Hàn quản gia liên tục đứng nhìn ở bên cạnh, cho đến khi Giang Nam lên xe, xe rời đi, ông liền bắt đầu liên hệ bác sĩ gia đình của nhà họ Hàn, ngay sau đó đi theo Hàn Thất Lục tới chỗ tên Nhị Lại Tử.
Tên Nhị Lại Tử vẫn đang tức giận la hét ầm ĩ, không đùa giỡn nữa bắt đầu sợ hãi: Các ngươi, quả thực là vô pháp vô thiên! Có ai không! Cứu mạng!
Mấy vệ sĩ da đen nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng thực sự không nghe lọt tai. Một người có vóc dáng cao nhất trong đó, trực tiếp từ bên cạnh đi tới trước mặt tên Nhị Lại Tử, Bốp, bốp hai cái bạt tai giáng mạnh xuống, không thể chịu đựng nữa hướng về phía tên Nhị Lại Tử quát: Shut up!
Tên Nhị Lại Tử nghe cũng không hiểu, sững sờ hỏi một câu: Đùa giỡn cái gì? Ai đùa giỡn với ngươi hả?
Lúc này Hàn Thất Lục đã đi tới, người vệ sĩ da đen vội vàng lui sang một bên.
Có lẽ là chú ý thấy điểm này, tên Nhị Lại Tử cũng đã nhìn ra Hàn Thất Lục là lão đại của mấy tên côn đồ này, lại nghĩ tới bản thân mình lúc ở trong phòng bị đá một cước ngã sấp trên mặt đất, lập tức khí thế trở nên hơi yếu, cố gắng nuốt nước miếng một cái để lấy hết can đảm và hỏi: Các ngươi rốt cuộc là ai? Các ngươi muốn đem vợ ta đi đâu?
Vợ của ngươi? Hàn Thất Lục nói nửa câu ra khỏi miệng, cặp mắt sáng như sao bỗng trầm nhiên tối sầm xuống: Đây là lần đầu tiên có người dám gọi vị hôn thê của bản thiếu gia là vợ.
Tên Nhị Lại Tử có ngu ngốc đi chăng nữa, lúc này cũng hiểu những người này hoá ra là người nhà của An Sơ Hạ, hơn nữa chàng trai đầy khí chất này là vị hôn phu của cô ấy. Quay đầu nhìn những người ngoại quốc da đen kia, trái tim hắn lập tức chìm xuống đáy vực.
Hắn thật sự không ngờ rằng của cải của An Sơ Hạ nhiều đến như vậy.
Trước mắt, chống đối chỉ có thể chết thảm.
Con ngươi tên Nhị Lại Tử đảo một vòng, trên mặt đã đổi thành nụ cười xu nịnh, nhìn qua đã biết mười phần hèn hạ !
Tiểu huynh đệ, đây đều là hiểu lầm, là tôi cứu vị hôn thê của cậu. Tôi thấy dung mạo của cô ấy khả ái, đã muốn giữ cô ấy lại. Cô ấy không phải bị đau họng sao? Cũng không nói ra thân thế của mình. Tôi cho là cô ấy không nhà để về! Tôi thật không biết cô ấy đã là vị hôn thê của cậu! Nếu như biết, không có chuyện tôi thiếu đạo đức, cũng sẽ không làm ra chuyện này! Cậu nói có đúng hay không? Tên Nhị Lại Tử nói xong, còn bật cười hà hà hối lỗi hai tiếng.
Tên Nhị Lại Tử quen thói, lời nói toàn là dối trá, khuôn mặt hoàn toàn không đỏ và trái tim cũng không đập nhanh, lại còn có thể cười hà hà như thế.
Hắn nói bậy! Từ Duyệt từ nãy không hề mở miệng bây giờ lại hét lên một tiếng, nhanh chóng bước về phía trước.
