Editor: Trà Vũ
Biết rõ biết rõ. Manh Tiểu Nam không kiên nhẫn phất phất tay: Đi thôi đi thôi, tôi muốn làm đề thi, tại vì người bên cạnh mà tôi bị ảnh hưởng đến việc làm bài.
Cô... Hướng Mạn Quỳ tay nắm chặt quả đấm, một lát sau lại hít sâu một hơi, mà lại nở nụ cười nhạt: Được, tôi đi.
Cô xoay người đi đến vị trí trước, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Manh Tiểu Nam.
Nhìn chằm chằm vào cô cũng không phải là cái gì sự tình tốt, cô còn phải theo An Sơ Hạ xem đáp án a~!
Manh Tiểu Nam hạ quyết tâm, hướng tới Hướng Mạn Quỳ lớn tiếng nói: Giám thị, cô có thể hay không đừng nhìn chằm chằm vào tôi a? Cô nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi sẽ có áp lực tâm lý!
Chức trách của tôi là nhìn các cô, như thế nào, cô cũng có ý kiến? Sóng mắt Hướng Mạn Quỳ dịch chuyển, trong ánh mắt tràn đầy ý cười Cô có thể làm khó được tôi sao? .
Không ý kiến! Manh Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói, cúi đầu nhìn chằm chằm từng chữ đều đã được nhận thức, liền cùng một chỗ xem lại mà không hiểu nổi đề toán. Cô cũng không tin, cô vẫn cúi đầu xem đề toán, Hướng Mạn Quỳ còn có thể nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào cô thật sao!
Dù sao lần này đề toán giống như rất khó, đến vài phút sau cùng vào thời điểm gần hết thời gian thi, kiểm tra lại mấy chỗ điền vào chỗ trống cũng không sai biệt lắm.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, Manh Tiểu Nam bị giọng của Hướng Mạn Quỳ từ trong giấc mộng đánh thức.
Cách cuộc thi thời gian còn có sau cùng 15 phút, mời các bạn học nắm chặt thời gian giải bài thi.
Chỉ có 15 phút nữ! Manh Tiểu Nam tâm căng thẳng, ngồi thẳng, hướng tới Mạn Quỳ bên kia nhìn sang. Hướng Mạn Quỳ đang chú ý đến điện thoại trong tay, thời cơ này, là thời cơ tốt nhất để liếc trộm!
Manh Tiểu Nam mới vừa ngẩng đầu, An Sơ Hạ cũng ngẩng đầu lên, hơn nữa duỗi tay về hướng cô, trong tay chính đang lựa chọn đáp án điền vào chỗ trống còn có phía trước xem lại một lần bài thi.
Xong. Cô dụng khẩu ngữ nói xong.
An Sơ Hạ! Giọng nói Hướng Mạn Quỳ đột nhiên vang lên, An Sơ Hạ bị giọng nói bất thình lình cho dọa, tay không tự chủ được run lẩy bẩy, tờ giấy nhỏ kẹp giữa hai ngón tay khẽ rơi, đáp xuống ngoài hành lang.
An Sơ Hạ ngầm hối hận sao lại không cầm chắc tờ giấy, mới vừa khom lưng, mắt lại thấy chân Hướng Mạn Quỳ.
Hướng Mạn Quỳ vậy mà đã chạy tới, hơn nữa trước cô một bước nhặt lên tờ giấy!
Ôi... Hướng Mạn Quỳ lạnh lùng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ý trào phúng: An Sơ Hạ, tôi nghe nói cô vẫn là người cao điểm nhất năm, là Đệ Nhất Danh a. Như thế nào? Đệ Nhất Danh thực ra là dựa vào làm càn để lấy?
Cô nói bậy! Manh Tiểu Nam nhịn không được đứng lên, hiên ngang lẫm liệt nói: Đây là Sơ Hạ cho...
Ngậm miệng! An Sơ Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Manh Tiểu Nam liếc mắt một cái, quay đầu nhìn Hướng Mạn Quỳ, thừa nhận nói: Tôi thừa nhận, là tại tôi làm càn.
Sơ Hạ! Manh Tiểu Nam liền dẫm chân: Cậu để ý làm gì những lời như vậy?! Hướng Mạn Quỳ, tờ giấy đó là tôi hiếp bức cô ấy viết cho tôi, cô muốn trách thì cứ trách tôi!
