vất vả thiết kế hóa thành hư ảo.
Là bộ này sao? Manh Tiểu Nam hỏi một câu, sau khi đạt được đáp án khẳng định, cô không nói hai lời chạy ra ngoài tìm Lạc thiếu.
Đời người có bằng hữu như vậy, là đủ.
Manh Tiểu Nam chạy đi tìm Lạc thiếu, An Sơ Hạ cũng không có nhàn rỗi, tìm một nữ sinh mang bảng Hội học sinh dò hỏi: Xin hỏi, cô có biết, là ai phụ trách báo cáo quần áo biểu diễn?
Cô gái kia mờ mịt lắc lắc đầu: Đây là bộ phận vui chơi giải trí phụ trách chứ? Tôi là bộ phận kiểm tra kỷ luật. Bất quá phỏng chừng cũng hỏi không khó, loại việc nhỏ này, có lẽ tùy tiện kêu một người đến hỏi đi. Làm sao vậy?
An Sơ Hạ lắc đầu: Không có, tùy tiện hỏi một chút.
Manh Tiểu Nam rất nhanh trở lại, thở hồng hộc chạy đến trước mặt cô nói: Lạc thiếu đã ở một lần nữa điều ngọn đèn, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Đem người kia bắt đi ra không?
An Sơ Hạ suy nghĩ một chút, nếu hiện tại nhất định phải đi tra nói, mới có thể tra được, nhưng mà, hiện tại đã 12 giờ rưỡi, thời gian của các cô đã không nhiều lắm.
Tớ đi trước thay quần áo, cậu tới giúp tớ hoá trang. An Sơ Hạ quyết đoán nói.
Tại phương diện sách lược này, Manh Tiểu Nam luôn luôn nghe theo cô, cô ấy quyết đoán gật đầu, chạy tới cầm túi lớn đưa cho cô: Còn có một người đang đổi, trước hết chờ một chút đi.
An Sơ Hạ gật đầu, đợi cho người đang thay quần áo ra ngoài, cô mới cầm túi lớn đi vào.
Trở ra, Manh Tiểu Nam chán đến chết đứng ở bên ngoài chờ. Cô nhìn trái nhìn phải đánh giá một chút, đại đa số mọi người dẫn theo thợ hoá trang nhà mình mời hỗ trợ hoá trang.
Giang Nam! An Sơ Hạ cầm túi lớn ra ngoài, trên mặt xuất hiện bối rối hiếm có, mà trên người cô, lại vẫn còn mặc đồng phục.
Ngay tại lúc cô ra ngoài, lại có người khác đi vào thay quần áo. Manh Tiểu Nam cau mày hỏi: Cậu như thế nào ra ngoài rồi hả? Chỗ bị người đoạt rồi!
Manh Tiểu Nam nói dứt lời mới chú ý tới sắc mặt cô không đúng lắm. An Sơ Hạ vốn làn da trắng nõn, bây giờ nhìn lại, cả khuôn mặt giống như là mất đi huyết sắc, giống như giấy trắng vậy.
Cậu làm sao vậy?
Cảm thấy được bất thường Manh Tiểu Nam vội vàng đi ra phía trước.
An Sơ Hạ không nói tiếp, đưa tay kéo tay Manh Tiểu Nam đi ra bên ngoài, một đường đi đến nhà khách nghệ thuật ở lầu hai. Nơi này đều là thính phòng, giờ phút này không có một bóng người.
Tới cùng làm sao vậy? Manh Tiểu Nam sốt ruột hỏi.
An Sơ Hạ vẫn lại là không nói chuyện, hốc mắt lại bắt đầu phiếm hồng, cô chuyển túi lớn qua: Chính cậu xem.
Manh Tiểu Nam cũng không nói lời vô ích, trực tiếp mở túi ra, đưa tay lấy ra váy ở bên trong. Một cái váy bị lấy ra ngoài, kết quả những cái này đóa hoa to tất cả đều rơi xuống, kèm theo còn rơi xuống một khối lớn vải vóc từ chiếc váy.
Người nào làm! Manh Tiểu Nam nắm chặt quả đấm, cô rốt cục hiểu rõ vì sao An Sơ Hạ không bình thường như thế rồi.
Thì ra là có tiểu nhân đem váy cắt rồi!
An Sơ Hạ nghẹn ngào nói: Đều là lỗi của tớ, tớ không nên cậy mạnh tới tham gia lễ khai mạc gì đó. Đều là lỗi của tớ...
Nếu không phải cô mạnh mẽ chống lại muốn chứng minh chính mình, sự tình sẽ không phát triển thành tình trạng này.
Toàn bộ, đều do chính cô.