Ngay từ đầu, cô bị việc Hàn Thất Lục đá tung cửa làm cho kinh hãi, ngay sau đó lại nhìn thục nữ Manh Tiểu Nam như vậy khiến cô sợ đến ngây người. Cô luôn luôn tự nhận là nữ hán tử, bây giờ phát hiện bản thân mình một chút cũng chưa bằng.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô phải xen vào!
Tên Nhị Lại Tử! Ngươi đơn giản toàn là nói dối! Từ Duyệt xắn tay áo, tức giận nói tiếp: Cứu người rõ ràng là bà nội ta, còn ngươi cầm bằng chứng đến, nói Sơ Hạ là ngươi tốn mười vạn mua về làm vợ! Chúng ta đều bị ngươi lừa! Không nghĩ rằng, người nhà cô ấy đều đã tìm tới cửa, nhưng ngươi đến bây giờ chết cũng không hối cải!
Tên Nhị Lại Tử tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn Từ Duyệt: Nha đầu thối! Ngươi vu khống hãm hại ta! Ai cũng biết từ trước đến nay ngươi nói chuyện với ta đều không tốt! Không nghĩ rằng bây giờ ngươi còn vu oan cho ta!
Từ Duyệt há to miệng, tên Nhị Lại Tử cắn ngược lại khiến cho cô trong chốc lát lại nói không ra lời, chỉ dùng ngón tay trỏ vào hắn thở hổn hển, hoàn toàn không nói nên lời.
Tên Nhị Lại Tử! Một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên.
Tên Nhị Lại Tử ánh mắt biến đổi, khuôn mặt lộ vẻ hoang mang.
Người nói chuyện là chính Từ lão phu nhân, ở phía sau bà là Từ Hân, Thiên thúc còn có một đám người dân thôn Thiên Hộ.
Hàn Thất Lục cũng nhìn sang theo âm thanh đó, trong lòng thầm nhận ra đây chính là bà lão đã cứu Sơ Hạ.
Hàn quản gia đến gần mấy bước, ghé sát lỗ tai Hàn Thất Lục, thấp giọng nói: Thiếu gia, đây chính là bà lão cứu Thiếu phu nhân. Có phải cậu nên chào hỏi trước hay không?
Hàn Thất Lục chỉ do dự một chút liền gật đầu, không có bà lão này, sợ là Sơ Hạ đã ngàn cân treo sợi tóc rồi, anh nên đến lễ phép chào một tiếng.
Nghĩ như vậy, anh thu hồi biểu hiện lạnh như băng trên khuôn mặt, nhẹ nhàng nhấc chân đi tới chỗ bà lão, lễ phép cúi người chín mươi độ và nói: Cảm ơn bà đã cứu Sơ Hạ!
Đi theo phía sau Hàn Thất Lục, Hàn quản gia cùng hai người bảo vệ da đen đồng loạt cũng cúi gập người về phía bà lão.
Dọc theo đường đi, Từ Hân đã nói rõ mọi sự tình với bà rồi, những người này đều là người nhà An Sơ Hạ, đồng thời tên cô ấy không phải là An Sơ, mà là Sơ Hạ. Là vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn lớn, thân phận địa vị, không cần nói cũng biết.
Lúc cứu người, bà chưa từng nghĩ thân phận An Sơ Hạ lại lớn như thế, khi vừa nghe Từ Hân nói, bà còn có chút không dám tin. Nhưng lúc này chứng kiến hai chiếc xe, nhìn qua liền biết giá trị không nhỏ, còn có người trước mặt, bà ngay lập tức tin tưởng.
Mau đứng dậy đi. Bà lão đi lên phía trước, đỡ Hàn Thất Lục dậy, nhìn từ trên xuống dưới: Chàng trai trẻ này dáng dấp thật tuấn tú, cùng đứa bé Sơ Hạ kia quả thực trời sinh một đôi. Là ta dễ dàng tin lời tên Nhị Lại Tử, không thể bảo vệ tốt cô ấy, hy vọng cậu có thể tha thứ cho chúng ta.
