Vậy không phải là nói, ý kiến của cô căn bản không thể dùng sao?
Vậy vừa rồi lại vẫn nói cái gì mà Đương nhiên .
Cô đang muốn hỏi chuyện, bên kia mở miệng trước nói: Đúng là, chúng ta vẽ không được, nhưng muốn tìm người vẽ cũng đâu khó. Cậu xin Thất Lục thiếu gia, anh ta thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ giúp cậu tìm người giúp chúng ta vẽ.
An Sơ Hạ thân thể cứng đờ, vụng trộm liếc cửa kính xe một cái, Hàn Thất Lục ngồi nghiêm chỉnh, không có nhìn cô. Cô đè thấp thanh âm, dò hỏi: Người kia... Là chỉ người nào?
Cái này bây giờ cậu chưa cần biết! Dù sao chỉ là vẽ một cái tranh giới Truyện Kỳ Nhân Vật, cậu đi xin Thất Lục thiếu gia! Sáng sớm mai nói cho tớ biết kết quả! Tớ đến nhà rồi, cúp máy! Nói xong, lớp phó văn nghệ trực tiếp cúp máy, chỉ để lại vấn đề khó khăn không nhỏ cho cô.
Không nói đến Người kia có thể hỗ trợ hay không, cho dù là giúp sẽ vội vàng, cô cũng xấu hổ khi ba lần bốn lượt phải nhờ Hàn Thất Lục hỗ trợ.
Hàn Thất Lục nếu cần người hỗ trợ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nhưmà cô lại ngại mở miệng nhờ Hàn Thất Lục.
Cúp điện thoại, Hàn Thất Lục nghiêng đầu tới, làm cô không hiểu sao có chút chột dạ: Anh nhìn em làm gì?
Không. Hàn Thất Lục thu hồi ánh mắt, khẽ nhắm lại.
Lưu Đông Vũ cũng ngủ thiếp đi, không khí trong xe rơi vào trầm mặc.
Trở lại Hàn gia, Khương Viên Viên không ở nhà, Hàn quản gia nói là phu nhân và một vài đi người chơi mạt chược.
Tính cách Khương Viên Viên, so với chơi mạt chược, khẳng định là sẽ thích ở nhà viết tiểu thuyết hơn. Nhưng vì quan hệ lâu năm cũng không thể không đi.
An Sơ Hạ gật gật đầu, ngồi vào bên cạnh bàn ăn cơm. Cô hôm nay không có muốn ăn, còn chưa động đũa, liền nghĩ tới Manh Tiểu Nam. Lúc trước cô còn có chuyện làm báo tường để quan tâm, hiện tại thì... Cô cả đầu đều là những lời của Manh Tiểu Nam nói với cô lúc ở trận đấu xếp chai.
Bao nhiêu món ngon, cô lại cảm thấy nhạt như nước ốc.
Cơm nước xong, cô liền đi lên phòng, trong tay cầm chặt di động. Cô chuẩn bị gọi cho Manh Tiểu Nam.
Cô thề, chưa bao giờ gọi điện cho Manh Tiểu Nam mà lại khẩn trương đến vậy.
Ngay lúc cô vừa muốn đi lên cầu thang, một bàn tay mạnh mẽ khoát lên vai cô, Ngay sau đó lại mạnh mẽ mà nhanh chóng giữ chặt vai cô, bắt cô xoay người sang chỗ khác.
An Sơ Hạ, em mệt có phải hay không? Không thoải mái chỗ nào? Hàn Thất Lục cau mày nhìn cô, trong mắt hiện vài tia lo lắng.
Cơm nước xong, xung quanh đều là nữ giúp việc đang vội vàng thu dọn đồ ăn, nhưng mà Hàn Thất Lục không coi ai ra gì giữ chặt eo của cô, tay kia đưa lên trán cô xem xét.
Em đâu có không thoải mái. An Sơ Hạ bất giác kéo tay anh ở trên trán mình ra.
Vậy em không có gì muốn nói với anh sao? Hàn Thất Lục cau mày, trên trán như xuất hiện một chữ Xuyên , xem ra có chút gây sự.
Có cái gì nói muốn nói với anh à?
An Sơ Hạ nghĩ một lát, ngay sau đó liền quyết đoán lắc đầu: Không có!