Ôi! Hướng Mạn Quỳ lại lạnh lùng cười, nhìn thoáng qua, nói: Hai cô vẫn là tỷ muội tình thâm a~. Không cần tranh đoạt, cả hai cô đều làm càn! Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất bị lừa gạt... nha, điểm hai cô môn này tất cả đều là linh phân!
Không phải như thế! An Sơ Hạ nhấc chân vài bước đến chắn trước mặt Hướng Mạn Quỳ, vội vàng giải thích: Là bản thân tôi muốn viết cho cô ấy, không thể cho cô ấy điểm linh phân được!
A... Hướng Mạn Quỳ cười như không cười nói: Thật là nhìn không ra, cô đúng là nghĩa khí. Tốt lắm, nể mặt Tiêu Minh Lạc, tôi tạm tha cho cô, Manh Tiểu Nam. Nhưng côi! An Sơ Hạ! Nếu trong cuộc thi này, tôi cho cô điểm linh phân, cô không có ý kiến gì ư?
Sơ Hạ!
Manh Tiểu Nam ở phía sau hô, An Sơ Hạ nắm chặt quả đấm, khinh nhẹ một chút: Không có ý kiến.
Được, vậy hiện tại mời cô ra ngoài. Hướng Mạn Quỳ nói xong, lui lại sau mấy bước, lấy bài thi An Sơ Hạ cuốn lại, liền đi lên bục giảng.
Sơ Hạ! Cậu sao lại ngốc như vậy? Coi như cậu không thi tôi cũng không thi rồi! Manh Tiểu Nam nổi giận đùng đùng nói.
Không nghĩ đến việc muốn xóa phạt hả? Đừng làm cho tôi lấy phí linh phân! An Sơ Hạ trừng mắt nhìn cô, nhìn bài thi Manh Tiểu Nam đè thấp thanh âm nói: Sau cùng ba đáp án đều là C, chỗ trống dấu khai căn tam, một, một, một phần hai, chín, hình thang, 30 độ, ba, 2001.
Phía trước lựa chọn đề Manh Tiểu Nam trước liền sao hảo, cứ như vậy, lựa chọn lấp chỗ trống không sai biệt lắm có thể để cho Manh Tiểu Nam lấy 70 điểm. 70 điểm đã đủ rồi!
Cô nói xong, đi nhanh ra khỏi phòng thi.
Phòng thi như là nơi giam giữ, đi ra lần này, không khí bên ngoài thực sự tươi mát hơn không ít. An Sơ Hạ ít sâu một hơi, rời xa phòng thi yên tĩnh này, đi tới một chiếc ghế dài dưới gốc cây đại thụ ngồi xuống. Giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay. Bị điểm linh phân, cái loại cảm giác này, tuyệt đối không có ở ngoài mặt, xem ra có thể để cho cô như thế thản nhiên.
Đây là lần đầu tiên cô bị điểm linh phân trong một cuộc thi.
Nhưng mà, cô tuyệt không hối hận! Ít nhất, có thể để Manh Tiểu Nam có thể lấy đến 70 điểm. Theo độ khó của đề mà nói, 70 điểm là vừa đủ chia đều điểm môn phụ, chỉ cần các môn khác Manh Tử Nam tích cực phát huy mà nói, đạt 100 điểm không thành vấn đề.
Chỉ là cô từ xưa tới này đều là Đệ Nhất Danh, chỉ có tiếp tục bảo trì tiền tam danh mới có thể huỷ bỏ xử phạt.
Không có gì. Cô nắm chặt quả đấm, cố để không nghe thấy tiếng thở dài, tất nhiên là không có gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có một chút ủy khuất.
Vù - -
Hình như là có thứ gì đó bay tới! An Sơ Hạ theo bản năng quay đầu lại, một quả táo màu đỏ đang bay đến phía cô! Sau khi sửng sốt, lập tức đi tiếp, vừa lúc nó tới, quả táo bị cô bắt lấy cầm cùng với điện thoại.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị u đầu rồi!
An Sơ Hạ phẫn nộ đứng lên, nhìn về phía quả táo bị ném. Cô còn tưởng là ai, lại không muốn nghĩ, đó lại là Hàn Thất Lục!