Đâu có. Hàn Thất Lục mỉm cười: Nếu không phải bà cứu Sơ Hạ, hiện tại còn không biết Sơ Hạ ở nơi nào, hẳn là phải cảm ơn bà mới đúng.
Giữa lúc Từ lão phu nhân định nói tiếp, bên kia tên Nhị Lại Tử bị trói hét lớn: Lão phu nhân, nhanh cứu tôi với! Những người này muốn giết tôi! Từ lão phu nhân đứng thẳng, hướng bên kia nghiêm mặt nói: Ngươi đang giả vờ sao! Nói dối chuyện tày đình như vậy ngươi cũng dám, cho dù ngươi chết cũng không kịp hối lỗi!
Tên Nhị Lại Tử sửng sốt, lại hét lên: Bà và người cha đã qua đời của tôi là bạn cũ, bà không thể cứ mặc kệ như vậy!
Lão phu nhân, tên Nhị Lại Tử...
Những người dân trong thôn ở sau lưng bà nhao nhao mở miệng, Từ lão phu nhân khoát tay áo, ý bảo mọi người im lặng.
Bà quay đầu nhìn Hàn Thất Lục, khẩn thiết nói: Chàng trai trẻ, ta biết Sơ Hạ là cô gái tốt, đối với cậu mà nói nhất định rất quan trọng. Nhưng không phải là chưa có chuyện gì xảy ra sao? Ta hy vọng cậu có thể nể mặt ta cứu Sơ Hạ, buông tha tên Nhị Lại Tử.
Hàn Thất Lục biểu tình sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn quản gia, Hàn quản gia trầm mặc cúi đầu thấp xuống.
Ban đầu Hàn Thất Lục dự định hung hăng đánh tên Nhị Lại Tử một trận, không chết cũng làm cho hắn mất nửa cái mạng. Nhưng Từ lão phu nhân này lại nói như vậy, anh cũng không tiện không nể mặt người ta.
Thấy Hàn Thất Lục do dự,Từ lão phu nhân lần nữa mở miệng nói: Cậu yên tâm, giao hắn cho chúng tôi, chúng tôi khẳng định cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn!
Lời này mang một chút khẩn cầu, Hàn Thất Lục cũng nghe nói người dân nơi đây có tục lệ như vậy, rất nhiều người không cưới được vợ, chỉ có thể bỏ tiền mua vợ. Cho nên cách tên Nhị Lại Tử làm, tuy quá đáng nhưng cũng không đến nỗi không thể tha thứ.
Quan trọng nhất là, Sơ Hạ cũng không có bị tên Nhị Lại Tử làm hoen ố.
Sắc mặt anh buông lỏng, gật đầu đồng ý.
Từ lão phu nhân đang muốn xin lỗi, tiếng còi xe cảnh sát bỗng nhiên từ xa vang lên.
Tên Nhị Lại Tử mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt xám như tro tàn.
Chàng trai trẻ, cái này... Trên mặt Từ lão phu nhân lộ vẻ khó xử, do dự mà nói rằng: Chúng tôi nơi đây, vào trong cục cảnh sát đều không ra được... Cậu xem, có thể để ta đem tên Nhị Lại Tử đi. Ta cam đoan với cậu, nhất định khiến tên khốn đó bị giáo huấn.
Hàn Thất Lục quay đầu nhìn Hàn quản gia, Hàn quản gia hiểu ý gật đầu một cái, hướng về phía Từ lão phu nhân nói: Tôi sẽ để cho bọn họ trở về.
Xe cảnh sát ở trước mặt mọi người ngừng lại, một người đàn ông trung niên không mặc cảnh phục nhưng mặc đồ Tây từ trên xe bước xuống, phía sau có mấy người mặc cảnh phục và xe chuyên dụng.
Người đàn ông trung niên kia đi tới trước mặt Hàn Thất Lục, trực tiếp đưa tay ra, cười híp mắt nói: Hàn thiếu gia, hân hạnh, hân hạnh.