Nghĩ như vậy, ánh mắt cô chảy ra đại khỏa đại khỏa nước mắt, điểm điểm nước mắt, giống như đập vào lòng của Manh Tiểu Nam. Xem cô thật muốn hiện tại đi xé nát tiểu nhân làm chuyện thất đức này!
Sơ Hạ, cậu đừng khóc. Manh Tiểu Nam hít sâu một hơi: Càng là loại chuyện như vậy, chúng ta lại càng không thể bối rối. Nếu thế thì, tiểu nhân kia nhìn đến chúng ta khóc, chỉ biết cười đến càng thêm vui vẻ!
Thế nhưng... An Sơ Hạ hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình nước mắt ép trở lại: Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Mặc đồng phục lên sân khấu sao?
Cô biết rõ, chính mình mặc dù có Viên lão cùng Nam Cung Tử Phi hai vị lão sư dạy bảo, nhưng thời gian học đàn quá ngắn, nếu mặc đồng phục đi lên, tất nhiên sẽ giảm không ít điểm.
Sơ Hạ, cậu đừng vội. Giờ khắc này, Manh Tiểu Nam trái lại hoàn toàn trấn định, cô ấy đưa tay lau đi nước mắt trên mặt An Sơ Hạ, nghiêm mặt nói: Cậu so với tớ đầu óc tốt, cậu khẳng định có thể nghĩ ra biện pháp. Cậu nhất định phải tỉnh táo lại.
Càng là thời điểm khẩn trương, càng phải để cho chính mình tỉnh táo lại.
An Sơ Hạ nhắm mắt lại, cố gắng để cho chính mình tỉnh táo lại.
Nếu mặc cái váy này lên sân khấu, tuyệt đối có thể trở thành tiêu điểm cho mọi người chú ý, mà hiện tại, váy bị cắt, bên trên váy đơn giản mà lại không thể thiếu đóa hoa to toàn bộ bị kéo xuống...
Nên sửa lại như thế nào?
Đúng rồi!
An Sơ Hạ mở choàng mắt: Thố tiểu thư!
Manh Tiểu Nam trở nên sửng sốt: Gì? Thỏ tử tinh?
Cô ấy chỉ thấy quá thần kinh, thỏ tử tinh gì gì đó, cô ấy chưa từng thấy qua.
Là người chế tác chiếc váy này. An Sơ Hạ một bên giải thích, một bên lấy điện thoại di động ra, bấm số di động của Khương Viên Viên.
Di động sau ba tiếng Đô , Khương Viên Viên nhận nghe điện thoại: Này? Sơ Hạ, mẹ đang trên đường tới Tư Đế Lan, con không khuyên mẹ, thằng nhóc Hàn Thất Lục này từ nhỏ đến lớn cho ta mất mặt không ít, rất không dễ dàng con muốn lên sân khấu cho mẹ nở mặt, mẹ nói gì đều phải tới. Con ở nơi đó chờ, mẹ đã dẫn theo thợ hoá trang đến đây!
Khương Viên Viên nói như súng máy, vẫn nói không xong, rốt cục nói dứt lời, An Sơ Hạ mới có thể lên tiếng nói: Mẹ, lần này, thật là cần mẹ tới.
Đương nhiên! Mẹ mang đến thợ hoá trang, đúng là đại bài trung đại bài! Khương Viên Viên thanh âm có vẻ hơi chút tự hào.
Bà ấy là một người như thế, cho dù khoe khoang như thế nào đi nữa, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy được có nửa phần chán ghét.
Nhìn An Sơ Hạ hồi lâu chưa nói đến chính đề, sốt ruột tức giận Manh Tiểu Nam trực tiếp đoạt lấy di động của An Sơ Hạ, đối di động nói: Bác gái, con là Giang Nam, bạn tốt của Sơ Hạ. Váy của Sơ Hạ bị người ta cắt, bác khẩn trương kêu thỏ tử tinh kia... Tên người này kì quái như vậy. Dù sao, bác khẩn trương dẫn người đem tới đi!
Tiếng nói vừa ngừng, đầu di động kia liền không có phát ra âm thanh.
Bị cắt đứt rồi? Manh Tiểu Nam nghi hoặc đưa tay chạm màn hình điện thoại di động một cái, kết quả nháy mắt tiếp theo, trong di động liền truyền đến Khương Viên Viên thanh âm...
Con nói cái gì?!
Đó là thời điểm cực độ kinh ngạc, mới có thể vọng lại thanh âm khàn khàn.
An Sơ Hạ có chút lo lắng Khương Viên Viên chịu không nổi kích động này, vội vàng cầm lại di động nói: Kỳ thật cũng không có quan hệ gì, thật sự không được, tự mặc đồng phục lên sân khấu. Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng...
/914
|