Cô vừa tức giận, Hàn Thất Lục, Lưu Đông Vũ đi đến, vỗ tay: Thất Lục khẳng định cô có thể bắt được, quả nhiên không sai! Sơ Hạ, cô quá lợi hại rồi! Tôi còn tưởng cô sẽ bị u đầu a!
Đầu cô đầy hắc tuyến!
May mắn là cô bắt được, nếu không bắt được, cô cũng không thể để quả táo này đập chết được!
Nghĩ như vậy, trong lòng cô ủy khuất không khỏi càng thêm dâng lên.
Hàn Thất Lục đi lên phía trước vài bước, mở miệng hỏi: Cô cũng nộp bài rồi hả? Học sinh xuất sắc không phải là đều ngồi lại sau cùng, một phút cũng không bỏ qua sao?
Lại nhắc đến, bạn học Hàn Thất Lục thành tích rất tốt, nhưng mà mỗi lần thi chỉ cần không ngủ thì đều có thể nằm trong năm người có điểm cao nhất. Đương nhiên, thành tích ngữ văn của anh vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi.
Vừa rồi Hàn Thất Lục ném quả táo sang đã làm cho cô có chút căm tức, lúc này lại nhắc tới Nộp bài thi , tâm tình của cô không khỏi càng kém đi.
Xin anh đừng làm phiền tôi! An Sơ Hạ nắm chặt tay quả đấm rồi nhìn anh lạnh lùng nói, quay đầu rời đi.
Thời gian cuộc thi còn có khoảng mười phút đồng hồ, thi xong nên ăm cơm, dù sao cũng đã ra rồi, chẳng bằng đi đến căn tin tìm vị trí tốt một chút rồi đánh chén.
An Sơ Hạ! Hàn Thất Lục trầm giọng đi đến kêu to tên cô, cô cũng không quay đầu lại, không chỉ vậy, cô còn bước nhanh hơn.
Sắc mặt Hàn Thất Lục không khỏi trở nên sầm xuống, dám coi như không có anh?
Một bên Lưu Đông Vũ nhìn ra một tia không thích hợp, anh quay đầu lại nhìn phòng thi, lại quay đầu nhìn An Sơ Hạ. hoài nghi nói: Tôi nói Hàn Thất Lục a~. Cậu không biết là có điều kì lạ sao? Sơ Hạ cũng không phải là người chỉ đùa một cái đã tức giận, nhưng hôm nay cô ấy lại như vậy, mà lại giống như không phải tức giận bình thường.
Tay Hàn Thất Lục sờ cằm, mi tâm hơi nhíu, suy tư một hồi, gật đầu đồng ý.
Cậu nói rất đúng. Anh nói xong, chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua phòng thi hồi lâu, trầm giọng nói: Có thể là đã xảy ra chuyện gì đó. Còn mấy phút nữa là thi xong?
Lưu Đông Vũ giơ cổ tay lên xem đồng hồ một chút, rồi đáp: Còn 8 phút.
Cậu ở chỗ này chờ Tiểu Nam, hai người ấy hình như cùng một phòng thi. Chờ cô ấy ra ngoài, hỏi một chút là có chuyện gì xảy ra, tôi đi xem Sơ Hạ thế nào. Hàn Thất Lục nói xong, cũng không chờ Lưu Đông Vũ trả lời, ngay lập tức hướng phía An Sơ Hạ vừa mới rời khỏi chạy tới.
Lưu Đông Vũ không nề hà lắc đầu: Lại không được tự nhiên! Quan tâm đến cô ấy, nhưng nói chuyện vẫn dùng điệu bộ đó! Phải thay đổi, tuyệt đối phải thay đổi!
Bên kia, sau khi An Sơ Hạ đến căn tin liền đánh chén đồ ăn, ngồi ở một chỗ thoáng nhất ở đó. Cúi đầu nhắn cho Tiểu Nam một tin nhắn, để cho cô ấy biết mà đến căn tin ăn cơm.
Ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy một bóng đen xuất hiện trước mặt, nhìn lại thì thấy Hàn Thất Lục đang thở hổn hển.
Anh tới đây làm gì? Sắc mặt An Sơ Hạ không được tốt nói.