Hàn Thất Lục gật đầu một cái, cũng không bắt tay. Người đàn ông trung niên kia cũng không giận, bộ dạng vẫn cười híp mắt như trước, rồi quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Từ lão phu nhân, giọng nói lạnh như băng: Các ngươi, người nào lá gan lớn như vậy, dám đụng đến Hàn thiếu gia?
Người này là đồn trưởng đồn cảnh sát địa phương, không chỉ có Từ lão phu nhân cùng bọn họ, người tận mắt thấy ngay cả Hiệu trưởng trường Thiên Hộ cũng cúi người gật đầu với Hàn Thất Lục là Từ Duyệt cũng sợ đến ngây người. Hiện tại, mới xem như thật sự hiểu chàng trai này là một nhân vật không tầm thường.
Chuyện này cần trao đổi. Hàn quản gia đưa tay ra, làm một động tác xin mời .
Tên của Hàn quản gia cũng vang vọng nửa bầu trời, ông chính là đại diện cho Hàn Thất Lục, vị đồn trưởng kia nhất thời liên tục nói vài câu Không dám , đi theo Hàn quản gia qua một bên.
Cám ơn nhiều. Từ lão phu nhân đang khiếp sợ rút cuộc cũng hồi phục tinh thần lại, hướng về phía Hàn Thất Lục nói lời cảm ơn.
Vâng. Hàn Thất Lục gật đầu: Tôi đây liền giao hắn cho bà, hy vọng bà không để cho hắn lại càng vô pháp vô thiên.
Nhất định. Từ lão phu nhân gật đầu, quay đầu nói với Từ Hân rằng: Tốt rồi, đem đồ của Sơ Hạ ra, để... Vị thiếu gia này mang đi.
Bà vốn muốn gọi chàng trai này là Hàn Thất Lục, nhưng ngay cả vị kia cũng cung kính gọi thiếu gia, bà liền sửa lại.
Xem như bà đã biết rõ, người bà cứu thân phận rất tôn quý.
Từ Hân chần chờ một chút, liếc nhìn Hàn Thất Lục, nói rằng: Y phục tuy là tôi đã giặt sạch, thế nhưng, đều đã hư rồi, còn cần không?
Nghe cô hỏi câu này, Hàn Thất Lục không cần suy nghĩ chỉ lắc đầu: Không cần.
Từ Hân gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Từ Duyệt, trong mắt hình như nhắc nhở. Từ Duyệt sửng sốt, khuôn mặt đau khổ, đi tới trước mặt Hàn Thất Lục, lấy điện thoại di động Sơ Hạ đưa cho cô từ trong túi ra, có chút nắm chặt đưa tới trước mặt Hàn Thất Lục: Đây, cái này là điện thoại di động của cô ấy.
Biểu hiện của Từ Duyệt, đương nhiên đã rơi vào mắt Hàn Thất Lục, anh nhận lấy điện thoại di động, mở ra xem một chút, bên trong đã thay đổi, đoán không chừng là do lúc sửa chữa. Anh không do dự, đưa lại điện thoại di động cho Từ Duyệt, mở miệng nói: Cho cô, xem như là cô đã chăm sóc Sơ Hạ của tôi tới bây giờ.
Khuôn mặt Từ Duyệt đỏ lên, không dám tiếp nhận.
Cô không thể không biết xấu hổ, nói là chăm sóc, cô ở trước mặt Sơ Hạ còn có chút oán giận.
Thấy Từ Duyệt chậm chạp không nhận, Hàn Thất Lục nở nụ cười nhạt, trực tiếp nhét điện thoại di động vào trong tay của cô, còn kín đáo đưa cho cô một tờ giấy.
Từ Duyệt còn chưa kịp xem, bên kia vị kia cùng Hàn quản gia đã đi đến sau một hồi nói chuyện. Vị kia trực tiếp lên xe đi. Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng xa, Hàn Thất Lục hướng về phía Từ lão phu nhân gật đầu một cái, nói: Thời gian không còn sớm, chúng tôi đi trước, ngày khác sẽ đến nhà nói lời cảm ơn.