Thật sự? Hàn Thất Lục trán càng nhíu thật chặt.
An Sơ Hạ không kịp trả lời, bên kia Hàn quản gia cung kính nói câu: Người đã về rồi?
Ừ. Là Hàn Lục Hải, ông cởi áo khoác, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thất Lục nói: Ta nghe hiệu trưởng nói, lúc khai mạc hoạt động nghệ thuật con lại làm loạn?
Hàn Lục Hải nói những lời này đều không có bất kì biểu hiện trách cứ, nhưng ánh mắt, không nắm bắt được, An Sơ Hạ đều đã cứng còng lưng.
Loạn? Hàn Thất Lục méo lệch hạ não đại: Nếu nói con làm loạn mà nói, mẹ cùng cậu liền là cùng con làm loạn.
Anh những lời này chắc chắn là muốn kéo Khương Viên Viên cùng cậu mình xuống nước.
Hàn Lục Hải nghe xong, sắc mặt dịu đi một chút, vừa đi hướng bàn ăn, vừa nói nói: Vẫn là muốn con chú ý một chút, ở nhà nói như thế nào con làm loạn bao nhiêu cũng được, nhưng ở bên ngoài đừng cho người ta nói ra nói vào.
Biết. Hàn Thất Lục trả lời, nhưng biểu tình có vẻ có chút không rất cao hứng.
Anh không phải cảm thấy được Hàn Lục Hải nói lời này có cái gì sai, Hàn Lục Hải nói lời không có nửa câu là sai. Anh tức giận là, lão già hiệu trưởng kia dám ở sau lưng anh cáo trạng với Hàn Lục Hải!
Được rồi. Hàn Lục Hải ngồi vào chỗ của mình, một bên tiếp nhận Hàn quản gia đưa qua nước trái cây, vừa nói: Đưa bút máy cho tôi.
Một câu, biến thành Hàn Thất Lục sắc mặt nháy mắt có phần biến đổi. Anh ho khan một tiếng, nói câu A... Sau đó, liền lôi kéo An Sơ Hạ hướng ra ngoài đại sảnh đi.
Vậy vừa rồi lại vẫn nói cái gì mà Đương nhiên .
Cô đang muốn hỏi chuyện, bên kia mở miệng trước nói: Đúng là, chúng ta vẽ không được, nhưng muốn tìm người vẽ cũng đâu khó. Cậu xin Thất Lục thiếu gia, anh ta thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ giúp cậu tìm người giúp chúng ta vẽ.
An Sơ Hạ thân thể cứng đờ, vụng trộm liếc cửa kính xe một cái, Hàn Thất Lục ngồi nghiêm chỉnh, không có nhìn cô. Cô đè thấp thanh âm, dò hỏi: Người kia... Là chỉ người nào?
Cái này bây giờ cậu chưa cần biết! Dù sao chỉ là vẽ một cái tranh giới Truyện Kỳ Nhân Vật, cậu đi xin Thất Lục thiếu gia! Sáng sớm mai nói cho tớ biết kết quả! Tớ đến nhà rồi, cúp máy! Nói xong, lớp phó văn nghệ trực tiếp cúp máy, chỉ để lại vấn đề khó khăn không nhỏ cho cô.
Không nói đến Người kia có thể hỗ trợ hay không, cho dù là giúp sẽ vội vàng, cô cũng xấu hổ khi ba lần bốn lượt phải nhờ Hàn Thất Lục hỗ trợ.
Hàn Thất Lục nếu cần người hỗ trợ, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, nhưmà cô lại ngại mở miệng nhờ Hàn Thất Lục.
Cúp điện thoại, Hàn Thất Lục nghiêng đầu tới, làm cô không hiểu sao có chút chột dạ: Anh nhìn em làm gì?
Không. Hàn Thất Lục thu hồi ánh mắt, khẽ nhắm lại.
Lưu Đông Vũ cũng ngủ thiếp đi, không khí trong xe rơi vào trầm mặc.
Trở lại Hàn gia, Khương Viên Viên không ở nhà, Hàn quản gia nói là phu nhân và một vài đi người chơi mạt chược.