Nói, cô làm sao vậy? Hàn Thất Lục hai tay chống ở trên bàn cơm, cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn không di chuyển nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
An Sơ Hạ lảng tránh ánh mắt của anh, không nhìn tới anh, tức giận nói: Anh còn hỏi tôi là sao vậy? Tôi còn ngồi ở chỗ đó bình thường, tại sao anh lại ném quả táo lên người tôi?
Dựa theo tính cách của An Sơ Hạ, anh chỉ là ném quả táo đến mà lực cũng không mạnh, nếu mà trúng thì cũng không đến mức nghiêm trọng. Huống gì, anh là muốn gây chú ý mới ném đến, lường trước được là An Sơ Hạ có thể bắt được. Dựa theo tính cách của cô thì không nổi giận mới đúng chứ.
Nhưng trên thực tế, cô liền là tức giận. Theo Lưu Đông Vũ mà nói, cô là tức giận không bình thường.
Nói cho tôi biết, cuối cùng đã xảy ra cái gì? Anh tăng thêm ngữ khí, làm cho người ta không thể không trả lời.
Cuộc thi bị điểm linh phân, chuyện này quả thực dọa người đến không có cách nào khác để nói. Cô cắn môi dưới, tay cầm đũa lên, không để ý tới anh, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Quả đậu mới vừa gắp lên, Hàn Thất Lục lại cúi đầu xuống, mở miệng ra, cướp trước mặt cô rồi ăn luôn!!
An Sơ Hạ nhất thời có chút ngẩn ngơ, lại có chút tức giận, trừng mắt một cái, hỏi: Hàn Thất Lục, anh cuối cùng muốn làm gì?
Hàn Thất Lục ăn ăn quả đậu, nuốt xuống, định thần lại nói: Nếu cô không nói cho tôi biết vì sao cô lại nổi giận, tôi liền đem đồ ăn của cô ăn hết. Tôi nói được thì làm được. Cô hãy lựa chọn đi!
Ăn hết đồ ăn của cô thì không có vấn đề gì nhưng quan trọng là.... một đám người đang dùng ánh mắt buồn cười nhìn bọn họ, cô thật sự cảm thấy thật dọa người!
Biết rõ biết rõ. Manh Tiểu Nam không kiên nhẫn phất phất tay: Đi thôi đi thôi, tôi muốn làm đề thi, tại vì người bên cạnh mà tôi bị ảnh hưởng đến việc làm bài.
Cô... Hướng Mạn Quỳ tay nắm chặt quả đấm, một lát sau lại hít sâu một hơi, mà lại nở nụ cười nhạt: Được, tôi đi.
Cô xoay người đi đến vị trí trước, nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Manh Tiểu Nam.
Nhìn chằm chằm vào cô cũng không phải là cái gì sự tình tốt, cô còn phải theo An Sơ Hạ xem đáp án a~!
Manh Tiểu Nam hạ quyết tâm, hướng tới Hướng Mạn Quỳ lớn tiếng nói: Giám thị, cô có thể hay không đừng nhìn chằm chằm vào tôi a? Cô nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi sẽ có áp lực tâm lý!
Chức trách của tôi là nhìn các cô, như thế nào, cô cũng có ý kiến? Sóng mắt Hướng Mạn Quỳ dịch chuyển, trong ánh mắt tràn đầy ý cười Cô có thể làm khó được tôi sao? .
Không ý kiến! Manh Tiểu Nam nghiến răng nghiến lợi nói, cúi đầu nhìn chằm chằm từng chữ đều đã được nhận thức, liền cùng một chỗ xem lại mà không hiểu nổi đề toán. Cô cũng không tin, cô vẫn cúi đầu xem đề toán, Hướng Mạn Quỳ còn có thể nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào cô thật sao!
Dù sao lần này đề toán giống như rất khó, đến vài phút sau cùng vào thời điểm gần hết thời gian thi, kiểm tra lại mấy chỗ điền vào chỗ trống cũng không sai biệt lắm.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, Manh Tiểu Nam bị giọng của Hướng Mạn Quỳ từ trong giấc mộng đánh thức.
Cách cuộc thi thời gian còn có sau cùng 15 phút, mời các bạn học nắm chặt thời gian giải bài thi.
Chỉ có 15 phút nữ! Manh Tiểu Nam tâm căng thẳng, ngồi thẳng, hướng tới Mạn Quỳ bên kia nhìn sang. Hướng Mạn Quỳ đang chú ý đến điện thoại trong tay, thời cơ này, là thời cơ tốt nhất để liếc trộm!