Tên Nhị Lại Tử vẫn đang tức giận la hét ầm ĩ, không đùa giỡn nữa bắt đầu sợ hãi: Các ngươi, quả thực là vô pháp vô thiên! Có ai không! Cứu mạng!
Mấy vệ sĩ da đen nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng thực sự không nghe lọt tai. Một người có vóc dáng cao nhất trong đó, trực tiếp từ bên cạnh đi tới trước mặt tên Nhị Lại Tử, Bốp, bốp hai cái bạt tai giáng mạnh xuống, không thể chịu đựng nữa hướng về phía tên Nhị Lại Tử quát: Shut up!
Tên Nhị Lại Tử nghe cũng không hiểu, sững sờ hỏi một câu: Đùa giỡn cái gì? Ai đùa giỡn với ngươi hả?
Lúc này Hàn Thất Lục đã đi tới, người vệ sĩ da đen vội vàng lui sang một bên.
Có lẽ là chú ý thấy điểm này, tên Nhị Lại Tử cũng đã nhìn ra Hàn Thất Lục là lão đại của mấy tên côn đồ này, lại nghĩ tới bản thân mình lúc ở trong phòng bị đá một cước ngã sấp trên mặt đất, lập tức khí thế trở nên hơi yếu, cố gắng nuốt nước miếng một cái để lấy hết can đảm và hỏi: Các ngươi rốt cuộc là ai? Các ngươi muốn đem vợ ta đi đâu?
Vợ của ngươi? Hàn Thất Lục nói nửa câu ra khỏi miệng, cặp mắt sáng như sao bỗng trầm nhiên tối sầm xuống: Đây là lần đầu tiên có người dám gọi vị hôn thê của bản thiếu gia là vợ.
Tên Nhị Lại Tử có ngu ngốc đi chăng nữa, lúc này cũng hiểu những người này hoá ra là người nhà của An Sơ Hạ, hơn nữa chàng trai đầy khí chất này là vị hôn phu của cô ấy. Quay đầu nhìn những người ngoại quốc da đen kia, trái tim hắn lập tức chìm xuống đáy vực.
Hắn thật sự không ngờ rằng của cải của An Sơ Hạ nhiều đến như vậy.
Trước mắt, chống đối chỉ có thể chết thảm.
Con ngươi tên Nhị Lại Tử đảo một vòng, trên mặt đã đổi thành nụ cười xu nịnh, nhìn qua đã biết mười phần hèn hạ !
Tiểu huynh đệ, đây đều là hiểu lầm, là tôi cứu vị hôn thê của cậu. Tôi thấy dung mạo của cô ấy khả ái, đã muốn giữ cô ấy lại. Cô ấy không phải bị đau họng sao? Cũng không nói ra thân thế của mình. Tôi cho là cô ấy không nhà để về! Tôi thật không biết cô ấy đã là vị hôn thê của cậu! Nếu như biết, không có chuyện tôi thiếu đạo đức, cũng sẽ không làm ra chuyện này! Cậu nói có đúng hay không? Tên Nhị Lại Tử nói xong, còn bật cười hà hà hối lỗi hai tiếng.
Tên Nhị Lại Tử quen thói, lời nói toàn là dối trá, khuôn mặt hoàn toàn không đỏ và trái tim cũng không đập nhanh, lại còn có thể cười hà hà như thế.
Hắn nói bậy! Từ Duyệt từ nãy không hề mở miệng bây giờ lại hét lên một tiếng, nhanh chóng bước về phía trước.
Ngay từ đầu, cô bị việc Hàn Thất Lục đá tung cửa làm cho kinh hãi, ngay sau đó lại nhìn thục nữ Manh Tiểu Nam như vậy khiến cô sợ đến ngây người. Cô luôn luôn tự nhận là nữ hán tử, bây giờ phát hiện bản thân mình một chút cũng chưa bằng.
Nhưng bây giờ, cuối cùng cô phải xen vào!