Tính cách Khương Viên Viên, so với chơi mạt chược, khẳng định là sẽ thích ở nhà viết tiểu thuyết hơn. Nhưng vì quan hệ lâu năm cũng không thể không đi.
An Sơ Hạ gật gật đầu, ngồi vào bên cạnh bàn ăn cơm. Cô hôm nay không có muốn ăn, còn chưa động đũa, liền nghĩ tới Manh Tiểu Nam. Lúc trước cô còn có chuyện làm báo tường để quan tâm, hiện tại thì... Cô cả đầu đều là những lời của Manh Tiểu Nam nói với cô lúc ở trận đấu xếp chai.
Bao nhiêu món ngon, cô lại cảm thấy nhạt như nước ốc.
Cơm nước xong, cô liền đi lên phòng, trong tay cầm chặt di động. Cô chuẩn bị gọi cho Manh Tiểu Nam.
Cô thề, chưa bao giờ gọi điện cho Manh Tiểu Nam mà lại khẩn trương đến vậy.
Ngay lúc cô vừa muốn đi lên cầu thang, một bàn tay mạnh mẽ khoát lên vai cô, Ngay sau đó lại mạnh mẽ mà nhanh chóng giữ chặt vai cô, bắt cô xoay người sang chỗ khác.
An Sơ Hạ, em mệt có phải hay không? Không thoải mái chỗ nào? Hàn Thất Lục cau mày nhìn cô, trong mắt hiện vài tia lo lắng.
Cơm nước xong, xung quanh đều là nữ giúp việc đang vội vàng thu dọn đồ ăn, nhưng mà Hàn Thất Lục không coi ai ra gì giữ chặt eo của cô, tay kia đưa lên trán cô xem xét.
Em đâu có không thoải mái. An Sơ Hạ bất giác kéo tay anh ở trên trán mình ra.
Vậy em không có gì muốn nói với anh sao? Hàn Thất Lục cau mày, trên trán như xuất hiện một chữ Xuyên , xem ra có chút gây sự.
Có cái gì nói muốn nói với anh à?
An Sơ Hạ nghĩ một lát, ngay sau đó liền quyết đoán lắc đầu: Không có!
Thật sự? Hàn Thất Lục trán càng nhíu thật chặt.
An Sơ Hạ không kịp trả lời, bên kia Hàn quản gia cung kính nói câu: Người đã về rồi?
Ừ. Là Hàn Lục Hải, ông cởi áo khoác, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thất Lục nói: Ta nghe hiệu trưởng nói, lúc khai mạc hoạt động nghệ thuật con lại làm loạn?
Hàn Lục Hải nói những lời này đều không có bất kì biểu hiện trách cứ, nhưng ánh mắt, không nắm bắt được, An Sơ Hạ đều đã cứng còng lưng.
Loạn? Hàn Thất Lục méo lệch hạ não đại: Nếu nói con làm loạn mà nói, mẹ cùng cậu liền là cùng con làm loạn.
Anh những lời này chắc chắn là muốn kéo Khương Viên Viên cùng cậu mình xuống nước.
Hàn Lục Hải nghe xong, sắc mặt dịu đi một chút, vừa đi hướng bàn ăn, vừa nói nói: Vẫn là muốn con chú ý một chút, ở nhà nói như thế nào con làm loạn bao nhiêu cũng được, nhưng ở bên ngoài đừng cho người ta nói ra nói vào.
Biết. Hàn Thất Lục trả lời, nhưng biểu tình có vẻ có chút không rất cao hứng.
Anh không phải cảm thấy được Hàn Lục Hải nói lời này có cái gì sai, Hàn Lục Hải nói lời không có nửa câu là sai. Anh tức giận là, lão già hiệu trưởng kia dám ở sau lưng anh cáo trạng với Hàn Lục Hải!
Được rồi. Hàn Lục Hải ngồi vào chỗ của mình, một bên tiếp nhận Hàn quản gia đưa qua nước trái cây, vừa nói: Đưa bút máy cho tôi.
Một câu, biến thành Hàn Thất Lục sắc mặt nháy mắt có phần biến đổi. Anh ho khan một tiếng, nói câu A... Sau đó, liền lôi kéo An Sơ Hạ hướng ra ngoài đại sảnh đi.
/914
|