Manh Tiểu Nam mới vừa ngẩng đầu, An Sơ Hạ cũng ngẩng đầu lên, hơn nữa duỗi tay về hướng cô, trong tay chính đang lựa chọn đáp án điền vào chỗ trống còn có phía trước xem lại một lần bài thi.
Xong. Cô dụng khẩu ngữ nói xong.
An Sơ Hạ! Giọng nói Hướng Mạn Quỳ đột nhiên vang lên, An Sơ Hạ bị giọng nói bất thình lình cho dọa, tay không tự chủ được run lẩy bẩy, tờ giấy nhỏ kẹp giữa hai ngón tay khẽ rơi, đáp xuống ngoài hành lang.
An Sơ Hạ ngầm hối hận sao lại không cầm chắc tờ giấy, mới vừa khom lưng, mắt lại thấy chân Hướng Mạn Quỳ.
Hướng Mạn Quỳ vậy mà đã chạy tới, hơn nữa trước cô một bước nhặt lên tờ giấy!
Ôi... Hướng Mạn Quỳ lạnh lùng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy ý trào phúng: An Sơ Hạ, tôi nghe nói cô vẫn là người cao điểm nhất năm, là Đệ Nhất Danh a. Như thế nào? Đệ Nhất Danh thực ra là dựa vào làm càn để lấy?
Cô nói bậy! Manh Tiểu Nam nhịn không được đứng lên, hiên ngang lẫm liệt nói: Đây là Sơ Hạ cho...
Ngậm miệng! An Sơ Hạ hung hăng trừng mắt nhìn Manh Tiểu Nam liếc mắt một cái, quay đầu nhìn Hướng Mạn Quỳ, thừa nhận nói: Tôi thừa nhận, là tại tôi làm càn.
Sơ Hạ! Manh Tiểu Nam liền dẫm chân: Cậu để ý làm gì những lời như vậy?! Hướng Mạn Quỳ, tờ giấy đó là tôi hiếp bức cô ấy viết cho tôi, cô muốn trách thì cứ trách tôi!
Ôi! Hướng Mạn Quỳ lại lạnh lùng cười, nhìn thoáng qua, nói: Hai cô vẫn là tỷ muội tình thâm a~. Không cần tranh đoạt, cả hai cô đều làm càn! Tôi đã nói rồi, tôi ghét nhất bị lừa gạt... nha, điểm hai cô môn này tất cả đều là linh phân!
Không phải như thế! An Sơ Hạ nhấc chân vài bước đến chắn trước mặt Hướng Mạn Quỳ, vội vàng giải thích: Là bản thân tôi muốn viết cho cô ấy, không thể cho cô ấy điểm linh phân được!
A... Hướng Mạn Quỳ cười như không cười nói: Thật là nhìn không ra, cô đúng là nghĩa khí. Tốt lắm, nể mặt Tiêu Minh Lạc, tôi tạm tha cho cô, Manh Tiểu Nam. Nhưng côi! An Sơ Hạ! Nếu trong cuộc thi này, tôi cho cô điểm linh phân, cô không có ý kiến gì ư?
Sơ Hạ!
Manh Tiểu Nam ở phía sau hô, An Sơ Hạ nắm chặt quả đấm, khinh nhẹ một chút: Không có ý kiến.
Được, vậy hiện tại mời cô ra ngoài. Hướng Mạn Quỳ nói xong, lui lại sau mấy bước, lấy bài thi An Sơ Hạ cuốn lại, liền đi lên bục giảng.
Sơ Hạ! Cậu sao lại ngốc như vậy? Coi như cậu không thi tôi cũng không thi rồi! Manh Tiểu Nam nổi giận đùng đùng nói.
Không nghĩ đến việc muốn xóa phạt hả? Đừng làm cho tôi lấy phí linh phân! An Sơ Hạ trừng mắt nhìn cô, nhìn bài thi Manh Tiểu Nam đè thấp thanh âm nói: Sau cùng ba đáp án đều là C, chỗ trống dấu khai căn tam, một, một, một phần hai, chín, hình thang, 30 độ, ba, 2001.