Tên Nhị Lại Tử! Ngươi đơn giản toàn là nói dối! Từ Duyệt xắn tay áo, tức giận nói tiếp: Cứu người rõ ràng là bà nội ta, còn ngươi cầm bằng chứng đến, nói Sơ Hạ là ngươi tốn mười vạn mua về làm vợ! Chúng ta đều bị ngươi lừa! Không nghĩ rằng, người nhà cô ấy đều đã tìm tới cửa, nhưng ngươi đến bây giờ chết cũng không hối cải!
Tên Nhị Lại Tử tức giận, hung tợn trừng mắt nhìn Từ Duyệt: Nha đầu thối! Ngươi vu khống hãm hại ta! Ai cũng biết từ trước đến nay ngươi nói chuyện với ta đều không tốt! Không nghĩ rằng bây giờ ngươi còn vu oan cho ta!
Từ Duyệt há to miệng, tên Nhị Lại Tử cắn ngược lại khiến cho cô trong chốc lát lại nói không ra lời, chỉ dùng ngón tay trỏ vào hắn thở hổn hển, hoàn toàn không nói nên lời.
Tên Nhị Lại Tử! Một giọng nói già nua nhưng mạnh mẽ vang lên.
Tên Nhị Lại Tử ánh mắt biến đổi, khuôn mặt lộ vẻ hoang mang.
Người nói chuyện là chính Từ lão phu nhân, ở phía sau bà là Từ Hân, Thiên thúc còn có một đám người dân thôn Thiên Hộ.
Hàn Thất Lục cũng nhìn sang theo âm thanh đó, trong lòng thầm nhận ra đây chính là bà lão đã cứu Sơ Hạ.
Hàn quản gia đến gần mấy bước, ghé sát lỗ tai Hàn Thất Lục, thấp giọng nói: Thiếu gia, đây chính là bà lão cứu Thiếu phu nhân. Có phải cậu nên chào hỏi trước hay không?
Hàn Thất Lục chỉ do dự một chút liền gật đầu, không có bà lão này, sợ là Sơ Hạ đã ngàn cân treo sợi tóc rồi, anh nên đến lễ phép chào một tiếng.
Nghĩ như vậy, anh thu hồi biểu hiện lạnh như băng trên khuôn mặt, nhẹ nhàng nhấc chân đi tới chỗ bà lão, lễ phép cúi người chín mươi độ và nói: Cảm ơn bà đã cứu Sơ Hạ!
Đi theo phía sau Hàn Thất Lục, Hàn quản gia cùng hai người bảo vệ da đen đồng loạt cũng cúi gập người về phía bà lão.
Dọc theo đường đi, Từ Hân đã nói rõ mọi sự tình với bà rồi, những người này đều là người nhà An Sơ Hạ, đồng thời tên cô ấy không phải là An Sơ, mà là Sơ Hạ. Là vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn lớn, thân phận địa vị, không cần nói cũng biết.
Lúc cứu người, bà chưa từng nghĩ thân phận An Sơ Hạ lại lớn như thế, khi vừa nghe Từ Hân nói, bà còn có chút không dám tin. Nhưng lúc này chứng kiến hai chiếc xe, nhìn qua liền biết giá trị không nhỏ, còn có người trước mặt, bà ngay lập tức tin tưởng.
Mau đứng dậy đi. Bà lão đi lên phía trước, đỡ Hàn Thất Lục dậy, nhìn từ trên xuống dưới: Chàng trai trẻ này dáng dấp thật tuấn tú, cùng đứa bé Sơ Hạ kia quả thực trời sinh một đôi. Là ta dễ dàng tin lời tên Nhị Lại Tử, không thể bảo vệ tốt cô ấy, hy vọng cậu có thể tha thứ cho chúng ta.
Đâu có. Hàn Thất Lục mỉm cười: Nếu không phải bà cứu Sơ Hạ, hiện tại còn không biết Sơ Hạ ở nơi nào, hẳn là phải cảm ơn bà mới đúng.
Giữa lúc Từ lão phu nhân định nói tiếp, bên kia tên Nhị Lại Tử bị trói hét lớn: Lão phu nhân, nhanh cứu tôi với! Những người này muốn giết tôi! Từ lão phu nhân đứng thẳng, hướng bên kia nghiêm mặt nói: Ngươi đang giả vờ sao! Nói dối chuyện tày đình như vậy ngươi cũng dám, cho dù ngươi chết cũng không kịp hối lỗi!
Tên Nhị Lại Tử sửng sốt, lại hét lên: Bà và người cha đã qua đời của tôi là bạn cũ, bà không thể cứ mặc kệ như vậy!
Lão phu nhân, tên Nhị Lại Tử...
Những người dân trong thôn ở sau lưng bà nhao nhao mở miệng, Từ lão phu nhân khoát tay áo, ý bảo mọi người im lặng.
Bà quay đầu nhìn Hàn Thất Lục, khẩn thiết nói: Chàng trai trẻ, ta biết Sơ Hạ là cô gái tốt, đối với cậu mà nói nhất định rất quan trọng. Nhưng không phải là chưa có chuyện gì xảy ra sao? Ta hy vọng cậu có thể nể mặt ta cứu Sơ Hạ, buông tha tên Nhị Lại Tử.
Hàn Thất Lục biểu tình sửng sốt, quay đầu nhìn Hàn quản gia, Hàn quản gia trầm mặc cúi đầu thấp xuống.
Ban đầu Hàn Thất Lục dự định hung hăng đánh tên Nhị Lại Tử một trận, không chết cũng làm cho hắn mất nửa cái mạng. Nhưng Từ lão phu nhân này lại nói như vậy, anh cũng không tiện không nể mặt người ta.
Thấy Hàn Thất Lục do dự,Từ lão phu nhân lần nữa mở miệng nói: Cậu yên tâm, giao hắn cho chúng tôi, chúng tôi khẳng định cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn!
Lời này mang một chút khẩn cầu, Hàn Thất Lục cũng nghe nói người dân nơi đây có tục lệ như vậy, rất nhiều người không cưới được vợ, chỉ có thể bỏ tiền mua vợ. Cho nên cách tên Nhị Lại Tử làm, tuy quá đáng nhưng cũng không đến nỗi không thể tha thứ.
Quan trọng nhất là, Sơ Hạ cũng không có bị tên Nhị Lại Tử làm hoen ố.
Sắc mặt anh buông lỏng, gật đầu đồng ý.
Từ lão phu nhân đang muốn xin lỗi, tiếng còi xe cảnh sát bỗng nhiên từ xa vang lên.
Tên Nhị Lại Tử mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt xám như tro tàn.
Chàng trai trẻ, cái này... Trên mặt Từ lão phu nhân lộ vẻ khó xử, do dự mà nói rằng: Chúng tôi nơi đây, vào trong cục cảnh sát đều không ra được... Cậu xem, có thể để ta đem tên Nhị Lại Tử đi. Ta cam đoan với cậu, nhất định khiến tên khốn đó bị giáo huấn.
Hàn Thất Lục quay đầu nhìn Hàn quản gia, Hàn quản gia hiểu ý gật đầu một cái, hướng về phía Từ lão phu nhân nói: Tôi sẽ để cho bọn họ trở về.
Xe cảnh sát ở trước mặt mọi người ngừng lại, một người đàn ông trung niên không mặc cảnh phục nhưng mặc đồ Tây từ trên xe bước xuống, phía sau có mấy người mặc cảnh phục và xe chuyên dụng.
Người đàn ông trung niên kia đi tới trước mặt Hàn Thất Lục, trực tiếp đưa tay ra, cười híp mắt nói: Hàn thiếu gia, hân hạnh, hân hạnh.