Phía trước lựa chọn đề Manh Tiểu Nam trước liền sao hảo, cứ như vậy, lựa chọn lấp chỗ trống không sai biệt lắm có thể để cho Manh Tiểu Nam lấy 70 điểm. 70 điểm đã đủ rồi!
Cô nói xong, đi nhanh ra khỏi phòng thi.
Phòng thi như là nơi giam giữ, đi ra lần này, không khí bên ngoài thực sự tươi mát hơn không ít. An Sơ Hạ ít sâu một hơi, rời xa phòng thi yên tĩnh này, đi tới một chiếc ghế dài dưới gốc cây đại thụ ngồi xuống. Giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay. Bị điểm linh phân, cái loại cảm giác này, tuyệt đối không có ở ngoài mặt, xem ra có thể để cho cô như thế thản nhiên.
Đây là lần đầu tiên cô bị điểm linh phân trong một cuộc thi.
Nhưng mà, cô tuyệt không hối hận! Ít nhất, có thể để Manh Tiểu Nam có thể lấy đến 70 điểm. Theo độ khó của đề mà nói, 70 điểm là vừa đủ chia đều điểm môn phụ, chỉ cần các môn khác Manh Tử Nam tích cực phát huy mà nói, đạt 100 điểm không thành vấn đề.
Chỉ là cô từ xưa tới này đều là Đệ Nhất Danh, chỉ có tiếp tục bảo trì tiền tam danh mới có thể huỷ bỏ xử phạt.
Không có gì. Cô nắm chặt quả đấm, cố để không nghe thấy tiếng thở dài, tất nhiên là không có gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có một chút ủy khuất.
Vù - -
Hình như là có thứ gì đó bay tới! An Sơ Hạ theo bản năng quay đầu lại, một quả táo màu đỏ đang bay đến phía cô! Sau khi sửng sốt, lập tức đi tiếp, vừa lúc nó tới, quả táo bị cô bắt lấy cầm cùng với điện thoại.
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là bị u đầu rồi!
An Sơ Hạ phẫn nộ đứng lên, nhìn về phía quả táo bị ném. Cô còn tưởng là ai, lại không muốn nghĩ, đó lại là Hàn Thất Lục!
Cô vừa tức giận, Hàn Thất Lục, Lưu Đông Vũ đi đến, vỗ tay: Thất Lục khẳng định cô có thể bắt được, quả nhiên không sai! Sơ Hạ, cô quá lợi hại rồi! Tôi còn tưởng cô sẽ bị u đầu a!
Đầu cô đầy hắc tuyến!
May mắn là cô bắt được, nếu không bắt được, cô cũng không thể để quả táo này đập chết được!
Nghĩ như vậy, trong lòng cô ủy khuất không khỏi càng thêm dâng lên.
Hàn Thất Lục đi lên phía trước vài bước, mở miệng hỏi: Cô cũng nộp bài rồi hả? Học sinh xuất sắc không phải là đều ngồi lại sau cùng, một phút cũng không bỏ qua sao?
Lại nhắc đến, bạn học Hàn Thất Lục thành tích rất tốt, nhưng mà mỗi lần thi chỉ cần không ngủ thì đều có thể nằm trong năm người có điểm cao nhất. Đương nhiên, thành tích ngữ văn của anh vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi.
Vừa rồi Hàn Thất Lục ném quả táo sang đã làm cho cô có chút căm tức, lúc này lại nhắc tới Nộp bài thi , tâm tình của cô không khỏi càng kém đi.
Xin anh đừng làm phiền tôi! An Sơ Hạ nắm chặt tay quả đấm rồi nhìn anh lạnh lùng nói, quay đầu rời đi.
Thời gian cuộc thi còn có khoảng mười phút đồng hồ, thi xong nên ăm cơm, dù sao cũng đã ra rồi, chẳng bằng đi đến căn tin tìm vị trí tốt một chút rồi đánh chén.
An Sơ Hạ! Hàn Thất Lục trầm giọng đi đến kêu to tên cô, cô cũng không quay đầu lại, không chỉ vậy, cô còn bước nhanh hơn.
Sắc mặt Hàn Thất Lục không khỏi trở nên sầm xuống, dám coi như không có anh?
Một bên Lưu Đông Vũ nhìn ra một tia không thích hợp, anh quay đầu lại nhìn phòng thi, lại quay đầu nhìn An Sơ Hạ. hoài nghi nói: Tôi nói Hàn Thất Lục a~. Cậu không biết là có điều kì lạ sao? Sơ Hạ cũng không phải là người chỉ đùa một cái đã tức giận, nhưng hôm nay cô ấy lại như vậy, mà lại giống như không phải tức giận bình thường.
Tay Hàn Thất Lục sờ cằm, mi tâm hơi nhíu, suy tư một hồi, gật đầu đồng ý.
Cậu nói rất đúng. Anh nói xong, chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua phòng thi hồi lâu, trầm giọng nói: Có thể là đã xảy ra chuyện gì đó. Còn mấy phút nữa là thi xong?
Lưu Đông Vũ giơ cổ tay lên xem đồng hồ một chút, rồi đáp: Còn 8 phút.
Cậu ở chỗ này chờ Tiểu Nam, hai người ấy hình như cùng một phòng thi. Chờ cô ấy ra ngoài, hỏi một chút là có chuyện gì xảy ra, tôi đi xem Sơ Hạ thế nào. Hàn Thất Lục nói xong, cũng không chờ Lưu Đông Vũ trả lời, ngay lập tức hướng phía An Sơ Hạ vừa mới rời khỏi chạy tới.
Lưu Đông Vũ không nề hà lắc đầu: Lại không được tự nhiên! Quan tâm đến cô ấy, nhưng nói chuyện vẫn dùng điệu bộ đó! Phải thay đổi, tuyệt đối phải thay đổi!
Bên kia, sau khi An Sơ Hạ đến căn tin liền đánh chén đồ ăn, ngồi ở một chỗ thoáng nhất ở đó. Cúi đầu nhắn cho Tiểu Nam một tin nhắn, để cho cô ấy biết mà đến căn tin ăn cơm.
Ngẩng đầu lên, cô chỉ thấy một bóng đen xuất hiện trước mặt, nhìn lại thì thấy Hàn Thất Lục đang thở hổn hển.
Anh tới đây làm gì? Sắc mặt An Sơ Hạ không được tốt nói.
Nói, cô làm sao vậy? Hàn Thất Lục hai tay chống ở trên bàn cơm, cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn không di chuyển nhìn chằm chằm vào cô hỏi.
An Sơ Hạ lảng tránh ánh mắt của anh, không nhìn tới anh, tức giận nói: Anh còn hỏi tôi là sao vậy? Tôi còn ngồi ở chỗ đó bình thường, tại sao anh lại ném quả táo lên người tôi?
Dựa theo tính cách của An Sơ Hạ, anh chỉ là ném quả táo đến mà lực cũng không mạnh, nếu mà trúng thì cũng không đến mức nghiêm trọng. Huống gì, anh là muốn gây chú ý mới ném đến, lường trước được là An Sơ Hạ có thể bắt được. Dựa theo tính cách của cô thì không nổi giận mới đúng chứ.
Nhưng trên thực tế, cô liền là tức giận. Theo Lưu Đông Vũ mà nói, cô là tức giận không bình thường.
Nói cho tôi biết, cuối cùng đã xảy ra cái gì? Anh tăng thêm ngữ khí, làm cho người ta không thể không trả lời.
Cuộc thi bị điểm linh phân, chuyện này quả thực dọa người đến không có cách nào khác để nói. Cô cắn môi dưới, tay cầm đũa lên, không để ý tới anh, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Quả đậu mới vừa gắp lên, Hàn Thất Lục lại cúi đầu xuống, mở miệng ra, cướp trước mặt cô rồi ăn luôn!!
An Sơ Hạ nhất thời có chút ngẩn ngơ, lại có chút tức giận, trừng mắt một cái, hỏi: Hàn Thất Lục, anh cuối cùng muốn làm gì?
Hàn Thất Lục ăn ăn quả đậu, nuốt xuống, định thần lại nói: Nếu cô không nói cho tôi biết vì sao cô lại nổi giận, tôi liền đem đồ ăn của cô ăn hết. Tôi nói được thì làm được. Cô hãy lựa chọn đi!
Ăn hết đồ ăn của cô thì không có vấn đề gì nhưng quan trọng là.... một đám người đang dùng ánh mắt buồn cười nhìn bọn họ, cô thật sự cảm thấy thật dọa người!
/914
|