Hàn Thất Lục gật đầu một cái, cũng không bắt tay. Người đàn ông trung niên kia cũng không giận, bộ dạng vẫn cười híp mắt như trước, rồi quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Từ lão phu nhân, giọng nói lạnh như băng: Các ngươi, người nào lá gan lớn như vậy, dám đụng đến Hàn thiếu gia?
Người này là đồn trưởng đồn cảnh sát địa phương, không chỉ có Từ lão phu nhân cùng bọn họ, người tận mắt thấy ngay cả Hiệu trưởng trường Thiên Hộ cũng cúi người gật đầu với Hàn Thất Lục là Từ Duyệt cũng sợ đến ngây người. Hiện tại, mới xem như thật sự hiểu chàng trai này là một nhân vật không tầm thường.
Chuyện này cần trao đổi. Hàn quản gia đưa tay ra, làm một động tác xin mời .
Tên của Hàn quản gia cũng vang vọng nửa bầu trời, ông chính là đại diện cho Hàn Thất Lục, vị đồn trưởng kia nhất thời liên tục nói vài câu Không dám , đi theo Hàn quản gia qua một bên.
Cám ơn nhiều. Từ lão phu nhân đang khiếp sợ rút cuộc cũng hồi phục tinh thần lại, hướng về phía Hàn Thất Lục nói lời cảm ơn.
Vâng. Hàn Thất Lục gật đầu: Tôi đây liền giao hắn cho bà, hy vọng bà không để cho hắn lại càng vô pháp vô thiên.
Nhất định. Từ lão phu nhân gật đầu, quay đầu nói với Từ Hân rằng: Tốt rồi, đem đồ của Sơ Hạ ra, để... Vị thiếu gia này mang đi.
Bà vốn muốn gọi chàng trai này là Hàn Thất Lục, nhưng ngay cả vị kia cũng cung kính gọi thiếu gia, bà liền sửa lại.
Xem như bà đã biết rõ, người bà cứu thân phận rất tôn quý.
Từ Hân chần chờ một chút, liếc nhìn Hàn Thất Lục, nói rằng: Y phục tuy là tôi đã giặt sạch, thế nhưng, đều đã hư rồi, còn cần không?
Nghe cô hỏi câu này, Hàn Thất Lục không cần suy nghĩ chỉ lắc đầu: Không cần.
Từ Hân gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Từ Duyệt, trong mắt hình như nhắc nhở. Từ Duyệt sửng sốt, khuôn mặt đau khổ, đi tới trước mặt Hàn Thất Lục, lấy điện thoại di động Sơ Hạ đưa cho cô từ trong túi ra, có chút nắm chặt đưa tới trước mặt Hàn Thất Lục: Đây, cái này là điện thoại di động của cô ấy.
Biểu hiện của Từ Duyệt, đương nhiên đã rơi vào mắt Hàn Thất Lục, anh nhận lấy điện thoại di động, mở ra xem một chút, bên trong đã thay đổi, đoán không chừng là do lúc sửa chữa. Anh không do dự, đưa lại điện thoại di động cho Từ Duyệt, mở miệng nói: Cho cô, xem như là cô đã chăm sóc Sơ Hạ của tôi tới bây giờ.
Khuôn mặt Từ Duyệt đỏ lên, không dám tiếp nhận.
Cô không thể không biết xấu hổ, nói là chăm sóc, cô ở trước mặt Sơ Hạ còn có chút oán giận.
Thấy Từ Duyệt chậm chạp không nhận, Hàn Thất Lục nở nụ cười nhạt, trực tiếp nhét điện thoại di động vào trong tay của cô, còn kín đáo đưa cho cô một tờ giấy.
Từ Duyệt còn chưa kịp xem, bên kia vị kia cùng Hàn quản gia đã đi đến sau một hồi nói chuyện. Vị kia trực tiếp lên xe đi. Tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng xa, Hàn Thất Lục hướng về phía Từ lão phu nhân gật đầu một cái, nói: Thời gian không còn sớm, chúng tôi đi trước, ngày khác sẽ đến nhà nói lời cảm ơn.
/914
|